Tóc Mây Thêm Hương

Chương 136




Lại nói đến Du Sơn Việt của núi Tiên Ẩn, lúc này đã ngồi trên thuyền đi kinh thành.

Từ sau khi Hàn Lâm Phong từ chối yêu cầu miễn thuế ruộng của lão ta không khách khí chút nào, lại liên tiếp ban bố chính sách thắt chặt tiền trang, chuyện làm ăn khác dưới danh nghĩa của lão cũng bị giày vò mấy lần. Xem ý chính là chuẩn bị vỗ béo cho heo, cắt thịt mỡ rồi.

Mặc dù lúc Hàn Nghị mới đăng cơ, Du Sơn Việt đã có ý nghĩ rút khỏi kinh doanh, nhưng lúc đó vì trong tay lão ta không có quân bài, một khi phụ tử Hàn thị trở mặt với lão, lão ta thua là chuyện không thể nghi ngờ.

Nhưng bây giờ lại khác, dựa vào nhân mạch theo lão kinh doanh lâu dài, mười mấy thuyết khách được phái  ra đã thành công liên lạc với thế gia trong kinh thành.

Mặc dù phiên vương có binh quyền trong tay ở các nơi còn thừa không nhiều, nhưng cũng rất bàng quan, chỉ cần kinh thành xảy ra biến cố, bọn hắn cũng sẽ thuận thế nghe tin lập tức hành động.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Chủ yếu nhất là, tay cầm vàng bạc có thể thông với quỷ thần, mặc dù quân phòng giữ kinh thành đều là bộ h ạ thân tín của Hàn Lâm Phong, nhưng chắc chắn sẽ có một hai hạng người tham tiền.

Du Sơn Việt đã thu mua hai tên thủ tướng ở cổng tây cung. Kinh thành lớn như vậy chỉ cần mở một lỗ hổng nhỏ, đủ để cho người ta tiến quân thần tốc vào trong.

Mặc dù lúc trước lão còn xúi giục người đi thuyết phục Tông Khánh, muốn xem một vở kịch huynh đệ Hàn thị của hoàng gia tranh quyền tự mình hại mình.

Đáng tiếc đứa nhi tử nhỏ kia của Hàn Nghị đọc sách đến ngớ người rồi, căn bản bùn nhão không trát được tường, không có ý muốn tranh chấp.

Nhưng mà bây giờ đôi phụ tử trong cung kia cũng không hợp, căn cứ theo tai mắt đáng tin cậy của lão ta bẩm báo, trước khi Hàn Lâm Phong đi Huyện Ngạn, còn cãi nhau với bệ hạ một trận, muốn bệ hạ cho phép Tô Lạc Vân hồi cung.

Bệ hạ không chấp nhận, thế là Hàn Lâm Phong bị tức giận bỏ đi, đến Huyện Ngạn tránh đầu sóng ngọn gió, xem ra mười mấy ngày là không về được.

Cả một đời đắm chìm trên bàn cược như Du Sơn Việt, dựa vào trực giác của một con bạc lão luyện, cảm thấy thời cơ ra tay hạ bài của mình đã đến.

Nghĩ đến những sỉ nhục mà Hàn Lâm Phong đối xử với mình, Du Sơn Việt chỉ cảm thấy rất hận.

Còn có cái gì vui sướng hơn so với tận mắt thấy đồ đệ vong ân phụ nghĩa gặp báo ứng?

Lão ta đã đến tuổi này, có được của cải, đùa bỡn rất nhiều quyền thần công hầu trong lòng bàn tay, chuyện có thể để cho lão cảm thấy vui sướng thực tế không nhiều lắm.

Nhưng mà nghĩ đến bản thân có thể lật đổ thêm một hoàng đế của Hàn gia nữa, Du Sơn Việt chỉ cảm thấy mạch máu già nua yên lặng đã lâu trong người mình, cũng bắt đầu ẩn ẩn sôi trào lên.

Người người đều cho rằng làm hoàng đế mới là sự hưởng thụ cao nhất, nhưng thật tình không biết một đế vương "ngầm" như lão ta mới thật sự là người điều khiển mạch máu chính của Đại Ngụy!

Ai sống ai chết, tất cả đều nằm trong âm mưu của lão..,

Đứng ở mũi thuyền, Du Sơn Việt âm trầm cười nhẹ —— ai cũng nói Hàn Lâm Phong mệnh cứng, mấy lần Diêm vương không thu nhận, lần trước Hàn Lâm Phong từ dòng lũ ở Huyện Ngạn trở về, cũng làm cho người tấm tắc lấy làm kỳ lạ, chỉ là không biết lần này, nếu Huyện Ngạn kia lại xảy ra lũ lụt, hắn còn có thể còn có vận cứt chó may mắn đó nữa hay không...

Lúc tin tức đê mới bị vỡ của Huyện Ngạn truyền vào trong cung, vừa lúc là nửa đêm. Bệ hạ giật mình bật dậy khỏi giường, mệnh lệnh quân coi giữ kinh thành mau mau đến Huyện Ngạn xem xét tình huống, cứu thái tử.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Trong lúc họp triều mấy ngày sau, vẫn là không có tin tức Thái tử rơi vào cơn hồng thủy ở Huyện Ngạn.

Nghe nói lần này vỡ đê còn nghiêm trọng hơn so với lần trước, bởi vì đê điều nổ tung không một dấu hiệu báo trước, phần lớn người của huyện Ngạn đều trong giấc mộng, không có cơ hội chạy trốn nào.

Căn cứ tin tức dịch trạm đến báo, trữ quân Hàn Lâm Phong cùng tùy tùng vừa lúc ở khu vực trũng nhất của huyện Ngạn, người rơi vào trong trận hồng thủy của đại dương mênh mông, chắc không còn hi vọng sống sót.

Tin tức này vừa truyền đến, lúc ấy thân thể bệ hạ liền dựa vào phía sau một chút, trực tiếp ngất đi. Dọa đến quần thần cũng đều luống cuống tay chân, vội vàng gọi ngự y.

Người sáng suốt đều biết, bệ hạ đây là cấp hỏa công tâm*, nhất thời sững sờ. Phi tần hậu cung mắt thấy bệ hạ được khiên về cung, cũng là khóc lóc như mưa.

(*) Cấp hỏa công tâm ‘急火攻心’: chỉ việc một người gặp phải những chuyện không hay liên quan đến tình cảm dẫn đến tinh thần bị dồn nén, lâu ngày hình thành tâm bệnh, tinh thần không thoải mái chắc chắn sức khỏe sẽ xuống dốc, cơ thể cũng sẽ trở nên ốm yếu bệnh tật, lúc nào cũng hậm hực trong lòng.

Nhưng mà có lẽ bệ hạ lo lắng cho trưởng tử, tạm thời chưa có tâm tư ngắm hoa, đợi sau khi tỉnh lại thì phất tay cho tất cả phi tần lui ra, chỉ để cho Tông thị kết tóc phu thê với mình ở lại bên cạnh.

Lỗ quốc công tan triều trở về, đóng cửa phòng, vẻ mặt nghiêm túc nói với nữ nhi: “Du Sơn Việt kia làm sao có bản lãnh thông thiên như vậy? Con đê ở huyện Ngạn rõ ràng vừa mới xây xong, tại sao lại nổ tung nữa rồi?"

Vẻ mặt Phương Cẩm Thư đờ đẫn, lạnh lùng nói: "Bởi vì lão ta lôi kéo một nhóm lớn thủ hạ của Cầu Chấn, Cầu Chấn kia am hiểu nhất là diêm tiêu hỏa dược, lúc trước tường thành của Gia Vĩnh châu còn có thể bị nổ tung, bây giờ nổ đê thì có gì khó?"

Lúc nghe nói không rõ tung tích Hàn Lâm Phong, dữ nhiều lành ít, Phương Cẩm Thư không có rơi nửa giọt nước mắt.

Kể từ khi biết lúc trước Hàn Lâm Phong viết thư cho nàng ta, sau đó lại dùng phép khích tướng với tiên đế, thì tất cả tình yêu của nàng ta đối Hàn Lâm Phong đều chuyển thành nỗi hận vô tận.

Chỉ là nàng ta không nghĩ tới, Du Sơn Việt kia lại chứa chấp thủ hạ Cầu Chấn, vụng trộm tiến về huyện Ngạn cho nổ tung đê, khiến Hàn Lâm Phong chết đi như thế.

Không thể tận mắt nhìn thấy hắn quỳ rạp dưới chân, trên mặt toàn là sự hối hận trước mặt mình, nên bây giờ Phương Cẩm Thư chỉ cảm thấy như có một đám cỏ lộn xộn quấn quanh ở trong lồng ngực, không có chút vui sướng nào, chỉ khiến nàng ta bị đè nến đến không thở nổi.

Nhưng mà nàng ta cũng không rảnh bận tâm tâm tình của mình, bởi vì tối nay chính là lúc trong kinh đại loạn.

Du Sơn Việt đã mua chuộc được thủ vệ cửa hậu cung, rồi thả dư nghiệt Cầu Chấn lẫn vào trong cung. Mà trong cung tự nhiên có người dẫn dắt bọn hắn tiến thẳng vào tẩm cung hoàng đế.

Phụ tử Hàn thị đều chết dưới tay phản tặc dư nghiệt Cầu Chấn, cũng coi là cách chết có thể diện.

Đến lúc đó, thế gia đều ở kinh thành, sẽ ủng hộ trẻ mồ côi Cửu hoàng tử kế thừa đại thống một lần nữa.

Mà chuyện đầu tiên nàng ta trở thành thái hậu chính là bãi bỏ tất cả những chính sách mới mà phụ tử Hàn thị ban bố. Đây cũng là điều kiện thế gia ủng hộ mẫu tử nàng ta thượng vị.

Sự chuẩn bị âm thầm ở Kinh thành đã rất lâu, mọi người đã được ước lượng tính toán lợi ích kha khá rồi, cuối cùng đã đến lúc hành động rồi.

Trước đó thật ra Lỗ quốc công vẫn luôn bán tín bán nghi đối với Du Sơn Việt này. Mặc dù ông ta biết bản lĩnh của người này vô cùng lớn, thế nhưng nếu nói có thể nâng đỡ nữ nhi làm thái hậu, thì có chút thần kỳ.

Du Sơn Việt kia cũng có ý khoe khoang, sau đó còn để ông ta biết được bản lĩnh thông thiên của thần tài dân gian này. Hơn nữa trận hồng thủy nhấn chìm Huyện Ngạn, cũng coi là đập tan chút nghi ngờ lo lắng cuối cùng của Lỗ quốc công.

Không trách trong lòng ông ta ý có đại nghịch bất đạo, thật sự là phụ tử Hàn thị không có chút coi trọng nào đối với thế gia, cứ mãi tiếp tục như thế, cha con bọn họ bị thế gia lật đổ xuống đài, cũng là chuyện sớm hay muộn.

Lần này Du Sơn Việt dùng tiền bạc mở đường, tỉ mỉ sắp xếp cái chết cho hai phụ tử Hàn gia, chỉ cần chuyện này định ra kết cục, Phương gia bọn hắn tự nhiên có thể thuận nước đẩy thuyền, khống chế triều cương mà không bẩn hai tay một lần nữa!

Nghĩ đến đây, Lỗ quốc công triệu tập người trong gia tộc, còn có môn sinh thân tín của mình nói chuyện trong đêm, phân phó bọn hắn vận dụng quan hệ, khống chế lại đường đi bốn phía trong hoàng cung.

Triệu Đống dẫn quân lên phía bắc, Hàn Lâm Phong kia chết cũng không về được nữa.

Mặc dù thủ vệ trong cung nhiều, nhưng chỉ cần mở cửa thành, cũng là thịt mềm bên trong con ốc trai, không đủ gây sợ hãi.

Gần đây đúng lúc là dịp săn bắt mùa đông bắt đầu, từng thế gia đều lấy danh nghĩa bảo vệ gia quyến khi đi săn, triệu tập không ít nhân mã tập kết ở ngoài thành.

Chỉ cần cung biến bắt đầu, những nhân mã canh giữ ở ngoại thành này, có thể cho người trộm mở cửa thành, tiến vào bên trong.

Lỗ quốc công đã bí mật liên lạc với Vương gia và các thế gia trong tay có binh lính khác, trong cung phát ra tín hiệu, bọn hắn liền có thể dùng danh nghĩa cứu giá xông vào trong cung.

Đến lúc đó, Tông thị hoàng hậu kia, còn có Nhị hoàng tử bảo thủ cố chấp, một người cũng không thể giữ lại, hết thảy đều giết sạch.

Kể từ đó, chính thức trở về một mạch dòng chính của cửu hoàng tử, hợp tình hợp lý!

Bây giờ mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ chờ một cơn gió đông cuối cùng thổi đến kịp hay không thôi.

Ban đêm hôm ấy, người Phương gia đứng trên tòa lầu cao trong phủ, mắt nhìn về phương hướng hoàng cung. Cung điện kia bao phủ trong một mảnh sương mù đen dày và nặng, chẳng nhìn thấy thứ gì.

Trong lúc mọi người đang chờ đợi đến nản lòng thoái chí, lòng cũng dần dần lạnh đi, đột nhiên phía cung điện chậm rãi có ánh lửa sáng lên, sau đó một ngọn lửa từ yếu chuyển thành mạnh, dần dần xông phá mây xanh, lập tức nhuộm đỏ mây trên trời.

Phương Cẩm Thư thường xuyên vào cung, híp mắt cẩn thận phân biệt, thấp giọng nói: "Dường như là tháp cao phía sau từ đường trong hoàng cung cháy rồi..."

Sau nhà thờ tổ tiên trong cung, có một tòa tháp được Thánh tổ xây dựng lúc khai quốc, bên trong thờ phụng cả di vật của các bậc tiền nhân có công lớn khi chiến đấu.

Bây giờ tòa tháp cao bốc cháy nhất định là trong cung có biến...

Đúng lúc này, trong cung lại dâng lên một đường khói màu đỏ, hóa thành pháo hoa đầy trời. Đây chính là tín hiệu mà Du Sơn Việt cùng chư vị thế gia ước định, lúc pháo hoa dâng lên, chính là ngày hoàng đế Hàn Nghị "băng hà".

Lỗ quốc công nhìn thấy thì khó nén kích động, trở lại muốn nói chuyện cùng nữ nhi. Nhưng lúc quay lại, lại phát hiện đã không thấy tăm hơi Phương Cẩm Thư đâu rồi.

Lúc này vào cung chiếm thời cơ mới là quan trọng nhất, nếu không ai biết các thế gia khác có bàn tính, cấu kết với Phiên vương gì đó hay không!

Nghĩ đến đây, Lỗ quốc công vội vã không nhịn nổi, triệu tập nhân mã, chạy đi đến phía hoàng cung...

Lại nói về Phương Cẩm Thư, mang theo người trong phủ của mình, còn có mấy chục tên giang hồ giỏi mà Du Sơn Việt phái đến cho nàng ta, đi đến phủ Thế tử.

Chuyện tranh quyền đoạt lợi, xưa nay không thể làm cho nàng ta điên cuồng vì nó được. Bây giờ trong cung chuyện đã thành công, những chuyện còn sót lại đương nhiên có phụ thân xử trí.

Bây giờ Phương Cẩm Thư muốn nhìn nhất là khuôn mặt khóc đến lê hoa đái vũ, biết vậy chẳng làm của người trong phủ thế tử kia!

Tiện nhân kia! Đều là nàng ta hại Hàn Lâm Phong, trong thời khắc quan trọng trên triều đình, một kẻ mù lòa vô dụng như vậy, chỉ làm liên lụy đến Hàn Lâm Phong, làm hại hắn mất hồn mất vía, rơi vào mưu kế của người khác.

Phương Cẩm Thư không chút nào cho rằng bản thân đang cấu kết với kẻ khác, hại người nàng ta đã từng người yêu thương, mà là mang phần tội lỗi bản thân không chấp nhận được đổ lên trên đầu Tô Lạc Vân.

Nếu không phải Hàn Lâm Phong cưới một kẻ mù tai họa, không có môn hộ của thê tử làm chỗ dựa, không cách nào trợ lực cho hắn, thì sao hắn lại rơi vào kết cục dân chúng phản bội người thân xa lánh như thế.

Nghĩ đến đây, trên mặt Phương Cẩm Thư tràn ngập sự oán hận —— hôm nay nếu không thể chính tay mình đâm tiện nhân kia, đối với Phương Cẩm Thư mà nói, trận cung biến này không có chút ý nghĩa nào!

Trong cửa ngõ Thanh Ngư kia là nơi mà Phương Cẩm Thư đã từng không thể quen thuộc hơn. Trong thời gian thiếu nữ vô lo nhất của nàng ta, đã từng vô số lần đứng ở cửa ngõ, yên lặng chờ nam nhân cao lớn tuấn tú trong ngõ nhỏ đi ra.

Trên khuôn mặt anh tuấn đó luôn luôn mang theo nụ cười mỉm có ba phần hững hờ, mày rậm hơi cao, liếc mắt hỏi nàng ta: "Tại sao ngươi lại tới nữa?"

Bây giờ, Phương Cẩm Thư đi vào cửa ngõ lần nữa, lúc này đêm khuya tối đen, phía sau nàng ta đều là binh lính tay cầm vũ khí, người khoác áo giáp.

Phương Cẩm Thư chậm rãi đi vào trong ngõ nhỏ, mỗi một bước đều là hồi ức chua xót khó tả.

Khi đứng trước cổng chính có chút loang lổ của phủ Thế tử, nàng ta nhẹ giọng cười thảm một tiếng: "Ta... lại tới rồi!"