Tóc Công Chúa

Chương 94: 94: Đồ Ngốc





Ở cạnh ban công phòng ngủ, có vô số chậu cây xanh, những cây xương rồng này đều do một mình Hạ Tang chăm sóc.

Cô vô cùng cẩn thận dựa theo cách nuôi dưỡng nhiều chủng loại xương rồng khác nhau, xem như một nhiệm vụ để nuôi dưỡng chúng.

Nhiều loại xương rồng cũng không cần những người chủ tỉ mỉ chăm sóc nó, dáng vẻ chúng khi lớn lên đều vô cùng mạnh mẽ.

Hạ Tang cầm một chậu xương rồng trứng màu hồng nhạt (*), dời đến một cái chậu hoa nhỏ lớn bằng chén cà phê mới mua, vô cùng cẩn thận mà lau bùn đất dính lên mặt chậu, sau đó lại rải những viên đá vụn lên phía trên mặt đất.

(*) Chậu xương rồng trứng màu hồng nhạt:
Cô chuẩn bị mang chậu xương rồng trứng màu hồng nhạt đang phát triển rất tốt này, tặng cho Giang Chi Ngang.

Chu Ly Ly đi đến cạnh ban công, ngồi xổm xuống nhìn Hạ Tang yên lặng chuyển chậu cho trứng hồng, nói: “Nghe nói Giang Chi Ngang đã nói rõ với cậu, cậu cũng đã đồng ý với cậu ta?”
Hạ Tang bỏ cái xẻng nhỏ xuống, không chút để ý nói: “Có có thể từ chối được anh ấy chứ.


“Đối với cậu tớ cảm thấy được, cậu không giống với mấy nữ sinh ham mê sắc đẹp nha.

” Chu Ly Ly buồn buồn nói: “Lúc trước, cậu có nói người cậu thích giống họ tớ, là họ Chu mà.


Hạ Tang tỉ mỉ chăm sóc trứng hồng, cười nhạt: “Mặc kệ là họ Chu hay là họ Giang, cũng không sao cả, chỉ cần là người tớ thích là được.


Tuy Chu Tư Tư nghe không hiểu lời Hạ Tang nói, nhưng mà cô ấy vẫn mãi mãi tin tưởng Hạ Tang, nói: “Cậu nói như thế chắc là cảnh xuân rất đẹp nhỉ, nắm chắc ngay lập tức quan trọng hơn.


Lâm Gia Tư đang tập yoga trên thảm, lạnh lùng nói: “A, đứng núi này trông núi nọ à.


Hạ Tang biết Lâm Gia Tư chẳng phải người có tính tình tốt lành gì, cũng lười phản ứng với cô ta.

Lúc này, Tô Nhã Di lại vội vàng chạy vào phòng ngủ, nhìn Chu Ly Ly nói: “Ly Ly, em trai cậu lại đợi cậu dưới ký túc xá đấy.


Vừa nghe thấy mấy lời này, Chu Ly Ly giống như gặp phải ruồi bọ ghê tởm, vẻ mặt cũng thay đổi: “Tớ… Tớ không xuống đâu, nó lại tới đòi tiền tớ đấy.


Tô Nhã Di nói: “Cậu ta mới vừa nói, nếu cậu không xuống, cậu ta sẽ mãi canh giữ ở cửa đấy, gặp người nào cũng sẽ hỏi có quen biết Chu Ly Ly không.


Chu Ly Ly bực mình chà chà chân, không biết phải thế nào, chỉ có thể xoay người ra khỏi phòng ngủ.

Hạ Tang và Tô Nhã Di liếc mắt nhìn nhau, cũng đi theo xuống lầu nhìn thử.

Tính tình Lâm Gia Tư cũng rất ham vui nên cũng nhắm mắt chạy nhanh theo.

Cạnh cửa ký túc xá có một cậu nam sinh cao lớn chừng mét tám đứng đấy, mặc một cái áo khoác đen, ngồi ở trên cầu thang trước cửa ký túc xá nữ chơi di động.

Chu Ly Ly bước đến trước mặt cậu ta, không chút khách khí hỏi: “Chu Hạo, mày đến đây làm gì?”
Chu Hạo quay đầu ra sau, trên mặt nở một nụ cười xu nịnh không có ý tốt: “Chị, chị em hết tiền rồi, chị cho em tiền đi.


“Tháng trước, không phải mới cho mày hai ngàn sao?”

“Làm ơn đi, ở thành phố Đông Hải này, thành phố quốc tế hạng nhất đấy, hai ngàn đủ cái gì chứ, sớm đã dùng hết rồi.

” Chu Hạo hỗn láo nói: “Cho thêm chút nữa, nếu không có hỏi mượn bạn cũng phòng của chị thử một chút.


Hâ Tang và Tô Nhã Di núp ở phía sau cánh cửa lớn của ký túc xá, lặng lẽ quan sát tình hình bên ngoài, Tô Nhã Di nói khẽ với cô: “Tiểu Tang, tháng trước không phải cậu mới cho Chu Ly Ly mượn hai ngàn sao, cậu ấy đều đưa cho người em trai hút máu này hết rồi đấy?”
“Xem ra là như thế thật.


Lâm Gia Tư lạnh lùng giễu cợt nói: “Đều nói giúp không giúp nghèo, cô xem, cô giúp đỡ cho cậu ta tiền, toàn bộ đều dùng để bỏ vào cái động không đáy kia đấy.


Hạ Tang nói: “Cậu ấy mượn tiền của tôi, không đến mấy tháng nữa sẽ trả hết nợ, tôi không tính là giúp đỡ.



Chu Ly Ly biết bạn cùng phòng đều đã đi ra ngoài nhìn, bình thường cô ấy là người rất sĩ diện, lúc này trong lòng vô cùng khó chịu.

Nhìn cái quần jean đã giặt đến bạc màu của mình, lại nhìn thấy đôi giày chơi bóng mới tin trên chân của Chu Hạo, cô cắn răng nói: “Tôi không có tiền, tiền học bổng chưa có phát, cậu đi hỏi bố mẹ đi.


“Bố mẹ nói, nếu tôi không có tiền cứ tìm chị.


“Dựa vào đâu mà đến tìm tôi chứ, tôi cũng chẳng phải bố mẹ cậu!”
Chu Hạo đúng tình hợp lý nói: “Bố mẹ tạo điều kiện cho chị học đại học tốt như thế, là một đứa con trai mà tôi chỉ có thể đi học nghề, cho nên mượn chút tiền của chị thì có làm sao!”
“Tôi học ở đại học Đông Hải là do tự bản thân tôi thi đậu được!” Sắc mặt Chu Ly Ly vô cùng vinh quang, vội vàng tranh cãi với cậu: “Chính bản thân cậu thi không đậu đại học, cũng không phải tôi thiếu nợ cậu.


“Mặc kệ, chị là chị gái tôi, tôi không có tiền thì chị phải chịu trách nhiệm!” Chu Hạo dứt khoát ngồi trên bậc thang trước cửa ký túc xá nữ: “Chị không cho tôi tiền, tôi sẽ không đi đâu hết!”
“Chu Hạo, cậu đừng quá đáng! Cậu đi mau đi!”
“Không đi! Trừ khi chị cho tôi tiền.


Chu Ly Ly nhìn thấy bạn học đang vây xem ngày càng nhiều, cô cũng là người rất trọng thể diện, gấp đến mức nước mắt chảy ròng ròng.

Bạn cùng phòng thấy hai người giằng co qua lại, cũng không có cách nào chỉ khoanh tay đứng nhìn được, Tô Nhã Di nhìn Lâm Gia Tư nói: “Bình thường không phải cậu có hàm răng sắc nhọn và thích cãi nhau sao, đi cãi với tên kia đi.


Lâm Gia Tư ôm lấy cánh tay nói: “Tôi không thèm đi đâu, có câu nói thà đắc tội quân tử, không để đắc tội tiểu nhân, cậu nhìn em trai của cậu ta như thế… Là một tên nhóc lưu manh đấy, tôi không muốn làm rối tung lên đâu.


“A, cậu chính là người bắt nạt kẻ yếu.


“Tùy cậu muốn nói thế nào cũng được.


Hạ Tang không chút do dự bước ra ngoài, kéo Chu Ly Ly ra phía sau, nói: “Chu Hạo, sinh hoạt phí mỗi ngày của chị cậu đều phải đi làm bán thời gian để kiếm được,muốn có tiền, sao không tự mình đi kiếm việc làm đi.


Chu Hạo liếc mắt nhìn Hạ Tang một cái, cười nói: “Tôi biết, chị chính là cô gái bạn cùng phòng có tiền đấy, chị gái này, cho tôi mượn chút tiền đi, chị tôi sẽ trả lại cho chị.



Chu Ly Ly đẩy cậu một cái, mặt đỏ lên hô lớn: “Cậu cút đi cho tôi!”
Chu Hạo không chỉ không đi, ngược lại còn tiến lên từng bước: “Tôi không đi! Mẹ tôi nói, nhà của chúng tôi cho chị tiền học đại học, chị nợ nhà chúng tôi, tôi phải đến đòi tiền chị!”
“Tôi học đại học, một chút tiền cũng không phải của gia đình cho, học phí để nộp đều do tôi đi vay, tiền sinh hoạt cũng tự tôi kiếm, không có quan hệ gì với người trong nhà cả!”
“Nhưng nhà chúng tôi nuôi chị lớn như thế, không tốn tiền sao, bây giờ chị có thể kiếm tiền, phải trở về báo đáp người nhà.


Đáy mắt Chu Ly Ly đầy tuyệt vọng, lấy di động ra, run rẩy mở WeChat ra: “Đây chính là tiền sinh hoạt tháng này của tôi, toàn bộ đều đưa cho cậu! Đừng đến tìm tôi nữa!”
Lúc Chu Hạo vô cùng đắc ý lấy di động ra để nhận tiền, Hạ Tang đã nắm lấy tay Chu Ly Ly lại, ngăn cản cô: “Nếu mỗi lần đều thế này, người chị này của cậu phải chăm sóc cậu cả đời sao?”
“Nhưng…” Nước mắt Chu Ly Ly cứ chảy liên tục, không biết phải làm sao: “Tớ có thể làm gì được bây giờ.


“Cậu đừng nên cho, cũng không cần cho.

” Vẻ mặt Hạ Tang lạnh nhạt nói: “Mỗi sáng năm giờ cậu đều rời giường đến căn tin làm thêm, tiền đều đưa hết cho cậu ta, cậu đang đi học, chờ sau này đi làm, không phải cậu cũng muốn đưa hết tiền lương của mình để báo đáp bọn họ chứ?”
Chu Hạo thấy Chu Ly Ly rút điện thoại lại, lập tức lên cơn nóng, nhìn Hạ Tang tức giận nói: “Tiện nhân, chị của tôi cho tôi tiền, liên quan rắm gì đến chị!”
Hạ Tang cũng lười tranh cãi với cậu ta, lấy di động ra gọi điện cho bảo vệ.

Chu Hạo không cho cô cơ hội, nhanh tay cướp lấy di động của cô: “Iphone pro mới à, tôi lấy đi, tiền thì để chị tôi trả cho chị.


Nói xong, cậu ta nghênh ngang mà rời đi.

Chu Ly Ly thấy cậu ta cướp mất di động của Hạ Tang, gấp đến mức như con thỏ nhỏ bị đốt cháy, nhanh chóng đuổi theo: “Chu Hạo, trả di động lại cho Hạ Tang.


Chu Hạo chuồn đi rất nhanh, cậu cũng chẳng ngu, dù sao cũng do chị cậu trả.

Nhưng chưa chạy được hai bước, con đường phía trước đã có người chặn Chu Hạo lại.

Cậu ta còn chưa kịp nhìn thử xem ai, tay đang nắm chặt điện thoại dễ dàng bị bẻ gập lại.

Chỉ nghe thấy một tiếng hét lên, di động đã rời khỏi tay, rồi lại bị người nọ nhanh chóng bắt lấy, bỏ vào trong túi.

Động tác vô cùng lưu loát, liền mạch, không có cảm giác dư thừa nào.

“Mày con bà nó…”
Chu Hạo hùng hùng hổ hổ ngẩng đầu, đón lấy một đôi mắt lạnh lẽo.

Khóe môi Giang Chi Ngang cong lên một ý cười nhạt, nhưng trong ánh mắt vô cùng có tính ức hiếp, để cho lời đến miệng cậu buộc phải nước ngược vào trong.

Giống như có một loại từ trường đặc biệt nào đó giữa những người đàn ông với nhau, liếc mắt, đã có thể nhìn thấy nhau.

Giang Chi Ngang thả lỏng tay cậu ta ra, nở một nụ cười như gió xuân, hỏi: “Vừa nãy cậu mới nói bạn gái tôi là gì?”
“Tôi… Tôi không…”
Lời còn chưa nói xong, ánh mắt thiếu niên bỗng run lên, đột nhiên đánh một quyền, hung hăng đánh vào hai má của Chu Hạo.

Vốn dĩ Chu Hạo có thân hình cao lớn, nhưng một quyền mạnh mẽ này cũng khiến cả người cậu chật vật lui bước về sau, lảo đảo vào bước, ngã xuống.

Trong khoảnh khắc đó khóe miệng cậu ta đổ máu.

Sắc mặt Giang Chi Ngang đen lại, trong mắt lại chứa sự tàn ác, khác hoàn toàn với ánh mắt dịu dàng, lưu luyến khi nhìn cô.


Đây vẫn là lần đầu tiên Hạ Tang nhìn thấy anh chủ động đánh ai đó.

Vừa hung ác vừa bá đạo, hormone nam tính tỏa ra bốn phía.

Chu Hạo chật vật tiến lên, ngại ngùng nhìn Giang Chi Ngang, sau đó lại lui lại vài bước, giữ một khoảng cách an toàn với anh.

Giang Chi Ngang không buông tha cho cậu ta dễ dàng thế được, mà nắm lấy áo cậu ta, đi đến trước mặt Hạ Tang: “Nhìn cho rõ, sau này thấy cô ấy tránh xa một chút cho ông đây.


Chu Hạo giống hệt như con gà con bị anh nắm trong tay, quả thật không biết phải làm sao sợ đến mức khóc lên, liên tục gật đầu: “Tôi sai rồi, cũng không dám… nữa.


Giang Chi Ngang nhìn sang Hạ Tang, thay đội thành giọng dịu dàng: “Tang Tang, còn có gì muốn nói không?”
Hạ Tang mượn cơ hội này, nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của Chu Ly Ly, dùng ánh mắt cổ vũ cô ấy.

Chu Ly Ly do dự một chút, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí nói: “Sau này cậu đừng bước vào đại học Đông Hải nữa, cũng đừng hỏi tôi tiền nữa, tôi không có tiền cho cậu.


Sau khi nghe chính miệng Chu Hạo đồng ý, lúc này Giang Chi Ngang mới buông cậu ta ra.

Cậu ưỡn ngực nghiêm mặt trả lời lại, liên tục giải thích, cam đoan sẽ không đến đại học Đông Hải nữa, cuối cùng lại chuồn đi mất.

Sau khi trò hề như vậy kết thúc, nhóm bạn học vây xem cũng dần giải tán, Tô Nhã Di đưa Chu Ly Ly đã khóc thành sông kia quay về phòng ngủ.

Hạ Tang nhìn Giang Chi Ngang đứng trước mặt, không biết vì sao, bỗng nhiên có loại cảm giác giống như Chu Cầm đã quay trở lại.

Là một đại thiếu gia sống an nhàn, sung sướng, trên người sẽ không có khí thế tàn ác như thế.

Chỉ có tầng cuối cùng bị đánh đập, thiếu niên lớn lên trong sự tàn ác, mới có loại khí chất lấy bạo chế bạo như thế này.

Gió đêm dịu dàng, hai người đều im lặng không nói gì hết vài giây, Hạ Tang bỗng nhiên cúi đầu nở nụ cười.

Giang Chi Ngang hoạt động cổ tay một chút, dịu dàng hỏi: “Vừa mới đánh người, bị dọa rồi sao?”
“Có chút.

” Hạ Tang đi đến trước mặt anh, nắm lấy tay anh, mở vòng bàn tay ra nhìn nhìn.

Tay anh cũng không mềm mại, mang theo một lớp chai mỏng, cưng cứng, loại cảm giác này khiến cho Hạ Tang cảm thấy an tâm.

“Lần đầu tiên thấy anh đánh nhau, năng lực của bạn trai là max.


Giang Chi Ngang nắm lấy tay cô: “Đi ra sân thể dục chút không?”
“Ừm.


Có nhiều người đang chạy trong sân vận động, Giang Chi Ngang và Hạ Tang đi cạnh lan can nhẹ nhàng bước trên cỏ, lại là một cảm giác im lặng.

“Nhà họ Giang có rất nhiều người…” Hạ Tang từ từ nói: “Cho dù ngày thường anh có giả vờ tốt thế nào, có cố gắng hoàn thiện mình ra sao, nhưng vào thời khắc nguy cấp vẫn toát ra dáng vẻ của Chu Cầm.


“Hạ Tang, trong lòng anh có nỗi khổ riêng, đừng nói nữa.


“Không thể nói cho em biết sao?”
“Tạm thời không thể, nhưng sẽ rất nhanh thôi.


Anh cũng chống đỡ không được bao lâu nữa.

Hạ Tang dừng bước, dựa vào lan can: “Không sao, trong lòng em biết anh là ai, không ngại những cái khác…”
“Chứng minh cho anh em.



Hạ Tang nhìn thấy chàng thiếu niên nở nụ cười tươi như gió xuân, nghĩ nghĩ nói: “Vậy anh đến gần đây một chút.


Giang Chi Ngang đi đến trước mặt cô, Hạ Tang ngoắc ngoắc tay, anh lại đến gần cô thêm chút nữa.

“Nhắm mắt lại.


Giang Chi Ngang nghe lời nhắm mắt.

Gió đêm thổi lên, anh ngửi được mùi hương ngọt ngọt của cây dành dành trên người cô, sau đó lại có cánh môi mềm mại nhẹ nhàng chạm vài môi dưới của anh, non nớt mà mút vào.

Khóe môi anh cong lên, cũng không phản ứng lại, tùy cô gái phát huy biểu diễn.

Rất nhanh sau đó, anh đã cảm thấy được cô tiến thêm một bước nữa chiếm đóng vị trí đấy, vì thế hơi hơi hé môi nghênh đón cô tiến vào.

Hạ Tang dựa theo những kỹ xảo đã học được, vô cùng chăm chỉ mà biểu diễn một chút, thấy anh không có phản ứng có chút không vui muốn lui ra.

Gió đêm thổi qua chạm vào gò má ửng hồng của cô.

Giang Chi Ngang mở mắt ra, nhìn thấy cô thẹn thùng cúi đầu xuống, vô cùng đè nén khóe môi đang muốn cong lên: “Học được chỗ nào thế?”
“Trong phim.


“Còn cần phải nhìn phim để học sao?”
“Nếu không thì sao?”
“Anh dạy cho em.


Anh đè cô vào cạnh lan can, dùng mũi cọ cọ vào hai má cô, sau đó trở lại vị trí cũ, “chỉ dạy” cô rất nhiều thứ.

“Đúng rồi, chuyện vừa nãy cảm ơn anh giúp em.


Hạ Tang một bên đón ý đùa của anh, một bên cố gắng muốn nói, nhưng mà đều bị biến mất trong cái hôn nồng nhiệt này của anh.

“Đồ ngốc…”
Giang Chi Ngang lại dùng thêm chút sức “công thành chiếm đất”, khác hoàn toàn với cái hôn vụng về của cô, đầu lưỡi anh ở trong miệng cô như nước chảy mà quậy phá, không dịu dàng, vô cùng mạnh mẽ.

Cả cơ thể và tinh thần của Hạ Tang như bùng nổ, cô biết định nghĩa hôn môi của con trai và con gái hoàn toàn khác nhau.

Cô chỉ biết dịu dàng hôn những nụ hôn bé nhỏ, nhưng anh lại mang theo chút chiếm giữ, mạnh mẽ và ngang ngược.

Sau khi hôn sau được mười phút, hô hấp nặng nề của Giang Chi Ngang nói bên tai cô: “Nhưng mà cũng phải cảm ơn em đã bằng lòng thông cảm cho anh.


“Cảm ơn, đến cảm ơn đi.

” Hạ Tang liếm cánh môi ướt át, đỏ mặt, dịu dàng nói: “Sao lại khách sáo như thế chứ.


“Anh không cần khách sáo.


Lòng bàn tay thô ráp của anh, dịu dàng vuốt ve miệng cô.

Thân thể Hạ Tang đột nhiên run lên, nhìn những đám mây vô tận ngã xuống…
 
------oOo------