Tóc Công Chúa

Chương 127: 127: Ngủ Chung





Phòng khách sạn không rộng lắm, nhưng rất sạch sẽ.
Lý Quyết không mang vali hành lý về, chỉ có một chiếc ba-lô màu đen, đặt bừa lên trên mặt tủ.
Hứa Thiến liếc mắt nhìn ba-lô, hỏi: “Anh về mấy ngày?”
“Vốn định mai đi luôn”
“Mai á? Vậy anh về làm gì?”
Lý Quyết nhún nhún vai: “Về xin lỗi em.”
Hứa Thiến nhìn hộp bánh kem nho nhỏ mà anh đặt trên bàn, có lẽ nó chính là quà xin lỗi được chuẩn bị kĩ càng.
Cô thấy hơi hơi xót xa ở trong lòng, rầu rĩ nói: “Xin lỗi thì cần gì phải cố tình chạy về, không ngại mệt à.”
“Không nói cái này nữa.” Lý Quyết kéo cô đi tới mép giường: “Em nằm xuống đây đi, như vậy sẽ thoải mái hơn chút.”
“Em không nằm.”
Nằm trên giường anh, cảm giác… kỳ quặc.
Lý Quyết nhìn ra cô do dự né tránh, tức giận nói: “Anh không phải cầm thú, em đã vậy rồi, anh còn có thể làm gì em chứ?”
Hứa Thiến nghĩ thấy cũng có lý, vì thế nói: “Em muốn đi tắm.”
“Anh nghe nói con gái đến tháng không nên đi tắm.”
“Nói linh tinh.”
Anh cũng không miễn cưỡng, dù sao anh chắc chắn không hiểu rõ chuyện này bằng Hứa Thiến.

Anh sờ sờ mũi, thỏa hiệp nói: “Vậy em tắm đi, cần cái gì thì anh đi mua giúp em.”
“Em cần quần lót chống tràn*, còn cần nước tẩy trang, sữa rửa mặt, còn cần một bộ quần áo ngủ sạch sẽ.” Cô dừng một chút, nói: “Thôi, không cần mua quần áo ngủ, anh có mang áo phông về không?”
*quần lót chống tràn: là băng vệ sinh dạng quần lót, chống tràn vào ngày đèn đỏ.
“Có.”
“Em mặc của anh.”
Lý Quyết gật gật đầu: “Còn cần cái gì khác không?”
“Thôi được rồi.” Hứa Thiến do dự một lát, cắn răng nói: “Cũng không cần mua nước tẩy trang và sữa rửa mặt, em dùng sữa tắm của khách sạn, như nhau thôi.

Anh chỉ cần mua cho em một bịch quần lót chống tràn là được, em sẽ chuyển tiền cho anh.”
Lý Quyết không nói thêm gì, xoay người đi ra cửa.
Hứa Thiến đi vào phòng tắm, xả nước nóng, tắm cho thoải mái dễ chịu, xua tan cả người mệt mỏi.


Bụng dưới cũng dễ chịu hơn rất nhiều, không còn run rẩy quặn đau, chỉ cảm thấy hơi trướng bụng.
Khoảng hai mươi phút sau, Lý Quyết gõ vang cửa phòng tắm: “Mua được rồi.”
Cô kéo cửa ra một khe hở, thò cánh tay ướt nhẹp ra, “Vèo” một cái, nhân túi nhanh như thỏ, sau đó đóng cửa lại.
Lý Quyết đứng một lát ở cửa, mắng: “Em có cần phải đề phòng như phòng cướp thế không, anh sẽ không làm gì em hết!”
Hứa Thiến mắng: “Ai biết được, lưu manh trường trung học số mười ba.”
“Em gái trà xanh.”
“Đồ lòe loẹt!”
Thật ra thì Hứa Thiến có tin tưởng anh, dù sao cũng là bạn bè nhiều năm như vậy, đã hiểu tận gốc rễ.
Chỉ có điều, bóng dáng cao lớn của người đàn ông thấp thoáng sau cánh cửa kính mờ mờ, chung quy vẫn khiến tim cô đập hơi nhanh.

Cô hô lên một tiếng: “Anh đứng gần như vậy là muốn nhìn trộm à?”
“Anh nhìn trộm! Anh mà phải nhìn trộm à! Anh muốn làm gì em, em tưởng đêm nay em thoát được chắc?”
Lý Quyết hùng hổ tránh đi.
Hứa Thiến tiện tay lục túi, anh mua rất nhiều thứ, nước tẩy trang, bông tẩy trang còn có sữa rửa mặt, thậm chí còn có một bộ sản phẩm dưỡng da mua ở Watsons.
“Lý Quyết, em không bảo anh mua mấy thứ này.”
“Nhưng em cần mà.”
“Một đêm mà thôi, không dùng cũng không sao.”
“Cũng không phải bảo em chỉ dùng một lần, giữ lại sau này dùng cũng được.”
Cô cắn chặt răng: “Em không có nhiều tiền như vậy để trả lại cho anh.”
Đêm nay cô cược nửa cái mạng đi nhảy cũng chỉ kiếm được tám trăm tệ, mà một túi đồ này đã tốn mất mấy trăm.
May mà anh không mua áo ngủ cho cô, chỉ đưa một chiếc áo phông sạch và dài màu đen, cô mặc vào vừa hay có thể che đến chỗ đầu gối.
Hứa Thiến sấy khô tóc, sau khi điều chỉnh vẻ mặt xong thì mới đi ra ngoài, ném túi đồ kia lên trên giường, thở phì phò nói: “Anh tự ý mua, em không có cách nào để trả lại tiền cho anh.”
Dường như Lý Quyết cũng không để ý tới chuyện này, ôm cánh tay tựa vào bên cạnh cửa sổ sát đất, quan sát dáng vẻ cô mặc áo phông nam màu đen này.
Mái tóc dài đen nhánh rối tung, làn da trắng nõn như thể có thể véo ra nước, khuôn mặt đỏ ửng.
Cô cao khoảng 1m72, vốn dĩ đã cao gầy mảnh khảnh, mặc chiếc áo phông này vào, vừa gợi cảm lại vừa có mấy phần ngông nghênh.
“Nhìn cái gì.”
Lý Quyết dời mắt đi, nói: “Em mặc quần áo của anh, cảm giác như thể là người con gái của anh vậy.

Không cần trả tiền, anh cam tâm tình nguyện tiêu tiền vì em.”

Hứa Thiến nghe thấy những lời này không có thái độ cao cao tại thượng của ông chủ giống như Lâm Chỉ Ngôn lúc trước, trái lại còn mang theo vài phần chân thành phát ra từ tận đáy lòng.
Cô không giận, tiện tay bóc nắp hộp mỹ phẩm dưỡng da, thành thạo bôi lên mặt lên cổ tay của mình, chúng đều có mùi thơm thơm.
“Lý Quyết, kiếm được tiền không?”
“So với Chu Cầm thì chắc chắn không bằng, nhưng chắc chắn là có tiền hơn em.” Lý Quyết cười cười: “Không đến mức vì một bộ quần áo một ngàn tám trăm mà khốn khổ.”
“Ồ, còn so với Chu Cầm cơ à, xem ra là kiếm được kha khá.”
“Nói thật, tiền lương của anh không thấp.” Ánh mắt anh nóng rực, nghiêm túc nói: “Em đi theo anh, anh sẽ không để em phải chịu khổ.”
“Lúc em ở bên Lâm Chỉ Ngôn, cũng không tiêu một đồng nào của anh ta.” Hứa Thiến cởi giày, ôm gối, nằm trên giường lớn mềm mại giống như một chú mèo con, thoải mái vươn người: “Anh dựa vào cái gì để bao em?”
“Em không ngốc, em biết nó vẫn luôn muốn đạt được cái gì.” Lý Quyết đã hiểu rõ suy nghĩ của cô: “Nếu tiêu tiền của nó thì đương nhiên là phải trả lại bằng thể xác.”
“Chẳng lẽ anh không thế à?”
“Đương nhiên là anh không thế.”
“Ồ.”
Hứa Thiến cười nhạt một tiếng, tỏ vẻ không tin.
“Anh chỉ cần em yêu anh.” Lý Quyết ngồi vào mép giường, nhìn người con gái đang cuộn tròn lại như con mèo: “Em yêu anh thì sẽ tình nguyện “làm” với anh, nhưng anh không ép, lại càng không cuỗm đi một cách vô đạo đức.”
Hứa Thiến dùng gối ôm che kín nửa khuôn mặt, nhìn dáng người rắn rỏi và khuôn mặt anh tuấn của anh, tai trái còn đeo một chiếc khuyên tai màu đen, lộ ra vẻ hơi lưu manh.
Cô biết anh không lừa mình, kiểu ánh mắt chân thành này là thứ không thể làm giả được.
Cô thò một cánh tay trắng nõn mịn màng ra, Lý Quyết lập tức cầm lấy tay cô, ra sức nắm thật chặt.
“Cưng à, anh thích cái gì ở em?”
Lý Quyết nhìn ánh mắt gợi cảm và khuôn mặt quyến rũ của cô, cười khẽ: “Thật không dám giấu giếm, con mẹ nó em quá đẹp.”
“Hừ”.

Cô hất tay anh ra: “Nói tóm lại, vẫn chỉ nhìn mặt.”
“Nữ thần, làm ơn đi, nếu anh nói anh thích em lương thiện ngây thơ đáng yêu, lại còn có tinh thần chính nghĩa dào dồi, em có tin không?”
“Ngoại trừ gương mặt này, em không có điểm gì khác để hấp dẫn anh à?
“Có.” Tầm mắt của Lý Quyết từ từ di chuyện xuống dưới, dừng lại ở gò bồng đảo của cô với vẻ sâu xa: “Chỗ này rất to.”
“...”
Hứa Thiến quay người sang chỗ khác, không muốn để ý đến anh: “Anh và Lâm Chỉ Ngôn chẳng khác gì nhau.”
Lý Quyết cũng nằm xuống, tựa vào bên cạnh cô, kê tay xuống dưới gáy: “Hứa Thiến, chuyện nam nữ vẫn luôn là bản năng sản xuất đứng đầu của nền văn minh nhân loại, toàn bộ cố gắng của anh đều là vì có thể có được em.


Nếu em cảm thấy như vậy không được coi là yêu, vậy cái gì mới được coi là yêu? Trong truyện ngôn tình, nam chính vừa gặp đã si tình suốt đời đến chết không phai với nữ chính vì vẻ lương thiện đáng yêu à? Thôi thôi, cái đó chỉ lười mấy cô gái say mê truyện viển vông hão huyền thôi, chung quy là thèm muốn con gái nhà người ta thôi.”
“Anh luôn có nhiều ngụy biện khó hiểu như thế.”
“Anh đối xử thẳng thắn chân thành với em.”
“Anh nói là vì muốn có được em mà.” Hứa Thiến ngồi bật dậy: “Nếu em vẫn luôn thả thính anh, tiêu tiền của anh, nhưng lại không cho anh cái gì, chẳng phải là công dã tràng sao?”
“Anh tin vào cơ thể của mình.” Lý Quyết dùng khuỷu tay chống sau gáy, nghiêng người quay sang nhìn cô: “Chỉ cần em bằng lòng thử một lần, anh bảo đảm… có thể chinh phục được em.”
Hứa Thiến nhìn gương mặt gần trong gang tấc của người thiếu niên này, cô chưa từng quan sát anh ở khoảng cách gần như vậy.

Mặc dù khuôn mặt anh không đẹp trai lồng lộn rõ ràng như Chu Cầm, nhưng nhìn lâu cũng có sức hấp dẫn khó nói thành lời, nhất là đôi mặt một mí hẹp dài kia, cực kì quyến rũ.
“Lý Quyết, anh tự tin quá nhỉ.” Cô véo má anh: “Người có điều kiện tốt hơn anh trong đám đàn ông theo đuổi em, chỗ nào cũng có, đẹp trai hơn anh, cao hơn anh… cũng có luôn.”
“Nhưng yêu em bốn năm, trơ mắt nhìn anh ở bên người khác… mà vẫn không thay lòng đổi dạ, có không?”
Những lời này lập tức đánh mạnh vào Hứa Thiến, cô nằm im, lẳng lặng nhìn trần nhà.
Lý Quyết duỗi một cánh tay ra, để cô tựa vào khuỷu tay mình.

Cô dựa vào khuỷu tay anh, nằm càng thoải mái hơn.
“Lý Quyết, em muốn được sống tốt, em muốn hoàn toàn thoát khỏi gia đình gốc gác của mình.”
“Để anh phấn đấu.”
“Em còn muốn có rất nhiều rất rất nhiều tình yêu…”
“Anh cho em.”
Nghe có vẻ cô đã xuôi xuôi, anh lập tức xoay người ngồi dậy, chống khuỷu tay lên đầu gối: “Anh sẽ chiều em, yêu em, khiến tất cả các cô gái đều phải hâm mộ em… Bé yêu à, em thử một lần với anh đi.”
Thật ra thì Hứa Thiến đã mặc áo giáp bảo vệ tình cảm ra trận, nhưng trái tim không phải là đá.

Giờ phút này, nghe thấy anh tỏ tình chân thành như thế, cô cũng rất khó kiềm chế bản thân để mà thờ ơ.
“Được rồi, từ hôm nay trở đi, anh chính là người yêu của em.”
“Thật hả?”
“Ừ.”
Hiển nhiên thiếu niên có hơi luống cuống chân tay, quỳ gối trước mặt cô: “Vậy anh có thể hôn em không?”
“…”
Hứa Thiến nhìn dáng vẻ ngốc nghếch này của anh, nhớ ra kinh nghiệm yêu đương của tên này chính là một con số không tròn trĩnh.
Cô ngoắc ngoắc đầu ngón tay với anh, Lý Quyết sán lại gần.

Hứa Thiến túm cổ áo anh, hôn lên môi anh.

Anh vô thức cắn cô theo bản năng, Hứa Thiến vỗ vỗ vào mặt anh: “Ngốc, hôn không phải là cắn, anh nhẹ một chút.”
“Nhưng anh lại cứ muốn cắn em.”

Cô dẫn dắt anh, từ từ quấn quýt với nhau, phác hoạ và nhấm nháp từng chút một… Mãi cho đến khi anh điên đảo thần hồn, máu khắp người đều dồn về cùng một chỗ.
“Cưng à, đủ rồi.”
Cô liếm liếm môi kiểu chưa đã thèm, mắt mơ màng nhìn anh: “Thế này đã đủ rồi à?”
“Ấy ấy của anh.”
Hứa Thiến bật cười, xoay người đi, ôm gối cười ngặt nghẽo: “Lý Quyết, anh thẳng thắn thành khẩn đến nỗi có hơi đáng yêu đó.”
“Đây là phản ứng bình thường.” Lý Quyết nhéo cổ tay cô, tựa hồ bất mãn với trạng thái thả lỏng như thế của cô: “Em không sợ anh à?”
Hứa Thiến ghé sát vào anh, gằn từng chữ một trên đôi môi mỏng của anh: “Em không tin anh sẽ cầm thú như vậy.”

Nửa tiếng sau, Lý Quyết tắm xong đi ra, dường như lửa đã được dập kha khá rồi.

Anh nói với cô gái ở trên giường: “Ngủ sớm đi, đến tháng thì phải đảm bảo ngủ đủ giấc.”
“Anh thì sao?”
“Đương nhiên anh cũng phải ngủ, anh là vận động viên, càng không thể thức khuya.”
Cô gái nhỏ chui vào trong chăn, chỉ lộ ra nửa cái đầu và một đôi mắt xinh đẹp: “Anh ngủ ở đâu?”
Lý Quyết ngồi xổm bên cạnh cô, gẩy tóc mái trên trán cô: “Nếu em không chê phải ngủ cùng giường với người khác thì anh cũng không chê việc làm gối đầu bằng thịt cho em”
“Thôi thôi, cả phòng chỉ có một chiếc giường, anh còn có thể ngủ ở đâu chứ.”
“Đương nhiên anh còn có thể nằm bò ngủ ở trên bàn đó.”
Hứa Thiến vẫy vẫy tay: “Vậy anh đi ngủ trên bàn đi, em sợ anh sấn vào gần em thì đêm nay đừng mơ có thể ngủ được.”
“Lời này có lý.” Quả nhiên Lý Quyết cầm gối đi tới mép bàn, thả gối lên mặt bàn, cứ ngồi ngủ như vậy.
Hứa Thiến tắt đèn, bình yên đi vào giấc ngủ.
Mấy phút sau, xuyên qua bóng tối dày đặc, cô nhìn về phía thiếu niên bên cạnh bàn.
Thế mà tên này lại thật sự ngủ yên ở mép bàn.

Cũng không chê cộm đến khó chịu.
“Lý Quyết, anh ngủ rồi à?”
Anh thản nhiên đáp lại: “Cưng à, ngủ trên ghế vốn đã không dễ, xin đừng đánh thức anh vào lúc anh sắp đi vào giấc ngủ nữa, được không?”
“Lý Quyết, bụng em lại khó chịu rồi.”
Lý Quyết lập tức đứng bật dậy đi tới mép giường, quan tâm hỏi: “Không phải hết đau rồi sao?”
“Anh làm ấm cho em nhé?”
“Làm thế nào?”
Hứa Thiến nhường chỗ cho anh: “Anh tới đây ngủ, dùng tay anh ấy.”
 
------oOo------