Toang! Lộ Bí Mật Rồi!

Chương 12: 12: Uẩn Khúc





Mấy ngày Thuý An nằm viện thì Hoàng Duy cũng biến phòng bệnh của cô thành chỗ làm việc của mình luôn.

Anh không đến công ty mà luôn ở trong phòng mọi lúc để khi cô cần người giúp đỡ là sẽ có ngay.

Lúc đi muốn xuống giường vào phòng vệ sinh cũng là anh dìu cô đi.

Mẹ cô thấy thế cũng có thái độ hoà hoãn hơn, nhưng cứ chốc chốc lại bảo anh chạy đi mua thứ này thứ khác.

Một ngày chạy đi chạy lại mấy vòng anh cũng không than vãn.

Mẹ anh thì mỗi ngày vào viện hai lần để đưa cơm, có lúc sẽ là bố anh vào.

Bố cô thì tối nào cũng đến, nói dăm câu ba điều trêu chọc mẹ cô rồi hai bố con ngồi cười như muốn bục chỉ khâu vết thương.

Anh trai cô đi công tác về liền mua cho cô rất nhiều quà, chưa ăn được ngay nhưng cô thấy rất vui.

Chị dâu cô cũng đưa hai đứa nhóc vào thăm, tụi nó líu ra líu ríu cũng vui tai.

Đứa nào cũng xung phong để con chăm cô út, đúng là không bõ công thương yêu tụi nó từ lúc lọt lòng.

Cô cảm giác thời gian này trải qua thật hạnh phúc.
"Mẹ, hơi quá đáng rồi đó ạ" lúc này Thuý An đã có thể ngồi dậy được rồi, cô thấy mẹ cô lại vừa bảo anh chạy ra ngoài mua đồ lần thứ ba trong buổi nên không đành lòng nói.
"Có gì mà quá đáng? Việc bình thường.

Lấy vợ thì phải chăm sóc vợ"
"Nhưng mà bọn con cũng không..." lời đang nói phải vội nuốt lại, người ở thế hệ của mẹ cô mà biết cô và anh coi hôn nhân là một giao dịch thì nhất định ngày mai sẽ tóm cô về nhà không cho qua lại nữa.
"Không cái gì?" mẹ cô hỏi ngay.
"...không cần phải dùng cách đó chứng minh tình cảm.

Bọn con đang rất ổn, anh Duy đối xử với con rất tốt.

Mẹ đừng khó chịu với anh ấy nữa nhé" cô hạ giọng, bắt đầu làm nũng.
Thấy mẹ cô im lặng, vẻ mặt không đồng ý thì cô lại nhích đến gần bà hơn lay lay cánh tay nói: "Đi mà mẹ...vậy nhá...á ui..." vừa rồi vết mổ hơi đau nhẹ nhưng cô cố làm ra vẻ rất khổ sở cho mẹ mềm lòng.
"Được rồi, đã yếu còn thích ra gió.

Ngồi ngay ngắn lại, tôi không sai nó nữa là được chứ gì.


Đồ con gái là con người ta, gả ra ngoài là mất luôn" mẹ cô lẩm bẩm nhưng cũng giúp cô chỉnh lại tư thế.
"Hi hi yêu mẹ nhất"
"Lấy chồng cũng mấy tháng rồi đấy, không trưởng thành lên tí nào.

Bên đó có ai làm khó con không?" mẹ cô hỏi.
"Bọn con ở riêng mà mẹ.

Mọi người bên nhà đều đối xử với con rất tốt, có món gì ngon cũng sẽ bảo anh Duy cầm về cho con"
"Mẹ nói thật với con, mẹ đã nghe ngóng rồi, mẹ thằng Duy không phải bình thường đâu"
"Là sao cơ mẹ?"
"Vợ cũ của nó bỏ nó là vì bà ấy vu oan cho con bé kia ngoại tình đấy.

Rõ ràng đợt đó con bé đang mang bầu, mới mấy tháng đầu thôi, đúng đợt thằng Duy đang đi học gì đấy ở nước ngoài thì chắc là bọn nó có ăn ở với nhau từ trước.

Nhưng bà này lại nghi ngờ, nói là định cho con bả đổ vỏ, con bé kia vì quá stress nên là đi đường không cẩn thận, trượt chân mất con luôn.

Thế nên mới ly hôn, chứ không thì dễ gì.

Mà mẹ nói con nghe, giờ thằng Duy vẫn còn thấy có lỗi với con bé đó lắm, vẫn thăm hỏi thường xuyên.

Mẹ không cần biết trước đây thế nào, giờ nó lấy con rồi thì không được qua lại với vợ cũ nữa"
"Mẹ, lại tin lá cải ở đây thế ạ? Chắc người ta thêu dệt lên đấy" cô cũng bán tín bán nghi vì nhìn mẹ anh quả thật ánh mắt cũng hơi không hiền lành nhưng vẫn phải gạt chuyện mẹ cô vừa nói đi.

Nếu đó là sự thật thì cũng khá phức tạp.

Cô sống đến tầm tuổi này, đã thấy những cuộc hôn nhân hạnh phúc, cũng đã thấy những sự đổ vỡ tình cảm.

Suy cho cùng nếu có điều áy náy với người cũ thì sớm muộn cũng sẽ có một ngày người cũ vừa rơi nước mắt, người mới liền thua hoàn toàn.
"Thế mẹ hỏi con nhé, nó có kể với con vì sao ly hôn không? Có mà dám kể...chuyện như vậy ai nghe cũng muốn cuốn gói chạy mất.

Chỉ tại mẹ không nghe ngóng kỹ đã vội chiều ý cho con gả đi"
"Thôi được rồi, mẹ đừng nghĩ nhiều nữa, chuyện của con thì con tự lo được"
"Lo lo lo, cái thân con còn lo chưa xong.

Đừng để đến lúc lại ấm ức chạy về nhà khóc"

"Con biết rồi mà, chúng ta nói chuyện khác đi được không mẹ.

Gần đây trong nhà kinh doanh thế nào?" cô sợ anh đi mua đồ về sẽ nghe thấy nên chuyển chủ đề ngay.
"Cũng không có gì mới.

Nhưng bố con ấy, không hiểu nghĩ cái gì mà lại đi mua cái vườn bưởi, nói là con gái thích ăn nên mua về cho nó ăn.

Một năm con ăn được đến 100 quả chắc, bắn tiền cho con mua không phải càng nhanh hơn sao.

Phí tiền vào chỗ không đâu"
"Ha ha đúng là bố mình luôn có nước đi riêng, vậy con phải cố ăn bưởi thay cơm thôi"
"Chỉ bênh nhau là giỏi"
Hai mẹ con cô đang cười đùa thì Hoàng Duy mở cửa bước vào.

Anh đã về từ lâu, cũng nghe thấy chuyện mẹ cô nói nhưng anh không tỏ thái độ gì cả.

Đó là sự thật, mà sự thật thì luôn khó nghe và mất lòng.

Anh đặt trái cây tươi lên bàn nói: "Bác sĩ nói ngày mai em không cần ăn đồ lỏng nữa.

Anh đã mua ít trái cây dễ tiêu hoá để mai em ăn"
"Ừm, cảm ơn anh.

Mà anh không cần ngày nào cũng ở đây đâu, anh về đi làm đi" cô tươi cười đáp lời.

Mấy ngày nay anh ở đây làm cô rất vui.

Tuy lúc đầu có hơi ngại ngùng, nhưng dần dần cô đã quen với việc khi mở mắt ra đã thấy anh đang ngồi gần đó, chỉ cần khẽ động tay gọi anh liền lập tức chạy đến.

Nằm viện một chuyến mà đổi lại đãi ngộ có một không hai này thật tốt biết bao.
"Không sao, gần đây cũng không có dự án quan trọng.

Em cũng chỉ cần lưu viện theo dõi mấy ngày nữa thôi mà"
...

Cô hồi phục rất nhanh, bác sĩ nói cô có thể xuất viện sớm nếu muốn.

Cô cũng cảm thấy thế, mấy ngày trước còn yếu ớt như bị rút cạn sức lực mà nay thì có thể tự xuống giường đi lại thoải mái không cần ai phải dìu.

Thế nên cô bảo anh đi làm thủ tục xuất viện ngay, dù phòng bệnh này có tốt cũng không bằng căn phòng nhỏ của cô ở nhà.

Mẹ cô muốn sang chăm cô mấy ngày cô bèn từ chối ngay, bà mà biết bọn họ chia phòng thì nguy to.
"Nhà 2 phòng ngủ còn thiếu mẹ một cái chỗ ngủ hay sao mà không cho sang?" mẹ cô hỏi bằng thái độ không vui.
"Con khoẻ rồi mà mẹ.

Giờ con chạy 3 vòng quanh công viên cũng không thấy mệt á.

Nhà mình cũng nhiều việc bận, mẹ về lo đi không lại khổ thân bố con"
"Mẹ yên tâm, con có thể chăm sóc cho An được" anh đứng cạnh cũng bổ sung thêm.

Vừa rồi cô đã bấm vào tay một cái, anh biết cô đang lo lắng điều gì.
Mẹ anh cũng nói thêm: "Bà thông gia cứ yên tâm, với cả để hai đứa nó lo cho nhau cũng là bồi dưỡng thêm tình cảm.

Cánh già chúng mình đừng can thiệp nhiều quá"
"Vậy thôi, về nghỉ ngơi cho tốt, có gì cần thì gọi mẹ"
"Vâng, con biết rồi ạ, bọn con đi nhé"
...
Dù cô đã có thể đi lại bình thường nhưng Hoàng Duy vẫn luôn cẩn thận dìu cô, vào thang máy cũng che chắn đề phòng người khác va chạm vào cô.

Giờ đây cô không còn đỏ mặt ngại ngùng khi tiếp xúc ở cự ly gần với anh nữa, cũng đã quen được quan tâm nên khi thấy anh làm vậy chỉ mỉm cười nhẹ.
"Thời gian qua cảm ơn anh, thực ra anh không cần phải vậy" lúc anh đỡ cô ngồi xuống giường trong nhà rồi cô mới nói.
"Không có gì, quan tâm đối tác của mình là điều bình thường"
"Ồ, chắc em là đối tác siêu xịn nên mới có đãi ngộ này"
"Còn không phải sao? Trên thương trường chỉ cần giỏi đàm phán, giỏi kinh doanh, còn em phải giỏi cả diễn xuất.

Nếu không nhờ có biểu hiện của em thời gian qua thì bố mẹ vẫn còn nghi ngờ cuộc hôn nhân này lắm đó" anh cười nói.
"Thế anh...đối xử với em như thế...cũng là diễn sao?" cô hỏi mà lòng chùng xuống.
"Ngốc quá, quan tâm nhau là thật.

Em cũng quan tâm anh lúc anh ốm, lúc anh buồn mà phải không? Ý anh là lúc trước mặt bố mẹ, chúng ta đều làm rất tốt, không hề khiến họ nghi ngờ" anh xoa nhẹ một cái lên đầu cô mà nói.
"Ừm, nếu có lễ trao giải cho cặp đôi diễn trò ăn ý nhất thì phải đi đăng ký cái nhỉ" cô vui vẻ trở lại ngay khi anh nói điều đó.
"Được rồi, em nghỉ ngơi đi, anh đi siêu thị mua đồ nấu ăn"
"Anh biết nấu ăn á?" cô rất đỗi ngạc nhiên.
"Chờ đi, em sẽ bất ngờ đấy"
...
Anh không nói khoác, tay nghề nấu ăn của anh quả thật rất tốt.


Một ngày ba bữa, luôn nấu các món giàu dinh dưỡng, dễ tiêu hoá bày đầy một bàn.

Người trước đây không ăn sáng như cô sau trận bệnh này cơ thể lại như thay đổi, ngày nào cũng ăn mà không thấy đau bụng nữa.

Mấy ngày nay cô cảm giác không phải anh đang chăm bệnh mà là đang nuôi heo.

Cô cũng vui vẻ chụp ảnh lại khoe trên IG, còn gửi cho mẹ xem để bà yên tâm.
"Món canh cá rau cải này ăn rất ngon, so với mẹ em làm cũng không kém cạnh"
"Ngon thì ăn nhiều một chút, em ăn hơi ít rau đó"
Qua mấy ngày nấu ăn cho cô, anh cũng nhận ra thói quen ăn uống của cô.

Cô thích các món nước hơn món khô.

Cô không thích ăn rau, nếu chỉ làm rau luộc thì nhất định sẽ chỉ ăn vài cọng là bỏ.

Nhưng nếu nấu canh hoặc làm món cuốn, salad thì cô lại ăn rất vui vẻ.

Cô không thích ăn dứa tươi nhưng lại thích ăn món xào với dứa.

Khi ăn thịt cũng khá kén chọn, không ăn phần nhiều mỡ mà chỉ thích phần nhiều nạc.

Những điều này cô không nói ra, cũng không đòi hỏi, anh nấu món nào cũng vui vẻ chụp ảnh khoe trước mới ăn.

Anh quan sát lúc cô ăn mới có thể rút ra được những điều này.
"Anh nấu ăn ngon thật đấy.

Em không ngờ anh lại biết làm nhiều món ngon như thế"
"Nếu em từng sống một mình nhiều năm thì sẽ như thế.

Anh ở nước ngoài từ đại học đến khi học hết thạc sĩ, đều là tự mình nấu ăn"
"Đỉnh thật" cô bật ngón tay tán thưởng "Nếu không phải có bạn em nấu ăn thì em đã chết đói trước khi học xong rồi đừng nói là còn ở lại làm việc"
"Không nấu ăn thế em cũng không tính gọi đồ ăn bên ngoài sao?"
"Em không thích đồ Âu lắm, đồ Việt bên đó thì không đúng vị, nói chung cũng tại kén ăn mà ra"
"Sau này nếu em muốn ăn món gì có thể nói, nếu anh không bận thì có thể nấu cho em ăn" anh mỉm cười nói, nhìn người khác ăn đồ mình nấu mà vui vẻ như vậy khiến anh cũng rất tự hào.
"Thật không? Đãi ngộ tốt như thế em tưởng chỉ khi bị ốm mới có"
"Không ốm cũng có, chúng ta sống cùng nhà, đừng câu nệ những chuyện này"
"Được, vậy em sẽ order hơi nhiều nhé chủ tiệm"
"Luôn sẵn lòng nhận đơn của quý khách"
Cả hai cùng bật cười vui vẻ.

Tiếp xúc với nhau càng nhiều, không khí giữa họ càng trở nên tự nhiên.