Toàn Tức Võng Du Chi Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 33: Cậu là Diệp Vô Truy




Lục Phiến môn, chim ưng của triều đình, phụ trách bắt tội phạm truy nã trốn chạy, giang hồ đại đạo cùng một số người võ lâm làm xằng làm bậy.

Uy doanh hiển hách của nó, như sấm bên tai trong người chơi, thế nhưng giống với Thiếu Lâm tự, người có thể vào Lục Phiến môn rất ít. Mà nội bộ quy củ sâm nghiêm của nó, rất ít tin tức có thể thông qua tầng tầng kiểm soát để truyền ra, đến nỗi trong cảm nhận của đại đa số người chơi, đây là một tồn tài tuyệt đối thần bí.

Cho dù Bát Quái Các gần đây lấy thu thập tình báo mở rộng thế lực nhanh chóng, cũng biết rất ít về Lục Phiến môn.

Diệp Vô Truy lúc này ngồi quán đậu hũ bên đường, uống đậu hũ nóng hầm hập chủ quán đưa lên, câu được câu không nghe người ngồi bên cạnh nói chuyện phiếm. Chỉ là ánh mắt của cậu, thỉnh thoảng lại đảo qua một tiểu lâu nguy nga ở đối diện —— đó là phân bộ của Lục Phiến môn ở trấn nhỏ này.

Mà một khắc trước, Ly Hỏa vừa bước vào đó.

Diệp Vô Truy ở chỗ này chờ tin tức, đồng thời lại đoán Ly Hỏa ở bên trong gặp cái gì. Bị đuổi ra cho rằng là người báo tin láo, hay lộ ra kẽ hở bị nhận ra thân phận thiếu chủ ma giáo mà bị giam giữ? Không thể phủ nhận, nghĩ tới kết quả phía sau, ngay cả tâm tình phiền muộn của Diệp Vô Truy thoáng cái giảm bớt rất nhiều.

Đương nhiên, lấy thủ đoạn của Ly Hỏa, loại chuyện thân phận bị nhìn thấu là sẽ tuyệt đối không phát sinh. Diệp Vô Truy cũng chỉ nghĩ mà thôi, chỉ cần hơi nghĩ đến Ly Hỏa ở loại cục diện này chân tay luống cuống, tâm tình của cậu sẽ thư sướng không ít.

Lại đợi hơn nửa khắc, Diệp thiếu hiệp đã uống đậu hũ đến no, rốt cục cũng thấy thân ảnh quen thuộc từ trong Lục Phiến môn đi ra. Ly Hỏa trực tiếp đi tới chỗ Diệp Vô Truy, bước tiến rõ ràng nhẹ hơn rất nhiều.

“Hoàn thành rồi?” Diệp Vô Truy thấp giọng hỏi.

Không đợi Ly Hỏa trả lời, chỉ thấy trong phân bộ Lục Phiến môn, một thân ảnh nhanh chóng phi ra. Người nọ cưỡi ngựa đi lên, lập tức cưỡi ngựa chạy về hướng Đông.

Hướng Đông, là nơi đóng quân của binh mã triều đình dưới chân núi Thiểu Sơn.

Hai người yên lặng nhìn bóng lưng của người cưỡi ngựa kia, giây lát, Ly Hỏa quay lại vẻ mỉm cười sáng tỏ: “Xem ra bọn họ đã bắt đầu hành động.”

Diệp Vô Truy nhìn vẻ tươi cười sáng tỏ của hắn, trong lòng không khỏi mặc niệm vì những giáo đồ Cửu Trọng giáo sắp gặp tai ương. Gặp một người thiếu giáo chủ trừng mắt tất báo, tâm cơ khó lường như thế, thật sự là bất hạnh lớn của bọn họ.

Hai người từ quán nhỏ bên đường, đi về phía đường nhỏ người ở rất thưa thớt.

Nửa đường, Ly Hỏa đột nhiên nói: “Tôi ở bên trong, nghe được một tin tức thú vị, cậu muốn nghe không?”

Diệp Vô Truy không nói, chỉ dùng ánh mắt ý bảo hắn không nên nhiều lời vô ích.

“Vị bạn thân Hảo Mộng Vô Hoa kia của cậu, là môn nhân Lục Phiến môn. Không chỉ như vậy, dường như địa vị cũng rất cao.” Ly Hỏa không muốn tự đòi mất mặt, chỉ có thể thẳng thắn.

Nghe được tin tức từ Ly Hỏa, Diệp Vô Truy cũng không kinh ngạc lắm. Cậu đã sớm đoán rằng, Hảo Mộng Vô Hoa luôn luôn che che đậy đậy không chịu nói rõ sư môn có phải là Lục Phiến môn không, bằng không đường đường Lục Phiến môn sẽ vì một người thường mà mở ra nhiệm vụ treo thưởng lớn như vậy?

Ly Hỏa khẽ cười một tiếng: “Cậu đoán, Hảo Mộng Vô Hoa là thật sự mất tích hay giả mất tích?”

“Đó phải hỏi cậu.” Diệp Vô Truy cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi.

“Hỏi tôi?” Đi theo phía sau cậu, Ly Hỏa nói: “Như vậy tôi nói thật cho cậu biết, tuy rằng Cửu Trọn giáo quả thực phái truy binh truy sát hắn, nhưng không có đắc thủ. Hảo Mộng Vô Hoa mất tích không liền quan đến tôi, cậu có tin hay không?”

“…Tin” Suy tư chỉ chốc lát, Diệp Vô Truy đáp: “Cậu không cần phải nói dối.”

Nhìn bóng lưng dứt khoát phía trước, Ly Hỏa vì câu trả lời không chút do dự kia mà sửng sốt. hồi lâu, bản thân cũng không biết trong lòng là tư vị gì, chậm rãi nói: “Không nghĩ tới dễ dàng tin tưởng tôi như vậy, dĩ nhiên là cậu.”

Diệp Vô Truy nghe vậy, rốt cục quay đầu lại liếc hắn: “Không phải tôi tin tưởng cậu, chỉ là đoán tình thế hiện tại, cậu nói dối cũng vô dụng.”

Ly Hỏa cười khổ: “Cậu nghĩ hiện tại tôi sẽ không nói dối cậu, vậy lúc nào sẽ?”

Lúc này, Diệp Vô Truy không trả lời hắn, chỉ yên lặng đi đường.

Ly Hỏa thấy thế, cũng không dây dưa nữa. Trong lòng hai người đều hiểu rõ, trong khoảng thời gian hợp tác ngắn như băng mỏng này kết thúc, chắc chắn là thời gian đối địch, đến lúc đó cho dù có nói dối hay không, cũng chằng quan trọng.

Bởi vì Diệp Vô Truy lo lắng tình huống của Hảo Mộng Vô Hoa, hai người tạm thời để chuyện tìm Danh Đao qua một bên. Quyết định ở đây nghe được tin tức rõ ràng, nghỉ ngơi ở phụ cận núi Thiểu Sơn một hồi trước. Mà bọn họ chọn chỗ nghỉ ngơi, là ở thành Tây tương đối xa xôi.

Theo thường lệ là một gian phòng hảo hạng, hai người yên lặng ngồi trong phòng, đều tự chán đến chết làm việc của mình.

Chẳng qua bao lâu, Diệp Vô Truy đứng dậy: “Tôi đi ra ngoài một chút.”

Nói xong, liền dứt khoát đẩy cửa ra. Ly Hỏa ngồi dựa trước cửa sổ cũng không nhúc nhích chút nào, như trước đem ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.

Diệp Vô Truy trong lòng kỳ thực có một tia thịnh nộ, Ly Hỏa có thể không nói dối cậu, nhưng chính cậu cũng không nói thật với Ly Hỏa.

Lúc tiến vào trấn nhỏ này, cậu cũng đã chiếm được tin tức của Hảo Mộng Vô Hoa. Mà bây giờ cậu ra ngoài, là muốn hội hợp cùng Hảo Mộng Vô Hoa. Lúc trước đó ở quán đậu hũ, lúc chủ quán mang đậu hũ lên, âm thầm đưa một tờ giấy nhỏ đến trong tay Diệp Vô Truy.

Trên tờ giấy ghi tin tức Hảo Mộng Vô Hoa lưu cho Bát Quái Các, nói cho Diệp Vô Truy hắn đợi ở chỗ nào. Chủ quán là ám tiếu của Bát Quái Các, sau khi Diệp Vô Truy tiến vào trấn nhỏ, Bát Quái Các cũng bát đầu hoạt động, cuối cùng chọn trạm gác ngầm ở quán đậu hũ này, đem tin tức nhắn nhủ cho Diệp Vô Truy.

Diệp Vô Truy cũng không ngờ tới, lúc trước ở Thiên Sơn, ôm tâm tình thử một lần tham dự Bát Quái Các, dĩ nhiên lại có công dụng lớn như bây giờ. Mà tổ chức trên danh nghĩa chỉ sưu tập tin tức nhỏ này, sau lưng phát huy ra tác dụng thật không thể khinh thường.

Tại một quán rượu trong thành, Diệp Vô Truy đi vào một gian phòng trang nhã trên lầu hai, chọn hai ba món ăn nhắm rượu, như đang đợi cái gì đó.

Nửa ngày, có người từ ngoài cửa sổ lặng lẽ tiến vào.

“Khụ khụ… Cậu, cậu đây là có chuyện gì? Gặp nạn?” Ho khan vài tiếng nuốt rượu xuống, Diệp Vô Truy nhìn nam tử trang phục giống dân chạy nạn trước mặt không khỏi cười ra tiếng.

“Cậu cứ cười đi.” Nam tử trang phục ăn xin tháo mũ xuống, thanh âm quen thuộc oán giận nói: “Tớ đây còn không phải vì ẩn nấp tung tích, nếu không ăn mặc như vậy thì sớm bị tìm được rồi.”

Ý cười của Diệp Vô Truy càng sâu, nhìn người trước mắt —— Hảo Mộng Vô Hoa trên mặt một đống bụi đất: “Bị ai tìm được, Lục Phiến môn? Cậu cần cái gì mà làm việc phạm pháp?”

Nói đến cái này, Hảo Mộng Vô Hoa thở dài một tiếng: “Đây không phải tớ cần cái gì, là tớ bị người ta cần…” Nói được một nửa, ý thức được mình lỡ lời, Hảo Mộng Vô Hoa vội vã chuyển miệng nói: “Là có người muốn lợi dụng tớ đến làm chút chuyện.”

“Ai?” Diệp Vô Truy nhíu mày.

“Quỷ súc sư huynh của tớ… tổng bộ đầu của Lục Phiến môn. Lại nói, lần này cậu tới đây, không có chọc người Lục Phiến môn đi?” Hảo Mộng Vô Hoa biến sắc, hỏi.

“Không có, chỉ là trước đó đi đến phân bộ Lục Phiến môn một lần…” Diệp Vô Truy cân nhắc nói, còn chưa nói xong, liền thấy Hảo Mộng Vô Hoa sắc mặt đại biến, biểu tình xong đời: “Làm sao thế?”

“Cậu nói trước đó đến phân bộ Lục Phiến môn, là chính cậu đi, hay tìm người thay cậu đi?” Hảo Mộng Vô Hoa truy vấn: “Thảm rồi thảm rồi, nếu cậu từng lộ mặt ở Lục Phiến môn, lần này tớ thấy cậu nhất định cũng bị tóm được rồi!” Nói xong, liền đứng dậy, đi tới đi lui xung quanh gian phòng, dường như đang phòng bị cái gì đó.

Diệp Vô Truy cau mày: “Làm sao?”

Hảo Mộng Vô Hoa nhìn biểu tình nghi hoặc của cậu, dừng lại cước bộ nói: “Cậu không biết, Lục Phiến môn có một tên tổng bộ đầu biến thái. Nếu lúc hắn đã muốn tìm người, cho dù chỉ là một người qua đường, hắn đều phái thủ hạ bám theo. Lục Phiến môn khinh công trác tuyệt, rất khó bị người phát hiện. Tớ thập phần hoài nghi, lúc trước cậu rời khỏi Lục Phiến môn, liền bị người của bọn họ theo dõi!”

Phái thủ hạ theo dõi mỗi một nhân vật không rõ tiến vào? Chuyện tiêu hao nhân lực thời gian như vậy, thực sự có người đi làm sao? Giữa lúc Diệp Vô Truy còn đang do dự, bên ngoài có một tiếng cười nhạt truyền đến.

“Quỷ súc? Biến thái?” Một nam tử áo lam cao lớn xốc màn trướng lên rảo bước tiến đến, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hảo Mộng Vô Hoa: “Hôm nay lần đầu tiên tôi biết, hóa ra cậu đánh giá tôi như thế.”

Trong nháy mắt, Hảo Mộng Vô Hoa cứng tại chỗ, như bị người làm định thân thuật.

Người áo lam hừ nhẹ một tiếng: “Vài ngày không gặp, không nhận ra tôi rồi?”

“… Sư huynh.” Một bộ biểu tình như gặp quỷ, Hảo Mộng Vô Hoa nói.

Diệp Vô Truy trong lòng lấy làm kỳ, đây là lần đầu tiên cậu thấy Hảo Mộng Vô Hoa lộ ra loại vẻ mặt này, xem ra người trước mắt, quả thực là khắc tinh của bạn thân cậu. Ừ, có thể nói là sát tinh cũng không quá đáng. Nhìn biểu tình lãnh khốc của người áo lam, Diệp Vô Truy lại ở trong lòng ngầm thừa nhận.

Người áo lam trừng Hảo Mộng Vô Hia, nói câu trở về chính lý cậu, liền dời tầm mắt nhìn Diệp Vô Truy.

Thẳng đến lúc dùng ánh mắt như X quang quan sát Diệp Vô Truy từ trên xuống dưới hồi lâu, người áo lam mới chậm rãi mở miệng nói.

“Tại hạ là Thương tổng bộ đầu của Lục Phiến môn.” Hắn đầu tiên là không mất cấp bậc lễ nghĩa giới thiệu bản thân, mới hỏi: “Xin hỏi các hạ đây là Diệp Vô Truy?”

Lúc này bị người tóm đến, Diệp Vô Truy trái lại vẫn không hoảng loạn như trước, cậu ngồi ngay ngắn như cũ, dù bận vẫn nhàn nói: “Tổng bộ đầu biết Diệp Vô Truy kia? Tìm hắn có việc?”

Nghe ngữ khí cùng xưng hô của cậu, Thương không khỏi nhíu mày: “Tôi tuy chưa gặp qua Diệp Vô Truy, nhưng cũng biết một ít về hắn. Ví dụ như hắn cùng tiểu tử này nhận được nhiệm vụ hộ tống Niết Khánh đan.”

Quả nhiên là Hảo Mộng Vô Hoa tiết lộ tin tức, Diệp Vô Truy âm thầm trừng bạn tốt, nhận được nụ cười thập phần vô tội cùng thương cảm của người nào đó.

Không phải tớ muốn nói, mà ở trước mắt sư huynh như ác ma này, cho dù tớ muốn giấu cũng không được. Hảo Mộng Vô Hoa yên lặng dùng ánh mắt lên án.

Diệp Vô Truy không để ý tới biểu tình vờ thương cảm của hắn, chỉ hết sức chuyên chú đối phó với Thương trước mặt, chậm rì rì nói.

“Phải không? Rất khéo, tôi cũng nghe qua chút chuyện về Diệp Vô Truy. Nghe đồn hắn một kích bức lui Cửu Trọng giáo, có thể từ vòng vây của Thiên Ưng giáo giết ra, nói vậy võ công nhất định trác tuyệt.” Khoe khoang không chút nào đỏ mặt, Diệp Vô Truy nói: “Một nhân vật kinh tài tuyệt diễm như vậy, anh nghĩ sẽ là tôi sao? Thương bộ đầu hẳn là có thể thấy được, võ công của tôi cho dù là người bình thường cũng không bằng.”

Quả thực, từ lần trước sau khi Diệp Vô Truy sử dụng “vô địch”, mới không đến sáu ngày, nội tức chưa khôi phục cậu ngay cả một người mới vào trò chơi đều không đánh lại.

Nghe cậu nói như vậy, Thương âm thầm quan sát khí tức của người trước mặt, quả nhiên nhíu mày.