Lúc có một đôi mắt đen kịt, vô thanh vô tức nhìn bạn, bạn sẽ nghĩ đến cái gì?
Là hai đôi mắt này ẩn dấu bí mật, hay là chủ nhân của nó có tâm sự không thể nói. Có thể, chỉ là một cái quay đầu lại nho nhỏ.
Nhưng mà nhìn vào cặp mắt sâu và đen kia của Diệp Vô Truy, Bất Đổng Hòa Thượng phát hiện vốn mình chôn dấu trong lòng một chút oán giận, dĩ nhiên vô thanh vô tức biến mất. Hắn quan sát sắc mặt mấy đồng bạn xung quanh, phát hiện ra cũng đều như vậy. Lại đừng nói Khuynh Thành, cô gái này ngay từ đầu trong lòng đã chẳng có oán hận gì.
Nhìn ánh mắt dần dần mềm hóa hòa hoãn của bọn Bất Đổng, trong lòng Diệp Vô Truy mềm nhũn, mở miệng nói.
“Xin lỗi, trước đó để che dấu tung tích, bất đắc dĩ tôi mới dùng tên giả.”
Tên Diệp Vô Truy này hiện nay ngoài Thiên Sơn ra toàn bộ các đại môn phải đều treo giải cao nhất, cậu cẩn thận như vậy cũng không phải không thể hiểu. Bất Đổng Hòa Thượng gật đầu, cũng lập tức nói ra nghi hoặc trong lòng.
“Nếu như vậy, vì sao cậu phải giả vờ làm NPC…” Nói đến phân nửa, Bất Đổng bỗng nhiên ngậm miệng. Hắn phát hiện, dường như một đường đi Diệp Vô Truy cũng không nói qua mình là NPC.
Cho rằng Thất Ngôn này là NPC cao cấp, cho tới nay đều do bọn hắn đơn phương tự coi là. Lẽ nào nói, tất cả kỳ thực đều là một hiểu lầm lớn?
Như hiểu rõ suy đoán của hắn, Diệp Vô Truy lộ ra thần sắc mê hoặc (mê muội và nghi hoặc): “NPC? Các cậu cho rằng tôi là NPC?”
Cậu nhất thời có chút dở khóc dở cười.
“Ha ha, đây là hiểu lầm, hiểu lầm.” Bất Đổng ngượng ngùng cười, mấy người khác bên cạnh cũng có vẻ hơi xấu hổ.
Bên cạnh truyền đến một trận cười khẽ, Diệp Vô Truy tự nhiên nghe được đó là thanh âm của ai, lúc này không đổi sắc mặt quay sang trừng một cái.
Quả nhiên nhìn thấy, Ly Hỏa đang che che lấp lấp cười trộm, vai run run lên.
Diệp Vô Truy lập tức bất mãn cau mày: “Có cái gì buồn cười sao?”
“Không, tôi chỉ rất hiểu, tâm tình của những người này đem cậu coi như NPC.” Vẫn như trước đội mũ, người ngoài chỉ có thể thấy hàm dưới của Ly Hỏa.
Chỉ thấy hắn hơi mím môi, khóe miệng giương lên: “Diệp Vô Truy, theo thái độ cũng ngữ khí bình thường cậu nói, để cho người khác không đem cậu trở thành nhân vật nguyên sinh trong trò chơi, thực sự là một việc rất trắc trở.”
Bọn Bất Đổng Hòa Thượng tràn đầy đồng cảm gật đầu, nghĩ lại lúc đó, bọn họ chính là bị một thân khí chất cao thủ của Diệp Vô Truy, cùng với cậu lưu loát nói chuyện với tiểu nhị dẫn đến nhầm lẫn. Thử hỏi có người chơi nào, dùng ngôn ngữ cách thức nguyên sinh như thế để nói chuyện với NPC.
“…” Không có cách nào phản bác, Diệp Vô Truy thật sâu pháp hiện ra mình không cách nào phản bác được, cho dù không bằng lòng cũng không tìm được lý do phản kích.
Loại giọng điệu cậu nói này, từ lần đầu tiên gặp Lưu Lạc, sau lại bị Hảo Mộng Vô Hoa lên ánh mạnh mẽ vì tinh thần phân liệt, khiến cho người khác hiểu lầm hiển nhiên đã không phải một hai lần.
Chỉ là lúc này đây ô long tương đối thẳng thừng một chút.
Thấy Diệp Vô Truy không thể nói, Ly Hỏa khó có được thấy cậu kinh ngạc, tâm tình tựa hồ tốt hơn một chút.
“Bất quá, tôi cũng rất thích điểm này của cậu.”
Lời này vừa nói ra khỏi miệng, toàn bộ đàn ông ngoại trừ hắn cùng Diệp Vô Truy ra, đều dùng một loại ánh mắt run rẩy nhìn Ly Hỏa.
“Lẽ, lẽ nào anh là, cái loại kia?” Bất Đổng dũng cảm hỏi, thân thể không khỏi lùi về phía sau một bước. Không hiểu sao, Bất Vấn cũng vội vã theo hắn lùi một bước.
Ly Hỏa không cho là đúng, chỉ khinh thường liếc mắt nhìn bọn họ, thản nhiên nói: “Yên tâm, cho dù đúng như vậy, cậu cậu cũng không phải đồ ăn của tôi.” Nói xong, lại nhìn về phía Diệp Vô Truy, tỉ mỉ quan sát sắc mặt cậu.
Nhưng mà, khiến hắn có chút thất vọng chính là, từ lúc hắn bắt đầu cố ý nói ái muội, sắc mắt Diệp Vô Truy cũng chưa từng biến đổi. Tựa hồ tuyệt đối không đem loại vui đùa này đặt trong lòng.
Trong lòng Ly Hỏa chẳng hiểu sao xẹt qua một tầng mất mát nhàn nhạt, hắn vốn chỉ định mượn việc này trêu chọc Diệp Vô Truy, nếu có thể thấy sắc mặt cậu thay đổi thì cực kỳ tốt. Thế nhưng bản thân Diệp Vô Truy thái độ bình thường một chút cũng không để tâm chuyện này, khiển hắn có chút cảm giác chờ mong thất bại.
“Thế nào, lẽ nào cậu đã quen bị nam nhân khác nói như vậy?” Ly Hỏa hỏi.
“Xem như thế đi.” Diệp Vô Truy gật đầu, chỉ có chính cậu mới biết được, thời điểm Ly Hỏa cố ý trêu đùa nói, cậu cỡ nào muốn đem đao trong tay chém tới trên cổ người nọ.
Nhưng mà tình thế lại không cho phép cậu làm như vậy, Diệp Vô Truy chỉ có thể yên lặng nhẫn nại xuống. đồng thời để biểu tình trên mặt tỏ vẻ không hề gì, bởi vì cậu biết ý định của tên Ly Hỏa kia chính là muốn nhìn mình sợ hãi. Diệp Vô Truy cho dù cậy mạnh, cũng không muốn ý để người nọ được như ý.
“Phải không?” Chữ sau cùng kéo dài ra, Ly Hỏa nhạy cảm phát hiện mình có chút không thoải mái. Hắn đem loại cảm giác khó hiểu này kết luận là không cam lòng phát hiện con mồi vốn nên thuộc về mình lại bị người khác giành trước: “Người nọ là ai?”
Đến tột cùng là tên gia hỏa nào, dĩ nhiên đừa giỡn Diệp Vô Truy trước mình một bước. Ly Hỏa phát hiện mình thập phần muốn biết chân tướng này.
Dùng một giây tìm tên người, Diệp Vô Truy phát hiện người có thể đảm đương cái “tội danh” này trong đầu cậu chỉ có một, không chút nghĩ ngợi liền nói ra: “Hảo Mộng Vô Hoa.”
Cao thủ đệ nhị bảng thực lực! Bọn Bất Đổng Hòa Thượng cực kỳ hoảng sợ, ngay cả thiên hạ đệ nhị cũng nói ra loại lời này, lẽ nào hiện tại đại thể thiên hạ đã như vậy? Bạn bè của tôi, ngây thơ vừa đi không trở lại.
Ly Hỏa trầm mặc, hắn nghĩ lại khi đó ở Thiên Sơn người nọ ở bên cạnh bảo vệ Diệp Vô Truy. Cẩn thận nghĩ đến, Hảo Mộng Vô Hoa cùng người trước mắt này có quan hệ không đơn giản.
Nếu lúc này Hảo Mộng Vô Hoa đang ở núi xa nghe được suy nghĩ của đám người ở đây, không biết sẽ kêu oan hảm khuất như thế nào!
Chuyện tình vu oan giá họa cho bạn bè này, Diệp Vô Truy làm mặt không đổi sắc, mở miệng nói. Xem ra cái nghiệp vụ này đã mở rộng rất thuần thục, chỉ không biết trong năm tháng qua lại, Hảo Mộng Vô Hoa đến tột cùng bị tiểu tử này làm cho bao nhiêu lần oan ức.
Than ôi, đau xót thay.
“Khụ khụ, tôi nói, cái kia.” Mắt thấy đề tài này đã đi đến một phương hướng quỷ dị, Bất Đổng Hòa Thượng vội vã nói sang chuyện khác: “Thất Ngôn, không, Diệp Vô Truy trước đây không phải cậu nói muốn đi Tàng Kiếm sơn trang sao? Cậu xem, bây giờ còn yêu cầu muốn chúng tôi dẫn đường không?”
Tàng Kiếm sơn trang.
Nghe được từ này, hai mắt Ly Hỏa dáng ngời. Diệp Vô Truy thầm kêu không tốt, dĩ nhiên bị người nguy hiểm này biết nơi mình đi. Thế nhưng cũng không thể oán Bất Đổng sơ suất, dù sao đối phương cũng không biết người đội mũ trước mắt là thiếu giáo chủ ma giáo. E rằng bọn họ chỉ cho rằng nhân sĩ thần bí này là một người bạn nào đó của Diệp Vô Truy.
Chú ý tới ánh mắt lập lòe của Ly Hỏa bên cạnh, Diệp Vô Truy kiềm chế bất an trong lòng, nói:”Lúc này thân phận đã lộ, các cậu đi theo bên người tôi cũng nguy hiểm. Sau này để tôi đi một mình.”
Mấy người Bất Đổng Hòa Thượng cũng thập phần tán thành, lúc xe bò đi qua giao lộ tiếp theo, mấy người liền cùng Diệp Vô Truy nói lời từ biệt. Trong lúc đó, Diệp Vô Truy không chịu được thế tiến công của Khuynh Thành yên lặng rưng rưng nước mắt, cùng cô thêm bạn tốt.
Xe bò tuy rằng đi thong thả, nhưng sơn đạo gồ ghề uốn khúc, không bao lâu liền dần dần không thấy rõ thân ảnh bọn Bất Đổng, chỉ có Khuynh Thành quật cường giơ cao tay quơ quơ, còn có thể nhìn ra một vài cái bóng mờ nhạt.
Nhìn những bóng người đứng tạm biệt mình, Diệp Vô Truy trong lòng hơi ấm áp, khóe miệng không khỏi hiện lên chút ý cười.
“Cậu trái lại rất yên tâm.” Một bên, Ly Hỏa không mặn không nhạt nói một câu.
Diệp Vô Truy nhất thời thu lại vẻ tươi cười, cũng không liếc mắt nhìn hắn: “Nếu người nào đó cũng xuống xe rời đi, tôi mới có thể càng yên tâm.”
“A? Đáng tiếc, dường như phải cho cậu thất vọng rồi.” Tâm tình Ly Hỏa rất tốt cười lắc đầu. “Hiện tại tôi không muốn xuống xe.”
“Vậy cậu ngồi trên xe ngựa này cả đời đi.” Diệp Vô Truy oán hận nói. Cậu phát hiện mỗi lần chống lại người trước mắt này, mình đều rất khó có cái tính cách tốt gì.
Ai ngờ Ly Hỏa lại như là thực sự lo lắng một chút, mới nói: “Nếu thực sự có thể nhàn nhã đi chơi cả đời như vậy, cũng không tệ.”
Diệp Vô Truy sửng sốt, trong nhát mắt, cậu dường như thấy trong mắt nam tử luôn luôn cuồng ngạo hiện lên một tia uể oải.
Người luôn luôn cuồng thế không cho phép bất luận kẻ nào vượt khỏi tay hắn, cũng sẽ có loại vẻ mặt này? Diệp Vô Truy hoài nghi mình nhìn lầm.
“Bất quá, thật sự cuộc sống như vậy chỉ là tưởng tượng mà thôi.” Ly Hỏa cười: “Cho dù cậu cùng người khác đi tranh đoạt, những người khác cũng nghĩ tới cướp giật của cậu. Nếu là như vậy, không bằng bản thân đem đoạt lấy.”
“Cho nên các người đi Thiên Sơn cướp bóc? Không hổ là ý nghĩ của ma giáo.” Diệp Vô Truy khẽ giễu cợt.
“Đây thì khác, đây chỉ là hệ thống nhiệm vụ.” Ly Hỏa thản nhiên nói. “Đây vón là trò chơi mà thôi.”
“Cho dù không phải trò chơi, cậu cũng sẽ làm như vậy.”
Diệp Vô Truy liếc mắt nhìn thấy bản chất của người trước mắt. Thà phụ người trong thiên hạ, cũng không để người thiên hạ phụ ta. Chỉ cần có thể cường đại thực lực của bản thân, chuyện không từ thủ đoạn nào hắn cũng có thể làm ra. Huống chi chỉ là đánh đòn phủ đầu, đoạt bảo vật của người.
Liếc mắt nhìn cậu, Ly Hỏa không cười, trong ánh mắt mơ hồ có chút trào phúng: “Thì tính sao? Cậu cho là chỉ cần cậu không phạm người, người khác sẽ không đến xúc phạm cậu sao? Lại nói mấy người chơi vừa rời đi kia, hành tung của cậu bị bọn họ biết được, lẽ nào cậu không sợ bọn họ trở lại bẩm báo sư môn?”
“Không nên nói cho tôi cậu ngây thơ như vậy, Diệp Vô Truy, như vậy tôi sẽ rất thất vọng.” Ly Hỏa nhẹ giọng nói.
“Cậu thất vọng hay không đâu có liên quan đến tôi.” Diệp Vô Truy khinh thường: “Tôi nguyện ý làm như vậy.”
Trong ánh mắt thâm thúy tựa hồ hiện lên một tia không giải thích được, vì sao người trước mặt này có thể sống thẳng thắn vô tư thế. Ly Hỏa không khỏi hỏi: “Cậu tin bọn họ, nếu như bọn họ phản bội cậu thì sao?”
“Đó cũng không liên quan đến tôi, phản bội là chuyện của bọn họ.” Diệp Vô Truy nói: “Tôi chỉ yêu cầu mình không thẹn với lương tâm.”
Chỉ yêu cầu mình không thẹn với lương tâm. Dường như Ly Hỏa bị câu nói kia làm cho ngây ngẩn cả người, rất lâu cũng không nói tiếp.
Diệp Vô Truy mặc kệ hắn đang suy nghĩ cái gì, chính mình mừng rỡ thanh thản.
Kỳ thực đáy lòng cậu còn có một câu chưa nói, cậu không quan tâm bọn Bất Đổng phản bội, bởi vì ở trong lòng cậu, phân lượng của mấy người họ chưa đủ nặng. Cho dù phản bội, cũng không cần quá để ý. Nhưng nếu là người quan trọng trong lòng phản bội, Diệp Vô Truy sẽ làm ra một lựa chọn khác.
Nếu người phạm ta, ta tất phạm người. Đây là điểm mấu chốt duy nhất của Diệp Vô Truy.