Toàn Trường Đều Cho Rằng Tôi Là O Giả A

Chương 60




 60. Chương 60.

Thuốc của phòng y tế được hỗ trợ cho nên khá rẻ, dùng thẻ học sinh quét mã chỉ mấy đồng tiền một hộp thuốc. Sở Thao dùng thuốc đúng bệnh cho nên sức khỏe phục hồi lại rất nhanh .

Sau khi cậu khỏi bệnh không bao lâu thì cuộc thi tiếp theo cũng tới.

Lần thi này là gộp chung 3 tỉnh, dùng một bộ đề thi, đề bài được giáo viên của cả ba tỉnh chọn ra, tất nhiên là chất lượng rất cao, các trường đều cực kỳ coi trọng.

Vì sao những giáo viên ưu tú trong tỉnh lại nổi danh như vậy là vì họ có thể nắm cực kỳ chuẩn xác hướng gió của kỳ thi đại học, trong tay ai chẳng có vài ba chục học sinh thi đỗ vào Thanh - Bắc.

Sau khi thành tích được công bố, Sở Thao xếp hạng thứ 21, thấp hơn lần trước 1 người. Còn Giang Thiệp tuy rằng không tiến bộ nhiều như trước nhưng cũng tiến bộ 180 bậc.

Sau khi Sở Thao nhận lại bài thi, cậu nhíu mày đối chiếu với đáp án.

Bình tĩnh mà xem xét thì cậu cảm thấy những bài thi lần này của cậu phát huy còn tốt hơn lần trước, hóa học đã không phải là điểm yếu uy hiếp cậu nữa, tổng hợp các môn đều cao hơn so với trước, toán, vật lý không mắc lỗi sai lớn, theo lý thuyết thì cậu hẳn là tiến bộ chứ không phải lùi bước như vậy.

Nhưng rồi cậu lại nghĩ, có lẽ chính mình quá để ý cái trước mắt, tuy rằng khoảng thời gian này cậu tự nhận có tiến bộ hơn nhiều nhưng những người khác có thể tiến bộ nhiều hơn thì sao. Hơn nữa còn một cuộc thi cuối kỳ năm 2 và 1 năm nữa mới thi đại học, cứ học tập theo tiến độ này thì không cần quá lo lắng, do vậy tâm tình của cậu cũng khôi phục không ít.

Hết tiết, Sở Thao đi tìm Sở Tinh Ninh hỏi han thành tích.

Sở Tinh Ninh có chút mất mát. Lần này anh xếp hạng 11, rớt ra khỏi top 10, đây là lần xếp hạng thấp nhất của anh từ khi vào cao trung tới nay.

Sở Thao kinh ngạc hỏi:

"Tại sao lại như vậy?"

Sở Tinh Ninh lắc đầu nhẹ giọng nói:

"Có thể là gần đây anh có chút phân tâm."

Đích xác là gần đây anh đã phân một khoảng thời gian lớn cho anh bạn nhỏ của mình. Anh bạn nhỏ mang đến cho anh rất nhiều niềm vui, thỉnh thoảng anh lại nghĩ đến người kia cho dù là khi học tập đi nữa.

Sở Thao dừng một chút lại hỏi:

"Vậy Phó Khải Nghĩa thì sao?"

Sở Tinh Ninh nâng mắt lên, nhẹ nhàng đá vào lan can hành lang:

"Phó Khải Nghĩa cũng thi không tốt, lần này chỉ xếp thứ 6."

Vạn năm đệ nhất mà lần này chỉ xếp thứ 6, nói ra thật làm người khó có thể tin được.

Sở Thao thở dài nói:

"Lần thi này thật sự là không tốt, có khả năng là trường chúng ta không hợp với cuộc thi gộp giữa ba tỉnh."

Sở Tinh Ninh vỗ vỗ vai Sở Thao, an ủi:

"Thật ra lần này thành tích của em cũng tốt, bảo trì được ở hạng 20-21."

"Vâng." Sở Thao cũng sẽ không tự coi nhẹ chính mình, tuy rằng thành tích này không đạt kỳ vọng của cậu nhưng ít nhất cũng chứng minh thực lực của cậu chỉ dưới 20 người.

Sở Tinh Ninh thanh thanh giọng, mắt nhìn chung quanh, thấp giọng nói:

"Đúng rồi, em biết không, lần này thi Thân Hoằng Phương chỉ xếp hạng 90, hơn nữa 10 người xếp sau điểm số cũng không quá chênh lệch, nói cách khác, thiếu chút nữa cậu ta tụt khỏi top 100."

Sở Thao và Sở Tinh Ninh liếc nhau, trong lòng đều yên lặng vuốt mồ hôi lạnh thay cho hắn.

Lấy sự để ý tới nỗi khắc nghiệt của bà Đường Lệnh Mỹ đối với Thân Hoằng Phương thì với thứ tự này, không cần nghĩ cũng biết trong nhà sẽ ồn ào tới long trời lở đất.

Sở Thao đè đè lên huyệt thái dương, hít sâu một hơi nói:

"Dì Đường sẽ không gọi điện thoại cho mẹ đấy chứ."

Sở Tinh Ninh lắc đầu bất đắc dĩ nói:

"Ai mà biết được, lúc anh gặp cậu ta ở siêu thị nhỏ, anh thấy cảm xúc của cậu ta không ổn định, hẳn là chịu đả kích rất nhiều, nhưng mà, cậu Omega trong lớp anh đã sớm chia tay, hiện tại cũng không có gì ảnh hưởng tới Thân Hoằng Phương, thi tháng và kỳ thi gộp này cách nhau không bao lâu, tại sao cậu ta lại bị thụt lùi nhiều như vậy nhỉ."

Trong lòng Sở Tinh Ninh cũng có nghi vấn, tại sao mình lại bị tụt hạng nhiều như vậy?

Chuông vào tiết vang lên, Sở Thao nhanh chóng chạy về lớp. Trong lớp vẫn ồn ào nhốn nháo như cũ.

Đái Văn Giản ngồi trên mép bàn, hùng hùng hổ hồ nói với Bàng Tài:

"TMD, thành tích của mày khoa trương quá đi? Đùa ai đó! Lần này mày tiến bộ còn hơn so với Thiệp ca lần trước!"

Dĩ vãng Bàng Tài luôn xếp hạng đếm ngược từ dưới lên của lớp 3, thì càng không cần nói tới xếp hạng ở cả khối.

Mắt hắn trợn trắng, bĩu môi nói:

"Làm sao tao biết bọn mày lại vô dụng như vậy? Mẹ nó tao chỉ chép có đề lựa chọn tổng hợp thôi mà, Fuc*, có thể tiến bộ 500 bậc, top 1000 bọn mày đều là thùng cơm à?"

Ngay sau đó Đái Văn Giản cười vui vẻ nói:

"Mày ngu ngốc, trong lòng không tự hiểu sao, đề bài lần này thi khó hơn so với trước kia, thi gộp 3 tỉnh lại với nhau, mọi người đều chỉ chép linh tinh vài bài thôi, tiến bộ vài chục bậc là được rồi, mày xem đi, mày tiến bộ như vậy mẹ mày có tin không?"

Mặt Bàng Tài gục xuống, ủ rũ nói:

"Tất nhiên là không tin, mẹ tao có thể tin tao trúng một trăm triệu chứ không tin tao thi tiến bộ 500 bậc."

Đái Văn Giản vui sướng khi người gặp họa:

"ha ha, mày nghĩ cách giải thích đi thôi."

Sở Thao cũng không để ý nghe câu được câu không, đám người lớp này không mấy để ý thành tích, nhưng lại không thể chịu nổi việc phụ huynh trong nhà để ý tới việc học tập của bọn họ, cho nên mỗi lần thi cử nếu có thể chép bài thì sẽ chép một chút, có tiến bộ thì sẽ không bị người trong nhà càm ràm.

Giang Thiệp thò tới, dán vào tai cậu, nhẹ giọng nói:

"Sao vậy, cảm thấy thi không tốt sao?"

Sở Thao đã quen với việc y tới gần, cậu nghe vậy chỉ hơi hơi nghiêng đầu, dùng dư quang nhìn về phía Giang Thiệp:

"Cũng không phải, lần này còn tạm, ít nhất không bị lùi bước."

Giang Thiệp chế trụ lấy đầu vai cậu, lòng bàn tay tựa như trấn an, cọ xát vào bả vai cậu:

"Nếu cậu cảm thấy môn nào không tốt, tôi lại tìm giáo viên học bù nhé?"

Sở Thao nhanh chóng nói:

"Đừng, cậu nên suy nghĩ tới môn nào cậu không tốt đi."

Phương Thịnh nghe thấy hai người nói chuyện, tùy tiện chen vào nói:

"Ai dà, lớp trưởng ơi, cậu cũng tự yêu cầu mình quá cao đi, lần thi này đã như vậy rồi, cậu còn không hiểu sao?"

Sở Thao quay đầu lại nghi hoặc hỏi:

"Hiểu cái gì?"

Phương Thịnh dừng một chút, nhướng mày hỏi:

"Không phải chứ, cậu thật sự không biết à?"

Sở Thao không mở lời, ngay cả Giang Thiệp cũng cau mày.

Phương Thịnh liếm liếm môi dưới, hứng thú bừng bừng nói:

"Đề bài lần này bị lộ ra, đề bài đều được đăng trên Tieba, bằng không cậu cảm thấy Lâm Ẩn Tàng có thể thi được hạng nhất hay sao? Còn Lương Khâu Phượng và Thuần Vu Kinh, có thâm niên chép bài mười mấy năm, tới khi thi có thể nguyên hình bất lộ hay sao?"

Sở Thao cũng đã nhìn qua bảng xếp hạng, đích xác có vài người tiến bộ một cách quá khoa trương, nhưng cậu chưa từng nghĩ tới việc lộ đề.

"Trường học chúng ta không phải có hệ thống chắn sóng điện từ sao?"

Phương Thịnh buông tay vô tội nói:

"Đáp án đã có trước khi thi, chỉ cần download xuống điện thoại hay in thu nhỏ mang vào phòng thi là được, chỉ có đám người thường xuyên chép bài mới để ý có đáp án, chờ tới khi tôi biết thì đã chậm rồi."

Sở Thao thở dài. Cậu cảm thấy tiếc hận.

Các giáo viên tốt nhất của 3 tỉnh cùng nhau đưa ra những đề bài có chất lượng tốt nhất, vốn muốn xem xét kết quả học tập chân thật nhất của học sinh các trường, nhưng không ngờ tới, sự nỗ lực của nhiều trường như vậy bị việc sao chép đáp án phá hủy.

Nếu các trường đều có học sinh nhận được đáp án như vậy thì có thể nghĩ, bảng thành tích vừa rồi không hề có giá trị tham khảo.

Giang Thiệp cắn chặt răng hỏi:

"Ai ngu ngốc làm lộ đề vậy?"

Tuy rằng y an ủi Sở Thao, nhưng trong lòng y cũng không được thoải mái. Lần đầu tiên trong đời y có tâm tư học tập, kết quả thành tích lại sàn sàn như Bàng Tài, nếu thành tích này là thật, y phải hoài nghi chỉ số thông minh của mình mất.

Đái Văn Giản thò người qua nói:

"Cái này thì tôi biết, có người hack email của giáo viên ra đề, là học sinh trường khác, sau khi trộm xong còn chí công vô tư chia sẻ ra ngoài, vì vậy mà xếp hạng trong lần thi này bị thay đổi quá lớn, phỏng chừng trường chúng ta cũng sẽ truy tra nguyên nhân, mọi người xem, cô Dương không phải chưa nói tới việc xếp hạng hay sao."

Đúng vậy, cô Dương chưa từng nói tới bảng xếp hạng, ngay cả lúc học phụ huynh cũng chưa từng nói ra.

Sau khi thi học kỳ, theo yêu cầu của trường thì từng lớp sẽ tổ chức họp phụ huynh.

Tất nhiên ông Giang Thích Phong không cần tới, họp phụ huynh cho Sở Thao là bà Tống, còn họp cho Sở Tinh Ninh là ông Sở.

Trong cuộc họp cô Dương có mờ mịt cường điệu nói với toàn bộ phụ huynh rằng kết quả thi học kỳ này không đại biểu thành tích chân thật của học sinh, xin phụ huynh đặt trọng điểm vào những thiếu sót trong quá trình học tập của từng em.

Bà Tống nghe mà như lọt vào sương mù, thành tích lần này của Sở Thao làm bà rất vừa lòng, ít nhất là ổn định, nhưng vì sao cô giáo lại thông báo xếp hạng lần này lại không phải thành tích thật sự?

Điểm số xếp hạng không phải là để đánh giá học lực của học sinh hay sao?

Sau khi kết thúc họp phụ huynh, bà Tống chạm trán với bà Đường ở đại sảnh của trường.

Bà Đường vừa thấy mặt bà đã căm giận nói:

"Chủ nhiệm lớp 3 có đề cập nhiều với phụ huynh về vấn đề sao chép trong kỳ thi này không?"

Bà Tống sửng sốt hỏi:

"Gì? sao chép trong kỳ thi là sao?"

Bà Đường cũng kinh ngạc hỏi lại:

"Chưa nói à? chủ nhiệm lớp của Hoằng Phương thì lại thông báo, lần này việc sao chép đáp án rất nghiêm trọng, vì vậy thành tích của cả khối đều bị rối loạn, có quá nhiều học sinh sao chép!"

Bà Tống liên tưởng đến lời nói của cô Dương, lúc này mới như tỉnh mộng:

"Như vậy à? Tôi nói mà, tại sao lần này Tinh Ninh nhà tôi lại phát huy thất thường như vậy!"

Bà Đường cũng tức giận tới mặt mũi trắng bệch, khoanh tay lại, nghiêng hẳn về một bên:

"Thật sự tức chết mà, tôi nghĩ dù đề bài có khó thế nào đi nữa thì Hoằng Phương nhà tôi cũng không tới mức không tụt khỏi Top 50 mà Tinh Ninh nhà bà làm sao có thể tụt xuống top 10? Bà nói đi, đám học sinh hư kia không biết đầu óc chúng nghĩ cái gì nữa, đây không phải thi đại học, nếu thi đại học mà sao chép được thì bọn chúng thật có bản lĩnh!"

Sau khi bà Đường nghe thấy thành tích của Thân Hoằng Phương, thiếu chút nữa bị bệnh tim, qua vài ngày, lại nghe thấy giáo viên chủ nhiệm giải thích như vậy mới hòa hoãn.

Bà Tống cũng tức giận:

"Đúng vậy, như này thì cuộc thi đều trở nên vô nghĩa rồi, mấy đứa nhỏ nhà chúng ta đúng là quá thành thật."

Lần này bà vốn cũng nhọc lòng với Sở Tinh Ninh, nhưng vì thân thể đứa nhỏ không tốt, cho nên không dám nói nhiều, chỉ có thể yên lặng tự mình bực bội.

Hiện tại vừa nghe lý do như vậy, lúc này bà mới yên tâm.

Nhưng đột nhiên bà Đường lại im lặng, nhìn bà Tống thật sâu.

Bà Tống cảm thấy lạ, còn tưởng lời nói của mình có chỗ nào không đúng, lẩm bẩm hỏi:

"Sao vậy?"

Bà Đường ho nhẹ một tiếng, dời ánh mắt cười ha hả nói:

"Không có việc gì, không có việc gì."

Bà Tống nhẹ nhàng đẩy cánh tay bà Đường nói:

"Đừng như vậy, giữa hai ta còn có gì không thể nói được."

Bà Đường do dự một lát, biểu tình trên mặt có chút rối rắm:

"Tôi nói lời này bà đừng buồn nhé, tôi thật sự không muốn nói, nhưng mà, tôi lại sợ bà thô tâm đại ý, không quan tâm đến đứa nhỏ."

Trong lòng bà Tống thấp thỏm, da gà nổi hết lên:

"Tiểu Đường, có gì bà nói đi."

Ánh mắt bà Đường rũ xuống, sắc mặt trở nên đứng đắn, thấp giọng nói:

"Bà nghĩ xem, các giáo viên đều nói, lần này học sinh sao chép đáp án rất nhiều đúng không, bảng xếp hạng đều bị thay đổi."

Bà Tống chần chờ gật đầu:

"Rồi sao."

Tuy rằng cô Dương Liễu không nói như vậy.

Bà Đường nháy mắt vài cái nói:

"Tôi biết đám nhỏ thành thật, chăm chỉ xếp hạng lần này đều bị tụt xuống, có ít có nhiều, như Hoằng Phương nhà tôi với Tinh Ninh nhà bà, còn mấy đứa như Lam Mộng Chi, Hứa Địch, Phó Nhiên trước xếp hạng trong top 10 đều bị vài đứa chép bài chiếm mất vị trí."

Bà Tống cảm thấy logic của bà Đường cũng không sai:

"Đúng vậy, nhưng làm sao?"

Bà Đương cười cười nhưng ý cưới không đạt tới đáy mắt:

"Thứ tự của Sở Thao nhà bà lại không bị tụt."

Bà Tống vừa nghe tới đây, ngay tức khắc sắc mặt đã trở nên khó coi:

"Tiểu Đường, lời này của bà là có ý gì, nói không chừng, không có việc sao chép bài thì lần thi này Thao Thao còn có thể tiến bộ đó."

Rốt cuộc bà vẫn hướng về con trai mình, mặc kệ thế nào, mà luôn luôn tin tưởng nhân phẩm của Sở Thao, từ nhỏ bà đã giáo dục chúng phải thành thật, làm việc gì cũng phải đến nơi đến chốn, không thẹn với lương tâm.

Bà Đường túm lấy tay bà, vỗ vỗ như trấn an:

"Bà xem đi, tôi biết mà, bà lại tức giận rồi, đương nhiên là tôi hy vọng Thao Thao thật sự tiến bộ, nó có thể xếp thứ nhất mới tốt, có thể làm gương cho Hoằng Phương nhà tôi. Nhưng bà nghĩ lại đi, thành tích của Thao Thao vẫn luôn ở vị trí trên dưới top 50, tại sao đột nhiên lại nhảy lên được vị trí 20 a? Bà đừng nói việc này dễ dàng, về cơ bản những vị trí trên top 50 thường cố định, từ trước đến nay không có biến hóa gì lớn, hơn nữa Thao Thao làm gì mà có thể tiến bộ lớn như vậy?"

Khoảng thời gian trước chúng ta còn hoài nghi nó yêu sớm không phải sao, hơn nữa bà cũng nói, nó đang ở thời kỳ phản nghịch, không nghe lời, ngay cả học trên mạng cũng không muốn học, này, chẳng lẽ còn có thể nâng cao được thành tích hay sao? Bà không nghĩ rằng, có lẽ trước khi thi nó có đáp án hay sao?"

Bà Tống gạt phăng tay bà Đường ra, nghiêm mặt nói:

"Thao Thao không phải người như vậy, bà cũng là người đã nhìn nó lớn lên từng ngày."

Bà Đường hít sâu một hơi:

"Đương nhiên là tôi tin tưởng Thao Thao 'đã từng' không phải loại người như vậy. Nhưng hiện tại nó học ở lớp 3, ngư long hỗn tạp, học sinh hư hỏng đầy ra, bà có thể bảo đảm nó