Chỉ còn một tuần tuần nữa là đến ngày khai mạc cuộc thi chiến cầu, Phi Đại vì muốn làm tốt công tác bố trí trước trận đấu nên đã điều chỉnh lịch học thời gian biểu của toàn trường, riêng quân viện thì được nghỉ phép toàn bộ trở thành quân tình nguyện.
Mấy ngày nay Bạch Trạch không ngừng nhận được thoại của các doanh nghiệp, sắp xếp chỗ ở cho các loại cầm thú yêu tinh, gặp phải loại chế nhạo Phi Đại thường xuyên xảy ra vụ án, Bạch Trạch cũng chỉ biết cười trừ.
“Không đâu không đâu, ngài chính trực như vậy nếu có ngài tới đảm bảo trường chúng tôi sẽ mưa thuận gió hòa, trường học bình an suốt ba ngàn năm!”
Đường Táp đợi tới mức cảm thấy vô vị, rút cây dao cột trên đùi ra cầm lấy bàn tay đang để trên bàn làm việc của Bạch Trạch, bắt đầu chơi trò chọc kẽ ngón tay.
Bạch Trạch nhìn thấy mà vô cùng lo sợ, sợ cô nhìn sai một cái khiến dao đâm vào trong thịt, bèn vội vàng nói qua loa vài câu rồi cúp điện thoại.
Ông chùi mồ hôi, hỏi: “Có chuyện gì?”
Đường Táp nói: “Ông biết chuyện ba Thần Thượng Cổ, toàn bộ đều tách khỏi tình không?”
“Biết chứ.” Bạch Trạch nói, “Cô tách khỏi tôi có thể hiểu, tình đó đốt cô nhưng không có người yêu dập lửa giúp cô, tách khỏi cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng Phục Hy và Nữ Oa, tôi cảm thấy là làm chuyện dư thừa.”
Đường Táp nghiêm túc nói: “Là như vầy, Thần thức của tôi nhắc nhở tôi, rất rất lâu trước kia tôi đã róc tình bỏ rồi nhưng chuyện này không quan trọng, điều quan trọng là con đại Thanh Long đó của tôi cũng ném vảy hộ tâm của bản thân đi...... Tôi nghĩ, bây giờ nó không đáp lại lời chiêu hoán của tôi, có khi nào liên quan tới việc nó ném vảy hộ tâm đi không?”
Bạch Trạch nói: “À, theo kinh nghiệm của tôi nha, tôi cảm thấy có lẽ là do nguyên nhân này......... Vảy hộ tâm đối với Rồng mà nói là một thứ vô cùng quan trọng không kém gì gân Rồng sừng Rồng, thiếu đi nó cũng tương đương với việc để lộ điểm chí mạng chết người, chịu một chút thương tích nhỏ thôi Rồng cũng chịu không được.”
Đường Táp: “Thật ra thì tôi biết miếng vảy hộ tâm của Thanh Long nhà tôi đang ở đâu, tôi định sau cuộc thi chiến cậu sẽ đào nó ra.”
Bạch Trạch bưng tách trà lên, cụp mắt uống trà: “Ừm, tìm được rồi? Ở đâu?”
Đường Táp mỉm cười, hỏi trước: “Đúng rồi, cái thư viện đó của ông là do ai xây vậy, tôi cảm thấy khá đẹp.”
“Phải không!! Rộng lớn khoáng đạt!” Bạch Trạch nói, “Nói ra khiến cô sợ chết khiếp! Đó là do đồ đệ của....... kiến trúc sư nổi tiếng Bối Duật Minh (1), phác thảo ra cho chúng tôi!”
Đường Táp bày ra bộ mặt: Tôi cứ yên lặng nghe ông khoác lác.
Bạch Trạch: “Nói thật thì, thật ra đó là bản phác thảo thiết kế do cây Liễu già trong này của chúng ta làm ra, nhưng cho dù là hàng trộm thì đó cũng được trộm từ chỗ nhà thiết kế nổi tiếng......... Lầu số một là tác phẩm thiết kế trước kia của ông ấy, nằm ở phía Tây chỉ có hai tầng lầu cao được dùng để làm thư viện, sau khi kiến quốc thì có một loạt người tài trở về từ thế giới bên ngoài, lúc đó chúng tôi mới coi trọng việc giáo dục xây nên một thư viện lớn, đây là kiến trúc mang tính cột mốc của trường chúng ta!”
Đường Táp nói: “Vảy hộ tâm của đại Thanh Long nhà tôi được chôn ngay phía dưới thư viện đó đấy.”
Nụ cười của Bạch Trạch đông cứng trên mặt.
Đường Táp nói: “Có cách nào, dù dưới tình huống không động tới nền móng mà vẫn có thể đào nó ra không?”
Bạch Trạch: “......... Đường Táp, nói rồi đấy, chỉ động tới thầy trò thôi đấy? Ban đầu cô không có nói muốn dỡ trường của tôi...... nhỉ?”
Đường Táp: “Hừm......... Vậy thì có máy khai quật thành tinh không?”
Bạch Trạch: “Ngài đang nói chơi với tôi, đúng không?”
Đường Táp mỉm cười: “Tôi đang thông báo với ông một tiếng, trước khi cuộc thi chiến cầu kết thúc, với cái đầu óc thông minh này của ông không nghĩ ra cách đào vảy lên được, vậy thì....... chỉ có thể nói tạm biệt với tòa thư viện đó thôi.”
Bạch Trạch ngửa mặt lên trời thở dài.
“Được rồi.” Bạch Trạch nói, “Tôi sẽ liên hệ với con Xuyên Sơn Giáp đang học nâng cao máy xúc đất ở Lam Tường, đây là sinh viên tốt nghiệp ở Phi Đại vào mười năm trước, học hành chăm chỉ, sau khi tốt nghiệp xong lại đi học nâng cao lấy tiếng ở thế giới bên ngoài, cô đừng vội để tôi hỏi cậu ấy xem cuộc thi chiến cầu cậu ấy có về hay không.”
Đường Táp nói: “Mau lên. Vì hiện tại tôi chưa thi triển hết được năng lực...... Nếu đối phương là Phục Hy thật, với Thần lực nửa vời của tôi, sợ không phải là đối thủ của ông ấy.”
Bạch Trạch biết tính nghiêm trọng của sự việc nên gật đầu đồng ý.
Đế Chiêu trốn Đường Táp được mấy ngày rồi, nhưng lần này anh thông minh hơn một chút, không chỉ trốn một mình còn đề phòng Phụng Hoàng thừa cơ tranh thủ cơ hội nên đi đâu cũng kéo theo Phụng Hoàng đi, vì vậy mà các bạn học đều cho rằng Long Phụng làm lành rồi.
An Luật cười mãi không thôi.
Các tình nguyện viên thống nhất phát áo thun tay dài in chữ Đại học Phi Nhân Loại, mỗi một học viện đều có màu sắc giống nhau, quân viện là màu xanh, tài chính là màu trắng, viện chính pháp là màu đỏ, học viện quan hệ là màu đen. Vì để cho đồng đều, dù là nam hay nữ đều phải mặc quần màu trắng, giày màu trắng, đội mũ bóng chày màu trắng.
Đế Chiêu sờ cái mũ màu trắng trên đầu, thở phào một hơi.
“May là mũ với quần cùng một màu, nếu cùng màu với áo tay dài thì mình nhất định sẽ cởi bỏ mũ của trưởng phòng bộ tuyên truyền!”
Cửu Vĩ Hồ nhìn chiếc áo thun tay dài màu xanh lá cây trên người anh, cười lăn lộn.
Tuy màu sắc áo thun tay dài của quân viện khó coi, nhưng Đế Chiêu mặc lên lại rất đẹp. Các sinh viên viện quân sự thường xuyên huấn luyện, ai nấy đều cao lớn như tùng, cộng thêm việc Đế Chiêu có mặc thêm một chiếc áo sơ mi màu trắng bên trong, cổ áo được lộn ra ngoài đắp lên màu xanh lá cây, giống như cây non xanh miết sau tuyết đầu mùa, cảnh đẹp ý vui.
Phụng Hoàng thì không mặc đàng hoàng như vậy, bên ngoài là áo thun tay dài màu đỏ, lại còn cố khoác thêm một chiếc áo khoác cowboy bên ngoài, đội mũ vào để đè mớ lông màu rối bù trên đầu xuống.
Thật ra, trong lòng hai người này đều có tính toán riêng của từng người.
Đế Chiêu nghiêm túc phối hợp phong cách, Phụng Hoàng thì tự đi theo phong cách riêng, hai người đều cất giấu tâm tư, hy vọng lúc đụng phải Đường Táp thì có thể thu hút sự chú ý của Táp Táp.
Nhưng sự thật chứng minh, thứ có thể thu hút được Đường Táp cũng chỉ có màu trắng thôi.
Cửu Vĩ Hồ An Luật thuộc học viện tài chính, áo tay dài cực kỳ chiếm thế thượng phong, màu trắng sáng chói xinh đẹp, logo của Phi Đại và tên trường được in toàn màu vàng. Mà An Luật thân làm Hồ Ly của nhà Đồ Sơn, kế thừa gien theo đuổi phong cách thời trang đặc biệt tìm một chiếc khăn choàng màu xanh nhạt phối lên, trông giống như sinh viên gương mẫu vừa du học về.
Thế là, ánh mắt đầu tiên của Đường Táp chính là nhìn về phía An Luật.
Phụng Hoàng và Rồng thôi chiến, đưa mắt nhìn nhau, cùng nhìn chằm chằm An Luật.
Phụng Hoàng và Rồng không khỏi nhớ tới buổi tọa đàm “Vượt ải tình yêu 100%” của An Dao vào hôm qua, trong đó đặc biệt nhấn mạnh đừng xem nhẹ những đối thủ cạnh tranh ‘ngốc nghếch’.
“Cái gọi là làm người chớ nên phô trương kẻo dẫn đến tai bay vạt gió, có những loại yêu tinh khi đã biết là có tình địch thì luôn luôn chỉ nhìn vẻ bề ngoài xem nhẹ tình địch đó, ngốc nghếch kém thông minh.”
An Luật: “Táp Táp!! Táp Táp áo đen quần trắng, cực ngầu!”
Mũ của Đường Táp được chụp qua loa ở trên đầu, buộc một cái đuôi ngựa, phía sau còn đeo một cái túi quân sự làm bằng da bò.
“Tôi cầm túi giúp em.” Đế Chiêu vội vàng chắn ở trước mặt Đường Táp.
“Không cần, đều là dao cả.” Đường Táp nói.
Câu nói này, thật cmn ngầu!
Ba con cầm thú không lục quân rụt vuốt lại.
“Chúng ta tập hợp bốn học viện lớn lại.” Đường Táp nói, “Hội trưởng nói xe nên đi đâu trước? Chủ tịch hội học sinh các anh để cho học viện quan hệ tới trước cổng trường nghênh đón khách quý, nhưng tôi không muốn tới nơi đông sinh viên, bằng không đi thư viện nghe môn của An Dao?”
An Dao đang mở một tọa đàm tại thư viện, nói về lịch sử chiến cầu, lần này là công khai với bên ngoài, ngoại trừ sinh viên còn đưa các khách mời và đài truyền hình truyền thông đi tham quan Phi Đại trước, An Lâm cũng có mặt.
Phụng Hoàng và Cửu Vĩ Hồ bày tỏ đồng ý, mà Tiểu bạch Long thì có vẻ xúc động, liên tục xua tay: “Đừng đừng đừng, đừng đi thư viện!”
Từ hôm nằm mơ thấy giấc mơ kích thích đáng chết đó, đối với Rồng mà nói thư viện chính là động bàn tơ, anh sợ một khi bước vào đó rồi thì sẽ làm chuyện xấu hổ trước mặt mọi người.
Quá xấu hổ, nhất định đừng đi!
Đường Táp: “Vậy....... vậy tôi làm một trang web chào mừng giúp hội học sinh nhé.”
Cái này được.
Đế Chiêu đồng ý.
Nào biết anh vừa sải bước thì bị Đường Táp yêu cầu: “Anh và Phụng Thất cùng đi, tôi đi cùng với An Luật.”
An Luật lập tức thân thiết khoác khuỷu tay cô, một người cao một mét tám cố gắng làm tiểu Hồ Ly dựa người.
Đế Chiêu và Thất Thất cùng ngẩn người.
Sợ cái gì là tới cái đó? Tại sao lại điểm danh An Luật??
Phụng Thất: “Không phải...... Táp Táp, tại sao chứ?”
Đường Táp nói như lẽ đương nhiên: “Đỏ phối với xanh, đen phối với trắng. Làm như vậy, thị giác sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.”
“Đỏ với xanh vô dụng thôi Táp Táp!” Phụng Hoàng đứng tại chỗ biểu diễn tự tôi mắng chính tôi, “Đỏ với đen mới là hoàn mỹ!!”
An Luật thấy cậu muốn tới chiếm chỗ thì lập tức lớn giọng mắng: “Đồ phân chó!”
Con yêu quái Cẩu vừa mới nghênh mặt đi ngang qua nghe vậy bèn đi ngược trở lại, Cẩu đánh lên đầu Hồ Ly: “Bản thân cậu không phải cũng thuộc hệ khuyển sao? Dựa vào đâu mắng lời bẩn thỉu còn dùng Cẩu để mắng?!”
An Luật buông tay ra, Phụng Hoàng thừa dịp đẩy Đường Táp đi, đỏ phối với đen của cô ấy.
Đế Chiêu đáng thương bị vứt bỏ, nhìn lại áo dài tay mày xanh lá cây này bỗng sinh ghét bỏ.
Đợi đã, ghét bỏ màu này....... Cảnh tượng này, hình như...... rất quen thuộc?
Trong văn phòng của hội học sinh, Đế Chiêu không dám rút dây sạc điện thoại vì luôn có điện thoại gọi vào, anh ngồi xổm gần bên ổ điện không ngừng ‘ừ ừ à à’ nói với điện thoại.
Phụng Hoàng phiên dịch cho Đường Táp quyển hồi ức Thượng Cổ do bản thân viết, nhưng vì học thức của cậu không đủ bản thân viết cái gì đều quên hết rồi, tốc độ phiên dịch cực kỳ chậm không nói còn lén lút thêm thắt vào, phiên dịch tới đoan Thanh Long thì thêm hình dung từ vào: Con Rồng vừa đen vừa xanh cố tình gây sự.
An Luật hiện về nguyên hình, nằm liệt kiểu Cát Ưu ở trên ghế của hội trưởng chơi game, trên bụng chen chút hai tầng thịt, áo dài tay màu đỏ được kéo lên tới đầu trông ‘trạch’ hết thuốc chữa.
Đường Táp trang trí trang web xong, ngẩng đầu lên dùng Thần thức quét một lượt quanh văn phòng.
Phụng Hoàng cuộn lấy bút thè lưỡi ‘múa bút thành văn’, Bạch Long ngồi xổm trong góc tường cầm một cái điện thoại nhỏ gọi điện thoại, còn Hồ Ly....... ồ, Hồ Ly đúng là không biết xấu hổ thật, nói nguyên hình là nguyên hình, nói lộ trứng là lộ trứng, không hề mang nặng hình tượng của thân làm nhân vật chính chút nào.
Các con cầm thú khác lúc tới lúc đi, hết lấy băng biểu ngữ lại lấy thiết bị kiểm tra âm thanh, leng keng lạch cạch.
Đường Táp mỉm cười.
Thật là khá hài hòa.
Quả nhiên, bất cứ chuyện gì cũng đừng vui quá sớm, bằng không sẽ tự vả vào mặt.
Trong hành lang truyền tới tiếng hoan hô liên tục không ngớt, Đường Táp cho rằng An Dao tới rồi, kết quả vừa mở cửa ra thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi đi vào dáng vẻ vô cùng rắn rỏi.
Nó mặc một chiếc áo dài tay màu xanh lá cây, quần trắng thẳng tắp, da màu mật ong, cơ bắp rắn chắc, ánh mắt sắc bén, tản ra hơi thở của người đàn ông thành thục.
Đế Chiêu đang nói chuyện điện thoại đường dài chỉ huy các sinh viên sắp xếp nhà ăn đón khách tới, lúc ngẩng đầu lên thì lập tức ngẩn người.
“Học trưởng Hống, anh trở về rồi?!”
“Ừm, sinh viên năm tư đều về hết rồi, trường muốn tổ chức cuộc thi chiến cầu đây là việc lớn.” Hống nói, “Đế Chiêu, công tác làm không tệ, rành mạch phân minh, đáng được khen thưởng.”
Đường Táp đứng lên, mà Hống cũng đang nhìn về phía cô.
Hai đôi mắt sáng tiến hành giao chiến lần thứ nhất.
Đường Táp thầm nói: “Là nó.”
Là tên súc sinh dẫn dụ Đường Na vào trong này, đem cô ấy chia nhau ăn.
Loại yêu thú này, sau khi khai trí, không biết cái gì khác riêng việc lợi dung tính người và tình cảm để phạm tội ngược lại là giỏi nhất.
“Đường Táp.” Nó cười gật đầu với cô, “Tôi là chủ tịch hội học sinh của quân viện, Trì Tường, nguyên hình là Hống.”
“Xin chào, em là Đường Táp......” Đường Táp nói, “Nguyên hình là người, người của Đường gia.”
“Nghe họ nói, cha em là Đường Phong đổng sự trưởng của công ty phong thủy ở thế giới bên ngoài?”
Đường Táp: “Học trưởng Hống quen?”
Hống nói: “Từng nghe nói.”
Hống vỗ vai Đế Chiêu: “Cậu cứ bận tiếp đi, tôi đi gặp hiệu trưởng.”
Đế Chiêu hỏi: “Các tiền bối năm tư đi thực tập đều về cả rồi?”
“Dám không về sao?” Hống cười nói, “Hiệu trưởng Bạch đã hạ lệnh tử, nói mấy tháng này trường học liên tục xảy ra vụ án muốn để mọi người tạm gác việc học việc làm xuống, trở về giúp đỡ nhà trường tổ chức đại hội ít nhất có mặt để cổ vũ giữ thể diện.”
“Cũng phải.” Đế Chiêu nói, “Đến lúc đó tinh anh của đủ ngành đủ nghề đều tụ tập về đây, thật ra đây cũng là một sự hỗ trợ đối với sự nghiệp sau này của chúng ta.”
“Tôi cũng suy nghĩ đến điều này nên mới xin nghỉ phép trở về.” Hống nói xong, lại xoa đầu của Phụng Hoàng một cái, “Thất Thất Niết Bàn rồi chưa?”
Thất Thất cười hì hì nói: “Chưa ạ.”
“Ừm, sớm Niết để tránh phiền phức.” Nó vỗ Phụng Hoàng, lại chào hỏi một tiếng với An Luật sau đó rời khỏi.
Nó vừa đi, Đế Chiêu nói thay Đường Táp ngay: “Ừm, ngươi đã nằm trong thực đơn của ta rồi.”
Đường Táp luôn sầm mặt nãy giờ nghe xong cũng bật cười, nói: “Khá đẹp trai, thật đấy.”
“Bằng không sao có thể quyến rũ gái?” An Luật nói, “Súc vật xứng với tên thực, hết chạy rồi.”
Phụng Hoàng nói: “Tôi chỉ muốn biết cô định làm món gì ăn?”
An Luật cướp lời nói trước: “Dù sao cũng không ăn sủi cảo nữa, tôi ăn ngán rồi.......”
Mấy ngày trước làm một bữa vằn thắn sủi cảo, còn có bánh bao sủi cảo chiên, An Luật ăn no căng cả bụng khó chịu hết một buổi tối, còn cho rằng bản thân ăn bạn học nên bị báo ứng rồi.
Đường Táp: “Trước mắt đang nghĩ tới món cay Tứ Xuyên, cứ để nó đi cho cay một chút, để không uổng phí nó có dáng vẻ cay nóng như vậy.”
= = = = = =
Chú thích:
Bối Duật Minh: Leoh Ming Pei, sinh tại Quảng Đônng Trung Quốc, sống tại Hoa Kỳ. là một kiến trúc sư nổi tiếng của kiến trúc hiện đại. Công trình của ông có hình khối trừu tượng, sử dụng đá, bê tông, kính, thép. Pei là một trong những kiến trúc sư thành công nhất của thế kỉ 20.