Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người

Chương 59: chân tướng được cất giấu qua từng thế hệ.





“Thì ra là vậy.” Đường Táp nặng nề nói, “Một đám súc vật, ngông cuồng muốn thay đổi quy luật Niết Bàn của Phụng Hoàng!”
Đế Chiêu định nhảy xuống xe nhưng bị Đường Táp giành trước.
Phi đao xượt qua tóc của Tiểu Bạch Long bay ra, đóng Mạn Đà La lên thân cây. Cửu Vĩ Hồ ngã trên mặt đất, như khóc như cười không ngừng kêu ding ding.
Đế Chiêu rụt chân lại, nhìn ngọn lửa Niết Bàn thiêu đốt chín cái đuôi của Cửu Vĩ Hồ, trong nhất thời không biết phải làm sao.
“Dập lửa.”

“Nhưng, lửa Niết Bàn......”
“Đấy không phải là lửa Niết Bàn.” Đường Táp ngồi xổm xuống, nhìn Cửu Vĩ Hồ đang yếu dần, nói, “Nếu là lửa Niết bàn thì An Luật sớm đã hóa thành tro rồi. Phụng Hoàng Niết Bàn há để ngoại lực can thiệp vào ư?”
“Nhưng mà......” Đế Chiêu dừng lại không nghi ngờ nữa, vội dẫn nước hồ tới.
Nước hồ bị hút vào tầng mây, dần dần tụ lại thành xoáy nước, Đường Táp nói: “Tưới Hồ Ly.”
“Còn Thất Thất......” Đế Chiêu hoàn toàn không hiểu Đường Táp đang định làm gì.
“Thầy Bác nên nổi giận rồi.” Đường Táp lẩm bẩm, “Vết bỏng xem ra rất nghiêm trọng.”
Nước hồ tập trung đổ lên người An Luật, dập tắt lửa trên người cậu, An Luật vươn đầu lưỡi ra chầm chậm liếm vũng nước nhỏ đọng lại trên mặt đất, dập lửa nóng từ trong ra ngoài cho bản thân.
Mạn Đà La vùng vẫy kêu to không ngừng trở nên điên cuồng, Đường Táp nghe không hiểu cô ta đang nói cái gì chỉ thấy rất ồn ào, bèn khảy một hòn đá lên đập vào môi của cô ta.
Đế Chiêu đau lòng cho An Luật, bản tính của Rồng bị kích thích, mặt mày nhuộm đầy sát ý: “Cái loại lòng dạ đen tối cặn bã thế này, giết là đáng lắm!”
“Bắt được kẻ có tội, vì tư lợi cá nhân dẫn dụ Phụng Hoàng Niết Bàn, cũng làm liên lụy tới trật tự và Thiên lý, đúng ra phải giết.” Đường Táp nói, “Nhưng tạm thời phải giữ cô ta lại, vì để bớt sức cứu chữa cho chúng ta.”
Cô chỉ Tập Xuyên ở trong xe đang chìm vào hôn mê.
Mắt Phụng Hoàng khép chặt, lửa trên người yếu dần.

Đường Táp hỏi Đế Chiêu: “Thành tích của anh tốt, vậy anh có biết lúc Phụng Hoàng Niết Bàn là dùng nguyên hình hay hình người không?”
“Lần đầu tiên nhất định là dùng nguyên hình...... Lần thứ hai thì tôi chưa từng thấy, nhưng tôi cảm thấy theo lý mà nói có lẽ là nguyên hình.”
Đường Táp nhìn Thất Thất vẫn đang trong trạng thái hình người, nói: “Thế thì đây tuyệt đối không phải là Niết Bàn lần hai đâu.”

An Luật yếu ớt ho một tiếng, nói một ngắt quãng: “Rượu ngọt...... tiêm thuốc......”
Đường Táp tìm được ống thuốc rơi trên mặt đất.
An Luật nói một cách khó khăn: “Cô ta muốn...... tiêm cho Thất Thất......”
Đường Táp liếm thử một ít chất lỏng không rõ dính trên đầu mũi kim, Đế Chiêu bị hù sợ: “Đừng liếm!”
Đường Táp: “Thần Nông có thể nếm được trăm loại cỏ thôi, thế gian vạn vật, tôi đều có thể nếm được hết......”
Cô mở Thần thức, đột nhiên phát hiện ra Thần thức của mình hình như rộng lớn hơn trước kia rất nhiều, nói một cách dễ hiểu hơn chính là tiếp nhận tín hiệu càng mạnh hơn.
Đường Táp: “Tôi biết đây là gì rồi, đây chỉ là thuốc kích thích tăng trưởng...... Mạn Đà La có lẽ là lấy cảm hứng từ kỹ thuật ép chín của thế giới bên ngoài.”
Cô búng tay một cái, Chu Tước ngậm một lá sen bay tới.
Lá sen được đắp lên mặt của Phụng Hoàng.
Đường Táp ngồi xếp bằng đợi bên cạnh cậu.
Phụng Hoàng đau đớn rên một tiếng, hình như đã mở mắt ra rồi.
Trong giây phút cậu mở mắt, Đường Táp cảm nhận được khát vọng mãnh liệt muốn nhìn thấy đôi mắt đó của Phụng Hoàng.
“Chả trách chẳng mấy ai có thể chịu đựng được cám dỗ.” Đường Táp lắc đầu cười gượng nói.
Kẻ ở gần cậu nhất đều sẽ bị giây phút cậu mở mắt ra muốn nhìn chăm chú đôi mắt đó của cậu, nhìn cậu chết đi sống lại trong cơn đau đớn tột cùng hé ra ánh sáng rực rỡ tươi đẹp.
Đó là truyền thuyết nói, khoảnh khắc Phụng Hoàng rực rỡ lóa mắt nhất.
Song, con Phụng Hoàng đó lúc này đang cảm nhận được cơn lạnh lẽo.
Phụng Hoàng đáng thương kêu một tiếng ngắn ngủn: “Chiếp.”
Đế Chiêu suýt chút nữa là khống chế không được, anh bước lên nửa bước rồi đột nhiên tỉnh táo lại, nhanh chóng ôm chặt An Luật đang muốn mở chiếc lá sen ra để nhìn vào mắt của Phụng Hoàng.
Đường Táp bắt đầu trò chuyện.
“Trước đó Thất Thất từng nói với tôi, sau khi Thần Trật Tự A Thù tiêu tan, cậu ấy chẳng nhận được bao nhiêu người chủ, chỉ có thời của Phụng Tam từng nhận một con Rồng của Đông Hải làm chủ......”
Đế Chiêu liều mạng ôm chặt An Luật đang kêu ding ding, bị Hồ Ly cào rách mấy đường, lại trả lời một cách tỉnh táo: “Không....... trên thực tế, mỗi một thế hệ cậu ấy đều có nhận chủ.”
“Tôi cũng cảm thấy thế.” Đường Táp nói, “Ngay cả Thần cũng muốn nhìn vào mắt của cậu ấy, những kẻ còn lại có ai chịu đựng được chứ? Hôm nay chỉ là một lần Niết Bàn giả thôi mà đã có thể kêu gọi khế ước mãnh liệt như vậy rồi......”
“Thật ra, ba mẹ tôi..... đã thành công, lúc Phụng Lục Niết Bàn vì Thất Thất là ở tại nhà tôi, ba mẹ tôi trông chừng ở đấy.”
Đường Táp im lặng một lúc, nói: “Điều đó chứng minh tình cảm còn cứng hơn vàng, sợi dây gắn bó giữa ba mẹ anh lại có thể chống lại lời kêu gọi của Phụng Hoàng.”
Đế Chiêu cũng cảm thấy kiêu ngạo vì ba mẹ.
Đường Táp lại hỏi: “Nếu đã nói mỗi một thế hệ đều nhận chủ thì tại sao mỗi một thế hệ Phụng Hoàng đều phải ghi chép hồi ký, và Thất Thất đã nói là bắt đầu từ thời Phụng Tam thì đã được tự do thân thể rồi mà?”
Giọng nói của Đế Chiêu thấp xuống: “Đó chỉ là lời bịa đặt. Bắt đầu từ đời thứ ba, mỗi lần lấy lại ký ức đối với Phụng Hoàng mà nói đều là hình phạt. Cậu ấy....... Nếu cô từng xem những dã sử nói về Phụng Hoàng được lưu truyền trong nhân gian thì sẽ biết, những gì được miêu tả bên trong thật ra không khoa trương chút nào. Sau khi Phụng Tam nhận chủ không lâu thì chủ nhân của cậu ấy chết, tuy chủ nhân chết Phụng Hoàng vẫn chưa hẳn là được tự do, nhưng so với việc luôn bị ràng buộc thì cuộc sống sau khi chủ nhân chết đã tự do hơn nhiều, nhưng mỗi năm tới ngày giỗ của người chủ đó, cậu ấy đều phải khóc một trận...... Em biết đấy, nước mắt Phụng Hoàng là loại thuốc có giá trị rất lớn, có thể chữa lành vết thương, kéo dài tuổi thọ, cho nên ngày giỗ hàng năm cậu ấy đều phải đề phòng xung quanh.”
Đường Táp vừa nghe vừa tính toán thời gian: “Cũng khá thảm.”
Đế Chiêu nói tiếp: “Nhưng đây là lời gợi ý của Phụng Tam, cậu ấy đã giữ lại một hòm sách bí mật cho mình, bên trong ghi chép lại những cách giảm bớt tai hại mỗi khi Niết Bàn nhận chủ tới mức thấp nhất, đó chính là tìm một người bạn đáng tin tưởng làm chủ nhân của mình, ở trong khế ước ghi rõ sẽ cho cậu ấy quyền tự do thân thể ở mức lớn nhất. Nhưng.......”
Đường Táp thì thầm: “Quá ngây thơ rồi.”

“Phải...... Bạn bè dẫu có tốt cuối cùng cũng phản bội lại khế ước, từ Phụng Tứ Phụng Ngũ cho tới Phụng Lục, cậu ấy đều bị bạn tốt phản bội, những người bạn đó sau khi trở thành chủ nhân của cậu ấy cho tới chết trổi dậy lương tâm. Cho nên, dù toàn thế giới đều biết từng thế hệ của Phụng Hoàng sau khi nhận chủ xong thì trải qua vô cùng thê thảm, nhưng Phụng Hoàng vẫn tiếp tục giữ nguyên cách ấy, lúc viết hồi ký vì thế hệ sau của mình mà chỉ để lại những điều tốt đẹp, tự mình lừa dối mình.”
An Luật bắt đầu nghẹn ngào, nhỏ giọng thì thầm: “Phụng Hoàng phải được tự do, chỉ có Phụng Tam là nhận chủ thành công, chủ nhân sống không được bao lâu thì mất đi, mỗi thế hệ của cậu ấy đều trải qua vô cùng hạnh phúc...... Đây là bắt đầu từ thời Phụng Tứ, để lại những lời bịa đặt để lừa dối các đời Phụng Hoàng tiếp theo. Cho nên tôi không muốn Thất Thất nhớ lại chuyện cũ, không nhớ được chuyện cũ thì cậu ấy có thể luôn tin tưởng những lời bịa đặt này, tin tưởng bản thân luôn được tự do vui vẻ không bị trói buộc.”
An Luật rơi vài giọt nước mắt, lại nghiến răng kèn kẹt, hung tợn nhìn chằm chằm Mạn Đà La trên cây.
“Đều tại những cây hoa cỏ thối nát cùng lũ cầm thú dơ bẩn này, vừa xấu xa vừa tham lam! Bọn chúng ai cũng muốn có Phụng Hoàng! Trước giờ không có ai khiến cậu ấy vui vẻ thật sự cả!”
Đường Táp im lặng chốc lát, thấp giọng nói: “An Luật, cậu là một người rất đáng để làm bạn bè.”
An Luật sau khi được khen xong thì ‘òa’ một tiếng khóc ra, nước mũi lấm lem: “Tôi cũng cảm thấy tôi tốt quá mức luôn!”
“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Đường Táp nói, “Chứa chấp kí ức là một chuyện rất đau khổ, Phụng Hoàng bây giờ....... đã tốt lắm rồi, đã là Thụy Thú thì nên được hưởng niềm vui vẻ chân chính, đau khổ không thể mang lại điềm lành, vạn năm rồi...... Quy tắc và trật tự cũng nên đổi mới theo thời gian.”
Ngọn lửa cuối cùng trên người của Phụng Hoàng đã được dập tắt.
Đường Táp: “An toàn là trên hết, chúng ta cứ đợi thêm chút nữa hãy mở lá ra.”
Đế Chiêu ôm theo Hồ Ly, lúc này mới dám tới gần.
An Luật: “Cái lá này là gì, tại sao đốt không cháy?”
“Lá sen của Thiên trì.”
An Luật có lẽ đã bị đốt tới hỏng não rồi, trong nháy mắt không hiểu có chỗ nào không đúng, chỉ thuận miệng kinh ngạc cảm thán: “Chả trách đốt không cháy!”
An Luật: “Hả?”
Hình như anh cảm thấy cái đuôi của Hồ Ly mềm mại hơn rất nhiều, cúi đầu nhìn một cái, thì ra không phải là ảo giác mà là thật, có lông này, đuôi của Hồ Ly, chín cái, thong thả lắc lư quét qua cằm của anh.
Đế Chiêu kinh ngạc nói: “An Luật..... cậu?”
Anh đã chuẩn bị xong cả rồi, về nhà sẽ nhận lấy cơn thịnh nộ của các người lớn trong nhà, nhưng....... cái đuôi của An Luật vừa rồi mới bị đốt trụi xong, trong nháy mắt thì khỏi rồi?
Bản thân An Luật còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì: “Hả?”
Đương Táp: “Mới đây Thất Thất có khóc không?”
An Luật ngẩn người rất lâu, nhìn chăm chăm cái đuôi trắng tuyết xõa tung của mình.
“Ực......” An Luật nói, “Khóc rồi, còn...... còn hơi nóng nữa.”
Đường Táp cười nói: “Chúc mừng cậu, không cần vào khoa bỏng của bệnh viện thú y ở ngoài thế giới rồi.”
Mới rồi cô còn đang băn khoăn làm thế nào để đưa An Luật ra thế giới bên ngoài điều trị đây, không ngờ tới con Hồ Ly này lại có may mắn lớn như vậy!
An Luật kêu thảm lên.
“A a a!!! Phải làm sao bây giờ!” Cậu nói, “Tôi vốn đang nghĩ, tôi bị thiêu thành như vậy rồi, sau khi trở về Cậu Bảy sẽ không còn cớ mắng tôi tội dám lấy viên Dạ Minh Châu của ông chơi! Hơn nữa tôi còn có thể hưởng thụ sự chăm sóc đặc biệt của Táp Táp, cũng không cần làm bài tập, còn không cần tham gia cuộc thi chiến cầu mất mặt đó, giờ phải làm sao đây! Không được, Thất Thất, Thất Thất cậu tỉnh lại mau, thiêu tôi thêm một cái nữa đi! Tôi cầu xin cậu đó!”
Đế Chiêu nghe xong, thiếu chút nữa đã phun một ngụm máu Rồng lên đầu Hồ Ly rồi.
“Cậu vẫn như vậy!”
Đường Táp phụt cười.
Phụng Hoàng vén lá sen ra, đôi con ngươi sáng ngời long lanh nhìn về phía Đường Táp.
Ánh mắt của cậu dịu dàng xa xăm, lại trong trẻo khác thường.
Cậu từ từ ngồi dậy, hai tay vén phần tóc trước trán ra sau tai, mà lúc này điện thoại của Tập Xuyên đúng lúc vang lên, âm thanh cổ xưa hài hòa đẹp đẽ khiến Phụng Hoàng trở thành chuyên gia lãng mạn trong nền nhạc BGM.
Cậu trong tiếng nhạc đệm của tiếng chuông điện thoại, kéo tay của Đường Táp, mổ một cái, dùng giọng nói dịu dàng sâu lắng, nói khẽ: “Cô chính là master (chủ nhân) của tôi đúng không?”
Cửu Vĩ Hồ điên cuồng kêu ngao ngao: “Đế Chiêu buông tôi ra, để tôi cắn chết nó!!”
Đế Chiêu buông tay ra thật, mặt anh đen như đít nồi, nếu bây giờ đi rút thẻ, rút trăm lần đoán chừng cũng không có thẻ SSR rơi ra.

Phụng Hoàng là con cá mặn giẩy nẩy, nhảy lên liền chạy, Cửu Vĩ Hồ nghiến răng đuổi theo sau: “Con mẹ nó, ông đây bị đốt đến giờ còn ám ảnh tâm lý đây này, tỉnh dậy rồi không hỏi thăm ông trước còn có tâm tình đi trêu chọc Táp Táp!”
Phụng Hoàng vừa chạy vừa nói: “Tôi xin lỗi!! Lần sau tôi sẽ thêm chút nước, cố gắng để cậu thoải mái một chút!”
“Lần sau? Ngày mai tôi sẽ đặt mười ngàn thùng lá sen Thiên trì, gói cậu lại làm thành con gà nướng!!”
Đế Chiêu: “Xem ra không phải là Niết Bàn thật...... sợ chết khiếp.”
Đường Táp nhớ lại ánh mắt vừa rồi của Phụng Thất, lẩm bẩm: “Không...... có lẽ cũng là thật.”
Đế Chiêu không nghe thấy, anh đang dùng ánh mắt kỳ lạ đuổi theo Phụng Hoàng.
“Đường Táp......” Đế Chiêu nói, “Cô có phát hiện không, hình như Thất Thất cao hơn rồi?”
Đường Táp đứng lên, lúc Phụng Hoàng chạy tới bên cạnh cô thì dùng mắt ước chừng.
“Là dậy thì rồi, ít nhất cũng mười centimet.” Đường Táp có hơi động lòng, liếc mắt nhìn Mạn Đà La còn hôn mê chưa tỉnh, xoa tay nói, “Chẳng lẽ còn có tác dụng này?”
Vậy, có phải cô..... cũng có thể cao thêm mười centimet không?!
Đế Chiêu sau khi xác định Phụng Hoàng cao thêm thì lập tức phát giác ra “nguy hiểm” cận kề.
Mọi người đều biết, Phụng Hoàng có cơ thể mang hai giới tính đực lẫn cái, trước kia tuy tư duy thói quen nói chuyện của Phụng Hoàng là do các nam chính trong phim truyền hình làm cho lệch lạc, cảm giác đầu tiên khiến cho người ta cảm thấy cậu thiên về nam tính một chút, nhưng xét về tổng thể, nếu nói Phụng Hoàng là một em gái có dáng vẻ hiên ngang cũng có thể chấp nhận được, suy cho cùng chiều cao cũng kéo dài chỗ đó.
Nhưng nếu như, Phụng Hoàng dậy thì rồi, với vẻ ngoài xinh đẹp thanh tú này, cộng thêm chiều cao đẹp trai này, lại cộng thêm tính bám người của cậu, lâu lâu lại rối loạn giới tính một cái.......
Tiểu Bạch Long căng thẳng nuốt nước miếng, lén lút quan sát ánh mắt của Đường Táp.
Đường Táp....... Đường Táp đâu??
Tiểu Bạch Long kinh ngạc, anh tỉnh táo lại hết nhìn trái rồi nhìn phải, không chỉ Đường Táp mà ngay cả Tập Xuyên và Mạn Đà La cũng không thấy đâu.
“Đài phán quyết!”
Theo những gì cô vừa mới nói, bắt tang chứng vật chứng.
Tội phạm cùng tang vật đã vô cùng xác thực, có thể mở đài phán quyết rồi.
An Luật nhảy lên vai Phụng Hoàng, thổi nhẹ một hơi vào mắt của Phụng Hoàng.
“Mau lên, thêm hai giọt nữa, mang về cho Y Lan!”
Phụng Hoàng ôm bụng cười chiêm chiếp nói: “Đừng như vậy, tôi thật sự khóc không được nữa đâu.......”
Đế Chiêu thở dài một hơi.
Nhưng mà, Phụng Hoàng không sao thì tốt.
Phụng Hoàng ngẩng đầu lên nhìn Đế Chiêu, ánh mắt của anh bất thình lình chạm phải khiến cho tim Đế Chiêu ngừng đập.
“Tiểu Chiêu, Táp Táp đâu?”
Đế Chiêu mở miệng, lại nói không ra lời.
Rõ ràng giọng điệu vẫn như xưa, xưng hô cũng như vậy nhưng anh luôn cảm thấy Phụng Hoàng....... thay đổi rồi?