Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người

Chương 48: hiệu trưởng bạch lo âu bạc cả đầu.





Người dùng nặc danh muốn tố cáo thầy giáo này rất nhanh thì đã nói ra tên thầy giáo đó rồi.
“Ba Xà. Tôi có chứng cứ chứng minh thầy ấy cũng là một thành viên của tổ chức buôn lậu, nếu cậu muốn xác thực chứng cứ thì tối nay ở đường Trả Ơn, dưới cây liễu, tôi đợi cậu.”
Tập hợp ba con động vật cùng một con người trong phòng nghỉ chìm vào thinh lặng.
Cái đuôi của Cửu Vĩ Hồ chống cằm, làm như đang suy nghĩ. Thất Thất nói: “Cũng có thể lắm, có vẻ ngoài đẹp trai, rất dễ dẫn dụ học sinh làm việc thay thầy ấy.”
Đường Táp và Tiểu Bạch Long cùng hỏi một câu: “Ba Xà đẹp trai?”

Hai người hỏi xong, vô cùng hiểu ngầm mà đập tay một cái.
“Ba Xà chỉ dựa vào khí chất mà thôi.” Tiểu Bạch Long bình luận.
Phụng Hoàng Thất Thất một kim thấy máu: “Đế Chiêu, cậu không thể vì thầy ấy bố trí cho cậu trong kỳ luận văn viết hai vạn chữ mà cậu nói người ta không đẹp trai, Ba Xà ít nhiều gì cũng được đánh giá có tướng mạo tuấn tú khôi ngô là không miễn cưỡng.”
“Nói thật thì.......” Đường Táp nói, “Tôi cho rằng giáo viên bị tố cáo là Lộc Thục.”
“Lộc Thục có nhân khí rất cao.” Cửu Vĩ Hò nhảy lên giường, nói, “Nếu dựa theo vị trí công việc để tố cáo giáo viên....... Vậy Lộc Thục sẽ là người cuối cùng.”
Đường Táp nói: “Từ sau khi giải quyết xong Tất Phương, người tố cáo nêu tên đăng trong diễn đàn ngày một tăng lên, nhưng đều là những sinh viên chưa từng phạm lỗi, nay tối cáo giáo viên lại cũng chỉ xuất hiện một cái tên không có xuất hiện trên danh sách khẩu cung của Vương Chính.”
Thất Thất: “Quan báo tư thù?”
An Luật: “Đục nước béo cò?”
Tiểu Bạch Long bỗng nói: “Không, tôi cảm thấy đây là sách lược của tổ chức Khoa Phụ. Nếu chỉ là thù riêng giữa bạn học trong ngày thường mà tố cáo lẫn nhau thì không thể nào tránh đúng ngay mấy thành viên tổ chức Khoa Phụ mà chúng ta đã xác định, tôi cho rằng, đây cũng là sách lược đối phó của Sổ Tư, một mặt bề ngoài tố cáo sinh viên vô tội, để các sinh viên mất đi lòng tin đối với kiểu tố giác này, mặt khác cũng dùng cách này uy hiếp những sinh viên biết chuyện nắm manh mối trong tay nghi có thể sẽ tố cáo chúng.”
Đường Táp ôm ngực, suy nghĩ rất lâu, cô nói: “Còn có một khả năng...... Nếu đây là kế mà Sổ Tư bố trí, tôi còn muốn thay hắn vỗ tay khen hay.”

Đường Táp chỉ cái tên Ba Xà: “Tuần trước, tôi và thầy Ba Xà có bàn một đề mục nằm trong luận văn, nhìn thấy tên đề tài nghiên cứu ở trước mặt thầy ấy, thầy ấy đang liệt kê một vài cách thoát khỏi bốn trụ, cùng cách buôn lậu qua biên giới bằng con đường khác. Nếu nghiên cứu điều tra của thầy ấy có tiến triển, hoặc là tra tới tuyến đường giao dịch của tổ chức Khoa Phụ rồi...... Vậy tổ chức Khoa Phụ nhất định sẽ có ‘chứng cớ’ chứng minh thầy ấy có tham gia phạm tội.....”
Tiểu Bạch Long kinh ngạc nói: “Ý của em là, tổ chức Khoa Phụ là đang...... mượn dao giết người?”
Đường Táp nói: “Bởi vì Vương Chính, tổ chức đã chặt đứt ba tuyến giao dịch. Nay thành viên tổ chức ở Phi Đại đã tạm dừng hoạt động trong vườn trường chính là vì muốn bảo toàn những tuyến giao dịch còn chưa bị chúng ta phát hiện ra, nếu lúc này thầy Ba Xà xuyên qua được tuyến giao dịch, trực tiếp tìm ra cách thức mấu chốt để qua lại hai thế giới......”
An Luật: “Vậy thầy Ba Xà sẽ bị bọn chúng ám sát sao?”
Đế Chiêu nói: “Phải, nếu Ba Xà thật sự tìm ra tuyến đường buôn lậu vượt biên của bọn chúng, bây giờ nhất định sẽ bị xử lý ngay. Nhưng nay, bọn chúng chỉ tố cáo tên của Ba Xà ra...... Có lẽ thầy Ba Xà còn chưa tìm được tuyến giao dịch của bọn chúng, nhưng đề tài nghiên cứu của thầy ấy đã bị thành viên của tổ chức Khoa Phụ nhìn thấy rồi, sợ thầy ấy tiếp tục điều tra thì sẽ tra tới đường giao dịch của chúng, cho nên tìm bang Dao Phây chúng ta loại bỏ Ba Xà?”

Thất Thất: “Ý của Đế Chiêu cậu là, thầy Ba Xà có thể là tai họa ngầm của tổ chức, nhiệm vụ diệt trừ thầy ấy là rất cấp bách, cho nên lấy Ba Xà ra để thăm dò chúng ta........ Nếu chúng ta tới tìm ‘chứng cứ’, để dì Đế Trạch bắt Ba Xà, thì bọn chúng có thể loại bỏ một tai họa ngầm rồi.”
Đế Chiêu nhìn tin nhắn của người dùng ẩn danh, bỗng ngớ ra: “Đợi đã....... Người tố cáo ẩn danh này còn muốn để chúng ta tới đường Trả Ơn, nói chứng cứ với chúng ta, chỉ cần chúng ta đi thì bọn chúng sẽ biết người vận động bang Dao Phây là ai, mà cho dù chúng ta không đi, tự mình tìm chứng cứ buôn bán thịt của Ba Xà, bắt bớ Ba Xà, cũng có thể bại lộ ra đoàn thể chống lưng cho bang Dao Phây?”
Phụng Hoàng Thất Thất ngẩn người: “Vậy chúng ta nên làm sao?”
Đường Táp cân nhắc nói: “Chẳng trách đều nói Sổ Tư thông minh..... Nhưng, tôi có một cách.”
Cô khép máy tính lại, kéo Đế Chiêu vừa mới tắm rửa đắp mặt nạ xong.
Bạch Trạch: “?”
Đường Táp nói: “Sáng sớm mai sau chín giờ, gọi Ba Xà tới văn phòng của ông.”
Bạch Trạch: “Lại là chuyện gì nữa? Ba Xà? Sao có thể...... giữ lại cho tôi vài giáo viên có năng lực đi!”
Đường Táp nói: “Cách công kích của đối phương rất có tác dụng, trang web tố cáo đã mất đi lòng tin của quần chúng rồi, cho nên, chúng ta nên đổi cách khác thôi.”
Sáng ngày hôm sau, Đường Táp vẫn đi học bình thường, khoảng chín giờ rưỡi, trạm phát thanh của trường phát thông báo: “Thông báo khẩn, hai giờ chiều nay, toàn thể giáo viên học sinh có mặt tai hội trường, nhắc lại lần nữa......”
Trong phòng làm việc, Ba Xà và cảnh sát trưởng Mèo Đen đều ở đây.
Bạch Trạch nắm tóc của mình, than vắn thở dài.
Mà trên bàn thì đặt nửa bộ xương người của trẻ con.
Ba Xà: “Nhận thông báo của anh, tôi gọi cảnh sát trưởng Mèo Đen tới kiểm tra, cái này được lục tìm thấy trong ngăn tủ khóa cuối cùng bàn làm việc của tôi.”
Cảnh sát trưởng Mèo Đen nói: “Tôi đã khảo sát hiện trường, bất luận là cửa khóa của phòng làm việc hay là khóa của ngăn tủ, đều nguyên vẹn cả.”
Ba Xà: “Tôi không biết là chuyện gì, huống chi........ cho dù tôi có ăn thịt người thật thì cũng không ăn ở phòng làm việc, ăn xong còn giữ xương làm kỷ niệm.”
Cảnh sát trưởng Mèo Đen liếc xéo ông một cái, nói: “Đây là phương thức giá họa rất rõ ràng rồi.”
Bạch Trạch: “Cho nên?”
Ba Xà: “Có người muốn hãm hại tôi.”
Cảnh sát trưởng Mèo Đen nói: “Hãm hại anh ấy, rất có thể là đồng nghiệp của chúng ta.”
Bạch Trạch: “Chuyện này sao có thể nhìn ra?”
“Chỉ có lúc tôi ở đấy, cửa văn phòng sẽ luôn được mở, khi tôi rời khỏi mới khóa trái cửa văn phòng lại. Tuần này vì tôi bận chạy luận văn, nên luôn ở tới sau mười giờ mới rời khỏi văn phòng, trong thời gian đó không có sinh viên nào tới. Nếu là có sinh viên đột nhập vào gây án thì nhất định sẽ để lại dấu vết.”
Bạch Trạch vừa nghe liền hiểu, ông thu bộ xương người xong, nói: “Ừ..... Tôi biết rồi, buổi chiều mở họp.”
Hội nghị buổi chiều, Bạch Trạch nói ba chuyện.

Thứ nhất, ông sẽ mời chuyên gia internet từ thế giới bên ngoài vào chống nhiễu sóng trang web tố cáo. Thứ hai, kỳ thi sắp tới rồi, hy vọng các sinh viên kiềm chế lại, lấy học tập làm trọng. Thứ ba, trường sắp tổ chức cuộc thi biểu diễn chiến cầu, hy vọng trước khi tổ chức thi đấu, không mong nhìn thấy những chuyện ác tính như vậy nữa.
Bạch Trạch vỗ bàn: “Nếu có ý kiến gì đối với bạn học hoặc giáo viên, được thôi, sau này cứ tới tìm tôi! Bạch Trạch tôi mỗi ngày từ chín giờ sáng tới chín giờ tối luôn ở văn phòng, ai có ý kiến gì cứ việc tới đưa, không được nữa, trước cửa văn phòng tôi có thùng thư đóng góp ý kiến, mọi người cứ đường đường chính chính nói cho tôi nghe, Bạch Trạch tôi nhiệt liệt hoan nghênh mọi người đưa ý kiến ở trước mặt tôi! Tan họp!”
Đường Táp ở văn phòng Bạch Trạch gặp được Ba Xà.
Bạch Trạch: “Ba Xà nói muốn gặp cô, thuận tiện không?”
“Trùng hợp, tôi cũng muốn trò chuyện với thầy Ba Xà một chút.” Đường Táp gõ bàn làm việc của Bạch Trạch, sau một trận vật đổi sao dời, ba người đều đã đứng trên đài phán quyết rồi.
Ba Xà hơi mở to mắt, đánh giá xung quanh.
“Đây là hư không?” Ông hỏi.
“Đúng vậy.”
Cho dù là Bạch Trạch hiểu rộng biết sâu, lúc này cũng có hơi khiếp sợ, nắm tay thành nắm đấm ho một tiếng, nói: “Có chuyện gì, hai người cứ trò chuyện, tôi nghỉ ở bên cạnh.”
Ông nói xong, vốn là định ngồi xổm xuống, kết quả phát hiện, bản thân đã ở trong trạng thái nguyên hình từ lúc nào rồi.
Đường Táp: “Đừng hoảng, ở trên đài phán quyết, tất cả đều hiện về trạng thái nguyên hình.”
Bạch Trạch: “Làm sao không sợ được....... Không mặc quần áo không có cảm giác an toàn, vô cùng giống cừu non đợi giết.”
Lúc này Ba Xà mới nhìn lại bản thân, quả nhiên cũng trong trạng thái nguyên hình.
“Thầy Ba Xà là thành viên của tổ chức Khoa Phụ đúng không?”
“Nói chính xác hơn, tôi chỉ mới nghe tới tên tổ chức này gần đây thôi.” Ba Xà nói.
Bạch Trạch nói thay ông: “Trong mắt Ba Xà chỉ có luận văn, không ở thư viện thì sẽ ở văn phòng, chỉ chuyên tâm lên lớp viết luận văn làm nghiên cứu, những chuyện bát quái ngoài chuyên ngành thì không biết gì cả.”
“Thầy Ba Xà không có che giấu tội ác gì chứ?”
“Chuyện này ngược lại thì có.” Ba Xà nói.”
Bạch Trạch bị dọa nhảy lên, trong đầu ‘ong’ một tiếng, ông vừa mới bảo đảm cho Ba Xà rồi.
Ba Xà nói: “Lúc tôi còn ở học viện quan hệ, từng trộm một quyển sách ở văn phòng của Cây Du già, đến nay còn chưa trả cũng không định trả, Cây Du già nhiều sách sớm đã quên rồi. Coi như là hành vi trộm cắp đi...... Còn có lúc vừa mới tới dạy tại học viện chính pháp, tôi từng trộm một quyển sách ở văn phòng của cô Lộc Thục, cũng chưa trả, tôi đoán là cô ấy cũng đã quên bản thân có quyển sách đó rồi.”
Bạch Trạch thở dài một hơi: “Trộm sách không tính là cướp, A Di Đà Phật, hù chết lão nạp rồi......”
Đường Táp gật đầu, qua loa nói: “Trả về chỗ cũ đi.”
Không đến mức phải động dao.
Ba Xà lại nói: “Đúng rồi, trước đó tuyến đường giao dịch phi pháp mà cô nhắc trước đó..... Tôi đang điều tra.”
“Tôi biết rồi.” Đường Táp gật đầu.
Ba Xà nói: “Cũng không phải là vì ai cả, chỉ là sau khi cô nhắc tới, tôi cảm thấy có hứng thú với đề tài này, tôi muốn biết giao dịch phi pháp của bọn chúng được duy trì như thế nào, dây chuyền công nghiệp rốt cuộc có quy mô lớn cỡ nào, lợi nhuận mỗi năm là bao nhiêu......”
Đường Táp: “Nhưng mà thầy nên cẩn thận một chút, có những ai biết được đề tài nghiên cứu này của thầy?”
Ba Xà nghĩ ngợi, đáp: “Các giáo viên của học viện bọn tôi căn bản đều biết, tôi vì đề tài này đã tới văn phòng họ vơ vét tư liệu, những nơi như thư viện, văn phòng, có thể tìm tôi đều tìm cả rồi, họ đều biết tôi đang làm gì.”
“Vậy, có ai từng hỏi về tiến triển luận văn của thầy không?”
Ba Xà giống như các nhân vật trong game bị rớt mạng, hình ảnh sau khi dừng lại rất lâu, ông nói: “Đại gia Gấu trong phòng truyền thông của tòa nhà dạy học từng hỏi này, cảnh sát trưởng cũng từng hỏi, lúc Lộc Thục đến văn phòng tôi đưa cơm cũng thuận miệng hỏi một lần..... Chỉ bấy nhiêu thôi.”
“Luận văn của ông có tiến triển không?”

Ba Xà làm ra một biểu cảm vô cùng sầu não: “Cô chưa từng viết luận văn sao? Tiến triển tiến triển tiến triển...... Các người cho rằng luận văn rất dễ viết ư? Vảy màu của tôi sắp phai cả rồi, cô cho rằng tôi không muốn có tiến triển sao? Phiền chết được, hỏi nữa tự sát đấy!!!”
Bạch Trạch vội vàng khuyên nhủ: “Bớt nóng bớt nóng, Đường Táp cũng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.”
Đường Táp nhíu mày, được thôi, cô hiểu rồi, luận văn chính là hồng thủy mãnh thú, vũ khí sắc bén để phát hỏa, mạnh hơn so với bất kỳ tổ chức buôn lậu phi pháp nào hết.
Đường Táp thu đài phán quyết lại, lần đầu tiên đài phán quyết được thu lại trong trạng thái sạch sẽ như vậy, đỡ phải đi dùng nước trong hồ tẩy rửa.
Cô thích làm cơm, nhưng vô cùng ghét rửa bát, trước kia mỗi lần cọ rửa đài phán quyết, Đường Táp đều có suy nghĩ muốn bắt một vài yêu quái tới đây, để chúng cọ rửa thớt giúp mình.
Trước khi đi, Đường Táp nói với Bạch Trạch: “Nếu có người tới văn phòng của ông cung cấp manh mối, nhớ thông báo cho tôi.”
Bạch Trạch lo lắng: “Sẽ có chứ? Tôi cảm thấy các sinh viên có lẽ nghe không hiểu ám thị của tôi đâu......”
“Sẽ có thôi.” Đường Táp nói, “Hơn nữa, sinh viên ra vào văn phòng của ông, bỏ thư tố cáo vào thùng thư góp ý của ông là chuyện rất bình thường, tôi muốn xem xem, Sổ Tư còn thủ đoạn nào nữa không.”
“Cô cứ trực tiếp mở đài phán quyết không được sao?” Bạch Trạch hỏi.
“Hắn không phải là trưởng phòng phòng ngoại giao của ông ư?” Đường Táp mỉm cười trêu chọc, “Cuộc thi biểu diễn chiến cầu của ông còn phải trông chờ vào hắn đấy.”
“Cuộc thi chiến cầu của tôi nào có quan trọng bằng chuyện này.” Bạch Trạch cũng nói đùa, “Nghe nói Sổ Tư ăn cũng khá ngon.....”
Dầu sau thực đơn của Đường Táp bỏ lại, ông cũng từng lật xem.
Đường Táp nói: “Ý tôi là, Sổ tư ngoài có thân phận là trưởng phòng phòng đối ngoại ra, trước đó còn tranh thủ cơ hội kéo tài trợ, thường xuyên qua lại với các tập đoàn tài chính lớn, hắn nhất định có chuẩn bị, nếu lúc này Sổ Tư bị mất tích thì những tập đoàn tài chính đó sẽ thu lại tiếng gió, nhất định sẽ tẩy cho mình sạch sẽ trắng bóng.”
Đường Táp giơ tay lên: “Những việc này, hiệu trưởng Bạch không cần hỏi nhiều, ông cứ kinh doanh trường học cho tốt, không ngừng dạy là được rồi. Thi đấu chiến cầu nhất định phải làm, hơn nữa còn phải làm cho rầm rộ vào, tôi đang đợi những nhân vật quan trọng đó xuất hiện đấy.”
Tóc của Bạch Trạch vì lo âu bạc đến mức dùng mắt thường có thể thấy được: “....... Đường Táp, đừng quá rầm rộ được không, tuổi tôi lớn rồi, tim chịu không nổi.”
Đường Táp về tới phòng, cởi áo gió bên ngoài đồng phục xuống.
“Ăn khuya không?” Cô hỏi.
Không có người đáp, giường trống không có ai.
Đường Táp: “Rồng của tôi đâu?”
Y Lan trên tủ đầu giường lắc lá cây nói: “Học trưởng Đế Chiêu cuốn gói chạy rồi.”
Đường Táp: “Cậu nói chuyện được rồi?”
Y Lan: “Tôi luôn biết nói chuyện mà?”
Đường Táp: “Tôi trước giờ không có nghe thấy...... Nhưng bây giờ tôi nghe được rồi a?”
Y Lan: “..... Ồ? Ơ?”
Đường Táp hiểu ra, cô cân nhắc nói: “Phải nghĩ cách mới được, khiến Thất Thất manh nha chảy nước mắt Phụng.”