Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người

Chương 38: uống cạn máu long cáo!





Đường Táp và cây đa tinh bàn bạc kế hoạch tiếp theo.
“Có cách nào, có thể khiến nhà kho hấp thụ ánh sáng không?”
“Muốn để nó hấp thụ ánh sáng không cần quá thận trọng như vậy......” Thiên Hiểu Sinh hiểu ý của cô, lá cây trên đầu nhấp nháy nhấp nháy, lúc cô ấy suy nghĩ, những lá cây này giống như cái quạt thông gió, lúc đại não vận chuyển cao tốc, lá cây sẽ xoay tròn điên cuồng tản nhiệt.
Đường Táp: “Còn phải khiến các sinh viên phát hiện.”
Lúc Thiên Hiểu Sinh đang suy nghĩ, mắt vô tình liếc thấy máy tính trên bàn của Đường Táp: “Ừm...... Cô thuộc câu lạc bộ kịch sao?”

“Phải.”
“Đang viết kịch bản huyền nghi cho bọn họ?”
“Vốn muốn thêm một vài những sự việc gần đây vào, là một tiết mục phổ biến pháp luật, châm biếm các ngươi.”
Thiên Hiểu Sinh nói: “Tôi có một cách!”
Tinh mơ hôm nay, Đế Chiêu vừa bò từ trên giường hành quân dậy, còn chưa kịp dọn đi thì của phòng ngủ đã mở ra rồi.
“A...... Học trưởng Đế Chiêu?” Đường Táp bắt đầu diễn xuất của cô, “Sao anh lại ngủ trên hành lang?”
Nói thật thì, diễn xuất hiện tại của cô càng ngày càng qua quít, cũng may mà Đế Chiêu đang khẩn trương không thể phát giác được cô gái nhân loại này sớm đã hủy hoại hình tượng rồi.
Trong nháy mắt mặt Đế Chiêu đỏ lên, giống như được đánh má hồng, ngẩn người nửa ngày, anh mới chiến thuật chống đỡ dời sang đề tài khác: “Sớm như vậy, em muốn ra ngoài rồi sao? Đi đâu?”
“Đi tìm Thất Thất và An Luật.” Đường Táp giơ một xấp bản thảo trong tay lên, “Kịch bản em viết xong rồi, muốn tìm hai người họ bắt đầu quay.”
Đế Chiêu vội vàng nhận lấy: “Phải không? Bạn học Đường Táp thật tài giỏi, đề tài gì đây?”
“Trinh thám huyền nghi, còn là quay cảnh đêm nữa.”

“...... Các em không phải là câu lạc bộ kịch sao?” Đế Chiêu cho rằng bản thân nghe nhầm rồi.
“À, là như vầy, bọn em muốn quay vi phim vườn trường, trước đó cũng đã nói với An Luật rồi, An Luật nói sắp tới sẽ có một khoản kinh phí tới từ con nợ, muốn quay thì quay.”
Kinh phí tới từ con nợ? Một số tiền lớn?
Đế Chiêu: “Mình có dự cảm không hay lắm.

Đường Táp: “Học trưởng sẽ tham gia chứ?”
Đế Chiêu tỉnh táo lại, thụ sủng nhược kinh: “Tôi? Các em thiếu diễn viên sao?”
Đường Táp cúi đầu, mỉm cười thẹn thùng: “Không phải, bọn em thiếu một người khiêng máy quay ạ.......”
Đế Chiêu hơi hơi thất vọng, lại nhanh chóng bình ổn tâm trạng lại, vui vẻ nói: “Tôi có thể, sớm đã nói rồi đừng sợ làm phiền tôi, cũng không cần xấu hổ, chỉ cần em mở miệng, tôi nhất định sẽ giúp đỡ.”
Có thể nghĩ tới nhờ anh giúp đỡ là không tệ lắm rồi, quả nhiên bản thân vẫn là cái tên đứng đầu được cô chọn!
Giữa hai người được duy trì khoảng cách vừa phải bởi một chai nước suối, xuyên qua con đường Chăm Chỉ vừa mới tu sửa xong, một cơn gió thu thổi qua, hương hoa tràn vào trong khoang mũi, mùi hương ngào ngạt quá mức khiến Tiểu Bạch Long có cảm giác như đang bay, cùng một chút nóng.
Anh lặng lẽ mở chiếc nút ở cổ áo, lại lặng lẽ thở gấp một hơi.
Đường Táp hỏi: “Đúng rồi, tại sao học trưởng lại ngủ trên hành lang trước cửa phòng em?”
Tiếng lòng của Tiểu Bạch Long: “Học trưởng luôn ngủ ở hành lang trước cửa phòng em để bảo vệ em.”
Nhưng lời này dễ khiến người ta suy nghĩ sâu xa, anh lại không dám nói ra miệng.
Hương gió thổi qua, thiếu nữ mềm mại ngọt ngào vừa hỏi, đầu óc của anh lại biến thành một chén cơm bát bảo, còn là độ ngọt cộng thêm mười dấu cộng (+), tìm kiếm động cơ trực tiếp báo hỏng, ngay cả nửa câu trả lời có sách lược cũng không nghĩ ra.
Đế Chiêu ngốc luôn rồi.
Tránh được một lần, không tránh được lần thứ hai, mặt lại bắt đầu đỏ lên, nếu anh là loại người hay dùng má hồng, thì chỉ một ngày thôi là có thể sẽ chạm đáy.
Cũng may đúng lúc này, một cuộc điện thoại đã cứu anh.
“Ba!!” Tiểu Bạch Long thiếu chút nữa là mừng đến mức phát khóc.
Hồ Ly cha ở đầu bên kia điện thoại không có vui sướng như anh, nói: “Rảnh không? Đến ký túc xá giáo viên gặp ta.”
Tiểu Bạch Long cúp máy rồi, gọi một cuộc điện thoại gọi An Luật đến, đợi gặp được Phụng Hoàng và An Luật, anh mới vội vàng chạy nhanh đến ký túc xá giáo viên.
Lúc Bạch Long đến, Hồ Ly cha đó của anh đang ngồi ở trong vườn hoa nhỏ bên ngoài ký túc xá giáo viên thung dung uống trà, trên người mặc một chiếc áo sơ mi nhung màu hồng nhạt, trong tay cầm một cái tẩu thuốc màu xanh biếc, ngọc dương chỉ được khâu dưới vạt áo là thượng phẩm trong thượng phẩm.
Hồ ly cha vẫn còn trong trạng thái hình người, biến ra một cái đuôi cùng chơi cờ với mình, cái đuôi nhọn trắng tuyết đó cuộn một viên cờ màu hổ phách lên, nhẹ nhàng đặt lên bàn cờ ngọc.
Mà phía sau, công nhân trang trí đang ra ra vào vào, chuyển đủ các loại đồ chơi quý giá vào trong ký túc xá giáo viên.
Tiểu Bạch Long hỏi: “Hôm nay trang trí sao?”
Hồ ly cha rì rì ‘ừ’ một tiếng, nhả ra một vòng khói, do dự đặt xuống một viên cờ, sau đó thì đến lượt cái đuôi rồi.
Cái đuôi cũng bắt đầu do dự, chần chừ không hạ cờ.
Tiểu Bạch Long hỏi: “Ba, ba gọi con đến có chuyện gì không?”
Để anh tới làm lao động tay chân sao?
Nhưng công nhân trang trí vận chuyển đồ lại không hề ít, không cần bản thân nhúng tay mà.
An Dao lấy ra một tờ hóa đơn giao dịch tài khoản ngân hàng, đẩy qua đây, dúng đuôi tẩu thuốc ngọc bích gõ lên hàng cuối cùng: “Ta thấy con tháng này tiêu không ít tiền nhỉ, còn là ở ngoài tiêu một lần tận ba vạn...... tiêu vào đâu thế?”
“Con không có ra ngoài, đây là đồ con nhờ người ta xách vào.”

“Ta biết con không có ra ngoài, ngay cả giấy thông hành con còn không có mà.” Cái đuôi của An Dao cuối cùng cũng rơi xuống, ngón tay thon dài của ông lấy lên một viên cờ hổ phách, hỏi: “Nói đi, nhờ bạn học xách đồ gì cho con, con số lớn như vậy......”
Đế Chiêu bắt đầu nói đùa: “Nói ra sợ ba không tin, ba, thứ con mua là dao mổ Rồng.”
An Dao ngẩng đầu lên, chậm rì rì liếc xéo anh một cái: “Lòng kiên nhẫn của ta có hạn, tiêu nhiều tiền như vậy, tiền ở trong nhà con là được gió lớn thổi tới ư?”
Đế Chiêu nhìn cái tấm thảm ở dưới mông cha ruột của mình, là do Ba Tư sản xuất, thuộc thời của Càn Long, giá thị trường là mười bảy vạn, cái cán cái tẩu thuốc trong tay cha ruột, ngọc cổ ngọc bích, giá thị trường là hai mươi ba vạn, cờ ngọc dùng để tiêu khiển của cha ruột, được bán đấu giá từ bên ngoài thế giới vào hai mươi năm trước, hàng thời Đường chính tông, năm đó các hoàng tử hoàng tôn từng sờ qua, giá thành giao là tám mươi vạn.
Tiểu Bạch Long: “Là....... Mua dao cho bạn học Đường Táp ạ.”
An Dao ngẩng mạnh đầu lên, con ngươi thiếu chút nữa đã biến thành thẳng đứng màu hổ phách của nguyên hình.
Ông đổi tư thế, cũng đổi cách châm biếm: “Ta đây chịu thua rồi, ba vạn còn không đủ thức tỉnh con sao?”
Tiểu Bạch Long trước giờ luôn cần kiệm giản dị, một lần hào phóng quẹt bay ba vạn, đã vậy còn cảm thấy bản thân đối với Đường Táp không có ý gì sao?
Tiểu Bạch Long: “Ba, ba xem ba lại tục rồi kìa.”
Ngươi nhìn xem ngươi nhìn xem, cái đầu gỗ mục này! Ngài thật là cao thượng, tình bạn bè đại ái vô biên phải không?!
An Dao nói lời ác độc: “Anh có biết sau khi học kỳ này của anh khai giảng, cân nặng của ta nhẹ đi bao nhiêu cân không?”
“Ừm? Mười cân?” Tiểu Bạch Long lại nghe không ra điều gì khác thường, ngược lại còn ở đó nghiêm túc đoán: “Nhìn bên ngoài thì không ra, con đoán khoảng cỡ mười cân thôi. Ba sao ba lại muốn giảm béo rồi?”
An Dao: “Bởi vì tôi bị anh chọc tức ăn cơm không vào đấy.”
Tiểu Bạch Long: “...... Ồ.”
Anh hiểu rồi.
Tiểu Bạch Long nói: “Tháng này con sẽ không tiêu tiền lung tung nữa đâu, phải rồi ba, An Luật có hỏi ba xin tiền tiêu vặt chưa?”
An Dao gõ cán thuốc hai mươi ba vạn lên bàn cờ tám mươi vạn bang bang, tức tới thiếu chút nữa để một trăm vạn tức giận chôn theo ông rồi.
“Ta đang nói An Luật sao?!”
“Con chỉ hỏi thôi.” Đế Chiêu nói, “Con biết ba đang nói gì, nhưng con không muốn nghe.”
An Dao: “Thứ sáu có tọa đàm, con nhất định phải tới nghe.”
Đế Chiêu nghe vào tai trái đi ra tai phải, truy hỏi: “Ba cho An Luật hết bao nhiêu tiền?”
Cán thuốc của An Dao vuột tay nện Rồng, nói: “Ông đây muốn cho bao nhiêu thì cho bấy nhiêu, cuốn xéo.”
Rồng cuốn xéo đi rất nhanh.
Anh vui vẻ tham gia hội nghị lần một của câu lạc bộ kịch, địa chỉ mở họp là ở trong phòng nghỉ hiệu trưởng cùng với hội nhân viên gồm Long Phụng Cáo Đường, ngoài ra còn có Y Lan ở bên cạnh nghe.
Đường Táp đặt tên cho kịch bản là Lầu Dạy Học Mười Hai Giờ Đêm, nghe nói kịch bản còn trải qua sự gọt giũa của Thiên Hiểu Văn, bầu không khí thể hiện rất tốt.
“Là như thế này, chúng ta nên xác định địa điểm qua phim trước.” An Luật đọc kịch bản lên, “Cảnh là ở một lầu học cũ u ám bị bỏ hoang, mỗi lần đến nửa đêm không trăng, trong lầu học cũ bị bỏ hoang này thì sẽ có tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh thần bí truyền ra......”
Phụng Hoàng: “Lầu học cũ của trường chúng ta thì khá nhiều.”
Đường Táp hỏi: “Tại sao không dùng nữa?”
An Luật: “Giới yêu chúng ta cũng có phong trào trẻ sơ sinh, những tòa lầu này đều được đóng dấu trong thời kỳ trẻ sơ sinh, sau đó bởi vì có quá nhiều sự kết hợp giữa các khoa loài, dẫn đến tỷ suất trẻ sơ sinh mới sinh ra giảm đáng kể, sinh viên thu không đủ, những lầu học đó thành ra cũng bỏ trống, giữ gìn quản lí đều phải cần tiền, ai bằng lòng bỏ tiền vào nơi không có tác dụng như thế? Cho nên cứ để đó trước, qua mấy năm nữa số lượng sinh viên nhiều lên thì sẽ tu sửa lại sử dụng là được.”
Phụng Hoàng: “Vậy chúng ta đi lầu học nào mới được đây?”
“Ừm...... Đi khu tài chính đi.” Đường Táp nói, “An Luật yếu ớt, cách cậu ấy gần một chút, ít đi bộ.”
An Luật ôm Đường Táp u u nói: “Táp Táp, người tốt!”

Đế Chiêu ra tay xách cậu xuống, nói: “Còn cần đạo cụ gì nữa không?”
“Không cần nữa.” An Luật vỗ tay cầm máy quay, nói, “Bây giờ thì có thể xuất phát rồi, chúng ta quay cảnh đầu tiên!”
Nói làm là làm, Đế Chiêu ký cho phép có thể quay đêm xong, phát cho mỗi người một tờ, không quên dặn dò Đường Táp: “Nếu em sợ thì cứ gọi tên tôi, đừng cách xa phạm vi tầm mắt của chúng tôi là được.”
“Cám ơn học trưởng quan tâm.” Đường Táp kích động tới mức giọng nói cũng phát run.
Nửa đêm mười một giờ, thành viên câu lạc bộ kịch và Rồng vác máy quay phim chui vào lầu học số 0.
“Đây là mùi gì vậy? Thật nồng.......”
Đường Táp: “Lúc ngửi phải, thật muốn ngủ.”
Đế Chiêu ngồi xổm xuống, nhìn đám hoa cỏ quấn đầy đại sảnh lầu một của lầu học: “Man Đà La?”
“Mẹ nó, chẳng lẽ đánh dấu địa bàn rồi?” An Luạt nhảy lên, “Số lượng lớn Man Đà La, nhất định là bút tích của Man Đà La......”
Ánh mắt của Đế Chiêu rét lạnh, quyết đoán kịp thời.
Anh đưa máy quay phim cho Phụng Hoàng, từ trong túi áo lấy ra một phụ kiện sắc nhọn, rạch cổ tay ra, không có bất kỳ lời giải thích nào, mướm cho Đường Táp một ngụp máu tươi.
Đường Táp: “....... Khục khục.”
Đế Chiêu: “Mặc kệ là máu Rồng hay máu Cửu Vĩ Hồ, đều có thể trừ tà xua mê, nuốt đi.”
Đặc biệt là Cửu Vĩ Hồ, ăn vào không bị mê hoặc không phải là nói chơi, máu và thịt có tác dụng chống cám dỗ rất hiệu quả.
An Luật: “Này, có uống cũng phải uống máu của Cửu Vĩ Hồ mới tinh khiết hơn chứ?”
Đế Chiêu khinh thường nói: “Cậu tinh khiết, vậy cậu có nỡ rạch rách da không?”
An Luật nhe răng trợn mắt cắn nửa ngày, cuối cùng dùng răng nanh làm sứt mất một chút da, đưa tay cho Phụng Hoàng, Phụng Hoàng liếm một cái, hóa thành nguyên hình, ngậm quần áo của bản thân, đầu đội máy quay phim, hưng phấn xoa cánh nói: “Được rồi, mọi người trang bị vũ trang xong cả rồi, tiếp theo nên làm gì?”
An Luật: “Nơi này nhất định có bảo, bằng không sẽ không tốn một khoản phí lớn quấn đầy Man Đà La như vậy....... Hơn nữa ngoại trừ Man Đà La, hoa cỏ chung quanh đây đều là kiểu mùi hương nồng nặc, tuyệt đối là nơi có nhiều đề tài bát quái!”
Trong đầu của An Luật lúc này đều nghĩ tới bảo, là nửa đêm bắt dâm của các sinh viên, ngoài ra cậu không nghĩ gì khác nữa.
Phụng Hoàng Thất Thất không giống với An Luật, trong não của cậu nhét đầy tiểu thuyết võ hiệp: “Nói không chừng còn có bảo tàng sách quý vườn trường mà các sinh viên trước để lại!”
Duy chỉ có Đế Chiêu là bình thường hơn một chút hỏi Đường Táp: “Bạn học Đường Táp còn có thể kiên trì không? Tôi cũng muốn đi vào lầu học xem thử.”
Đường Táp cười nói: “Nói thật thì, em rất thích bầu không khí này, chúng ta đổi kịch bản đi, quay vi phim thám hiểm!”
“Không có ý kiến gì!” Chín cái đuôi của Cửu Hồ Ly xoa vào nhau, hưng phấn tới mức muốn kêu tiếng sói, nói: “Chúng ta lục xem từng tầng.”
Cậu cũng muốn đổi chủ ý quay phim, cậu muốn đem cả đêm này không ngủ ngon ở trong phòng,mà dùng trạng thái hình người trốn ở chỗ này quay lại phản ứng của các cặp tình nhân hẹn hò sau khi bị làm cho kinh ngạc giật mình, che mặt họ đi làm thành bộ sưu tập hài hước!
Máu ở chỗ miệng vết thương của Đế Chiêu đã đông lại rồi.
Anh kéo Đường Táp, khẽ giọng nói: “Em theo sát tôi, chúng ta đi vào.”
Ngược lại anh muốn xem xem, trong trường học sóng yên gió lặng này, rốt cuộc có bao nhiêu thứ được cất giấu không thấy được ánh sáng.