Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người

Chương 33: cây đa tinh nhập băng hội dao phây.





Cây đa tinh là người bát quái nhất toàn trường, Thiên Hiểu Sinh gặp người nói tiếng người, gặp yêu nói tiếng yêu. Tế bào não của cô phong phú cùng với “đám anh em nghe trộm” của cô thành lập nên căn cứ sản xuất tin bát quái lớn nhất Phi Đại.
Giống như những doanh tiêu hào giới giải trí ngoài thế giới cũng nhất định có đoàn đội, sau lưng cô là đoàn đội chuyên chở đủ loại tin bát quái phân bố rải rác khắp Phi Đại.
Trước khi lập quốc, lúc đồng bào Hoa Hạ chống lại quân xâm lược từ bên ngoài tới, có công lớn nhất không phải là những cầm thú của trong thế giới, mà là hàng ngàn hàng vạn loài hoa yêu cây tinh như Thiên Hiểu Sinh có thể nghe lén được tin tình báo.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Thiên Hiểu Sinh lại không đem năng lực đặc biệt trời sinh này áp dụng lên những việc làm chính đáng, cô ấy thậm chí còn giấu đi năng lực thật sự của bản thân, dùng mạng lưới nghe trộm phận bố rải rác trong toàn trường thu thập những tin tức vụn vặt, còn thông qua âm thanh nghe lén được, não bộ bắt gió bắt bóng biên soạn một hồi, soạn thành một câu chuyện thật giả lẫn lộn chia sẻ ra ngoài.
Nhưng ngoài mặt, Thiên Hiểu Sinh chỉ là một cây đa tinh thích bát quái, cô ấy ở diễn đàn trường chỉ có một chuyên mục, chính là biên soạn những truyền thuyết khủng bố trong vườn trường, nghe nói nhân khí còn rất cao.

Đường Táp nghiên cứu trang riêng của cô ấy một hồi, phát hiện cây đa tinh này rất giống bị tinh thần phân liệt, phong cách hành văn của những truyền thuyết khủng bố vườn trường hoàn toàn khác với những bài đăng bát quái tập đoàn tài chính mà cô dùng ‘chú chuyên chở bát quái’ viết, không chỉ những con yêu đần độn trong trường này, ngay cả Đường Táp khá quen thuộc với mạng mẽo, nếu không nhìn đến IP, cũng không tin dưới hai cái tài khoản văn chương này lại do một tay yêu tạo ra.
Cây đa tinh không đợi đến giờ nghỉ trưa thì đã tự giác xuất hiện ở cửa phòng bếp của Đường Táp rồi.
Cô ấy cẩn thận thò đầu vào, sau khi chào hỏi một tiếng, dùng ánh mắt hiện rõ có lời muốn nhắn gửi nhìn chằm chằm Đường Táp.
Mì của hôm nay là do Đường Táp kéo, vô cùng mềm dai.
Đường Táp: “Vào đây ăn chút không? Canh gà mì cải xanh.”
Cây đa tinh liên tục xua tay: “Không dám làm phiền ngài, tôi có vỏ trứng ăn rồi. Chuyện đó, bạn học…… Đường Táp, có giỏi chơi máy tính không?”
Đường Táp cười một cái, không thể không nói, tuy là say, nhưng là ngủ say.
Cây đa tinh xác nhận rồi.
Cô ấy đóng cửa phòng bếp lại, ôm theo máy tính, ngồi ở bên bàn nhỏ trong phòng bếp của Đường Táp, biểu cảm trên mặt như ‘tôi thẳng thắn sẽ được khoan dung’, cúi đầu xuống.
“Bà cô tha mạng!” Cây đa tinh nói.
Trên khuôn mặt của Đường Táp, có phần hơi ngạc nhiên, hỏi cây đa tinh: “Nói nghe xem, làm sao cô biết là tôi hẹn cô?”

Thiên Hiểu Sinh nuốt nước bọt……. có lẽ đấy là nước của cây đa do lúc căng thẳng mà tiết ra, nói: “Có ba nguyên nhân, ngài nghe tôi phân tích.”
Cô ấy giống như người mới đến để xin việc, tiến hành hai mươi phút nỗ lực tự tiến cử mình với người chủ khảo.
“Thứ nhất, trong trường này tôi xác định không có cao thủ máy tính nào, ít nhất là không vượt qua tôi. Tôi đã học một khóa học tôi mua ở thế giới bên ngoài, máy tính của tôi cũng là tự tôi nâng cấp, còn từng vượt tường…… Cô nhất định biết ý nghĩa của từ ‘vượt tường’, chính là dùng IP của thế giới các cô, vào mạng bên ngoài…… Suy nghĩ kỹ lại, tôi còn tích cực gia nhập vào bộ tin tức mạng, nếu muốn biết, tất cả những ai trong Phi Đại có hứng thú với mạng máy tính, đều nằm trong bộ tin tức mạng, tôi thường xuyên nghe lén mọi hành tung của bọn họ……”
Đường Táp uống một ngụm canh gà, cảm thấy cơ thể ấm áp, hỏi: “Cái thứ nhất hiểu rồi, sau đó thì sao?”

“Bà cô à là như vầy, thứ hai……” Thiên Hiểu Sinh nói, “Trong học viện quan hệ chỉ có phòng bếp và phòng ngủ của cô là tôi không có cách nào nghe lén được, lần trước lúc tôi đến chỗ cô, đã lén lút đặt một hạt giống, nhưng sau khi hạt giống này nảy mầm, định vị hình như lại là bên hiệu trưởng tầng một của tòa nhà giảng dạy chính của trường…… Trước đó tôi còn cho rằng là hạt giống không cẩn thận dính ở trên người cô rồi rơi đâu đó rồi, nhưng bây giờ thì tôi đã biết…… là cô sớm đã phát hiện ra.”
Đường Táp chậm rì rì ừ một tiếng, ý là, tiếp tục.
Thiên Hiểu Sinh ngồi xích lại gần hơn một chút, đè thấp giọng nói: “Tối qua tôi không ngủ cả đêm, chỉnh sửa lại tất cả các loại tin tức mà tôi đang nắm trong tay, ngoại trừ khả năng tôi bị bại lộ ra, chỉ có thể rút ra một kết luận…… Người làm máy tính tôi bị đen chính là cô. Khi đó, tôi đang suy nghĩ tìm tòi nguyên nhân cô làm như vậy và thân phận thật sự của cô, tôi nhớ lại những đoạn tin tức mà tôi bắt được từ lúc cô nhập học đến nay, càng nghĩ càng kinh ngạc. Cô ở trên lớp học đối với lịch sử thần thượng cổ hiểu rõ như lòng bàn tay, nhưng những thứ này, ngay cả yêu trong giới chúng tôi đều không xem, thế giới bên ngoài cũng không có tư liệu chính xác. Nhưng lúc cô nhập học, điểm Văn Sử là đạt điểm tuyệt đối…… Đây thật ra chính là tín hiệu cô truyền đạt cho chúng tôi. Nhưng chúng tôi toàn là lũ đần độn, lại không nhìn hiểu ý tốt của cô.”
Đường Táp: “Ừm, cho nên? Cô xuất hiện ở chỗ tôi, mục đích của việc thẳng thắng với tôi là?”
Thiên Hiểu Sinh dập đầu hành đại lễ: “Bà cô, bắt đầu từ hôm nay, tôi là của bên cô! Cô có thể dùng chỗ của tôi mặc sức ăn…… a không phải, mặc sức nói!”
Đường Táp ăn mì xong, buông đũa xuống, trên mặt treo nụ cười, nói một câu kỳ lạ: “Não của cô quả thật rất tốt.”
“Tôi thành tinh ở thế giới bên ngoài mà.” Cây đa tinh nói, “Không phải tôi nói khoác đâu, cây con là do Khương Tử Nha tận tay trồng xuống, Gia Cát Lượng từng nghỉ ngơi ở dưới chân tôi, Mao Gia Gia và tổng lý Châu từng chỉ tôi khen tôi là thiên tài! Tôi thông minh không phải chỉ mới ngày một ngày hai đâu! Tôi còn từng tận mắt quan sát Đảng truyền tin tình báo dưới đất, vô cùng có kinh nghiệm!”
Cho dù là Đường Táp, cũng bị tài nói năng khoác lác của Thiên Hiểu Sinh làm cho ngẩn cả người.
“Cho nên lỗ hỏng trong não này của tôi quá lớn……” Cây đa tinh khổ não nói.
Mắt Đường Táp hơi híp lại, cười hỏi: “Nói như vậy, những gì cô nói trên diễn đàn, đều là cô tự mình nghĩ ra?”
“Đây cũng là vì lý do bảo mật, thật giả lẫn lộn!” Thiên Hiểu Sinh nói, “Tôi từng kết nghĩa với đám cây cỏ hoa tinh trong Phi Đại, nhưng năng lực nghe lén quá yếu, âm thanh nghe thấy rất yếu ớt, tôi lại không thường xuyên ghi chép lại, cho nên những tin tức được truyền tới chỗ tôi nhất định sẽ có tổn hao và thiếu sót. Chỗ bị thiếu, tất nhiên chỉ phải dựa vào bản thân tôi bổ sung vào!”
Đường Táp hỏi thẳng: “Cô biết tổ chức Khoa Phụ không?”
Thiên Hiểu Sinh giật mình kinh ngạc, nhìn trái ngó phải, cắn răng một cái, nói: “Đường Táp, không bằng cô nói thân phận của ra trước, bằng không tôi không có cảm giác an toàn, tôi không thể nói ra, tin tức này quá nhạy cảm!”
Đường Táp hơi mỉm cười, hai tay vỗ bàn, cây dao đặt trên bếp bay qua đây, hai tay cô xoay dao, nhẹ nhàng buông tay, mũi dao cắm thẳng lên bàn ăn.
Đường Táp nói: “Bang dao phây, thành viên chỉ có tôi và Y Lan.”
Thiên Hiểu Sinh bị thao tác gà rừng này dọa thành gói biểu cảm, mắt trợn lớn rất lâu, thấp giọng hỏi: “Không phải, ý của tôi là…… Ngài không phải là cái vị mà chỉ cần chúng tôi càn rỡ, ngài sẽ bị thức tỉnh, là vị thần…… trong truyền thuyết đó sao?”
Đường Táp cười mà không nói.
Thiên Hiểu Sinh: “Tôi hiểu rồi, từ nay về sau, Thiên Hiểu Sinh tôi chính là một thành viên của bang dao phây, ngài muốn nghe ngóng tin tức của cái tổ chức đuổi theo mặt trời ngốc nghếch đó sao?”
Lập trường của cô ấy vừa kiên định, ngay cả dùng từ cũng lập tức có sắc thái của con người, tổ chức Phụ Khoa (1) cũng không nói là tổ chức Phụ Khoa nữa, mà trực tiếp nói theo đuổi mặt trời, không hổ là hí tinh chuyên viết tin bát quái dùng tên nặc danh đăng bài.
“Có bao nhiêu thành viên trong trường?”
“Cả bốn học viện đều có.” Thiên Hiểu Sinh nói, “Trong học viện quan hệ tập trung nhiều ở các sinh viên năm tư, tất cả đều đã ra ngoài thực tập cả rồi. Các học viện còn lại, thành viên được nạp vào nhiều nhất là ở viện tài chính thương mại, tiếp theo là viện chính pháp, cuối cùng là quân viện.”
“Đứng sau là tập đoàn tài chính nào?”
“Cái này thì phức tạp rồi.” Cây đa tinh nói, “Đây không phải là điều tôi có thể nghe ngóng ra được, căn cứ vào những tin suy đoán linh tinh, nhà hàng nam thần……. a không phải, ý tôi nói là người của tập đoàn tài chính Nam Sơn tham gia sôi nổi nhất, bởi vì đa số thành viên của tập đoàn tài chính Nam Sơn đều là loại quý hiếm, chỉ có một con duy nhất là không có ràng buộc gia tộc, hành sự càng thuận lợi hơn. Còn những tập đoàn tài chính khác…… làm việc đều lén lén lút lút, vì chủ che giấu, dù sau lưng có đại boss cũng không dễ dàng hiện thân.”
Đường Táp suy tư một lúc, nói: “Thần trí của tôi nói với tôi, trong Phi Đại có một nhân vật rất quan trọng, là mấu chốt thanh trừng cả trật tự.”
Bản năng bát quái của cây đa tinh không thể nhịn được: “Chuyện đó, thần trí của ngài…… đại thể là gì?”
Đường Táp: “…… Cô cứ hiểu nó là ra-đa thăm dò tội phạm đi.”
“Hiểu rồi, nhất định là giác quan thứ sáu của riêng thần!” Cây đa tinh muốn lấy bút ghi chú lại, bỗng nhớ ra là trường hợp không thích hợp lắm, liền vội vàng xin lỗi, lại quan tâm nói: “Vậy ngài……. Bây giờ không phải là một thể hoàn chỉnh đúng không?”
Đường Táp: “Cho tới trước ngày hôm nay, cô là loài yêu thông minh nhất mà tôi từng gặp.”

“Tôi mở lỗ não mở quen rồi, tùy tiện mở ra cũng có một chút tin tức, tôi có thể tự tìm ra logic hợp lý.” Cây đa tinh lại không hề khiêm tốn, thậm chí còn có chút đắc ý nhỏ.
“Cô đoán không sai, ký ức của tôi vẫn chưa thức tỉnh hoàn toàn.”
“Chả trách……. Bằng không ngài cũng không tìm đến tiểu lâu la không có năng lực như tôi.” Miệng Thiên Hiểu Sinh giống như được bôi mật, nói: “Tôi thật là may mắn, có thể dốc sức vì ngài!”
Đường Táp lại hỏi: “Tôi đã xem những bài đăng cô đăng rồi, tôi muốn biết, nơi Trọng Minh tồn trữ thịt người là ở đâu, người anh em đó của cậu ta là ai.”
“Nơi tồn trữ thịt người tôi cũng không biết, trước giờ chưa từng nghe thấy. Nhưng người anh em đó của Trọng Minh thì tôi lại biết là ai, thuộc học viện tài chính thương mại, Trường Hữu.” Cây đa tinh nói, “Trên tay cậu ta có mấy tuyến giao dịch, nắm trong tay một nửa giang sơn dịch vụ hậu cần thần tốc của học viện tài chính thương mại, bây giờ vì thu được thông báo của bên trên, nên mấy ngày nay bọn họ không thể tiếp tục hành động, sợ là những ngày gần đây cô sẽ bắt không được chứng cứ gì đâu.”
Trường Hữu, nguyên hình là một con khỉ có bốn cái tai.
“Vương Chính ở trong tổ chức có vị trí gì?”
“Ngài vậy mà cũng phát hiện ra được ư? Cũng không lấy làm lạ……” Cây đa tinh che miệng, thấp giọng nói, “Hắn thuộc thành viên tuyến hai, nhưng bình thường thích giả vờ cướp công X, cho nên kinh nghiệm không nhiều, thăng chức rất thuận lợi. Tôi thấy chuyện Trọng Minh Điểu lần này có lẽ là hắn giải quyết, mấy ngày nữa sợ là sẽ sắp thăng lên thành viên tuyến một rồi.”
“Tuyến một và tuyến hai có phúc lợi gì không?”
“Tuyến ba là tiêu chuẩn nhập môn, ngoài tuyến ba đều không được phân phối thịt người. Từ tuyến hai trở lên bắt đầu được cung cấp thịt người, mỗi người mỗi tháng đều có định mức phần thưởng thịt người, nhưng cân lượng không nhiều, thịt cũng không được tươi ngon, tuổi tác càng không thể đảm bảo…… Còn tuyến một, tôi nghĩ, có lẽ sẽ được phần thưởng tươi ngon nhất.”
Đường Táp: “Thì ra là như vậy.”
Cây đa tinh nói: “Đúng rồi lão đại, sau này tôi sẽ đi theo ngài rồi, thế…… sau khi ngài nghiền nát bọn chúng xong, có luận công khen thưởng không?”
Đường Táp: “…… Cô nghĩ nhiều rồi.”
Cây đa tinh vội vàng xua tay: “Không sao không sao, vậy……. nhập vào bang dao phây chúng ta, có thể cho một chút phúc lợi không?”
Đường Táp: “Nói rõ.”
Cây đa tinh khép na khép nép dâng máy tính lên, nói: “Ngài giúp tôi sửa máy tính được không, tôi chỉ dựa vào nó để sống thôi……”
Thì ra là cái này, không thành vấn đề.
Đường Táp vừa giúp cô ấy tải lại hệ thống, vừa nói: “Cái máy này của cô rất dễ phá vỡ.”
“Cái của tôi là cái kiên cố nhất ở Phi Đại đấy, còn không vào mắt ngài sao?!”
Đường Táp nói: “Thiên Hiểu Sinh, sau này, cô đến làm người phát ngôn của tôi đi.”
Thiên Hiểu Sinh: “Tôi biết rồi, ý của cô là, để tôi lợi dụng ưu thế của diễn đàn, giúp cô khống chế ngôn luận, đặt mồi thu lưới đúng không.”
Đường Táp hài lòng nói: “Bây giờ tôi tin rồi, Gia Cát Lượng nhất định từng nằm ngủ dưới chân cô.”
Thật nhanh nhạy.
Thiên Hiểu Sinh: “Quá khen quá khen, hết cách rồi, đầu óc tôi xoay nhanh như vậy đấy!”
Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Thiên Hiểu Sinh lập tức bịt miệng, kinh sợ nhìn về phía Đường Táp.
Đường Táp nói: “Vào đi.”
Kiểu tiếng gõ cửa lịch sự như vậy, nhất định là Đế Chiêu.
Trong chớp mắt Đế Chiêu đẩy cửa đi vào, trước mắt có hai hàn quang của dao vụt sáng qua, nhưng khi nhìn kỹ lại thì không nhìn thấy gì cả.
Đế Chiêu không nhìn thấy, nhưng Thiên Hiểu Sinh thì nhìn rất rõ.
Vào giây phút Đế Chiêu đẩy cửa đi vào, Đường Táp nắm dao phây bên cạnh lên, nhìn cũng không nhìn ném vào giá dao ở phía sau lưng, hai cây dao vững vàng cắm vào chỗ cũ.
Thiên Hiểu Sinh chấp hai tay lại thành hình chữ thập, nhỏ tiếng niệm chú với trời: “Thần ơi, lần này là theo đúng tổ chức rồi!”

Đế Chiêu: “Ơ? Có khách sao……”
Đường Táp nghiêng đầu mỉm cười, nụ cười như mật đường: “Học trưởng Đế Chiêu có chuyện gì sao?”
“Tôi chỉ đến để xem em thôi, sợ tâm tình em không tốt.” Hai tay Đế Chiêu đẩy tới một cái hộp màu trắng, “Đây là khăn choàng mới mua……. Cũng không biết có hợp ý em hay không.”
Đường Táp: “?”
Đế Chiêu cụp mắt, mỉm cười nói: “Khăn choàng của em đã cho Thất Thất rồi, còn…….”
Còn dùng để che đi bộ phận xấu hổ của Thất Thất nữa.
“Mới mua đấy, mau mở ra xem thử đi.”
Cây đa tinh mở hộp ra, thấy bên trong là một chiếc khăn choàng màu hồng, bên dưới còn đan một con bướm nhỏ màu trắng cực kỳ đáng yêu.
Đường Táp miệng cười mắt không cười, nhỏ giọng nói: “Cám ơn học trưởng, em thích.”
Mới lạ.
Cây đa tinh nhìn Đế Chiêu một cái, mắt lộ vẻ khinh thường.
Nhìn cái con Rồng thẳng ngốc nghếch này xem, hừ, chẳng buồn nhìn.
Máy tính của cây đa tinh lần nữa mở máy, không ảnh hưởng đến vận hành, cây đa tinh làm một tư thế cúi người tiêu chuẩn cảm ơn Đường Táp, sau đó cắp máy tính chuồn đi.
Ra khỏi cửa, cô ấy lau mồ hôi một cái, nội tâm nói: “Quên nói với cô ấy rồi……”
Là, nữ thần, kỹ thuật diễn xuất của cô, quá giả, kỹ thuật diễn quá gượng gạo dễ biến thành bình hoa, cũng chỉ có thể lừa gạt Rồng thẳng cáo thẳng Phụng Hoàng ngốc, cùng cả đám ngốc bên quân viện đó thôi. Nếu thành thạo một chút, năng lực diễn xuất của ngài, tất nhiên sẽ bị lòi đuôi.
Nhưng…… Vẫn nên bỏ đi, những lời này, có cho cô thêm mười lá gan cỗ cũng không dám nói!
Buổi tối, dưới bài đăng mua chắc rời tay, lại nhiều thêm một hàng thứ bảy.
7 Nộn Tử phản sát, thống nhất sáu triều.
Phụng Hoàng ở trong phòng ngủ của An Luật lướt chơi diễn đàn, trùng hợp nhìn thấy dòng bỏ phiếu này bên lên đầu, bèn bấm vào, cũng không biết thế chấp này là gì, một đồng tiền một tờ phiếu, cậu liếc mắt một cái, chọn số bảy.
Lý do rất đơn giản: Bởi vì không có người chọn, cậu vào làm thứ nhất.
Bỏ phiếu xong, trong bài đăng hiện ra tỷ lệ cược mới nhất lúc này.
Phụng Hoàng vội vàng kéo An Luật xuống nước: “Mau, Luật Luật cậu cũng tới, chọn cái này!”
An Luật: “Trò gì đây?”
“Quản nó chi!” Phụng Hoàng nói, “Tỷ suất cược cao nhất, không có người chọn, lỡ như thì sao!”
 
= = = = = =
Đuổi theo mặt trời: xuất phát từ cụm từ 夸父追日 ‘Khoa Phụ đuổi theo mặt trời’, là một câu chuyện thần thoại chép trong kinh Hải Sơn Trung Quốc. Chuyện kể rằng có một người tên là Khoa Phụ, vì đuổi theo mặt trời nên rất khát nước, anh ấy uống cạn nước sông Hoàng Hà, sông Vị Hà mà vẫn không hết khát bèn đến nơi khác để mà tìm nước, giữa đường bị chết khát. Cây gậy mà anh ấy để lại sau này biến thành một khu rừng gọi là Trịnh Lâm, về sau dùng cụm từ "Khoa Phụ đuổi mặt trời" để ví với những người có quyết tâm lớn, hoặc hàm chỉ những người không biết liệu sức mình