Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người

Chương 25: vương chính chẳng lẽ muốn?





Hồ ly ngủ đến buổi trưa, bị mùi cơm trưa gọi tỉnh.
Cậu dùng cái đuôi cuộn quần áo lên, tứ chi bấu giường, ở trên giường vươn vai một cái, rồi híp mắt ngáp một cái, thu chiếc lưỡi lại, nhảy xuống giường lủi vào phòng bếp nhỏ.
Vừa vào cửa, thì nhìn thấy Đường Táp bắt một con cá sống từ trong thùng nước lên, lật dao nằm ngang, cán dao đập cho nó choáng, xong đánh vảy.
An Luật không rửa mặt, mắt còn chưa mở hẳn, cứ thế đi vào: “Táp Táp…… Hôm nay thứ sáu, tiếp tục thâu đêm không?”
Cậu còn muốn ở lại ký túc xá này!

Cậu vừa nói vừa nhảy tọt lên ghế, cái đuôi cuộn bịt phân bón bên cạnh, đổ cho Y Lan ăn.
Y Lan muốn ra dấu cho cậu, nhưng không dám.
Đường Táp liếc nhìn An Luật một cái, thấy cậu lại là một con hồ ly trần truồng, hết nói nổi: “Trạng thái hình cáo có thể khỏa thân trần trụi như vậy?”
An Luật liếm móng, lau mặt xong, cái đuôi cuộn đôi đũa lên, nói: “Cô thấy ai trong trạng thái nguyên hình mà còn mặc quần áo?”
Đường Táp nói: “Vừa rồi tôi mới được phổ cập xong, Phi Đại có quy định, từ thứ hai đến thứ sáu trong thời gian lên lớp, tất cả các sinh viên không được vô cớ sử dụng nguyên hình trước mặt người khác, bởi vì như vậy sẽ không văn minh không lịch sự. Hiệu trưởng Bạch Trạch vì để cho tính yêu của các cậu tăng thêm tính người, đặc biệt liên kết quy tắc này với điểm đạo đức, mà điểm đạo đức lại được liên kết với bằng tốt nghiệp……”
An Luật uể oải ừ một tiếng, tập trung liếm móng, vừa liếm vừa trả lời: “Dù sao muốn ra ngoài xã hội lãnh đạo những yêu tinh khác, nhất định phải giống con người mới được……”
“Điểm đạo đức của cậu sắp bị trừ hết rồi phải không?” Đường Táp nhắc nhở.
An Luật đắc ý nói: “Bắt không được thì không tính…… Trưa nay ăn gì?”
“Cá hấp.” Đường Táp nói, “Vừa bắt ở trong hồ Minh Châu đấy.”
An Luật cười rồi ngáp một cái, chậm chạp nói: “Hồ Minh Châu xa như vậy, còn là phía bên quân viện đó nữa, sao cô bắt được?”
“Anh ấy bắt.” Đường Táp cười dùng dao chỉ về phía sau An Luật.
An Luật xoay người, nhìn thấy Đế Chiêu mỉm cười đứng ở sau lưng mình, cả người hồ ly nhảy dựng lên, kinh ngạc đến mức bốn chi rời ghế.
“Sao anh lại ở chỗ này? !”

Đế Chiêu bóp chặt cổ họng của An Luật, trên mặt treo nụ cười, chậm rãi nói: “Tôi luôn ở đây mà, An Luật, năm nay lưu bang đi nhé.”
Sáng nay quân viện huấn luyện ở bên hồ Minh Châu, sau khi huấn luyện xong, Tiểu Bạch Long bắt một con cá, mượn cớ đưa cá sẵn tham quan phòng bếp nhỏ, và những cây dao anh tốn ba vạn để mua, còn có ý tán gẫu về An Luật với Đường Táp.

Sau đó, anh đến phòng ngủ liếc nhìn thấy An Luật ngủ thẳng cẳng trong chín cái đuôi của mình còn giơ bốn cái chân lên trời, tức tối lấy quyển sổ nhỏ ra viết một ghi chú.
Lông hồ ly trên đầu An Luật bị hù sắp trụi rồi.
Tiểu Bạch Long: “An Luật, tối qua ngủ ở đâu đấy?”
An Luật: “Ực……”
Đế Chiêu: “To gan nhỉ!”
An Luật phản ứng cực nhanh, tóm được chỗ hở trong quy tắc, có lý chẳng sợ nói: “Xách móng ra, trường học cũng không có quy định không được phép ở trong phòng ngủ của bạn bè, nếu không phải hôm qua quân viện các anh chặt đứt đường đi của người khác, anh cho rằng tôi sẽ ở lại phòng ngủ của Táp Táp làm phiền người ta ư?”
Đế Chiêu cười tủm tỉm đưa một tờ văn kiện đầy điều lệ nội quy của hội học sinh ra: “Cầm lấy, đọc cho tôi.”
An Luật vừa nhìn thấy dấu mộc màu đỏ đó, đột nhiên cảm thấy có dự cảm xấu, cậu run rẩy đọc: “Bắt đầu từ hôm nay, nghiêm khắc thực hiện kiểm tra phòng vào ban đêm, do quân viện phụ trách, trước khi tắt đèn sẽ kiểm tra tình hình ký túc xá của tất cả các học viện trong trường, phàm những ai vi phạm quy tắc ở lại ký túc xá hoặc qua đêm không về, thì sẽ căn cứ vào tình huống trừ điểm đạo đức tương ứng. Ghi chú: Kết quả kiểm tra phòng mỗi tháng lập thành báo cáo, gửi một phần về tập đoàn tương ứng, hoặc gia đình.”
An Luật: “…… Không phải chứ?”
Đế Chiêu: “Nên quy định từ khi phát hành, đã lập tức được thực hiện.”
Hiệu quả vô cùng rõ rệt.
Ăn xong bữa trưa, An Luật lập tức cong đuôi chạy mất.
Trong một đêm người đàn ông rửa bát cho Đường Táp đã được thay đổi, biến thành Đế Chiêu.
Đường Táp giả vờ từ chối một lúc, xong vẫn để anh rửa, có lao công miễn phí, không dùng thì phí.
Đế Chiêu càng được việc hơn so với An Luật, anh không chỉ rửa bát, còn hứa: “Sau này không muốn rửa bát thì cứ đặt ở đây, tôi đến rửa.”
Miệng còn khá ngọt, nhưng…… nội tâm Đường Táp đang thầm mắng chửi: “Anh cảm thấy tôi có thể nói được không?”
Đế Chiêu lại nói: “Bởi vì tình hình máy rửa bát trong đây không giống với thế giới bên ngoài, không có cách nào lắp ráp được, cho nên không thể đặt hàng.”
Đường Táp vội xua tay: “Không sao đâu ạ.”
Đế Chiêu rửa bát xong, còn dựng chúng lên dọc theo bệ cửa sổ, xếp thành một hàng ngay ngắn chính tề.
“Tủ khử trùng đặt rồi, nhưng trên diễn đàn không có ai nhận đơn.” Đế Chiêu nói, “Cuối tuần tôi sẽ tự mình lái xe đi kéo hàng về.”
“Thật phiền anh quá……”
“Nào có.” Đế Chiêu thuận tay lau bếp lò ao nước sạch sẽ, sau đó xoay người lại, nụ cười vô cùng dịu dàng gần gũi hiền thê lương mẫu: “Nên làm cả, không cần khách sáo.”
Chỉ với điểm này thôi, tiên sinh Rồng càng hiền thê thục đức hơn so với anh ‘zai’ Hồ Ly, đây là những việc đơn giản thôi, dù là Đường Táp cũng tìm không ra sai sót gì.
Đường Táp đối với đề nghị buồn cười vừa rồi của Tiểu Bạch Long quả thật có chút động lòng rồi.
Nếu không phải do không thuận tiện, cô nhất đinh muốn mướn Tiểu Bạch Long này đến làm việc.
Ai ai cũng biết, cái mà cô làm cơm tôi rửa bát mà trạch hồ ly nói, là chỉ có riêng chuyện rửa bát thôi.
Còn bạn mời tôi ăn cơm của tiên sinh Bạch Long, tôi sẽ vì bạn rửa bát, rửa bát này là rửa bát có nghĩ rộng, là bao gồm cả việc rửa bát, bày đĩa, lau sạch bếp lò, quét nền nhà, giặt sạch giẻ lau, đổ rác.
Đường Táp thật lòng thật dạ nghĩ, nếu như muốn tìm bạn đời chung sống, thì Rồng tốt hơn hồ ly.
Không bị rụng lông này, còn ở sạch nữa, nhanh nhẹn tháo vát, làm việc tỉ mỉ.
Đánh giá năm sao!
Môn hình sự tối thứ sáu, lấy phương thức nhắn tin gửi địa điểm lên lớp vào điện thoại của tất cả sinh viên, là đường Chăm Chỉ phía bên học viện tài chính.
Cảnh sát trưởng Mèo Đen gửi tin nhắn nhóm xong thì bỏ điện thoại xuống, tiếp tục xem mảnh xương bị thiếu ở trên bàn.
Biểu cảm trên gương mặt đen của thầy rất nặng nề: “Tôi xác định, đây là xương của Thừa Hoàng.”

Thầy chỉ lỗ hổng bị thiếu phía trên nói: “Kích thước và độ cong này, có lẽ là lỗ sừng của Thừa Hoàng.”
Bên tay của thầy đặt ảnh giấy chứng nhận nguyên hình của Thừa Hoàng được chụp trước khi vào Phi Đại học.
“So sánh bán kính, rất giống nhau đấy......”
Chủ tịch hội học sinh viện tài chính thương mại Tất Phương (1) nhíu mày nói: “Thưa thầy, có thể xác định không ạ?”
“Xác xương này cậu tìm được ở đâu?” Cảnh sát trưởng Mèo Đen hỏi.
“Hồ Huyền Vũ.” Tất Phương nói, “Buổi sáng lúc Nghễ (2) đến hồ Huyền Vũ bơi thì tìm thấy.......”
“Tại sao lại liên tưởng đến Thừa Hoàng?”
Tất Phương vô thức lùi về phía sau nửa bước, cân nhắc nói: “Cậu ấy...... Cuối tuần trước sau khi xảy ra tranh chấp với hai bạn học của viện quan hệ thì về phòng ngủ rồi, thứ hai vẫn còn lên lớp bình thường, tối thứ hai cũng đúng giờ về phòng nghỉ ngơi...... Kết quả sáng thứ ba, bạn cùng phòng cậu ấy nói không thấy cậu ấy nữa, trước khi nhà trường phát thông báo trừng phạt thì đã không thấy cậu ấy rồi.”
Trong đôi mắt màu vàng của cảnh sát trưởng Mèo Đen không lộ ra chút cảm xúc biến hóa nào, thầy hỏi: “Bạn cùng phòng của Thừa Hoàng là ai?”
“Nghễ.” Tất Phương nói, “Xương là do chính cậu ấy phát hiện.......”
Cảnh sát trưởng Mèo Đen nói: “Đã báo cảnh sát chưa?”
Tất Phương lắc đầu: “....... Em và Nghễ suy đoán, chuyện này có thể là phía bên cảnh sát làm, cho nên bọn em không báo cảnh sát, cứ nghĩ đến đây hỏi thầy thử xem, xác định thân phận trước......”
Cảnh sát trưởng Mèo Đen vuốt râu, nói: “Cậu về trước đi, ngày mai gọi Nghễ đến đây, tôi có lời muốn hỏi cậu ta.”
“Cám ơn thầy. Vậy......”
“Chuyện này tôi sẽ nói với hiệu trưởng.” Cảnh sát trưởng Mèo Đen nói, “Cậu suy đoán rất đúng, tạm thời đừng rêu rao, tránh gây hoảng sợ không đáng có cho các sinh viên.”
“Dạ.”
Tất Phương đi rồi, cảnh sát trưởng Mèo Đen gọi điện thoại đến văn phòng hiệu trưởng.
“Sinh viên hôm thứ ba bị anh phạt là chuyện thế nào?”
Bạch Trạch buông sách xuống, hỏi: “Tại sao lại muốn hỏi chuyện này?”
“Có sinh viên bơi ở hồ Huyền Vũ phát hiện được một mảnh xương vỡ, tôi vừa mới xem xong, là bị vũ khí sắc bén cắt, thời gian tử vong có lẽ là thứ ba đến thứ tư…… Này, có khi nào trường học bị cuốn vào vòng tranh chấp quyền thế giữa các tập đoàn bọn họ không?” Cảnh sát trưởng Mèo Đen nói, “Tôi không hề muốn Phi Đại biến thành vật tế cho các gia chủ bọn họ đâu.”
“Không phải.” Bạch Trạch nhìn quyển tuyển tập «Tứ Thánh Thú» trong tủ, nói một câu. “Trời đất có quy luật, vạn vật đều có trật tự.”
Cảnh sát trưởng Mèo Đen ngẩn người, nhẹ nhàng nhảy lên giá sách, rút ra quyển «Tứ Thánh Thú».
Sau khi tìm được câu nói đó, cảnh sát trưởng Mèo Đen kinh ngạc ngẩn người nửa ngày, nói: “Anh xác định?”
Bạch Trạch: “Tôi xác định, cho nên, vụ án này không phải là chuyện chúng ta có thể nhúng tay vào, Miêu huynh, anh và tôi có thể làm gì đây chứ?”
Mèo Đen: “……. Tôi lên lớp đây, về lại nói.”
Sau khi cúp điện thoại, Mèo Đen cắn theo giáo án, nhảy xuống bàn làm việc, cái đuôi của Mèo Đen kéo cửa lại.
Trong «Tứ Thánh Thú» bày ra trên bàn sách, bên cạnh câu nói ‘trời đất có quy luật, vạn vật có trật tự’ là một đoạn chú giải chữ nhỏ.
“Thần Trật Tự giao phó Tứ thánh thú, có nói: Nếu trật tự hai thế giới bị sụp đổ, sát hại người vô tội, ta tất tỉnh lại.”
Các sinh viên lục tục đến đủ cả, lần đầu tiên đường Chăm Chỉ nhộn nhịp như vậy.
Vương Chính đến khá sớm, nhìn thấy Đường Táp, anh đi thẳng qua đó.
“Nếu em không nhắc, tôi thật sự không phát hiện ra máy ảnh bị lấy nhầm rồi.” Anh nói.
“Em cũng là về tới ký túc xá lật ảnh chụp ra xem mới phát hiện được.” Đường Táp nói, “Không cẩn thận nhìn thấy hình phong cảnh học trưởng chụp…… thực ngại quá.”
Đế Chiêu mơ hồ: “Cái gì? Lấy nhầm máy ảnh rồi sao?”
Vương Chính: “Là tại tôi, lúc đó tôi nói muốn cầm hộ máy ảnh cho bạn học Đường Táp, nào biết lúc trả lại thì đưa nhầm rồi.”
Anh nhận lại máy ảnh, lật xem từng tấm.
Đường Táp vội vàng nói: “Em đã chuyển hết ảnh em chụp đi rồi…… Hình phong cảnh học trưởng chụp đều rất đẹp.”
Vương Chính mỉm cười hỏi: “Em thích nhất tấm nào?”

“Tấm ánh bình minh màu hồng, cảm giác có hồ có sa mạc.”
“Đó là khu Nam Sơn.” Vương Chính nói, “Lãnh thổ của tập đoàn Nam Sơn, cảnh vật phần lớn đều được giữ nguyên vẻ vốn có, không có cao ốc lầu cao, vô cùng thích hợp du lịch tham quan chụp ảnh.”
Đường Táp: “Đẹp thật…… Em có thể đi không? Có quy định cấm con người đi lại không?”
Vương Chính cười nói: “Nếu cùng chụp ảnh, muốn đi thì có thể đi.”
Đế Chiêu vội vàng nói: “Nơi đó còn khá nguy hiểm đấy……”
Thuở ban sơ tập đoàn Nam Sơn là do các hung thú không gia tộc xây dựng nên, tương tự như những tập đoàn khác, thành viên của tập đoàn Nam Sơn càng có tính ngang tàng hơn một chút, hơn nữa còn vô cùng bài xích “người có học thức”.
“Nhân tính hóa nói trắng ra, không phải chỉ là nô lệ hóa, trở nên yếu đuối ngây thơ thôi sao?” Đây là lời mà lần trước bộ trưởng bộ tài chính tập đoàn Nam Sơn Cùng Kỳ (3) lúc tiếp nhận phỏng vấn đã nói, “Bạch Trạch này ngày nào như ngày nấy, dạy người kế thừa chúng tôi văn minh giữ trật tự? Hài thật!”
Đế Chiêu nhớ lại thái độ cứng rắn của tập đoàn Nam Sơn, thấy trong mắt Đường Táp để lộ ra vẻ mong đợi, trên mặt viết đầy chữ muốn đi, vừa muốn khuyên vừa không nỡ thấy cô thất vọng.
Vương Chính vẫn còn dẫn dụ Đường Táp.
“A, cái này sao, đây là hồ Chu Tước, lúc trời tối sương giăng đầy trời phản chiếu lên mặt hồ, trông hồ giống như lửa vậy, bên chúng tôi có một cách nói như vầy, các đôi tình nhân sẽ nói: Cho dù anh có nhảy xuống hồ Chu Tước cũng không chia tay em…… Chính là dù lên núi đao xuống biển lửa, tình chúng ta còn bền hơn vàng,”
Đường Táp: “Chỗ này được, nơi này em cũng muốn đi.”
“Chỗ này cách Phi Đại rất xa đấy, với tốc độ của anh cũng phải chạy đến ba tiếng.”
Vương Chính lấy cảnh đẹp để làm mồi câu, câu được một con Đường Táp, hai người trò chuyện rất nhiệt tình.
Đế Chiêu lại chua rồi.
Phụng Hoàng Thất Thất và An Luật câu vai bá cổ đi tới, một trái một phải nói với Đế Chiêu: “Vương Chính này muốn bẩy Táp Táp của chúng ta đi sao?”
Thất Thất: “Không thể nhịn!”
Đế Chiêu nghĩ, theo lý mà nói, cô gái nhân loại Đường Táp này chỉ mới đến trường được hai tuần, cho nên những tên đó chỉ bày tỏ hảo cảm với cô thôi, nhất định không phải xuất phát từ tình yêu, nhiều nhất là tình bạn.
Nhưng cho dù là tình bạn, cũng cần phải an toàn, Vương Chính không được! Anh ta làm việc quá cẩu thả, nhất định sẽ đưa Đường Táp đến những nơi nguy hiểm.
Cửu Vĩ Hồ ở bên cạnh thêm dầu thêm giấm: “Tên tiểu biểu tranh này nhất định là muốn đào Táp Táp từ trong vòng giao tiếp của chúng ta đi!”
Phụng Hoàng Thất Thất: “Hừ, đồ Tranh chân to, có ý đồ xấu, còn dùng cảnh đẹp dụ dỗ, tôi thấy lấy nhầm máy ảnh chính là anh ta cố ý đấy!”
Đế Chiêu bị kích thích bắt đầu ra tay, tay của anh vỗ lên vai Vương Chính.
Vương Chính quay đầu, nụ cười giống như một vị trà xanh: “Hả?”
Đế Chiêu nghiêm túc nói: “Nếu muốn đi, cuối tuần chúng ta cùng đi.”
Mặt Vương Chính hơi co rúm lại, ngoài cười nhưng trong không cười.
 
= = = = = =
Chú thích:
Tất Phương: Tất Phương là một loài quái điểu một chân, là loài chim điềm báo hoả hoạn. Tất Phương có ngoại hình giống con hạc, mỏ màu trắng, trên lông vũ màu đen có vằn màu đỏ, cả ngày kêu tên mình.
Nghễ là một loài quái thú vừa giống cá vừa giống chó, nó có cơ thể và đuôi của con cá, nhưng đầu lại là của con chó, tiếng kêu như trẻ sơ sinh. Nghe nói ăn thịt Nghễ Ngư có thể trị bệnh kinh phong bệnh điên khùng. Nghễ Ngư trích từ 《Sơn Hải Kinh · Bắc Sơn Kinh》: “Núi Bắc Nhạc 北岳, Dòng sông Chư Hoài đi ra, rồi chảy về hướng tây trút vào sông Hiêu Thủy, trong nước nhiều Nghễ Ngư 鮨鱼, thân cá mà đầu chó, tiếng nó như em bé, ăn vào khỏi điên.”
Cùng Kỳ được xếp vào Tứ đại hung thú thời thượng cổ. Sinh vật này có ngoại hình hung tợn như hổ, khoác trên da lớp lông như nhím, mọc cánh, kêu giống tiếng chó và ưa ăn thịt người.