Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người

Chương 22: công dụng của chín cái đuôi.





Sau khi tiếng súng phát tín hiệu của thầy Bác vang lên, An Luật dốc hết sức nhảy vọt một cái thật đẹp trai, ôm chặt……. chân của Đường Táp.
Đường Táp: “Ngứa tay rồi.”
Ba chữ này, có ý vị vô cùng sâu xa. Nó có hơi giống kiểu câu trần thuật, nhưng cũng có ý phản vấn.
Nếu là câu trần thuật, ý của nó là: Tay tôi ngứa rồi, tôi muốn băm một con hồ ly, tốt nhất là có chín cái đuôi, kiểu chi trước không thành thật ấy.
Nếu là câu nghi vấn, ý của nó là: Con Cửu Vĩ Hồ có chín cái đuôi kia, đúng, nói cậu đấy, tay cậu ngứa rồi phỏng? Chân của Đường Táp tôi, há để cậu muốn ôm thì ôm hả?

Nhưng An Luật ngu dốt, chỉ là một con hồ ly, không giỏi đọc hiểu phân tích.
“Táp Táp! Không thể chỉ có mình hồ ly tôi chạy không nổi! Cô ở đây với tôi đi, buổi chiều khi chơi game tôi sẽ nhường cô!” An Luật mở miệng xin xỏ.
Các sinh viên còn lại đã chạy đi rồi, mà Đường Táp còn đừng ở trước vạch xuất phát, nhìn xuống Cửu Vĩ Hồ, nói ra hai câu.
Câu thứ nhất: “Tôi chạy không nổi, cũng không định chạy.”
An Luật xoa lòng ngực, thở phào một hơi.
Câu thứ hai: “Tôi là người, cho dù tôi chạy hay không cũng không sao, còn cậu là con hồ ly đơn độc, là con yêu duy nhất chạy không nổi tám trăm mét, cậu kéo tôi làm nền…… Hình như không có tác dụng lắm đâu?”
Đường Táp nhìn vào ánh mắt của An Luật, giống như đang nhìn con phế vật có bốn chân hoàn hảo.
An Luật ấn ngực, lắng nghe tiếng tim vỡ của mình.
Tốc độ của Vương Chính quả nhiên khiến người ta kinh ngạc, dẫn đầu chạy xong chướng ngại vật tám trăm mét. Sau khi tới chỗ thầy Bác nhìn thành tích của mình xong, anh gật đầu, một tay mở bình nước, còn thuận tay cầm thêm một bình, đi về phía Đường Táp.
Vương Chính vặn mở nắp bình nước đưa cho Đường Táp: “Sao không chạy?”
Đường Táp: “Không có sức, ngay cả chướng ngại vật đầu tiên em còn vượt không qua.”
Cái đầu tiên là vượt tường, đấy là độ cao vô cùng quen thuộc với Đường Táp, từ nhỏ cô đã xách dao vượt tường, loại tường này chẳng khác nào là trò chơi của cô.
Đường Táp nhìn bức tường đó, dùng kỹ thuật diễn kém cỏi nói một cách qua quít: “Đối với con gái nhân loại yếu ớt mà nói, huấn luyện này quá khó…….”
Vương Chính cười tủm tỉm, như thể bạn trai ấm áp dịu dàng nói: “Không sao, đội biểu diễn đặc biệt các em chỉ nâng cầu lên biểu diễn một lúc, say hello với quần chúng là được rồi.”
Giọng nói này rõ ràng dịu dàng quá mức, còn có chút buồn nôn, lông ở sau đầu An Luật như nhận được tín hiệu, dựng thẳng cả lên.


An Luật: “Mẹ nó? Bắt chuyện?”
Tiếng anh của con Tranh này quá xuất sắc, đây không phải là đột nhiên xuất hiện tình huống đặc biệt, giành được sự chú ý đây sao?!
Chín cái đuôi của An Luật lắc mạnh, gửi tín hiệu cho Đế Chiêu — — Có người muốn từ trong vòng hữu nghị của chúng ta cướp Đường Táp đi!
Đế Chiêu cũng đã hoàn thành phần thi vượt chướng ngại vật, đang sải bước lớn tới đây.
Anh cởi đồng phục xuống, xắn tay áo lên, ngược lại không nhìn Vương Chính, mà việc đầu tiên là đánh bay cái tay của An Luật ra khỏi chân của Đường Táp trước.
An Luật liều mạng dùng ánh mắt ra hiệu: “Anh hai! Đánh người mình làm gì? Tên tiểu tử Vương Chính có âm mưu!!
Đế Chiêu dùng ánh mắt đáp trả lại cậu: Khoảng cách giữa Đường Táp và Vương Chính còn có bình nước suối cách ngang, mà hai cái vuốt hồ ly của cậu lại dám sờ lên cả chân của Đường Táp, cậu cảm thấy cái nào càng có mưu đồ hơn?
An Luật ngốc nghếch, tiếp thu không nổi lượng tin tức nhiều như vậy.
Cậu: “Đế Chiêu, anh cứ châm chích tôi đi! Nhất định là ghen tỵ chuyện chúng tôi lát nữa chơi game không rủ anh!”
Đế Chiêu còn chưa kịp mở miệng, Vương Chính xen mồm vào một cách đầy hứng thú: “Chốc nữa chơi game?”
An Luật: “Đừng hỏi, có hỏi cũng không rủ anh.”
Vương Chính xoay đầu hỏi Đường Táp: “Tới ký túc xá của em chơi game sao?”
Đường Táp chỉ vào Cửu Vĩ Hồ: “Tới ký túc xá của cậu ấy.”
Sau đó, cô nói ra một câu khiến cả Đế Chiêu và An Luật đều kinh ngạc.
“Học trưởng Vương Chính đến không?”
An Luật: “Phòng của tôi chứa không nhiều như vậy đâu!”
Vương Chính bật cười ha ha, anh nói: “Game là thế mạnh của tôi, chơi game xạ kích sao? Hay là đến ký túc xá bọn tôi đi?”
Đường Táp vô cùng hứng thú: “Viện quân sự cho vào không?”
“Buổi trưa chỉ đạo viên không ở đây, chỉ cần Ngao Hiển đồng ý thì không thành vấn đề.” Tay Vương Chính vỗ lên bả vai của Ngao Hiển vừa mới đi đến, nghiêng đầu hỏi: “Đại diện chỉ đạo viên đồng ý không?”
Thay mặt chỉ đạo viên liếc nhìn Đế Chiêu đang ngẩn người một cái, cười nói: “Được chứ sao không, bạn học mới còn chưa tham quan học viện của chúng ta đúng không? Vậy cứ phê chuẩn tham quan, chỉ đạo viên biết cũng không nói gì đâu.”
An Luật mở to mắt nhìn người được bản thân hẹn đến chơi game bị đám quân viện cầm thú này hợp sức lừa đi mất.
An Luật ra sức níu cánh tay của Đế Chiêu xuống: “Cướp trở lại!”
Tâm tình Đế Chiêu bình ổn lại, bước lên nói: “Phải đấy, đến quân viện chúng tôi tham quan đi.”
Nói vậy, chẳng khác nào nói đến quân viện chơi còn hơn chơi với con hồ ly vừa ‘trạch’ vừa vô dụng đó?
An Luật tan nát cõi lòng.
Lạc Chu và Côn Bằng hoàn thành xong chạy chướng ngại vật cũng vây đến, bắt tay với Đường Táp.
Đường Táp nhìn Lạc Chu có mái tóc xoăn uốn lượn ở phía sau đầu, gương mặt trái xoan xinh xắn mắt giống như hạt châu màu xanh lam, hỏi: “Em nên gọi chị là học trưởng Lạc Chu hay là học tỷ Lạc Chu.”
Lạc Chu mở miệng, giọng nói cực kỳ dễ nghe, trong trẻo mềm mại, không phân biệt được là nam hay nữ.
“Tùy cô thôi, bây giờ tôi còn chưa đến kỳ phân hóa.” Lạc Chu nói.
Đế Chiêu giới thiệu: “Cô ấy là Giao Nhân, cách thời kỳ phân hóa giới tính còn đến sáu mươi năm……”
“Phân hóa thế nào?”
Đế Chiêu nói một cách hàm súc: “Cái này phải xem hoàn cảnh kích thích hooc-môn đã.”
Giao nhân Lạc Chu thì nói trắng ra: “Xem tôi muốn gieo giống, hay là muốn tự mình sinh……”
Đường Táp chớp chớp mắt, khẽ à ồ một tiếng.
“Côn Bằng.” Côn Bằng gật đầu ra hiệu.
Đường Táp: “Vậy……. Côn Bằng là học trưởng…… hay là học tỷ?”
Sau khi Côn Bằng mở miệng, Đường Táp phát hiện giọng nói của Côn Bằng càng giống giọng nữ hơn.
“Nếu cô nhập học sớm một năm, có lẽ sẽ gọi tôi là học trưởng, nhưng bây giờ là học tỷ.” Côn Bằng nói, “Tôi đã tiến vào kỳ hạn kỳ sinh sản ba mươi năm rồi.”
Đường Táp nhìn về phần ngực bằng phẳng của cô ấy.
Côn Bằng cũng không để ý ánh nhìn của cô, thậm chí còn giải thích nghi hoặc của cô: “Đợi sau khi cơ thể tôi mang thai, chúng sẽ nhô lên, bây giờ có nhô lên cũng vô dụng, phẳng một chút cũng thuận tiện……”

Đế Chiêu khẽ ho một tiếng, giải thích cho Đường Táp hiểu: “Cái này, con người các em có thể sẽ cảm thấy mê mẩn……. Côn Bằng cô ấy luôn tự thân sinh sản, đến thời kỳ chín muồi để sinh sản thì sẽ dần dần biến thành người mẹ, là sẽ chuyển đổi giới tính.”
Đường Táp: “Cũng có thể nói, tình huống của tiền bối Lạc Chu và học tỷ Côn Bằng là không giống nhau.”
Lạc Chu đến thời kỳ phân hóa, nhưng sẽ căn cứ vào xu hướng tâm lý sinh sản để tự lựa chọn giới tính về sau. Còn Côn Bằng khi thời kỳ sinh sản đủ ba mươi năm thì sẽ dần dần chuyển sang giống cái, tự mình sinh sản ra thế hệ sau.
Trong đầu của Đường Táp vang lên giọng nói của thầy Triệu Trung Tường, tay mở đầu pha trộn thế giới động vật với bối cảnh âm nhạc: A, đây là sự kỳ diệu của tự nhiên, đây là sự thần kỳ của thế giới phi nhân loại!
Sau khi thầy Bác tuyên bố thành tích xong, lần nữa phân chia nhiệm vụ tấn công phòng thủ cho năm đội viên của quân viện.
“Bảy giờ rưỡi sáng thứ bảy, tập hợp ở đây, huấn luyện gặp!” Thầy Bác nói, “Thứ bảy tuần này, sau khi làm nóng thân thể sẽ để các em lên sân thi đấu đánh thực chiến, tất cả vực dậy tinh thần cho tôi, rõ hết chưa?”
“Dạ rõ!”
Sau khi tiết thể dục kết thúc, Đường Táp ôm theo Y Lan đến phòng bếp nhỏ ăn cơm, Vương Chính hẹn với cô hai giờ chiều gặp mặt, Đế Chiêu và An Luật dựng lỗ tai nghe.
Đợi Đường Táp đi rồi, Đế Chiêu và An Luật: nhìn chằm chằm — —
Vương Chính cười nói: “Tôi khá có hứng thú với con người.”
Đế Chiêu: “Phòng cậu dọn dẹp thế nào? Hay là đến phòng bọn tôi chơi?”
Vương Chính liếc Cửu Vĩ Hồ một cái: “Nhất định là gọn gàng hơn phòng của A Luật rồi.”
An Luật: “Mấy người quá đáng lắm rồi đấy nhá! Rõ ràng là tôi hẹn trước mà!”
“Nhưng bạn học mới đồng ý sẽ đến quân viện bọn tôi chơi rồi.”
Ngao Hiển ôm An Luật qua, thổi gió bên tai cậu: “Nghe lời, Đường Táp đến, tôi có thể nói là dẫn bạn học mới tham quan quân viện, nếu cậu đến…… Tôi biết mượn cớ thế nào?”
An Luật: “Quân viện các người hiếp người quá đáng! Mấy người cẩn thận tôi đi tố cáo đấy!”
Năm con yêu tác chiến tinh anh mặc quân trang nhíu mày nhìn con cáo vô dụng.
An Luật xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu: “Hiếp cáo quá đáng!!”
Hôm nay Bạch Trạch phái chim xanh đưa nho và táo tươi ngon tới.
Đường Táp lấy đĩa trái cây ra, rửa sạch đặt lên bàn, buộc tạp dề lên, cầm sườn heo để tan trong ao nước lên, đặt dưới mũi ngửi.
“…… Chết được hai ngày rồi, chế biến lại có thể ăn được.”
Cô rút dao chặt xương ra, vung dao lên, hai mắt tập trung, bắt đầu phập phập chặt xương.
Y Lan nhâm nhi chất dinh dưỡng của phân bón, cuộn bút lên viết một hàng chữ.
“Bạn học……. Đường Táp…… làm cơm như luyện võ…….”
Xương sườn hầm ở trong nồi, Đường Táp nhân lúc rảnh rỗi đợi, bèn lấy dao ra gọt vỏ trái cây, xây một ly sinh tố trái cây bổ dưỡng.
An Luật ngửi được mùi cơm nên xuất hiện.
Cậu ôm theo máy chơi game ở trong phòng mình tới.
Đúng vậy, máy chơi game…… máy chơi game kiểu cũ, kiểu mà ở ngoài thế giới do diễn viên điện ảnh nổi tiếng Thành Long làm đại diện.
Máy chơi game bằng băng NES (1).
Đường Táp: “…… Các cậu thật là hoài cũ.”
Quần áo theo kịp thời thượng như vậy, máy chơi game lại dừng ở thời kì đầu của những năm chín mươi.
An Luật lắp xong máy, ném cho Đường Táp một cái tay cầm: “Chơi! Đã nói hôm nay muốn chơi, thì cô phải giữ lời hứa!”
Đường Táp múc xương sườn ra, xới cơm xong, nói: “An Luật, cậu có hai lựa chọn, cậu chọn bây giờ tôi chơi với cậu nửa tiếng, hay là chọn tối nay chơi thâu đêm.”
An Luật kinh ngạc.
An Luật kích động dựng thẳng đuôi.
Cậu run rẩy nói: “Vậy tôi....... tối nay ở phòng các cô...... thâu đêm?”
Đường Táp: “Ừm.”
Cô ôm đũa niệm chú: “Xin hồi tưởng lại sức mạnh lương thực của tôi, để tôi sáng mắt sáng lòng.”
Đây là tín hiệu Đường Táp bắt đầu dùng cơm, cũng có ý là “trong lúc ăn cơm, mọi việc chớ làm phiền”.
An Luật đạt được sự khích lệ chơi game thâu đêm, vô cùng ngoan ngoãn, chia một tay cầm cho tiểu thiên sứ Y Lan, cùng Y Lan giết thời gian trước.
Đường Táp cuối cùng cũng đã biết bốn chi của An Luật tại sao lại vô dụng như vậy rồi.

Cậu là dùng cái đuôi để thao tác tay cầm cơ, trong đó hai cái đuôi cố định tay cầm, hai cái đuôi khác để thao tác tay cầm, còn có hai đuôi nữa dùng để cuốn quả nho lên lột vỏ bỏ vào miệng, ba cái đuôi còn lại thì dùng để biểu đạt cảm xúc, khi gặp phải cửa ải khó khăn, ba chiếc đuôi còn lại sẽ cứng đờ dựng thẳng không nhúc nhích, sau khi qua ải rồi thì sẽ vui vẻ vẫy đuôi điên cuồng.
Mà bốn chi của An Luật — — Xin lỗi nhé, hồ ly phế không có bốn chi, bốn chi của cậu đều bại liệt cả rồi, không dùng được nữa.
Hơn nữa đứa này chơi mãi chơi mãi, sau đó thì hiện về nguyên hình luôn.
Đường Táp ăn cơm xong vừa ngẩng đầu lên, chỉ thấy một con hồ ly lông trắng nằm kiểu Cát Ưu (2) ở trên ghế, cái đuôi thì bận rộn chơi game.
Lúc Đường Táp rửa bát, đưa ra đề nghị thế này: “An Luật, tôi chân thành đề nghị cậu, lần sau môn chiến cầu có chạy năm ngàn mét làm nóng người, cậu có thể thử dùng cái đuôi thay thế chân xem sao.”
Con hồ ly phế này, tứ chi không có sức, cái đuôi lại vừa linh hoạt vừa có sức, bạn nhìn xem còn có việc gì mà đuôi của cậu ấy làm không được không?
Nghĩ đến đây, sóng điện não của Đường Táp đột nhiên xông lên như xe chạy không ngừng.
Nói như vậy, Cửu Vĩ Hồ có thể giải quyết vấn đề cá nhân có lẽ khá thuận tiện rồi nhỉ? Căn bản không cần dùng tay, chỉ cần chín cái đuôi xuất trận, muôn màu muôn vẻ.
Trong đầu Đường Táp vội vàng thắng xe, quay đầu nhìn lông nhung màu trắng của con hồ ly phế.
Con hồ ly phế lông nhung màu trắng duỗi ra một cái đuôi, giúp đỡ tiểu khả ái Y Lan động tác chậm chạp ấn tay cầm.
Đường Táp: “Não của cậu nên rất tốt mới đúng.”
Nhưng tại sao lại ngốc như vậy?
Đến giờ rồi.
Đường Táp cởi tạp dề xuống, sờ cái đầu hồ ly của An Luật, nói: “Tôi đi tham quan quân viện đây nhá, trái cây trong phòng bếp cứ ăn tự nhiên, trước giờ cơm tối tôi sẽ quay lại.”
Một cái đuôi còn thừa của An Luật học theo động tác vẫy tay tạm biệt với Đường Táp.
“Biết rồi, tự cô chú ý an toàn, đến quân viện để Đế Chiêu đi cùng cô, đừng một mình đi dạo với bất kỳ sinh viên nào khác.......Bọn họ đều rất mạnh.”
“Được.”
Sau khi Đường Táp đi, An Luật hỏi: “Muốn ăn gì đây, tôi lấy cho cậu?”
Y Lan vui vẻ đến điên rồi, liều mạng chỉ về phía tủ đựng đồ ăn vặt phân bón.
An Luật dịch mông, cái đuôi mở tủ ra, cũng không quay đầu, mò quàng lung tung, mò đến cái gì thì cuộn lên lấy ra đặt ở trên bàn.
“Sách?”
Cái đuôi của cậu mò được một quyển sách.
An Luật cuộn lên đưa tới trước mắt mình, lật ra xem.
“Đây không phải là chữ của Đế Chiêu sao?”
Trong nhà là đứa viết chữ đẹp nhất, chữ của Đế Chiêu luôn là chữ mẫu An Luật muốn phỏng theo, cậu đối với chữ của Đế Chiêu đã vô cùng quen thuộc rồi.
«Sổ Tay Nói Rõ Yêu Nguy Hiểm»
An Luật lật ra liếc nhìn một cái, trang chính giữa giới thiệu về Thừa Hoàng, còn có dấu ghi chú màu đỏ.
Chỉ là dòng ghi chú này không phải là bút tích của Đế Chiêu, mà là một thể chữ phóng khoáng tùy tiện, ngòi bút như dao, mạnh mẽ bá đạo.
Thừa Hoàng, ghi chú: thịt cứng, hơi tanh. Ăn vào sống lâu.
 
= = = = = =
Chú thích:
NES: Tên viết tắt của Nintendo Entertainment System (hoặc được nhiều chơi game ở Việt Nam gọi bằng cái tên điện tử 4 nút hay điện tử băng) là máy trò chơi điện tử 8-bit do Nintendo phát triển và sản xuất. Sản phẩm này được bán ra ở Nhật Bản dưới cái tên Family Computer (hay Famicom), được bán ra ở Mỹ năm 1985, và ở châu Âu năm 1986. Tại Hàn Quốc, sản phẩm này được gọi là Hyundai Comboy (현대 컴보이 Hyeondae Keomboi) và được SK Hynix phân phối dưới tên cũ lúc đó là Hyundai Electronics. Sản phẩm kế tục của nó là Super Nintendo Entertainment System (SNES). (Xem thêm chi tiết tại Wikipedia)
(2) Nằm kiểu Cát Ưu: Cát Ưu là một diễn viên nổi tiếng của Trung Quốc. Trong đó có bức ảnh "Cát Ưu nằm", lưu truyền phổ biến là từ hình ảnh Cát Ưu nằm trên ghế sa-lông trong bộ phim truyền hình "Tôi yêu nhà của tôi", đoạn hình ảnh này được cư dân mạng tách ra và chế biến thành các biểu tượng cảm xúc phổ biến và tạo thêm các chủ đề liên quan như "Cát Ưu liệt", "Kinh thành liệt", "Bắc Kinh liệt", "Hoành Điếm liệt", v.v.. Nhất là bức ảnh khuôn mặt Cát Ưu nằm trên sa-lông trong phim là "rất đáng ghét", khiến hình ảnh trong bộ phim này trở nên hấp dẫn trong mắt của thanh niên thế hệ 9X trở về sau, đồng thời cũng trở thành mẫu bắt chước của nhiều ngôi sao.