Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người

Chương 2: cửu vĩ hồ.





Mười lăm tháng bảy âm lịch, học kỳ mới bắt đầu.
Học sinh trở về trường không ít, nhưng đường Chăm Chỉ bên học viện tài chính ngân hàng khu Tây lại bởi vì cách xa đường chính, ngay vị trí hẻo lánh, vì vậy ít ai đi qua đó, nên vắng vẻ khác thường.
Hai bên đường Chăm Chỉ trồng đầy cây ngân hạnh, thân cây to khỏe, cành lá um tùm, cao vời vợi, trở thành một con đường rợp bóng khép kín tự nhiên, ánh sáng mờ tối, gió lạnh phất phơ.
Đường Táp: “Xanh hóa ở đây thật tốt.”
“Cây ngân hạnh ở đây đều có trên sáu trăm năm tuổi, tồn tại từ trước khi xây dựng trường.”

“Chả trách cao như vậy.”
“Con đường này vì nằm ở nơi hẻo lánh, rất ít học sinh đi qua, phong cảnh tươi đẹp lại yên tĩnh, cây cao lá sum suê, thích hợp để ẩn nấp, cho nên mỗi lần đến tối hoặc là cuối tuần, đều sẽ có các cặp tình nhân đến đây hẹn hò bí mật, là con đường tình nhân nổi tiếng của trường chúng ta.” Đế Chiêu chớp mắt nói.
“Ơ, thật thú vị……” Đường Táp híp mắt, lại dùng giọng nói ngọt ngào trong trẻo hỏi: “Trong trường những nơi như vậy nhiều không?”
“Học viện chính trị pháp luật khu Nam cũng có một con đường, gọi là đường Trả Ơn……” Đế Chiêu nói xong lại cười lên, “Hai con đường này một gọi là Chăm Chỉ còn một gọi là Trả Ơn, nhưng bình thường người đến đây, không có mấy ai đến để chăm chỉ phấn đấu học tập cả.”
“Thật là một nơi lý tưởng đây.” Đường Táp có chút hưng phấn, “…… Ý em nói, phong cảnh quả thật tươi đẹp, cũng có không khí.”
Cây cao lá um tùm, vắng vẻ hẻo lánh, đồng thời rất thích hợp cho các đôi tình nhân lén lút thắm thiết, cũng rất thích hợp làm một chút chuyện xấu…… không thể nhìn.
“Giọng của em đang run.” Đế Chiêu cười nói, “Sợ tối, hay là sợ tôi?”
Đường Táp nhỏ giọng nói: “Có hơi lạnh……”
“Rõ ràng là sợ tối.” Đế Chiêu nhìn thấy ánh mắt lẫn tránh của cô, duỗi cánh tay ra, “Cho em mượn tay áo, nếu sợ thì nắm tay tôi này.”

Đồng phục quân đội ở đây cũng tương tự như đồng phục của thế giới bên ngoài, đồng phục màu đen thắt lưng màu đen, cổ tay áo được may hai hàng nút bạc, phần eo được cắt may gọn gàng duyên dáng, đường cong cơ thể mượt mà.
Đế Chiêu có lẽ sợ bản thân mặc quá nghiêm túc sẽ khiến cho bạn học mới cảm thấy xa cách, từ lúc đón được cô đến giờ, anh đã mở nút ở cổ áo và cổ tay áo rồi.
Lúc này, cổ tay áo sơ-mi trắng lộ ra ngoài, trắng đến mức bỏng mắt.
Đường Táp nhìn cổ tay lộ ra của anh, vội cụp mắt che đi cảm xúc dâng trào lay động nơi đáy mắt, nhịn xuống nỗi tham lam trong lòng, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Không tốt lắm đâu, nam nữ khác biệt……”
“Chúng ta đã bước vào thời đại nào rồi.” Đế Chiêu khẽ bật cười ra tiếng, “Giúp đỡ lẫn nhau không thuộc loại này, em quá cẩn trọng rồi…… Nhưng mà, gia giáo tốt thật đấy, tập tục ở đây của bọn tôi cởi mở hơn ngoài kia một chút, giữa nam nữ không cần đề phòng gì, mọi người đều thoải mái quen rồi.”
“Ở trong trường học trưởng nhất định rất được hoan nghênh nhỉ?” Đương Táp cúi đầu, “Lỡ như bị người ta nhìn thấy thì……”

“Giữa bạn học với nhau, trong sáng vô tư.” Đế Chiêu cười cũng rất trong sáng vô tư, anh còn tỉ mỉ rút cánh tay mình về, sửa lại cổ tay áo, “Nếu em để ý cái này, tôi cũng không thể giả vờ lỗ mãng nữa…… Tình huống bây giờ, trông giống như tôi đang dụ dỗ cô gái nhỏ mới nhập học nắm tay vậy.”
Anh từ trong túi áo phía bên trong đồng phục, lấy ra một cây bút máy, sau khi xoay đầu bút, bút máy sáng lên, thì ra là một cây đèn pin mini.
“Như vậy thì sao?”
“Học trưởng…… rất biết săn sóc.” Đường Táp nói rất nhẹ.
“Chuyên ngành của tôi ở học viện quân sự là chỉ huy tác chiến đấy.” Đế Chiêu híp mắt cười nói, “Làm việc đều phải cố gắng để ý đến từng chi tiết nhỏ nhất, a…… Nhưng mà nói như vậy, hình như sẽ bị trừ điểm? Tôi nghe nói ở thế giới các em lưu hành bá đạo tổng tài, nếu trong lần đầu tiên gặp mặt bị bạn học trừ điểm, vậy tôi có thể sẽ đau khổ lắm…… Ha ha ha ha nói đùa thôi. Còn căng thẳng không?”
“Học trưởng như vậy khá tốt rồi ạ.” Đường Táp hơi có chút bất ngờ.
Không ngờ người kế thừa huyết mạch dòng tộc lớn, tính cách lại dịu dàng tỉ mỉ hơn cả trong tưởng tượng của cô.
Rồng có hai mặt.
Một mặt là bản tính của Rồng, tượng trưng cho sức mạnh và sự chinh phục, bao gồm tham vọng và tính công kích mạnh mẽ.
Còn một mặt khác, là trăm ngàn năm trở lại đây, vì gia nhập vào trong quần thể lớn, kiềm chế bản tính của mình mà phát ra một loại dịu dàng và săn sóc khiến người khác bất ngờ. Loại dịu dàng này lại tích lũy trong mạch máu qua từng thế hệ, truyền thừa, cuối cùng trở thành tính cách bên ngoài của Rồng.
Rồng càng lớn thì càng dịu dàng, sự ôn hòa và dịu dàng đó, bao chặt lại bản tính hừng hực vốn có. Không ngạc nhiên như khi ở thế giới quỷ có câu “danh ngôn” như vậy, ôn long tất liệt. (ý Rồng càng dịu dàng thì càng mạnh mẽ.)
“Cái này tặng em.” Đế Chiêu nói, “Em cầm lấy tự chiếu sáng đi, bọn tôi đều có độ thích nghi với bóng tối nhanh mạnh hơn so với con người, có thể nhìn rõ mọi vật trong bóng tối.”
“Hả?” Đường Táp nhận lấy chiếc đèn pin bỏ túi đó, rồi hỏi: “Vậy học trưởng thường chuẩn bị dụng cụ chiếu sáng này, là dùng để làm gì?”
Đế Chiêu cười tủm tỉm: “Trong viện quân sự tắt đèn sớm, cái này ấy mà…… là sau khi tắt đèn tôi dùng để trốn ở trong chăn tự lực tự cường.”
“Vậy em cầm đi rồi, học trưởng lấy gì dùng……”
“Không sao, em cứ cầm mà dùng đi.” Đế Chiêu nói, “Giờ mới là khai giảng, bài tập không nhiều lắm, buổi tối không cần dùng đến.”
Đường Táp nắm chặt chiếc đèn pin bút máy đó trong tay, hé ra một nụ cười thiếu nữ giống như hoa, ngọt ngào cám ơn Đế Chiêu.
Đế Chiêu nhìn thiếu nữ nhân loại có nụ cười xinh đẹp ngọt ngào này, hơi hơi ngẩn người, lặng lẽ quay đầu đi, ho khẽ một tiếng.
Có chút không hay rồi, loại nụ cười của con người này……. Tay anh hết nắm chặt lại thả lỏng.
Bầu không khí dường như khô nóng mấy phần.
Nhưng Đường Táp hình như vẫn không biết gì, tập trung chơi đèn pin, rọi những bụi cỏ bên cạnh.

“Cỏ ở đây cao thật nhỉ…… đây là cỏ gì?”
“Tôi cũng không biết.” Đế Chiêu nói: “Toàn bộ cây xanh trong trường học đều do các học sinh của viện quan hệ phụ trách, tôi chưa từng để ý.”
“Thế hội học sinh các anh phụ trách cái gì?”
“Căn bản có thể thể phụ trách tất cả mọi việc.” Đế Chiêu nói, “Em muốn đến không?”
“Tân sinh có thể gia nhập hội học sinh của trường sao?”
“Đương nhiên có thể, mỗi một học kỳ các học viện đều có một cơ hội tiến cử.” Đế Chiêu cười nói: “Tôi sẽ để ý giúp em xem có khâu nào thích hợp với em không, nếu như em muốn gia nhập, tôi sẽ viết thư tiến cửa giúp em.”
“Cám ơn học trưởng!” Đường Táp nói.
“Bạn học Đường…… Gia đình em làm ăn buôn bán gì?”
“Phong thủy bói quẻ, đoán mệnh xem tướng, bán chút tượng Thần tượng Phật, các loại hình Thần ở cửa ạ.” Đường Táp làm như vô ý hỏi: “Học trưởng không biết sao? Họ Đường còn rất nổi tiếng đấy, dẫu sao gia đình bọn em buôn bán cái này cũng đã gần trăm năm rồi, có chút danh tiếng, yêu quái qua lại cũng không ít, gần như mỗi tháng đều phải đón tiếp yêu quỷ bên này đến làm ăn buôn bán.”
“Xin lỗi……” Đế Chiêu nói, “Gia đình tôi không thường liên hệ với thế giới bên ngoài, cho nên không biết những điều này thật…… Nếu là phong thủy đoán mệnh thì gia đình em với ngành nghề của nhà Cửu Vĩ Hồ có lẽ qua lại buôn bán không ít nhỉ?”
“Ừm, nếu không phải bác trai An của nhà Cửu Vĩ Hồ đưa bài thi cho em, em còn không biết ở đây lại có một trường đại học tốt như vậy……” Mặt Đường Táp đầy vẻ xấu hổ nói: “Em ở thế giới bên ngoài, học tập không tốt, thi cử chỉ đạt điểm thấp, thành tích thi đại học năm nay vô cùng mất mặt. ba em và bác trai An lúc nhàn rỗi có lo lắng cho con đường của em, bác trai An đề nghị để em thi thử đại học ở bên này……. Bình thường em rất thích xem tiểu thuyết bí ẩn, nhưng không ngờ lại có thể thi được điểm số cao như vậy, có thể là đề thi quá đơn giản thôi.”
“Ngoại trưởng An là một trong những hội đồng quản trị của Phi Đại, đề thi ông lấy cho em, có lẽ đó là bài kiểm tra cuối kỳ của chuyên ngành về quan hệ giữa người và yêu ma thuộc học viện quan hệ, không hề đơn giản.” Đế Chiêu nói, “Có thể thi đạt điểm tuyệt đối, đã nói rõ em có thực lực này.”
Đế Chiêu còn muốn khen cô thêm vài câu, thì Đường Táp bỗng nhiên túm chặt lấy cánh tay của anh, hoảng hốt lúng túng ném bỏ đèn pin: “A — — Đó là cái gì?”
Đế Chiêu nhìn về phía bụi cỏ.
Trong bụi cỏ, có một con hồ ly lông trắng đang cợt nhả giơ chân, tập trung liếm tinh hoàn, con hồ ly trần truồng lúc này cũng kinh ngạc đầy mặt, ngẩn đực ra tại chỗ, chín cái đuôi sau lưng cậu ta bị tiếng hét của Đường Táp làm cho giật mình dựng đứng lên, giống như đang che dù vậy.
“An Luật.” Đế Chiêu chắn trước mặt Đường Táp, nói bằng giọng bất lực: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng ở khu vực công cộng giải phóng chính mình được không?”
Cửu Vĩ bạch hồ nhìn rõ cô gái đang che mặt trốn sau lưng Đế Chiêu, từ kẽ ngón tay trộm nhìn cậu ta, chậc một tiếng, lăn một vòng, cắp chiếc áo ngủ lòe loẹt của mình lên, che cơ thể lại.
Dưới chiếc áo ngủ, cơ thể hồ ly biến mất không thấy tăm hơi, thay và đó là một người đàn ông có gương mặt quyến rũ diêm dúa lòe loẹt, cậu ta từ từ đứng dậy, vén mái tóc dài ở trước mặt ra sau, chiếc áo ngủ bằng lụa mỏng xinh đẹp được khoác lỏng lẻo, để chân trần bước tới.
Cậu ta giống như người đẹp vừa tắm xong, nho nhã ung dung, mang theo sự quyến rũ không gì sánh bằng vừa biếng nhác mà cậu ta tự cho là xinh đẹp nhất.
Nếu không phải vừa rồi nhìn thấy cậu ta đang liếm tinh hoàn giống như con chó, Đường Táp suýt chút nữa cũng bị mê hoặc bởi phong cách nho nhã độc quyền này của cậu ta.
“Đế Chiêu à……” Cậu ta ngáp một cái.
“Mặc quần áo tử tế lại.” Đế Chiêu hết nói nổi, “Tôi thấy sắp tới sẽ để hội học sinh ban hành quy tắc mới, cấm hành vi học sinh ở trong trường học khỏa thân liếm…… lông mới được.”
“Tây viện của chúng tôi, có chế độ quy tắc riêng của chúng tôi.” Cửu Vĩ Hồ khàn giọng, nói: “Không phiền hội trưởng nhọc lòng.”
Cậu ta thè lưỡi ra, liếm ngón tay của mình, chậm rì rì kéo cổ áo xuống bả vai.
“Đây chính là cô gái nhỏ của thế giới con người vừa mới nhập học sao?”
“Người ta có tên họ.” Đế Chiêu quay đầu an ủi Đường Táp, “Không sao đâu, em không cần trốn cậu ta. Tên nhóc này tên là An Luật, là con trai xếp chót của gia đình Cửu Vĩ Hồ, thuộc ngành tài chính thương mại, sinh viên năm hai.”
“Cậu đang khai hộ khẩu sao?” Sóng mắt của Cửu Vĩ Hồ dập dờn, liếc nhìn Đế Chiêu.
Đường Táp khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi tên là Đường Táp.”

“Tôi biết tên của cô.” An Luật lại nhìn sang Đường Táp, ánh mắt quay vòng, sau khi đánh giá xong một lượt, thì nói bằng giọng khàn khàn chậm rãi: “Cậu Ba của tôi là quân chủ lực xúc tiến người và yêu đoàn kết với nhau, đương nhiên sẽ để cô vào học để thể hiện tình bạn…… Tôi thấy nha, đây toàn là vì muốn kiếm lời. Giúp đỡ đối tác kinh doanh bên ngoài thế giới giải quyết khó khăn trong việc học của con gái họ, là trăm lợi không hại. Chỉ là, cứ như vậy đã ném cô vào trong hang sói, có phải quá tin tưởng chúng tôi rồi không? Dẫu sao ở đây học sinh có gien ăn người cũng không phải là số ít. Cậu tôi cũng thật là không phúc hậu……”
Đế Chiêu nói: “Đừng nói bậy, hù học sinh mới sợ tôi sẽ trừ điểm tài năng và đạo đức của cậu xuống đấy.”
An Luật không hề chớp mắt: “Dù sao cũng không còn được bao nhiêu, trừ hết cho xong.”
Đế Chiêu mặt kệ cậu ta, cười tủm tỉm giải thích với Đường Táp: “Cậu Ba của cậu ấy chính là ngoại trưởng An, phụ trách ngoại thương và giao lưu với bên ngoài.”
“Thì ra là bác trai An……” Đường Táp khom người chín mươi độ, “Chào học trưởng An, ba em và bác trai An là bạn bè hợp tác nhiều năm, trong công việc buôn bán nhận được sự quan tâm của bác trai An rất nhiều.”
“Cũng vậy thôi, cậu ba cũng phải dựa vào việc buôn bán với nhà họ Đường các cô để nuôi gia đình sống tạm qua ngày.” An Luật nói chậm rãi: “Dẫu sao trong nhà ông có vài chị gái tiêu tiền như nước, không hợp tác với nhà cô, phí nhập học của các cô ấy lấy ở đâu ra? Vẫn là Cậu Bảy bớt lo, sớm đã tự gả mình đi, con trai cũng không chịu thua kém.”
Nói đến đây, An Luật lại liếc mắt nhìn Đế Chiêu đầy thâm ý.
“Bớt bớt lại đi.” Đế Chiêu khẽ ho một tiếng, nói: “Về ký túc xá sửa sang lại quần áo người ngợm đi.”
“Được thôi, vậy cậu cứ tiếp tục, cẩn thận một chút.” An Luật ngoái đầu lại cười một cái, như suy nghĩ điều gì, cậu ta vỗ vỗ lên bả vai Đế Chiêu, hai tay kéo áo ngủ lại, để chân trần chầm chậm đi mất.
“Cửu Vĩ Hồ……” Đường Táp quay đầu nhìn bóng lưng cậu ta, ánh mắt sâu thẳm.
“Đúng vậy, cậu ấy là Cửu Vĩ Hồ.” Đế Chiêu nói, “Thuộc dòng họ Đồ Sơn, kế thừa họ An.”
“Ồ…… hậu duệ của dòng họ Đồ Sơn sao.” Đường Táp nói một cách chậm rãi.
Họ Đồ Sơn là gia tộc mẫu hệ, đến thế hệ này, hồ ly đực gần như đã không còn bao nhiêu năng lực nữa, chả trách lúc nói đến Cậu Bảy, cậu ta lại dùng chữ “gả”.
Nói như vậy, tên học trưởng An diêm dúa lòe loẹt này, chính là con trai nhỏ nhất của gia tộc Cửu Vĩ Hồ, đại khái là một bình hoa.
“Em rất hiểu về Cửu Vĩ Hồ sao?”
“A, không hiểu lắm.” Đường Táp xua tay, nói một cách ngại ngùng: “Ở thế giới bọn em có rất nhiều phim nói về Cửu Vĩ Hồ, nhưng đa số đều viết lung tung, gì mà nước Thanh Khâu, Đát Kỷ vân vân……”
“Đối với Cửu Vĩ Hồ, bạn học Đường Táp có suy nghĩ gì?”
“Hả?”
“Dẫu sao trước đó em đã đánh giá bản tính của gia tộc Rồng nhà tôi là ‘dâm’…… Cho nên, tôi khá tò mò em có đánh giá gì về Cửu Vĩ Hồ.”
“Cái này……” Đường Táp nhìn bóng lưng của An Luật, đè thấp giọng nói, “Anh ấy không nghe được chứ?”
“Em cứ mạnh dạn mà nói.” Đế Chiêu ngậm cười, nụ cười vô cùng có ý vị.
Đường Táp: “…… Phóng đãng.”
Cách đó không xa, Cửu Vĩ Hồ An Luật đang dỏng tai nghe trộm lảo đảo một cái, thiếu chút nữa là trẹo chân.