Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người

Chương 18: phán quyết tuyệt đối.





Thừa Hoàng vươn vuốt ra chạy như bay, song khi chạy đến sát mép thớt, lại phát hiện phía dưới tối đen như mực, giống như vực sâu thăm thẳm. Càng đáng sợ hơn là, vực sâu này đang nhìn nó chằm chằm, giống như một cái miệng cực lớn muốn nuốt chửng nó.
Thừa Hoàng xoay đầu, cô gái nhân loại đó buông thỏng tay, xách theo một cây dao, chầm chậm đi về phía bên này.
Thừa Hoàng lẫn nữa vươn vuốt ra bỏ chạy, chạy vòng quanh với cô, nói năng lộn xộn: “Đây là nơi nào?! Cô là cái thứ gì!”
Cô gái nhân loại khe khẽ cười lên: “Đưa các ngươi đến trường học, đáng lẽ ra nên chăm chỉ học tập, không đọc sách không xem báo, sắp chết đến nơi còn hỏi ta là ai, đây là đâu……”
Cô cười đầy khinh thường, chậm chạp đuổi theo Thừa Hoàng, không hề gấp gáp.

“Bốn trụ sụp đổ, giới yêu ma bắt đầu hoành hành, là lần đầu tiên ta lập ra quy tắc.” Đường Táp nói, “Ta chợt nghĩ, ngàn năm trước Bạch Trạch đã đồng ý với ta thế nào…… Đúng rồi, hắn nói hắn sẽ ngoan ngoãn dạy dỗ những hậu bối là các ngươi nhớ rõ quy luật, làm hỏng quy tắc rồi, tất thảy sẽ do thiên đạo trừng phạt.”
Thừa Hoàng là một học tra.
Bình thường không có nghiêm túc nghe giảng, trong đầu lúc nào cũng nhét đầy những suy nghĩ như làm thế nào để chuyển hàng cấm từ thế giới bên ngoài vào đây, làm thế nào để thăng cấp danh vọng cống hiến gia nhập vào tổ chức bí ẩn đó.
Nó là Thừa Hoàng đời thứ chín, mấy đời Thừa Hoàng trước đó đều đã suy yếu và chết dần ở thời đại của Thần, tuổi thọ cũng dần dần ngắn lại, thời gian sống rất ngắn, tầm hiểu biết cũng ngắn. Đến thời của nó, ngoại trừ kế thừa họ của chủ nhân nước Bạch Dân, những thứ khác đều không nhọc lòng ghi nhớ.
Thừa Hoàng lộ ra một biểu cảm rất ngu xuẩn, đây là biểu cảm mà Đường Táp vô cùng không muốn nhìn thấy.
“Chậc.” Môi trên và môi dưới của Đường Táp chạm nhau, phát ra âm thanh không hài lòng, “Là lúc nào rồi, cũng không còn ý nghĩa gì nữa, không có trình độ tri thức nhất định, nói gì với ngươi cũng không hiểu, phiền.”
Cô nói xong, quăng cây dao phay tới, nhanh chuẩn mạnh cắm ngay cái đuôi của Thừa Hoàng.

Thừa Hoàng lầm rầm kêu ra tiếng.
“Nữ hiệp, nữ hiệp có gì từ từ nói!” Nó thâm chí còn hoài nghi bản thân đang nằm mơ.
Chẳng lẽ là bởi vì mấy ngày trước bản thân luôn ủ kế hoạch đánh thuốc khiến Đường Táp cô gái nhân loại này hôn mê rồi đưa đi, lấy được tư cách xin gia nhập hội của mình, cho nên tối đến mới nằm mơ thấy ác mộng bị giết ngược lại?
Hai cái vuốt của Thừa Hoàng ôm chặt lấy nhau, run rẩy cầu khấn bản thân nhanh chóng tỉnh dậy từ cơn ác mộng này.
Đường Táp: “Để ta bổ túc cho ngươi, tiết học cuối cùng trong sinh mệnh.”
Cô đi tới trước mặt Thừa Hoàng, hai tay xoa đầu Thừa Hoàng, ánh mắt đầy vẻ yêu thương.
“Trong chúng Thần thời thượng cổ, có một vị Thần Trật Tự. Sau khi ra tay ngăn chặn đại loạn của hai giới âm dương, lập ra quy tắc. Bất kể là trên mặt đất hay dưới mặt đất, bình thường đều phải tự quản lý bản thân các ngươi, nhưng nếu có hậu bối nào quên lời dạy dỗ năm đó, không biết trời cao đất dày phá vỡ quy tắc, khiến quy tắc sụp đổ, hai giới không còn trật tự nữa…… Thì sẽ làm thức tỉnh Thần Trật Tự.”
“Các ngươi phá vỡ quy tắc như thế nào, Thần Trật Tự sẽ trừng phạt các ngươi như thế ấy. Mà Thần Trật Tự, nằm ở tầng cao nhất trong chuỗi thức ăn……” Đường Táp nhổ dao phay ra, ấn chặt đầu của Thừa Hoàng, nói: “Mà ta, chính là bị những tên hậu bối não tàn không học hành không đọc sách sử như các ngươi gọi tỉnh dậy! Ta hỏi ngươi, sau khi ngủ say giấc một ngàn năm, cô ấy rất đói, vậy việc đầu tiên cô ấy làm, sẽ là gì?”

Cả người Thừa Hoàng run rẩy, cẩn thận trả lời: “……Ăn cơm.”
“Đáp đúng rồi.” Đường Táp gật gật đầu, nói, “Xem ra không học hành tử tế là vấn đề thái độ, không phải vấn đề ở não.”
“Thần nữ trên cao, tha cho tôi đi……” Trong mắt Thừa Hoàng lăn ra một giọt nước mắt, “Tôi còn chưa tới một trăm tuổi……”
Đường Táp nói: “Lòng đã sinh sợ hãi, vậy chính là lúc nói hết tội trạng rồi.”
Thừa Hoàng: “Tôi không có hại người! Tuy tôi có suy nghĩ đó, nhưng tôi qua lại hai thế giới, mua đồ đều là những thứ khác, tôi không có bắt cóc giết người……”
Thừa Hoàng đang nói, cổ họng lại bị đau dữ dội, nó mở miệng muốn giảo biện, nhưng đã không phát ra tiếng được nữa.
Đường Táp đang chơi dao, ngẩng đầu nhìn qua, như cười như không nói: “Không nói nữa? Nói không ra tiếng rồi? Vậy xem ra là giả rồi……”
Thừa Hoàng chảy mồ hôi lạnh, bỗng hiểu ra, những lời Đường Táp nói trước đó, không hề hù dọa, nó quả thật không còn cách nào để ngụy biện, chỉ còn nước nói thật.
Nơi này……
Nơi này là…….
Đường Táp nói: “Lại thêm một tiết ngoại khóa cho ngươi, nơi này, được gọi là đài phán quyết, ở ngoài hai thế giới, trên tầng hư không. Bất kể là ai, lên đài phán quyết rồi thì chỉ có thể nói thật, ngoan ngoãn khai ra tội ác. Còn ta, có quyền phán quyết tuyệt đối các ngươi, từ tội ác các ngươi nói mà quyết định sống chết của các ngươi.”
Thừa Hoàng cúi đầu, cằm dán trên tấm thớt cực lớn này, nói: “Tôi làm một mình, lừa ông cụ nhà Cửu Vĩ Hồ làm bảo đảm, tự do đi lại hai thế giới, buôn bán một vài vũ khí dây thừng, vì bọn họ bắt cóc con người cung cấp phương tiện. Tôi làm những chuyện này, có mấy lần bị bạn học phát hiện…… Những cây hoa cỏ tinh của học viện quan hệ, có rất nhiều loài đều có năng lực nghe trộm, còn có loài tinh quái muốn dùng chuyện này ép bược tôi, cho nên tôi giết bọn họ…… Hoa cỏ tinh quái rất dễ xử lý……. Hơn nữa không có nguy hiểm gì, phía cảnh sát cũng không truy xét.”
“Từ tội phạm cho đến đồng lõa.” Đường Táp lật tay, xách dao phay lên, xoay vòng quanh Thừa Hoàng, “Giết hết bao nhiêu.”
“Không có nhiều lắm……” Thừa Hoàng nói, “Hơn nữa tôi không làm như vậy ở trong trường, tôi đều ở bên ngoài giải quyết bọn họ, cũng chỉ có khoảng mười tên……”
Nó càng nói càng không có sức lực, lén lút nhìn Đường Táp một cái, nó hoảng sợ vội vàng bổ sung thêm một câu: “Bạn cùng phòng của cô chỉ là ngoài ý muốn! Chủ yếu là Hồng Oanh kia rất đáng ghét…… Hắn là một tên miệng rộng, hắn cũng muốn vào tổ chức, tôi sợ hắn làm hỏng việc của tôi, bạn cùng phòng của cô chỉ bị liên lụy thôi.”
“Nhưng tôi thật sự không có giết người!” Thừa Hoàng nói, “Tôi làm không được chuyện đó…… Lá gan tôi rất nhỏ, tôi chỉ lợi dụng lão già gia tộc nhà Cửu Vĩ Hồ, trộm giấy thông hành của ông ấy, đút lót hải quan cửa Bạch Hổ, bình thường đi lấy một ít hàng lậu như dây thừng súng điện gì đó thôi, cây cỏ tinh quái không khác gì rau cải, chẳng phải cô ngày nào cũng ăn……”

Đường Táp đánh gãy lời nó: “Tổ chức ngươi muốn gia nhập là gì?”
“Tên tổ chức là Khoa Phụ. Chúng mới là sát nhân chân chính!” Thừa Hoàng vội vàng nói thật, “Chúng là tổ chức đi lại giữa hai thế giới chuyên lừa gạt buôn bán người, sẽ bắt cóc một vài người, bán đến câu lạc bộ bán đấu giá, có một vài tập đoàn quyền quý vô cùng thích ăn đầu người, cung cấp hàng chính là tổ chức này. Tôi khá muốn gia nhập vào tổ chức, nghe nói trong trường cũng có vài thành viên của tổ chức…… Nhưng bọn họ rất cẩn thận, không có con đường xin gia nhập rõ ràng, cũng không có tuyến trên tuyến dưới, nếu như cô muốn gia nhập, thì mỗi tuần ở đường Chăm Chỉ tiến hành giao dịch thì có thể, bọn họ sẽ có thời gian khảo sát, tôi nghe nói nếu muốn thật sự được mời vào tổ chức, cô nhất định phải thành công cướp được một người……”
Thừa Hoàng nói xong, lại lén nhìn Đường Táp một cái, quan sát biểu cảm của cô.
Vẻ mặt Đường Táp căn bản không hề gợn sóng, cũng không thay đổi, cô hỏi: “Cho nên, ngươi định dùng ta làm hòn đá kê chân để người gia nhập vào tổ chức.”
Thừa Hoàng không dám lắc đầu, đương nhiên cũng không dám gật đầu, chỉ đành nói: “Có suy nghĩ này cũng không chỉ có mình tôi! Còn có rất nhiều tên cũng có ý định này, tổ chức Khoa Phụ hình như đã truyền lời ra, nói có khách hàng rất có hứng thú với cô, ra một cái giá trên trời muốn cô, cho nên trong Phi Đại có rất nhiều sinh viên nhìn chăm chăm vào cô, muốn tìm cơ hội xuống tay…… Hồng Oanh cũng là một trong số đó! Hắn mua ether, chính là muốn dùng ở trên người cô……”
“Nói đến ether……” Đường Táp ngừng lại, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Thừa Hoàng, nói: “Chặt Y Lan còn dùng ether đổ vào cậu ấy, là ai?”
Thừa Hoàng cắn phải đầu lưỡi, đấu tranh nửa ngày, mới nói ra sự thật: “Là tôi.”
“Lý do.”
Thừa Hoàng: “…… Cậu ấy là tinh quái từng bị thiên lôi đánh trúng, nghe nói loài tinh quái này sẽ có hai cơ hội tụ hình, tinh quái mệnh lớn tu hình thuận lợi hơn một chút, tôi sợ chỉ chặt cậu ấy thôi không đủ, bèn bóc rễ của cậu ấy ngâm vào ether……”
Đường Táp: “Khai báo xong cả chưa?”
Thừa Hoàng: “Đều khai rõ hết rồi, tôi không dám giấu diếm nữa!”
Không tệ, đều khai báo xong cả rồi.
Đường Táp nói: “Nếu đã như vậy, giờ đến phiên ta tuyên án rồi.”
Cô thu dao phay lên, việc này khiến hai mắt Thừa Hoàng sáng lên, nhịn không được lộ ra nụ cười.
Quả nhiên, mình còn có thể sống tiếp! Mình biết ngay mà, mình không có giết người, những cây cỏ tinh quái không tính là một mạng……
Song giây tiếp theo, nụ cười của Thừa Hoàng cứng lại.
Không biết từ chỗ nào Đường Táp móc ra một cây dao róc xương, hà một hơi, đánh bóng lưỡi dao.
Đường Táp: “Cái này lúc ra cửa không có mài, hơi cùn một chút.”
Thừa Hoàng cứng đờ.
“Nữ, nữ thần!” Thừa Hoàng kêu to, “Tôi không có hại mạng người mà!!”
Đường Táp: “Ngươi còn không biết tội của ngươi là ở chỗ nào sao? Ngươi căn bản không biết trân trọng sinh mệnh, trong mắt của ngươi, không hề đặt sinh mệnh của họ làm tính mạng. Coi thường sinh mệnh, bất chấp quy tắc, tự cao tự đại, ngu xuẩn dốt nát, thay vì để sống mà không có lý tưởng, tiếp tay cho kẻ xấu, phá hỏng quy tắc, không bằng ngoan ngoãn làm lương thực, đó là cái giá cao nhất mà sinh mệnh của ngươi mang lại cho ngươi.”
Đường Táp giương dao róc xương lên.
Thừa Hoàng không còn cảm giác gì nữa, nó chỉ nhìn thấy Đường Táp xoay dao như gió, rất nhanh thì thu dao lại.
Trên dao không dính một giọt máu nào.
Thừa Hoàng động đậy một cái, nghĩ muốn xin tha lần nữa, sau đó, thì vĩnh viễn rơi vào bóng đen.

Đường Táp chùi sạch dao, chấp hai tay lại, niệm chú với miếng thịt vừa vặn có thể hầm một nồi này: “Xin chuộc tội cho những lương thực này, ăn với bị ăn đương nhiên là quy luật của tự nhiên, hy vọng ngươi có thể tận tâm tận lực hồi tưởng lại món ăn cực ngon cho ta.”
Nửa đêm hai giờ, phòng bếp nhỏ của Đường Táp bắt đầu làm việc.
Gừng hành tỏi ớt khô tiêu đều đã chuẩn bị xong, sau đó múa dao cắt thịt, rồi bỏ hạt nêm vị gà rượu gia vị giấm chua vào ướp trong nửa tiếng, trộn thêm bột.
Sau khi đổ dầu làm nóng chảo, bỏ gia vị thơm nức xuống, tiếp theo cho từng miếng thịt vào, sau khi đảo xào một hồi thì đổ nửa bát nước, đậy nắp nồi lại, hầm nhừ.
Hầm canh phải mất khoảng mười phút, Đường Táp gọi một cuộc điện thoại: “Hiệu trưởng Bạch, chào buổi tối.”
Bạch Trạch đang nửa tỉnh nửa mê: “……Đường Táp?”
“Hiệu trưởng Bạch, sinh viên năm tư của học viên tài chính thương mại trường các người Thừa Hoàng Tiêu Tuyết, đã bị tôi hầm thịt. Tôi còn giữ lại một ít, ngày mai nấu canh thịt, đưa cho thầy một ít nhé?”
Bạch Trạch hoàn toàn tỉnh ngủ hẳn.
Bạch Trạch: “Không cần đâu!! Tôi chỉ ăn thức ăn bình thường thôi!!”
Đường Táp cười lên.
Cô mở nắp nồi ra, dùng đũa đâm miếng thịt, nói: “Thế nhé, công việc giải quyết hậu quả của Thừa Hoàng tôi không quan tâm nữa, thầy xem mà làm đi.”
Bạch Trạch mệt tâm thở dài: “Đã biết, cực khổ rồi.”
Cúp điện thoại xong, bữa khuya ra nồi.
Đường Táp gắp một miếng thịt, nếm thử, lắc đầu than: “Hơi cứng một chút, còn thiếu độ lửa.”
Một bản fax được gửi đến.
“Ether trong rễ của Y Lan đã được loại bỏ xong, có thể trồng lại lần nữa.”
Đường Táp nói: “Phải nghĩ cách để ý thức của tiểu khả ái minh mẫn lại, thuốc gì có hiệu quả phục hồi tốt nhất đây?”
Một mình cô ăn cơm quá nhạt nhẽo, cần tiểu thiên sứ này đến bầu bạn.
Đường Táp lật «Sơn Hải Kinh», tìm ra một dược liệu phù hợp, sau đó, cô bỗng nhớ đến một vị thần dược.
“Nước mắt Phụng Hoàng!”