Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người

Chương 14: ngủ trông như thế nào?





Kết quả của việc lão hồ ly háo sắc nửa đêm quấy rối, chính là mọi người trải chăn nằm đất ngủ cùng nhau.
Đường Táp cảm thấy đây là việc làm hết sức khó nói, nhưng có lẽ suy nghĩ của yêu khác hơn con người, Phụng Hoàng Thất Thất còn nói, như vậy là tăng thêm can đảm cho cô.
Đường Táp nghĩ đến nhân vật mình đang sắm, mở miệng muốn thể hiện vẻ ngượng nghịu không đồng ý, nhưng bây giờ lười tiếp tục nhập vai, thế là cô gật đầu đồng ý.
Nơi trải chăn nằm đất cùng ngủ là một phòng ngủ lớn có phong cảnh tươi đẹp và yên tĩnh, trước kia mỗi lần đến đêm giao thừa, lúc đám trẻ con đều trở về, cả gia đình đều ở nơi này ầm ĩ thâu đêm.
Đường Táp ngủ ở trong cùng nhất, Phụng Hoàng Thất Thất định nói muốn ngủ sát bên Đường Táp, nhưng bị Tiểu Bạch Long cản lại.

“Cách xa một chút!” Đế Chiêu nói, “Con người không giống với chúng ta.”
Thế là, kết quả cuối cùng chính là mấy tên đó ngủ ở ngoài cùng, chen chúc chật chội, còn một mình Đường Táp bị đày đến trong cùng nhất, ở giữa chừa ra một khoảng trống lớn.
Đường Táp nằm xuống, kéo bịt mắt xong, thở dài một hơi.
Đây chính là yêu, có những suy nghĩ kỳ lạ.
Cho rằng cô sợ ngủ một mình, thế là một đám yêu đến ngủ cùng cô — — Lúc này cũng không nghĩ xem cô có sợ hay không.
Ngủ cùng với cô rồi, bỗng nhiên lại nghĩ đến cô là người, theo phép lịch sự, bọn họ giữ khoảng cách với cô — — Thật là lịch sự quá!
Thôi được rồi.
Đường Táp không còn sức để mắng chửi nữa.
Tinh mơ bốn giờ sáng, Đường Táp bất ngờ tỉnh dậy, trở người một cái, vén bịt mắt nhìn sắc trời, kết quả mơ màng liếc thấy một đám tiểu yêu tinh trong phòng…… Má ơi, đây là gì thế!
Đường Táp ngồi dậy, bất lực đỡ trán.
Ngủ được một giấc, trong phòng này trừ cô ra, quả thật không có “người” nữa, chỉ có ba con động vật, còn là tập hợp bay lên trời, chạy dưới đất, bơi trong nước nữa.
Nói một cách khác, vì để cho thuận tiện, yêu sau khi được khai trí lúc ngủ đều giữ nguyên hình người, nhưng nếu như ngủ quá sâu, tinh thần thả lỏng hoàn toàn, thì sẽ tự giác giải trừ hình người, trở về nguyên hình.

Ngủ cùng với tôi, thư thái đến như vậy sao?
Phụng Hoàng trở về nguyên hình chỉ đứng một chân, đứng ngay chính giữa phòng, khò khò gật gù ngủ say như chết.
Con Cửu Vĩ Hồ An Luật càng phóng đãng hơn, cậu vốn ngủ ở sát ngoài nhất lúc này đã vượt qua Tiểu Bạch Long, vượt qua cả Phụng Hoàng, ngủ ngay cạnh chân cô, đang trong hình dáng hồ ly với tứ chi mở rộng, da bụng và tinh hoàn lõa lồ, mắt nửa mở, nước bọt chảy xuống đất.

Còn Đế Chiêu……
Đường Táp âu sầu xoa mặt.
Còn Đế Chiêu nào ở đây, chỉ có một con Tiểu Bạch Long thôi, đầu thì vẫn ở trong phòng đấy, gối lên gối nằm thổi râu Rồng, còn cái đuôi sớm đã duỗi ra ngoài, ngâm trong ao nước ở ngoài phòng.
Đường Táp đi đến bên ao nước ngoài phòng nhìn, thì thấy cái đuôi của Tiểu Bạch Long trong đó còn vô thức khuấy nước chơi đùa.
Đường Táp chỉ biết đuôi mèo và cơ thể của nó là tách biệt, không ngờ Rồng cũng như vậy.
Đường Táp ngồi xuống, thả một chân vào trong nước, đè chặt đuôi Rồng.
Đuôi của Tiểu Bạch Long ngừng lại một lúc, rất không kiên nhẫn vỗ chân cô ra, rồi lại bắt đầu quấy nước.
Đường Táp: “Ồ, thật thú vị!”
Cô giống như đang chơi với mèo, dùng chân làm gậy dụ mèo, chơi đùa với đuôi Rồng.
Đuôi Rồng chơi mãi chơi mãi, cảnh tượng bắt đầu thay đổi, biến thành nó đuổi theo Đường Táp, khi chạm đến được chân Đường Táp thì quấn chặt lấy, vuốt ve dịu dàng và ấm áp.
“Chơi đến nghiện rồi phải không?” Đường Táp khẽ giọng, “Được đằng chân lên đằng đầu.”
Cô chống tay ra sau, định bỏ thêm chân còn lại vào trong nước gia nhập trò chơi của Rồng.
Ai biết chơi còn chưa tận hứng, thì có một cái móng vuốt ấm áp mềm mại ôm chặt tay cô.
Đường Táp quay đầu, thấy bốn chân của An Luật đang ôm lấy tay cô, ngủ say sưa.
Đứa này chắc là ở trong mộng ngửi thấy mùi, không biết xấu hổ gối đầu nằm lên tay cô, nước bọt “vui tai vui mắt” dâng hết lên tay của Đường Táp.
“Ding……” Trong lúc ngủ mơ, An Luật còn không quên kêu ding ring.
Đường Táp sờ lên cái đuôi lông nhung của Cửu Vĩ Hồ, cô vừa chuyển lực chú ý đi, đuôi Rồng bên kia bị lạnh nhạt không vui.
Đuôi Rồng ở trong nước quấy tìm nửa ngày, không tìm thấy đôi chân chiêu dụ anh, lập tức truyền tín hiệu xấu cho đầu Rồng, Tiểu Bạch Long mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, vươn mình một cái, thò đầu ra, móng vuốt bấu chặt thành ao, mơ màng nhìn về phía ao.
Đường Táp: “Tìm cái gì?”
Tiểu Bạch Long vẫn còn ngáy ngủ, chậm rì rì đáp: “Tìm cá……”
Đường Táp hừ một tiếng cười lên, nói: “Anh ngủ mớ rồi, không có cá, ngủ đi.”
Tiểu Bạch Long nghe lời “ồ” một tiếng, mí mắt khép lại.
Được một lúc, có lẽ là nước trong ao quá lạnh quá cứng, Bạch Long bắt đầu vô thức tìm nguồn nhiệt ấm áp mềm mại.
Ổ chăn sớm đã lạnh rồi, anh vừa tìm, thì giống như An Luật vậy, tìm thấy được Đường Táp.
Đầu Rồng hài lòng thỏa ý kê lên đầu gối của Đường Táp.
Tay Đường Táp nhân cơ hội sờ lên bờm Rồng của anh, cảm giác giống như sờ trên tơ lụa, trong ấm áp mang theo chút mát lạnh.
“Xúc cảm không tệ……” Đường Táp vừa nói, vừa sờ sừng Rồng của anh.
Bạch Long còn trẻ, bởi vì khai trí sớm, hình Rồng từ trong vỏ trứng ấp ra đến nay vẫn chưa đầy ba mươi năm, sừng của Tiểu Bạch Long đến nay vẫn chưa trưởng thành, sừng chỉ mới vừa lộ ra, nhạy cảm khác thường.
Đường Táp vừa mới chạm đến sừng Rồng, thì thấy Tiểu Bạch Long giật nẩy lên, bắt đầu run rẩy.
Thật ra, hình người của chúng yêu không khác gì tu tiên thành tiên của các nhân vật trong tiểu thuyết ngoài thế giới.

Có loài yêu tuổi rất lớn rồi mới bắt đầu khai trí, hình người trẻ trung, nhưng tuổi tác đã cao. Có loài yêu từ nhỏ đã khai trí tu thành hình người, giống như Tiểu Bạch Long này vậy, hiếm thấy một con Rồng nhỏ nào với cái đuôi lớn bằng lòng bàn tay đã bắt đầu có ý thức rồi, khai trí tu hình người, lưu lại rất ít những hình ảnh hình người khi tám chín tuổi.
Nhưng khai trí sớm cũng có một tai hại, thời kỳ trưởng thành của hình yêu và thời kỳ trưởng thành của hình người không thống nhất, sẽ ảnh hưởng đến thời kỳ động dục.
Vảy động tâm treo bên miệng của Tiểu Bạch Long luôn không có phản ứng, chính là hậu quả để lại sau khi khai trí quá sớm. Hình người thì đã hai mươi tuổi rồi, nhưng thời kỳ trưởng thành của hình yêu lại chậm chạp không đến.
Đường Táp nhẹ nhàng vuốt ve sừng Rồng, phản ứng của Tiểu Bạch Long cực mạnh, cuối cùng vậy mà cũng lật bụng lên, chui vào lòng Đừng Táp cọ cọ, còn há miệng hừ hai tiếng, giọng cuối hơi run rẩy.
Anh lật bụng lên như vậy, khiến vảy hộ tâm bên dưới cũng lộ ra theo.
Màu sắc của vảy hộ tâm khác với các lớp vảy khác, trong bạc mang theo ánh vàng, theo nhịp đập của trái tim mà hơi hơi mở ra khép lại.
Đường Táp sờ miếng vảy đó, độ ấm cao hơn những miếng vảy khác, xúc cảm cũng nóng lên.
Đường Táp chạm vào như vậy, Rồng trước là ngẩn người, tiếp sau đó thì bắt đầu run rẩy.
Rồng cuộn mình lại, đuôi Rồng thò qua đây, mần mò muốn tìm ngực.
Đường Táp buông tay ra, lui về sau tránh đuôi Rồng “sắc” này: “?”
Một cái chân cáo giẫm chặt cái đuôi Rồng không an phận, trông như vậy, khá là dùng sức.
Đường Táp ngẩng đầu, chỉ thấy bên ao nước có một con Cửu Vĩ Ngân Hồ uy phong lẫm liệt đứng đấy, thân hình to lớn, mắt cáo xinh đẹp mang theo vẻ hung ác.
An Dao: “Chớ chiêu dụ nó.”
Đường Táp: “Chỉ tò mò thôi.”
“Sừng Rồng vảy Rồng bao gồm cả vảy hộ tâm, đều không thể tùy tiện chạm…… Bởi vì những vị trí đó đều là vùng nhạy cảm, đó là cách khiêu khích trực tiếp nhất của Rồng.” An Dao nói, “Nếu chỉ là đốt lửa, cho dù sau khi dập lửa giải quyết hậu quả đi nữa……. Cũng đồng nghĩa với việc đùa giỡn lưu manh.”
Đường Táp nhanh chóng đẩy đầu của Tiểu Bạch Long ra, thuận tiện cũng xách An Luật bám người bỏ sang một bên, giơ tay nói: “Người không biết không có tội.”
An Dao khẽ giọng: “Người nhà cô, không dạy cô điều này sao?”
Đường Táp: “Người nhà tôi…… là chỉ?”
“Tôi nhìn ra được.” An Dao cười nói, “Tôi là người duy nhất trong gia đình tốt nghiệp ở học viện quan hệ, năm đó môn lịch sử về bốn vị thần thượng cổ đạt đủ điểm miễn thi. Tôi nhớ trong trang thứ tám của «Tứ Thánh Thú» có một dòng chú thích, tự chủ thoát khỏi nguyên thần, biến thành người, họ Đường, sau đó sinh sôi nẩy nở ở phương Bắc, một thế hệ chỉ có một người.”
Đường Táp khẽ khàng “ồ” một tiếng.
“Học tập để thay đổi vận mệnh.” Cô nói, “Đúng là học sinh giỏi có khác.”
An Dao cười: “Quá khen rồi. Cho nên…… Cô không có nghiên cứu qua tập tính của yêu sao?”
“Chưa từng tìm hiểu sâu.” Đường Táp nói, “Nhiều yêu như vậy, chỉ nhớ tên thôi đã rất khó rồi, sao có thể nhớ kỳ động dục của họ, chỗ nhạy cảm ở đâu chứ?”
An Dao nói: “Tôi cho rằng, các cô sẽ học những thứ này.”
“Không cần.” Đường Táp nói, “Nhà chúng tôi từ thế hệ này sang thế hệ khác chỉ cần học một môn là được rồi.”
An Dao cười một lúc, thấp giọng nói, cũng phải.
Ông cuối cùng cũng thả đuôi Rồng ra.
Cái đuôi héo rũ của Tiểu Bạch Long rơi thẳng vào trong nước, ngoan ngoãn ngủ làm cho nhiệt độ hạ xuống.
An Dao nói: “Nếu như tương lai có kiểm tra đến người nhà của chúng tôi…… Tôi hy vọng cô có thể để nó đi một cách có mặt mũi.”
“Yên tâm.” Đường Táp nói, “Chỉ cần bước lên đài phán xét, tất cả đều được chiếu theo quy tắc mà xử lý, tội nhẹ phạt nhẹ, tội nặng phạt nặng, có tội tất phạt, chính là thể diện lớn nhất cho người vi phạm trật tự.
Đúng sáu giờ sáng Tiểu Bạch Long mở mắt ra, chỉ là không giống với bình thường, hôm nay sau khi anh tỉnh dậy, đầu có hơi choáng, thoáng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Ví dụ…… Tối qua hình như ngủ thấy một giấc mộng xuân, mộng thấy một mỹ nữ chui ra từ trong ao, cùng nghịch nước với anh.
Sau đó thì……
Nhớ không rõ nữa, tóm lại, cái đuôi rất đau, trong mơ đuôi đau, bây giờ trong trạng thái hình người rồi, cột sống xương đuôi cũng đau.
Chẳng lẽ anh bị mỹ nữ hành hạ ư?

Đế Chiêu vuốt ngực, hai gò má bắt đầu ửng hồng.
Quá đáng sợ rồi.
Quay đầu, thấy An Luật đang nằm hình chữ đại ( 大 ) trên nền nhà, trần truồng ngủ. Còn Phụng Hoàng Thất Thất bên cạnh vẫn chưa biến về hình người, đuôi dài trải đất, lông đuôi xinh đẹp bị An Luật không chút khách sáo đè ở dưới người.
Lại nhìn vào bên trong, thấy bóng lưng của Đường Táp, hình như vẫn còn đang ngủ.
Đế Chiêu vội vàng ném chăn cho An Luật, kết quả vừa cúi đầu, thấy bản thân cũng đang trần như nhộng.
Đế Chiêu: “……”
Sau khi về nhà cũ, nơi này quá nhàn hạ, bất cẩn không giữ thần thì sẽ trần truồng.
Anh bèn kéo chăn trở lại, che kín bộ phận xấu hổ đó, nhẹ tay nhẹ chân di chuyển ra ngoài cửa.
Đường Táp hình như muốn trở người, Đế Chiêu sợ đến mức không dám nhúc nhích.
Đợi thêm một lúc, không thấy Đường Táp có động tĩnh gì nữa, Đế Chiêu thở phào một hơi, chuồn ra khỏi phòng, hiện thành nguyên thân, một con Tiểu Bạch Long bay đi giống như đang chạy trốn.
An Dao đang lục tủ quần áo, bỗng nghe cánh cửa sổ run dồn dập, trong lúc hoa mắt, nhìn thấy con trai bay vèo đến, chui vào trong tủ quần áo.
“Ba, quần áo của con đâu!”
“Mau mau mau, cứu mạng!”
Tay chân Bạch Long lóng ngóng lục lọi tủ quần áo.
An Dao liếc xéo một cái, xoay người lại đá một cước, vỗ lên cửa tủ quần áo.
“Ba!!!”
“Gọi tổ tông cũng vô dụng.” An Dao nói, “Cùng một đức hạnh với mẹ anh……”
Ngủ say thì sẽ ‘nổ’ quần áo, quần áo ‘nổ’ xong, ngày hôm sau chui vào tủ quần áo người ta lóng ngóng tìm quần áo mặc.
Đấy chính là vợ ông, chuyện mà Đại Bạch Long thường xuyên làm.
“May quá tìm được một chiếc……” Anh nói.
“Đây là đồ mười năm trước ta mặc đấy.” An Dao xỏ xiên, “Có thể vào mắt anh thật là vô cùng may mắn.”
Lão Hồ Ly để khá nhiều quần áo phụ nữ ở nhà cũ, phong cách giống An Luật, sở thích mặc quần áo của con trai nghiêng về giống mẹ, nghiêm túc quá mức, trừ đồng phục quân trang ra còn lại chính là áo sơ mi trắng.
An Dao lại lấy ra một chiếc áo ngủ nhung: “Lấy đi đưa cho A Luật.”
Đế Chiêu hiếm lạ nói: “Sao ba biết An Luật cũng trần truồng?”
“Ta còn không rõ đức hạnh của chúng bây?” An Dao hừ một tiếng, nhỏ giọng mắng: “Mất mặt.”
Đế Chiêu cười nhận lấy, nói: “Lát về con sẽ dạy nó, may mà con không bị cô gái nhân loại kia nhìn thấy……”
Anh cười tủm tỉm đi mất, An Dao ở đó lắc lắc đầu.
“Người ta sớm đã nhìn sạch rồi……”