Toàn Trí Độc Giả - Sing Shong (P4)

Chương 534: Phần kết 3 - Lời tác giả




Han Sooyoung tiếp tục viết.

Khoảng thời gian trong những giờ ngắn ngủi đó của cô ấy hoàn toàn dành cho Kim Dokja.

"Này, Vua Dokkaebi."

"Vâng, vị thần yêu quý của tôi."

"... Tôi đã bảo ông đừng gọi tôi như vậy nữa mà. Dù sao thì. "Cách sống sót" sẽ được đăng vào mỗi bảy giờ tối kể từ bây giờ. Trang web này chưa có tính năng lên lịch phát hành chương trước thời hạn, vì vậy ông hãy giữ bản thảo và tải

chúng lên đúng giờ cho tôi. Nếu tôi tải chúng lên vào lúc bình minh, tên nhóc đó sẽ thức khuya để đợi. Anh ấy sẽ không ngủ được."

"Tôi sẽ làm theo lệnh của cô."

Han Sooyoung rên lên một tiếng dài và chuyển ánh mắt về phía bản thảo mà cô đang viết.

⸢Yoo Joonghyuk đã xem xét các sự kiện trong lượt hồi quy trước đó.⸥

Cô ấy không thể viết một cuộc sống kéo dài cho đến lượt hồi quy thứ 1863. 3149 chương căn bản là quá ngắn để chứa đựng một cuộc đời đã sống tới 1864 lần. Cô ấy đã phải bỏ qua một số lượt hồi quy, trong khi một số lượt khác phải rút ngắn đi rất nhiều.

Cô biết rằng cuộc sống không thực sự diễn ra theo cách đó. Nhưng đồng thời, cô cũng phải thừa nhận rằng một số cuộc đời chỉ có thể được viết theo cách này. Một khi cô ấy chấp nhận điều đó, thì việc viết ra những mảnh đời đó không quá khó đối với cô ấy.

Toàn bộ cuộc sống ở lượt thứ 1863 của Yoo Joonghyuk đã được trao cho cô ấy, trong khi đó, cô ấy cũng sở hữu thông tin từ Kim Dokja về lượt thứ 3. Tuy nhiên, quan trọng nhất, cô ấy là một nhà văn xuất sắc.

Những khoảng trống mà cô không thể lấp đầy, thay vào đó, chúng sẽ do chính Yoo Joonghyuk sống.

Yoo Joonghyuk, người đã hít thở giữa những bối cảnh liền mạch của các từ ngữ, và bước lên trên nền đất cứng được bao phủ bởi những chữ cái tối đen như mực.

Tất cả những gì cô ấy có thể làm là truyền tải câu chuyện của Yoo Joonghyuk.

Mỗi khi cô ấy viết một chương, cuộc đời của Kim Dokja lại được kéo dài thêm một ngày. Hết câu này đến câu khác được biên soạn và ghi lại, thời gian của chính cô ấy cũng trôi qua từng chút một.

Han Sooyoung 13 tuổi trở thành 14. Và sau đó, 15 tuổi.

⸢Một loạt truyện kéo dài mười năm dài gian khổ đã bắt đầu.⸥

Thật là khó khăn. Cô ấy không có đủ sức để chịu đựng, cơ thể nhỏ bé của cô ấy căn bản là quá yếu ớt. Ngay cả khi đó, Han Sooyoung vẫn gắng gượng. Cô nghĩ

về Kim Dokja bên kia màn hình máy tính, cũng đang lớn lên như cô. Kim Dokja, người vẫn chưa chết, chưa bỏ cuộc, và vẫn đang chịu đựng cuộc sống của mình.

- Gửi tác giả-nim, hôm nay, Joonghyuk đã...

Anh thực sự thích một câu chuyện như thế này?

Dù khá nghi hoặc, Han Sooyoung vẫn tiếp tục viết câu chuyện.

⸢"Thông tin tôi cung cấp cho cô sau này sẽ có ích. Vì vậy, hãy xem bất cứ khi nào cô có thời gian."⸥

Câu chuyện sẽ không kết thúc nếu có người còn đọc nó.

Đó là cách mọi chuyện xảy ra với lượt hồi quy thứ 1863, từng được cho là lần cuối cùng.

- Tác giả-nim. Tôi đang nghĩ, nhân dịp này, tạo ra một nhân vật mới thì sao....?

Cô ấy kiểm tra những bình luận mà Kim Dokja để lại mỗi ngày. Vì cô ấy chỉ hoạt động vào khoảng thời gian từ nửa đêm cho đến rạng sáng, nên việc trực tiếp trò chuyện với anh ấy rất khó khăn, nhưng cô vẫn trả lời những câu hỏi cần thiết.

- Tôi có nên tạo thêm một nhân vật chính khác không?

- Nếu được, cũng có thể thiết lập cho cô ấy là một nhân vật nữ xinh đẹp... - À há, ý bạn là một cô gái trẻ đẹp.

⸢Một khuôn mặt quá đủ để tát vào má Yoo Joonghyuk hai lần. Một chàng trai trẻ tuổi xinh đẹp với những lọn tóc vàng rực rỡ liếc nhìn Yoo Joonghyuk và hét lớn. "Này anh, anh chàng bánh bao."⸥

- ....Nhưng mà, tác giả-nim?? Kim Dokja, 16 tuổi. Rồi 17, và 18.

Anh ấy sẽ đọc câu chuyện này và lớn lên, và cuối cùng, trở thành "Giấc mơ cổ xưa nhất". Mặc dù biết sự thật đó, nhưng Han Sooyoung vẫn rất thích khoảng thời gian này. Thế giới của một cánh đồng tuyết trắng tinh, nơi những con chữ tự do lang thang khắp nơi. Trên thế giới này, tồn tại một Kim Dokja, và Han Sooyoung cũng vậy.

- Tác giả-nim. Tôi tự hỏi liệu Joonghyuk-ee có đang phải chịu quá nhiều đau khổ không...

Đôi khi, cô ấy khiến Yoo Joonghyuk phải chịu dằn vặt. Việc này xảy ra vì cô ấy muốn sao chép một cách thực tế câu chuyện mà cô ấy đã biết. Trong khi viết cuốn tiểu thuyết theo cách này, thỉnh thoảng cô ấy sẽ rơi vào tình trạng bối rối.

Sự kiện này có thực sự xảy ra trong quá khứ?

Có thể nào, nó giống như là, mọi thứ đã xảy ra bởi vì tôi viết điều này?

Dù sự thật có như thế nào, cô ấy vẫn cố gắng hết sức. Cô tự hào về công việc của mình. Nhưng đồng thời, cô cũng phải thừa nhận rằng cô không thể hoàn toàn điều khiển câu chuyện của mình.

⸢Với một đôi mắt sục sôi, Yoo Joonghyuk trừng trừng nhìn lên trời.⸥

Vào một thời điểm nào đó trong tương lai, Yoo Joonghyuk, được tạo ra bởi những đầu ngón tay của cô ấy, thực sự sẽ gặp được Kim Dokja. Chỉ nghĩ đến sự kiện đó thôi đã khiến cô ấy phát điên hết lần này đến lần khác.

- Tiểu thuyết ăn khách chưa từng có! ⸢⸢Hồi quy giả Vô hạn cấp SSSSSS⸥⸥!

Vào khoảng thời gian đó, "cái tôi ban ngày" cũng bắt đầu làm tác giả một cách nghiêm túc. Tất nhiên, cô ấy đã đánh cắp tài năng của Han Sooyoung ban đêm, vì vậy không có chuyện tiểu thuyết của cô ấy thất bại. Không chỉ vậy, "cái tôi ban ngày" thậm chí còn bắt đầu gây chuyện khi lập một tài khoản ẩn danh và để lại bình luận tiêu cực về "Cách sống sót".

- Tôi thực sự lo lắng về cuộc sống của vị tác giả thân yêu, người đã viết ra được thứ rác rưởi này.

....Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là DM của Kim Dokja.

(DM: direct message, tin nhắn riêng, tin nhắn trực tiếp)

- Tác giả-nim! Bạn có biết về cuốn tiểu thuyết được gọi là Hồi quy giả Vô hạn cấp SSSSS không? Bối cảnh của cuốn tiểu thuyết đó hoàn toàn giống với Cách sống sót...

Han Sooyoung cười khẩy và bắt đầu nhập câu trả lời của cô. Cô ấy nghĩ, phải rồi, anh chàng viết DM này đã buộc tội tôi là một kẻ đạo văn trong lượt thứ 1863, phải không?

- Thực ra tôi rất vui vì số lượt xem của mình đã tăng lên nhờ vào tai tiếng đó.

Khi cô gõ xong câu trả lời, những tia nắng yếu ớt của buổi bình minh đã rọi chiếu xuống thế giới từ bên ngoài cửa sổ. Bắt đầu từ lúc trước, cô ấy không còn cảm thấy sảng khoái ngay cả sau khi thức dậy. Cô ấy thường dùng hết thời gian dành cho việc viết tiểu thuyết, và có những lúc cô ấy không thể chịu đựng được mệt mỏi và lăn ra ngủ, mặc dù thời gian tự điều khiển vẫn chưa kết thúc.

Tệ hơn nữa, trí nhớ của cô ấy cũng dần dần xấu đi.

Thông tin cô ấy nghe được từ Yoo Joonghyuk, và nhận được từ Kim Dokja - cô ấy không thể nhớ rõ chúng nữa. Những điều xảy ra ở lượt thứ 1863 ngày càng mờ nhạt. Và ngoài ra...

[Câu chuyện của bạn đang bị tiêu thụ.]

Ngay cả thời gian tự điều khiển của cô ấy cũng đang giảm dần.

*

Thời gian trôi qua, và Han Sooyoung vẫn tiếp tục viết, hầu như mỗi ngày.

Đôi khi, cô ấy không thể thức dậy và cuối cùng đã lãng phí cả một ngày. Do tình trạng mệt mỏi ngày càng trầm trọng, số ngày cô ấy không thể đọc bình luận của Kim Dokja cũng tăng lên.

- Tác giả-nim. Tôi sẽ nhập ngũ vào ngày mốt. Có vẻ như tôi sẽ được đưa ra tiền tuyến.

- Là Kim Dokja đây. Tôi đang ở Yanggu.

- Joonghyuk-ah... Tôi tự hỏi, anh đã bao giờ xúc tuyết chưa? 20 tuổi, 21, 22...

Lượt thứ 371, thứ 621, thứ 972...

Khi số lượt hồi quy của Yoo Joonghyuk ngày càng tăng, thì tuổi của Kim Dokja cũng vậy. Kim Dokja được nuôi lớn bằng bi kịch của Yoo Joonghyuk, trở thành một học sinh trung học, sau đó là sinh viên đại học, và cuối cùng trở thành một người lính.

Han Sooyoung đã quan sát sự trưởng thành của một người đàn ông như vậy.

Thời gian rảnh rỗi của cô ấy càng giảm đi khi "cái tôi ban ngày", giờ đã trưởng thành, cũng bắt đầu thức đến sáng. Khi thì giờ đánh bóng cuốn tiểu thuyết dần mất đi, vai trò của Vua Dokkaebi tự nhiên cũng trở nên đáng kể hơn nhiều.

"Xin đừng lo lắng. Tôi sẽ sửa chữa tất cả các lỗi." Vua Dokkaebi nói. "Ông biết bất cứ thứ gì về ngữ pháp à?"

"Có, tôi biết. Tôi đang định kiếm sống theo cách đó. Một nhà xuất bản đang tìm một proof-reader bán thời gian, vì vậy tôi đã tự tin ứng tuyển vào vị trí này." (proof-reader: người đọc lại và sửa chữa các lỗi trong văn bản)

Tên này vẫn tỏ ra có phần không đáng tin cậy, nhưng dù sao thì cô cũng không thể nhờ ai khác giúp được. Ví dụ, cô ấy chắc chắn không thể nhận được sự giúp đỡ từ "cái tôi ban ngày". Cô ấy đã vắt kiệt rất nhiều sức lực, và chứng hay quên của cô ấy đã trở nên tồi tệ hơn rất nhiều trong thời gian gần đây, vì vậy cô ấy đã mất rất nhiều thời gian chỉ để đăng câu trả lời cho bình luận của Kim Dokja.

⸢Và cứ như vậy, vài năm nữa trôi qua như một phép màu thoáng qua.⸥

Trong khi viết câu đó, Han Sooyoung nghĩ rằng cuộc sống của cô ấy không khác

gì cuộc sống của Yoo Joonghyuk, theo một cách nào đó.

Đôi khi, một cuộc sống thực sự đã bị bỏ qua như thế này. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là một cuộc sống bị bỏ qua như vậy sẽ không để lại gì. Đó là những gì cô ấy nghĩ khi nhìn chằm chằm vào cuốn tiểu thuyết dài hơn 3000 chương hiện đang được biên soạn trước mắt mình.

Vào một ngày nhất định trước khi hoàn thành, Han Sooyoung đã mở cửa sổ trò chuyện của nền tảng để viết bình luận như thường lệ.

- Xin đừng bỏ cuộc, bạn đọc thân mến.

... Tôi từng gửi một bình luận như thế này trước đây à?

Ban đầu, cô cho rằng đây là kết quả của việc cô gõ một số thứ ngẫu nhiên trong khi nửa chìm trong cơn buồn ngủ. Tuy nhiên, có nhiều hơn một bài đăng mà cô không thể nhớ là mình từng đăng ở đây.

- Để trả lời câu hỏi của bạn...

Cô ấy đăng những câu trả lời như vậy hồi nào? Cho dù có nghĩ về điều đó đến đâu, cô cũng không thể nhớ lại. Không chỉ vậy, mốc thời gian của các bài đăng cũng rất kỳ lạ.

- Thực ra, thay vì là một lỗi trong thiết lập, đó là...

Han Sooyoung ngay lập tức triệu hồi Vua Dokkaebi. Khi cô ấy làm vậy, sinh vật đội mũ phớt xuất hiện từ không khí kèm theo tiếng "Tsu-chuchut!".

Cô hỏi. "Ông đã viết bài này à?"

"Phải."

"Ai cho ông quyền làm vậy?"

"Tôi thành thật xin lỗi vì đã không nhận được sự cho phép của cô trước. Gần đây cô có vẻ rất mệt mỏi."

Han Sooyoung lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Vua Dokkaebi.

Sinh vật này đến thế giới này để tìm kiếm "vị thần" của ông ta. Và giờ đây ông ta đã biết ai là người tạo ra mình.

"Ông đang nhắm đến điều gì?"

"Tôi chỉ đơn thuần là một "người kể chuyện". Và giống với mọi người kể chuyện khác, tôi cũng thích được kể một sử thi tuyệt vời. Tất nhiên, đó chính là thế giới mà cô đã tạo ra."

"Nhưng chỉ có một độc giả đọc câu chuyện này." "Cô thực sự tin là vậy?"

Cô nheo mắt và đáp trả. "Tôi biết ông đang âm mưu điều gì. Ông đang định biến cuốn tiểu thuyết của tôi thành một "dịch vụ trả phí", phải không?"

Kể từ khi đặt chân đến thế giới này, cô không ngừng nghĩ về "ngày đó".

Cuốn tiểu thuyết mà cô ấy viết sẽ trở thành "kịch bản" tiếp tục hủy diệt vũ trụ. Tuy nhiên, mấy ai dám làm một việc kinh hoàng như vậy? Câu trả lời khá đơn giản khi cô nghĩ về nó.

Rốt cuộc, chỉ có một tồn tại duy nhất có khả năng làm điều gì đó như vậy trong thế giới này.

"Ông đưa tôi đến đây vì mục đích đó, phải không?"

"Tôi sẽ không phủ nhận điều đó. Dù chưa được bao lâu, tôi đã nhận ra đâu là vai trò thực sự của mình."

Những tia lửa yếu ớt đang nhảy múa khắp cơ thể Vua Dokkaebi. Đó là bằng chứng cho thấy Xác suất của hệ thống đang ngày càng lớn mạnh. Ngoài ra, điều đó có nghĩa là Dokkaebi này đang dần lấy lại quyền lực của Vua của những người kể chuyện.

Han Sooyoung nhìn chằm chằm vào những tia lửa nhảy múa trước khi lên tiếng. "...Vậy thì. Ngày tận thế sẽ thực sự bắt đầu, phải không?"

"Phải."

"Thành thật mà nói, tôi không hiểu gì cả. Ông thấy đấy, trình tự thời gian cũng chẳng hợp lý chỗ nào."

".... Trình tự thời gian?"

"Lý do duy nhất khiến tôi có thể viết điều này là vì Yoo Joonghyuk sẽ sống cuộc sống của mình trong tương lai, và Kim Dokja đã đọc cuốn tiểu thuyết. Nhưng việc tôi viết ra một cuốn tiểu thuyết mà Kim Dokja sẽ đọc, đó là...."

"... Nghịch lý thời gian. Đó là cách mà con người gọi nó. Mặc dù vậy, vẫn có những vũ trụ hoạt động theo nguyên tắc đó. Một vũ trụ mà tương lai được viết trước quá khứ, và nguyên nhân được tạo ra với mục đích là kết quả cuối cùng. Tôi chắc rằng cô đã quen thuộc với một vũ trụ như vậy?"

Han Sooyoung cau mày như muốn hỏi, ông đang nói cái quái gì vậy?

Vua Dokkaebi cười toe toét và chạm nhẹ vào màn hình máy tính. "Không phải hiện giờ cô đang viết một cái sao?"

Có thể tìm thấy những suy nghĩ vụt qua cũng như những ký tự được cô ném lung tung trên đó.

Vô số cảnh vật hiện hữu bên ngoài thời gian, bên ngoài thế giới, đang chờ được kết nối làm một. Một số cảnh đã trở thành tương lai mặc dù được viết trước đó, trong khi một số cảnh, dù được viết sau nhưng đã trở thành quá khứ. Mắt Han Sooyoung run lên. ".....Ông đang nói rằng toàn bộ vũ trụ này chỉ là một cuốn tiểu thuyết?"

"Nếu tôi phải so sánh, thì đúng vậy, một cái gì đó như thế."

Những chữ cái trong màn hình dường như gợn sóng. Những ký tự mong muốn được ai đó yêu thương đã tràn ra bên ngoài màn hình, sau khi tạo thành cặp và nhóm với nhau.

Những câu văn, lấp lánh như những vì sao.

Một số câu tự nguyện trở thành bóng tối cho những câu khác, trong khi một số câu khác trở thành ánh sáng nhờ bóng tối đó. Một số câu tồn tại cho câu tiếp theo, trong khi câu tiếp theo có được ý nghĩa của nó bởi vì câu đầu tiên tồn tại.

"Không có "trước và sau" trong vũ trụ này. Và đó chính xác là lý do tại sao "Đường thế giới đầu tiên" được hoàn thành cuối cùng." Trong chuỗi liên kết khổng lồ, vô tận này, Vua Dokkaebi mỉm cười say mê. "Vũ trụ vừa được tạo ra, nhưng đồng thời, nó cũng đã tồn tại hàng tỷ năm qua. Và một sự khởi đầu nhất định chỉ xuất hiện sau khi ngày tận thế bắt đầu."

Những câu nói tuôn trào như mưa sao băng.

đang hát về phía vị thần của mình.

Vì Han Sooyoung đã viết Cách sống sót, nên Kim Dokja mới đọc nó.

Vì Kim Dokja đã đọc Cách sống sót, nên Yoo Joonghyuk mới bắt đầu hồi quy.

Vì Yoo Joonghyuk bắt đầu hồi quy, nên Han Sooyoung mới có thể viết nên "Cách sống sót".

Cô ấy có thể đã viết chúng, nhưng những từ ngữ này chỉ hoàn thiện sau khi rời khỏi tay cô.

"Một câu chuyện sẽ cứu một người nào đó, sẽ hủy diệt và cũng sẽ giúp anh ấy sống sót."

Han Sooyoung nhìn chằm chằm vào quỹ đạo kinh hoàng được vẽ ra bởi những từ ngữ đó và nhận thức sâu sắc về sự thật rằng cô đã bị ném vào vòng quay tàn khốc này.

Cô ấy có thể là tác giả chịu trách nhiệm tạo ra thế giới này, nhưng cô ấy cũng là một vị thần bất lực. Một vị thần thậm chí không thể cứu một độc giả nào. Một vị thần chỉ đơn giản là một phần của câu chuyện rộng lớn vô biên này.

[ đang mỉm cười về phía bạn.]

"Giờ thì, nhìn đi. Đây không phải là một câu chuyện thực sự hoàn hảo sao?"