Toàn Trí Độc Giả - Sing Shong (P4)

Chương 533: Phần kết 3 - Lời tác giả




Cô đột nhiên trở thành một đứa trẻ tiểu học lớp sáu. Làm thế nào?

Trong khoảng thời gian còn lại của bình minh, Han Sooyoung ủ rũ trong sự kinh ngạc. Ban đầu, cô tự hỏi liệu mình có bị hồi quy như Yoo Joonghyuk hay không.

[Thời gian tự điều khiển đã kết thúc.]

[Khoảng thời gian tự điều khiển tiếp theo dự kiến diễn ra trong khoảng 14 giờ.]

[Quyền kiểm soát cơ thể đã bị hủy bỏ.]

Cô đã hình dung được điều gì đang xảy ra với mình sau khi những thông báo đó hiện lên, và cô đã mất quyền kiểm soát cơ thể của chính mình.

[Bạn chỉ có thể kiểm soát khi bản ngã của cơ thể chính đã vào chế độ ngủ.]

Cô đã chiếm hữu bản thân lúc nhỏ của mình.

"... Đây có phải là một kiểu kịch bản mới không?"

Tuy vậy, cho dù cô ấy có đợi bao lâu, những thứ như thông báo kịch bản vẫn không xuất hiện.

Cô ấy "quan sát" bản thân lúc nhỏ của mình thức dậy với khuôn mặt thất thần, tắm rửa, ăn sáng và chuẩn bị đi học. Cô ấy không thể làm gì khác ngoài việc đó.

Và đúng 14 giờ sau, những thông báo này hiện lên.

[Bản ngã của cơ thể chính đã ngủ yên.] [Hoạt động tự điều khiển bây giờ sẽ bắt đầu.]

[Quyền kiểm soát cơ thể đã được giao cho bạn.]

Cô ấy sẽ trở thành một đứa trẻ 13 tuổi ngu ngốc vào ban ngày, còn vào ban đêm, sự kiểm soát của cơ thể sẽ trở lại với cô ấy đều đặn như bộ máy đồng hồ. Và sau đó, cô ấy sẽ bắt đầu kêu ca than thở như thế này.

"..... Tôi phải làm cái quái gì ở đây chứ?"

Đầu óc cô rối bời. Nếu đây thực sự là "Đường thế giới đầu tiên", hành động của cô ấy lúc này có thể sẽ ảnh hưởng đến những đường thế giới còn lại chưa được sinh ra trong tương lai.

Sau khi hít thở thật sâu, cô quyết định kiểm tra tình hình của mình trước tiên.

Nội thất đắt tiền nhưng đơn giản lấp đầy ngôi nhà ba phòng ngủ cộng thêm phòng khách này. Han Sooyoung cũng khá quen thuộc với nó.

Người quản gia đi làm sớm vào mỗi buổi sáng, người bảo vệ lười biếng giám sát tất cả khách đến thăm, và cha mẹ cô sẽ luân phiên nhau đến thăm cô vào cuối tuần, trong khi lần nào cũng lái trên những chiếc xe hơi mới.

Cha cô là đại biểu Quốc hội, còn mẹ là diễn viên. Dù vậy, Han Sooyoung chưa bao giờ coi họ là gia đình của mình.

Thế giới không biết đến sự tồn tại của cô ấy. Và những người được gọi là cha mẹ của cô ấy, họ có lẽ cũng không muốn sự tồn tại của cô ấy bị tiết lộ với thế giới.

".... Mọi thứ vẫn y hệt như vậy."

Han Sooyoung lướt qua đống sách trên bàn của bản thân năm 13 tuổi. Một số là những cuốn sách cô thực sự thích, trong khi một số khác cô thậm chí không thể nhận ra. Những ký ức nhạt nhòa, mờ ảo sở hữu bởi một bản thân khác của cô. Dù sao, rõ ràng là cô ấy đều đã đọc hết tất cả chúng, dựa trên những vết tay để lại trên sách.

⸢Đối với mỗi người và mọi người, một cuộc sống mà chỉ có sự tồn tại của họ.⸥

Cô nhìn thấy một dòng chữ được viết dưới một số câu trích dẫn bỏ đi và cảm thấy ớn lạnh lan tràn trên da mình. Những câu nói không mấy ấn tượng như vậy chồng chất và cuối cùng sẽ trở thành con người Han Sooyoung. Có lẽ là vậy.

Ngay lúc đó, cô nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

....Vào một giờ muộn như thế này?

Cô vội vàng nhấn nút liên lạc nội bộ để xác nhận. Lúc đầu, cô tự hỏi liệu đó có phải là người bảo vệ không, nhưng khi cô nhìn kỹ vào màn hình liên lạc nội bộ, anh ta đã bị đánh ngất xỉu. Và một người đàn ông trung niên đội mũ phớt đang mỉm cười về phía cô và vẫy tay.

- Là tôi, Vua Dokkaebi đây.

*

"Tại sao ông lại trông thế này?"

"Khi tôi đến đây, tôi đột nhiên biến thành một con người. Tôi cũng gần như bị tước bỏ hoàn toàn mọi quyền hạn hệ thống của mình..... Nhưng, tại sao cô lại trở nên nhỏ hơn rất nhiều?"

"Ông đã khiến tôi trở thành thế này, phải không?"

"Chắc chắn là không. Ảnh hưởng của Xác suất vĩ đại đã... Thực ra, hãy tha thứ cho tôi vì sự xâm nhập này."

Han Sooyoung rê.n rỉ và dẫn Vua Dokkaebi vào trong nhà. "Cô sống một mình à?" Ông ta hỏi cô ấy.

"Ờ."

"Dường như cô có một số phòng trống."

"....Tôi báo trước, đừng mong đợi tôi cho phép ông ở lại đây." Vua Dokkaebi bĩu môi thất vọng vì điều đó.

Han Sooyoung đun một túi trà đơn giản và mang ra, sau đó hỏi vị khách của cô ấy. "Được rồi. Lý do ông đưa tôi đến thế giới này là gì?"

"Chúng ta sẽ cùng nhau đi tìm "người sáng tạo"." "Làm cách nào?"

"Đó là điều mà chúng ta nên suy nghĩ từ giờ trở đi."

"Ông đến đây mà không có bất kỳ sự chuẩn bị hay hiểu biết gì?"

"Dĩ nhiên là không. Tôi có những nghi ngờ của tôi. Ví dụ, cuốn tiểu thuyết đó."

Vẻ mặt của Han Sooyoung đanh lại. Đúng như dự đoán, có vẻ như Vua Dokkaebi đã biết về sự tồn tại của "Cách sống sót".

"Tác giả của cuốn tiểu thuyết đó có lẽ là "vị thần" đã tạo dựng nên vũ trụ này." Vua Dokkaebi nói.

tls123.

Tác giả đã viết "Ba cách sống sót trong một thế giới bị hủy diệt".

Han Sooyoung khẽ thở dài, và lấy máy tính xách tay của mình ra. "Nhưng tôi đã cố gắng tìm kiếm nó."

- Không có kết quả phù hợp.

"Cuốn tiểu thuyết đó, nó vẫn chưa được tải lên."

"....Hừm. Có thể đã xảy ra sự cố ở đâu đó?"

"Không, hẳn là chúng ta đến đây quá sớm. Tôi khá chắc chắn rằng việc đăng truyện sẽ bắt đầu trong năm nay."

"Làm sao cô biết điều đó?"

"Nếu những gì tôi nghe được là đúng, lần đầu tiên Kim Dokja đọc cuốn tiểu thuyết này là khi anh ấy 15 tuổi. Hiện tại tôi 13 tuổi, vậy anh ấy phải 15 tuổi".

Cô nhớ lại tập giấy ghi chú nhàu nát mà Kim Dokja đã đưa cho cô trong quá khứ. Chắc hẳn anh ấy rất vội, nhưng anh ấy vẫn cố gắng viết ra đủ loại thông tin về những điều nhỏ nhặt đó.

"Tồn tại vĩ đại đó đã 15 tuổi, phải không... Có gì đó khá dễ thương....." "Tuy nhiên, tôi tò mò hơn về một thứ khác."

"Như là?"

"Điều gì sẽ xảy ra nếu "Cách sống sót" không xuất hiện trên thế giới này?"

"Sao cơ?" Vua Dokkaebi hơi bối rối trước câu hỏi của cô trước khi lên tiếng. "Hmm... Nếu điều đó xảy ra, thì tồn tại vĩ đại sẽ không đọc cuốn tiểu thuyết."

"Vì anh ấy không đọc nó, có nghĩa là "Cách sống sót" cũng sẽ không trở thành hiện thực, phải không?"

"....Điều đó có lẽ cũng hợp lý. Ít nhất, "tận thế" có thể sẽ không được kích hoạt cho các đường thế giới sắp được phân nhánh từ đây."

Trong trường hợp đó, nếu họ có thể ngăn Kim Dokja đọc "Cách sống sót", thì có nghĩa là họ cũng có khả năng ngăn chặn tận thế của thế giới này.

"Tôi nghĩ rằng mình đã hiểu được đại ý về ý tưởng của cô. Cô đang cố gắng ngăn chặn việc "Cách sống sót" được đăng tải?" Vua Dokkaebi hỏi.

"Đúng rồi."

Han Sooyoung gật đầu. Chỉ cần tls123 không phải là một tồn tại siêu nhiên, cô ấy có thể có thể ngăn chặn sự hủy diệt của thế giới này chỉ với sức mạnh của bản thân mình.

Nhưng sau đó, Vua Dokkaebi đã phản bác lại. "Quả thực là một ý tưởng hấp dẫn. Măc dù vậy, cô thậm chí còn không biết tác giả là ai...."

"Ông đã bao giờ đọc cuốn tiểu thuyết đó trước đây chưa?" "Không, tôi chưa đọc. Còn cô?"

"Rồi." Han Sooyoung cân nhắc điều gì đó một chút trước khi tiếp tục nói. "Cuốn tiểu thuyết đó, nó được viết rất tệ."

"..."

"Ngay từ đầu, nó đã chứa đầy một mớ lời giải thích, trong khi độ dài của mỗi chương thì lộn xộn, và tác phẩm này thậm chí còn không cố gắng thu hút độc giả tiềm năng của nó. Chỉ có một mình Kim Dokja đọc được nó từ đầu đến cuối."

"Hô. Đúng như mong đợi về tồn tại vĩ đại...."

"Ông nghĩ một điều như vậy là hợp lý?"

Vua Dokkaebi nheo mắt như muốn hỏi, cô đang nói về cái gì vậy.

Han Sooyoung tiếp tục. "Một tác giả không đọc tiểu thuyết của chính mình? Một người như thế không tồn tại. Vì những đặc điểm độc đáo của nền tảng web novel, người ta không thể sửa chữa hoàn hảo bất cứ điều gì, vì vậy, không có lựa chọn nào khác ngoài việc đọc lại các chương đã tải lên nhiều lần, ngay cả khi chỉ là để kiểm tra lỗi chính tả và nội dung. Nhưng sau đó.... qua chương thứ 100, số lượt xem chỉ còn "1" trong suốt phần còn lại của cuốn tiểu thuyết đó."

Đến lúc này, đôi mắt của Vua Dokkaebi mới mở to, như thể cuối cùng ông ta đã hiểu những gì cô ấy đang nói. "Lẽ nào.....?"

"Đúng vậy. Tác giả của "Cách sống sót" mà tôi đoán, không ai khác chính là bản thân tên ngốc đó. Tôi không biết tại sao anh ta lại phủ nhận việc mình là tác giả ngay cả khi đã tự viết nó, nhưng tôi chắc chắn về điều này."

Một trong những thói quen cũ của cô là để trống một trang xử lý văn bản tiếng Hàn trên sổ tay của cô. Nhìn vào con trỏ đang nhấp nháy, cô ấy lên tiếng. "Chúng ta cần tìm ra Kim Dokja. Trước khi anh ta bắt đầu viết cái "Cách sống sót" chết tiệt đó."

*

Vấn đề là làm thế nào để tìm ra "Kim Dokja" đó.

"Cô có biết cậu ta sống ở đâu không? Tôi không còn sức mạnh của hệ thống, vì vậy chúng ta cần tự mình xác định vị trí của cậu ta." Vua Dokkaebi nói.

"Tôi chắc rằng anh ấy đang ở đâu đó quanh Seoul."

"....Cô không biết bất kỳ đặc điểm phân biệt nào khác của cậu ta?"

"Anh ấy có lẽ đang trốn ở đâu đó, bận đọc tiểu thuyết giả tưởng hay gì đó...."

"Làm thế nào chúng ta có thể tìm thấy cậu ta chỉ với chút thông tin như vậy??"

"Argh, tôi không biết. Việc của ông là nghĩ ra một cách nào đó. Tôi chỉ là một đứa trẻ tiểu học thôi, ông biết đấy."

Vừa nói xong, Han Sooyoung ngay lập tức bất tỉnh. Khi cô ấy thức dậy, Vua Dokkaebi chắc hẳn đã đi đâu đó, vì không thể nhìn thấy ông ta nữa.

"... Đây là lý do tại sao mình luôn ngủ gật ở trường."

Cô ấy luôn tự hỏi tại sao cô ấy lại cảm thấy buồn ngủ mỗi khi đến trường... Hóa ra, tình trạng này của cô ấy là do một bản ngã khác thức dậy và làm việc riêng vào ban đêm.

Vì việc chờ đợi Vua Dokkaebi khá nhàm chán, Han Sooyoung đã làm những gì cô có thể làm vào khoảng thời gian từ nửa đêm đến rạng sáng.

Hầu hết là duyệt qua các blog khác nhau.

"Anh chàng đó, tôi khá chắc anh ta là một blogger....."

Và khi việc này trở nên quá nhàm chán, cô ấy đã tạo một thư mục bí mật trong máy và bắt đầu viết tiểu thuyết. Hầu hết chúng đều là những "tiểu thuyết nhỏ" (minifiction) đơn giản được viết chỉ vì mục đích giữ cho khả năng viết của cô ấy nhạy bén. Tuy nhiên, một điều gì đó thực sự kỳ lạ đã xảy ra vào ngày hôm sau khi cô đã hoàn thành chúng. Cái tôi 13 tuổi của cô ấy hoạt động vào ban ngày cuối cùng đã gây ra một sự kiện lớn.

"Sooyoung-ah, từ khi nào mà bạn học được cách viết văn hay như vậy?"

Trường học bất ngờ tổ chức một cuộc thi viết và cô ấy đã giành được giải cao nhất. Không chỉ vậy, nội dung bài viết của cô ấy cũng giống hệt như tiểu thuyết nhỏ mà cô ấy đã viết ra trong những buổi sáng sớm trước đó.

"Bạn biết đấy, tự nhiên nó tuôn trào ra thôi." Cô bé 13 tuổi trả lời.

Han Sooyoung hồi tưởng, và nhớ lại rằng mọi người bắt đầu nói rằng cô ấy có tài năng viết lách vào khoảng năm 13 tuổi. Với việc này là điểm xuất phát, cô sẽ nghiêm túc bước đi trên con đường của một nhà văn thực thụ.

Và cứ thế, một tháng trôi qua như vậy, rồi lại một tháng nữa.

Han Sooyoung ngày càng bỏ nhiều công sức hơn vào việc quan sát cô bé 13 tuổi sống cuộc đời của mình.

Đối với Kim Dokja 15 tuổi, chắc hẳn anh ấy cũng đang sống ở đâu đó trên thế giới này. Khi nghĩ về điều đó, cô chợt cảm thấy hạnh phúc vì một lý do nào đó.

Cô nên nói gì đầu tiên với tên ngốc kém may mắn đó khi họ gặp được nhau?

Thời gian trôi qua khá nhanh - tháng 9 trôi qua, và chẳng mấy chốc đã trở thành tháng 10.

Thỉnh thoảng, bố mẹ cô ấy lại ghé qua và để lại những món quà mà cô ấy không muốn, rồi lại bỏ đi.

Cuối cùng, đó là tháng mười hai. Chính vào thời điểm này, Han Sooyoung bắt đầu nhận ra điều gì đó không ổn.

- Không có kết quả phù hợp.

Tại sao tls123 không bắt đầu đăng tải tác phẩm của mình? Cô ấy đã làm gì sai và điều đó đã thay đổi tương lai? Nhưng, điều đó là không thể. Cô ấy thậm chí còn chưa gặp Kim Dokja.

....Điều gì sẽ xảy ra nếu "Cách sống sót" không được đăng tải trong năm nay?

Liệu thế giới này có tiếp tục tồn tại nếu không có "Cách sống sót"?

Có lẽ đó sẽ không phải là một thế giới tồi tệ, theo một cách nào đó.

Nếu "Cách sống sót" không tồn tại, thì thế giới này cũng sẽ không phải chào đón ngày tận thế. Nếu vậy...

Đó là lúc cô nghe thấy tiếng điện thoại reng.

Cô ấy nghĩ rằng đó hẳn lại là bố mẹ cô ấy, nhưng khi cô ấy cầm ống nghe lên...

- Tôi đã tìm thấy cậu ấy.

"Cái gì? Ở đâu? K-Không, chờ đã. Bây giờ ông đang ở đâu?"

Tim cô bắt đầu đập thình thịch.

Kim Dokja đã được tìm thấy. Cuối cùng.

Tuy nhiên, những từ tiếp theo là thứ mà ngay cả [Dự đoán đạo văn] của cô cũng không thể đoán trước được.

- Tôi hiện tại, chà... tôi đang ở nơi được gọi là khoa cấp cứu của bệnh viện."

*

Han Sooyoung tránh ánh mắt của bảo vệ và leo lên một chiếc taxi chạy khuya. Bệnh viện không ở quá xa. Các bác sĩ và y tá bận rộn với công việc của họ bất chấp giờ giấc. Những tiếng la hét đau đớn của bệnh nhân liên tục vang lên. Và những chiếc giường trống trải đầy mùi tử khí.

Ngay cả trong một thế giới không có kịch bản, con người vẫn tiếp tục chết.

Đây là những ngày tận thế rất nhỏ. Đây là nơi những cuộc sống không được ghi lại đã biến mất.

Han Sooyoung, hiện đang bàng hoàng, nhìn lướt qua tất cả các giường. "Ah..."

Và đó là cách cô ấy tìm thấy cậu bé 15 tuổi Kim Dokja đang nằm trên đó. Khuôn mặt của anh ấy, trũng sâu và nhợt nhạt. Một chiếc kim tiêm IV đã được c.ắm vào cổ tay quấn chặt bằng băng của cậu bé.

"Tôi đang nói với các người, đó không phải là lỗi của chúng tôi! Ở trường của nó, nó đã....!"

Câu nói đó đến từ một người có khuôn mặt không giống Kim Dokja. Một cặp vợ chồng, có vẻ như là họ hàng đã bị tách khỏi cậu bé đang bất tỉnh, đang hét vào mặt bác sĩ trong cơn bực tức rõ rệt.

Han Sooyoung nhìn chằm chằm vào họ, trước khi yêu cầu một câu trả lời từ Vua Dokkaebi. "Làm thế nào mà anh ta lại trở thành như thế này?"

"Hình như cậu ấy đã nhảy ra khỏi cửa sổ lớp học."

Han Sooyoung từ từ đưa tay ra và kiểm tra tình trạng hiện tại của Kim Dokja. Bó bột thô và băng vải quấn quanh người. Khắp mặt sưng vù. Cánh tay không một bắp thịt rắn chắc nào có thể sờ thấy của anh nằm bất lực trên giường.

Han Sooyoung nắm lấy tay cậu bé. Nó nhỏ như tay của chính cô ấy. "Làm... Làm gì đó đi." cô lầm bầm.

"Xin đừng lo lắng. Đây không phải là một vết thương chí mạng. Rất may, tầng của lớp học không cao, và cậu ấy đã va phải một cái cây trên đường rơi xuống nên...."

"Ý tôi không phải như vậy!"

Từ xa, có thể nhìn thấy cặp vợ chồng đang đến gần hơn. Họ hẳn đã phát hiện ra Han Sooyoung, vì họ dường như đang hét lên điều gì đó về phía cô ấy.

Thé nhưng, não cô không hề ghi nhận giọng nói của họ.

Vì sao...

⸢"Nếu không có cuốn tiểu thuyết đó, có lẽ tôi đã chết rồi."⸥

Cô không chắc đây là ký ức của chính mình, hay là của lượt thứ 3. ⸢"Anh, anh. Anh và sự phóng đại của anh."⸥

⸢"Tôi đang nói sự thật."⸥

Những ký ức xa xưa, cũ kĩ ùa về như sóng thủy triều khi ẩn mình giữa tất cả những tiếng động vang vọng trong đầu cô. Vua Dokkaebi đỡ lấy cô và họ rời khỏi bệnh viện. Cô nhìn thấy nhân viên y tế vội vã chuyển bệnh nhân mới vào khu cấp cứu.

"Bằng cách nào đó, chúng ta đã tìm được cậu ấy, phải không?"

"..."

"Bây giờ khi tôi tận mắt nhìn thấy cậu ấy, tất cả đều là sự thật. Cô có cảm nhận được hào quang lạ thường tỏa ra từ toàn bộ thân thể cậu ấy không? Và bây giờ, ngay khi cậu ấy mở ra thế giới của riêng mình, thì...."

Như thể đang mong chờ ngày tận thế sẽ sớm đến thăm thế giới này, Vua Dokkaebi liên tục lải nhải.

Han Sooyoung lẩm bẩm khi cô ấy vụng về vấp ngã. "Kim Dokja nói rằng anh ấy đã đọc cuốn tiểu thuyết đó khi anh ấy mười lăm tuổi."

"Đúng. Vì vậy, sớm thôi...."

"Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ấy không đọc cuốn tiểu thuyết đó... Điều gì sẽ xảy ra với anh ấy?"

"Sao?"

Nếu "Cách sống sót" không bắt đầu, thì thế giới này sẽ không bị hủy diệt. Nhưng, điều gì sẽ xảy ra với Kim Dokja?

"Ừm, này?"

"......"

"Cô thực sự đang khóc đấy à?"

Bi kịch của Kim Dokja là một bi kịch khá phổ biến. Giá như chỉ có một số ít ánh mắt đổ dồn về phía anh ấy, chỉ cần một chút thiện chí nhỏ được thể hiện với anh ấy, thì mọi chuyện đã có thể vượt qua một cách dễ dàng. Tuy nhiên, anh ấy không thể mong đợi chính xác những ánh mắt hay thiện chí nhỏ đó trong hoàn cảnh mà anh gặp phải.

Thực tế mà nói, một đứa trẻ tiểu học 13 tuổi có thể cứu được ai không? Một người thậm chí không thể lấy lại được bản thân ngoài những giờ sau nửa đêm?

"Nhưng, tại sao cô lại khóc?"

Điều đó không có nghĩa là cô ấy có thể giao nó cho cái tên Vua Dokkaebi này.

Ông ta không chỉ nói chuyện theo một kiểu kỳ quặc mà còn không thể sử dụng hệ thống, và tính cách của ông ta không đáng tin cậy, vậy làm sao cô ấy có thể mong đợi một tên khốn Dokkaebi như vậy...

Han Sooyoung sững sờ nhìn đôi tay của chính mình.

⸢"Cuốn tiểu thuyết đó đã cứu tôi. Vì vậy, tôi nên trả nợ cho nhân vật chính của

nó."⸥

Cách để... cứu Kim Dokja.

"Này, trên người ông có tiền không?"

"Gì cơ?"

"Đưa tôi năm nghìn, không, mười nghìn won."

Han Sooyoung nhanh chóng giật lấy tiền mặt của Vua Dokkaebi và lao về phía PC Bang gần đó.

Vua Dokkaebi hét lên và đuổi theo cô. "Đó là tất cả số tiền tôi có!"

Cô lẻn qua chủ nhân của PC Bang đang ngủ gật, lấy trộm thẻ tích điểm, đăng nhập vào một máy tính không ai sử dụng và nhấp vào trình duyệt internet. Cô ấy nhập địa chỉ của nền tảng webnovel mà cô ấy luôn kết nối, và tìm kiếm lại tên của một tác giả nào đó.

- Không có kết quả phù hợp.

Đến tận lúc này, tls123 vẫn chưa xuất hiện.

Thời điểm kết thúc năm đang đến rất nhanh, nhưng quá trình đăng truyện vẫn chưa bắt đầu.

Han Sooyoung lặng lẽ nhìn chằm chằm vào màn hình một chút, trước khi nhấp vào biểu tượng [đăng ký thành viên] trên nền tảng.

Cô ấy không biết tls123 là ai. Tuy nhiên, nếu tls123, ít nhất, không phải là Kim Dokja - nếu tác giả của cuốn tiểu thuyết chết tiệt đó là một người khác, thì...

- Tên người dùng này hiện vẫn chưa được sử dụng. Bạn có muốn sử dụng tên người dùng này không?

Có lẽ việc người đó là ai không thực sự quan trọng?

Bàn tay đang nắm chặt con chuột của cô run lên bần bật.

Công tắc của thảm kịch nằm ngay trên đầu ngón tay cô. Nếu cô ấy nhấp vào nó, thì... ngày tận thế của vô số thế giới sẽ bắt đầu.

Nhưng, nếu cô ấy không nhấn nó...

- Có.

... "Thế giới nhỏ bé" mà cô chứng kiến sẽ biến mất.

- Gửi tls123-nim. Chúc mừng bạn đã đăng ký!

Han Sooyoung xác nhận thời gian còn lại.

[Còn lại ba giờ cho đến thời gian tự điều khiển.]

[Một khi bản ngã chính thức dậy, quyền kiểm soát của bạn sẽ bị buộc phải hủy bỏ.]

Cô mở trình xử lý văn bản và ngay lập tức bắt đầu gõ chữ. Như thể cô ấy vừa tháo mở một bản thảo đã bị mắc kẹt trong đầu mình từ rất lâu trước đây, những ngón tay của cô ấy tiếp tục di chuyển một cách điêu luyện. Cô ấy không phạm phả bất kỳ lỗi nào trong quá trình đánh máy của mình. Những câu văn tinh tế của cô ấy dường như đã chạm khắc toàn bộ một thế giới. Tuy nhiên, sự sắp xếp thiếu sự cân nhắc đối với người đọc tiềm năng, và những mô tả thì không dễ hình dung chút nào. Cô gõ, và tiếp tục gõ, từng chút một về câu chuyện nhàm chán này.

Cô làm tất cả những điều đó với mong đợi rằng...

....Không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn có một người sẽ đọc câu chuyện này. ⸢Đây là một lời nói dối.⸥

Vô số thế giới bị phá hủy dưới bàn tay của cô.

Và vô số nhân vật đã chết vì cô.

⸢Ít nhất, cho đến khi nó có thể trở thành sự thật.⸥

Tất cả những khả năng mà [Dự đoán đạo văn] có thể đoán được đều tràn ngập trong đầu cô ấy. Một vài trong số chúng trở thành lời dẫn truyện, trong khi một số khác trở thành những miêu tả.

Và cứ như vậy, đã bao lâu trôi qua? Ngón tay của Han Sooyoung cuối cùng cũng dừng lại.

⸢Yoo Joonghyuk đứng trước tai họa mênh mông, vô tận đang ập tới và nói.⸥

Không thể hình dung ra mọi khía cạnh của câu chuyện bằng [Dự đoán đạo văn].

⸢"Cho đến khi tôi chứng kiến sự chấm dứt của các kịch bản, tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Đó là lý do tại sao... "⸥

Cô không chắc liệu Yoo Joonghyuk có thực sự nói điều gì đó như vậy hay không. Bởi vì, suy cho cùng tất cả những thứ này đều là do cô tưởng tượng nên. Bởi vì, cô đã tự mình tạo ra mọi thứ. Đó là lý do tại sao cô muốn viết những lời này. Ngay cả khi phải thông qua miệng của Yoo Joonghyuk, cô muốn viết những lời này và đặt chúng vào đó.

⸢"Cậu cũng không được bỏ cuộc."⸥

Han Sooyoung thở hổn hển và từ từ ngẩng đầu lên. Khi cô nhìn ra phía sau, và phát hiện ra Vua Dokkaebi đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính với vẻ mặt mê mẩn.

"Này, Vua Dokkaebi?"

Sinh vật từ từ quỳ xuống trước cô và chờ đợi những lời tiếp theo của cô.

"... Tôi ngủ đây."

[Bạn đã sử dụng quá nhiều năng lượng tinh thần của mình trong một khoảng thời gian ngắn!]

[Bản ngã của bạn sẽ trở thành tiềm thức, và...]

....

.......

.......

Khi tỉnh lại, cô đã nằm trên giường của chính mình.

Đã là nửa đêm. Có vẻ như cả một ngày đã trôi qua sau khi cô ấy tắt máy. "....Chết tiệt, mình làm vậy để làm gì?"

Trong khi ôm đầu, Han Sooyoung đứng dậy khỏi giường. Hình nền màu xanh của chiếc máy tính xách tay đặt trên bàn đập vào mắt cô. Cô đã khởi chạy trình duyệt Internet mà không cần suy nghĩ nhiều về nó và kết nối với nền tảng webnovel.

Một số bình luận đã xuất hiện về câu chuyện mà cô ấy đã tải lên đêm qua. Hầu hết trong số đó là những bình luận cay độc, tiêu cực về việc nó "không vui vẻ" như thế nào, hoặc là nó có quá nhiều miêu tả và các thứ.

"Tôi đã viết nó chỉ trong hai giờ, rõ ràng là.... Bên cạnh đó, tôi đã cố gắng hết sức để viết nó gần giống như "Cách sống sót", mấy người có biết không??"

Trong số tất cả những bình luận đó, có một bình luận đặc biệt khiến cô chú ý.

- Thưa tác giả. Thật là một câu chuyện tuyệt vời. Tôi có thể hỏi về lịch đăng truyện của bạn được không?

Một sự ngây thơ vô đối đã khiến anh ấy sử dụng tên thật của mình làm tên người dùng. Han Sooyoung nhìn chằm chằm vào cái tên đó rất, rất lâu. Cô nhìn kỹ hơn, và phát hiện ra một bình luận khác được đính kèm với nó.

- Bạn... có định ra chương khác vào ngày mai không?

Cô liên tục nắm chặt và mở rộng nắm tay của mình nhiều lần. Mồ hôi ướt đẫm đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô.

Có thực sự ổn không nếu tôi viết nó?

Ngay cả vậy, chẳng phải như thế này cũng ổn rồi sao?

Han Sooyoung do dự một lúc lâu, trước khi gõ câu trả lời.

Trong khi nghĩ về một người nào đó vẫn đang sống bên kia màn hình này.

Trong khi nghĩ về một cậu bé nào đó sẽ hít thở, ăn uống, hét lên những điều vô nghĩa như "Tôi là Yoo Joonghyuk", và làm bất cứ điều gì cần thiết để chịu đựng tận thế của chính mình.

Và như vậy, câu chuyện về một hồi quy giả dài tận 3149 chương đã bắt đầu theo cách này.

- Đúng. Một chương mới sẽ được đăng vào ngày mai.