Toàn Trí Độc Giả - Sing Shong (P4)

Chương 530: Phần kết 2 - Không thể tìm thấy




Quan điểm của độc giả toàn trí.

Han Sooyoung nheo mắt sau khi nhìn thấy cụm từ đó. "....Không phải đó là tên kỹ năng của Kim Dokja sao?"

Tại sao một thứ như vậy lại được khắc trong khoảng cách giữa các đường thế giới?

Những dòng chữ tiếp tục.

⸢Điều này là không thể tránh khỏi, tôi nghĩ. Và lý do tại sao tôi chấp nhận hành

động của mẹ cũng là như thế này.⸥

⸢Lý do tại sao tôi bắt đầu viết một bài luận không thể giải thích được...⸥ ⸢Lý do tại sao tôi phải trở thành con trai của một kẻ giết người...⸥

Những ký tự này đang di chuyển về một hướng nhất định với tốc độ không đổi. Những dòng chữ liên tiếp trải dài từ quá khứ đến tương lai. Chính lúc này, Han Sooyoung nhận ra điều gì đó.

"Hồi quy" là một hành động phân nhánh ra một thế giới mới từ một "điểm nhất định trở đi" trong khi đi ngược lại đường thế giới hiện tại.

Vậy, điều gì sẽ xảy ra nếu họ bị mắc kẹt trong loại khoảng không này trong khi đi ngược lại đường thế giới? Nếu đó là những gì thực sự đã xảy ra, thì thời điểm này, nơi mà người ta có thể đọc được những dòng chữ như vậy hẳn phải là...

"Này, Yoo Joonghyuk! Điều này...!"

Khi nhìn lại, cô ấy nhận ra rằng Yoo Joonghyuk cũng đang nhìn "thứ gì đó khác".

Boom, ka-booom-!

Cánh đồng tuyết rung động ầm ầm.

Ai đó đang đập vào khoảng trống giữa các đường thế giới mà họ đang mắc kẹt. ⸢"Thả bà ấy ra! Tôi nói, thả bà ấy ra, ngay bây giờ!!"⸥

⸢Kim Dokja đã khóc.⸥

Tình huống này, lẽ nào là....?

⸢Tôi bắt đầu điên cuồng đập vào tường.⸥

⸢Tôi nổi da gà. Để nghĩ rằng mọi thứ đều sẽ trở thành những câu chuyện. Để nghĩ rằng, mọi hành động chúng ta thực hiện và mọi lời chúng ta nói sẽ trở thành kịch bản và biến thành các câu phía trên bức tường.⸥

⸢"Câm miệng! Đây là cảm giác của tôi!"⸥

Cô không thể nhìn thấy mặt anh ấy. Nhưng, Han Sooyoung có thể nói chỉ bằng cách đọc những câu này. Kim Dokja chính là người đã nói những lời này - Kim Dokja đã chiến đấu ở đâu đó, trong quá khứ của lượt thứ 3 trong "Cách sống sót".

⸢Kim Dokja muốn biết. Anh ấy nên làm gì? Anh ấy phải làm gì để phá bỏ bức tường này? Đây có thể là cái giá phải trả vì đã đọc "Cách sống sót"? Có phải thực tại của chính tôi đang trở thành một cuốn tiểu thuyết bởi vì tôi đã đọc cuốn tiểu thuyết đó?⸥

Khi Han Sooyoung đọc những câu này, cô đã chắc chắn về điều đó. Han Sooyoung nói: "Đây là lúc ở [Lâu đài bóng tối].

"..... Lâu đài bóng tối?"

"Sự kiện này xảy ra ngay sau khi Kim Dokja chiến đấu chống lại "Kẻ ăn giấc mơ". Anh ấy đã nói với tôi về điều đó một thời gian trước. Anh ấy bị mắc kẹt bên trong kỹ năng của chính mình, và.... "

Ngay trước khi họ đi đến kịch bản cuối cùng, Han Sooyoung đã có cơ hội nói chuyện với Kim Dokja cả đêm. Đó là để thảo luận về kế hoạch của họ trong tương lai, nhưng cũng là để nói về những vấn đề của quá khứ. Họ nghĩ rằng một số thứ mà họ không thể giải quyết sẽ có khả năng trở thành manh mối cho tương lai.

- Bây giờ nghĩ lại, khi đó tôi cảm thấy có chút gì đó kì lạ. Ai đó đã gọi tôi, nhưng... Nếu không có giọng nói đó, có lẽ tôi đã gặp rắc rối nghiêm trọng.

"Này, Kim Dokja!!"

"Han Sooyoung, đừng lãng phí thời gian nữa. Đây chẳng qua chỉ là một lịch sử đã được ghi lại."

"Khoảng trống" phải tồn tại như một khoảng trống. Chỉ khi đó phần còn lại mới không tồn tại như những khoảng trống.

Nhưng, thực tế là những câu văn có thể được tìm thấy ở một nơi như thế này, chẳng phải điều đó có nghĩa là vẫn còn những câu chuyện mà họ chưa đọc?

Han Sooyoung lại đưa tay về phía những ký tự khổng lồ. Những hạt đen như mực lần này cũng nhuộm đen tay cô.

Nhưng, chúng không phải là các hạt than chì. Không, chúng là những hạt đen rất nhỏ và rất mịn được tạo ra từ các số một và số không.

Han Sooyoung thậm chí còn nắm lấy ký tự này chặt hơn trước.

Nếu đây là câu chuyện đã được ghi lại, thì có thể thay đổi bản ghi này không, bằng một cách nào đó?

[Một Câu chuyện mới của Hóa thân "Han Sooyoung" đang thức dậy!]

Tsu-chuchuchuchut!

Một cơn mưa tia lửa rộng lớn bùng nổ và bắt đầu tấn công toàn bộ cơ thể cô. Cứ như thể mọi câu văn tồn tại trên đời đều đang trừng mắt nhìn cô.

Yoo Joonghyuk kêu lên. "Đồ ngốc... Bây giờ không phải là....!"

[Câu chuyện, "Chuyên gia sửa đổi", đã bắt đầu kể chuyện!]

Tsu-chuchuchuchut! "Này! Tỉnh lại đi!"

Khi cô nắm chặt câu văn, sức sống ẩn chứa trong nó được truyền sang cô. Đó là cuộc đời của Kim Dokja. Cuộc đời anh, sống vì mục đích viết câu này lên [Bức tường cuối cùng].

Han Sooyoung hét vào mặt Kim Dokja hiện đang vật lộn với [Bức tường thứ 4]. "Đây là kỹ năng của anh! Đừng để bị nuốt chửng bởi kỹ năng của chính anh!"

Như thể cô ấy đang cố gắng sửa lại câu văn đã ghi, cô ấy nắm lấy toàn bộ dòng chữ đó và lắc mạnh. Có lẽ cô ấy đã sai. Kim Dokja có thể tự mình vượt qua nguy hiểm này, và giọng nói của cô ấy có thể không bao giờ đến được với anh.

Ngay cả vậy, Han Sooyoung vẫn để lại câu nói của mình lên trên [Bức tường]. Tsu-chuchuchuchut!

Bởi vì, có thể, chỉ là có thể, ai đó bên kia bức tường có thể nghe thấy cô ấy. "Han Sooyoung, quá trình hồi quy lại sắp bắt đầu rồi!"

"Câm miệng! Này, anh cũng vậy! Mau nói gì đó đi!"

Hình bóng của Han Sooyoung và Yoo Joonghyuk lại bắt đầu tản ra dưới những tia sáng rực rỡ. Tuy nhiên, trước khi hoàn toàn biến mất, Yoo Joonghyuk đã cau có nói điều gì đó.

"Hủy kỹ năng của cậu đi, Kim Dokja."

*

Yoo Sangah chớp chớp mắt kinh ngạc.

Những tia sáng yếu ớt bao quanh cô. Màn hình phía trước dường như lắc lư không ổn định. Nó đang hiển thị hồ sơ nhân sự mà cô ấy vừa duyệt.

"...Ah."

Mọi thứ đều cảm thấy không thực tế đối với cô. Cô chớp mắt một lần nữa, và cảm nhận được những cảm giác từ cơ thể yếu ớt của mình. Đây là cơ thể của một Hóa thân, không được che chở bởi "phước lành" của hệ thống, cũng như đã mất đi sức mạnh của các kỹ năng và Dấu thánh. Đây là cảm giác của một con người.

Cô ấy thực sự đã trở lại.

Những việc cô cần làm lần lượt hiện lên trong đầu cô. Đầu tiên, hãy xác nhận điểm bắt đầu hồi quy của cô. Cố gắng liên lạc với các đồng đội khác thông qua các đường dây liên lạc khẩn cấp. Và sau đó....

Cô bất ngờ lao ra khỏi chỗ ngồi, khiến nhiều ánh mắt đổ dồn về phía cô. Cô nhớ lại từng cái tên cũ quen thuộc. Chẳng hạn như, phó phòng Kim Minwoo, trưởng phòng Jang Eunyeong, và...

"Haha, vậy cô nghĩ sao về đội nhân sự? Sangah-ssi, cô có thích ở đây không?"

Người đàn ông đi về phía cô với thái độ như muốn gây gổ - đó là giám đốc điều hành Kang Younghyun. Và người đang kiên trì theo sau ông ta... trưởng phòng tài chính, Han Myungoh. Người sau, thận trọng đọc bầu không khí cho đến lúc đó, ngượng ngùng mỉm cười nhìn về phía cô. Anh ta không phải là "Han Myungoh" mà cô đã biết trong bốn năm qua. Rốt cuộc, người mà cô biết đã không vượt qua lượt hồi quy này.

"Yoo Sangah-ssi, đợt bán hàng mà cô thực hiện lần này thật sự rất tốt...."

Không nói một lời, cô bắt đầu chạy. Cô lướt qua giám đốc điều hành Kang và lao vào hành lang. Đột nhiên, cảm giác về thực tại của cô dường như mờ đi.

Cô ấy đã thực sự thành công hồi quy?

Quang cảnh thế giới đã từng rất quen thuộc lướt qua cô.

Cô ấy thường đến đây làm việc vào giờ cố định vào mỗi buổi sáng và về nhà vào một thời gian định trước.

Đó là quy tắc của thế giới này, và cô ấy đã chăm chỉ tuân theo nó. "Này, nhìn bên đây! Yoo Sangah-ssi!"

Thẻ nhân viên của cô ấy cũng giống hệt như vậy. Đã có lúc, trong cuộc sống trước đây, cô ấy đã phải vật lộn rất nhiều để có được thứ này đeo trên cổ mình. Như thể thứ nhỏ bé này có thể làm bằng chứng cho giá trị thực sự của cô ấy.

Khi cô ấy đến văn phòng của đội QA, hoàn toàn hụt thở, một số nhân viên bắt đầu nhận ra cô ấy.

"Ơ? Yoo Sangah-ssi?"

Chiếc điện thoại cất trong túi cô liên tục kêu lên - những tin nhắn được gửi đến, chỉ trích sự rời bỏ vị trí đột ngột của cô. Và sau đó, những tiếng hét lớn vang lên từ phía sau cô.

Yoo Sangah tiến đến một vách ngăn nhất định, từng bước một. ⸢Người mà cô nhớ, anh ấy đang ở đó.⸥

Một người đàn ông đeo tai nghe nhìn lên cô.

Pin dự phòng luôn được sạc ở góc của vách ngăn.

Đó là nơi "Kim Dokja" mà cô nhớ đang ở.

Kim Dokja, trước khi các kịch bản bắt đầu.

Không nhận ra điều đó, cô đưa tay ra và nắm lấy hai má anh. "Ư....??"

Đôi mắt của Kim Dokja mở thật lớn. Những người xung quanh, giật mình vì hành động đột ngột của cô, bắt đầu lẩm bẩm. Nhưng, những lời cô hiện tại đang nghe không đến từ bọn họ.

⸢"Yoo Sangah, tại sao cô lại nhẫn tâm đến vậy? Giống như cách "Kim Dokja" này là Kim Dokja, "Kim Dokja bị bỏ lại ở nơi đó" cũng là Kim Dokja. Cô đang..."⸥

Những lời nói của Han Sooyoung đang lấp đầy trong đầu cô. Tại sao hồi đó cô ấy lại lạnh lùng đáp lại như vậy? "Dokja-ssi."

Thế nhưng, giờ đây cô đã biết. Nhìn vẻ mặt thẫn thờ của Kim Dokja này, làm sao cô có thể không nhớ được chứ?

⸢"Sooyoung-ah. Tôi cũng có những kỷ niệm mà tôi trân trọng."⸥

Cô ấy không phải là "tác giả" như Han Sooyoung, cũng không phải là "nhân vật

chính" như Yoo Joonghyuk.

Không, cô ấy là Yoo Sangah. Yoo Sangah, là đồng nghiệp của Kim Dokja và cũng là bạn của anh ấy.

Không hiểu vì lý do gì, nước mắt trào ra che khuất tầm nhìn của cô, nhưng cô vẫn cố gắng cười thật rạng rỡ.

⸢Cô ấy quay lại đây để bảo vệ Kim Dokja này.⸥

Môi của Kim Dokja nhấp nhô lên xuống. Đôi mắt âm u của anh bắt đầu hiện lên vài tia sáng như thể cuối cùng anh đã nhận ra cô. Và khi chứng kiến những tia lửa mờ mờ nhảy múa trong đôi mắt đó, Yoo Sangah đã mở miệng.

"Hãy cùng đi tìm câu chuyện mà anh đã quên nào."

*

Yoo Sangah dẫn Kim Dokja đi và ngay lập tức rời khỏi tòa nhà công ty. Để chắc chắn, cô ấy cũng không quên hét vào mặt những người khác, khi họ lao qua các hành lang.

"Bây giờ vẫn chưa muộn, vì vậy hãy rời khỏi văn phòng và cố gắng bắt một con châu chấu, ít nhất là vậy!"

Cả hai đi đến ga Gwanghwamun, và người đầu tiên đến đó, Jung Heewon, đã chào họ. Cô đứng dưới những bức tượng chưa bị hư hại của Vua Sejong và Lee Soonshin, và vẫy tay.

"Yoo Sangah-ssi!"

Không khỏi hạnh phúc trong lần hội ngộ này, họ đã mạnh mẽ ôm nhau. Có vẻ như người duy nhất đến được đây cho đến nay là Jung Heewon.

"Có chuyện gì với Dokja-ssi vậy?"

"... Trạng thái ký ức của anh ấy vào lúc này dường như không ổn định. Anh ấy đang gặp bối rối khi cố gắng nhận thức thực tế."

Cô chỉ có thể đoán rằng trạng thái này diễn ra vì anh ấy là một Avatar. "Còn Joonghyuk-ssi và Sooyoung-ssi?" Yoo Sangah hỏi.

"Tôi vẫn chưa thể liên lạc với họ. Tôi không biết về Joonghyuk-ssi, nhưng Sooyoung-ssi là kiểu người thường sẽ gọi mọi người trước khi làm bất cứ điều gì khác, vì vậy...."

Đã vài giờ kể từ khi họ hồi quy thành công.

Hai người đó thậm chí có thể mượn điện thoại để liên lạc với những người khác. Do đó, việc họ không làm vậy có nghĩa là một cái gì đó có thể đã xảy ra ở đâu đó.

"Còn những người khác?"

"Gilyoung-ee hiện đang ở vùng nông thôn, trong khi Yoosung-ee và Jihye nói rằng họ có thể đến đây hơi muộn. Về phần Hyunsung-ssi... "

"Hộc! Hộc!! Heewon-ssi! Sangah-ssi!"

Một con gấu khổng lồ đang chạy về phía họ từ xa trong khi vẫy cả hai tay. Con gấu đang mặc một bộ quân phục.

"Ehng? Nhưng mà, không phải anh nói sẽ không thể ra ngoài vì bị kẹt trong căn cứ sao?"

"Thực ra tôi đã rời đi mà không có sự cho phép."

".... Làm vậy có ổn không?"

"Thế giới sắp bị hủy diệt, vì vậy nó sẽ không có vấn đề gì cả."

"Vẫn còn một khoảng thời gian nữa cho đến lúc đó để nói "sắp", anh biết đấy."

Trong khi nói, Jung Heewon cho mọi người xem màn hình điện thoại của cô ấy hiển thị thời gian biểu.

⸢D-28 cho đến khi bắt đầu kịch bản.⸥

Lee Hyunsung làm một vẻ mặt nghiêm trọng. "....Không phải chúng ta định hồi quy về ngày trước khi các kịch bản bắt đầu sao?"

"Tôi nghĩ như thế này tốt hơn. Chúng ta sẽ có thêm thời gian để chuẩn bị, vì vậy chúng ta có thể cứu được nhiều người hơn theo cách này.

Vrrr...

Mọi người bắt đầu xuất hiện trong phòng trò chuyện mà họ đồng ý tham gia trước khi đến đây. Jung Heewon đã sử dụng ứng dụng dịch để đọc các tin nhắn được gửi đến.

- Fei Hu của Trung Quốc đã đến nơi an toàn. Tuy nhiên, có rất nhiều bụi mịn.

- Ranvir Khan của Ấn Độ, tôi đã đến, không có vấn đề gì. Đang ở cùng một mùi hương thật hoài niệm.

- Đây là Asuka Ren từ Nhật Bản. Tôi nhìn thấy trần nhà quen thuộc. Không có vấn đề gì ở đây cả, cho đến nay. ("・ω・ ́)

100 Hóa thân mạnh nhất của đường thế giới trong quá khứ, đã hồi quy thành công, hiện đang tụ họp tại một nơi.

Các đồng đội nhìn nhau đồng loạt gật đầu. "Hãy bắt đầu chiến dịch."

*

⸢D-21⸥

- Lệnh bắt giữ đã được ban hành đối với "Trung úy Lee", người bị tình nghi đánh

cắp một kho vũ khí lớn từ căn cứ quân sự...

- Sự lan truyền đột ngột của "thuyết ngày tận thế" trên internet gần đây đã khiến một số chuyên gia...

⸢D-14⸥

- "Thuyết ngày tận thế", được cho là sẽ bùng nổ như một mốt nhất thời, vẫn không có dấu hiệu giảm bớt sau hai tuần.

- Người theo chủ nghĩa tận thế "Selena Kim" kêu gọi mọi người chuẩn bị đồ đạc cho cuộc biến động bất ngờ sẽ xảy ra sau hai tuần nữa...

- Một số cá nhân nổi tiếng trong giới tài chính đã ủng hộ cho thuyết ngày tận thế, khiến công chúng chỉ trích...

⸢D-7⸥

- Nhiều ống thuốc chứa vi khuẩn được đánh dấu để nghiên cứu đã bị đánh cắp

từ một công ty dược phẩm nổi tiếng...

- Thời gian gần đây, cơn sốt sưu tập trứng ếch đã tràn sang các em nhỏ ở độ tuổi thanh thiếu niên...

⸢D-1⸥

- Cuối cùng, chỉ còn một ngày nữa là đến "ngày tận thế" theo như lời tiên tri của

nhà khải huyền "Selena Kim", và...

⸢D-DAY⸥

Lee Seolhwa nhìn ống thuốc nhỏ đang nắm chặt trong tay.

- Côn trùng sống hoặc trứng của chúng đã được cho vào bên trong ống thuốc.

- Để cứu càng nhiều người càng tốt, chúng tôi thậm chí còn lan truyền vị trí của các ống cấp cứu ẩn trên internet.

- Và bây giờ, đã đến lúc cầu nguyện cho sự may mắn.

⸢4 giờ trước tận thế.⸥

- New Delhi, Ấn Độ. Công tác chuẩn bị đã hoàn tất.

- Bắc Kinh, Trung Quốc. Việc chuẩn bị cũng đã hoàn tất ở đây. - Washington, Hoa Kỳ. Chúng tôi cũng đã sẵn sàng.

⸢1 giờ trước tận thế.⸥

- Seoul, Hàn Quốc. Chuẩn bị, hoàn tất. ⸢10 phút trước tận thế.⸥

- Đội Shin Yoosung và Lee Gilyoung. Hoàn thành việc triển khai đến vị trí của tuyến tàu điện ngầm số ba.

Hiện đang ở sân ga Apgujeong chờ tuyến tàu điện ngầm số ba.

Trong khi nghe tiếng tàu điện ngầm ầm ầm gần hơn, Shin Yoosung đột nhiên mở miệng. "Nó sẽ hiệu quả chứ?"

"Tất nhiên. Cậu có bao nhiêu quả trứng ếch trên người?"

"102. Thế còn cậu?"

"524."

Shin Yoosung nhíu mày và nhìn chằm chằm vào chai PET của Lee Gilyoung.

"Này cậu! Nếu cậu lấy nhiều như thế cho bản thân, vậy còn những người khác thì sao....?!"

"Argh, họ đều mang theo ống thuốc bên mình, nên mọi thứ sẽ ổn thôi. Nếu tôi trở nên mạnh mẽ hơn cái tên đen thui xấu xa đó, tôi sẽ trở nên vô cùng giàu có trong khoảng thời gian này! Với cái này, tôi sẽ....!"

Đúng lúc đó, một người đã giật chai PET khỏi tay Lee Gilyoung. Cậu bé giật mình quay lại và nhanh chóng phát hiện ra một người đàn ông quen thuộc đang đứng đó.

"Là anh, cái tên đen thui xấu xa!"

"Joonghyuk ahjussi? Chú đến từ khi nào vậy?!"

"Vừa mới tới. Một vấn đề xảy ra với Dấu thánh và chúng tôi bị trì hoãn."

Yoo Joonghyuk thở hổn hển và lau mồ hôi trên trán trong khi nhét chai PET vào bên trong áo khoác.

"Còn Kim Dokja?" Anh ấy hỏi.

"Seolhwa unnie đang ở với anh ấy vì tình trạng của anh ấy rất kém. Có lẽ vì kịch bản chưa bắt đầu nên anh ấy vẫn ổn được một lúc, nhưng sau đó lại bất tỉnh."

"Và việc chuẩn bị cho chiến dịch?" "Tất cả đã hoàn thành."

Thay vì bắt đầu giải thích dài dòng, Shin Yoosung chỉ đơn giản đưa một chiếc điện thoại dự phòng cho Yoo Joonghyuk.

Trong lúc đó, Lee Gilyoung càu nhàu rút ra một chai PET khác. "Hừm. Tôi biết ngay anh ta sẽ ăn cắp cái của tôi, vì vậy tôi đã chuẩn bị một cái khác sớm hơn!"

⸢06:55 PM⸥

Một chiếc tàu điện ngầm khác đang tiếp cận họ từ xa. Cả ba người cùng leo lên tàu. Tuyến tàu điện ngầm số ba này có mùi giống hệt như trước đây. Một khung cảnh yên bình, nơi không một ai lo lắng về ngày tận thế sắp đến, đang hiện ra trước mắt họ.

Trong khi nhìn vào bóng tối của đường hầm đang lướt qua, Lee Gilyoung đột nhiên lẩm bẩm một mình. "....Vậy, các kịch bản thực sự sẽ bắt đầu chứ?"

Với vẻ mặt hơi không tự tin, cậu lén nhìn về phía Yoo Joonghyuk. Trong suốt 28 ngày qua, cậu bé đã chuẩn bị cho ngày tận thế chăm chỉ hơn bất kỳ ai khác. Tuy vậy, hơi trớ trêu thay, bây giờ cậu lại lo lắng rằng ngày tận thế sẽ không xảy ra.

Yoo Joonghyuk nói với cậu bé đang lo lắng. "Nó sẽ bắt đầu. Dù sao, nó cũng đã làm như vậy trong 1864 lần qua."

Đó là những lời đến từ người đàn ông đã chờ đợi ngày tận thế trong một thời gian rất dài. Anh không nói gì nữa và lặng lẽ nhìn đồng hồ.

Ba phút. Hai phút. Một phút. Và cuối cùng...

[07:00 PM]

Cùng với một tiếng rít lớn, tàu điện ngầm ngay lập tức dừng lại một cách đột ngột. Tất cả những hành khách đều hoảng sợ hét lên khi bóng tối bất ngờ ập đến. Và trong khung cảnh hoàn toàn hỗn loạn này, chỉ có ba người mang vẻ mặt nhẹ nhõm.

Như thể để chiếu sáng bóng tối đen tuyền này, giọng nói của Yoo Joonghyuk vang lên.

"Chiến dịch,, bây giờ sẽ bắt đầu."