Toàn Trí Độc Giả - Sing Shong (P4)

Chương 515: Giấc mơ cổ xưa nhất




Đó là giọng thật của Yoo Joonghyuk, người đã sống qua 1864 kiếp. Giọng nói đó là bằng chứng của lịch sử bắt đầu từ lượt thứ 0 cho đến lượt thứ 1863. Và nhân vật chính của giọng nói đó đang tuyên bố điều này: anh ta không ai khác chính là Yoo Joonghyuk, và anh ta không ai khác chính là nhân vật chính của "Cách sống sót".

"Tôi, tôi, tôi....."

Đứa trẻ run rẩy một cách đáng thương, vẫn chưa dám mở mắt ra. Như thể nó biết rằng toàn bộ thế giới của mình sẽ sụp đổ ngay khi nó làm vậy.

["Giấc mơ cổ xưa nhất" đang từ chối giấc mơ của chính mình!]

⸢Đây chỉ là ảo ảnh chỉ là ảo ảnh chỉ là ảo ảnh⸥ "Đây không phải là ảo ảnh."

Trong khi "Kẻ mưu phản bí mật" đang nói, các câu văn bắt đầu phát ra xung quanh đứa trẻ. Đó là những đoạn văn từ "Cách sống sót" mà cậu bé đã đọc, mà tôi đã đọc cùng cậu ấy.

Những câu văn đã giữ tôi sống, và cuối cùng cũng sẽ giết tôi. Và một người nào đó đã lên tiếng trong những câu văn đó. ⸢"Lee Hyunsung. Nó vẫn chưa kết thúc."⸥

⸢"Đừng lo. Tôi chắc chắn sẽ kết thúc này."⸥ ⸢"Tôi sẽ không bao giờ quên cô, Shin Yoosung."⸥

Những câu văn sống động đó đã sớm trở thành những câu chuyện. Những câu chuyện được tưởng tượng, và trí tưởng tượng được tái tạo thành hiện thực trong một thế giới khác.

Không biết rằng một điều như vậy đang xảy ra ở một thực tại khác, cậu bé vẫn luôn mong muốn câu chuyện tiếp tục.

⸢"Đến lượt hồi quy tiếp theo, rồi lại đến lượt tiếp theo."⸥

Để sống sót, cậu bé đã tưởng tượng. Vừa bị người thân gây sức ép, vừa bị bọn

côn đồ ức hiếp.

Để không cảm thấy đau đớn, cậu bé đã nghĩ về phần tiếp theo của câu chuyện.

⸢"Dù có chuyện gì xảy ra thì tôi cũng sẽ sống sót và chứng kiến sự kết thúc của những kịch bản này."⸥

Cậu cảm thấy an ủi khi nhìn nhân vật chính kiên cường. Và trong niềm an ủi đó, cậu mong nhân vật chính sẽ không bỏ cuộc cho đến cuối cùng.

⸢Tác giả-nim, sự hồi quy của Yoo Joonghyuk sẽ tiếp tục trong bao lâu?⸥ Cậu cầu mong cho hành trình hồi quy này không bao giờ có hồi kết. Tsu-chuchu.....

"Kẻ mưu phản bí mật" không nói gì khi xem những dòng ký ức của cậu bé. ⸢Anh ấy hẳn luôn ghi nhớ từng cái một trong số những sự kiện này.⸥

Tất cả những quyết tâm mà anh ta chưa bao giờ quên từ lượt thứ 0 cho đến lượt thứ 1863.

Các đồng đội và tôi cũng nhìn thấy những thứ đó. Yoo Joonghyuk đã khụy xuống sau khi "Kẻ mưu phản bí mật" rời khỏi thân thể; anh ấy đang nặng nề rê.n rỉ khi tất cả những ký ức tràn vào. Shin Yoosung liên tục rơi nước mắt, trong khi Lee Jihye ngồi phịch xuống đất. Lee Hyunsung và Jung Heewon cũng cố gắng chịu đựng trong khi đỡ bờ vai run rẩy của nhau.

Giờ đây, tất cả họ đều đã biết. Họ biết rằng Kẻ mưu phản vĩ đại cần được đền bù cho cuộc đời của mình.

"N-Nhưng, nhưng, ngay cả vậy..."

Shin Yoosung lẩm bẩm như thể cô bé đang ở trong trạng thái xuất thần, và nhìn lên tôi. Như thể cô bé muốn tôi nói cho cô ấy biết cách vượt qua tình huống này.

"Kẻ mưu phản bí mật! Dừng lại! Tôi nói, dừng lại!!"

Chỉ có một mình Han Sooyoung chống lại cơn mưa tia lửa ngay trước mặt cô ấy và liên tục vung nắm đấm về phía khoảng không. Tuy nhiên, "Kẻ mưu phản bí mật" vẫn không nhìn lại.

⸢Và như vậy, "Kẻ du hành của Ngày tận thế cô đơn" đã đi đến cuối cuộc hành trình của mình.⸥

[Phá thiên kiếm] bị vỡ hết lần này đến lần khác chỉ để được vá lại, giờ đây đang lặng lẽ kêu lên.

⸢Cuối cùng, Chòm sao tài trợ của anh ấy đã ở trước mắt anh ấy.⸥

"Đó là cậu."

Vai đứa trẻ run lên một cách đáng thương như thể nó đang gặp ác mộng. ⸢Đây là một sinh vật yếu ớt có thể bị giết ngay lập tức.⸥

Phá thiên kiếm của anh ta một lần nữa rít lên đầy hung ác. Đây là thanh kiếm đã hạ gục vô số Chòm sao. Ngay cả Poseidon, hay Zeus, hay Nữ Oa, và thậm chí là Vua Dokkaebi cũng không thể thoát khỏi chính lưỡi kiếm này. Không một ngôi sao nào có thể sống sót sau khi dám chống lại anh ta.

Đây là cơ hội trả thù của anh ta, đạt được sau khi trải qua 1864 kiếp sống.

[Phá thiên kiếm] từ từ di chuyển.

"Kẻ mưu phản bí mật!! Không, đợi đã! Yoo Joonghyuk-!!"

Cả tôi và Han Sooyoung đều không thể ngăn cản. Sự kiện này, nó chỉ đơn giản là phải xảy ra. Shin Yoosung nắm chặt tay tôi đang khóc. Cô ấy không thể ngậm miệng mình lại, và thở hổn hển một cách mất kiểm soát.

Mọi thứ sẽ kết thúc với điều này.

Tôi sẽ không cần phải đọc câu chuyện của người khác nữa. Yoo Joonghyuk sẽ được giải thoát khỏi hành trình hồi quy kéo dài của mình.

⸢Mặc dù vậy, tại sao thanh kiếm đó còn chưa di chuyển?⸥

Phá thiên kiếm của Kẻ mưu phản bí mật tiếp tục vung lên trong không trung. Lưỡi kiếm đe dọa chém gục cậu bé bất cứ lúc nào, thay vào đó, chỉ đơn giản là gạt qua hàng rào bảo vệ giống như vỏ trứng xung quanh đứa trẻ.

⸢Mặc dù lớp vỏ bên ngoài của nó đã bị vỡ nát, con chim này vẫn không thể bay đến bất cứ đâu.⸥

Bóng dáng cậu bé run rẩy không thể kiểm soát. Những Câu chuyện mang cảm giác xấu xa đang quay xung quanh cậu ta.

⸢"Này, tên nhóc này lại vẽ gì đó vào vở của nó!"⸥ ⸢"Chậc chậc. Cậu ta rất giống mẹ của mình...."⸥

⸢"Cậu là Kim Dokja? Cậu có biết mẹ cậu đang ở đâu không? Ừm... tôi hiểu rồi. Cậu không oán hận mẹ cậu chứ? Trước đây mẹ cậu như thế nào?"⸥

⸢"Cậu định giữ im lặng trong bao lâu? Nếu cậu vẫn không chịu nói bất cứ điều gì, cả thế giới sẽ hiểu lầm cậu."⸥

Xoẹt.

[Phá thiên kiếm] vung vẩy trong không trung đã chém chính xác vào những câu nói từ ký ức đó. Đôi vai của cậu bé run rẩy ít hơn trước một chút.

⸢Nhưng mà, tại sao?⸥ Đầu óc tôi rối bời.

⸢Sao lại như vậy?⸥

Sau đó, một giọng nói thật vang lên.

[[....Cậu bé này có phải là "người đó" không?]]

Một người đàn ông với vóc dáng vạm vỡ và vụng về chui ra từ cái bóng của Kẻ mưu phản bí mật. Đó là Lee Hyunsung của lượt thứ 999. Kẻ mưu phản gật đầu.

"Chính xác. Đứa trẻ này là nhà tài trợ của tôi."

[[Bây giờ điều này lại khiến tôi bực mình. Đứa nhỏ này là thủ phạm cho tất cả mọi chuyện??]]

Ngay cả Kim Namwoon và Lee Jihye của lượt thứ 999 cũng đang ở đây.

Họ là những Vị thần bên ngoài đã trải qua lượt thứ 999. Không chỉ có mình Yoo Joonghyuk muốn phá hủy và kết thúc "Giấc mơ cổ xưa nhất".

"Không."

[[Cái gì cơ? Nếu vậy...]]

"Kẻ mưu phản bí mật" nhìn xung quanh thay vì trả lời.

Có thể nghe thấy tiếng ồn ào của những người dân đổ xô ra vào để bắt tàu điện ngầm phát ra từ sân ga phía xa. Anh ấy nhìn lại, và chuyến tàu chúng tôi đi đã chạy mất rồi.

Thay vào đó, có một chuyến tàu chạy đến ga Daehwa sẽ chở hành khách đến điểm đến chưa biết của họ trong thế giới bình thường này. Và sau đó, đám đông lướt qua chúng tôi như thể họ hoàn toàn không nhìn thấy chúng tôi.

- Trạm này là Daehwa...

Người ta leo lên tàu điện ngầm ngay cả trước khi các hành khách có thể xuống tàu; mọi người chèn ép và xô đẩy nhau, hoặc lăng mạ nhau. Một bà cụ bị đẩy sang một bên bởi làn sóng đổ bộ của người dân và ngã xuống. Không ai cố gắng giúp bà ấy. Người đầu tiên chứng kiến cảnh ngộ của bà là một ông già ngồi trên những chiếc ghế dành riêng cho các mẹ bầu.

Ông ta nhìn chằm chằm vào bà cụ một lúc, trước khi giở tờ báo ra, ông ta lấy nó ra để che tầm nhìn của mình. Và phía trên tờ báo đó, có thể nhìn thấy tiêu đề của một bài báo.

- Bài luận của một phạm nhân sẽ được xuất bản.

Đó là một bài báo mà tôi biết khá rõ. Nhiều người đã đọc nó, tán gẫu, và sau đó, quên mất bài báo đó.

⸢Một bi kịch không có gì đặc biệt. Nhiều nhất thì đó cũng chỉ là một bi kịch xảy ra với một cuộc đời.⸥

"Kẻ mưu phản bí mật" và các Vị thần bên ngoài giờ đang nhìn vào Câu chuyện của tôi. Đôi mắt buồn bã của họ nhìn vào thảm cảnh chỉ mới tiếp diễn trong khoảng hơn một chục năm trở lại đây.

[[.... Ôi, thật là một đứa trẻ tội nghiệp và đáng thương.]] Tôi rùng mình, vô cùng sửng sốt vì những lời đó.

Bi kịch của tôi thậm chí không thể so sánh với nỗi đau của họ. Tội lỗi của việc tạo ra một bi kịch lớn hơn nữa vì chính bi kịch của riêng tôi không nên được tha thứ.

[[Ồ, nghe đây, chúa ơi. Tôi đã phải chịu đựng một khoảng thời gian thực sự dài chỉ để gặp cậu, nhưng....]]

Uriel của lượt thứ 999 đưa tay ra và chạm vào má của tôi lúc nhỏ.

[[Cậu là sự tồn tại bé nhỏ yếu ớt nhất trong vũ trụ này, phải không.]]

Cơ thể đứa trẻ một lần nữa run rẩy.

Tôi loạng choạng đứng dậy.

[[.... Đó có phải là lý do cậu cần chúng tôi? Đây quả thực là một yêu cầu giúp đỡ rất tàn nhẫn.]]

[[Cậu thậm chí không thể kiểm soát trí tưởng tượng của chính mình, phải không?]]

Có cái gì đó không đúng. Một lưỡi kiếm... Tôi, tôi cần tìm một lưỡi kiếm.

Các nhân vật từ lượt thứ 999 đang nhìn nhau. Trong một khoảnh khắc yên lặng đó, họ chỉ nhìn vào nhau.

Người đầu tiên lên tiếng là Lee Jihye của lượt thứ 999.

[[Với tôi thì mọi thứ ổn thôi. Nhưng mà, với anh thì sẽ ổn chứ? Anh đến đây chỉ vì điều này, phải không?]]

Có thể thấy rõ là cô ấy đang nói với ai.

"Kẻ mưu phản bí mật" dừng lại một chút trước khi trả lời cô ấy.

"Mọi thứ đã rất khó khăn."

Câu chuyện này không phải là một thứ gì đó có thể được gói gọn trong một câu. Thảm kịch mà anh ấy đã trải qua không thể được đơn giản hóa như vậy.

"Tôi tự hỏi tại sao nó lại xảy ra với tôi. Tôi thường hay muốn từ bỏ tất cả. Tôi không thể đếm được đã bao nhiêu lần mình nghĩ đến việc tự sát." "Kẻ mưu phản bí mật" giữ im lặng trong một thời gian dài cuối cùng cũng tiếp tục. "Tuy vậy, một người nào đó đã đảm bảo rằng tôi không bao giờ có thể từ bỏ."

Đôi mắt chứa đầy thù hận của anh không nhìn thẳng vào cơ thể đứa trẻ. Không, anh ấy đang nhìn chằm chằm vào Câu chuyện của cậu bé.

Cả Uriel của lượt thứ 999 và Lee Hyunsung đều quỳ xuống và nhẹ nhàng bế đứa trẻ lên trong vòng tay. Lee Jihye và Kim Namwoon sau đó nắm lấy bàn tay lạnh giá của cậu bé.

"Kẻ mưu phản bí mật" đã lên tiếng như để tuyên bố với thế giới. "Bây giờ, hãy mở mắt ra, Kim Dokja."

Lông mi ướt đẫm mồ hôi lạnh của đứa trẻ khẽ run lên. Toàn thân cậu rùng mình không kiểm soát được, như thể đang chống chọi với một cơn ác mộng kéo dài.

Và như vậy, bao lâu đã trôi qua? Mí mắt của đứa trẻ từ từ mở ra.

"Ah, ah, ah....."

Đôi mắt của cậu bé lúc này đang nhìn ra thế giới. Bây giờ cậu đang nhìn vào những thứ mà cậu từng tin là ảo tưởng của mình. Bây giờ cậu đang nhìn vào

Tổng lãnh thiên thần và Thiết kiếm Đế vương ôm lấy cậu, rồi nhìn vào bàn tay của cả Ác ma Ảo tưởng cùng Đô đốc Hải quân. Và cuối cùng...

"Thật sự... thật sự....?"

Và nhân vật chính của câu chuyện mà cậu đã theo dõi bấy lâu nay đang ở ngay trước mắt.

"Thật. Đây không phải là mơ."

Bên trong sự im lặng nặng nề mà không một ai lên tiếng, có thể nghe thấy âm thanh của thứ gì đó vỡ tan.

Nước mắt chảy dài từ mắt đứa trẻ. Tôi biết những giọt nước mắt đó có ý nghĩa gì, và tôi cũng biết những gì "Kẻ mưu phản bí mật" và các Vị thần bên ngoài vừa làm, và đó là lý do tại sao tôi cảm thấy như bị tra tấn trong lòng.

⸢Đó, đó không thể là lựa chọn của họ.⸥

Một sinh vật sống trong một câu chuyện sau một thời gian rất dài cuối cùng sẽ không thể thoát ra khỏi chính câu chuyện đó. Giống như Agares, Metatron, Rồng tận thế, và Vua Dokkaebi, tương tự với các "Vị thần bên ngoài" cũng vậy.

Có lẽ, sự lựa chọn mà họ đưa ra đã được định trước ngay từ đầu?

Tôi nói lớn bằng một giọng như gào thét.

"Cậu ta là "Giấc mơ cổ xưa nhất"! Cậu ta cần phải chết. Nếu cậu ta không chết, thì bi kịch của các người sẽ không bao giờ kết thúc! Sự hồi quy của anh,, tất cả chúng-!!"

Các người không thể bị nuốt chửng bởi "câu chuyện" đó.

Tôi không cần các người thông cảm.

Những gì tôi thực sự mong muốn không phải là một câu chuyện như thế này. [Cá nhân được áp dụng không phải là "Nhân vật".]

"Kẻ mưu phản bí mật" quay lại nhìn tôi với đôi mắt mà tôi không thể nhận ra. Từ trong một câu chuyện mà tôi chưa đọc bao giờ, anh ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Thế nhưng, không chỉ mình anh ấy; Uriel, Lee Jihye, Kim Namwoon và cả Lee Hyunsung nữa.

[Cá nhân được áp dụng không phải là "Nhân vật".]

[Cá nhân được áp dụng không phải là "Nhân vật".]

[Cá nhân được áp dụng không phải là "Nhân vật".]

[Cá nhân được áp dụng không phải là "Nhân vật".]

Tôi thẫn thờ nhìn những dòng thông báo liên tục tăng lên. ⸢Người lính chính trực nhất thế giới.⸥

⸢Vị Tổng lãnh thiên thần cao quý nhất.⸥

⸢Vị đô đốc không dung tha cho sự bất công.⸥

⸢Ác quỷ đầy thù hận đối với thế giới.⸥

⸢Hồi quy giả đã chiến đấu chống lại hệ thống có tên là.⸥

"Kẻ mưu phản bí mật" và "Vị thần bên ngoài" giờ đang nhìn vào thế giới của đứa trẻ này; thế giới chứa đầy những ác ý gần như không thể phát hiện ra mà chỉ có thể cảm nhận được dưới sự quan sát cẩn thận.

Kim Namwoon trừng trừng nhìn vào một thế giới như vậy và lẩm bẩm. [[Ngay cả khi không có, thế giới vẫn như cũ.]]

Anh ta nghe như thể cuối cùng đã tìm ra kẻ thù mà anh ta cần phải chiến đấu từ bây giờ. Những Câu chuyện mà "Kẻ mưu phản bí mật" và các Vị thần bên ngoài tạo dựng nên giờ đang nhe nanh nhìn thực tại xung quanh đứa trẻ.

⸢Kết thúc cuộc hành trình rộng lớn kéo dài, hồi quy giả đã chọn thế giới mà anh ấy khám phá ra.⸥

Các nhân vật đi đến Kết thúc cuối cùng đã thoát ra khỏi câu chuyện. Trong khi ôm lấy vị thần của mình, họ đang hướng tới một câu chuyện hoàn toàn mới.

Tôi lắc đầu như một kẻ điên và bò về phía họ. Điều này không được phép xảy ra.

Tôi đã hứa. Để kết thúc "Giấc mơ cổ xưa nhất". Để kết thúc bi kịch này.

Khi tay tôi đã gần như không cảm nhận được mặt đất xung quanh nữa thì nó phát hiện ra lưỡi kiếm gãy.

Tôi làm được rồi. Với thứ này, tôi... [[Kim Dokja.]]

"Kẻ mưu phản bí mật" gọi tên tôi. Khi tôi ngẩng đầu lên, anh ấy tiếp tục với những gì anh ấy muốn nói.

[[Cậu có nhớ kịch bản đầu tiên không?]]

Kịch bản đầu tiên, "bằng chứng cho sự tồn tại".

"Kẻ mưu phản bí mật" và các Chòm sao đã nhìn thấy tôi lần đầu tiên trong kịch bản đó.

[[Khi đó, cậu đã nói điều này với những người khác. Rằng điều kiện của kịch bản không phải là "giết người".]]

Tôi nhớ lại lời hứa với anh ấy.

- Xin hãy kết thúc "Giấc mơ cổ xưa nhất".

Thế giới bị bao phủ bởi những tia sáng chói mắt, và tầm nhìn của tôi trở nên mờ ảo. Những người đồng đội ngạc nhiên nhanh chóng tập trung xung quanh tôi.

[Bạn đã thực hiện lời hứa của mình với "Kẻ mưu phản bí mật".]

Cậu bé Kim Dokja, hiện đang được ôm bởi Thiết kiếm Đế vương và Tổng lãnh thiên thần, đang nhìn tôi. Ánh sáng bắt đầu quay trở lại đôi mắt của đứa trẻ đã từng đắm chìm trong một giấc mơ dài.

Khi giấc mơ kết thúc? Đó sẽ là...

⸢....Khi giấc mơ không còn là giấc mơ.⸥

Chỉ sau đó, mọi thứ mới bắt đầu có ý nghĩa.

Cũng giống như việc "Giấc mơ cổ xưa nhất" kết thúc vào thời điểm Yoo Joonghyuk của "Cách sinh tồn" đến nơi này.

Có thể nghe thấy âm thanh của chuyến tàu tiếp theo đang đến từ phía xa.

[Chòm sao, "Kẻ mưu phản bí mật" đã đạt đến ■■.]

Ngay khi "Kẻ mưu phản bí mật" phát tín hiệu của mình, tôi và các đồng đội đã bị

hút vào chuyến tàu chạy tới phía sau.

"Nơi này là phần kết của câu chuyện đó."

Những nhân vật đã cứu vớt tuổi thơ của tôi giờ đang biến mất ngoài cánh cửa.

Giống như Yoo Joonghyuk của lượt thứ 1863, người đã tự sát để đi đến đường thế giới mới, giờ đây họ đang bước vào một thế giới mà tôi không hề biết.

Trong những tia sáng, tôi nhìn thấy nụ cười yếu ớt của Yoo Joonghyuk. Anh ấy trông như... được giải thoát.

[■■ của Chòm sao "Kẻ mưu phản bí mật" là "Giấc mơ cổ xưa nhất".]