Toàn Trí Độc Giả - Sing Shong (P4)

Chương 505: Ngôi sao không thể nhìn thấy




[ muốn đặt tên cho Câu chuyện cuối cùng của bạn.] [Bây giờ bạn được đưa ra các lựa chọn cho Câu chuyện cuối cùng.]

[Sử thi của Tinh vân <Kim Dokja Company> đã trở thành ứng cử viên cuối cùng cho "Một câu chuyện duy nhất"!]

[Những ngôi sao sẽ được sinh ra trong sẽ ca tụng Câu chuyện của bạn!]

Trong khi đọc các thống báo lần lượt hiện lên, chúng tôi đã nắm được tình hình hiện tại của mình. Mặc dù tất cả mọi người trông vẫn còn rất rối loạn sau cú sốc, nhưng chúng tôi cũng không thể dừng lại. Gong Pildu đột nhiên cao giọng.

".... Kịch bản chính có kết thúc với điều này không?"

Không giống như thường lệ, không có kịch bản mới nào được đưa ra mặc dù kịch bản chính đã kết thúc. Thay vào đó, những gì lọt vào tai chúng tôi là một tin nhắn hệ thống.

[Hệ thống kịch bản chính của đã đi đến chuỗi kết thúc.]

Đó là một thông điệp mà chưa ai trong chúng tôi từng nghe thấy trước đây.

Tấm màn cuối cùng cũng đóng lại thế giới rộng lớn của các kịch bản. Tất cả chúng tôi đều mang một biểu cảm trống rỗng, không biết phải nói gì.

"Nếu chuyện này kết thúc.... điều gì sẽ xảy ra với thế giới?"

Gong Pildu nhìn chằm chằm vào Bức tường với vẻ mặt trống rỗng. Vô số văn bản nở rộ trên Bức tường hẳn đã cảm nhận được ánh nhìn của ông ấy, bởi vì chúng liên tục phân tán rồi sắp xếp lại. Một vài dòng chữ trong số đó thậm chí còn liên quan đến chính Gong Pildu.

"Người đàn ông mất đi gia đình khi kịch bản bắt đầu."

Theo một cách nào đó, ông ấy dường như đã rất mệt mỏi. Có thể tôi đã nhầm, nhưng tôi nghĩ có điều gì đó đang trào dâng trong mắt ông ấy. Tôi do dự một chút, trước khi nói với ông ấy.

"Còn lại một tồn tại nữa, thứ đã điều khiển tất cả các kịch bản." "Tên khốn đó.... cũng phải bị giết?"

"Nếu ông đã quá kiệt sức, thì dừng lại tại đây cũng không sao."

"Sau khi đến được tận đây?" Cơn thịnh nộ tuyệt đối hiện lên trên khuôn mặt của Gong Pildu. "Tôi không bao giờ có thể tha thứ cho tên khốn đó. Đối với tôi, xé xác hắn ra thành nhiều mảnh nhỏ là còn chưa đủ."

Cảm giác như thể tôi mới là người bị tấn công ngay khi tôi nhìn vào mắt ông ấy. Đồng thời, tôi nghĩ rằng mình đã nhìn thấy Câu chuyện về những người bình thường chết đi trong các kịch bản được phản chiếu sau lưng ông ấy.

"Và tất cả những Câu chuyện đó dường như đều đổ lỗi cho Kim Dokja."

"Tên khốn đó đã lấy đi gia đình và đất đai của tôi. Tôi, tôi nhất định phải...!!" Gong Pildu nói đến đó, và bất ngờ ngã nhào khi bọt máu trào ra khỏi miệng. Lee

Seolhwa nhanh chóng đỡ lấy và bắt mạch cho ông ấy.

"... Thiệt hại trên Cơ thể Hóa thân của ông ấy là rất nặng nề."

Trong trận chiến bên trong cabin, Gong Pildu đã bảo vệ những người đồng đội cùng với Lee Hyunsung. [Pháo đài vũ trang] kiêu hãnh của ông ấy đã bị hư hại nghiêm trọng. Trạng thái của nhà tài trợ của ông ấy, Bậc thầy phòng thủ, cũng khó có thể cảm nhận được. Rất có thể đây là nơi xa nhất ông ấy có thể đến.

"Tôi sẽ đưa ông ấy đi cùng. Dù sao ông ấy cũng có quyền chứng kiến cái kết." "Xin hãy chăm sóc ông ấy."

Lee Seolhwa kích hoạt kỹ năng độc nhất của mình [Cáng], và đặt Gong Pildu trên chiếc giường làm từ lưới ma thuật.

Trong khi đó, cả Lee Jihye và Jung Heewon đều lấy lại năng lượng và đứng dậy.

"Đi thôi, Dokja-ssi. Dù có chuyện gì xảy ra, ít nhất chúng ta vẫn nên cố gắng xem đến cùng."

Tôi rất xấu hổ vì Jung Heewon phải nói những lời đó. Bởi vì cô ấy hẳn là người nên oán giận tôi nhất trong nhóm chúng tôi.

Cô ấy gõ nhẹ vào vai tôi.

"Đừng nghĩ về bất cứ điều gì không cần thiết. Nhà tài trợ của tôi đã nói với anh rồi mà? Chúng ta chỉ có thể thấy được đến đó trong câu chuyện này."

"...."

"Có nghĩa là, không ai biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo."

Giọng cô ấy chứa đựng một sự quyết tâm băng giá. Lee Hyunsung đặt Lee Gilyoung lên lưng mình và gật đầu sau khi nghe cô ấy nói.

"Heewon-ssi nói đúng."

Đó là một điều tương tự với cả Shin Yoosung và Lee Jihye.

"Dù có rất nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng những người đồng đội vẫn tin tưởng vào Kim Dokja."

Các đồng đội của tôi có thấy dòng chữ đó không?

Có ổn không khi một người như tôi đọc được dòng chữ như vậy? Tsu-chuchuchu.....!

[Bạn sẽ tiến vào bên trong "Bức tường cuối cùng" chứ?]

Một tin nhắn mới xuất hiện ngay sau đó.

Tia lửa của Xác suất bay điên cuồng phía trên Bức tường. Với những tia lửa làm trung tâm, Bức tường dường như thu lại; các chữ cái phía trên bề mặt màu trắng bị xóa bỏ và một lối vào nho nhỏ mà chúng tôi có thể đi qua được tạo ra.

Han Sooyoung hỏi với giọng nghi ngờ.

"....Anh có kế hoạch cho những gì bên kia thứ này không?"

Sương mù xám xịt bao phủ bên trong lối vào. Đó là một bức màn sương mù mà tôi đã quen thuộc - từ câu văn mà tôi đã thuộc lòng sau khi đọc đi đọc lại.

"Cuối cùng, Yoo Joonghyuk, người đã mất tất cả mọi thứ, nhìn ra bên ngoài màn sương mù."

Lối đi này chính là lối đi mà Yoo Joonghyuk của lượt thứ 1863 đã đi qua.

"....Anh đã nói rằng những gì xảy ra tiếp theo thậm chí còn chưa được đề cập trong "Cách sống sót"."

Tôi gật đầu.

Điều duy nhất có thể làm là tiến vào. Mặc dù, mối quan tâm cuối cùng của tôi là...

"....Xin hãy đi tiếp. "Zarathustra" không thể tiến xa hơn. Chúng tôi đã được thông báo rằng chúng tôi không có đủ tư cách để tham gia."

Không giống như Anna Croft, thuộc hạ của cô ấy, các "Zarathustra" không sở hữu những Câu chuyện liên quan đến <Kim Dokja Company>. Họ nhìn tôi với ánh mắt đau buồn một lúc rồi lặng lẽ tránh ra tạo thành một lối đi.

[Hóa thân, "Selena Kim" đã chấp nhận ■■ của cô ấy.]

[■■ của Hóa thân Selena Kim là "Giấc mơ không thể chạm tới".] - Làm ơn, chăm sóc cho Anna.

Giọng của Selena Kim được truyền tải qua tính năng chiếu giọng nói. Tôi chậm rãi gật đầu thật sâu, rồi xoay người rời đi.

Có thể nghe thấy tiếng bước chân của các đồng đội từ phía sau tôi. Các đồng đội của tôi đã trở thành một Chòm sao; các đồng đội của tôi, những người không phát ra ánh sáng cùng một phương hướng với những người khác.

"Hãy đi thôi."

"Ngay cả vậy, tất cả mọi người ở đây đều muốn xác nhận Kết thúc."

Đúng lúc đó, một bóng đen đột nhiên xuất hiện trôi qua trong sương mù trước mặt chúng tôi. Mái tóc vàng của Anna Croft xõa tung trong không trung. Nhưng, người kiểm soát cơ thể cô ấy không phải là chính cô.

Yoo Joonghyuk tập trung vào chuyển động của Vua mặt bướu trong khi nắm chặt chuôi [Hắc quỷ kiếm].

"Cậu đang nghĩ đến việc tin tưởng Vua mặt bướu?"

Anh ấy chưa từng hạ thấp cảnh giác của mình kể từ đầu, và tiếp tục phát ra cơn khát máu dữ dội với Vua mặt bướu bằng mọi cơ hội mà anh ấy có thể tìm thấy.

Tôi cũng không thích những Người đàn ông mặt bướu. Họ đã cố gắng bắt cóc Biyoo, và thậm chí còn cố gắng trục lợi từ tôi khi còn ở Quỷ giới.

"Tôi không tin ông ta. Chúng ta chỉ tham gia vào một liên minh tạm thời, vậy thôi. Chúng ta đã thực hiện một thỏa thuận trong quá khứ, anh thấy đấy."

"Một thỏa thuận?"

Tôi không đưa ra một lời giải thích chi tiết. Bởi vì người có thể làm điều đó cho tôi đã xuất hiện, đó là lý do tại sao.

[Có vẻ như cậu không tin tưởng tôi chút nào, hồi quy giả.]

Nhìn thấy Vua mặt bướu nói qua miệng của Anna Croft, tôi không thể không nghĩ rằng đây chính là sự kết hợp tồi tệ nhất có thể tưởng tượng. Khi mà hai cá nhân mà Yoo Joonghyuk căm ghét đã kết hợp lại thành một...

Yoo Joonghyuk truyền năng lượng ma thuật của mình vào [Hắc quỷ kiếm]. Anh ấy đã sẵn sàng tấn công nếu đối phương dám khiêu khích dù chỉ một chút.

[Tôi đã nghe câu chuyện từ những những Người đàn ông mặt bướu khác. Có vẻ như cậu đã chém đứt cục bướu của các con tôi.]

"Và ông muốn tôi cũng chém cái của ông?"

Vua mặt bướu cười khúc khích như thể ông ấy vô cùng thích thú. "Có gì mà buồn cười vậy?"

[Tôi thực sự thích sự xa cách không cần thiết của cậu. Cậu cũng như thế khi ở Quỷ giới và ở Murim. Tôi đã trải qua một khoảng thời gian thực sự dài và buồn chán ở đó, nhưng mọi thứ trở nên thú vị hơn nhờ có cậu.]

"Một từ nữa, và tôi sẽ chém rớt cục u của ông." "Oiii, Yoo Joonghyuk."

Yoo Joonghyuk dường như bùng cháy hơn bình thường, vì vậy tôi nhanh chóng ngăn anh ta lại. Sẽ không có gì tốt đẹp khi có một cuộc ẩu đả với những Người đàn ông mặt bướu ở đây.

Nhưng sao chuyện này lại xảy ra? Khí chất mất tập trung của anh ấy khác với thường ngày. Có lẽ lúc này những suy nghĩ của anh ấy trở nên phức tạp khi kết thúc đang đến gần.

Vua mặt bướu chuyển ánh nhìn giữa Yoo Joonghyuk và tôi trước khi mở miệng. [Tôi thấy rằng hai cậu là bạn tốt của nhau.]

Ngay cả khi ánh nhìn đáng sợ trong mắt Yoo Joonghyuk rực lên, Vua mặt bướu vẫn tiếp tục.

[Tôi cũng đã từng có một người bạn như vậy. Anh ấy từng rất thích những câu chuyện, giống như "Quỷ vương của sự cứu rỗi" đây.]

"Tôi không muốn nghe về câu chuyện sướt mướt của ông."

[Chúng tôi đã thực hiện các kịch bản cùng nhau. Chúng tôi đã vượt qua nhiều lần suýt chết và chiến đấu chống lại những sinh vật hùng mạnh nhạo báng chúng tôi. Chúng tôi đã biên soạn Câu chuyện để tạo ra nhiều Câu chuyện hơn, và sau khi biên soạn nên Câu chuyện vĩ đại, chúng tôi thậm chí còn tạo ra một câu chuyện sử thi nữa. Và với sử thi đó, cuối cùng chúng tôi đã đến được "Bức tường cuối cùng".]

.... "Vua mặt bướu" từng đến được "Bức tường cuối cùng" trước đây? Thông tin này chưa bao giờ xuất hiện trong "Cách sống sót".

[Có thể cậu chưa bao giờ nghe về nó. Câu chuyện đó thậm chí không còn là Câu chuyện nữa. Có lẽ ai đó như "Rồng tận thế", kẻ đã mất trí sau khi lịch sử cứ lặp lại, có thể đã trở nên quá khó để nhớ lại.]

"... Có vào thời của ông không?"

[Hồi đó, nó được gọi bằng một cái tên hơi khác. Tên chỉ được đặt sau khi chúng tôi nhìn thấy kết cục của thế giới này.]

Đây là một sinh vật đã nhìn thấy "ngày tận thế" trước chúng tôi.

Khi đó ■■ của họ là gì? Và điều gì đã xảy ra khiến sinh vật này trở thành "Vua mặt bướu" và trôi nổi giữa các kịch bản?

[Và tên khốn đó giờ được gọi là "Vua của những Câu chuyện".]

Có thể nghe thấy âm thanh của một thứ gì đó sụp đổ nặng nề từ bên ngoài màn sương mù.

[Đó là lý do tại sao tôi mong chờ những câu thơ cuối cùng của cậu. Tôi thực sự tò mò. Tò mò, xem ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng trong kịch bản này....]

Tsu-chuchuchu....

Màn sương mù trước mắt chúng tôi bắt đầu kêu ầm ầm.

[Có vẻ như đã đến lúc đi gặp người bạn cũ của tôi rồi.]

Cùng với những lời đó, mọi dấu vết của Vua mặt bướu đều biến mất. Tuy nhiên, tin nhắn của ông ta vẫn tiếp tục được nghe thấy.

[Sẽ là khôn ngoan hơn nếu cậu bắt đầu di chuyển. Trước khi tất cả các cậu đều bị nuốt chửng.]

....Nuốt chửng??

"Ahjussi!!"

Lee Jihye theo sau chúng tôi đột nhiên kêu lên và biến mất dưới mặt đất. Và sau đó, những thứ giống như bàn tay đột nhiên trồi lên từ sàn nhà và các bức tường

gần đó để tóm lấy và giật mạnh vào tay chân chúng tôi.

"Jihye-ya!!"

[Nhân vật "Lee Jihye", đã trở thành một phần của câu chuyện vĩ đại.]

Jung Heewon đưa tay về phía Lee Jihye đang bị hút xuống mặt đất. Nhưng đã quá muộn. Ngay cả bản thân Jung Heewon giờ đây cũng bị hút vào.

Tường biến thành cát lún không đáy và nuốt chửng cô.

[Nhân vật "Jung Heewon", đã trở thành một phần của câu chuyện vĩ đại.]

"Heewon-ssi!"

Tôi nhìn Lee Hyunsung lao về phía Jung Heewon, nhưng điều đó chỉ khiến tôi rối trí.

Có điều gì tương tự xảy ra trong "Cách sống sót" không? Cái quái gì....?!

"Yoo Joonghyuk là người duy nhất vượt qua đoạn này trong "Cách sống sót"."

Tôi đã bỏ qua sự thật đơn giản đó. Thậm chí chưa một lần nào Yoo Joonghyuk vượt qua đoạn này với nhiều người trước đây.

"Mọi người, tập trung xung quanh tôi!"

Thật không may, lúc đó đã quá muộn. Lee Hyunsung, Lee Seolhwa, Gong Pildu, và thậm chí cả Yoo Sangah và những đứa trẻ, tất cả đều bị tóm lấy bởi những bàn tay của bức tường và bị hấp thụ.

[Nhân vật, "Shin Yoosung", đã trở thành một phần của câu chuyện vĩ đại.]

[Nhân vật, "Yoo Sangah", đã trở thành một phần của câu chuyện vĩ đại.]

Tim tôi đập liên hồi. Từ "Nhân vật" đặc biệt làm tôi lo lắng giữa tất cả những tin nhắn đó.

"Han Sooyoung! Yoo Joonghyuk!"

Hiện giờ anh ta đang bị hút một nửa vào sàn nhà. Thậm chí không có đủ thời gian để chống lại.

"Lùi lại!"

Kiếm gió Yoo Joonghyuk b.ắn ra đã đẩy lùi tôi. Tôi hầu như không tránh được những dòng chữ đang cố gắng nắm lấy mắt cá chân của mình.

[Nhân vật "Yoo Joonghyuk", đã trở thành một phần của câu chuyện vĩ đại.]

Cuối cùng, ngay cả Yoo Joonghyuk cũng bị bắt đi. Han Sooyoung là người duy nhất còn lại. Tuy nhiên, một trong những cánh tay của cô ấy đã bị nuốt chửng.

"Nhanh lên, lối này....!"

Tôi dùng hết sức mình để kéo cô ấy ra. Hiệu ứng của [Con đường gió] thấm vào chân tôi và xung lực bùng nổ bao trùm lấy tôi.

["Bức tường cuối cùng" đang bộc lộ lòng tham của nó đối với sử thi của bạn!]

["Bức tường cuối cùng" đang xem xét cá nhân chưa được đưa vào câu chuyện của nó!] Tsu-chuchuchut....!

Cơ thể Han Sooyoung run lên như thể cô ấy đang lên cơn động kinh.

"Người duy nhất không phải là "Nhân vật" ngoài anh ấy là Han Sooyoung."

Tôi chạy bằng hết sức mình. Thật không may, sự truy đuổi của Bức tường tỏ ra rất bền bỉ. Tệ hơn nữa, tôi không có manh mối chính xác là mình phải chạy đến đâu. Trước, sau, bên cạnh, phía trên; Tôi nhìn khắp nơi, nhưng không thể tìm thấy nơi nào tôi có thể trốn.

Poof.

Cùng với cảm giác chới với, mặt đất biến mất. Đây cũng là phương thức đã lôi Lee Jihye và Jung Heewon đi. Bức tường giờ đây cũng đang hút tôi vào. Han Sooyoung và tôi bắt đầu rơi như thể đó là một khoảng trống vô tận. Làn sương mù xám xịt ập đến theo từng nhịp thở nặng nề của tôi, siết chặt tôi lại.

"Kim Dokja sợ những câu chuyện mà anh ấy không biết."

Những dòng chữ với mật độ khó tin đã cản trở nhịp thở của tôi. Tôi không thể nhận ra Câu chuyện này do số lượng con chữ quá nhiều. Đúng như ngụ ý của nó, Câu chuyện "vĩ đại " đã nghiền nát tôi.

Tôi kháng cự và quờ quạng để cố gắng thoát khỏi Câu chuyện này bằng cách nào đó. Nhưng càng vùng vẫy, nỗi sợ hãi mơ hồ này càng ăn sâu vào tôi. Cảm

giác như mọi thứ bên trong tôi đều trống rỗng.

Các dòng chữ thoát ra khỏi đầu ngón tay tôi. Những Câu chuyện tạo cơ sở cho tôi đang biến mất. Ngay chính lúc đó.

"Những Câu chuyện tạo nên cậu sẽ tồn tại thông qua những gì cậu nhìn thấy, trải nghiệm và cảm nhận."

Một câu đó đã bị đầu ngón tay tôi giữ lại. Đó là phương pháp "Điều khiển Câu chuyện" mà Yoo Hosung đã dạy tôi hồi còn ở "Đảo luân hồi".

"Hãy để chúng biết rằng cậu cũng đang nhìn chúng."

Tôi nắm lấy câu nói đó. Khi tôi làm vậy, những thứ tạo nên Câu chuyện cùng với

câu nói đó bắt đầu hiện lên trong đầu tôi.

"Kim Dokja bình tĩnh điều khiển nhịp thở của mình."

Tôi quyết định dừng nỗ lực trốn thoát khỏi vũ trụ văn bản rộng lớn này. Những Câu chuyện mở rộng cái mõm của chúng như thể muốn lập tức nuốt chửng tôi.

"Những thứ này thậm chí sẽ không tồn tại nếu tôi không nhìn vào chúng."Không cần phải sợ chúng. Đây chỉ là những Câu chuyện. Tsu-chuchuchu....!

Tôi nhìn chằm chằm vào những dòng chữ đang ùa tới. Tôi thậm chí không chớp mắt và nhìn chằm chằm vào những dòng chữ đó, để cho chúng biết rằng tôi đang đọc chúng ngay tại đây.

Ngay giây tiếp theo, các từ ngữ phân tán ra xung quanh như sương mù, trước khi kết hợp lại với nhau.

"Để không bị Câu chuyện nuốt chửng, người ta phải trở thành "Dokja/Độc giả"."

Như để bày tỏ lòng biết ơn đối với người đã phát hiện ra chúng, những câu chữ đó bắt đầu xoay quanh chân tôi. Chẳng bao lâu sau, chúng đã trở thành điểm tựa để tôi bước tiếp.

"Một người yêu thích Câu chuyện nhưng vẫn có thể đọc mà không bị chìm đắm vào trong đó."

"Chỉ khi đó, Câu chuyện mới trở thành phương tiện khả thi để chống lại sự trống rỗng vô hình."

Cú ngã của tôi đã ngừng lại. Tôi giẫm nhẹ lên những câu văn chất đống dưới

chân. Chúng không phải là các văn bản từ "Cách sống sót"."Tôi là Dokja."

"Tôi đã từng giới thiệu bản thân với người khác theo cách này, nhưng điều đó sẽ dẫn đến sự hiểu lầm sau đây."

Ngay cả vậy, chúng có vẻ hơi quen thuộc đối với tôi.

Trong khi đọc những câu đó, tôi bước từng bước về phía trước. Một vài trong số chúng là những câu chuyện mà tôi đã biết, một số thì không, và một số thì đã phai mờ trong ký ức của tôi giờ.

"Khi Kim Dokja còn trẻ, anh ấy bắt đầu nghĩ về một thứ."

Tôi lúc nhỏ đang viết nguệch ngoạc lên một cuốn sổ. Đó là một bảng phân tích cán cân sức mạnh được sắp xếp kỹ càng của "Cách sinh tồn", cũng như các địa điểm ẩn giấu. Và ngoài ra...

"Cái gì đây? Tôi sẽ không làm theo cách đó."

Tôi bắt đầu nung nấu ra các phương pháp chinh phục "Cách sống sót" của riêng

mình.

"Đúng là đồ ngốc. Anh nên xâm chiếm một nơi tối đen như thế này. Vật phẩm

anh cần đang...."

"Lấy ống tiêm từ phòng thí nghiệm là cốt lõi của kế hoạch chinh phục ngục tối

rạp chiếu phim, và...."

"Chắc chắn cần đến Ganpyeongui vào thời điểm này. Nó còn quan trọng hơn cả

việc nhận được thanh Tứ âm trảm kiếm."

Cảm giác về deja vu ngày càng mạnh mẽ hơn khi tôi tiến thêm nhiều bước về

phía trước.

"Không có lựa chọn nào khác ngoài việc giết tất cả các Chòm sao. Không còn

cách nào khác vào lúc này."

"Để trở nên mạnh mẽ hơn mà không hồi quy....."

"Theo tôi nghĩ, đây là hướng đi tốt nhất. Phải kiếm được "Câu chuyện vĩ đại" đầu tiên ở Quỷ giới."

Những câu tôi viết lúc nhỏ đã soi sáng con đường tôi đang đi. Tôi bắt đầu suy nghĩ khi giẫm chân lên những từ ngữ đó.

"Để cứu mọi người...."

Có lẽ, con đường này đã bắt đầu từ rất lâu trước khoảng thời gian mà tôi có thể

nhớ?

Ttuk.

Cuối cùng, các dòng chữ đã dừng lại.

Và một cánh cửa nhỏ màu trắng đang đợi tôi ở nơi những ký tự vừa chấm dứt.

Đó chính xác là cánh cửa mà Yoo Joonghyuk ở lượt thứ 1863 đã mở.

"[Phần kết] cho tất cả những câu chuyện anh ấy chưa đọc đều nằm bên kia cánh cửa đó."

Tôi không nói lời nào và nhìn chằm chằm vào tay nắm cửa. "Chỉ cần xoay tay nắm cửa này...."

Toàn bộ câu chuyện bắt đầu với Yoo Joonghyuk hiện ra trong đầu tôi. Và trong chính khoảnh khắc này, câu hỏi mà tôi đã có từ rất lâu trước đây, nhưng chưa bao giờ được nói ra, lại hiện lên ở phía trước.

"Tls123 muốn viết một cái kết như thế nào cho "Cách sống sót"?"

Tôi vươn tay về phía tay nắm cửa, và vô thức nhìn về phía sau. Có một con đường làm từ những Câu chuyện rộng lớn. Cảnh tượng này bây giờ cảm thấy xa xôi một cách kỳ lạ khi tôi nhìn nó từ đây.

"Tôi đã nhìn chằm chằm vào con đường đó rất lâu."Và sau đó, mở cửa.