Toàn Trí Độc Giả - Sing Shong (P4)

Chương 456: Hình tròn vuông




"Mối quan tâm của tôi?"

"Đúng vậy. Ừm, giống như.... Nếu cô không hài lòng về công việc của mình, hoặc là...."

Người đầu tiên tôi đến nói chuyện là Lee Seolhwa. Cô ấy mặc một bộ quần áo như một nhà khoa học ở ngoài trời, và cầm một chiếc kính lúp nhỏ, quan sát mọi ngóc ngách trên khuôn mặt tôi như thể tôi là một loại thảo mộc không xác định. Sau đó cô ấy trả lời câu hỏi của tôi. "Ừm, tôi không thực sự có gì muốn nói cả."

Có thể cô ấy đang nói vậy, nhưng không đời nào cô ấy không phàn nàn gì cả.

"Với tư cách là người đại diện đứng đầu của công ty, tôi chỉ có thể xin lỗi mọi người. Tôi biết rằng mọi người đã làm việc chăm chỉ để bảo vệ Seoul trong thời gian chúng tôi vắng mặt."

"Hmm."

"Hẳn là rất khó để...."

"Anh thực sự nghĩ như vậy à? Và không phải như là, ở lại Seoul hẳn là dễ dàng hơn rất nhiều?"

Giọng cô ấy có vẻ sắc bén, khiến miệng tôi phải khép lại trước khi tôi kịp nhận ra.

"Tôi biết mà. Đó là những gì anh đang thực sự nghĩ đến. anh chỉ đang mỉa mai, phải không?"

"Không bao giờ. Tôi sẽ không làm vậy."

"Tôi biết rằng những người khác đã phải bước vào những tình huống nguy hiểm. Ngay cả vậy, việc ở lại Seoul cũng không phải thuận buồm xuôi gió, anh biết đấy." Lee Seolhwa nhìn xuống và bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó trong bụi cây một lần nữa. "Nó hẳn phải ở đâu đó quanh đây...."

⸢Lee Seolhwa chưa bao giờ có ngày nghỉ nào.⸥

Thay vào đó, Câu chuyện của cô ấy bắt đầu lên tiếng bênh vực cô ấy.

⸢Sau khi cả nhóm rời khỏi [Khu liên hợp công nghiệp], cô ấy điều hành khu bệnh viện và chăm sóc các bệnh nhân. Mỗi ngày, những người bị thương vì những vết thương tương tự nhau sẽ đổ xô đến. Cô ấy nhìn họ chết, và trong khi nhìn họ ra đi, cô ấy nghĩ về những người bạn của mình.⸥

"Tôi sẽ không giúp được gì nhiều trong các kịch bản sau này. Tôi nhận thức rõ về tiềm năng của bản thân và Chòm sao của tôi cũng chỉ ở cấp độ Lịch sử. Nhưng, tôi vẫn nỗ lực hết mình mỗi ngày."

Chắc chắn, cường độ của Trạng thái trôi nổi xung quanh cô ấy cảm thấy khá khác biệt so với trước đây. Không phải là khả năng chiến đấu của cô ấy đã được cải thiện, nhưng mà, tôi nên nói thế nào đây? Nó giống như lượng hiểu biết trong các kỹ năng của cô ấy ngày càng sâu sắc hơn.

"Dù là ai trong <Kim Dokja Company>, tôi đều có thể cứu người đó miễn là người đó còn thở. Tôi có thể đảm bảo rằng sẽ không có ai thiệt mạng ".

Đúng là tốc độ phát triển hiện tại của Lee Seolhwa là không thể so sánh được với bất kỳ lượt hồi quy nào trong tiểu thuyết gốc. Nếu suy đoán của tôi là đúng, thì cô ấy sẽ sớm đạt đến đỉnh cao của "Thần y của sự sống và cái chết". Không nghi ngờ gì nữa, cô ấy là người cần thiết để tôi có thể đạt được cái kết như mong muốn.

"Tôi là người như thế nào trong cuốn tiểu thuyết mà anh đã đọc, Dokja-ssi?" Tôi đã bối rối một lúc bởi câu hỏi bất ngờ. "Cô là một người quan trọng." "Vậy à, đến mức nào?"

Lee Seolhwa là một trong những nhân vật nữ chính xuất hiện trong "Cách sống sót". Tuy nhiên, tôi không thể nói rằng cô ấy là người yêu của Yoo Joonghyuk trong quá khứ được. Ngay từ đầu, tôi nghĩ rằng anh ta sẽ không muốn điều đó được biết đến.... Và quan trọng nhất là, tôi không chắc liệu đó có phải là một mô tả phù hợp với người được gọi là "Lee Seolhwa" hay không. Cô ấy thực sự là ai?

"Chà, đó....."

Ngay trước khi tôi có thể tiếp tục, biểu hiện của Lee Seolhwa rạng rỡ và cô ấy la lên. "A! Tìm thấy nó rồi!"

Tay cô ấy đang cầm một bông hoa nhỏ. Đó hẳn là loại thảo mộc mà cô ấy đang tìm kiếm. Tôi ngay lập tức nhận ra đó là gì.

⸢Hoa lửa ma quái màu trắng. Nguyên liệu cuối cùng của viên thuốc "Sự sống và Cái chết".⸥

Nhìn thoáng qua, nó trông giống như một bông hoa dại bình thường. Ăn loại thảo mộc này một mình không có tác dụng gì. Tuy nhiên, loại thuốc thần kỳ như [Viên thuốc sinh tử] không thể pha chế được nếu không có loại thảo mộc này.

Cô ấy bắt đầu mỉm cười như một đứa trẻ. Cảm giác sống động mà tôi không thể cảm nhận được từ các trang sách của "Cách sống sót" đang hiện ra ngay trước mắt tôi.

⸢ Đây là Lee Seolhwa. ⸥

Đó là lý do tại sao tôi hoàn toàn từ bỏ việc nhớ lại những câu chữ trong cuốn tiểu thuyết. Và sau đó, tôi đã nói một số điều khập khiễng không ra đâu vào đâu. "Cô là bác sĩ tốt nhất mà tôi biết."

Lời khen ngợi của một đứa trẻ còn tốt hơn thế.

Dù vậy, Lee Seolhwa vẫn cười toe toét với tôi. "Cảm ơn anh. Ngay cả khi anh không thực sự có ý đó."

"Tôi thực sự có ý đó mà, mặc dù...."

"Hãy đợi tôi. Tôi sẽ sớm biến những lời nói suông đó trở thành hiện thực."

Tôi nhìn cô ấy rời đi để tìm kiếm một loại thảo mộc khác, và chợt nhận ra. Điều cô tò mò trước đó không phải là "Cách sống sót". Không giống như tôi, ngay từ đầu cô ấy đã không cần một cuốn tiểu thuyết như vậy.

[Bạn hiện đã giải quyết được 0 khiếu nại.]

Tôi đã không thực hiện được bất kỳ bước tiến nào cho kịch bản, nhưng tôi cũng không cảm thấy quá tệ.

"Nó không dễ dàng lắm, phải không?"

Tôi nhìn lại phía sau và nhìn thấy Yoo Sangah một lần nữa. "....Vâng, không dễ chút nào."

"Nhưng, đó là điều đương nhiên. Nếu anh có thể hoàn thành tất cả các cuộc trò chuyện mà anh đã trì hoãn như thể chúng là một loại sự kiện nào đó, thì đó sẽ là một điều gì đó xảy ra trong tiểu thuyết, chứ không phải thực tế."

"Tôi cũng đoán vậy."

"Ngay cả vậy, anh vẫn phải tiếp tục."

Tôi gật đầu lia lịa. "Cô nghĩ tôi nên nói chuyện với ai tiếp theo?"

"Sẽ tốt hơn nếu anh tự làm điều đó, nhưng tôi sẽ giúp anh một lần cuối cùng."

Cô ấy dùng tay che mắt và nhìn lướt qua những người bạn đồng hành của chúng tôi. Chính lúc đó, một tin nhắn lọt vào tai tôi.

[Hiện tại, các nhân viên hợp đồng của <Kim Dokja Company> đang cảm thấy không hài lòng.]

....Nhân viên hợp đồng? Tinh vân của chúng ta có người nào như vậy hả?

Yoo Sangah sau đó chỉ vào một chỗ.

"Sao anh không đến đó lần này?"

Lúc tôi nhìn về phía đó, tôi nhận ra những ai được gọi là "nhân viên hợp đồng".

*

Một lúc sau, tôi nói chuyện với ba người đang đứng trước mặt tôi. "Tôi có vài điều cần thảo luận với mọi người."

"Đó là gì? Tôi thực sự đang bận nên nhanh nhanh lên. Tôi phải đi và tìm "Di tích Ngôi sao của Hắc Hỏa Long", ngay bây giờ!! "

Han Myungoh cao giọng như muốn thúc giục tôi. Gong Pildu với vẻ mặt thờ ơ của ông ta, và Jang Hayoung đứng cạnh đang bĩu môi. Tôi có thể dễ dàng nói rằng họ không thực sự hạnh phúc khi được triệu tập ở đây như thế này.

Mặc dù họ đã trải qua các kịch bản cùng với chúng tôi, nhưng họ vẫn chưa chính thức gia nhập <Kim Dokja Company>.

"Mọi người, có một điều mà mọi người cần biết."

Tôi quyết định nói với họ một việc mà họ chưa biết, một thông tin mà những người đồng đội trong <Kim Dokja Company> đã biết - "Cách sống sót".

Về phần tôi, đó là một quyết định lớn khi nói với họ về điều đó, nhưng trái ngược với dự đoán ban đầu của tôi, phản ứng của Gong Pildu là hững hờ nhất.

"Đã có lúc tôi từng tin mọi thứ trên tờ rơi quảng cáo giá đất. Tôi đoán rằng cậu vẫn còn quá ngây thơ."

"Hả?"

"Những người trẻ tuổi ngày nay...."

Có vẻ như Gong Pildu không thực sự hiểu những gì tôi đang nói.

Mặt khác, Han Myungoh dường như đang bị một cú sốc tinh thần lớn. "V-vậy là cậu đã biết mọi thứ, vậy mà cậu lại để tôi rơi vào tình trạng khốn khổ đó sao??"

Jang Hayoung dường như cũng ngạc nhiên, mặc dù vì những lý do khác nhau. "Thì ra là như vậy. Đó là lý do tại sao anh biết rất nhiều điều về Ma giới.... "

Rất may, phản ứng của họ không tệ như tôi nghĩ. Nhưng rồi một lần nữa, họ đã gặp một kẻ hồi quy và rất nhiều người tái sinh, vì vậy có lẽ, câu chuyện của tôi bây giờ cũng không quá điên rồ đối với họ.

Tôi thở phào nhẹ nhõm trong lòng và tiếp tục. "Chỉ có một lý do tại sao tôi nói với mọi người thông tin này. Tôi muốn chính thức tuyển mọi người vào <Kim Dokja Company>."

Câu nói của tôi khiến cả ba nhìn nhau.

Người đầu tiên đáp là Gong Pildu. "Ai cho quyền cậu làm vậy?"

[Hóa thân "Gong Pildu", đã gia nhập <Kim Dokja Company>.]

... Có thể nào thuật ngữ "giả nai" đã được phát minh cho ông chú này không?

Tiếp theo là Han Myungoh. "Cậu có định giữ lại vị trí trưởng phòng trước đây của tôi không?"

"Chà, chúng ta không có bất kỳ cấp bậc nào như vậy, nhưng nếu anh muốn, tôi có thể tạo ra một cấp bậc cho anh."

"Hãy đảm bảo rằng cậu sẽ trả lương đúng hạn. Còn về chế độ nghỉ thai sản và làm thêm giờ..... "

[Hóa thân "Han Myungoh", đã gia nhập <Kim Dokja Company>.]

Cuối cùng, tôi nhìn sang Jang Hayoung.

[Hóa thân "Jang Hayoung", đã gia nhập <Kim Dokja Company>.]

"....Được rồi, vậy, Hỏa Long-ah, có một chuyện vừa xảy ra, và đó là...."

Cậu ấy đang sử dụng "Bức tường" của mình để gửi thông điệp về những gì đã làm đến khá nhiều nơi.

Những tin nhắn chúc mừng từ bạn bè của cậu ấy trong vẫn tiếp tục tràn về. Trong khi nhìn cậu ấy đang thực sự hạnh phúc, trong đầu tôi cảm thấy phức tạp hơn rất nhiều.

Nếu tôi biết cậu ấy sẽ hạnh phúc như thế này, thì tôi nên để cậu ấy tham gia cùng chúng tôi sớm hơn.

"Mà này Kim Dokja, tại sao anh lại đột nhiên để tôi tham gia cùng các anh?"

Cậu ấy chờ đợi câu trả lời của tôi với đôi mắt lấp lánh.

Tôi có một vài lý do tại sao tôi không để Jang Hayoung gia nhập <Kim Dokja Company>. Nhưng ít nhất là ngày hôm nay, tôi không muốn nghĩ về chúng. Tôi chắc chắn là cần cậu ấy. Tuy nhiên, tôi không đưa cậu ấy vào Tinh vân chỉ vì sự hiện diện của cậu ấy là điều bắt buộc với Kết thúc.

"Tôi muốn chứng kiến phần cuối của các kịch bản cùng với cậu." Đôi mắt của Jang Hayoung mở to hơn sau khi nghe tôi nói.

Tôi cảm thấy khó chịu khi nhìn đôi má tái nhợt của cậu ấy run lên như vậy. Không hổ danh là một người có ngoại hình có thể tát vào má Yoo Joonghyuk ít nhất hai lần liên tiếp.

Cậu chớp chớp đôi mắt to trong veo và mạnh mẽ gật đầu. "Tôi sẽ làm việc thật chăm chỉ!"

Cậu nắm chặt tay và bắt đầu gõ chữ một lần nữa.

[Xin chúc mừng! Bạn đã giải quyết khiếu nại của những người lao động theo hợp đồng!]

[Bạn hiện đã giải quyết được 1 khiếu nại.]

Cuối cùng tôi đã thành công với một cái.

Vậy là, trở thành một người đại diện đứng đầu cũng là một điều khó khăn đó chứ hả.

[Chòm sao, "Hắc Hỏa Vực Long", đang hỏi bạn tin đồn có đúng không.]

Tin đồn gì vậy??

[Chòm sao, "Hắc Hỏa Vực Long", đang hỏi bạn liệu bạn có thực sự tỏ tình với Jang Hayoung hay không.]

[Chòm sao, "Người giải phóng cổ xưa nhất", đang hỏi maknae Tôn Ngộ Không.....]

... Tin đồn kiểu gì đang lan truyền ở đây vậy?

Tôi không biết cậu ấy đang bận rộn gõ cái gì ở đó, nhưng bất kể thế nào, tôi cũng chỉ có thể thấy Jang Hayoung đang chăm chỉ gõ bàn phím tưởng tượng trong không khí.

"Này mọi người. Về ăn bữa tối nào!"

Tiếng hét lớn của Han Sooyoung từ đằng xa.

Một mùi hương thơm ngon thoang thoảng từ đâu đó đã thu hút những người bạn đồng hành và chúng tôi quây quần bên nhau. Sau đó, Han Sooyoung nhìn chằm chằm vào Yoo Joonghyuk như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên đời.

"Nào nào. Giờ thì chúng ta sẽ nếm thử kỹ thuật nấu nướng cao cấp và vĩ đại của anh nhé?"

"....Và tại sao tôi phải chia sẻ thức ăn tôi nấu với các người?" Anh ta trừng mắt nhìn những người còn lại trong nhóm bằng một cái nhìn đầy đe dọa, trước khi quay người bỏ đi và ném những lời sau đó ra phía sau. ".... Đồ còn thừa ở đằng kia, sao các người không ăn chúng đi."

Chúng tôi nhìn sang hướng anh ấy đang chỉ. Và ngay lập tức, chúng tôi hoàn toàn không nói nên lời.

⸢Họ đang chứng kiến bản chất của việc nấu ăn.⸥

Tất cả chúng tôi yên lặng ngồi xuống bàn như một bầy chuột bị dụ dỗ bởi người thổi sáo ma thuật, và sau đó, bắt đầu dụi mắt với vẻ hoài nghi.

Đây là những món ăn được tạo ra từ con quái vật mà Lee Gilyoung và Shin Yoosung bắt được, cũng như các loại dược liệu mà Lee Seolhwa đã tìm thấy. Không, chờ đã.... Làm thế nào anh ta có thể tạo ra một bữa tiệc quy mô này chỉ với những thành phần như vậy?

Tôi khá chắc chắn rằng bàn ăn của "Tần Thủy Hoàng mơ về sự bất tử" cũng không hào nhoáng như bàn này.

"Chà. Sư phụ à, người nhất định phải đến nấu ăn trong đám tang của con, được chứ?"

"Tại sao lại là đám tang? Đó thực sự là một tuyên bố đáng lo ngại."

Cả nhóm bắt đầu vội vàng lao vào ăn hì hục. Jung Heewon, Lee Jihye, Han Myungoh, Gong Pildu, thậm chí cả Jang Hayoung.... Tất cả họ đều đang tập trung nghiêm túc vào việc ăn uống ngay bây giờ.

Ngay cả Han Sooyoung và Yoo Sangah cũng vậy.

"Này, khoan đã. Đó là phần của tôi."

"Có đủ cho tất cả mọi người xung quanh. Sao cô tham vậy?" Một số thậm chí còn bắt đầu tranh giành thức ăn.

"Ahjussi, ăn thử cái này nè!"

"Hyung, cái này nữa!"

Lee Gilyoung và Shin Yoosung ngồi ở hai bên tôi và xúc từng muỗng thức ăn vào miệng tôi mà không chút nghỉ ngơi. Má tôi phồng lên như một con chuột đồng khi tôi nhai cơm, và tất nhiên, tôi không quên cho bọn trẻ ăn những món ăn kèm trong lúc đó. Nó rất ngon. Thực sự ngon. Quá là ngon, trên thực tế, tôi gần như biết ơn vì "Cách sống sót" đã trở thành hiện thực trong giây lát đó.

Shin Yoosung đảo mắt nhìn xung quanh khi cô ấy nhai miếng thịt, sau đó cô ấy nhỏ giọng thì thầm. "Giống như chúng ta đang đi du lịch ở trường ấy nhỉ...."

Khi tôi nghe cô bé nói, tôi ngay lập tức muốn tự đá mình đến chết vì cảm thấy biết ơn về việc "Cách sống sót" đã trở thành hiện thực.

Chuyến đi thực tế của trường - một trong những điều mà trẻ em đã đánh mất ở thế giới này.

Tôi đặt tay lên đầu những đứa trẻ và nói chuyện với chúng. "Em nói đúng. Nó rất giống như một chuyến đi thực tế."

Mặc dù, người học được từ chuyến đi này không phải là những đứa trẻ mà là tôi. "Ahjussi, chú muốn làm gì sau khi các kịch bản kết thúc?"

"Hyung sẽ sống với tôi."

"Tôi không hỏi cậu!"

Những gì tôi muốn làm sau khi các kịch bản kết thúc.... Thông thường, tôi sẽ mỉm cười và nói bóng gió về chủ đề này, nhưng vì một số lý do, tôi.... Cuối cùng tôi đã thốt lên điều gì đó mà không tự nhận ra.

"Tôi muốn mua một ngôi nhà thật lớn và sống cùng mọi người."

Khi tôi ngẩng đầu lên, tôi nhận thấy không khí xung quanh vốn ồn ào giờ đã chìm vào im lặng một cách kỳ lạ. Lee Jihye, Jung Heewon, Gong Pildu.... Ngay cả Han Sooyoung cũng đang nhìn tôi, miệng cô ấy há hốc vì kinh ngạc.

Jung Heewon là người đầu tiên lên tiếng. "... Trong trường hợp đó, Dokja-ssi, anh sẽ trả tiền nhà, phải không?"

....Hở?

"Ahjussi, chú thực sự sẽ phải chịu một trách nhiệm nặng nề đấy, vì vậy chú có thể mua một ngôi nhà ở Gangnam."

"Tôi sẽ bán cho cậu mảnh đất của tôi."

"Nếu có thể, ở đâu đó gần trường học của bọn trẻ...."

Tôi không hề biết rằng thứ mà tôi vừa nói ra lại gây ra một trận rì rầm như vậy.

Và vì vậy, cả nhóm đã trò chuyện về ngôi nhà tiềm năng mà tôi sẽ mua trong suốt bữa ăn tối. Thông tin về việc nội thất trông như thế nào, hoặc cần bao nhiêu phòng để có thể....

Việc rửa bát được giao cho tôi và Jung Heewon, hai người thua cuộc trong trò oẳn tù tì. Tôi đã có thể thắng bằng cách sử dụng [Quan điểm của độc giả toàn trí], nhưng tất nhiên tôi sẽ không làm vậy trong chuyến đi này.

[Bạn đã có được một Câu chuyện mới!]

[Bạn đã có được Câu chuyện, "Người đã nhổ lông lương tâm".]....Ngoài ra, cũng rất vui khi có được một Câu chuyện mới.

Khi tôi đang dọn dẹp bát đĩa, tôi phát hiện một thứ gì đó đang rơi xuống từ bầu trời xa xôi phía trên. Đó là một ngôi sao băng. Những ngôi sao rơi xuống để lại những vệt sáng dài.

Rất có thể, đó là các hành tinh đang thật sự rơi xuống. đang tiến tới sự lãng quên của chính nó.

Jung Heewon đứng cạnh tôi nhìn lên bầu trời và lên tiếng. "Nó giống như hồi đó trong [Hầm ngục điện ảnh]."

Tôi gật đầu. Chắc chắn là, nó tương tự như ngày đó. Chúng tôi cũng đã ở cùng nhau như thế này trên sân thượng của ngục tối. Chúng tôi đang nhìn những ngôi sao đang rơi và ước điều ước của mình.

"Dokja-ssi, khi đó anh đã yêu cầu tôi trở thành thanh kiếm của anh."

Thật vậy, tôi đã yêu cầu cô ấy trở thành đồng đội của tôi ở nơi đó. Và sau đó, cô ấy đã trở thành đồng minh mạnh nhất mà bất cứ ai có thể yêu cầu. Nếu không có cô ấy, tôi đã không thể tới được đây.

"....Nhưng, một người khác đã trở thành thanh kiếm theo nghĩa đen thay vì tôi."

Những lời đó khiến tôi chuyển sang nhìn [Thanh kiếm] đang nằm yên lặng trên mặt đất. Ngay khi tất cả mọi người được hưởng một kỳ nghỉ xứng đáng với họ, người duy nhất đã bỏ lỡ niềm vui này vẫn đang ở ngay đó. Lee Hyunsung với trái tim không đập - anh ấy dường như đã tỉnh lại một cách rời rạc, nhưng anh ấy vẫn ở trong hình dạng một thanh kiếm và không muốn di chuyển.

"Xin đừng lo lắng. Trước khi chúng ta bắt đầu kịch bản tiếp theo, tôi chắc chắn sẽ đánh thức Hyunsung-ssi."

"Anh biết cách?" Tôi gật đầu.

Tuy nhiên, vấn đề của Lee Hyunsung không phải là vấn đề duy nhất mà chúng tôi phải giải quyết.

Bây giờ chúng tôi cần có sức mạnh lớn hơn nhiều. Bởi vì, mục tiêu của chúng tôi không chỉ dừng lại ở việc giải quyết các kịch bản, đó là lý do tại sao.

Để chiến đấu với <Cục> cũng như toàn bộ, tôi cần bắt đầu thu thập các Chòm sao sẽ sát cánh cùng chúng tôi.

[Chòm sao, "Bậc thầy của thép", đang nhìn bạn.]

Và Chòm sao tài trợ của Lee Hyunsung sẽ là người đầu tiên tham gia cùng chúng tôi.

Jung Heewon lên tiếng như thể biểu cảm tự tin của tôi để lại ấn tượng cho cô ấy. "Nhân tiện thì, Dokja-ssi?"

"Vâng?"

"Có ổn không nếu anh cứ đứng đây và cố tỏ ra thật ngầu? Ý tôi là, không phải anh đang ở giữa một kịch bản sao? Anh thực sự không phải là một người đam mê việc bị bắt cóc và chết đó chứ? "

"Ờm....."

Cùng với lời nói của cô ấy, cửa sổ kịch bản hiện ra trước mắt tôi. [Ngày sắp kết thúc.]

[Bạn hiện đã giải quyết được 1 khiếu nại.]

Tôi xác nhận lại hình phạt thất bại của kịch bản phụ một lần nữa.

+

Thất bại: Chết (?)

+

Tôi nhìn lên ngôi sao băng trên bầu trời.

".... Thôi được, đây rất có thể là Kịch bản cuối cùng của tôi."