Toàn Trí Độc Giả - Sing Shong (P2)

Chương 377




Tôi cầm lấy cuốn sách và sững sờ, nhưng bằng cách nào đó vẫn hỏi được người quản gia, "Khi nào mà bệ hạ lại đưa cho ngươi cuốn sách này vậy?"


“Cách đây 40 năm khi ngài ấy đưa cho thần bản thảo đầu tiên. Và trong mười năm tiếp theo, ngài ấy liên tục đưa cho thần nhiều bản thảo hơn. Tất cả những gì thần làm là buộc chúng lại thành một cuốn sách, thưa điện hạ.”


"Ngươi đã đọc nội dung của nó chưa?"


“Thần thề, thần chưa đọc một dòng nào, thưa điện hạ. Hãy để thần nhấn mạnh lại rằng thần chỉ đơn thuần là sắp xếp và buộc chúng lại thôi, thưa điện hạ.”


Tôi nhanh chóng mở cuốn sách và được chào đón bởi mục lục sạch sẽ, sắp xếp gọn gàng.


'….'


Tập 13. Các hoàng tử phản công


Tập 14. Một hoàng tử và tôi


Tập 15. Ba phương pháp


….


Tôi điên cuồng lật từng trang. Mặc dù cuốn sách khá dày, nhưng tôi không gặp quá nhiều khó khăn khi đọc nó, nhờ hiệu ứng thuộc tính đặc biệt của tôi.


Tuy nhiên, ai đó ở đây vẫn không hài lòng về tốc độ đọc của tôi.


"Cậu đang đọc quá nhanh."


"Là do anh chậm chạp đấy, 'anh trai' à."


"Nó nói gì?"


Tôi không trả lời ngay.


Khi tôi lật từng trang, cảm giác mơ hồ ập đến tôi. Từng trang dày đặc với sự mệt mỏi của thời gian trôi qua và cảm giác tuyệt vọng, khẩn trương. Tôi không chắc đó có phải là ý định của Han Sooyoung hay không.


Nhưng tôi chắc chắn rằng cô ấy đã thấy trước khoảnh khắc tôi sẽ đọc cuốn sách của cô ấy trong tương lai.


Tôi ngừng đọc trang mà tôi đang xem và đi thẳng đến phần cuối cùng của cuốn sách. Đó là nơi mà 'Lời bạt của tác giả' ở đó.


[Nghiêm túc đây. Luôn có những người đi thẳng đến lời bạt của tác giả khi lần đầu tiên đọc một cuốn sách.]


Những câu chữ chào đón tôi như thể chúng đang chờ đợi sự xuất hiện của tôi. Mặc dù tôi biết điều đó là không thể xảy ra, nhưng tôi vô thức bật ra một nụ cười.


[Vào lúc anh đang đọc cuốn sách này, tôi…]


Tôi giữ vững tâm trí và đọc dòng tiếp theo của văn bản.


[…Tôi đoán là tôi vẫn đang sống một cuộc sống khá tốt. Hahah, anh có sợ không?]


Đồ ngốc này…


[Dù gì thì nếu dự đoán của tôi là chính xác, thì người đọc những dòng chữ này là Kim Dokja, hoàng tử Kim Dokja. Thật đáng tiếc khi không thể nhìn thấy cảnh tượng đó.]


Sự mỉa mai khô khan đặc trưng của Han Sooyoung được cảm nhận một cách sống động trong từng câu chữ cô ấy viết.


[Anh muốn hỏi tại sao tôi lại biết á? Chà…. Thực ra, ngay cả tôi cũng không thể chắc chắn. Có giới hạn trong việc đoán được điều gì sẽ xảy ra. Chỉ là, tôi đã xem xét tất cả các trường hợp khả thi về cách anh có thể đến đây, cũng như vô số hoàn cảnh sáo rỗng đi cùng với nó, và dự đoán người có tỷ lệ cao nhất, vậy thôi. À, tất nhiên, dự đoán của tôi có thể sẽ sai.]


Những từ này được viết một cách vui tươi. Tuy nhiên, nội dung được truyền tải chắc chắn không phải là một trò đùa.


[Thành thật mà nói, tôi ước gì mình đã sai. Tôi chờ đợi một ai đó cả thập kỷ và thập kỷ…. Anh nghĩ điều như vậy là có thể sao? Đồ ngu ngốc.]


Có vẻ như 'Lời bạt của tác giả' của Han Sooyoung không được viết trong một lần. Rất có thể, cô ấy đã bắt đầu thu thập hồ sơ về khoảnh khắc cô ấy sở hữu một ai đó trên thế giới này. Và sau đó, ủy thác những hồ sơ đó vào những trang giấy khi cuối cùng cô cũng có thể viết ra.


Hồ sơ của cô ấy vẫn tiếp tục.


[Tôi chắc rằng anh đã biết điều này rồi, nhưng tôi được sinh ra trong cơ thể người phụ nữ đó. Lúc đầu, tôi còn nghĩ rằng tôi đã tái sinh, anh biết đấy…. Tôi gần như phát điên vì buồn chán và thất vọng trong suốt năm đầu tiên. Nếu tôi không kích hoạt Avatar trong đầu và sắp xếp lại ký ức của mình, thì có lẽ lúc đó tôi đã thực sự mất trí. Mọi thứ trở nên tốt hơn một chút khi tôi lên bốn tuổi và bắt đầu viết lách. Nó khá khó khăn, tôi là một nhà ngôn ngữ học và cần phải viết mọi thứ ngay cả trong những lúc như thế này. Có lẽ tôi muốn được cứu bằng cách viết những câu chữ.]


Tôi không biết nên cười hay nên khóc. Tất cả những gì tôi có thể làm lúc này là im lặng lật từng trang.


[Lúc đầu, tôi nghĩ rằng anh sẽ xuất hiện muộn nhất là ba năm. Ý tôi là, lúc trước anh đã từng xuất hiện ba năm sau đó rồi. Nhưng ba năm trôi qua, rồi bốn, năm…. (Đừng nghĩ rằng thời gian trôi qua chỉ vì tôi viết như thế này, hiểu không?) Suy nghĩ của tôi đã thay đổi. Và vào một thời điểm nào đó, tôi đã chấp nhận nó.]


Việc lật trang giấy ngày càng khó hơn.


[Mình hiểu rồi, Kim Dokja sẽ không xuất hiện trong một thời gian.]


Dường như nét chữ của Han Sooyoung hơi run một chút.


[Tên khốn chết tiệt đó bảo mình đợi anh ta, vậy mà anh ta vẫn không ở đây.]


Tôi có thể nói gì với cô ấy đây?


[Tuy nhiên, mình đoán đây không phải là lỗi của Kim Dokja.]


Cái quái gì vậy. Như thể bất cứ điều gì tôi muốn nói đều được truyền tải đến Han Sooyoung ngay khi cô ấy bắt đầu viết thứ này.


[Lỗi của tôi, tôi chắc rằng anh cũng không muốn đọc những thứ như thế này. Nhưng, không dễ để phàn nàn ở nơi đây, anh biết chứ?]


Những lời của cô ấy vẫn tiếp tục.


[Tôi không biết khi nào tôi vẫn tiếp tục viết tiểu thuyết, nhưng bây giờ tôi đã sống ở nơi này, có quá nhiều chi tiết rườm rà mà tôi chưa từng nghĩ đến trước đây. Ví dụ như nơi tắm rửa thực sự rất khủng khiếp, và có cả những con bọ to bằng nắm tay của tôi bò xung quanh phòng ngủ của tôi, còn thức ăn…. Thôi đừng nói về nó nữa nhé.]


Vào năm thứ sáu….


[Anh có biết rằng bài phát biểu của tôi gần đây đang trở nên kỳ lạ không? Tôi bắt đầu giống như một quý cô sang chảnh của thời trung cổ hay gì đó.]


Và vào năm thứ bảy…


[Thưa ngài Kim Dokja, khi nào ngài mới đến?]


Năm thứ tám….


[Ugh…]


Cuối cùng, năm thứ chín.


[Đây cứ như một trò đùa tệ hại vậy, cuộc đời của con người lại trôi qua nhanh thế này.]


Từ đây trở đi, hồ sơ thỉnh thoảng bị cắt bỏ. Trình tự thời gian không nhất quán, và tôi phát hiện ra các phần thỉnh thoảng được thêm vào.


[Chó chết.]


[Kim Dokja, đồ khốn nạn.]


[Rốt cuộc bọn mày muốn cái quái gì ở tao, lũ Dokkaebi hôi hám kia?]



……


[Bây giờ những năm tôi sống ở đây cũng gần giống với khi tôi sống trên Trái đất.]


[…Vậy nên khi gặp lại tôi, tốt hơn hết anh nên gọi tôi là noona, hiểu chưa?]


Chữ viết tay của Han Sooyoung thay đổi từng chút một, với cảm giác rõ rệt rằng nó dần không còn là của cô mà là của ai khác.


[Thành thật mà nói, tôi viết thứ này vì tôi có thể đoán được khá nhiều điều sẽ xảy ra với tôi trong tương lai. Và theo một cách nào đó, tương lai của thế giới này cũng vậy.]


Một vài thập kỷ là một khoảng thời gian ngắn với các Chòm sao. Nhưng đối với một con người thì khác.


Han Sooyoung đã phải chịu đựng thêm một kiếp người ở nơi này.


[Tôi nghĩ rằng kịch bản này có lẽ không có trong Con đường sinh tồn. Bởi vì chúng ta đã thay đổi quá nhiều cốt truyện ban đầu, đúng không?]


'Chúng ta'.


Cô ấy đã một mình trải qua khoảng thời gian dài, nhưng cô ấy vẫn gọi tôi như vậy….


[Nếu tôi thực hiện cách tiếp cận ở đây, hai tên ngốc là anh và Yoo Jonghyuk sẽ làm những điều ngớ ngẩn và làm rối tung kịch bản lên mất…. Vậy nên.]


Vào lúc này, tôi có cảm giác như thể Han Sooyoung đang đứng ngay trước mặt tôi. Tôi nhầm tưởng rằng cô ấy đang ở đây và nói với tôi bằng giọng điệu tự tin và sắc sảo như thường ngày.


[Ôi, độc giả duy nhất của tôi. Đây là câu chuyện về một người phụ nữ cố gắng sống sót trong một kịch bản lộn xộn.]


Da gà bắt đầu nổi lên từ cần cổ tôi.


Đây là lịch sử ghi lại cuộc đời của Han Sooyoung. Những câu chữ chứa đựng cơn thịnh nộ, sự uất hận và niềm khao khát của cô ấy.


[Tôi không biết liệu anh có phù hợp với 'ba phương pháp' này không, nhưng ít nhất, tôi chắc chắn về điều này.]


Những từ sau đây giống một cách kỳ lạ với phần văn bản mà tôi rất quen thuộc.


[Người đang đọc câu chuyện này chắc chắn sẽ thoát ra khỏi đây và sống sót.]


Lời của Han Sooyoung kết thúc ở đó. Trong một thời gian dài, tôi không thể rời mắt khỏi dấu chấm hết ở cuối câu.


"Ricardo."


Tôi nhìn sang bên cạnh và thấy Yoo Jonghyuk đang nhìn tôi chằm chằm.


"Người phụ nữ đó có khả năng dự đoán tương lai sao?"


"….Có lẽ."


Ban đầu, Dự đoán đạo văn là sức mạnh của Han Sooyoung vòng 1863. Han Sooyoung của vòng này, người viết thứ này, giờ cũng đã có được sức mạnh đó.


Và kết quả của nó là cuốn sách này.


Đây là biển chỉ dẫn hoàn toàn mới để tôi đi theo, tôi - người đã đọc Con đường sinh tồn.


[Thế giới quan đang chú ý đến cuộc trò chuyện của bạn.]


[Thể loại của kịch bản hơi nghiêng về 'Giả tưởng kết hợp'.]


Tôi lật đến trang đầu tiên của cuốn sách. Bây giờ là lúc để nghiên cứu sâu các thông tin cần thiết. Vì lý do nào đó, một dòng văn bản mà tôi đã bỏ qua trước đó đập vào mắt tôi.


[PS: Cuốn tiểu thuyết này là một tác phẩm gốc thứ hai liên quan đến 'Con đường sinh tồn', và không được tạo ra với mục đích kiếm tiền.]


Tôi hơi nhếch mép sau khi đọc dòng này.


[Tập 1: Sự ra đời của một Kẻ tái sinh cấp SSS]


Tôi đọc đi đọc lại những dòng chữ mà Han Sooyoung viết với rất nhiều tâm huyết.


Như một kẻ say rượu bước vào một thế giới khác, tôi ngấu nghiến từng câu chữ của cô ấy. Bởi vì đó là phép lịch sự duy nhất mà tôi có thể trả cho tác giả của câu chuyện này với tư cách là độc giả của nó.


Và nó rất thú vị, chết tiệt. Trong một vài đoạn văn, nó còn thú vị hơn nhiều so với Con đường sinh tồn.


Đã trôi qua bao lâu rồi? Cuối cùng tôi cũng ngẩng đầu lên.


____________


Han Sooyoung đã nói rằng có ba cách để giải quyết kịch bản này.


[Ba phương pháp giải quyết sẽ đại diện cho từng thể loại khác nhau.]


Đó là Giả tưởng, Lãng mạn và Giả tưởng kết hợp.


[Lộ trình 'Cách mạng triều đại' sẽ chủ yếu rơi vào thể loại 'Giả tưởng'. Nếu anh chọn con đường này…]


Tất cả các tuyến đường có sẵn đều có ưu và nhược điểm. Nếu ta có được thứ gì đó, lần lượt, ta cũng phải mất đi một thứ gì đó.


Tuy nhiên, có những thứ chắc chắn sẽ mất đi bất kể có chọn con đường nào. Ví dụ như thứ đầu tiên bị mất sẽ là….


"L-Làm ơn, tha cho thần! Điện hạ!! Xin hãy tha cho thần!"


…Nhân quyền của Lee Hyunsung.


"Lăn sang bên trái."


"Euh-khụ, khụ-hức!"


"Bên phải."


“Đ-Điện hạ….!”


"Ta không nhớ là đã cho phép ngươi lên tiếng."


Giống như một người hướng dẫn diễn tập trong quân đội, Yoo Jonghyuk đang 'trừng phạt' Lee Hyunsung. Còn tôi, tôi đang quan sát mọi thứ ở một bên.


“N-Nhưng tại sao người lại bắt thần làm điều này?! Tứ hoàng tử! Điện hạ! Làm ơn hãy nói gì đó với anh trai của người!”


"Anh có tình cờ nhớ lại bất cứ điều gì không?"


“Euh, euh-euh… lưng, lưng của tôi…. Tôi là một người lính già, vậy tại sao….”


Để đi trên con đường Dự đoán đạo văn của Han Sooyoung đã dự tính, chúng tôi cần phải làm cho Lee Hyunsung lấy lại được ký ức của mình. Và có những ký ức nhất định được cơ thể ghi nhớ tốt hơn cả bộ não.


[Đây có thể là điều tàn nhẫn đối với Lee Hyunsung, nhưng…]


Thật không may, bây giờ chúng tôi không có lựa chọn nào khác.


Ngay cả cuốn sách của Han Sooyoung cũng không thể ghi lại cuộc đời của Bilston qua góc nhìn của Lee Hyunsung. Vì chúng tôi không biết anh ấy sống như thế nào trước khi bị thế giới này nuốt chửng, nên chúng tôi chỉ có thể sử dụng nhiều phương pháp để đánh thức anh ấy.


Cứ như vậy, nó đã trôi qua bao lâu rồi?


"Có gì đó thật kỳ lạ."


Lee Hyunsung gục đầu xuống sàn, đột nhiên nói luyên thuyên vô nghĩa.


"Bây giờ thần lại cảm thấy thoải mái hơn."


[Nhân vật 'Bilston' đang vô cùng bối rối.]


[Bản ngã của nhân vật 'Lee Hyunsung' đang ngọ nguậy.]


Tôi và Yoo Jonghyuk đồng loạt nhìn nhau.


Bình thường, một mệnh lệnh khó thực hiện sẽ được đặt ra để đánh thức bản ngã của Lee Hyunsung. Tuy nhiên, câu chuyện lúc này đã khác đi một chút. Vì tôi đã ở đây, và Yoo Jonghyuk cũng vậy.


[Những sinh vật chia sẻ cùng một câu chuyện với bạn đang ở gần bạn.]


[Mối liên kết giữa câu chuyện đang tăng!]


Hiện giờ, ba thành viên của Kim Dokja Company đã tập trung ở đây, ngay tại nơi này.


Có một câu ngạn ngữ cổ nói về tình huống này - 'Sam-in-seong-ho'.


Có nghĩa là, khi ba người tập hợp lại, họ có thể tạo ra một câu chuyện giả về một con hổ.


Có lẽ chúng tôi không thể tạo ra một câu chuyện hư cấu về một con hổ, nhưng thay vào đó, chúng tôi có thể làm điều gì đó khác.


[Những câu chuyện của tinh vân mà bạn sở hữu đang bắt đầu chống lại 'thế giới quan'.]


…Ví dụ như gợi lại những ký ức không tồn tại trong thế giới quan này.


[Bản ngã của nhân vật 'Lee Hyunsung' đang từ từ mở mắt.]


Những tia sáng yếu ớt phát ra từ cơ thể Lee Hyunsung.


[Câu chuyện khổng lồ 'Quần đảo Kaixenix' đang nhìn chằm chằm vào nhóm của bạn!]


Han Sooyoung nói rằng kịch bản này diễn ra trong một thế giới được điều khiển bởi 'câu chuyện khổng lồ' đó. Vì vậy, nếu một người có thể thoát khỏi sự kiểm soát của câu chuyện, thì người đó sẽ có thể lấy lại bản ngã đã bị lãng quên của mình.


“Ugh, euh-uh, uh….”


Lee Hyunsung chớp mắt một cách khó nhọc, đôi môi mấp máy như một đứa trẻ sơ sinh đang cố gắng nói thành lời.


“…D-Dokja-ssi?”


[Thế giới quan đang áp đặt một hình phạt cho những từ ngữ không phù hợp với xác suất!]


'Tsu-chuchuchuchut-!!'


"Uwaaaaahhk?!?!"


Lee