Toàn Trí Độc Giả - Sing Shong (P2)

Chương 294




Đã hai ngày trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu ở lại trụ sở của Han Sooyoung.


Trong khi chờ đợi, tôi phải tập trung vào một vài thứ. Một là về ý nghĩa của Han Sooyoung khi nói "cái chết của Yoo Jonghyuk". Hai là tìm hiểu rốt cuộc Han Sooyoung đang muốn đạt được điều gì thông qua nó.


Dù bằng cách nào, việc tìm ra không hề dễ dàng. Đây không phải là vấn đề duy nhất.


[Nó thực sự đã bị phá hủy sao? Eden của chúng ta?]


Tôi nhìn Gabriel, người đang toát ra một thần thái hung dữ.


"Phải, cô không nghe gì về nó từ Metatron ở vòng ba sao?"


[…Người ghi chép biết về sự hủy diệt của Eden sao?]


Tôi gật đầu, "Khi quay lại, hãy tự hỏi anh ta. Tất nhiên là nếu cô có thể trở về an toàn."


Thân cây của Gabriel và Jophiel bắt đầu rung chuyển. Tôi nghĩ họ giận tôi nhưng dường như họ đang nói chuyện với nhau. Tôi lôi con búp bê Uriel ra. Cô ấy đang bị giam giữ giữa Thiện và Ác và không thể sử dụng sức mạnh của mình trong năm ngày tiếp theo.


[Bức tường thứ tư đang nhìn bạn.]


Có lẽ tôi có thể mượn sức mạnh của Bức tường thứ tư để cho cô ấy ký ức về vòng thứ ba. Tuy nhiên, ý nghĩ rằng Uriel sẽ cảm động trước ký ức của tôi chỉ là một điều viển vông. Có thể sau khi nhìn thấy những ký ức đó, Uriel sẽ nói: [■■, vậy thì sao?]


Những ký ức về vòng thứ ba sẽ giống như một cuốn tiểu thuyết đối với Uriel, người đã sống qua vòng thứ ba.


"Kim Dokja-ssi, anh có định đi săn với chúng tôi không?"


Tôi nhìn lên và thấy Lee Hyunsung đang đứng đó với đôi găng tay thép. "Có ổn không nếu tôi đi cùng mọi người?"


“Vâng, chà… không có ý nghĩa gì khi đánh giá một viên đạn đã được nhặt.”


Tôi mỉm cười trước lời nói của Lee Hyunsung. Cho dù là vòng thứ 3 hay vòng thứ 1863, sự tương đồng kỳ lạ vẫn còn đó.


[Độ hiểu biết của bạn về hóa thân ‘Lee Hyunsung’ đã tăng lên.]


[Hóa thân ‘Lee Hyunsung’ đã thể hiện sự yêu thích yếu ớt đối với bạn.]


Tôi nhớ lại kịch bản đầu tiên và đột nhiên cảm thấy hơi mất tập trung. Tôi nói thêm một câu để giảm bớt sự cảnh giác của Lee Hyunsung, “Chẳng phải anh nên cảnh giác hơn sao? Tôi là đồng đội của Yoo Jonghyuk đấy.”


“Ừm… Đội trưởng không nói gì cả và… tôi cảm thấy Dokja-ssi không phải là người xấu. Tôi đoán đây là trực giác mà tôi có được sau 94 kịch bản.”


Xuyên suốt cuốn tiểu thuyết, trực giác của Lee Hyunsung hầu như không có gì đặc biệt. Bất cứ khi nào Lee Hyunsung nói điều này, tôi luôn nghĩ rằng Yoo Jonghyuk sẽ bị đâm sau lưng.


"Này, anh đã đến rồi sao? Để tôi chiêm ngưỡng kỹ năng của anh nào."


Những người đi săn là Kim Namwoon và Lee Jihye. Lee Jihye đội chiếc mũ trùm đầu to màu xám và nhìn tôi với vẻ không hài lòng.


"Đi nhanh lên, chúng ta sẽ bắt đầu."


Tôi theo các thành viên ra khỏi trụ sở. Mục đích của cuộc săn lùng này là để dọn dẹp những sinh vật vô danh xung quanh trụ sở chính và thu thập các vật phẩm. Tất nhiên, tôi biết lý do thực sự tại sao Han Sooyoung ra lệnh cho cuộc đi săn này.


-Có hai con ở phía trước. Một là loài có xúc tu và một là loài hỗn hợp.


Tin nhắn của Han Donghoon được nghe thấy và Lee Jihye rút kiếm ra. Cô kích hoạt Giết chết tức thì để đánh bại tất cả các xúc tu và sau đó Kim Namwoon đốt cháy cơ thể chúng bằng ngọn lửa đen của mình.


Tôi đã cảm nhận được điều này khi đọc bản gốc nhưng hai người họ thực sự rất hợp nhau. Có một tiếng hét khủng khiếp khi con quái vật biến thành tro và Kim Namwoon tiến đến chỗ Lee Jihye.


"Ra đòn đẹp đấy."


Kim Namwoon giơ tay phải về phía Lee Jihye. Lee Jihye nhắm kiếm vào Kim Namwoon với ánh mắt lạnh lùng. Thanh kiếm xuyên qua má Kim Namwoon và đâm vào xúc tu đang uốn éo khi sinh vật vô danh vật lộn với ngọn lửa.


Lee Jihye tiến về phía con mồi tiếp theo. Kim Namwoon đuổi theo cô. "Này, đi cùng đi!"


Khi Gilyoung và Yoosung lớn lên, liệu bọn nhóc có giống thế này không nhỉ? Tôi có thể sẽ thấy cảnh tượng như vậy nếu tôi quay lại.


"Dokja-ssi?"


"À, vâng. Tôi sẽ sang phía bên kia."


Tôi rút Vẹn tín ra và kích hoạt Con đường của gió. Một số xúc tu bay xuyên qua trong khoảnh khắc lơ là. Có một chút khó khăn để giải quyết những sinh vật vô danh khi tôi cố tình không sử dụng Điện khí hóa.


"Haha, chú yếu vậy?"


Kim Namwoon, người có ngọn lửa đen trong tay, bắt đầu đập tan những sinh vật vô danh với một nụ cười bất cần.


"Nhìn rồi học hỏi này!"


Chắc rồi, đó là một sức mạnh chiến đấu tuyệt vời. Kim Namwoon hiện tại đã có thể sử dụng một nửa sức mạnh của Hắc hỏa Vực long.


Tôi lặng lẽ cổ vũ Kim Namwoon, "Thật tuyệt vời, nó lại đến nữa kìa."


"Hahaha, cứ để đó cho tôi!"


“Chà, mặc dù cậu rất mạnh, nhưng chẳng phải chúng rất khó đánh sao?”


"Anh đang nói gì vậy? Hahahaha! Chết đi!"


“Này, ở đằng kia…”


Kim Namwoon muộn màng nhận ra điều gì đó và nhíu lông mày lại. Lee Hyunsung đứng gần đó đang mỉm cười. Ở đằng xa, Lee Jihye bắt gặp một con quái vật và tặc lưỡi như thể nó thật đáng thương. Khoảnh khắc biểu cảm của Kim Namwoon méo mó và cậu ta giơ nắm đấm về phía tôi, tôi nói với cậu ta, "Lee Jihye không thích sự tự phụ."


Mặt của Kim Namwoon trắng bệch như mái tóc của cậu ta. Mắt cậu ta run lên như một trận động đất.


Trên thực tế, người có phản ứng lớn nhất là Lee Hyunsung, người đang mở to mắt.


…Anh chàng này đã vượt qua các vòng mà không hề nhận ra. Kim Namwoon liếc nhìn giữa tôi và Lee Jihye trước khi lắp bắp,


"L-Làm sao anh biết điều đó?"


"Sẽ rất lạ nếu tôi không biết. Trước tiên, hãy nhuộm lại tóc và tháo cuộn băng đó ra. Thay chúng bằng găng tay ở cả hai bên. Sau cuộc đi săn, đừng nói những thứ như: 'ra đòn đẹp đấy' nữa."


[Chòm sao ‘Hắc hỏa Vực long’ ghét bạn.]


“Sẽ có ích hơn nếu cậu hành động như người đang đứng sau tôi.”


Kim Namwoon chớp mắt khi nhìn người phía sau tôi. Yoo Jonghyuk đang thất thần đứng đó. Áo khoác của anh ta xộc xệch và chưa được giặt nhưng vẫn không thể giấu được vẻ đẹp trai của anh ta.


“Người đó rất ác. Dù vậy, anh ta trông rất ngầu.”


Ác quỷ ảo tưởng Kim Namwoon lẩm bẩm. Tôi trả lời với một nụ cười, “Anh ta không quá tệ, anh ta cũng có những mặt tốt.”


"Hah, chú đang nói về ai vậy? Nhắc mới nhớ, chú đã trở thành đồng đội của Yoo Jonghyuk bằng cách nào?"


Kim Namwoon nghi ngờ nhìn tôi và Lee Hyunsung lên tiếng, "Tôi nghe nói rằng Dokja-ssi đến từ một thế giới khác."


Có lẽ Han Sooyoung đã nói về tôi. Kim Namwoon ngạc nhiên và chỉ vào tôi. "Thế giới khác? Giống như… vũ trụ song song á?"


"Cũng tương tự vậy."


Tôi ngưỡng mộ việc Kim Namwoon biết về vũ trụ song song khi cậu ta không có kiến ​​thức sinh học. Rõ ràng, vòng này khác với vòng mà tôi nhớ.


“Đó là lý do tại sao tôi không gặp chú cho đến nay. Vậy tại sao chú lại đến đây?”


"Cậu rất thú vị, nhưng tôi không thể nói cho cậu biết."


“Geez, vậy tôi đang làm gì trong thế giới của chú? Tôi là một nhà lãnh đạo sao?”


"Cậu ngỏm lâu rồi."


Mặt Kim Namwoon tái đi.


"Tôi đùa thôi, cậu đang xây dựng một gundam ở đó. Cậu rất hạnh phúc."


(*Gundam: người máy khổng lồ)


“Gundam? Ồ…”


Lee Jihye quay lại và đánh vào đầu Kim Namwoon. “Tại sao cậu cứ đi lại lung tung thế? Nhặt đồ đi.”


"À, ờ."


Tôi nhìn Kim Namwoon vội vã nhặt đồ theo sau Lee Jihye và nghĩ, có lẽ tôi không nên giết cậu ta trong kịch bản đầu tiên. Kim Namwoon, người đang đi theo Lee Jihye lụm đồ, quay sang tôi và thì thầm, “Xin lỗi, tôi có vài điều muốn hỏi.”


"Gì?"


"Anh có thể cho tôi mượn cái áo khoác đó không?"


…Hả?


"Tôi đang nhìn cậu đấy."


Kim Namwoon càu nhàu bắt đầu nhặt đồ. Lee Jihye cằn nhằn và Lee Hyunsung cười khúc khích.


Đó là một cảnh tượng yên bình. Giữa sự bình yên này, tôi được nhắc nhở mạnh mẽ về thế giới của mình. Không có Jung Heewon ở đây, cũng không có Yoo Sangah hay Lee Gilyoung.


…Phải, cả Han Myungoh nữa. Vì vậy, tôi cần quay trở lại.


Không lâu sau, chúng tôi đã thu thập hết các vật phẩm xung quanh. Tôi nhìn những món đồ nhặt được và mỉm cười. Nó đây rồi, một trong năm thanh kiếm là chìa khóa để hoàn thành kịch bản thứ 95. Có lẽ Han Sooyoung cũng biết rằng một trong những thanh kiếm đang ở gần đây.


Tuy nhiên, tôi đã rất ngạc nhiên khi tôi cầm thanh kiếm lên. "Xin lỗi, Hyunsung-ssi."


"Huh?"


"Có phải Han Sooyoung đã bảo anh thu thập thanh kiếm này không?"


Lee Hyunsung liếc nhìn thanh kiếm trong tay tôi và trả lời, “Ồ, phải. Chúng tôi đang tìm kiếm thanh kiếm đó.”


Kịch bản thứ 95 là một kịch bản mà ‘năm thanh kiếm’ là chìa khóa. Một kịch bản mà Rồng tận thế bị phong ấn được giải phóng thông qua năm thanh kiếm chủ chốt. Nhưng thanh kiếm này…


Một cảm giác khó chịu lướt qua đầu tôi. Tôi nhìn lên bầu trời và thấy ngọc phong ấn của Rồng tận thế đang hướng về phía này. Thứ đang ngủ trong quả cầu đen tối là con rồng hủy diệt tồi tệ nhất trong Con đường sinh tồn.


Ban đầu, Yoo Jonghyuk được cho là phải giải phóng con rồng và đạt được câu chuyện khổng lồ ‘Người giải phóng rồng tận thế’ và bước vào kịch bản cuối cùng.


[Vào lúc này, Kim Dokja đã nhận ra cách giết Yoo Jonghyuk.]


Tay tôi cầm chuôi kiếm run lên.


[Ngoài ra, Han Sooyoung cũng đang nghĩ giống anh ấy.]


________


Suốt cả ngày, Kim Dokja đọc đi đọc lại Con đường sinh tồn. Anh đọc lại những trang đã đọc và kiểm tra xem có dòng nào bị bỏ sót không. Kim Dokja dường như tìm thấy điều gì đó, hoặc có lẽ anh ấy không tìm gì cả. Anh nhìn xuống điện thoại của mình, ôm đầu nhiều lần và thậm chí thở dài. “…Ồn quá, im coi."


Đôi khi, anh ấy còn mắng Bức tường thứ tư. Dù gì thì Kim Dokja đã rất cố gắng. Đó là một nỗ lực để thay đổi điều gì đó, một nỗ lực mà có lẽ không ai có thể hiểu được.


Ngay sau đó, một quyết định nhỏ xuất hiện trong mắt Kim Dokja. Đó không phải là một giải pháp có thể tích lũy trong một hoặc hai ngày. Đó là một quyết định mà chỉ một người đọc truyện lâu năm mới có được.


Với quyết tâm đó, Kim Dokja liên tục đọc Con đường sinh tồn. Anh đọc, đọc và lại đọc.


Anh ấy đã đọc bao nhiêu lần? Đôi mắt của Kim Dokja sáng như sao rồi dần dần mờ đi. Kim Dokja chìm vào giấc ngủ nông.


Yoo Jonghyuk nhìn chằm chằm cảnh tượng này với đôi mắt trống rỗng. Tấm lưng mệt mỏi của Kim Dokja, tiếng ngáy phát ra đều đặn.


Có những tia lửa rất nhỏ khi mắt Yoo Jonghyuk hồi phục. Sát khí tràn ngập trong đôi mắt trống rỗng và sát khí này nhắm vào chính xác một người. Yoo Jonghyuk lặng lẽ di chuyển Phá Thiên Kiếm. Anh ấy không phát ra bất kỳ âm thanh nào khi tiến lại gần và chĩa thanh kiếm vào cổ Kim Dokja.


[Ha ha, đừ ng l àm đ iều đ ó.]


Yoo Jonghyuk cau mày. Bức tường thứ tư khiến tia lửa bay ra, như thể sẽ đánh thức Kim Dokja ngay lập tức. Yoo Jonghyuk gửi một tin nhắn đến bức tường bằng cách sử dụng Truyền âm thanh.


-Đừng đánh thức cậu ta. Ta sẽ cắt đầu cậu ta ngay lập tức nếu ngươi làm vậy.


[H ừm.]


Các tia lửa do Bức tường thứ tư tạo ra nhanh chóng giảm đi. Yoo Jonghyuk không rút thanh kiếm về và Bức tường thứ tư vẽ các ký tự trong không khí.


[Cậ u mu ốn g ì?]


Yoo Jonghyuk không nói gì cả. Có vẻ như anh ấy đang tìm lời nói thích hợp hoặc anh ấy không biết phải nói gì. Lúc này, Bức tường thứ tư phát ra tiếng cười kỳ quái.


[Ah a tô i hi ểu rồi.]


“…”


[Cậ u tò m ò s ao?]


Yoo Jonghyuk vẫn không trả lời và Bức tường thứ tư cười như thể đã hiểu mọi chuyện. Các chữ cái của Bức tường thứ tư bắt đầu tăng lên. Chữ cái màu vàng sớm lấp đầy căn phòng. Yoo Jonghyuk nhìn chằm chằm vào những lá thư trôi xung quanh mình và đưa tay lấy một trong số chúng. Những lá thư dường như đáp lại anh và bắt đầu nói.


[“Tên tôi là Dokja.”


Tôi thường giới thiệu bản thân với mọi người như thế này và sau đó những hiểu lầm sẽ xảy ra.]


Đó là câu chuyện về một thế giới mà anh chưa từng trải qua. Bức tường thứ tư cười khúc khích.


[T hật th ú vị.]


Yoo Jonghyuk lặng lẽ lắng nghe câu chuyện. Điều này kéo dài cho đến khi đêm đến và sau đó ánh sáng yếu ớt của bình minh ló dạng.


.


.


.


Vào lúc Kim Dokja say ngủ tỉnh dậy, Yoo Jonghyuk đang dựa vào tường với đôi mắt vô hồn.


“…Mình ngủ quên mất, chết tiệt.”


Kim Dokja đứng dậy với mái tóc rối bù, nhặt điện thoại và thanh kiếm của mình lên. Anh nhìn ra cửa sổ và thấy quân của bộ chỉ huy đã tập trung đông đủ. Họ được tập hợp để hoàn thành kịch bản thứ 95. Tại trung tâm, Han Sooyoung trong chiếc áo khoác trắng đang nhìn về phía này.


Hôm nay là ngày mà ‘Hóa thân Yoo Jonghyuk’ sẽ chết.