Toàn Trí Độc Giả - Sing Shong (P2)

Chương 254




[Bức tường thứ tư đang nhe răng đầy đe dọa.]


Những tia lửa dữ dội tràn ngập không khí. Tôi nhanh chóng ra lệnh cho Mark rời khỏi văn phòng. Tôi sẽ không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra nếu anh ấy có mặt ở đây.


‘Chờ một chút, nghe tao nói đã.’


Tôi nghĩ về những gì tôi có thể làm để xoa dịu bức tường chết tiệt này. 'Mày thích những câu chuyện mà. Khi chuyện này kết thúc, tao sẽ cho mày ăn thỏa thích.'


[Bức tường thứ tư đang cau mày nhìn bạn.]


Tiếng gầm gừ có vẻ dịu đi đôi chút.


'Tao có một thứ cần kiểm tra. Tao có thể chết nếu tao không biết điều đó. Mày muốn điều đó xảy ra sao?'


Bức tường thứ tư im lặng. May mắn thay, tên này không muốn tôi chết. Bức Tường im lặng hồi lâu mới lên tiếng.


[Bức tường thứ tư nói: Kim Dok ja.]


"Sao?"


[S ẽ rấ t ng uy h iểm n ếu kh ông có t ôi.]


Tôi nghĩ tôi biết nó đang nói về điều gì. Một trong những chức năng của Bức tường thứ tư là bảo vệ tôi khỏi con mắt của các chòm sao. Vì vậy, nó lo lắng các chòm sao sẽ làm hại tôi khi nó bị tắt.


'Tao biết, nhưng lần này tao phải nhìn nó.'


Trước ý chí kiên định của tôi, Bức Tường thứ tư im lặng một lúc mới mở miệng.


[Ch ỉ 10 gi ây t hôi.]


10 giây. Nó có chút ít ỏi nhưng vậy là được rồi.


[Tấ t c ả c ác kê nh ph ải b ị chặ n.]


Tôi gật đầu.


-Phát quảng cáo trên kênh đi.


Thời điểm lời nhắn được gửi qua giao tiếp dokkaebi, màn hình đã bị tắt.


[Nhiều chòm sao bối rối trước quảng cáo đột ngột.]


Được rồi, thế là đủ. Tuy nhiên, Bức tường thứ tư không hài lòng.


[Bức tường thứ tư nói rằng: V ẫn chư a đ ủ.]


'Không đủ?'


Bức tường thứ tư không trả lời. Tôi nhìn lên và Biyoo chớp chớp mắt.


[…Daa?]


Biyoo rõ ràng đã chặn kênh đúng cách mà, nó vẫn chưa đủ sao…


Lúc này, kịch bản trước đó hiện ra trong đầu tôi.


Kịch bản ẩn - Trò chơi Kim Dokja. Trong khu liên hợp công nghiệp này, có một dokkaebi thực hiện kịch bản. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ toàn đống đổ nát của kịch bản.


Star Stream đã tạo ra các kịch bản ẩn nhưng chính các dokkaebi mới là người dẫn dắt kịch bản.


[Nhiều chòm sao đang phản đối mạng kênh không ổn định.]


Nhìn lại, ‘Trò chơi Kim Dokja’ là một kịch bản khá bất thường. Đó là một kịch bản biết chính xác nhu cầu của các chòm sao và thậm chí còn chứa thông tin về ‘tôi’ trước khi kịch bản đầu tiên bắt đầu…


Dù tôi nghĩ thế nào đi chăng nữa thì chỉ có một người mới làm được điều này. Tôi thở dài và từ từ mở miệng, "Bihyung, ngươi không chịu đi ra sao?"


________


"Ahjumma! Bác đang ở đâu? Bọn tôi đến rồi nè!"


(*Ahjumma: người phụ nữ đã kết hôn hoặc ở độ tuổi trung niên)


Một trạm cứu trợ y tế từ thiện ở Seongnam. Nơi trú ẩn này được thành lập với sự giúp đỡ của chính phủ, là một trong những tổ chức cứu trợ dân sự chăm lo cho người dân sau các cuộc tấn công của kịch bản.


Han Sooyoung vừa hét vừa đá vào một bệnh nhân đang ngã cản đường cô. “Mẹ của Kim Dokja! Ai là mẹ của Kim Dokja thì giơ tay lên!”


Bệnh nhân vừa nằm ở đó đã nhanh chóng văng ra xa do cú đá. Yoo Sangah vội vàng tiến lại gần và chăm sóc bệnh nhân.


"Tôi xin lỗi, anh có ổn không? ...Này, Han Sooyoung-ssi!"


Han Sooyoung cảm thấy ghê tởm trước giọng nói sắc bén của Yoo Sangah. "Ahhh, biến đi nếu cô định cằn nhằn tôi."


“Cô thật quá đáng, những người này là bệnh nhân mà!”


"Tôi cũng là một bệnh nhân đấy thôi."


Khi Yoo Sangah đang cau có trở nên giận dữ, cánh cửa trung tâm cứu trợ mở ra và những bệnh nhân mới xuất hiện. Họ là những hóa thân bị thương bởi những con quái vật có mặt trên thế giới. Họ là những người mà các trạm y tế lớn không thể xử lý và buộc phải đến trạm cứu trợ này. Han Sooyoung nhìn thấy một người phụ nữ quen thuộc khi cô ấy nhìn xung quanh.


"Lee Seolhwa cũng ở đây."


Lee Seolhwa, cô ấy là đồng đội của Yoo Jonghyuk, người đang chăm sóc các bệnh nhân ở đây.


Han Sooyoung thở dài thườn thượt. “Đúng là một mớ hỗn độn... Cô biết không? Vốn dĩ cô ta đã được định sẵn là một người phụ nữ xấu xa.”


"Làm sao cô biết điều đó?"


“Tôi chỉ biết thôi. Tại sao tôi không thể biết những gì Kim Dokja cũng biết?”


Đôi mắt của Yoo Sangah nheo lại khi Han Sooyoung nhắc đến Kim Dokja. Han Sooyoung liếc nhìn Yoo Sangah và nói, “Kim Dokja đã thay đổi quá nhiều thứ. Anh ta cứu những người muốn chết và giết những người muốn sống…”


“…Đây có phải là về lời tiên tri không?”


"Dù sao thì cô cũng không biết đâu. Tôi chỉ muốn nói rằng tôi sẽ không bao giờ làm những gì Kim Dokja đã làm."


Han Sooyoung lôi ra một miếng socola đen và ăn nó. Vị đắng của socola lan tỏa trong miệng và nó dường như ảnh hưởng đến Han Sooyoung.


"Tương lai đã bị hủy hoại bởi anh ta. Câu chuyện nên diễn ra theo cách mà nó đã được định sẵn. Nếu đó là tôi…"


“Nếu là cô, Kim Dokja và cô sẽ không khác gì một ‘nhân vật’.”


Đó không phải là giọng của Yoo Sangah. Han Sooyoung mỉm cười và quay về phía người đó.


"Cô có vẻ khỏe mạnh nhỉ, Sooyoung."


Mẹ của Kim Dokja, Lee Sookyung đứng sau họ.


"Không quan trọng tôi có khỏe hay không."


"Dokja của ta có vẻ thích những đứa trẻ khỏe khoắn."


"Tôi không quan tâm Kim Dokja thích gì!"


Lee Sookyung bật cười trước phản ứng của Han Sooyoung trước khi quay đầu lại. “Đã lâu rồi nhỉ, Yoo Sangah-ssi, chuyện gì đang xảy ra vậy?"


Trước khi Yoo Sangah kịp trả lời, Han Sooyoung đã cắt ngang. “Sử dụng 'Vận may Tốt hay Xấu, Tai họa hay Hạnh phúc' đi.”


Vận may Tốt hay Xấu, Tai họa hay Hạnh phúc. Đó là một trong những dấu ấn mà Lee Sookyung nhận được từ nhà tài trợ của bà ấy, Mẹ của Nhà sáng lập.


“Vận may Tốt hay Xấu, Tai họa hay Hạnh phúc… cô luôn tỏ ra tự tin. Sao tự nhiên cô lại muốn dựa vào một thứ thế này?”


"Tôi ước mình có đủ tự tin để có thể giải quyết mọi thứ."


"Cô đã hết thông tin, đúng không?"


Han Sooyoung và Lee Sookyung khác với Kim Dokja. Han Sooyoung chỉ đọc phần đầu của tiểu thuyết trong khi Lee Sookyung chỉ biết thông tin mà bà ấy nghe được từ Kim Dokja. Cuối cùng, cả hai chỉ có thông tin tương lai không chắc chắn.


Lee Sookyung cười nhẹ và hỏi, “Tại sao cô lại đến tìm ta? Sangah có thể làm điều gì đó với sức mạnh của Olympus.”


"Bác đang đùa à? Bác đã quên những gì Olympus đã làm với Kim Dokja sao?"


Hai người họ cãi nhau trong khi Yoo Sangah thì thầm với vẻ mặt ngượng ngùng.


“Tôi xin lỗi, tôi không thể giúp được…”


“Đừng lo, ta biết tình hình Olympus rất phức tạp. Chẳng phải bây giờ đang có hiềm khích nội bộ sao?”


"…Phải."


Yoo Sangah cúi đầu với vẻ mặt bối rối trong khi Han Sooyoung nói, “Cứ để yên đi. Họ đã quan hệ tình dục nhiều đến mức tuổi thọ của họ bị cắt giảm, nhanh hơn so với-"


Yoo Sangah mở to mắt trước những lời nói bất ngờ. Lee Sookyung nhìn họ và cười.


“Được rồi, các cô gái trẻ. Cô muốn biết thông tin gì? Nhưng ta không thể nhìn thấy tương lai cụ thể với 'Vận may tốt hay xấu, tai họa hay hạnh phúc', ta chỉ có thể chỉ đường.”


Han Sooyoung gật đầu như thể cô ấy đã biết. “Tôi muốn biết về tình hình hiện tại của Kim Dokja.”


“Hmm…”


Lee Sookyung nhìn Han Sooyoung với ánh mắt tinh tế và Han Sooyoung nhanh chóng nói thêm. “Đó là vì Bán đảo Triều Tiên có thể bị phá hủy tùy thuộc vào cách mọi thứ diễn ra ở đó. Những ngày này tôi đang nghe những câu chuyện kỳ ​​lạ từ các chòm sao… tại sao bác lại cười?”


"Cô thật dễ thương."


Han Sooyoung phàn nàn. "Làm nhanh đi."


"Ta đã nhìn nó trong một thời gian dài."


"Vậy sao? …Nó là gì thế?"


Lee Sookyung mỉm cười. “Chà, một tuần trước nó là ở giữa, và ba ngày trước nó là xấu…”


"Gì? Xấu á?”


“Hôm qua là may mắn…”


"Vậy bây giờ là gì?"


Lee Sookyung rút ra một chiếc gương đồng mà không lên tiếng. Đó là mảnh vỡ của Gương trời, một trong ba báu vật thần thánh. "Tự nhìn xem đi."


Có một sắc thái bất thường trong giọng nói của bà ấy khiến Han Sooyoung và Yoo Sangah đồng thời chúi đầu vào nhau. Sau đó những chữ cái mờ nhạt xuất hiện trên gương đồng.


[Tai họa.]


Trong một khoảnh khắc, Han Sooyoung đã nghi ngờ liệu cô có đọc hanja đúng cách hay không.


(*Hanja: là tên gọi trong tiếng Triều Tiên để chỉ chữ Hán)


"Điều này là thật sao?"


"Ta không biết. Nếu cô tò mò, cô có thể hỏi tinh vân Hongik.” Bà ấy nói điều này nhưng Lee Sookyung trông không được thoải mái cho lắm. Sau đó, bề mặt của gương rung chuyển và chữ viết thay đổi.


"Ah…? Từ ‘Cứu giúp’ xuất hiện này?” Yoo Sangah kêu lên và hai người còn lại nhìn vào gương.


Cứu giúp. Đó là một ý nghĩa hiển nhiên và không cần phải giải thích. Han Sooyoung và Yoo Sangah cùng lúc nhìn nhau.


Lee Sookyung khẽ thở dài và hỏi họ, "Vậy thì ai sẽ đi?"


__________


[…Kim Dokja đúng là Kim Dokja mà. Làm sao ngươi biết?]


Bihyung xuất hiện trong không khí. Bộ lông của nó sáng bóng và bây giờ nó đang mặc những chất liệu vải tốt. Ai mà biết đây là con dokkaebi từng quấn một tấm thảm rơm lúc trước chứ.


"Còn kênh bán đảo Triều Tiên thì sao?"


[Ta đã bị giáng chức, ngươi không biết à?]


"Có vẻ như ngươi không thể làm tốt nếu không có ta."


[Ngươi sẽ biết nếu ngươi quay lại.]


Bihyung không dùng kính ngữ như trước nữa. Có lẽ đó là bằng chứng cho thấy mối quan hệ giữa chúng tôi đã thay đổi. Trên thực tế, hợp đồng của tôi với nó đã kết thúc bằng cái chết của tôi.


Bihyung nhìn tôi chằm chằm một lúc và tôi nhìn lại.


[Ngươi có khỏe không?]


"Như ngươi thấy đấy."


[Phải, ta đã nghe kể nhiều về ngươi.]


Tôi nhẹ gật đầu.


[Ngươi có muốn quay lại kênh của ta lần nữa không? Ta sẽ đối xử tốt với ngươi.]


Có lẽ lời nói của Bihyung là chân thành. Đó là một đề xuất nguy hiểm hơn vì nó là thật lòng.


"Chà…"


Tôi không ghét Bihyung. Tuy nhiên, tôi không đủ ngây thơ để bắt tay với Bihyung. Bihyung là một dokkaebi có liên quan đến Cục và Cục là một trong những nơi nguy hiểm nhất trên thế giới.


[Ngươi vốn là một người như vậy mà.]


Biểu cảm của Bihyung thay đổi. Dokkaebi trở nên xa cách với những người đã rời kênh của chúng là điều bình thường. Bihyung cũng có thể sẽ trở thành kẻ thù của tôi. Dù vậy, nó đến sớm hơn tôi nghĩ.


[Vậy còn điều này thì sao? Xây dựng một kênh chung với ta, nó ổn vì đây là Thế giới Quỷ.]


Trong một thoáng, tôi nghĩ mình nghe nhầm. "…Ngươi nghiêm túc đấy chứ?"


[Hãy thử nghĩ về nó đi.]


Trên thực tế, đó không phải là một ý kiến tồi. Nếu tôi xây dựng một kênh chung với Biyoo, nó sẽ cho phép Biyoo học hỏi và phát triển nhanh chóng. "Ta hiểu rồi. Hơn nữa, bây giờ…"


Vào lúc này, tôi nghe thấy tiếng Bihyung thông qua giao tiếp dokkaebi.


-Có muốn ta tắt kênh không?


Tôi gật đầu. Quả nhiên, Bihyung chỉ giả ngu thôi.


-Ta không biết ngươi đang cố làm gì nhưng chúc ngươi may mắn. Ta có một số việc cần phải làm… hãy giải quyết phần còn lại sau.


Tôi không hiểu tại sao Bihyung lại có thiện cảm với tôi như vậy. Trong mọi trường hợp, tôi đã may mắn. Bihyung thay đổi cài đặt và sau đó, một tin nhắn từ các chòm sao được nghe thấy.


[Tất cả các chòm sao trong kênh đều không hài lòng với kết nối của kênh!]


Tôi ngay lập tức nhìn vào Bức tường thứ tư.


[Bức tường thứ tư nói: Đừ ng nhìn qu á l âu.]


[Kỹ năng độc quyền, ‘Bức tường thứ tư’ đã bị tắt.]


Tôi cảm thấy bức màn bao quanh thế giới của mình đang biến mất. Tôi nhanh chóng bật Cửa sổ thuộc tính.


[Kiểm tra Cửa sổ Thuộc tính.]


Một lượng lớn thông tin ập vào tâm trí tôi.


[Thông tin nhân vật


Tên: Kim Dokja


Tuổi: 28


Chòm sao: Không có


Biệt danh: Quỷ vương của sự cứu rỗi (Tường thuật)


Thuộc tính riêng: Lamarck Kirin (Truyền thuyết), Công tước Thế giới Quỷ (Truyền thuyết), Thông dịch viên kịch bản (???), ■■ Tông đồ (???)…


..


..]


Bây giờ tôi có thể nhìn thấy các thuộc tính của mình mà lần trước tôi không thể xác nhận chính xác. Thành thật mà nói, nó khá ngạc nhiên. Tôi cứ nghĩ thuộc tính của mình sẽ là "độc giả"…


Thông dịch viên kịch bản? Ngoài ra, ■■ Tông đồ là gì? Tại sao xếp hạng thuộc tính không được hiển thị?


[Bạn đã kiểm tra Cửa sổ thuộc tính của mình lần đầu tiên.]


[Hiệu ứng của ‘Thông dịch viên kịch bản’ được kích hoạt!]


Tôi tiếp tục kiểm tra thông tin. Phần tôi xem kỹ nhất là 'Kỹ năng độc quyền.'


[Kỹ năng độc quyền: Quan điểm của Độc giả toàn trí Lv. ?, Dấu trang Lv. ?, Danh sách nhân vật Lv. ?, Bức tường thứ tư Lv. ?, Đọc hiểu Lv. ?,….]


Một trong những kỹ năng lúc trước bị ẩn với ■ giờ đã có thể được nhìn thấy.


Đọc hiểu. Thoạt nhìn, nó có vẻ như khả năng đọc và hiểu điều gì đó nhưng tôi không nghĩ nó đơn giản như vậy. Hầu hết các kỹ năng tôi có được cho đến nay đều như thế.


Tôi đưa tay lên Cửa sổ thuộc tính mà không cần suy nghĩ. Sau đó, có âm thanh của tia lửa và Cửa sổ thuộc tính bắt đầu vỡ ra.


…Đã 10 giây rồi sao? Lúc đầu tôi nghĩ vậy nhưng