Toàn Trí Độc Giả - Sing Shong (P1)

Chương 30




Yoo Jonghyuk nhìn những người khác, trừ Lee Hyunsung. Ba người kia đang đứng cạnh nhau nên tôi không biết được Yoo Jonghyuk đang chú ý đến ai.


'…Việc này có thể sao?'


Hắn đang nhìn ai vậy? Tôi muốn hỏi nhưng lại sợ kỹ năng của mình bị lộ ra. Yoo Jonghyuk vẫn chưa biết được rằng tôi có thể đọc suy nghĩ của hắn. Tuy nhiên, tôi đoán là hắn vừa đọc thông tin của Jung Heewon. Cô ấy nhận thấy ánh nhìn chằm chằm của Yoo Jonghyuk và đối mặt với hắn. “Anh đang nhìn gì thế?”


'.....'


Tốt lắm, Jung Heewon.


'Giết.'


“Yoo Jonghyuk.”


Tôi nhanh chóng mở miệng, “Tôi luôn thắc mắc một điều.” Yoo Jonghyuk quay lại tôi. Mắt hắn đầy vẻ thắc mắc. “Tại sao anh lại để Gong Pildu sống?”


“Nếu ngươi là một nhà tiên tri thì ngươi phải biết chứ.”


“Tôi không biết mọi thứ đâu.”


Chính xác thì, tôi không thể nhớ được mọi thứ.


[Nhân vật ‘Yoo Jonghyuk’ đã sử dụng kỹ năng ‘Phát hiện nói dối’]


[Nhân vật ‘Yoo Jonghyuk’ đã xác nhận rằng lời nói của bạn là thật]


Hắn ta kỹ lưỡng thật.


“Hiểu rồi. Một nhà tiên tri với kỹ năng ‘Tầm nhìn tương lai’ level thấp nhỉ.”


Thích nghĩ gì thì nghĩ. Yoo Jonghyuk nói tiếp, “Ta cần Gong Pildu.”


“Vì kịch bản trong tương lai sao?”


Yoo Jonghyuk không trả lời. Có lẽ hắn đang xem thử tôi biết những gì.


“Tôi biết là anh cần Gong Pildu cho kịch bản trong tương lai, nhưng anh chỉ cần hắn thôi. Anh không cần toàn bộ đám người đi theo hắn mà.”


'.....'


“Chẳng phải phong cách của anh là loại bỏ những thứ không cần thiết à? Tại sao anh lại để chúng yên như thế?”


'Phiền thật.'


Gì?


“Ta có nhiều việc phải làm.” Yoo Jonghyuk im lặng nhìn tôi và nói, “Ngươi sẽ không bao giờ hiểu đâu.”


“Đợi đã, đó không phải vấn đề. Nếu bây giờ anh không hành động, phần lớn người ở Chungmuro sẽ…!”


Yoo Jonghyuk trưng ra một ánh mắt lạnh lẽo, “Đó không phải việc của ta.”


Tôi không phải một nhà nhân đạo. Tôi cũng không tin rằng tất cả mọi người trên thế giới này đều đáng được sống. Thứ khiến tôi tức giận lúc này là Yoo Jonghyuk.


“Tôi đánh anh được không?”


“Nếu đủ tự tin thì cứ việc.”


Tôi giận dữ nắm tay lại thành quyền thì nghe thấy tin nhắn.


[Nhân vật ‘Yoo Jonghyuk’ đã sử dụng kỹ năng ‘Tự vệ mạnh mẽ Lv.5’.]


Tôi bỏ nắm đấm xuống. Tên khốn hèn nhát…


“Xong chưa?” Yoo Jonghyuk nói.


“…”


“Đi thôi.”


Lee Jihye rùng mình vì bị Yoo Jonghyuk gọi. Lee Jihye, người đi theo Yoo Jonghyuk một cách chậm trễ, nhìn tôi với ánh mắt bối rối.


[Chòm sao ‘Công lý Hói’ bị ấn tượng bởi tinh thần hào hiệp của bạn.]


[100 xu đã được tài trợ.]


Tất nhiên, nó đã hoàn toàn bị hiểu lầm.


___________


[Còn 1 giờ 30 phút nữa cho đến khi kịch bản thứ 3 bắt đầu.]


Không còn nhiều thời gian và tâm trí tôi rối hết cả lên.


[Chòm sao ‘Công lý Hói’ tức giận vì tính mạng của mọi người đang bị đe doạ.]


[Chòm sao ‘Công lý Hói’ muốn có một màn trỗi dậy.]


Tin nhắn của Samyeongdang réo ầm ĩ bên tai nhưng tôi không nghĩ đó là cách giải quyết tốt. Kịch bản thứ 3 kéo dài trong chính xác một tuần. Có lẽ Yoo Jonghyuk định tìm thêm những lợi thế khác trong thời gian này. Tất nhiên, tôi không thể để yên như vậy.


[Chòm sao ‘Tù nhân của Vòng kim cô’ tự hỏi bạn đang nghĩ gì.]


“Tên khốn Yoo Jonghyuk đó.”


[Chòm sao ‘Tù nhân của Vòng kim cô’ cảm thấy hài lòng.]


[100 xu đã được tài trợ.]


Thật ra, vấn đề đang cản trở tôi không phải Yoo Jonghyuk mà là Gong Pildu. Để có thể vượt qua kịch bản thứ 3, sự trợ giúp của Gong Pildu là cần thiết. Nếu tôi không thể có được sự giúp đỡ của hắn…


Đột nhiên, Jung Heewon ngẩng lên và nói, “Đó là ai vậy?”


“Huh?”


“Người mà anh và Yoo Jonghyuk đang nói tới ấy.”


Tôi giải thích về Gong Pildu cho Jung Heewon. Cô ấy đã bất tỉnh vào lúc đó nên không thể gặp hắn ta. Jung Heewon phản ứng ngay lập tức, “…Lũ cặn bã đó là gì vậy? Chiếm cơ sở vật chất công cộng và bắt người ta trả tiền sao?”


“Lũ cặn bã đó đang ở tầng trên ấy.”


“Tôi sẽ lên và đá chúng khỏi đó.”


Jung Heewon cầm thanh kiếm chuột đất lên. Điều này nhắc tôi nhớ rằng mình cần phải thay vũ khí cho cô ấy. Có vẻ còn nhiều việc phải làm đây.


“Hành động như vậy không ổn đâu.”


“Chúng ta có thể thắng nếu dùng hết sức. Anh không nhớ việc ở Ga Geumho sao?” Biểu cảm của Jung Heewon tràn đầy tự tin. Đó là điều đương nhiên thôi. Jung Heewon có kỹ năng ‘Thời khắc phán xét’ làm lá bài tẩy. Cô ấy có giác quan rất tốt và khả năng phản ứng nhanh nhạy, nên có lẽ cô ấy đã khám phá ra khả năng của mình.


“Đừng chậm chạp nữa. Tiến lên và giết chúng thôi!”


Khi kẻ địch của Jung Heewon là ác, Thời khắc phán xét sẽ đạt được sức mạnh lớn nhất.


[Nhân vật ‘Jung Heewon’ đã kích hoạt kỹ năng ‘Thời khắc phán xét’]


[Các chòm sao thuộc hệ thống Cái thiện tuyệt đối im lặng trước lời đề nghị này.]


[Kỹ năng đã bị hủy.]


Khuôn mặt của Jung Heewon bị lấp đầy bởi sự bối rối, “Không, cái này… nó hỏng rồi à?” Jung Heewon cố gắng khởi động lại kỹ năng nhưng nó không hoạt động. “Không… tại sao nó không hoạt động? Chẳng phải chúng rõ ràng là kẻ xấu đó sao?”


Tôi bật cười với câu hỏi của Jung Heewon, “Đó là điều mà loài người chúng ta nghĩ thôi.”


“…Anh nói thế là sao?”


“Có thể quan điểm của các chòm sao khác với chúng ta. Chẳng có gì đảm bảo rằng quan điểm tốt xấu của họ giống chúng ta cả.”


“Ah…”


“Công lý được định nghĩa bởi số đông.”


Ngay lúc này đây, số đông các chòm sao đang nhận định họ là “tốt”. Loài người không còn có thể quyết định tốt xấu nữa. Giờ đây, họ chỉ là con rối của các chòm sao mà thôi.


“Đó…”


Tôi nhìn đồng đội của mình. Mọi người không nói gì nhưng họ đều nghĩ giống Jung Heewon. Lee Hyunsung lau chùi tấm khiên đã bị trầy xước bởi những viên đạn ma thuật, trong khi Yoo Sangah và Lee Gilyoung ngồi cạnh nhau trên nền đất và nhìn những con gián.


Cảm giác tuyệt vọng này, tôi có thể hiểu được. Họ nghĩ rằng họ đã nhận ra sau khi thoát khỏi băng đảng ở Ga Geumho. Tuy nhiên, còn một con quái vật không thể so sánh được ở một nhà ga cách đó 3 trạm. Đây chính là khởi đầu của sự tra tấn mang tên hy vọng.


“Nhưng không phải là không có cách.”


“Huh?”


“Sẽ rất khó, nhưng vẫn có cách để đánh bại chúng.”


Họ đồng loạt nhìn tôi. Lee Hyunsung hỏi, “…Anh thực sự có cách sao?”


“Đó là gì?”


Tôi nhìn quanh và nhỏ giọng lại. “Dụ Gong Pildu rời khỏi Khu vực Vũ trang.”


“Khu vực Vũ trang là gì?”


“Dấu ấn của hắn, nó được tối ưu hoá cho việc phòng thủ.”


Khu vực vũ trang. Lý do mà Gong Pildu khó đối phó đến thế chính là dấu ấn của hắn. Đó là kỹ năng gian lận có thể xây dựng những 'trụ súng' trong một khu vực. Bây giờ mới chỉ là ‘Khu vực Vũ trang’ thôi. Sau này, khi dấu ấn của hắn tiến hoá thì nó sẽ trở thành ‘Pháo đài vũ trang’. Đến khi đó thì sẽ phải cần tới một trận địa vây hãm để bắt hắn ta.


“Khu vực Vũ trang của hắn sẽ bị hủy bỏ nếu hắn rời khỏi khu vực được chỉ định. Những cái trụ của hắn cũng vì thế mà trở nên vô dụng. Thường thì những kỹ năng phòng thủ diện rộng như vậy sẽ có nhiều hạn chế.”


Cùng lúc, Lee Hyunsung và Jung Heewon nhìn tôi đầy vẻ khâm phục.


“Ah… tôi hiểu rồi.”


“Anh nhận ra nó chỉ với một lần nhìn qua thôi sao? Đây có phải là kỹ năng của anh không?”


Họ nói cùng một điều nhưng tôi có thể thấy rằng họ đã quen với tôi ở mức độ nào đó. Yoo Sangah hỏi, “Anh sẽ khiến hắn di chuyển bằng cách nào?”


“Chúng ta sẽ phải suy nghĩ về nó kể từ giờ.”


“Ah, tôi ghét phải suy nghĩ.” Jung Heewon than phiền.


Mọi người im lặng trong một lúc. Lee Hyunsung là người nêu ý kiến đầu tiên, “Hãy tấn công hắn lúc hắn đi vệ sinh…”


“Anh nhìn thấy thứ bên cạnh ghế của hắn chứ?”


Gong Pildu không bao giờ rời khỏi Khu vực Vũ trang của hắn. Ghế của hắn có đầy đủ mọi thứ hắn cần: Túi ngủ, thức ăn, nước, và cả một nơi để đi vệ sinh. Tất nhiên, những thứ đó đều do người thuê đất dâng cho hắn.


“Thật điên rồ! Hắn hoàn toàn ‘cắm rễ’ luôn ở đó. Không, hắn không chịu đi chuyển là vì có gì đó tốt ở bên trong.”


“Đó là ‘phòng’ lớn nhất ở Chungmuro.”


“…Phòng?”


Phải rồi, Jung Heewon không biết về phòng. Tuy nhiên, tôi cũng không cần phải giải thích làm gì.


[Còn một giờ nữa cho đến kịch bản thứ 3.]


“Chúng ta cũng cần tìm phòng cho bản thân.”


Khoảnh khắc cả đội đứng lên, những người xung quanh giật nảy mình.


“Đ-Đừng đến đây!”


Đặc biệt, người đàn ông đang bảo vệ căn phòng đơn ở ga số 3 cảnh giác cao độ. Tuy nhiên, những người khác đã chạy đến trước khi chúng tôi có thể tiếp cận.


“Cút ra, thằng khốn!”


Họ tấn công một cách bừa bãi. Ngay khi người đàn ông kia bị đẩy ra, dấu hiệu của greenzone đã thay đổi.


[Greenzone 1/1 -> Greenzone 0/1]


Mọi người bị kéo vào một trận chiến đẫm máu. Người thì bị đâm vào đùi trong khi kẻ thì bị gãy mũi. Jung Heewon nhăn mặt, “Chúng ta có nên ngăn họ lại không?”


“Kết quả vẫn thế dù chúng ta có can thiệp. Ai đó sẽ phải chết.”


“Tại sao phải có người chết?”


“Trong kịch bản này, việc đó là không thể tránh khỏi.”


Tôi vừa dứt lời thì Bihyung xuất hiện trong không trung.


[Nào nào, chúng ta bắt đầu ngày thứ 3 của kịch bản chính chứ nhỉ. Hôm nay có rất nhiều gương mặt mới xuất hiện nên chẳng phải sẽ rất vui sao? Hahaha!]


Bihyung nhìn về hướng của tôi. Có 3 Dokkaebi phụ trách kịch bản ở Chungmuro, và Bihyung chính là gương mặt đại diện tạm thời. Đó là kết quả tất nhiên cho việc là kênh nhỏ nhất trong số 3 kênh ở đây. Sau đó, kịch bản thứ 3 xuất hiện trước mắt chúng tôi.


[Kịch bản chính #3 – Greenzone (Ngày 3)


Thể loại: Chính


Độ khó: C


Điều kiện: Chiếm giữ ‘greenzone’ và sống sót khỏi những con quái vật xuất hiện mỗi nửa đêm. Kịch bản kéo dài ba ngày.


Thời gian giới hạn: 8 giờ


Phần thưởng: 1.000 xu


Thất bại: -]


Lee Hyunsung mở to mắt.


“Đ-Đây…!”


[Rất đơn giản. Chiếm giữ greenzone trước những kẻ khác. Tất nhiên, các ngươi cũng có thể cướp của chúng. Dù sao thì, các ngươi nên khẩn trương lên đi. Nếu các ngươi không chiếm được greenzone trước khi kịch bản bắt đầu, các ngươi sẽ có một trải nghiệm tồi tệ đấy. Hahaha, mà mỗi người nên thử trải nghiệm một lần nhỉ.]


Biểu cảm của mọi người cứng lại sau khi nghe thấy những lời của Bihyung. Trong khi đó, những tiếng la hét vẫn tiếp tục.


“Chết đi! Chết đi!”


“T-Tôi phải sống…!”


Có lẽ đây là thứ mà mọi người nhận thức được. Cuộc chiến trước mắt chúng tôi không còn là một câu chuyện nữa. Yoo Sangah hỏi với giọng run rẩy, “Có chắc là chúng ta không cần phải đánh với họ chứ?”


“Chúng ta không cần chiến đấu. Chỉ cần tìm một khu vực có thể chứa một lượng lớn người thôi.”


“Kích thước khu vực thay đổi theo loại. Từ những khu chỉ chứa được một người đến những khu chứa được 70 người như của Gong Pildu.”


“Tất nhiên, đó là nếu như vẫn còn phòng sót lại.”


Jung Heewon mở miệng khi tôi vừa dứt lời, “Dokja-ssi rất giỏi trong việc làm người khác lo lắng đấy… hãy xuất phát ngay thôi. Có lẽ vẫn còn sót lại vài phòng.”


“Tốt hơn là nên chia ra. Lee Hyunsung-ssi sẽ đi cùng Yoo Sangah-ssi, Jung Heewon-ssi nên mang theo Lee Gilyoung.”


“Còn Dokja-ssi?”


“Tôi ổn chỉ với một mình.”


Tôi không cần phải nói thêm gì cả. Mọi người tin tưởng tôi. Lee Gilyoung nói đầu tiên, “Hyung, nếu chúng ta không thể tìm một căn phòng nào thì sao?”


“Nếu chúng ta không tìm thấy cái nào, hãy gặp nhau tại đây trước 20 phút khi kịch bản bắt đầu.”


“Hiểu rồi, tôi đi đây.”


Tổ đội chia ra theo những gì được định sẵn. Jung Heewon và Lee Gilyoung đến tầng 2 trong khi Lee Hyunsung và Yoo Sangah đến tầng 3. Tôi nhìn những người đồng đội rời đi trước khi bật điện thoại lên và mở Con đường Sinh tồn. Ngay khi đó, một cửa sổ xuất hiện.


[Không còn phòng trống ở Chungmuro.]


Sự thật được viết cực kì rõ ràng. Có vẻ là họ sẽ không thể tìm thấy căn phòng trống nào. Vậy thì họ chỉ có thể chọn một cách duy nhất. Giết ai đó và cướp phòng của họ. Nhưng liệu Jung Heewon và Lee Hyunsung có thể làm thế không? Không phải tất cả mọi người ở đây đều là ‘kẻ ác’. Có những kẻ lợi dụng người khác như Gong Pildu. Tuy nhiên, phần lớn mọi người nhe nanh của họ là để bảo vệ bản thân.


Liệu Lee Gilyoung và Yoo Sangah có thể làm như thế với kẻ khác không? Tôi sẽ sớm biết được thôi.