Toàn Trí Độc Giả - Sing Shong (P1)

Chương 165




"Sư phụ!" Lee Jihye la lên khi thấy Yoo Jonghyuk. Nhưng Yoo Jonghyuk vẫn tiếp tục hỏi mà không để ý cô ấy.


"Kim Dokja đâu?"


"...Sao thầy lại tìm Dokja ahjussi chứ?"


Yoo Jonghyuk định trả lời thì Yoo Sangah mang theo Yoo Mia nhảy từ trần nhà và đáp xuống một cách xinh đẹp. Các thành viên gọi tên cô ấy. Thay vì đáp lại lời chào của họ, Yoo Sangah lại vội vàng nói, "Dokja-ssi đang gặp nguy hiểm."


"Hả?"


"Mọi người có biết Dokja-ssi hiện đang ở đâu không?"


Cũng giống như Yoo Jonghyuk, Yoo Sangah lo lắng nhìn lướt qua mọi người. Cô ấy hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng Kim Dokja đâu cả. Lee Hyunsung nhanh chóng trả lời, "Dokja-ssi đã rời khỏi đây từ bốn ngày trước rồi."


"Cô nói Dokja-ssi gặp nguy hiểm nghĩa là sao vậy?" Jung Heewon hỏi lại. Thật không may, không còn thời gian để giải thích.


Lee Jihye bực bội nói thêm. "Không phải hai người đến đến vì biết có chuyện gì đó không ổn à? Bọn này mới là người gặp nguy hiểm chứ không phải Dokja ahjussi đâu."


Yoo Sangah không biết gì về tình hình hiện tại và đáp lời, "Rời khỏi nơi này đã rồi chị sẽ giải thích sau."


Do tình trạng hỗn loạn, nhiều quái vật đã tràn ra khỏi các hang động thông với nơi này. Lee Jihye nói với vẻ sợ hãi.


"Chết tiệt, nếu Gong Pildu ahjussi ở đây..."


Chắc chắn, tình hình sẽ khác rất nhiều nếu Gong Pildu ở đây. Pháo đài vũ trang của Gong Pildu rất hữu ích khi chống lại số lượng lớn và thích hợp để tàn sát nhiều quái vật.


Tuy nhiên, họ đã tách khỏi Gong Pildu ở tầng đầu tiên của Lâu đài Bóng tối và giờ thì không rõ ông ấy đang ở đâu nữa.


Yoo Jonghyuk là niềm hy vọng duy nhất của cả nhóm. Đơn giản là về sức mạnh, anh ấy mạnh hơn hẳn Gong Pildu hay Kim Dokja. Anh có đủ sức mạnh để bẻ đôi một ngọn núi chỉ với nắm đấm của mình.


Yoo Jonghyuk đã thổi bay những con quái vật chạy đến đây với Hundred Steps Godly Fists và nói, "Chỗ này không thích hợp để chiến đấu. Ra ngoài thôi."


Yoo Jonghyuk tìm con đường thoát ra nhanh nhất và mở ra một lối đi trong đám quái vật. Cách mà anh mở đường không dùng đến quá nhiều sức mạnh ma thuật khiến anh gần như trở thành một xe tăng hình người. Không, một chiếc xe tăng thực sự sẽ không thể mạnh như vậy. Yoo Sangah hỏi, "Chúng ta có thể trốn thoát không?"


"Tôi sẽ làm vài bậc thang, theo đó mà nhảy ra."


Theo những lời này, Yoo Jonghyuk nhảy lên không trung.


Kỹ năng mà chỉ những người trở về mạnh nhất trong Thế giới Murim mới có thể sử dụng - Bước chân trên không. Anh xây một tòa tháp với xác chết của quái vật để các thành viên trong nhóm có thể bước lên. Sau đó, anh đi xuyên qua trần nhà và đấm một cái gì đó để tạo ra chỗ tựa vững chắc.


Anh thường sẽ không làm điều này cho nhóm của mình. Tuy thế, Yoo Jonghyuk trong lần hồi quy này hiển nhiên có điểm khác biệt. Bản thân Yoo Jonghyuk cũng không biết điều gì đã khiến anh thay đổi nữa. Rồi anh nghe thấy một giọng nói bên tai mình.


[Thật là một tình huống đầy bất ngờ. Cậu là 'hóa thân Yoo Jonghyuk?']


Giọng nói của Reinheit. Lee Jihye đã rất ngạc nhiên khi cô ấy đang chạy về phía trần nhà. "Cái gì, tên ấy chưa chết nữa hả?"


Tất nhiên thôi.


Người đứng thứ hai trong Lâu đài Bóng tối sẽ không chết chỉ vì một vài viên đá. Yoo Jonghyuk không trả lời Reinheit, thay vào đó anh đứng đợi những người còn lại ở đầu cầu thang anh đã tạo ra. Lee Jihye, Lee Hyunsung và Yoo Sangah leo lên đầu tiên, tiếp theo là Lee Gilyoung và Shin Yoosung.


Ngay lúc Shin Yoosung chuẩn bị đi qua, Yoo Jonghyuk đã nắm lấy vai cô bé. "Nhóc không nên đi với chúng tôi."


"Hả?"


Trước khi Shin Yoosung kịp trả lời, Yoo Jonghyuk đã đẩy đứa trẻ từ trên trần nhà xuống. Những con quái vật mở miệng chờ đợi Shin Yoosung. Lee Gilyoung hét lên, "Yoosung! Gì...? Anh đang làm gì cái gì đấy hả?"


Lee Gilyoung tức giận vung tay đấm Yoo Jonghyuk. Yoo Jonghyuk chặn nắm tay Lee Gilyoung và nói, "Nhóc cũng nên đi cùng đi."


Sau một lúc, Lee Gilyoung hét lên và ngã xuống cùng với Shin Yoosung.


_________


Sau khi hóa thân của Dionysus rời đi, Han Sooyoung hỏi tôi với vẻ mặt nghiêm túc, "...Điều cuối cùng anh ta nói là cái quái gì vậy?"


"Tôi không biết."


"Anh không biết? Không phải nó được lọc vì anh sao?"


Tôi không nghe thấy thật. Tuy nhiên, tôi có thể mơ hồ đoán được ý của anh ta. Nó có thể liên quan đến 'cái kết' của tất cả các kịch bản. Vì vậy nó được che giấu cũng là điều bình thường thôi.


Tôi đang thử thách kịch bản thứ 10 và vừa trở thành một kịch bản. Tôi không thể nhận được tất cả thông tin theo ý muốn của mình.


Han Sooyoung nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt gắt gỏng và khẽ thở dài. "...Nhân tiện, anh có kế hoạch gì với số phận được tiên đoán của mình không? Nếu các chòm sao trên đỉnh Olympus trực tiếp đến để cảnh báo anh, nó phải thật sự nguy hiểm đấy."


"Có vẻ là vậy."


"Không có cách nào để ngăn chặn hoàn toàn số phận sao?"


"Nó không chắc chắn sẽ xảy ra. Nếu việc thực thi số mệnh được coi là hoàn toàn không thể, định mệnh sẽ được rút lại. Định mệnh luôn tuân theo 'xác suất'.


Theo nghĩa ngược lại, số phận vẫn xảy ra dù chỉ còn có một chút cơ hội thôi. Han Sooyoung nghĩ về điều gì đó và tự hỏi,


"Không có bất kỳ thông tin cụ thể nào sao? Nó chỉ đề cập đến cái chết của anh thôi hả?"


"Cái đó..."


Trên thực tế, Dionysus đã mạo hiểm đánh mất một lượng xác suất khổng lồ khi nói với tôi về lời tiên tri.


[Hóa thân Kim Dokja sẽ bị giết bởi người anh ấy yêu thương nhất.]


Thành thật mà nói, đây là một câu chuyện mập mờ đối với tôi.


Người tôi yêu nhất... Họ định giết tôi?


Tôi do dự trước khi kể nội dung lời tiên tri và Han Sooyoung mở miệng. Như không biết phải nói gì, mặt cô đỏ bừng.


"Người anh yêu nhất hả?"


"Đúng."


"...Anh có một người như vậy không?"


Tôi cảm thấy tồi tệ nhưng không hiểu sao, tôi cũng muốn hỏi điều này. Tôi cố gắng nhớ lại khuôn mặt của từng người. Có một số tình cảm nhưng không có người nào tôi 'yêu.' Thật sự, 'tình yêu' là thứ xa vời nhất trong cuộc đời tôi.


"Thành thật mà nói, chả có ai cả."


Mặt Han Sooyoung càng đỏ hơn khi nghe tôi nói. "Vậy thì không phải có thể ngăn chặn nó rồi sao?"


"Thoạt nhìn, cô có thể nghĩ vậy..."


"Hay là bây giờ anh đang yêu một người? Anh thuộc kiểu người yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên?"


"Điều đó chưa bao giờ xảy ra và nó không có khả năng xảy ra đâu."


Thông điệp về định mệnh đủ mạnh để được lặp lại tận ba lần. Tôi hơi bối rối. Tôi đã yêu ai đó rồi sao?


Han Sooyoung nhìn vẻ mặt phức tạp của tôi và mở miệng. "Hoặc có một khả năng khác."


"Là gì?"


"Vốn dĩ, số phận không phải là thứ nên được hiểu theo nghĩa đen. Anh biết thần thoại Hy Lạp chứ? Ban đầu, những lời tiên tri không được biết đến ngay lập tức. Nó chứa đầy ẩn dụ và biểu tượng."


Han Sooyoung ngẩng đầu.


"Hóa thân Kim Dokja sẽ bị giết bởi người anh ấy yêu thương nhất... biểu tượng hay phép loại suy nào có trong câu này?"


"Ý của cô là nó có thể có một ý nghĩa khác?"


"Hmm..."


Han Sooyoung là một tác giả nên cô ấy hữu ích một cách đáng ngạc nhiên trong việc giải thích khía cạnh này. Han Sooyoung bắt đầu đưa ra những giả thuyết.


"Tôi nghĩ có ba điều có thể xảy ra."


"Là gì? Nói nghe xem."


"Đầu tiên. Có thể có một lý do tại sao 'hóa thân' được đề cập đến đầu tiên. "


"...Hóa thân?"


Tôi đã vô tình bỏ qua ý này.


"Bây giờ không phải anh là một chòm sao sao? Vậy thì thân phận là một hóa thân đã chết rồi. Phải không?"


Đó là một giả thuyết hợp lý. Tuy nhiên, nếu giả thuyết này đúng, tôi sẽ thấy thông điệp về số phận được hiện thực hóa ngay khi tôi trở thành một chòm sao. Nói cách khác, không có lý do gì để các thông điệp định mệnh lặp lại.


Han Sooyoung dường như cũng nghĩ ra điều gì đó còn thiếu sót và đưa ra giả thuyết thứ hai. "Thứ hai, có thể bản thân những từ 'người anh ấy yêu nhất' là một phép ẩn dụ."


"Còn gì được coi là 'người' trong Star Stream?"


"Ừm... Nó có thể là hiện thân của một cái gì đó."


Tôi đã cố gắng suy nghĩ về nó nhưng không thể tìm ra cách giải thích hợp lý cho lần này.


Nhân tiện, tôi nhìn Han Sooyoung và tự hỏi liệu cô ấy có phải là người tốt không. Tôi rất biết ơn vì cô ấy đã nghĩ về tất cả những khả năng này cho tôi.


Tôi nhìn Han Sooyoung. Hàng mi của cô ấy có vẻ dài ra khi ánh hoàng hôn buông xuống. Hóa ra người này cũng khá xinh đấy. Thực sự, Han Sooyoung tuy còn trẻ nhưng ngoại hình cũng không tệ.


...Đợi tí. Tôi đang nghĩ cái gì lúc này vậy? Tôi phải cẩn thận. Có lẽ tôi sẽ bị Han Sooyoung đánh nếu tôi đi sai bước nào đó. Thành thật mà nói, người này sẽ đâm tôi không chút do dự. Trên thực tế, cô ấy đã đâm tôi một lần rồi.


Han Sooyoung lại lên tiếng. "Điều cuối cùng chúng ta cần nghĩ đến là 'chết'. Có lẽ cái chết này không phải là cái chết theo đúng nghĩa đen."


"Sau đó?"


"Anh nghĩ mọi người chết khi nào?"


"Nó... Khi cuộc đời họ kết thúc. Tim ngừng đập và không còn thở nữa."


Han Sooyoung tặc lưỡi như thể cô ấy thất vọng về câu trả lời của tôi. "Chà, có một lý do khiến anh lại tiếp tục đọc một cuốn tiểu thuyết như Con đường sinh tồn..."


"...Đừng có bắt đầu một cuộc tranh cãi vô bổ nữa. Vậy ý cô là gì đây?"


"Anh không đọc manhwa à? Thông thường anh nên nói những điều như thế này chứ. Khi nào một người sẽ chết? Là khi bị người đó bị lãng quên!"


"Đó là trong manhwa. Và cô đang nói rằng tôi sẽ bị lãng quên?"


"Đó chỉ là một ví dụ, đồ ngốc. Trong Star Stream, một chòm sao chết khi họ bị lãng quên. Anh có thể nghĩ đến những khả năng tương tự."


Trên thực tế, điều đó nghe có vẻ hợp lí. Star Stream là một câu chuyện lớn và những sinh vật không còn mối quan hệ nào trong câu chuyện đã bị xóa sổ một cách tự nhiên.


Tôi tự hỏi, "Tại sao mọi người sẽ quên tôi chứ? Đó có phải là chứng hay quên không?"


"Họ có thể không cố ý quên." Khuôn mặt của Han Sooyoung đột nhiên có vẻ cô đơn.


Nhắc mới nhớ, tôi không biết cuộc đời của Han Sooyoung. Ngoài việc cô ấy viết một cuốn tiểu thuyết đạo Con đường sinh tồn, tôi không biết gì về Han Sooyoung.


... Ngay cả bây giờ, phần về đạo văn vẫn chưa chắc chắn. Trong quá khứ, Han Sooyoung đã nói rằng cô ấy không đạo văn và Phát hiện nói dối cho thấy cô ấy đang nói sự thật.


Tôi hỏi sau một lúc, "Vậy ý cô là gì?"


Han Sooyoung dường như đang lựa lời khi cô ấy mở miệng với vẻ mặt đen tối. "Kim Dokja, người chết không nhớ được gì."


Tôi nhận ra Han Sooyoung đang nói về điều gì. Theo phản xạ, chúng tôi nhìn về phía Paradise.


...Lẽ nào?


Han Sooyoung lên tiếng trước. "Chúng ta có nên quay lại không?"


"... Đã quá muộn nếu chúng ta đi bây giờ. Đã bốn ngày rồi. Không thể đến đó kịp."


"Vậy?"


"Không sao đâu. Đến lúc này, hẳn quân tiếp viện mạnh nhất đã đến."


"Quân tiếp viện mạnh nhất?"


"Tên đó đã đến..."


Đúng lúc này, trên không trung xuất hiện một thông báo.


[Ai đó trong Lâu đài Bóng tối đã đạt được sự siêu việt đầu tiên trong kịch bản!]


Giống như tôi mong đợi. Tôi nghĩ bây giờ anh ta đã đạt được đến vị trí đó.


Tôi nghĩ về Yoo Jonghyuk, người đáng lẽ sẽ gây ra thảm họa ở phía xa. "Bây giờ nhân vật chính nên làm việc mình cần làm thôi."