Toàn Tông Môn Đều Là Kẻ Si Tình, Chỉ Có Ta Là Tỉnh Táo

Chương 53: Thượng bất chính hạ tắc loạn




Cuối năm, trời giá rét, cảnh sắc héo úa.

Một trận tuyết lớn đã biến núi non liên miên tại Vô Thượng Tông thành những cánh đồng tuyết.

Một tiếng leng keng vang lên, tuyết đọng trên mái hiên bị chấn động rào rạt rơi xuống, trong kho nông cụ bốn phía gió lùa vang lên hai tiếng thở dài.

"Gần xong rồi nhỉ? Hôm nay có hẹn cùng nhau xuống núi ăn cù lao*? Nhúng một miếng thịt cừu cực mỏng, chấm với tương mè rồi gói vào bánh vừng, ôi, không thể nói, bụng kêu còn vang hơn cả tiếng gió gào."

Nguyên Diệp xoa nắn đôi tay đã làm nghề mộc quá lâu của mình, hà hơi vào lòng bàn tay, xoa xoa đôi tai bị gió thổi đến cứng đờ.

Lâm Độ cuối cùng cũng sữa xong trận pháp cho pháp khí thân kinh bách chiến vết thương chồng chất, lúc này mới thu tay: "Không phải hẹn giờ Thìn cùng nhau xuống núi sao? Lúc này còn sớm."

"Tuyết rơi thật là làm người ta khó phân biệt được là ban ngày hay đêm tối."

Nguyên Diệp nhảy dựng lên xoay viên dạ minh châu trên chiếc đèn treo lưu li hình bát giác, ánh sáng mỏng manh và dịu nhẹ chiếu sáng một góc nhỏ của nhà kho, nơi đó các dạng nông cụ được xếp gọn gàng.

Sau khi kích thích linh lực liền có thể tự mình cày ruộng, gieo giống, tưới nước, bón phân, diệt côn trùng, đủ loại kiểu dáng, rực rỡ muôn màu, chỉ là giáp mặt rõ ràng có thể thấy được dấu vết chắp vá vụn vặt của một năm nữa.

Lâm Độ ngậm một thanh pha lê để chiếu sáng, nheo mắt, hết sức chuyên chú cầm cái nhíp kiểm tra lộ tuyến của trận pháp.

Nguyên Diệp đành phải cầm lấy cưa với khối gỗ, nhấc chân dẫm lên cái ghế, bắt đầu kẽo kà kẽo kẹt kéo cưa.

Tu sĩ chưa từng có thói quen ăn mừng năm mới, nhưng hôm nay quả thật là ngày cuối cùng của năm cũ, (https://www.wattpad.com/1465925635?utm_source=ios&utm_medium=link&utm_content=share_reading&wp_page=reading_part_end&wp_uname=emyeueula) điều duy nhất có thể biểu hiện chỗ náo nhiệt của việc ăn tết, chính là các cửa hàng trong thành vì xúc tiến chi tiêu của mọi người mà tổ chức các loại hoạt động.

"Nghe nói mỗi cuối năm các thương hộ trong thành mỗi nhà đều sẽ chế lồng đèn băng đó, cái gì cũng khắc được."

Lâm Độ nhướng mày: "Đèn băng?"

"Ừm, hôm nay đại sư huynh còn muốn làm cho tiểu sư muội một cái, đáng tiếc hắn giỏi sửa nhà, nhưng chạm trổ thật sự không quá ổn, nên đổi thành dùng xẻng đắp người tuyết."

Vụn gỗ rào rạt rơi xuống, gió lạnh lẫn tuyết lùa vào, trong bóng tối, làm người ta khó phân được rốt cuộc là đám tuyết hay là mùn cưa.

Nguyên Diệp mắng một câu, yên lặng nhặt tấm ván gỗ đóng đinh vào mép cửa sổ.

Một người một thân trường bào đỏ rực đi vào, giơ tay dùng linh lực hạ cái cấm chế ngăn gió tuyết: "Tuyết rơi lớn như vậy mà còn ở đây làm việc? Đi nghỉ ngơi đi, không thật sự bắt các ngươi tháng này phải làm xong."

Lâm Độ ngậm cây gậy phát sáng quay đầu lại, mơ hồ nói: "Sư tỷ."

Phượng Triêu hơi nhướng mày, ném cho mỗi người một cái túi gấm trữ vật màu đỏ: "Thân truyền đệ tử niên lệ, ngày đầu năm mới đừng có tiêu hết, bọn Mặc Lân và Thiên Vô đang đợi các ngươi."

Hai công nhân chăm chỉ vội vàng đặt đồ trong tay xuống, thần thức nhìn lướt qua đồ vật bên trong, linh thạch, thuốc trị thương, đan dược cơ bản được đóng gói trong các hộp riêng biệt.

"Sư tỷ, đây là của năm nay, hay là sang năm?"

Phượng Triêu liếc một bọn họ một cái: "Quan tâm cái này?"

Lâm Độ đã hiểu, hiển nhiên là cho năm mới, mỗi đến cuối năm mới phát, trả lương dưới hình thức phát thưởng cuối năm, hiệu ích của xí nghiệp cũng cứ như vậy, có là tốt rồi, ít nhất không phải đánh cái sọc đỏ(?).

Phượng Triêu thay bọn họ đóng cửa kho, giống như xua cừu làm bọn họ chạy nhanh đi.

Nguyên Diệp còn không quên mời chưởng môn cùng xuống núi.

Phượng Triêu cười lắc đầu: "Đám trẻ con các ngươi tự chơi đi."



Tu sĩ phàm là đã vượt qua một trăm tuổi, liền rất hiếm khi quan tâm đến tuổi tác.

Lâm Độ và Nguyên Diệp đến sau, Nghê Cẩn Huyên đang ở trên một ngọn núi tuyết nhỏ đằng trước chơi trượt tuyết từ trên núi xuống.

Mặc lân phụ trách đẩy xe lên đỉnh núi cho nàng.

Tiểu cô nương vừa vặn trượt đến trước gót chân Lâm Độ.

"Hình dáng này...... Đó có phải là túi gỗ bị thiếu của cái máy tách vỏ chúng ta vừa mới sửa không?" Ánh mắt Nguyên Diệp dần trở nên sắc bén.

Lâm Độ khoanh tay: "Yến Thanh dẫm lên trượt xuống dưới, nếu ta không nhìn lầm, hắn đã dỡ đầu hai thanh thuổng sắt và gậy gỗ xuống đúng không?"

"Hình như...... Phải."

Hai người đồng thời cười lạnh một tiếng, nhìn về phía hai con báo tăng thêm việc cho bọn họ ở trước mắt.

"Không phải, ai dạy các ngươi làm như vậy?" Nguyên Diệp bắt đầu la hét.

"Cái gì?" Yến Thanh một tay cầm một cái gậy, chân dẫm lên hai khối sắt tròn dẹt: "Ngươi nói cái này sao? Thiên Vô sư tỷ nói khi bọn họ mới vào tông môn, Thương Ly sư thúc và Sư Uyên sư thúc liền mang theo bọn họ chơi như vậy."

Tóm lại là thượng bất chính hạ tắc loạn.

Lâm Độ giơ tay đè lên mi tâm, quên đi.

"Đi thôi đi thôi, xuống núi ăn cơm, thật vất vả hôm nay không cần tu luyện."

Mặc Lân phi thân rơi xuống, theo bên cạnh là Hạ Thiên Vô, hôm nay trang phục của nàng không còn là màu trắng ám hoa, mà thêu hoa văn bách hoa xuyên điệp sặc sỡ, hoa mận đỏ trên đầu cũng khiến vị này thêm phần sức sống.

Lâm Độ nhìn nhiều vài lần.

Khi Hạ Thiên Vô dùng ánh mắt nghi vấn nhìn qua, nhẹ nhàng khen một câu: "Hoa mận đỏ rất hợp với băng tuyết."

"Cũng rất hợp với ngươi."

Hạ Thiên Vô nhấp môi cười rộ lên: "Thoại bản ngươi cho ta, lúc ta luyện đan đã xem xong rồi."

Lâm Độ tích cực phỏng vấn cảm tưởng của vị này.

"Ta cảm thấy...... Tên lang yêu này, còn phải tu đan đạo nhiều vào, thuốc dẫn không phải dùng như vậy."

"Người viết cái này chắc chắn chưa từng có học qua đan đạo."

Lâm Độ hiếm thấy ăn quả đắng: "Ngươi nói đúng."

Nàng đúng là chưa học qua.

Lạnh như băng, một lòng đan đạo- nhị sư điệt, rốt cuộc làm thế nào lại biến thành não yêu đương trong cốt truyện?

"Chỉ là thoại bản mà thôi, là một câu chuyện xưa, cũng không phải là đan đạo điển tịch."

"Nhưng đích thực là sai lầm, dựa theo phương pháp trong sách làm tiểu thảo yêu mang thai sau đó lấy linh thai làm thuốc, hồn thai đã thành, (@emyeueula)tuy rằng tinh luyện dược lực, nhưng là vật đại hung, khoảnh khắc nghiệt lực phản hồi, vậy, ăn vào người, khả năng rất lớn sẽ bị oán khí quấn thân, thậm chí...... Hồn thai bám vào người."

"Bất kể là đan tu nào, cho dù là tà ma ăn thịt uống máu người, cũng không làm ra loại chuyện tầm thường mất nhiều hơn được này."



Ánh mắt Lâm Độ hơi lóe: "Vậy à?"

"Đúng vậy, nếu không phải tác giả bịa đặt, vây tên tiểu lang yêu kia thật sự ngu ngốc."

Thanh âm Hạ Thiên Vô nhàn nhạt.

"Nhưng lại nói tiếp, chỉ số thông minh bản thân con sói cũng không cao, não chỉ nhỏ thế thôi, không thông minh là đương nhiên."

Lâm Độ gật gật đầu, khá tốt, tốt nhất là ngu ngốc.

Không hề có nhận thức rằng bản thân cũng bị mắng vào.

Một nhóm người vô cùng náo nhiệt bước vào phòng riêng đã được đặt trước, tổng cộng sáu người, hầu bàn đi lên gọi món.

"Trước tiên cho một trăm mâm thịt linh dương, hai mươi cái bánh hạt mè nướng."

Tay bưng nước trà của hầu bàn run nhè nhẹ, thanh âm cất cao: "Bao nhiêu?"

"Một trăm bàn...... Có phải hơi ít không?" Mặc Lân nhìn lướt qua: "Vậy...... một trăm hai mươi bàn?"

Bàn tay mà ngay cả khi có người đập phá cửa hàng cũng có thể mặt không đổi sắc, vững vàng bưng trà của hầu bàn run rẩy, cốc chén run run rẩy rẩy phát ra tiếng vang thanh thúy.

"Một trăm hai mươi mâm? Năm nay tất cả các sư phụ của Vô Thượng Tông đều tới ăn cơm sao? Căn phòng này có phải quá nhỏ hay không."

"Không có, chỉ có sáu người chúng ta thôi." Nguyên Diệp xoa tay hầm hè: "Mau lên đi, đói bụng rồi, nhớ thêm nhiều tương vừng."

Hầu bàn như du hồn đi ra ngoài, vào bếp đối mặt với đầu bếp đang thiếu kiên nhẫn thái thịt dê.

"Nói đi, muốn bao nhiêu? Hai mươi mâm?" Đầu bếp nắm đao không kiên nhẫn nhấc lên mí mắt.

"Một...... một trăm hai mươi mâm."

"Bao nhiêu???" Đầu bếp giơ dao phay.

"Vô Thượng Tông...... Phòng chữ Thiên*, một trăm hai mươi bàn, các tiểu sư phụ nói, đói bụng, gấp, nhanh lên."

Đầu bếp hùng hùng hổ hổ chặt con dao lên mặt thớt gỗ: "Bọn họ tự đi mà làm, để bọn họ tự đi mà làm! một trăm hai mươi mâm, muốn mạng ta đúng không!"

"Vô Thượng Tông có tổng cộng một trăm hai mươi người ở trong tông sao?"

"À, bọn họ có sáu người."

Nhìn thấy sự kinh hãi đổi vị trí, hầu bàn liền vui sướng.

"Bao nhiêu?"

"Sáu người."

Đầu bếp nghiến răng nghiến lợi nhấc dao lên: "Lát nữa ta sẽ đem cừu đến phòng bọn họ cắt thịt, để ta xem xem, sáu người làm sao ăn hết một trăm hai mươi mâm."

*Cù lao: là món lẩu. Tên lẩu cù lao có lẽ bắt nguồn từ vật dụng đựng món ăn này. Chiếc cù lao là vật dụng hình trụ tròn, phía dưới có bụng rỗng với chức năng chứa tro than; ở giữa có vòng tròn lớn mở miệng để đựng thức ăn, bên trên có nắp đậy; ở giữa có một trụ tròn nhằm đựng than đang cháy để món ăn lúc nào cũng nóng hổi.

*Ở Trung Quốc cổ đại, ký tự trong " Nghìn Tự Kinh " thường được dùng để đánh số sự vật. Ký tự đầu tiên trong "Nghìn Tự Kinh" là "Thiên", vì vậy "Thiên Tử Số 1" được dùng để chỉ sự vật, đối tượng là đầu tiên và cao nhất.