Toàn Tinh Tế Đều Biết Tôi Là Tra Nam Của Hoàng Đế Bệ Hạ

Chương 40: Chương 40





Đồng hồ trong sân bắt đầu đếm ngươc.
Trùng tộc hiện nguyên hình trời sinh có ưu thế, tân vương là một trong những trùng có tám mắt tám chân, tầm nhìn càng mở rộng đến tận cùng, chân cẳng linh hoạt không quấy nhiễu lẫn nhau, chỉ bằng ngoại hình khổng lồ đã có thể chống đỡ được lực lượng của cơ giáp.
Gã liếc mắt nhìn thấy số 0 liền dẫn đầu xông ra ngoài, ý đồ đâm thủ cơ giáp cướp được tiết tấu.

Nhưng Yến Hàn lại rất trấn định, cơ giáp giống như hòa cùng một thể với hắn, hóa thành cánh tay bay lên không né tránh đồng thời trở tay đánh trả, không cho đối phương cơ hội.

Bảo trì thao tác trong không trung, sau đố một mảnh oaaa vang lên.

Không chỉ trường quân đội Đế quốc, ngay cả liên minh đều nhịn không được kinh ngạc.

Bởi vì càng là hiểu biết thì càng rõ ràng cơ giáp có bao nhiêu khó điều khiển, ngươi không chỉ phải phản ứng nhanh, mà còn phải phối hợp được với đại não và thân thể, dự đoán được nguy hiểm có thể xảy ra.
Chỉ riêng cái này cũng đủ để bọn họ học tập 6 năm, chứ đừng nói hợp thể làm một, coi cơ giáp như khôi giáp mà dùng.

l
Thật sự quá lợi hại!
Cố Thâm nhìn phản ứng của bọn họ, hỏi: "Thật sự rất lợi hại sao?"
Người bên cạnh như có chung cùng vinh dự, đặc biệt kiêu ngạo gật đầu: "Đương nhiên!"
Cố Thâm lại hỏi: "Nếu có thể đánh hòa với anh ấy thì sẽ là cái trình độ gì?"
Người bên cạnh nói: "Tuyệt đối siêu cấp lợi hại! Phải biết Bệ hạ là người được toàn bộ chiến sĩ tôn sùng là nam thần, chính vì lực lượng cường hãn, ngay cả tin tức tố cũng thuộc hàng đệ nhất, nếu có thể đánh bất phân thắng bại với ngài ấy......!"
Người đang đĩnh đạc nói đột nhiên mắc kẹt, quay đầu bình tĩnh nhìn y.
Một giây.
Hai giây.
Đối phương đột nhiên hít hà một hơi: "Cậu cậu cậu cậu!!!"
Cố Thâm ngay lập tức không chế cơ thể cậu ta trước khi cậu ta muốn nhảy lên, vỗ vỗ bờ vai, mỉm cười: "Có thể an tĩnh được không?"
Đối phương nghẹn ngào: "Có thể QAQ."
Cố Thâm vừa lòng gật đầu, buông cậu ta ra, cũng lại lần nữa nhận thức lại thực lực của mình.

Trận đấu trong sân rốt cuộc cũng phân ra được thắng bại.

Yến Hàn thắng.
Tân vương sai một nước cờ, cũng không tính thua quá khó coi.
Yến Hàn quét mắt nhìn về phía Cố Thâm xa xa, quang minh chính đại nhắn tin hỏi: "Em muốn thi đấu trước hay sau?"
Cố Thâm cũng liền quang minh chính đại hỏi các học viên năm nhất.
Các học viên năm nhất: Đây là cảm giác ôm đùi sao? Thích quá đi!
Cuối cùng bọn họ lựa chọn thi đấu trước.
Dù sao thì duỗi đầu nhận một đao trước thì cũng là một đao, còn không bằng chạy nhanh vượt qua cũng có thể nhẹ nhàng chút.
Còn có, nếu bọn họ lên đài trước bị thua, thì phía sau sẽ có các học trưởng chống đỡ, áp lực cũng sẽ càng nhỏ hơn.

Cố Thâm coi như tuyền lời, nói cho Yến Hàn: "Chúng ta trước đi."
Yến Hàn: "Được."
Sau đó lại nhắn thêm một cái nữa: "Chú ý an toàn."
Cố Thâm: "Yên tâm."
Yến Hàn còn phải về.

Tân vương nhìn không được, liền lên tiếng trước: "Bệ hạ còn chưa nghĩ xong sao?"
Lời ngầm chính là ngươi còn muốn chờ bao lâu nữa, tú ân ái thể là được rồi!
Yến Hàn mặt không đổi sắc, ngẩng đầu nhìn về phía Liên minh lĩnh chủ: "Bên ngài lên trước."
Thủ lĩnh Liên minh không ngoài ý muốn, ho hai tiếng, chậm rãi ngồi thẳng thân mình: "Được."
Màn hình trong sân cũng rất nhanh chuyển đến vị trí của năm nhất, lấy màu đỏ để đánh dấu, hóa thành một đám người hình que diêm, trên đầu có số thứ tự.

Xem ra tiếp theo vẫn dùng rút thăm đến quyết định.


Chỉ cần ấn xuống bắt đầu, toàn bộ màn hình như đèn trong quán bar, đủ mọi màu sắc lập lòe ánh sáng, bảo đảm làm cho người ta không phân biệt nổi là cái màu sắc gì, thậm chí còn có thể độ lùi lại ngẫu nhiên từ 1 đến 20s, có dự phán cũng vô dụng, có thể nói độ ngẫu nhiên được làm đến cực hạn.

Thủ lĩnh Liên minh cũng không có nhìn chằm chằm màn hình, đại khái là ngại chói mắt, trước sau rũ mắt xoay tròn nhẫn trên ngón trỏ.
Màu xám, là một chiếc nhẫn rất bình thường.

Hai phút sau, thủ linh Liên minh bấm kết thúc.

Đèn quán bar nháy mắt dừng lại, 30 tên người diêm được đèn chiếu tới, bị màn hình đơn độc xách ra phóng đại.
"......!Các học sinh có số thứ tự nêu trên nhanh chóng tập hợp......!Các học sinh có số thứ tự nêu trên nhanh chóng tập hợp."
Thông báo lặp đi lặp lại 3 lần, lục tục có học viên lên sàn đấu.
Chung quanh nháy mắt náo nhiệt lên, thanh âm cổ vũ cố lên cao thấp dường như một cái so một cái vang rung trời, tiếng hoan hô huýt sáo không dứt bên tai.
Quan hệ hữu nghị đương nhiên là muốn náo nhiệt, các giáo quan cũng không cấm cản học viên, chỉ là ghé vào cùng nhau rồi mở quang não ra chuẩn bị xem lại ưu khuyết điểm của các học viên.

Thi đấu còn chưa có bắt đầu mà không khí đã náo nhiệt lên.

Dù sao năm nhất mở màn, thấy thế nào cũng là hoạt động làm nóng hiện trường, mọi người chơi đùa một chút là được, cũng không cần quá coi trọng thắng thua.
Ngay cả nhóm học viên năm nhất lên thi đấu cũng đều thực nhẹ nhàng.

Dù sao chờ đợi diểm danh là một chuyện, mà chủ động lựa chọn lại là một chuyện khác, có được quyền lựa chọn bọn họ không chỉ không khẩn trương mà trong lòng còn thấy rất mỹ mãn.

Sau đó, do quá mức thả lỏng bọn họ liền thành nhóm đầu tiên bị loại.

Thành tích cuối cùng.
Cố Thâm: "......"
Y đột nhiên cảm thấy có áp lực cũng khá tốt:)
Cũng may đòn cảnh cáo này làm cho nhóm học sinh bắt đầu hồi tâm, khắc sâu kiểm điểm chính mình quá mức thả lỏng......!Cho nên, có thể đừng hướng bọn họ mỉm cười như vậy được không trợ giáo QAQ.
Hiệp thứ hai tiếp tục bốc thăm từ những học sinh chưa thi đấu.

Cũng không biết là do học viên lớp cuối quá đen hay vận may quá tốt, bốn vòng đầu tiên không rút trúng ai, đến vòng thứ năm trực tiếp lên 6 người, cơ hồ chiếm hết một nửa danh ngạch của đế quốc.
Có thể là do người quen thuộc nhiều, biểu hiện cũng phi thường mắt sáng.
Bọn họ bình tĩnh đoàn kết, phân công rõ ràng, ngay lần bị vây công cuối dùng còn dựa vào ăn ý thu hoạch được đầu người hai nước.

Cố Thâm ở dưới dạy dỗ các học viên khác: "Thấy sao? Lần phán đoán này rất chính xác, khi thực lực hai bên cách quá xa không cần cùng một bên khác liên minh, tâm không đồng đều còn hao phí tinh lực, không đáng."
"Mặt khác, tam phương không bao giờ vĩnh viễn là bạn, nếu nhận thấy được có một phương uy hiếp đến ngươi, có thể tùy thời cho một dao phản bội, cái này kêu kêu tiên hạ thủ vi cường, đã hiểu chưa?"
Các học viên: "Hiểm ác như vậy?"
Cố Thâm: "Đây gọi là kế binh pháp sao có thể gọi là hiểm ác, cái này kêu binh bất yếm trá."
Các học viên: Nói quá đạo lý tôi thế mà không cách nào phản bác.jpg
Vòng thứ năm lấy kết quả Đế quốc tuyệt đối nghiền áp làm thắng lợi.

Các học trưởng nhiệt liệt vỗ tay, hoan hô chúc mừng, trên đài còn có người đưa khăn lông nước uống cho các học đệ, phi thường chu đáo.
Khi thi đấu thì vô cùng khốc soái, đến khi về vị trí liền biến về nguyên hình, ríu rít chia sẻ kinh nghiệm cùng các mạo hiểm lúc thi đâu, lâu lâu còn liếc mắt nhìn Cố Thâm.
Cố Thâm lạnh nhạt đáp lại: "Lấy số đông nghiền áp thì có cái gì mà cao hứng?"
Các học viên: "......"
Là bọn họ thiên chân, cư nhiên muốn từ Đại ma vương cảm nhận được ấm áp ô ô ô ô.
Lại là một ngày muốn khóc.
Cố Thâm lại đổi giọng: "Bất quá tiến bộ rất lớn, không tồi."
Các học viên: "!"
Không biết vì cái gì, càng muốn khóc T^T.
Dưới đài náo nhiệt, trên đài càng náo nhiệt.


Vòng tuyển chọn thứ sáu bắt đầu, Chúc Lãnh tự hào là người đầu tiên được chọn, ngay sau đó nhảy tới chỗ liên minh, Trùng tộc, lại quay lại nhìn về các học viên lớp 2......! Lần này lớp cuối chỉ có hai người.
Cố Thâm đối Chúc Lãnh rất yên tâm: "Cố lên."
Chúc Lãnh cho thủ thế OK, tạm biệt các bạn học lên đài.

Chính là vòng này lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Đại khái là bởi vì bị lớp cuối đoạt nổi bật, các học viên lớp 2 không phục, thế nhưng cố tình dẫn vị trí để các học viên lớp cuối thay cậu ta chắn đao.

Khi đó tam phương hỗn chiến, giai đoạn trước người này biểu hiện quá tốt, đột nhiên thình lình bị cắm đao nên không ai phản ứng kịp, thế là học sinh lớp cuối trực tiếp bị loại.

Cậu ta chọn góc độ rất tốt, thoạt nhìn như không phát hiện ra có người ở phía sau lưng.

Những thành viên khác cũng không trách cậu ta, sau khí đắc thủ cậu ta khống chế không được nhìn về phía học sinh lớp cuối, trong ánh mắt tràn đầy đắc ý và khiêu khích, có lẽ lớp cuối cũng sẽ không trách cậu ta.
"Đệt mợ thằng này bị ngốc hả? Rõ ràng ngoại địch trước mặt còn làm nội đấu, tức chết tôi tức chết tôi!"
"Mẹ nó, sao lại có loại người không có đầu óc như vậy chứ."
"A, làm sao mà không có đầu óc được, ngay cả khiêu khích đều có thể tỉ mỉ lựa chọn góc độ, chỉ để học sinh lớp cuối chúng ta nhìn thấy, tỉ mỉ nghiên cứu như vậy, thông minh quá ấy chứ."
Đã là lớp cuối, đương nhiên sẽ ở vào vị trí đối đích với học viên năm nhất của Đế quốc, đối phương chọn phương hướng đúng là các lớp khác không thể nhìn thấy, đây cũng là nguyên nhân khiến đối phương đắc ý.
Thật là tỉ mỉ nghiên cứu qua.
Các học viên lớp cuối càng tức giận hơn.

Cố Thâm lạnh lùng nói: "Đây chỉ là thi đấu quan hệ hữu nghị, biết về sau ckhi ra chiến trường gặp được loại ngốc bức này nên làm như thế nào sao?"
Học viên lớp cuối hỏi: "Phải làm thế nào?"
Cố Thâm: "Diệt trừ bom nổ chậm."
Giọng nói vừa rơi xuống, Chúc Lãnh trong sân đã động thủ, nâng súng lên một kích trực tiếp làm người bị loại trừ.
Khi học viên lớp 2 vẫn còn đang duy trì biểu tình cười xin lội, liền dại ra hai giây mới đột nhiên phản ứng lại đây, quay đầu nhìn về phía Chúc Lãnh, đối phương đã sớm tiếp tục giết địch hoàn toàn không cho cậu ta nửa phần ánh mắt.
Tích tích tích ——
Hệ thống kiểm tra ra cậu ta không kịp thời rời chiến trường, liền phát ra cảnh cáo, ba giây sau cũng trực tiếp áp dụng hành động.
Một cái lưới lớn từ trên trời giáng xuống.
Học sinh lớp 2 vẫn còn đang khiếp sợ đã phải chịu sự khuất nhục như thế, ở trước mặt 2 nước bị xách đến trên không.
Học viên lớp 2: "............"
Các học viên năm nhất lập tức thị thuận khí.

Một đám đều là tiểu tử choai choai, tức cũng nhanh mà đi cũng nhanh, không có ai mang thù.
Nhưng Cố Thâm nhìn về phía lớp hai, đột nhiên đứng dậy rời đi một lát.
Cũng liền năm sáu phút.

Chờ khi y trở về, trong sân thi đấu cũng vừa vặn kết thúc, bởi vì hoàn cảnh nhân số không tốt, Đế quốcchỉ chiếm được vị trí thứ 2.
Chúc Lãnh sắc mặt khó coi, hiển nhiên cũng bị tức giận đến không nhẹ.
Học viên lớp cuối vội vàng tiến lên, đưa khăn lông, đưa nước an ủi, ai cũng khen cậu làm tốt lắm.

Cố Thâm chờ đợi bọn họ nói xong, bổ sung nói: "Từ giờ trở đi, cho dù là ai lên sân khẩu, nếu gặp học sinh lớp 2 cứ xử lý bọn họ trước rồi thi đấu."
Học viên lớp cuối cả kinh: "Như vậy không tốt lắm?"
Cố Thâm đạm nhiên: "Hiệu trưởng cùng sáu vị tổng huấn luyện viên nói, nên cho bọn hắn một bài học."
Học viên lớp cuối: "Trợ giáo uy vũ!!"
Không có cái gì so với trị ngốc bức càng làm cho người vui vẻ hơn.
"Cũng không vội vui vẻ.

Bên Đế quốc thiếu người sẽ là một bất lợi, nếu các cậu xử lý học sinh lớp 2 xong mà để thua, nói không chừng sẽ bị cười nhạo lợi hại hơn." Cố Thâm ý vị thâm trường nói: "Biết nên làm như thế nào sao?"

Học viên lớp cuối trăm miệng một lời: "Lấy vị trí thứ nhất!"
Cố Thâm vừa lòng.
Vòng tuyển chọn thứ bảy kết thúc.

Lớp cuối ba người, lớp 2 một người, nhẹ nhàng liền đem đối phương đào thải đầu tiên.
Bên phía lớp 2 có không ít người đứng lên, biểu tình phẫn nộ, quay đầu muốn gọi huấn luyện viên.
Nhưng kết quả có thể nghĩ, không chỉ bị tổng huấn luyện viên mắng cho một trận là đã lưu cho chút mặt mũi.

Trên chiến trường từ trước đến nay đều là kẻ mạnh làm vua.

Chiến sĩ hướng tới thực lực, tôn kính thực lực, có thể có mang tâm lý siêu việt, nhưng tuyệt đối không thể vì đối phương mạnh hơn mình mà có suy nghĩ xử lý đối phương, đây là điều trơ trẽn làm người căm ghét.
Giáo phương cũng không nghĩ tới đám học sinh này cho dù là thân thể hay tâm lý đều đã thành thục, thế nhưng sau lưng còn có loại tâm tư ghen ghét đến ác độc như vậy, khó tin cùng vô cùng coi trọng, cho nên chuyện này đã được mở họp xem nên xử lý thể nào để tránh vấn đề về sau.
Trong sân, nhóm học sinh lớp 2 vẫn còn đang tiếp tục biểu tình, điều này cũng khiến cho thính phòng phía trên chú ý.
Bọn quan viên trong lòng bồn chồn, lo lắng các học viên tuổi còn trẻ quá xúc động mà gây rồi ở trước mặt 2 nước khác, lại lo lắng bệ hạ thấy sẽ tức giận, tâm tư vòng đi vòng lại, lặng lẽ giương mắt nhìn lại phát hiện bệ hạ đang cười.

Biểu tình thực sung sướng.
Quan viên: "???"
Tân vương cũng cảm thấy hiếm lạ, biết rõ còn cố hỏi: "Đế quốc đang làm cái gì vậy?"
Lĩnh chủ ngồi thẳng thân mình đi theo mở miệng, nói tiếp: "Chắc là một kiểu giáo dục mới."
Tân vương: "Thì ra là thế, tôi còn tưởng rằng đang giết hại lẫn nhau đâu."
Lĩnh chủ ho hai tiếng, tươi cười càng sâu: "Làm sao có thể, giáo dục của đế quốc từ trước đến nay đều tiên tiến, sẽ không phát sinh loại sự tình này."
Hai người kẻ xướng người hoạ, không cần Yến Hàn mở miệng là có thể xướng xong trận diễn này.

Bọn họ cũng là nhàm chán không có việc gì làm, ngồi ở trên đài toàn dựa nắm sai lầm của đối phương để tìm vui.
Yến Hàn quét liếc nhìn bọn họ một cái, bình tĩnh đáp lại: "Ừ, giáo dục bọn họ không cần cùng ngốc bức nói nhiều."
Tân vương & thủ lĩnh: "......"
Luôn cảm thấy lời nói của đối phương có ẩn ý nhưng lại không kịp nắm bắt.
Bọn họ chưa từ bỏ ý định.

Thật vất vả mới bắt được lỗ hổng của đế quốc, không cười nhạo thêm hai câu thì thực xin lỗi vừa mới bị cười nhạo mình!
Vì thế thủ lĩnh lại lần nữa mở miệng: "Không hổ là đế quốc, Liên minh chúng tôi không có loại giáo dục này, ai, có thể là mỗi quốc gia đều có một thị trường riêng."
Tân vương Trùng tộc theo sát thở dài: "Chúng tôi cũng vậy, không dùng được không dùng được."
Yến Hàn cười lạnh, học ngữ khí của bọn họ nói: "Đế quốc chúng tôi nếu có nước láng giềng như mấy ngài, thì chúng tôi cũng không dùng được."
Tân vương & thủ lĩnh: "???"
Fuck!
Không nói chuyện nữa!
Ai có thể nghĩ đến thoạt nhìn Yến Hàn bá đạo lãnh khốc lại có cái miệng độc như vậy!!
Là bọn họ nhìn lầm người!
Yến Hàn uống một ngụm trà, ẩn sâu công danh.
Thi đấu buổi sáng tạm thời dừng để nghỉ giải lao.

Cố Thâm đứng dậy, đang do dự là nên trở về ăn hay vẫn là đi theo mọi người cùng nhau ăn cơm, liền bị Giải Phồn đẩy y đi, nói là đồ ăn đã bị tốt.
Cố Thâm tưởng Yến Hàn sợ hắn ăn không ngon, mới đi theo, tới nơi mới phát hiện ở chỗ này có người.

Y có chút kinh ngạc: "Anh không ăn cùng bọn họ?"
Yến Hàn vỗ vỗ vị trí bên người, nhàn nhạt nói: "Ba bên ghét nhau, vì ăn uống tốt một chút đều quyết định tách ra ăn."
Cố Thâm hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Yến Hàn liền kể chuyện bọn họ trào phúng nhau lúc nãy.
Cố Thâm nghe xong hơi hơi nhíu mày: "Chuyện lớp 2 nháo loạn hôm nay làm anh bị cười nhạo?"
Yến Hàn cong môi: "Yên tâm, không ảnh hưởng đến anh đâu."
Cố Thâm ngẫm lại cũng đúng, đem đề tài chuyển về phía lớp 2: "Em thấy học viên lớp 2 nhảy ra giở trò quỷ tương đồi kỳ lạ.

Nếu nói là bởi vì bị đoạt nổi bật, lớp 1 chưa nói gì bọn họ làm gì đến lượt, rốt cuộc là tức giận vì cái gì?"
Yến Hàn đem cháo đặt ở trước mặt y, nhắc nhở ăn cơm trước: "Có lẽ buổi triều sẽ rút trúng em, ăn nhiều một chút mới có sức.

Còn các chuyện khác, đã có bên nhà trường xử lý, không cần để tâm."
Cố Thâm ồ một tiếng, mới vừa giơ cái muỗng lên đột nhiên trước mắt tối sầm lại, cái muỗng còn chưa tới miệng đã bay đi.

Y nhịn không được liếc xéo tên đầu sỏ gây tội, lạnh lạnh nói: "Không phải nói để em ăn nhiều một chút sao?"

Yến Hàn nói: "Nửa câu sau mới là trọng điểm."
Ý tứ là thời gian nghỉ ngơi ngắn như vậy, không cần bị sự tình khác quấy nhiễu bọn họ ở chung.

Cố Thâm: "......"
Được rồi.
Ăn cơm xong lại ngủ trưa một giấc, Cố Thâm rửa mặt để tỉnh táo rồi đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến thanh âm của Giải Phồn.
Cửa không đóng chặt cho nên thanh âm phá lệ rõ ràng: "Chiến sĩ trực ban báo lại, trước khi thủ lĩnh Liên minh tới gặp mặt, có quay đầu 2 lần, nói là ngồi ở bên trên khá buồn chán muốn đi tản bộ cho khuây khỏa."
Yến Hàn nói: "Kiểm tra đo lường năng lượng."
Giải Phồn: "Đã thử qua, không có phản ứng gì.

Cũng đã coi lại camera ghi hình, không thấy hành động nào khác lạ.."
Yến Hàn: "Chỗ bọn họ ở?"
Giải Phồn cũng cảm thấy buồn bực: "Không có dị thường."
Yến Hàn nhíu mày, dư quang liếc thấy Cố Thâm đi ra, lập tức thần sắc buông lỏng, cười nói: "Tỉnh rồi?" Có thể làm cho Cố Thâm đang ngủ thức dậy hắn cũng phải ra sức rất lớn, cho nên cần phải trêu ghẹo hai câu.
Cố Thâm không muốn để ý hắn, lười nhác, cũng không muốn nói chuyện.
Yến Hàn rất ít khi gặp cái trạng thái này của y, cũng ngồi xuống theo, đem đầu tóc bị ướt nhẹp đang dính lên mặt của Cố Thâm kéo ra đằng sau.

Do rửa mặt quá lâu, làm cho làn da trắng sáng của thiếu niên hơi lành lạnh, dặt lòng bàn tay lên rất là thoải mái, Yến Hàn chọc chọc hai cái liền nhịn không được hôn xuống.

Giải Phồn: "......"
Anh có hơi xấu hổ liền nhịn không được ho nhẹ hai tiếng nhắc nhở bệ hạ anh còn ở đây.

Cố Thâm ngước mắt liếc nhìn anh một cái, "Trên sân có hòn đá nhỏ nào không?"
Giải Phồn cẩn thận nghĩ lại, thế nhưng không có ấn tượng gì.
Nơi này dù sao cũng là Hoang Tinh.

Cho dù đã sửa sang lại nhưng bản chất địa hình ở đây vẫn là gió và cát.

Có đá nhỏ trên đất thì cũng như rơi xuống biến vậy, thật sự không cách nào để ý.

Anh vẫn còn có chút ấn tượng về cục đá lần trước cho nên nghi hoặc nói: "Loại đá này không có năng lượng dao động sao?"
Nếu có sẽ bị bọn họ kiểm tra ra.

Cố Thâm muốn nói, liền xoay người đem đầu để ở trên vai Yến Hàn.
Yến Hàn thuận thế ôm lấy eo thanh niên dỗ dành y vài cái, khóe miệng không khống chế được cong lên, "Cậu ở trên người thủ lĩnh cảm nhận được năng lượng không?"
Giải Phồn đang xem lại dụng cụ, nghe vậy lập tức nói: "Không có."
Yến Hàn nói đơn giản mà lại kinh hãi: "Cái nhẫn trên tay ông ta đó."
Giải Phồn khiếp sợ một giây ngay sau đó phản ứng lại đây: "Nếu thật sự có thủ đoạn không chế năng lượng tiết ra ngoài, thế thì chúng ra căn bản không có cách nào phân biệt.."
Cố Thâm nhịn không được dùng đầu đẩy Yến Hàn.
Yến Hàn lập tức nói: "Nếu là ở sân đấu thì không thành vấn đề, cứ để em ấy tự mình xem xét."
Giải Phồn: "......!Được."
Anh đi một chuyến không làm được gì, chỉ được ăn cẩu lương cho no, cuối cùng mang dụng cụ của mình rời đi.
Cố Thâm dựa vào trên vai Yến Hàn tiếp tục cố gắng tỉnh táo.
Yến Hàn sợ y lại ngủ mất, liền từ trong túi móc ra vũ khí bí mật, xé mở rồi đút cho thanh niên.
Cố Thâm giật mình một cái, chờ phản ứng lại đây là cái gì thì đã tan trong miệng, còn dư lại chỉ là vị chua.
Y nhíu mày: "Đây là cái gì?"
Yến Hàn: "Cô đặc tinh thể trái chua."
Lực sát thương tương đương với một sọt chanh.
Cố Thâm không thích ăn chua, càng ném càng thấy đầu lưỡi tê dại không biết nên đặt vào hướng nào, xoay người lấy nước ra uống.

Người phía sau ghé sát vào, một tay giúp y đỡ ly nước, một tay nâng cằm hôn qua, chậm rãi, chậm rãi nếm vị.
"Ừ, đúng là rất chua."
"......"
Chờ đến khi Cố Thâm xuất hiện ở khu vực lớp cuối, các học viên liếc mắt một cái liền thấy vong tay ức chị bị cổ tay áo che một nửa.

Các học viên: "Ồ ~~~~"
Cố Thâm liếc mắt nhìn một cái.
Các học viên: "À......!Ha ha ha ha ha, cậu xem con chim ở đằng sau đáng yêu ghê QAQ".