"Bệ hạ? Bệ hạ?" Giải Phồn tăng cao âm lượng, cuối cùng mới thu hút được sự chú ý của Yến Hàn.
"Nói."
"Trong cung lại cho người tới thúc giục, hỏi khi nào thì ngài trở về."
"Liên quan gì đến hắn."
"......"
Giải Phồn một hơi nghẹn trở về, thật cẩn thận hỏi: "Tâm tình của ngài không tốt?"
Yến Hàn lành lạnh nói: "Không có."
Vừa thấy liền biết khẩu thị tâm phi chắc chắn là có chuyện.
Giải Phồn chỉ có thể đổi phương thức hỏi: "Vậy ngài có tâm sự sao?"
Lần này Yến Hàn không trả lời, ngước mắt nhìn chằm chằm anh.
"Có chuyện gì mà thuộc hạ có thể làm? Thì thuộc sẽ hạ đạo nghĩa không thể chối từ!" Loại thời điểm để tỏ lòng trung thành này cứ đồng là được rồi, thần sắc của Giải Phồn vô cùng thành khẩn.
Yến Hàn quả nhiên mở miệng: "Tôi muốn đi trường quân đội diễn thuyết."
"Diễn......" Giải Phồn sửng sốt mấy giây, ý đồ đuổi kịp mạch não của bệ hạ: "Là bởi vì sự cố lần này sao? Ngài tính khi nào đi? Có cần liên hệ với hiệu trưởng ngay bây giờ không?"
"Cậu xem rồi làm."
Bón chữ này khi lọt vào tai Giải Phồn lại có hàm nghĩa khác.
Anh lập tức liên hệ với hiệu trưởng, an bài hết thảy tất cả hạng mục và thời gian của từng cái, cũng đồng thời đưa ra yêu cầu tham quan trường và những buổi huấn luyện của học viên.
Tuy Bệ hạ không có biểu lộ ra cảm xúc gì, nhưng dựa trên tin tức tố vo cùng ổn định, có thể thấy được bệ hạ vô cùng hài lòng.
Quả nhiên, bệ hạ làm những chuyện này à vì Omega!
Giải Phồn đã nhìn thấu người nam nhân này.
Giải quyết tâm sự của bệ hạ xong, Giải Phồn lại đem đề tài kéo trở về: "Bệ hạ, buổi diễn thuyết lần này chẳng khác nào nói với mọi người thân thể của ngài đã hoàn toàn hồi phục, đến lúc đó liền không có lý do để ở lại."
Yến Hàn cười lạnh: "Tôi còn cần lý do?"
Giải Phồn: "Nhưng bên Trùng tộc sắp nhập cảnh, cũng không thể tiếp đón bọn họ ở đây? Huống hồ mọi người đều đang chờ ngài trở về chủ trì đại cục, thương thảo chuyện này nên xử lý như thế nào.
Nếu ngài vẫn không quay trở về, bọn họ nói không chừng sẽ chạy tới tìm tận cửa, quấy rầy sinh hoạt của ngài và Cố tiên sinh, thường ngày Cố tiên sinh đã phải rất vất vả để huấn luyện, nếu lúc về còn bị quầy rầy lỡ không vui......"
Giải Phồn nhanh chóng ngậm miệng, ở trong lòng không ngừng thở dài.
Không sai, bệ hạ của bọn họ chính là thấp hèn như thế -- tuy rằng tính tình của Cố tiên sinh lãnh đạm nhưng rất ít khi so đo với người khác, nhưng bệ hạ lại cứ luôn thấp hèn như vậy.
Có lẽ là do độ phù hợp quá cao với luôn quá quan tâm, để ý?
Cẩu FA như Giải Phồn suy đoán lung tung.
Bên kia Yến Hàn quả nhiên thoái nhượng, nhíu mày nói: "Mấy ngày nay tôi sẽ về cung xử lý sự vụ, nhưng chỉ có ban ngày mà thôi, có việc thì kêu bọn họ chuẩn bị tốt rồi hãy đến tìm tôi."
"Bất luận là kẻ nào cũng không cho đến nơi này quấy rối!" Yến Hàn cố ý tăng thêm ngữ khí.
Giải Phồn cúi đầu: "Được."
Tin tức Bệ hạ đến diễn thuyết được truyền ra, diễn đàn trên trường cũng bùng nổ.
"A a a a a bệ hạ! Tôi muốn gặp đến bệ hạ!!!"
"Lầu trên bình tĩnh.
Nghe nói tin tức tố của bệ hạ cực kỳ bá đạo, có khả năng cậu chưa gặp được người đã bị làm cho hôn mê."
"Đúng, việc này nhân dân cả nước đều biết.
Tôi là học trưởng xin khuyên những người không quản được tin tức tố của mình một câu, ngày đó tốt nhất là nên tiêm thuốc ức chế trước đi, tránh cho bi kịch nào đó xảy ra."
"Ô ô ô ô tôi mặc kệ, tôi muốn trở thành Omega của Bệ hạ! Bệ hạ cưới em!!!"
"Tránh ra, đây chính là A trong mộng của tôi, nhan sắc này quá tuyệt vời!"
"Tôi nhắc nhở một câu, bệ hạ là Alpha đỉnh cấp, tin tức tố của cải có ngưỡng giá trị cao nhất cả nước, các cậu cảm thấy mình có thể thừa nhận được sao?"
"Tôi có thể!!!"
"......"
Diễn đàn một đám hoa si, trừ Omega ra, ngay cả Alpha, Beta đều ngao ngao kêu to, rắm cầu vồng đâu đâu cũng thấy được.
Thậm chí ngay cả Cố Thâm ít khi lướt diễn đàn, còn có thể nghe thấy được người chung quan hưng phấn thảo luận.
Cái này đủ để chứng minh mị lực của người nào đó có bao nhiêu lớn.
Cố Thâm không nói rõ trong lòng là cái tư vị gì, liền chuyển tới giao diện tin nhắn: "Giấu khá tốt:)."
Đối phương trả lời ngay: "Em đã biết? Vốn alnh còn muốn cho em một kinh hỉ."
Cố Thâm: "Anh xác định?"
Yến Hàn: "......!Không xác định."
Cái chuyện như diễn thuyết này, bên nhà trường nhất định sẽ thông báo trước, thế thì còn kinh với hỉ gì nữa.
Yến Hàn thành thật nói: "Anh chỉ muốn tìn một lý do để đến trường học, nói cho bọn họ biết em có Alpha."
Cố Thâm mới vừa gõ "Anh", bên kia giống như biết y định nói gì, giành nói: "Anh biết! Anh sẽ không can thiệp vào sự nghiệp của em, nhưng lần trước đã có người chạy tới cửa biệt thự để tỏ tình, dù sao anh cũng phải bảo vệ tình yêu của mình chứ? Đây là quyền lợi vốn có của chồng em."
Cố Thâm dừng một chút, tiếp tục gõ chứ: "Anh vui là được rồi."
Yến Hàn trầm mặc một lát, dùng ngữ khí nửa đùa nửa nghiên nói: "Bảo bối, em như vậy làm anh sợ hãi."
Cố Thâm: "?"
- - làm cho anh cảm giác em không để bụng bất cứ chuyện gì, cho dù có nỗ lực thế nào đi nữa cũng không thể giữ lại em.
Những lời muốn nói trong đầu dạo qua một vòng, lại đổi thành: "Thật sự không có tức giận? Không phải nói mỉa?"
Cố Thâm: "Ừ."
Yến Hàn: "Vậy là tốt rồi."
"Đi thôi, nên đi sân huấn luyện chuẩn bị." Lớp trưởng đứng ở trên bục giảng kêu bọn họ.
Cố Thâm tạm biệt Yến Hàn, kết thúc trò chuyện rồi đứng dậy.
Bên kia.
Yến Hàn đóng cửa xe bay, tựa lưng vào ghế ngồi trầm mặc không nói.
Giải Phồn lặng lẽ liếc mắt đánh giá, luôn cảm thấy trạng thái này không đúng lắm.
Theo lý thuyết Cố tiên sinh chính là suối nguồn tinh thần của bệ hạ, mỗi lần nói chuyện phiếm đều sẽ làm cho tinh thần sung sướng gấp trăm lần, sao hôm nay lại là cái phản ứng này?
Chẳng lẽ......! Giải Phồn thử nói: "Nếu Cố tiên sinh tức giận, ngài có thể đem máy bắt chước trở về, nghe nói Cố tiên sinh đặc biệt thích, nói không chừng vừa thấy liền không tức giận nữa."
Yến Hàn nhắm mắt thở dài, lạnh lùng nói: "Em ấy không tức giận."
Giải Phồn: "Vậy ngài......" Vì sao tức giận?
Lời còn chưa nói xong, Giải Phồn đột nhiên cảm thấy hình ảnh này có chút quen thuộc.
Hình như lúc trước anh có từng hỏi qua câu hỏi này, tại sao Cố tiên sinh không tức giận ngược lại Bệ hạ càng tức giận hơn.
Yến Hàn cũng nghĩ tới, hỏi lại: "Bình thường giữa người yêu với nhau sẽ không ăn dấm hay cãi nhau sao?"
Cẩu FA · Giải Phồn mờ mịt: "Nếu ân ái cũng bình thường......"
Chính anh cũng không xác định, lúc nói ngữ khí có chần chờ.
"Càng là ân ái thì càng để ý, sao có thể không ăn dấm." Yến Hàn nói: "Chỉ có không để bụng mới có thể xử lý một cách lý trí, mới có thể thời thời khắc khác bảo trì thanh tỉnh."
Đề tài này có chút thâm ảo.
Giải Phồn mơ hồ nhận thấy được cái gì lại không dám nhiều lời, chuyện duy nhất xác định được chính là -- bệ hạ tuyệt đối sắp đến Kỳ dịch cảm!
Khi Cố Thâm về nhà, tuy rằng AI kịp thời mở đèn chiếu sáng, nhưng toàn bộ biệt thự quá mức an tĩnh, ánh đèn sáng ngời ngược lại làm cho không gian càng thêm quạnh quẽ.
Yến Hàn chưa về.
Mấy ngày nay hắn rất bận, mỗi ngày cùng Cố Thâm ăn sáng xong liền biến mất cả ngày, nhưng chưa bao giờ giống như hôm nay, mãi đến khi Cố Thâm ngủ cũng chưa trở về.
Một chuyện đã trở thành thói quen đột nhiên lại thay đổi, luôn làm cho người ta thấy không thoải mái.
Cố Thâm ngủ không yên, đột nhiên trong phòng phát ra âm thanh liền bừng tỉnh giấc, đột ngột ngồi dậy nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Nam nhân tiếp tục mở cửa tiến vào, áo khoác để ở trên khuỷu tay, phía sau là ánh đèn ngoài hành lang, mơ hồ còn có thể nghe được âm thah AI tạm biệt Giải Phồn.
Hắn thấp giọng nói: "Đánh thức em?"
Cố Thâm chậm rãi hoàn hồn: "Không."
"Ngủ đi, anh đi tắm rửa."
"Ừ."
Cố Thâm một lần nữa nằm ở trên giường ấp ủ buồn ngủ.
Trong phòng cách âm rất tốt, y không nghe được tiếng nước chảy trong phòng tắm, lúc mơ.mơ màng màng đột nhiên thấy bên cạnh trầm xuống, ngay sau đó bên hông nhiều thêm một cánh tay, thế mới biết đối phương đã tắm xong.
"Bảo bối, ngày mai anh phải tới trường diễn thuyết." Yến Hàn đem người hướng trong lòng ngực ôm lấy, cằm để ở trên vai y.
"Ừ." Cơm buồn ngủ của Cố Thâm ngủ dần dần nặng thêm.
"Không có gì muốn nói?"
"Cố lên."
"......"
Trong phòng an tĩnh một lát, Yến Hàn nghe thấy người trong lòng ngực hô hấp vững vàng, nhịn không được hạ giọng nói thầm: "Trước kia không chi anh công khai, không cho anh bại lộ, sao lần này lại không phản ứng gì m?"
"Không phải anh muốn quyền lợi của người yêu sao?" Cố Thâm lười nhác đáp lại.
"Vậy em có biết tại sao anh muốn quyền lợi này không?"
"Em thật sự có cự tuyệt, cũng nói rất nhiều lần em có Alpha, chỉ là bọn hắn không tin."
"Không phải cái này."
"Vậy là cái gì?"
"Anh sợ hãi."
"?"Cố Thâm hoàn toàn tỉnh táo, xoay người nhìn hắn: "Cái gì?"
Trong căn phòng tối đen như mực chỉ có ánh sáng mờ mờ của đèn ngủ đầu giường, là một màu cam ấm áp, nó chiếu ngược lại vào phía sau nam nhâm làm cho y không nhìn rõ biểu tình của đối phương.
"Anh sợ hãi." Ngữ khí của Yến Hàn vẫn như thường tiếp tục lặp lại một lần nữa, "Em tốt như vậy, nếu lỡ bị người khác đoạt mất thì phải làm sao đây."
Cố Thâm trầm mặc, giơ tay đặt ở trên vai hắn, đột nhiên dùng sức đem người ấn xuống.
Tiến vào khu vực ánh đèn có thể soi rõ, cánh tay bên hông căng thẳng, Yến Hàn đột nhiên đảo khách thành chủ đem y đè ở dưới thân.
Hai người dựa vào rất gần, hô hấp nóng rực phun ở trên mặt làm cho người khác không thể bỏ qua.
Cố Thâm nhíu mày: "Kỳ Dịch Cảm?"
Yến Hàn không lắm để ý: "Có khả năng.
Dù sao tuyến thể đã tốt, không cần phải để ý."
"Vậy anh buông tay."
"Không." Yến Hàn ôm y càng chặt hơn, giọng nói khàn khàn: "Cho anh cắn một ngụm."
"......"
Ngày hôm sau.
Mí mắt Cố Thâm nặng trĩu, cứ cách 5 phút chuông báo thức lại vang lên một lần nhưng vẫn không cách nào đánh thức y, mãi đến khi Yến Hàn đem khăn lông đắp lên mí mắt, lúc này mới miễn cưỡng đánh thức y dậy.
"Mấy giờ rồi?"
"7 giờ 15." Yến Hàn đem người từ trong ổ chăn ôm ra, mang đi rửa mặt.
Trận lăn lộn này làm cho con buồn ngủ vơi đi một nửa, mà khi tỉnh táo thì các cơn đau nhức khắp người cũng ùn ùn kéo tới, cho dù chỉ là ngồi im cũng vô cùng khó chịu, đợi lát nữa tưởng tượng đến cảnh phải nghe diễn thuyết, Cố Thâm liền tỏ ra buồn bực, đầy mặt viết chữ không vui.
Yến Hàn đem sữa bò đưa đến môi, hành vi có vài phần lấy lòng.
Lần này quả thực là hắn sai.
Tối hôm qua nói rõ chỉ cắn một cái, kết quả cắn cắn một hồi lại biến chất, sự việc sau đó thì không thể vãn hồi được nữa, hai người ầm ĩ đến rạng sáng mới ngừng nghỉ.
Kỳ thật Cố Thâm chưa ngủ được bao lâu.
Yến Hàn nhìn cũng đau lòng, "Nếu không xin nghỉ ở nhà nghỉ ngơi, đừng đi nữa."
Cố Thâm: "Không cần." Dừng một chút lại nói: "Nếu buổi chiều còn có khóa huấn luyện em liền xin nghỉ."
Yến Hàn dặn dò y: "Đừng cố chống."
Cố Thâm: "Ừ."
Hai người ăn xong bữa sáng liền về phòng thay quần áo.
Bởi vì phải đi diễn thuyết, cho nên không chỉ Yến Hàn mặc chính trang, mà đến cả ngay Cố Thâm cũng phải thay đồng phục của trường quân đội, bộ này là được chế theo kiểu tây trang, có màu đen, cổ áo thì có thể miễn cưỡng che khuất dấu răng trên cổ.
Nhưng trạng thái thì không cách nào che dấu.
Ngay khi Cố Thâm vào lớp, mọi người liền chú ý tới.
"Trợ giáo có phải cậu bị bệnh rồi không? Sắc mặt thật kém."
"Chẳng lẽ là do tối qua quá kích động nên không ngủ được?"
"Bây giờ còn có thời gian, nếu không trợ giáo lên phòng y tế nghỉ ngơi --"
Đột nhiên, mọi người đang mồm năm miệng mười chạy tới quan tâm đột nhiên đều im bặt.
Mọi người cảm nhận được trên người trợ giáo có hơi thở áp bách thuộc về Alpha, cho nên còn có cái mà không rõ nữa.
Tuy rằng trên diễn đàn vẫn luôn nói trợ giáo không có Alpha, nhưng những người thường phải chịu áp bách như họ có thể khẳng định: Trợ giáo thật sự có người yêu! Hơn nữa còn là một người yêu có dục vọng chiếm hữu rất rất nặng, thường xuyên phải để lại chút dấu vết và tin tức tố để khẳng định mình là Alpha đỉnh cấp!
Chỉ tiếc, bây giờ trên diễn đàn đều coi bọn họ là đồng lõa của trợ giáo luôn giúp y giấu diếm, không có một ai chịu tin tưởng bọn họ hết.
Tâm tư mọi người xoay nhanh, nghĩ thầm, chẳng lẽ hôm nay vị Alpha nào đó ghen tị, cố ý để lại dấu vết?
Cũng cí khả năng lắm.
Càng muốn mọi người càng cười đến đáng khinh, bảo trì khoảng cách nhìn trợ giáo, đầy mặt đều là chúng tôi hiểu, đều hiểu cả mà.
Cố Thâm: "......"
Hôm nay chú định không phải là một ngày bình thường.
Mọi người đi theo lớp ra xếp hàng ở hội trường lớn, áp bách tin tức tố của người nào đó quá mạnh, cho nên không ai dám tới gần y cũng không cách nào làm lơ y được, những người nhận định y không có người yêu luôn tìm cách theo đuổi liền thay đổi sắc mặt, giống như đang pha một bảng màu không ngừng thay đổi màu sắc.
Cố Thâm cảm thấy, hôm nay y sẽ được yên tĩnh một ngày.
Khi tất cả học viên đến đông đủ, cánh cửa phía sau cũng đóng lại, bỗng có hai chiến sĩ ăn mặc chỉnh tề yên lặng xuất hiên, cầm trong tay là vũ khí hạng nặng
Ánh đèn phía sân khấu cũng sáng lên, MC đã nói xong lời dạo đầu, người đầu lên bước lên là hiệu trưởng.
Cố Thâm quỷ dị cùng ông nhìn nhau.
Cố Thâm: "......"
Hiệu trưởng: "......"
Hai người lại đồng thời thu hồi tầm mắt, một người cúi đầu sửa sang lại nút tay áo, một người thì trấn định cầm microphone lên nói chuyện.
Đại khái là bởi vì có người nào đó đã cố ý dặn trước, cho nên ở những buổi diễn thuyết như này lẽ ra hiệu trưởng sẽ nói rất lâu nay phá lệ nói được mấy câu ngắn gọn liền nhanh chóng mời bệ hạ lên đài.
Không khí tại hiện trường tức khắc nhiệt liệt, vừa mới các học viên vốn còn cảm thấy nhàm chán liền nghểnh cổ ngó lên, đầy mặt là vẻ chờ mong.
Huy chương lấp lánh trong bóng đêm, ngay sau đó là một đôi chân dài thẳng tắp bước vào ánh đèn, người nam nhân này mặc quân trang thẳng tắp, khuôn mặt anh tuấn, bước lên đón nhận microphone, khi hắn ngước mắt lên trong đôi mắt lạnh lùng ấy làm cho người ta cảm nhận được áp lực vô hình, còn chưa nói lời não đã khiến cho toàn bộ hiện trường im lặng, hoàn toàn không có sự nhiệt liệt khi hắn vừa mới lên đài.
Nhưng đám học viên vẫn vô cùn hưng phấn.
Alpha ngồi phía trước Cố Thâm không khống chế được run nhẹ, dưới ánh đèn còn ngẫu nhiên thấy được hai tai gã hơi ửng hồng.
Cố Thâm ngước mắt, vừa lúc đối diện với nam nhân.
Trong bóng đêm hắn vẫn chính xác định vị được chỗ ngồi của y.
Cố Thâm lại nhìn học viên trước mắt mặt, ý bảo hắn thu liễm một chút.
Yến Hàn rất biết nghe lời thu hồi tầm mắt.
Chờ đến khi ánh mắt bức người kia rút đi, Cố Thâm lại tiếp tục cúi đầu sửa sang lại tay áo, sau đó, nhẹ nhàng cong môi.
Sau khi buổi diễn thuyết kết thúc, Yến Hàn còn đi thăn quan các buổi huấn luyện của học sinh.
Cố Thâm xin nghỉ trở về nghỉ ngơi, cố ý tắt quang não, không chút để ý đến chuyện bên ngoài một lòng muốn ngủ bù.
Người khác liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu thì tại sao y lại không phát hiện cho được, vốn dĩ từ đầu y đã không muốn ngăn cản, chỉ là y muốn tránh phiền toái chứ không phải sợ phiền toái, nếu người yêu thật sự cảm thấy bất an hy vọng có thể công khai, y lại cũng không phải tra nam nên cũng đâu cần thiết phải tiếp tục giấu giếm.
Nhưng, bây giờ y lại thấy hơi khó chịu.
Y không muốn phối hợp:)
[ Có phải tôi điên rồi không!!! ]
Một bài đăng không có đầu đuôi xuất hiện ở trang đầu của diễn đàn, mọi người nghẹn cả một ngày không nói được câu nào rốt cuộc tìm được nơi để phát tiết.
"Tôi cũng cảm thấy tôi muốn điên rồi!"
"Tôi chỉ muốn hỏi một câu, mọi người điên cùng loại sao?"
"Dù sao bây giờ tôi hoài nghi cảm ứng tuyến thể của mình điên rồi."
"Vậy là tốt rồi, mọi người là điên cùng loại."
"Cho nên tại sao tin tức tố trên người Cố trợ giáo lại giống y như đúc chả Bệ hạ vậy???"
"Tôi thật sự tình nguyện tin rằng cảm ứng tuyến thể của mình điên rồi, mấy người có biết nếu thật sự là bệ hạ, vậy buổi diễn thuyết hôm nay đại biểu cho cái gì không!!!"
"......"
Trên diễn đàn nhất thời lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
Lúc này liền tính dùng ngón chân nghĩ cũng biết là vì cái gì, nếu trong tay bọn họ mà có cỗ máy thời gian, bọn họ nhất định trở lại quá khứ đánh chết cái tên ngốc là mình kia!
Cho ngươi lắm miệng! Cho ngươi tự cho là thông minh! Ai kêu ngươi dám theo đuổi Omega của bệ hạ!!!
Mọi người đều sắp điên rồi, ai cũng thức trắng đêm không ngủ, sáng sớm tinh mơ liền mang theo quầng thâm mắt ngồi đợi Cố Thâm.
Bây giờ bọn họ cần gấp một câu xác nhận!
Hôm qua Cố Thâm đã nghỉ ngơi đủ, hôm nay liền tinh thần sáng láng, tâm tình cũng không tồi hỏi, "Có việc?"
"Có!" Trong đó một vị học viên gấp không chờ nổi hỏi: "Cố trợ giáo, hơi thở tin tức tố trên người cậu hôm qua là của người yêu cậu sao?"
Câu hỏi này hơi bị vô nghĩa.
Vì thế Cố Thâm trả lời: "Mấy cậu đã quên, tôi không có Alpha."
Học viên: "......"
Mọi người: "Thực xin lỗi chúng tôi sai rồi!!!"
Cố Thâm cong môi, tâm tình càng tốt: "Đúng vậy."
Thật! Cư nhiên là thật! Trong lòng nhóm học viên vô cùng kinh hãi, nhịn không được mồm năm miệng mười loạn hỏi: "Tin tức tố trên người cậu là của bệ hạ sao?"
"Ông chủ bình thường trong miệng cậu là bệ hạ sao?"
"Hôm qua có phải cậu cố ý tránh đi không?"
"Bệ hạ sẽ không phải nghe nói có người theo đuổi cậu mới đến đó chứ!"
Cố Thâm nghe xong một loạt, sau đó cảm thấy vấn đề quá nhiều cự tuyệt trả lời.
Mọi người: "......"
Mọi người cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu một hồi, đột nhiên tiến lên một bước, ý đồ cảm nhận tin tức tố còn sót lại.
Sau đó bọn họ phát hiện, hôm nay Cố trợ giáo tiêm thuốc ức chế, cho nên không có bất kỳ hương vị nào hết.
Mọi người: "............"
Đây rõ ràng là bịt tai trộm chuông! Đúng không đúng không!
Mọi người đều muốn khóc cho y xem: "Cố trợ giáo, cho một đáp án chắc chắn đi!"
Cố Thâm thu hồi mỉm cười: "Không biết, không rõ, không nhớ nữa."
Mọi người: ".................."
Được, bây giờ bọn họ có thể xác định Cố trợ giáo đang trả thù bọn họ.
Tác giả có lời muốn nói: orz.