Nhiệtđộ căn phòng đang tăng lên, pheromone thuộc về Alpha xâm chiếm mọi ngóc ngách, đem chút hơi thở chướng mắt nào đó xóa sạch, hắn dùng cánh tay ôm lấy Omega.
Thoángchốc, mùi hương trái cây càng nồng nàn, ngọt ngào và hơi the mát, không đem nhiệt độ trong phòng đông lại mà lại hoàn mỹ dung hợp vào nhau, giống như một viên kẹo sữa được phơi dưới nắng ấm, mềmngọt vừa miệng.
Alpha bóc viên kẹo sữa ra, nhìn y mềm thành một đoàn, cười như không cười: "Còn dám không?"
Cố Thâm: "Còn dám!"
Yến Hàn buông tay.
Omega trong lòng ngực lập tức chảy xuống, eo mềm chân mềm ngón tay cũng mềm nâng không đứng dậy.
Yến Hàn hỏi: "Còn muốn sao?"
Cố Thâm: "Còn! Muốn!"
Yến Hàn: "......"
Hắn đem Omega vớt lên, đối phương đã tự giác leo lên bờ vai của hắn, đôi mắt sáng lấp lánh, hiển nhiên vừa mới không phải nói đùa, y thật sự còn muốn.
Yến Hàn đau đầu, không để ý đến sựmong đợi của y, ôm người đứng dậy tiến vào phòng tắm.
Cố Thâm lẩm nhẩm lầm nhầm: "Có phải anh không được nên ngượng ngùng không dám nói?"
Thái dương Yến Hàn nổi đầy gân xanh: "Tốt nhất là cậu đừng có trêu chọc tôi, quên mới vừa nãy khóc như thế nào sao? Là ai nói không cần?"
Cố Thâm: "Tại sao anh có thể cứng nhắc như vậy, khóc đương nhiên là do sướng, ở trên giường nói không cần chẳng lẽ chính là không cần luôn sao!"
Yến Hàn: "......"
Hắn vòi sen ra, ấn kẹo sữa không cứng nhắc xuống cẩn thận cọ rửa, hận không thể đem "vàng" trong đầu y rửa sạch.
Chờ tới khi ôm được người ra, thì Omega lúc nãy còn phát ngôn bữa bãi còn muốn nữa đã dựa vào trong lòng ngực hắn ngủ mất.
Hưng phấn do thuốc mang lại đã rút đi, vốn dĩ khuôn mặt còn đỏ hồng đã chuyển sang tái nhợt,, sắcmôi hơi nhạt, khi nằm yên trên giường nhìn y có chút yếu ớt, không giống y mới nãy, cũng không giống y ngày thường.
Yến Hàn lẳng lặng nhìn, chờ Omega ngủ say mới đứng dậy ra cửa.
Hai vị đội trưởng đang ngồi xổm bên ngoài xem mặt trời mọc, nghe thấy động tĩnh vội vàng đứng dậy: "Sao rồi? Ngài có cần hỗ trợ gì không?"
"Để tôi, để tôi, hôm qua tôi đã tới chỗ này cho nên rất quen đường, tốc độ di lại cũng nhanh hơn.."
"Không cần." Yến Hàn nhàn nhạt nói: "Nơi này đã không có chuyện gì, hai người về đơn vị trước đi, hết thảy đều giữ nguyên theo kế hoạch mà làm."
Đội trưởng đội Hộ Vệ sớm đã đoán được nhưng vẫn không nhịn không được suy sụp cúi mặt: "Bệ hạ ngài biết nhiệm vụ chủ yếu của chúng tôi là cái gì sao?"
Yến Hàn nói: "Là nghe theo mệnh lệnh."
Đội trưởng đội Hộ Vệ: "......"
Thế mà không cách nào phản bác.
Anh ta ý đồ hấp hối giãy giụa: "Bỏ bớt một cái cũng không được sao?"
Yến Hàn nhìn anh ta, lại nhìn phó đội trưởng, lãnh khốc vô tình: "Nếu các cậu cảm thấy tự mình có thể đơn độc bắt kẻ đứng đầu tinh tặc thì có thể."
Đội trưởng đội Hộ Vệ: "......"
Phó đội trưởng: "......"
Thực xin lỗi, quấy rầy.
Hai vị đội trưởng từ bỏ khuyên bảo, phó đội trưởng còn hỏi: "Ngài có cần tôi để lại cái mặt nạ này cho ngài không?"
Yến Hàn trầm ngâm: "Tạm thời không cần, ta......" Nói đến một nửa, hắn đột nhiên ý thức được cái gì, theo bản năng quay đầu nhìn trong phòng.
Này hoàn toàn là theo trực giác, chính hắn cũng không biết vì cái gì.
Trực giác của Alpha......
Yến Hàn trở về phòng.
Quả nhiên, trong phòng trống rỗng, mới nãy Omega còn đang ngủ say ở trên giường bây giờ đã không thấy đâu.
Hắn trong lòng nhảy dựng, click mở quang não xem xét vị trí, phát hiện đối phương cũng không có đi xa, ngay tại chỗ có khu vườn cây xanh cách chỗ này có 5 mét, kỳ thật chính là một khu rừng nhỏ, chẳng qua là tạm thời chưa dùng đến nên không có quản thôi.
Cho nên đi đến nơi đó để làm cái gì?
Những nghi ngờ thoáng qua, chưa kịp suy ngẫm thì sự nghi hoặc lại một lần nữa trào dâng.
Yến Hàn quyết định đi xem thử.
Vừa ra cửa liền thấy hai vị đội trưởng còn đang chờ, thấy hắn đi ra liền chạy nhanh theo sát, khẩn trương hề hề chờ phân phó.
"Không có việc gì." Có lẽ là do mới ở gần tin tức tố của đối phương, cho nên lần này Yến Hàn rất bình tĩnh, trước khi đi còn dặn dò hai vị đội trưởng nhanh chóng rời đi.
Hai vị đội trưởng liên tục gật đầu, cũng không dám chậm trễ thời gian của hắn, nhìn bệ hạ đi xa.
Qua hai giây, phó đội trưởng nhịn không được hỏi: "Tạisao anh không lo lắng nữa?"
Đội trưởng đội hộ Vệ nhìn ra phương xa, giọng tang thương nói: "Nếu cậu có thể tự mình đi bắt thủ lĩnh của tinh tặc, thì hiện tại tôi liền có thể lo lắng."
Phó đội trưởng: "Chúng ta đi thôi!!!"
Đội trưởng đội Hộ Vệ: A, nam nhân.
......
Trong khu rừng hoang vắng, Yến Hàn dựa theo vị trí của Quang não đi đến vị trí có Omega.
Chỉ có một quả trái cây.
Yến Hàn thuần thục nhặt trái cây lên, nhìn cái hố nhỏ, rồi lại chậm rãi ngẩng đầu.
Sáng sớm, bầu trời vẫn còn một chút xám xịt, xa xa là màu đỏ cam cháy vàng, cùng với một đám mây lớn bao phủ nơi giao nhau giữa trời và đất, đẹp không sao tả xiết.
Từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy ánh sáng loang lổ, thỉnh thoảng có hai con chim không rõ chủng loại bay qua, tiếng kêu giòn giã, tạo sức sống cho cả khu rừng cằn cỗi.
Không có gì khác thường.
Omega cũng không có ngồi ở trên cây.
Yến Hàn vuốt ve quang não, trầm ngâm một lát, nhặt trái cây rời đi.
Điên lão nhị nghe nói bệ hạ tự mình đến còn muốn ở lại hỗ trợ, vội vàng xử lý xong mọi chuyện, thay đổi khuôn mặt vội vàng chạy tới bái kiến.
Thời gian có hạn, hai người nói ngắn gọn trực tiếp tiến vào hình thức công tác.
Gã còn muốn đem quang não của mình giao lên, nhưng Yến Hàn cự tuyệt.
Điên lão nhị biết đây hắn tin tưởng mình, trong lòng vui vẻ, lại vội vàng đem chuyện phát sinh đêm qua báo cáo tiến độ một lần: "Lão đại cùng lão tứ đồng ý, nhưng tinh tặc không thể hoàn toàn tin tưởng, sau này còn phải xem chia lợi ích thế nào, chỉ cần chúng ta đem Lão Tam kéo xuống thì đương nhiên họ sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, lão đại cũng sẽ không mặc kệ tôi phát triển."
Đương nhiên, cũng tồn tại nguy hiểm.
Nếu bị Tiền Lão Tam tìm được cơ hội phản công, như vậy chuyện này liền từ nội chiến chuyển thành một bên phải bồi thường, dù sao biên cảnh 2 nước đang siết chặt là sự thật, lão đại cùng lão tứ không muốn trả giá quá nhiều.
Tình huống hiện tại có hơi tồi tệ, bọn họ phải cố trở thành ngư ông để cho 2 bên cùng có lợi.
Những cái này Điên lão nhị nhìn ra, thì Yến Hàn cũng đã sớm đoán được trước, cũng rất là hiểu rõ.
Hơn nữa còn lâm thời sửa đổi vị trí, như vậy kế hoạch cũng phải thay đổi để cho phù hợp hơn.
Yến Hàn tạm thời mở họp, đem mọi chuyện sắp xếp lại một lần nữa.
Điên lão nhị phụ trách đi đầu công kích Tiền Lão Tam, thuận tiện dùng lợi ích để câu ra con Cá chạch lớn.
Giải Phồn mang binh ngồi canh ở gần thế lực đệ nhất, nếu Cá chạch vừa rời nhà liền chạy vào trộm đồ, nếu không liền ám sát hoặc nổ nhà, tóm lại phải làm hắn xuất huyết.
Yến Hàn cùng Cố Thâm liền ở chỗ này chờ cá chạch, chỉ cần gã dám ra chạy ra đây liền khiến hắn có đi mà không có về, nếu không dám ra liền tới hiệp trợ điên lão nhị tóm Lão tam, tóm lại là không lỗ.
Làm xong hết thảy, hắn liền mang Omega về đế quốc.
Nếu không có thất vọng thì......
Yến Hàn rũ mắt, mạc danh cảm thấy có chút bực bội.
Điểm đỏ trên quang não đã bắt đầu di động, tới tới lui lui, như là không biết tại sao mình lại ở chỗ này, giống như con ruồi mất đầu không tìm được cách trở lại căn cứ.
Vẫn may đã dán mặt nạ mô phỏng, còn có người ở xa xa chào hỏi.
Cố Thâm tùy tiện vẫy vẫy tay, kỳ thật trong lòng âm thầm kêu khổ, chân mềm nhũn.
Ai có thể nói cho y biết chuyện gì đã xảy ra?
Vì sao y vừa tiêm thuốc ức chế xong liền phát tình??
Sau khi phát tình làm thế nào lại chạy ra khỏi phòng??
Hơn nữa chân mềm thành cái dạng này, chính là dùng ngón chân cũng biết đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ y lại cường bức người ta???
Cố Thâm một đường hoảng hốt, chờ đến khi nhìn thấy cửa phòng bị đấm ra một cái lỗ, trong lòng lộp bộp một tiếng, theo bản năng cho một quyền.
Phanh ——
Cửa nhanh chóng bị bẹp dí xuống.
Cố Thâm cẩn thận so sánh với dấu vết còn sót lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi, không phải y đấm.
Y liền nói, làm sao mà chính mình có thể phát rồ như thế, vì tìm Alpha mà đấm cửa chạy ra......!Khoan đã, nếu thế thì là có người đấm cửa mang y ra ngoài?
Cố Thâm đột nhiên nghĩ đến cái gì, mở quang não ra xem ngày hôm qua liên hệ với ai.
Ông chủ xếp thứ nhất, phía dưới còn có thời gian gọi, 15:34.
Không tính là lâu, nhưng lúc ấy bọn họ nói chuyện được vài câu sau đó mới tiêm thuốc ức chế, rồi ngay sau đó thì phát tình luôn, hình như hắn còn dặn dò y phải đóng chặt tất cả các cửa không cho bất luận bẻ nào vào, Rồi hình như.....
Moẹ nó! Ngày hôm qua hắn lừa y chia 4.5 thành!!!
Cố Thâm đối với những con số luôn luôn mẫn cảm, dọc theo manh mối này trong nháy mắt nhớ được rất nhiều chuyện, yên lặng ở trong lòng sám hối: Thuốc giả hại người, thuốc giả hại người.
"Nghĩ gì vậy?" Đột nhiên nam nhân lên tiếng, cũng không biết xuất hiện ở sau lưng y từ khi nào, giọng điệu nhàn nhạt.
Cố Thâm cứng đờ lưng, từ trong hồi ức, quay đầu cười xấu hổ: "Cái kia, tối hôm qua tôi......"
"Có phải gây chuyện rồi không?".