*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên giường lớn trong tẩm điện, Lucifiel ngủ thực sâu.
Ở trong mộng.
Hắn dường như có chút bất an.
Thượng đế từ đại điện đi tới, thánh quang xung quanh y như mây như khói, khi thì nhảy nhót khi thì trầm tĩnh. Ánh mắt thần nhìn chăm chú vào Lucifiel, không có đánh thức thiên sứ, công vụ thiên đường có quan trọng nữa, cũng không quan trọng bằng để Luci nghỉ ngơi cho tốt một lần.
Ngón tay y phất qua cái trán trơn bóng của thiên sứ, thần lực quang minh tràn ngập xua tan che lấp trong giấc mộng của Lucifiel.
Lucifiel hơi nhíu hàng mày bị vuốt.
[ Thần… ]
Trong mộng hắn nhẹ nhàng nỉ non một tiếng.
Thượng đế ở trong hiện thực hơi cong khóe môi, lộ ra nụ cười nhạt không thể tin được.
Lần này vừa ngủ, Lucifiel ngủ đến thực thoải mái, sau khi tỉnh lại thần thanh khí sảng, quét sạch cơn buồn ngủ trong khoảng thời gian này. Nhưng mà khi hắn nhìn về phía bên giường, hắn giật mình cho rằng mình còn ở trong mộng, không thì sao lại nhìn thấy thượng đế ngồi ở chỗ kia chờ hắn.
Bóng dáng dưới thánh quang ngồi ở bên giường, tóc bạc rũ ở trên giường, chiết xạ sắc thái ánh trăng.
Bỗng nhiên trái tim Lucifiel run lên, tất cả thiên sứ trên thiên đường đều chưa từng thấy qua người thật của thần, thần luôn bao phủ dưới thánh quang, chưa bao giờ lấy mặt thật đối diện người, còn có thiên sứ cố chấp mà cho rằng thần là một vầng sáng, chứ không phải sinh linh. Hắn cũng từng nghĩ như vậy, chỉ là sau khi gần gũi tiếp xúc với thượng đế, hắn xác định thượng đế có thật thể.
Bởi vì hắn từng đụng tới vai lưng và phần eo thượng đế, mái tóc bạc kia cũng đủ chứng minh thần linh có thân thể.
Thậm chí thượng đế có dục vọng…
Thượng đế cắt ngang suy nghĩ không biên giới của Lucifiel, “Ngô có thân thể.”
Trên mặt Lucifiel nổi lên đỏ ửng nhợt nhạt, biết tiếng lòng bại lộ. Chờ thượng đế muốn tiếp tục nghe thiên sứ của y đối đãi với y như thế nào, thượng đế phát hiện làm thế nào cũng không nghe được, tâm linh thiên sứ tóc vàng trước mắt một mảnh thuần tịnh.
Hai mắt Lucifiel nhìn thấy đáy, trong suốt sáng ngời, trên thực tế hắn đã giấu đi tiếng lòng.
Thượng đế không nhanh không chậm nói ra một câu: “Ngươi đến muộn.”
Lucifiel biến sắc, “Cái gì!”
Thần.
Vì sao ngài không kêu hắn dậy!
Hằng Tinh thiên, sí thiên sứ trưởng từ đại thánh đường đi tới, trên người áp suất thấp vờn quanh.
Michael giơ tay lên, “Điện hạ.”
Đây là lần đầu tiên thủ trưởng sai lầm trên công việc, hắn ta lại cảm thấy có chút vui vẻ quỷ dị. Mọi chuyện điện hạ đều theo đuổi hoàn mỹ, quá mức cưỡng ép chính mình, Michael hy vọng đôi khi hắn có thể thả lỏng một ít, mà không phải vĩnh viễn làm một sí thiên sứ trưởng hoàn mỹ vô khuyết.
Nhìn thời gian trên đồng hồ ma pháp, tươi cười của Lucifiel lộ ra lãnh khí nhè nhẹ.
Ghi chép phiên trực chưa từng có một chút tỳ vết của hắn xong đời rồi!
Mười vạn năm đó!
Nhóm người hầu trí thiên sứ cũng đều an tĩnh rút lui, không dám vào thời gian này kích thích đến tâm tình điện hạ.
Chỉ có Michael hỏi: “Điện hạ, có cảm tưởng gì?”
Khi không còn người ngoài trong đại điện, Lucifiel thu lại vẻ mặt, lạnh nhạt nói rằng: “…Từ hôm nay trở đi, ta muốn đem kỳ nghỉ đông dùng hết, một trăm năm sau gặp, Michael.” Hắn không quay đầu lại đi về phía tẩm điện.
Michael hoảng sợ hô lớn: “Một trăm năm?”
Những tầng thiên đường khác không đề cập tới, bên Hằng Tinh thiên này là chế độ công tác điển hình một tháng nghỉ ngơi ba ngày, mà loại đồ vật như nghỉ đông, chỉ có thiên sứ không có bất luận xin phép và bỏ bê công việc gì mới có thể được, bình quân một năm công tác có thể được một tháng nghỉ đông. Giống Lucifiel tích lũy ra con số ngày nghỉ như vậy, ở thiên đường có thể nói xưa nay chưa từng có!
Một giờ nghỉ trưa cùng ngày, Michael liền chạy đi tìm cứu tinh.
Nếu thủ trưởng nghỉ ngơi một trăm năm, cái đứa thuộc hạ là hắn ta sẽ chết dưới đống công vụ sí thiên sứ trưởng chồng chất như núi! Vận chuyển toàn bộ chín tầng thiên đường, quan hệ chức vụ giữa thiên sứ và thiên sứ, những việc đó nhớ đến liền khiến Michael đau đầu muốn nứt ra.
Trong cung điện trí thiên sứ trưởng.
Metatron nghe hắn nói xong việc lần này, không nhịn được cười.
Michael rưng rưng, “Meta thân mến, đừng có cười, ta là thật sự đỡ không nổi.”
Metatron đưa trà lài nóng hầm hập tới trước mặt Michael, Michael một hơi uống cạn, nóng đến nhe răng.
Trí thiên sứ trưởng tính tình ôn hòa lắc đầu, “Ngươi nóng vội như vậy, khiến ta có một loại xúc động cho ngươi đến tiểu thánh đường tĩnh tâm.” Trên mặt Michael lập tức trở thành lấy lòng, “Đừng, đừng, ta không cần tĩnh tâm, ta rất lãnh tĩnh.”
Ở thiên đường, người thứ nhất không thể đắc tội là thần, thứ hai là thiên quốc phó quân, thứ ba chính là thiên quốc tể tướng.
Metatron không trêu hắn, ôn hòa nói rằng: “Điện hạ không có khả năng làm như vậy, ngươi quá lo lắng.”
Lucifiel điện hạ nghỉ ngơi mười năm còn có khả năng, một trăm năm quá dài. Trong cơ cấu hành chính thiên đường, sí thiên sứ trưởng tọa trấn đại cục, thân phận quan trọng đến cực điểm, nếu không có điện hạ, thiên đường khẳng định lộn xộn.
Đây là chuyện không thể nghi ngờ.
Michael cáo biệt Metatron, nửa tin nửa ngờ đi về hỏi thủ trưởng. Thủ trưởng sắc đẹp nghịch thiên của hắn đang viết đơn xin nghỉ ngơi, nghe lời hắn nói, cong môi lên, con ngươi màu xanh lam của thiên sứ dường như có thể liếc mắt một cái nhìn thấu tâm linh.
Lucifiel dán đơn xin phép lên trên mặt hắn.
Michael kéo xuống nhìn, vui quá mà khóc, trên đó viết chính là ba tháng!
Viết đơn xin xong, Lucifiel rút ra một trang giấy chuyên ghi chép tài vụ và khoản nợ, “Michael, hình như ngươi thực sự rất rảnh rỗi nhàm chán nhỉ, thay ta đến Hoả Tinh thiên một chuyến đi.”
“A, Hoả Tinh thiên?”
“Ngươi đi kiểm tra cường độ, phạm vi, công năng của kết giới ngục giam thiên sứ.”
“Kiểm tra cái này làm gì…”
Michael nhất thời không kịp phản ứng, gãi gãi mái tóc hồng sau tai.
Tầng thứ năm Hoả Tinh thiên là địa bàn của trí thiên sứ trưởng Samael, ngục giam thiên sứ ngay ở bên kia, chỉ có xảy ra chuyện lớn không thể giải quyết, Samael mới có thể tìm tới cửa, bình thường đều là nước giếng không phạm nước sông.
Lucifiel viết xong hết nội dung, cho Michael nhìn, cằm Michael rớt ra.
“…Gài nhau như vậy không tốt lắm đâu.”
“Ngươi nói cái gì?”
“Không, ta chưa nói gì cả, điện hạ anh minh thần võ!”
Michael chạy như một làn khói ra khỏi cung điện.
“Ngay cả hành lễ cũng quên.” Lucifiel theo dõi phương hướng hắn rời đi, cảm thấy mình quá phóng túng người kia.
Buổi chiều, lúc Michael trở về bên cạnh có thêm một Samael, Samael sắc mặt lạnh lùng, cả người lạnh lẽo, các trí thiên sứ nhường đường như tránh không kịp. Ở trước mặt Lucifiel, Michael mi phi sắc vũ kể ra sự mạnh mẽ của kết giới, trong ngục giam thiên sứ không còn áp lực không gian, giống như tầng thứ nhất Nguyệt Tinh thiên, thiên sứ cấp thấp thụ hình như nhặt được cuộc sống mới.
Samael mặt không đổi sắc.
Lucifiel vươn tay phải ra, năm ngón tay tuyệt đẹp, như mỹ ngọc tỉ mỉ tạo hình, “Báo cáo kết giới.”
Michael giao đồ vật đã ghi chép tốt cho thủ trưởng.
Lucifiel nhìn xong, cười nói với Samael: “Một triệu thủy tinh tệ.”
Samael đau răng, “…Vâng.”
Tuy rằng trước đó đã biết mời thần ra tay, phải qua cửa của Lucifiel điện hạ, nhưng mà cái giá này quá cao rồi nha! Tiền ở thiên đường lấy thủy tinh tệ làm giá trị lớn nhất, cho dù là thân phận thiên sứ trưởng, thu nhập cố định cơ bản cũng chỉ có năm nghìn thủy tinh tệ một năm, trong đó còn phải xem tình huống, nếu phạm sai lầm, thu nhập còn bị trừ đi.
Samael là thiên sứ trưởng hai tầng thiên đường, lại thêm kiêm chức giám ngục trưởng, tương đương với đồng thời nhận ba phần thu nhập. Nếu dựa theo như vậy mà tính, hắn phải không ăn không uống để dành sáu ngàn sáu trăm sáu mươi sáu năm, mới có khả năng trả hết tiền nợ.
May mà mười vạn năm qua, hắn có một chút tiền gửi.
Trước khi đi, Samael nói rằng: “Điện hạ, Gabriel bảo ta thông báo ngài, bên phía ác ma có chút không an phận.”
Lucifiel nhướn lông mày, “Biết rồi.”
Ác ma có lúc nào an phận sao?
Không có, khác biệt ở chỗ bọn họ có muốn khai chiến với thiên đường hay không mà thôi.
Xử lý xong chuyện này, Lucifiel liền lấy ra tốc độ nhanh nhất thu phục công tác hôm nay, không đi tự hỏi về ghi chép chuyên cần đã vứt đi của mình. Lúc tan tầm, Lucifiel lấy được một tấm bản đồ du lịch Michael cung cấp, nghĩ nghĩ, hắn quyết định không nghỉ ngơi ở bản địa thiên đường, cách đại thánh đường càng xa càng tốt, hắn không quá muốn đối mặt thượng đế gần đây có chút đáng sợ.
Michael hận không thể ôm chân hắn kêu khóc: “Điện hạ nhất định phải trở về sớm một chút nha!”
Lucifiel lấy bút lông chim đánh dấu địa điểm, “Xem tình huống.”
Khoanh vùng địa điểm, hải vực nhân gian.
Hắn chuẩn bị đi vấn an hỗn độn long Leviathan* sống ở hải giới, tin tưởng nếu ác ma có động tĩnh gì, nhóm hải quái ở hải giới ít nhiều có liên hệ với địa ngục sẽ biết một ít.
*Leviathan là một loài sinh vật biển thần thoại xuất hiện trong Kinh Thánh.

Ngòi bút vừa chuyển, Lucifiel nhìn về phía Michael, thầm nghĩ: “Cho ngươi một chút bồi thường là được.”
Buổi tối, Michael thu hoạch bốn nhóc tiểu Griffin oa oa đòi ăn.
Michael kích động đến ngủ không yên, “Ta nhất định sẽ chăm sóc các ngươi thật tốt!” Tốt nhất là qua ba tháng, tiểu Griffin đều không nguyện ý rời đi, như vậy hắn có thể thuận lý thành chương mà nuôi nấng chúng nó!
Vài ngày sau.
Hải giới, Leviathan cũng thu hoạch một kinh ngạc.
Bé gái tóc dài lam sắc nhào vào trong ngực thiên sứ, làm nũng cọ cọ, “Điện hạ, ta rất nhớ ngươi!”
Lucifiel nhéo nhéo dấu vết khi ngủ ở trên mặt nàng, “Ngươi có thể về thiên đường.”
“Không cần!” Leviathan thè lưỡi, nói ra lời thật, “Ta ở hải giới có thể ngủ ngon.”
Trở lại thiên đường, Samael khẳng định sẽ đến bắt làm cu li, nàng một chút cũng không muốn cả ngày đối mặt nơi lưu đày thiên thần sa đọa! Cái loại thiên thần sa đọa ấy, còn không bằng một phát ném xuống địa ngục luôn đi, cứ luôn đặt ở thiên đường làm gì.
Cung điện hỗn độn long nằm ở nơi u ám trong biển sâu, cả cung điện phiếm lam quang, do vô số thủy tinh lam sắc đặc biệt xây thành. Ánh sáng trong suốt bao phủ cả cung điện, khiến nó giống như một ngọn hải đăng dưới đáy biển.
Leviathan tiện tay bắt lấy một con cá béo bơi qua bơi lại bên cạnh, đập con cá béo vào trong kết giới, kết giới tự động mở ra.
“Đây là chốt mở ta lắp đặt!” Leviathan cầu khen thưởng mà nói.
Lucifiel nhìn nhìn, rất muốn nói nàng càn quấy.
Kết giới dựa vào lực lượng là có thể mở ra, lại nhất định phải dựa vào con cá béo làm “chìa khóa” mở kết giới.
Trong cung điện, Leviathan ôm hết đồ ăn ngon ra, “Điện hạ nếm thử, đều là tươi mới!”
Lucifiel đối mặt một đống hải sản, bất đắc dĩ mỉm cười. Thiên sứ tuy rằng không thuần ăn chay giống tinh linh, nhưng mà cũng không phải loài ăn thịt cỡ nào, cố tình Leviathan lại còn xạo sự: “Loại thịt trong trai ngọc này không thể tính là thịt!”
Lucifiel thầm nghĩ: ngươi cũng nói là thịt đó thôi.
Leviathan đáng thương nói rằng: “Điện hạ ngài cũng gầy rồi, ăn nhiều thịt một chút mới có thể béo.”
Như vậy sờ lên cũng có thể mềm mềm.
Lucifiel chỉ ra chỗ mà nàng quên mất, “Xem ra ta phải cho ngươi đến học viện thiên sứ học bổ túc thường thức, thân thể thiên sứ là biểu hiện linh hồn thực chất hóa, nếu vật chất không đủ năng lượng, liền không có khả năng bổ sung linh hồn.”
Leviathan chống má, “Ta là hỗn độn long, không có đi học.”
Lời tuy như thế, nàng cũng không dám bại lộ trình độ văn hóa của mình nữa, sợ một ngày nào đó liền phải đi học chung với đám tiểu thiên sứ kia.
Như vậy rất mất mặt rồng, tuổi của nàng không nhỏ hơn bất luận một sí thiên sứ nào đâu!
Lúc Lucifiel nhàn nhã nghỉ phép ở hải giới, thần linh tóc bạc trong đại thánh đường thực cô đơn. Tâm tình y vừa không tốt, lực hắc ám bên phía địa ngục liền tăng vọt một khoảng, đề cao số lượng các loại ma vật từ dưới nền đất bò ra. Ác ma địa ngục vốn đang tính toán mưu đồ bí mật khai chiến, lập tức vui vẻ đi hấp thu lực hắc ám, chiến tranh cái gì, chờ lần sau lại nói.
Ngồi ở ngự tọa hạn chế chính mình, thần linh tóc bạc nhìn đại thánh đường trống rỗng.
Thiên đường to như vậy, thường xuyên đến nhìn y chỉ có Lucifiel, chỉ có điều thiên sứ duy nhất ấy, lại bị mình dọa chạy.
Lần sau vẫn là dịu dàng một chút đi.
Mặt hắc ám làm ra quyết định, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, đá quang minh đang ngủ ra ngoài.
Không có Luci, y mới không đi ra ngẩn người vô nghĩa đâu.
Sắc mặt thượng đế đông lạnh, “Mặt hắc ám…”
Nếu có thể bóp chết được mặt hắc ám của mình, thượng đế tuyệt đối sẽ không có bất cứ do dự gì!
Hết chương 8