Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng

Chương 50: Tồn tại thần bí trong cung điện




Lúc Lucifiel nhìn thấy thần, thần đã ngồi ở trong cung điện của hắn.

Ngón tay thần đang vuốt ve một thứ màu xanh biếc, ngẫu nhiên kêu “chiếp chiếp” một tiếng.

Đó là lễ vật hắn đưa cho thần.

Thượng đế nói rằng: “Áp lực không gian ở Thủy Tinh thiên quá lớn, không thích hợp ngô tu dưỡng.”

“Ngô thần, ngài cứ ở lại chỗ của ta, sau đó ta sẽ mệnh lệnh trí thiên sứ đi xây một tòa thần điện, dù sao thì ở Hằng Tinh thiên ngài vẫn chưa xây dựng một cung điện.” Lucifiel vừa nghe bất lợi với tu dưỡng, những cảm xúc đau đầu kia nhất thời không còn, “Còn có một điểm, xin hỏi lúc ngài hạ giới có bị thiên sứ khác nhìn thấy hay không?”

Thượng đế trả lời đơn giản rõ ràng: “Ta xuyên giới mà đến.”

Nói cách khác trực tiếp đến cung điện của hắn sao…

Lucifiel thở phào, ít nhất như vậy sẽ không hình thành oanh động quá lớn, “Ta đi chuẩn bị vật phẩm cho ngài.”

Thượng đế sửng sốt.

Chỉ là ở lại Hằng Tinh thiên thôi, cần cái gì?

Chuyện phía sau nằm ngoài dự đoán của thượng đế, Lucifiel chia tủ quần áo, tủ bát, bàn, chén bát của mình ra, ngay cả giá sách cũng chừa ra cho thượng đế một phần. Lucifiel lại ra ngoài một chuyến, liên lạc người hầu trưởng của mình, bảo bọn họ chuẩn bị đầy đủ hết đồ vật hắn yêu cầu, sau khi người hầu trưởng nghe thấy yêu cầu của hắn thì có chút khiếp sợ.

“Toàn bộ đều là quy cách cao nhất ư?”

“Đừng kinh động trí thiên sứ khác, lấy danh nghĩa của ta mua.”

“Nhưng mà, nhưng mà vật phẩm sát người cần đo kích cỡ…”

“Dùng kích cỡ của ta.”

“…”

Người hầu trưởng mất đi năng lực biểu đạt, rốt cuộc điện hạ mời vị sí thiên sứ nào ở cùng vậy!

Vì sao mặc cũng có thể dùng giống nhau!

Thời gian quá mức dồn dập, Lucifiel chỉ lâm thời mua được đồ tồn kho ở cửa hàng, khi hắn mang theo đồ vật trở về, còn bố trí vào trong cung điện, thượng đế nhìn thấy “đồ dùng sinh hoạt” lung tung trước mắt, trong lòng dâng lên cảm giác mới lạ.

“Trang sức cũng phải mua sao?”

“Ngô thần, ngài đến Hằng Tinh thiên, ta tự nhiên phải chiêu đãi ngài.”

“Chỉ là ngô không cần trang sức.”

Trong miệng thượng đế nói thế, ngón tay lại cầm lên một món trang sức nhỏ không biết đeo ở chỗ nào.

Lucifiel nhìn thấy chân thân thượng đế, biết ngay thần chưa bao giờ mang mấy thứ này, hắn mở mấy đồ trang sức đó ra, bảo thạch chiết xạ ánh sáng rực rỡ, giảng giải cách dùng từng cái.

Sau khi nói xong, Lucifiel cười nói: “Ngô thần muốn thử một chút không?”

Đôi mắt vàng kim của thượng đế nhìn trang sức trong chốc lát, có chút động lòng.

Y chưa từng dùng.

Nhưng mà nhìn qua hình như hơi phiền.

Lucifiel thấy y còn chưa có quyết định, nói sang chuyện khác, “Bởi vì lâm thời chuẩn bị, trong cung điện của ta còn chưa xây hồ tắm mới, nếu ngài đồng ý, có thể đến bồn tắm của ta tắm rửa.”

Ngay cả trường bào đi ngủ, vật phẩm mặc sát người cũng chuẩn bị tốt.

Thượng đế còn chưa lấy lại tinh thần, thì y đã đứng ở bên cạnh hồ tắm, phụ cận là hồ tắm bốc lên hơi trắng.

Lucifiel đã giúp y đóng cửa điện, “Ngô thần, ta đến tẩm điện chờ ngài.”

Thượng đế: “…”

Vẫn luôn biết hiệu suất hành động của Luci, tự mình lĩnh hội vẫn là lần đầu tiên.

Tay thượng đế đụng vào dòng nước tinh khiết nhất Hằng Tinh thiên, xác định không có bất cứ vật dơ bẩn gì, y mới đi vào trong hồ tắm. Trong lúc thượng đế tắm rửa, sách Sáng Thế ở trong tẩm điện bay tới bay lui, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc Lucifiel chỉnh lý tẩm điện. Nhưng mà Lucifiel không có dùng một bàn tay vỗ vào nó, mà là bắt lấy nó, cố định nó lên trên giá sách mới tinh.

“Sách Sáng Thế, ngươi nên ở chỗ này.”

Sách Sáng Thế nhìn bốn phía giá sách trống rỗng, lại nhìn thấy ma pháp cố định gáy sách của mình, nó nhụt chí.

Ngoại trừ thượng đế, Lucifiel điện hạ lớn nhất.

Khi thượng đế một lần nữa đi vào tẩm điện, liền nhìn thấy bài trí rực rỡ hẳn lên, ngoại trừ giường, tất cả đồ vật đều để lại cho y một phần. Lucifiel đang pha trà, hương trái cây nồng đậm, mang theo mùi hoa nhàn nhạt.

Hắn bưng cho thượng đế, thượng đế uống một ngụm, “Tay nghề của ngươi không bằng Meta.”

Lucifiel tươi cười không thay đổi, “Ngô thần, Meta nhất định sẽ rất vui nếu nhìn thấy ngô thần đến Hằng Tinh thiên.”

Thượng đế nghĩ nghĩ, cảm thaay thực phiền toái.

Metatron khẳng định sẽ đem chuyện của y tuyên bố cho mỗi một thiên sứ đều biết.

“An bài cho ngô một thân phận sí thiên sứ, ngô ở chỗ ngươi.” Thượng đế đặt tách trà xuống, vẻ mặt lạnh nhạt, cho dù mất đi thánh quang, y vẫn là đối tượng mà Lucifiel cần dùng lễ tới hầu hạ.

Lucifiel cầm lấy một cái lược, đi đến phía sau thượng đế, giúp y chải mái tóc bạc thật dài.

“Ngô thần muốn ở bao lâu?”

“Sẽ không lâu lắm.”

“Một khi đã như vậy, ngô thần có thể không cần lộ diện, bên ngoài sẽ không biết ngài ở chỗ của ta.”

“Được.”

Nói hai ba câu xác định sự việc, khóe môi Lucifiel nhếch lên nụ cười.

Hắn vui sướng vì thượng đế tín nhiệm mình.

Nhìn thượng đế ngồi ở trên ghế, dường như không tính toán lên giường nghỉ ngơi, Lucifiel theo bản năng hỏi: “Ngô thần ở thánh đường vẫn luôn ngồi trên ngự tọa sao?”

Thượng đế không thấy có chỗ nào có vấn đề, “Nói chung là như thế.”

Lucifiel nói rằng: “Ngô thần muốn trải nghiệm cuộc sống thiên sứ hay không?”

Thượng đế nghi hoặc, “Cuộc sống thiên sứ?”

“Mặt trời mọc mà làm mặt trời lặn mà nghỉ.” Sau khi Lucifiel thả nhẹ giọng, có thêm mị lực mê hoặc, “Thiên sứ và sinh linh tam giới ở phương diện này giống nhau, không cách nào giữ tinh lực dài lâu, cho nên chúng ta cần nghỉ ngơi, hưởng thụ cảm giác thả lỏng sau khi kết thúc công tác, mấy lần trước trong lúc nghỉ ngơi ngô thần có cảm thấy giấc ngủ là một chuyện thực thoải mái hay không?”

Thượng đế bỗng nhiên nhớ tới cảm giác mấy lần ngủ say kia, đã không thể dùng thoải mái để hình dung nữa.

Ôm Lucifiel, y giống như đang sủng nịch đối phương, cho dù chỉ nhìn gương mặt thiên sứ đang ngủ cũng đã cảm thấy mỹ mãn.

Đây là trân bảo của y.

Trừ y ra, không ai có thể làm như vậy.

“Rất thoải mái.”

“… Ngô thần cùng ngủ với ta, đây là vinh hạnh của ta.”

Lucifiel chuyển hướng đề tài, bên tai nóng lên, rất thoải mái là chỉ cảm giác đi ngủ, hay là cảm giác ngủ hắn.

Lên trên giường, bởi vì ban ngày cần làm việc, Lucifiel sợ quấy nhiễu đến thượng đế liền ngủ ở góc ngoài. Hắn tắt ngọn đèn dầu trong cung điện, lại phát hiện thượng đế đang nhìn chăm chú hình vẽ sao trời trên đỉnh giường, hắn không tự chủ được mỉm cười, nói ra một câu thần ngữ mơ hồ trong trí nhớ.

“Ngủ ngon.”

Thượng đế đột nhiên nhìn về phía hắn.

Lucifiel đã nằm xuống, đưa lưng về phía thần linh tóc bạc ngủ bên trong.

Đầu hôm ngủ thực bình tĩnh an tường, đến sau nửa đêm, lông mi Lucifiel khẽ run, không có mở mắt ra. Cảm giác được thân thể xích lại gần ở phía sau, đáy lòng hắn đủ hết ngũ vị, không biết làm thế nào cự tuyệt thần. Khiến cho hắn kinh ngạc chính là dường như hắn mất đi ý chí cự tuyệt thần, chỉ có thể dùng quy củ trong quy tắc thiên sứ đến khuyên nhủ mình.

Chính là “phục tùng mệnh lệnh của thần”, và “giữ thân thể thuần khiết”.

Lucifiel thở hổn hển một hơi, hai má hơi đỏ lên.

Có một đôi tay hoạt động dưới y bào của hắn, đầu ngón tay hơi lạnh, nhưng sau khi hấp thu nhiệt độ của hắn lại trở nên ôn hòa hơn rất nhiều. Lucifiel nghĩ đến nhiệt độ cơ thể của thần, cởi bỏ y bào mình, quay người lại chủ động ôm lấy thần linh tóc bạc.

Rõ ràng là tồn tại của ánh sáng, vì sao trên người lại lạnh như vậy.

Khiến hắn cũng không nỡ nhẫn tâm.

Trên giá sách, sách Sáng Thế cả đêm không ngủ ghi chép: “Mềm lòng không được đâu, điện hạ.”

Muốn đá văng thượng đế, thì không thể cứ dây dây dưa dưa như vậy.

Dục vọng chiếm hữu của thần nặng hơn so với bất cứ sinh linh nào.

Sách Sáng Thế nhìn về một đầu khác, chú chim xanh lục ở bên cạnh nó, ngủ khò khò.

Nó cũng thấy buồn ngủ.

Thôi, không ghi chép nữa, chỉ cần xác định thượng đế không phải nhân cách nào giả danh thế thân là được.

Buổi sáng lúc thức dậy, Lucifiel kéo đệm chăn đến phần eo, lồng ngực trần trụi và đường cong phần eo bại lộ ở trong không khí. Hắn cẩn thận nhìn thoáng qua thượng đế còn đang ngủ, xác định thượng đế không có phát hiện hắn biến thành lõa ngủ. Hắn không muốn lĩnh hội sự hỉ nộ vô thường của thượng đế, chỉ có thể xuống giường đi thay quần áo trước, may mà trên mặt đất trải thảm, hắn đạp lên sẽ không phát ra bất cứ âm thanh gì.

Hắn kéo cửa tủ treo quần áo ra, còn chưa lấy quần áo, bỗng nhiên nghe được một tiếng chim hót thanh thúy.

“Chiếp —— ”

Sáng sớm không chỉ thiên sứ dậy, còn có chim nhỏ.

Cả người Lucifiel cứng đờ.

Sau lưng, thượng đế trên giường quả nhiên tỉnh lại, “Luci.”

Thần linh tóc bạc mới vừa tỉnh lại còn có chút mệt rã rời, chống cánh tay lên, y nhìn về phía bên ngoài, liền phát hiện thiên sứ tóc vàng đứng ở trước tủ quần áo, trên người không có bất cứ quần áo gì. Cho dù là bóng dáng, y cũng sẽ không nhận sai, bóng dáng Lucifiel cao gầy, hai chân thon dài, lưng thẳng tắp, chỗ eo mông còn có thể nhìn thấy hai vết lõm, chứng minh tỉ lệ dáng người hoàn mỹ.

Thượng đế nhăn mày, “Vì sao ngươi không mặc quần áo.”

Lucifiel: “…”

Hắn nhanh chóng lấy một bộ y bào từ bên trong ra mặc vào, đúng lúc chặn đi thân thể.

Thượng đế còn nói thêm: “Ngươi quên mặc quần lót.”

Lucifiel không thể không lấy ra thêm một cái quần lót, khom lưng xuống mặc vào. Sau khi thượng đế nhìn thấy thì vừa lòng, như vậy sẽ không nhìn thấy chỗ không nên nhìn từ ngoài y bào, có vẻ trang nghiêm hơn rất nhiều.

“Về sau xảy ra chiến tranh, ngươi không tham chiến, cũng không thể mặc trường bào bình thường.” Thượng đế không quên những ác ma đó, “Ngô nhớ rõ thiên sứ có khố trang đặc biệt, lúc ra chiến trường có thể mặc vào.”

Cuối cùng thượng đế còn bổ sung một câu: “Luci, buổi tối không cần lõa ngủ nữa, ngô không cần.”

Lucifiel chạy trối chết.

Trong tẩm điện, đôi mắt vàng kim của thượng đế hiện ra kinh ngạc, “Ngô cũng không có trách cứ hắn mà.”

Sách Sáng Thế đồng tình Lucifiel điện hạ ba giây đồng hồ.

Vất vả rồi.

Khôi phục trạng thái công tác, Lucifiel mới thoát khỏi cảm xúc lúc sáng sớm, nghiêm túc xử lý công tác văn chức của thiên đường. Michael không ở đây, hắn liền một mình làm việc, ngẫu nhiên có trí thiên sứ lại đây cung kính giao phó công vụ.

Người hầu trưởng đang ở cửa đại điện mang những vật phẩm đặt hôm qua tới.

Lucifiel không cho phép bọn họ vào tẩm điện của hắn, bảo người hầu trưởng dẫn vài người hầu khác đặt đồ đạc ở thiên điện. Người hầu trưởng chắc chắn trong cung điện của điện hạ có thêm một thiên sứ thân phận không thấp, hơn nữa đối phương muốn ở lại trong cung điện một đoạn thời gian.

Lucifiel triệu hồi một mình người hầu trưởng tới, “Y tên Yahveh, nếu ngươi nhìn thấy y, phải lấy thái độ đối đãi với ta để đối đãi y.”

Người hầu trưởng kinh hô: “Cái này không hợp quy củ, điện hạ!”

Lucifiel dịu dàng nói rằng: “Ta đều có chủ trương, đây là chuyện thần đồng ý.”

Người hầu trưởng chỉ có thể nuốt lời phản đối xuống.

Thần đồng ý?

Chẳng lẽ thần lại sáng tạo ra một sí thiên sứ điện hạ tôn quý sao?

Hết chương 50