Nghe được âm thanh từ nhóm người hầu, Michael từ chỗ ngồi quay đầu lại nhìn.
Trở về chính là Lucifiel điện hạ.
Hai tay trống trơn.
Trong mắt hắn ta xẹt qua kinh ngạc, nhìn nhìn hoa trên bàn, lại nhìn nhìn mặt ngoài tao nhã bình tĩnh của thủ trưởng. Sau khi Michael ý thức được cái gì đó, liền rùng mình một cái. Không phải hắn ta không biết tình huống ở thiên đường, mọi người đối với điện hạ đều là kính yêu có thừa, khả năng tặng hoa tương đối thấp, nhưng mà trong bọn họ còn có Beelzebub và Asmodeus mà!
Hai người này một người giáp mặt không tặng hoa, một người không có gan chạy đến Hằng Tinh thiên để tặng hoa!
Người duy nhất có thể tặng hoa là hắn ta thì đã gặm hoa rồi!
“Điện hạ, ta ra ngoài một chuyến.” Michael nhanh chóng tìm ra phương án giải quyết, nhấc tay nói một tiếng với Lucifiel điện hạ. Hắn ta vừa muốn đi ra khỏi phạm vi bàn làm việc, thủ trưởng biểu tình dịu dàng, giọng điệu cũng dịu dàng nhà hắn ta nói rằng: “Dừng lại.”
Động tác Michael dừng lại, có chút cẩn thận nhìn Lucifiel.
“Điện hạ?”
“Không cần thiết.”
Ngồi vào thủ tọa, tay Lucifiel đặt ở trên tay vịn, giống như quân vương thiên đường.
Đáy lòng Michael lộp bộp một cái.
Hai mắt Lucifiel nhìn thẳng Michael, lúc lãnh tĩnh đến cực điểm tự dưng có thêm hơi thở thần tính. Hắn nhìn thấu rõ ràng sự khẩn trương và chuyện đối phương muốn làm, một câu “không cần thiết” cũng đã thuyết minh hết thảy.
Michael nản lòng, “Điện hạ, xem như là tâm ý của ta đi.”
Hắn ta muốn đi mua một bó hoa tặng cho điện hạ.
Điện hạ như vậy… như vậy rất… Không, cái từ kia không thể nói ra miệng, cũng không thể suy nghĩ.
“Ngồi trở lại đi, làm việc.” Lucifiel nhìn về phía công vụ, hắn tin tưởng Michael không dám ngỗ nghịch hắn, động tĩnh bên tai cũng chứng minh Michael chầm chậm chầm chậm ngồi trở lại vị trí.
Lucifiel yên lòng, phê duyệt đơn xin mới nhất, kết quả nhìn thấy đơn xin của Gabriel —— tiêu thụ thánh hoa ở cửa hàng thiên đường. Đôi mắt xanh lam híp híp lại, đầu tiên là hắn thông qua đơn xin, sau đó lại lấy ra một tờ giấy viết hóa đơn phạt.
Lý do, vi phạm thao tác.
Phạt tiền là 50% doanh thu.
Tiêu thụ trước, rồi mới xin, Gabriel thật sự tưởng chỗ hắn là nơi có thể đi cửa sau hả?
Gabriel xa tại nhân gian lôi kéo mũ che, che khuất khuôn mặt, cò kè mặc cả với một tinh linh, “Quá mắc, ta đã mua một ngàn bó thánh hoa, sao ngươi có thể tăng giá vào lúc sau chứ?”
Tinh linh nhìn nhìn bốn phía, có chút khẩn trương nói rằng: “Thánh hoa hàng năm chỉ nở nhiêu đó, số lượng có hạn.”
Gabriel nói rằng: “Ta nhớ rõ hàng năm đều có hoa vương, ngươi bán hoa vương cho ta, những thứ khác nâng giá lên cũng không sao, không thì ta kiện với Tinh Linh tộc là ngươi lên giá ào ào.”
Tinh linh trợn mắt há mồm, “Ngươi sao có thể như vậy…”
Gabriel nâng nâng cằm, ta chính là như vậy, mơ tưởng chiếm tiện nghi từ tay nàng!
“Hoa vương không được!” Tinh linh mới mặc kệ thiên sứ trước mặt là giai cấp gì, gấp đến độ giơ chân, “Hàng năm hoa vương đều ở thánh địa Tinh Linh tộc, hoặc là bị Atrios điện hạ lấy đi, một tinh linh bình thường như ta chỗ nào lấy được.”
Gabriel không nói lời nào, giống như biết cậu ta đang lấy cớ lung tung để từ chối.
Cuối cùng tinh linh im lặng lại.
Trước mặt cậu ta, nữ thiên sứ nhìn không thấy mặt đó khoa tay múa chân cho cậu ta một cái giá.
Giá cả này khiến cậu ta há miệng, yếu ớt nói rằng.
“Ngươi cho ta một lý do để hái đi.”
“Ta muốn tặng cho Lucifiel điện hạ.” Gabriel theo thói quen bày ra thái độ rụt rè, muốn làm giảm tính cảnh giác của tinh linh này, nhưng mà tinh linh vẻ mặt đau khổ lắc lắc đầu, “Không được, ngươi là thiên sứ nên biết vấn đề trong đó, nếu Atrios điện hạ biết hoa vương đưa cho Lucifiel điện hạ, sẽ xé sống ta.”
Gabriel một hơi nói rằng: “Nếu ta thuận tiện nói là ngươi tặng thì sao.”
Hai má tinh linh ấy bay ra hai đóa đỏ ửng.
Tặng hoa cho vị điện hạ kia à…
“Vẫn không được.”
“…”
“Ta chỉ có một điều kiện, lễ mừng Tinh Linh tộc lần sau, làm điện hạ tới một lần.”
“… Ta chỉ có thể thử xem.”
“Được!”
Một tinh linh và một thiên sứ cấu kết với nhau làm việc xấu, đạt thành hiệp nghị.
Hoa trong thánh địa đều là vô chủ, tất cả tinh linh đều có thể hái, chẳng qua mỗi tinh linh chỉ cho phép hái đi năm đóa, hoa còn thừa để lại vườn hoa nở rộ đến khi héo rũ. Trùng hợp là tinh linh Telaire này còn một danh ngạch, dưới tình huống tất cả tinh linh đều không động tới hoa vương, cậu ta chân tay khẽ khàng hái được hoa vương, nhất thời rước lấy ánh mắt kinh ngạc của những tinh linh khác trong vườn hoa.
Tinh linh bảo hộ vườn hoa lập tức nói rằng: “Này, cái đó không thể hái!”
Telaire giả ngu, “Không có quy định nói không thể.”
Đem đóa hoa xinh đẹp nhất, diễm lệ nhất ấy giấu ở sau lưng, cậu ta giả làm mặt quỷ, như một thiếu niên cái gì cũng không hiểu chạy ra khỏi phạm vi vườn hoa. Phía sau cậu ta, người thủ vệ hoa viên mang theo cung tiễn đuổi theo cậu ta, “Tiểu quỷ thối, trở lại cho ta!”
Gabriel nhẹ nhàng thổi một cái, sương khói màu trắng từ mặt đất rừng rậm toát ra, che đậy tầm mắt tinh linh.
Telaire chạy tới bên cạnh nàng, nhét hoa tới, “Này!”
“Ngươi không sợ ta không thực hiện hứa hẹn sao?”
“Ha ha, ngươi là thiên sứ!”
“Thế nào?”
“Nếu thiên sứ không tuân thủ hứa hẹn, vậy thế giới này liền không có mấy sinh linh có thể tín nhiệm được.” Telaire cười to, lời nói tràn ngập tự tin này khiến Gabriel phá lệ vui vẻ. Thiên sứ dùng hành động mười vạn năm qua, chứng minh sự chân thành và thiện lương của bọn họ.
Nàng cười trong trẻo ra tiếng, “Cám ơn ngươi tín nhiệm, thiên sứ và tinh linh cho tới bây giờ luôn là bạn.”
Cánh chim hoàng kim từ sau lưng Gabriel xuất hiện.
Mười hai cánh
Mũ trùm ở trong gió rơi xuống, đại thiên sứ trưởng xinh đẹp bay trên không, tay nâng hoa vương trong số thánh hoa, giống như bích hoạ trong truyền thuyết, “Ta mang hoa đi, sẽ nhớ rõ nói với điện hạ chuyện đó.”
Telaire ngây ngô cười, “Thế mà lại là một sí thiên sứ…”
Đợi sau khi Gabriel bay khỏi thánh địa Tinh Linh tộc, cậu ta đột nhiên quát to một tiếng “A!”
Telaire ôm đầu ngồi xổm xuống, một trận sụp đổ, cảm giác hình tượng tốt đẹp trong lòng vỡ nát, “Thân là sí thiên sứ, còn muốn làm việc buôn bán với mình, thiên sứ không phải thuần trắng không tỳ vết, không quan tâm bất cứ tục vật gì sao?”
Sự thật chứng minh, đây chỉ là sinh linh nhân gian tự phán đoán.
Lúc Gabriel chạy về thiên đường, cung điện sí thiên sứ trưởng đã đóng cửa, ban đêm không gặp bất cứ thiên sứ nào.
Gabriel tự nhiên là ngoại lệ trong cái “bất cứ” đó.
Trong lúc công tác là quan hệ thủ trưởng và cấp dưới, trong lúc không công tác chính là quan hệ đồng bạn. Gabriel tiến lên gõ gõ cửa điện, ôm hoa vào trong ngực, cẩn thận bảo hộ, “Điện hạ, ta là Gabriel.”
Từ trong khe cửa, Gabriel ngửi được một chút mùi hoa nồng đậm, mũi giật giật.
“Là mình ngửi lầm rồi sao?”
Trong ánh mắt Gabriel hiện lên kinh dị, cúi đầu lại ngửi ngửi thánh hoa trong lòng ngực mình, hương vị dường như không khác biệt lắm.
Bỗng nhiên, tiếng y bào ma sát nhỏ đến không thể nghe thấy xuất hiện ở sau lưng nàng, mà tiếng bước chân căn bản là nghe không được! Gabriel quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy chủ nhân cung điện đứng ở phía sau mình, dường như là mới từ nơi khác trở về, giờ phút này đầy hứng thú nhìn mình.
“Gabriel?”
“Ý, điện hạ?”
Gabriel lắp bắp kinh hãi, quay đầu nhìn về phía cửa điện.
Lucifiel theo tầm mắt nàng nhìn qua, ấn đường nhăn lại, “Sao lại có mùi bay ra.” Hắn chỉ là lâm thời đi làm việc, người hầu trí thiên sứ không phải là đánh đổ huân hương, khiến cung điện đều đổi vị đi?
Gabriel cười nói: “Có thể là người hầu của ngài chuẩn bị một niềm vui bất ngờ cho ngài không?”
Tựa như nàng vậy.
Lucifiel lại không cảm thấy chút niềm vui bất ngờ nào.
Làm loạn trên địa bàn của hắn, vi phạm điểm mấu chốt của hắn, loại người hầu này hắn sẽ trực tiếp đuổi.
“Điện hạ.” Gabriel đem hoa đưa cho Lucifiel, lòng bàn tay còn có chút ẩm ướt, “Đây là ta tặng ngài.”
Lucifiel nhìn thánh hoa nở rộ, ánh mắt lạnh lùng trở nên nhu hòa, “Không phải ngươi đang ở nhân gian truy tung tích ác ma sao, sao có thời gian chạy tới Tinh Linh tộc?” Hắn tiếp nhận hoa tươi Gabriel tặng, đóa hoa đỏ thẫm nở đến nồng nhiệt, đóa hoa mềm mại ướt át, dường như không chịu nổi bất cứ gió sương mưa bão gì, nó tựa như tình yêu trong sách vở ở nhân gian, nồng nhiệt mà yếu ớt.
Cơ mà, đây là đóa hoa đầu tiên Lucifiel nhận được từ lúc chào đời tới nay.
Đến từ đồng bạn.
Lucifiel thích đóa hoa này, cũng nhận thức rõ rệt với sự can đảm của Gabriel.
“Thôi, có chuyện gì tiến vào nói đi.” Hắn tiến lên vài bước, dùng quyền khống chế với cung điện để mở cửa điện ra, “Kẹt ——” cửa điện mở ra phía ngoài, nghênh đón sí thiên sứ trưởng trở về.
Trong lòng Lucifiel xuất hiện một tia bất an.
Ngay sau đó.
Gabriel phía sau hắn dẫn đầu kêu lên, “Điện hạ!”
Phía trước! Trong đại điện cung điện chất đầy hoa đủ loại kiểu dáng, mùi hoa nồng nặc, đập vào mặt mà đến! Hồng, vàng, lục, còn có hoa thủy tinh trong suốt sáng ngời, ma hoa trong địa ngục thâm cốc, long hoa ở đảo long tộc lơ lửng trên thế gian, cái gì cần có đều có!
Lucifiel đi vào cung điện, giống như ở trong một cung điện hoa. Nhưng mà chúng nó có diễm lệ nhiều vẻ thế nào nữa, có trăm hoa đua nở thế nào nữa, cũng không thể phủ nhận rằng không có đóa hoa nào có thể che giấu mị lực của Lucifiel.
Đáy mắt Lucifiel khiếp sợ, “Ai làm?”
Hoa quý hiếm lạ kỳ trong tam giới đều ở nơi này!
Bao gồm cả thánh hoa!
Lucifiel nhìn quanh bốn phía, lại không nhìn thấy một bóng dáng người hầu nào trong cung điện.
“Có thể là Michael hay không?” Gabriel nhịn không được nói một câu.
Ánh mắt nàng cũng sắp dính trên những đóa hoa chưa từng thấy qua, đời này lần đầu tiên phát hiện mình kiến thức hạn hẹp.
“Không phải là hắn.” Lucifiel hồi tưởng chuyện hôm nay, “Hắn không có thời gian chuẩn bị.” Hơn nữa Lucifiel không cho là Michael có sở thích thu thập hoa tươi, số hoa này nhiều chủng loại, chỉ nhìn liền không thể không ca ngợi, nơi sinh ra có thiên đường, có nhân gian, có địa ngục, muốn trong vòng một ngày đưa đến cung điện hắn, căn bản không hiện thực!
Ngoại trừ —— uy lực của thần.
Trong lòng Lucifiel có được đáp án, làm thế nào cũng không thể nói ra.
Là thượng đế.
Lucifiel cười ra tiếng, “Gabriel, cám ơn hoa của ngươi, hôm nay ngươi về trước đi.” Gabriel ngạc nhiên nhìn về phía Lucifiel, ánh mắt đầu tiên liền phát hiện hai má đối phương ửng đỏ, còn có ý cười dịu dàng như nước.
Toàn bộ người nàng như bị sét đánh.
Nếu tặng hoa có thể khiến điện hạ đỏ mặt, nàng tình nguyện mỗi ngày tặng ngàn vạn đóa luôn!
Gabriel không cam lòng hỏi: “Điện hạ, là ai?” Là đồng bạn nào giành trước nàng, tặng hoa cho điện hạ, nói đi, nàng cam đoan sau đó không đánh chết cái tên kia đâu!
Lucifiel không nói gì, tao nhã đứng giữa trăm hoa, Gabriel đành phải bĩu môi rời đi.
Trong cung điện sí thiên sứ trưởng chỉ còn lại hắn.
Lucifiel nói với hư không: “Cám ơn ngài, ngô thần.”
Trong đại thánh đường, hắc thượng đế như lẽ đương nhiên mà hồi đáp: “Ngươi mới là hoa trong tay ngô.”
Lucifiel ho nhẹ một tiếng.
Loại lời tâm tình này, không cần phải nói ra chứ.
Sách Sáng Thế “a a” muốn nói, nhưng mà bị hắc thượng đế chặn kín trang sách, chặt chẽ ngăn chặn nó trên đầu gối. Đợi sau khi đối thoại chấm dứt, hắc thượng đế mới nhích cái tay hạn chế sách Sáng Thế ra.
Sách Sáng Thế lập tức gào thét: “Tặng hoa chính là thượng đế!”
Hắc thượng đế: “Ta cũng vậy.”
Sách Sáng Thế bị sự vô liêm sỉ của y làm chấn kinh rồi.
“Ngươi, ngươi ngươi —— ”
“Ta tặng, hoa tới từ địa ngục đều ở trong đó, Luci rất vui vẻ.”
“A a a —— ”
“Ngươi không phải sinh linh, chỉ là một quyển sách, còn phát ra âm thanh huyên náo, ngô liền ném ngươi vào trong hồ nước.”
“…”
Hôm nay, sách Sáng Thế vẫn như trước thua ở trên tay thượng đế hắc ám.
Đáy lòng nó rơi lệ.
Điện hạ, ngài đừng bị y lừa gạt mà!
Hết chương 28