Chiếm lấy một nửa giường lớn, hắc thượng đế tựa trên gối, tóc bạc rũ trên gương mặt, đôi mắt thản nhiên đảo qua hoàn cảnh trong tẩm điện. Khi ánh mắt dừng trên người Lucifiel, trong đôi mắt vàng kim có thêm một chút hứng thú, Lucifiel thật đúng là đã quen với sự tồn tại của y.
Ban đầu, Lucifiel còn lộ ra vẻ mặt, sau đó liền buông tha phản kháng, ngăn chặn thú vui ác liệt của y, lấy thái độ thuận theo để đối mặt y.
Trưởng thành quá nhanh.
Không hổ là sí thiên sứ có khả năng biến thành ma vương nhất trong thế giới thôi diễn.
Y đã có một đoạn thời gian không đi ra vào ban đêm, không phải y không muốn, mà là y và thượng đế ước pháp tam chương, không quấy nhiễu đối phương mà thôi.
Thượng đế cam đoan với y, sẽ dùng hết thảy khả năng buông bỏ thành kiến với hắc ám, dung hợp căn nguyên hắc ám. Nhưng mà lời cam đoan ấy nói cũng như chưa nói, hắc thượng đế nhẫn nại đợi một đoạn thời gian, phát hiện thượng đế trầm mê “sắc đẹp”, quên mất chính sự…
Y quyết đoán đi ra phá hư chuyện tốt của đối phương.
Hắc thượng đế hỏi: “Lucifiel, ở trong mắt ngươi, thế giới này như thế nào?”
Lucifiel hạ mắt tự hỏi, đáp: “Thiên đường không tranh với đời, nhân gian phồn vinh thịnh vượng, ác ma. địa ngục không ngừng trưởng thành, tam giới ma xát không ngừng, nhưng chung quy vẫn duy trì cân bằng.”
Hắc thượng đế cười lạnh, “Ngươi chỉ nhìn thấy cân bằng ở mặt ngoài.”
Y nâng cằm Lucifiel lên, nhìn dung nhan được thần sáng thế thiên vị đến cực điểm, đối phương không vui không giận, “Hết thảy của thế gian này gộp cùng một chỗ, cũng không bằng được Jehovah, y là chúa tể quang minh, có thể ngồi ở đối diện y chỉ có chúa tể hắc ám.”
Lucifiel vô tội nói: “Lời này không phải đang nói ngài sao?”
Hắc thượng đế nghẹn lại, nói: “Nếu ngươi bằng lòng, đã sớm có thể trở thành ma vương địa ngục rồi.”
Lucifiel nắm chặt tay y, lòng bàn tay ấm áp, xua tan lạnh lẽo trên mu bàn tay hắc thượng đế, “Thực đáng tiếc, thần, ta không bằng lòng.”
Hắc thượng đế yên lặng nhìn hắn.
“Đây chính là tín ngưỡng của ngươi đối với Jehovah sao?”
“Không phải.”
Lucifiel phủ nhận cách nói của y, ánh sáng tín ngưỡng trên người vẫn luôn tinh thuần, “Nếu ta toàn tâm toàn ý tín ngưỡng y, không trộn lẫn một chút tình yêu, thì dưới yêu cầu của ngài, sau khi cân nhắc suy xét, ta sẽ nghĩa vô phản cố mà đọa thiên, miễn đi buồn phiền sau này cho y.”
“Chỉ là —— ta yêu y, nên làm sao lại không biết y chán ghét hắc ám.”
“Ta không muốn trở thành người y chán ghét.”
“Cho nên trên vấn đề cân bằng quang ám, vẫn là do ngài và Jehovah bàn bạc đi, ta không phải quân cờ của các ngài, cũng không muốn làm quân cờ của các ngài.”
Hắn nói xong lời có thể xem là đại nghịch bất đạo, trên mặt vẫn dịu dàng như vậy. Ngón tay hắn từng chút một gỡ bàn tay hắc thượng đế nắm cằm hắn ra, động tác không hề do dự, tựa như người hắn cự tuyệt không phải một vị thần linh, mà là một nam nhân bốc đồng.
Nhất thời trong lòng hắc thượng đế hơi lạnh.
Lucifiel… còn thật sự có ba phần bóng dáng của Lucifer, không để ý liền cảm thấy như cả trái tim đối phương đều hắc hóa.
“Kỳ thật nói như vậy, lời của ngài vẫn hữu dụng với Meta.” Lucifiel chớp chớp mắt, vui đùa đề cử người cho y, “Meta trung thành hơn ta nhiều.”
Hắc thượng đế: “…”
Cho tới bây giờ chưa từng thấy thiên sứ đẩy mạnh tiêu thụ ma vương với y bao giờ.
Y có chút hộc máu, nếu cái loại thiên sứ tính tình không lạnh không nóng như Metatron mà thích hợp, thì thiên đường này sẽ không có một ai không thích hợp!
“Thôi.” Hắc thượng đế lại buông tha hấp dẫn, ngược lại nói đến chuyện khác, “Lucifiel, ngươi có muốn biết nguồn gốc của hỗn độn hay không.”
Lucifiel trầm ngâm, “Cái này có liên quan tới ta không?”
Hắc thượng đế bị thái độ dầu muối không ăn của hắn khiến cho lạnh mặt, “Không có liên quan gì!” Nói xong, hắc thượng đế lành lạnh tăng thêm ngữ điệu, “Nhưng mà có liên quan tới Jehovah.”
Lucifiel ngồi thẳng người, lấy đệm chăn che lấp thân thể, “Ngài nói đi.”
Hắc thượng đế hơi trào phúng nói rằng: “Ngươi che đi thân thể thì lại thế nào, lúc ngô và Jehovah sáng tạo ngươi, mỗi chỗ của ngươi ngô đều đã xem qua.” Đừng nói chỉ là mông, thắt lưng, cho dù là kích cỡ bàn chân, y cũng rõ mồn một.
Lucifiel liên tưởng đến chuyện thượng đế thuận miệng báo ra kích cỡ, im lặng ba giây đồng hồ.
“Thần, trí nhớ của ngài thật tốt.”
Cách mười vạn năm, thế mà lại còn có thể đem cấu tạo thân thể hắn nhớ đến rõ ràng.
Hắc thượng đế nói rằng: “Thần linh tự nhiên xem qua là nhớ.”
Lucifiel cắn răng, không muốn nói về đề tài này nữa, “Xin ngài giải thích cho ta về việc hỗn độn, Lucifiel cảm kích khôn cùng.”
Hắc thượng đế cong môi, “Ngô sẽ nói cho ngươi biết —— ”
Giọng y trở nên âm u.
Lucifiel bỗng nhiên nhìn thấy cặp mắt vàng kim kia trào ra hắc ám, hắc ám ăn mòn màu mắt, không đến một khắc, thế giới ở đáy mắt thần linh đều biến thành thế giới hắc ám.
Hắc ám chăm chú nhìn Lucifiel, khiến trước mắt Lucifiel mơ hồ.
Thiên sứ tóc vàng dần dần mềm nhũn nằm xuống.
Cái gì gọi là hỗn độn…
Đó là hình thái chân thực của thế giới lúc ban đầu, vô biên vô hạn, không có khái niệm không gian, không có khái niệm thời gian, không có ánh sáng, không có bóng tối, hết thảy đều là hư vô. Thứ duy nhất có… đại khái chính là quy luật giữ gìn quy tắc vận mệnh.
Cùng với một tiếng cười nhẹ của hắc thượng đế, vùng hư không mông lung ấy có thêm hắc ám.
Mới đầu là một chút, cuối cùng chen chúc đầy khắp.
Hắc ám khắp nơi thổi quét hỗn độn hư không, thế giới này không có kẻ địch của nó, tự do tự tại. Hắc ám biến hỗn độn hư không thành màu bóng tối, thế giới biến thành địa bàn của bóng tối, sau đó nó lấy cho mình một cái tên: hỗn độn hắc ám.
Hỗn độn hắc ám chiếm cứ hỗn độn hư không không biết bao nhiêu năm.
Lực lượng của nó có một lần cuồng bạo đến độ muốn xé nát hỗn độn hư không, nhưng hỗn độn hư không phải căn nguyên của hết thảy, xé mở rồi, ngoài hỗn độn vẫn cứ là hỗn độn.
Quy luật thờ ơ lạnh nhạt nhìn nhất cử nhất động của nó, không đánh thức, không khuyên bảo.
Những điều này là bí mật mà cả thượng đế cũng không biết.
Khi lực lượng tăng vọt đến độ nào đó, hỗn độn hắc ám sinh ra một chút lý tính, chút lý tính ấy dưới sự trùng kích của lực lượng cuồng bạo lại càng trân quý. Nó khống chế hỗn độn hắc ám bắt đầu thu nhỏ địa bàn lại, để lực lượng của hỗn độn hắc ám gia tăng về mặt bản chất.
Nó không còn một mực theo đuổi sức mạnh nữa.
Hỗn độn hắc ám biến hóa khiến cho hỗn độn hư không lộ ra một khoảnh đất trống.
Lại là rất nhiều năm qua đi…
Dưới cái nhìn chăm chú của quy luật, một ngọn lửa nở rộ trên hư không, mang đến loại màu sắc thứ hai cho thế giới này, nó sinh ra từ hỗn độn, hỗ trợ lẫn nhau với hỗn độn hắc ám.
Đó là hy vọng của vạn vật vạn linh, là quang minh!
Trong lòng Lucifiel dâng lên một trận kích động, hắc ám dài lâu khiến tư duy hắn rơi vào hoàn cảnh chết lặng, lạnh lùng nhìn hỗn độn hắc ám trưởng thành từng chút từng chút. Khi quang minh xuất hiện, hắn mới giống như chờ được ý nghĩa của sinh mệnh.
Hắn vươn tay, trong thế giới hư không, muốn nâng ngọn lửa quang minh kia lên.
Tâm lửa vàng kim khiến hắn bất tri bất giác chảy ra nước mắt.
Vẻ đẹp của ánh sáng.
Không ai có thể vượt qua.
Bỗng nhiên trái tim Lucifiel co rụt lại, nhớ lại quá khứ mà sách Sáng Thế nói với hắn —— trước khi thượng đế sinh ra, hỗn độn quang minh đã từng bị hỗn độn hắc ám chèn ép.
Chính vì đoạn quá khứ không thể xóa nhòa ấy, khiến thượng đế cực kỳ chán ghét hắc ám.
Hắn nhìn xung quanh, chắn phía trước đốm lửa.
Hỗn độn hắc ám quay cuồng, vô cùng vô tận hắc ám bao phủ trên thế giới này, nhưng mà nó cũng không có chèn ép đống lửa quang minh ở trong một góc, mà ngược lại, xung quanh đốm lửa quang minh, hỗn độn hắc ám vạch ra giới hạn.
Trong bóng tối cuồng bạo hỗn độn, có ai đó đang xuyên thấu qua Lucifiel nhìn chằm chằm ánh lửa sáng.
Tầm mắt ấy không chỗ nào không có ——
Có tàn nhẫn, có ngây thơ, cũng có tò mò.
Lucifiel nhịn không được nói rằng: “Đừng tổn thương nó.”
Nếu hỗn độn hắc ám không tổn thương hỗn độn quang minh, có phải tương lai liền không kết thù hận, thượng đế cũng sẽ không căm thù hắc ám nữa hay không?
Hết thảy… có thể thay đổi hay không?
Ý chí vô danh trong hỗn độn hắc ám dường như cũng làm ra quyết định này.
Lấy đốm lửa quang minh làm trung tâm, hỗn độn hắc ám vòng ra một vị trí chỉ đủ cho Lucifiel đứng thẳng, sau đó dưới ánh mắt cạn lời của Lucifiel, nó lại do dự lui về phía sau một chút khoảng cách, để lại cho đốm lửa quang minh một không gian hình tròn bán kính khoảng một thước.
Lucifiel đỡ trán.
Hắn cũng không biết hỗn độn hắc ám là keo kiệt, hay là hào phóng.
Làm ra việc thoái nhượng đó xong, hỗn độn hắc ám ngủ đông trong hư không hỗn độn. Mỗi ngày ngoại trừ khiến lực hắc ám hỗn độn nhấc lên từng đợt gió lốc, thì chính là du đãng quanh đốm lửa quang minh, lực lượng nồng đậm, khiến Lucifiel cảm thấy hít thở không thông.
Đây là chúa tể hắc ám chân chính.
Chỉ cần lực lượng của nó va chạm vào hắn, hắn sẽ tức khắc sa đọa.
Căn bản không cách nào tinh lọc.
Đáng tiếc thế giới không biết là ký ức hay là mộng này, Lucifiel chỉ là một người đứng xem, không cách nào ảnh hưởng đến hỗn độn hắc ám, càng không cách nào tự tay đụng vào hỗn độn quang minh.
Hắn ngồi xổm xuống, cười nhạt nhìn đốm lửa quang minh còn chưa lớn bằng ngón cái.
Hắn biết ——
Cuối cùng sẽ có một ngày, ngọn lửa sẽ trưởng thành đến độ chúng sinh phải ngước nhìn.
Lucifiel khẽ gọi: “Jehovah.”
Đốm lửa quang minh lay động trước mắt hắn, xinh đẹp đến độ khiến hắn không rời mắt được. Thời gian yên lặng dường như đang trôi qua, ngọn lửa từ an tĩnh nở rộ lúc đầu, đến hừng hực thiêu đốt, một ngọn lửa ấm áp chạy ra khỏi địa bàn mà hỗn độn hắc ám quy hoạch, bắt đầu tiếp xúc hắc ám.
Vừa tiếp xúc, Lucifiel liền cứng ngắc nghe thấy tiếng xèo xèo.
Như là dầu sôi chạm phải khối mỡ!
Ngoài rìa hỗn độn hắc ám tức khắc bị nó hòa tan mất một khoảng lớn, đốm lửa quang minh tuy rằng nhỏ yếu, nhưng mà năng lực khắc chế hắc ám của nó quá mạnh mẽ!
Ý chí của hỗn độn hắc ám cũng ngẩn ngơ, gió lốc ngưng lại.
Dưới sự vây xem kinh hồn táng đảm của Lucifiel, hỗn độn hắc ám không có nhân cơ hội khởi xướng tiến công, mà là rút lực lượng về bên cạnh, lại nhường ra một vùng địa bàn.
Lần này là khoảng đất trống có bán kính ước chừng trên trăm mét!
Đốm lửa quang minh khuếch trương mình, nuốt khối đất ấy vào, địa bàn quang minh thành lập!
Lucifiel: “…”
Sách Sáng Thế, không phải ngươi nói quang minh nhận hết ức hiếp sao!
Đây rõ ràng là hỗn độn hắc ám bị ức hiếp mà!
Hết chương 155