Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng

Chương 115: Lời ngọt ngào của thần




Cái giá quang ám cân bằng ——

Là tự do và sinh mệnh vĩnh viễn của Lucifer.

Hắn không muốn sống tiếp, không muốn vô vọng chờ đợi thượng đế giải thích, vô số năm oán hận, đã tiêu hao hết tất cả tâm lực của hắn. Hắn thậm chí không muốn nhìn thế giới này thêm một cái, cho dù là chết, cũng muốn chết trong vực sâu không đáy, đem thứ mình nợ thần sáng thế trả lại toàn bộ.

Đây chính là kiêu ngạo của Lucifer.

Người đứng đầu địa ngục, ma vương! Ngôi sao sớm đọa lạc xuống địa ngục!

Một khắc hắn chết, địa ngục vì hắn mà gõ vang chuông tang, vạn ma kêu khóc, vô số đọa thiên sứ ở ngoài điện vạn ma bi thương chờ đợi Lucifer đi ra.

Bọn họ không tin vương của mình sẽ chết, không tin vương đã mất đi ý chí sống sót!

Trong vực sâu không đáy, thượng đế nhìn Lucifer, giống như lần đầu tiên thấy rõ ràng Luci của mình. Ngay cả khi thế giới có hàng vạn hàng nghìn, ngay cả khi tương lai vô tận, nhưng không có một sinh linh nào so được với Luci của y.

Ngón tay thượng đế cách thế giới hư ảo, khẽ vuốt gò má tái nhợt của Lucifer.

Nếu như có thể chạm đến ——

Vậy nhất định là xúc cảm lạnh như băng đi.

Luci, ngô ở nơi này nhìn ngươi, ngươi không có cô độc một mình chết đi.

“Thượng đế, còn muốn thôi diễn tiếp sao?” Đối với việc này, cảm nhận của hắc thượng đế cũng sâu sắc, đây không phải là lần đầu tiên y nhìn thấy Lucifer chết, nhưng mà chưa từng xem đầy đủ tương lai đó như thế.

Lucifer quá quyết tuyệt, cũng quá đau thương.

Có người thì dáng vẻ bi ai cực kỳ xấu xí, hoàn toàn biến dạng, có người lại đem bi thương giấu ở đáy lòng, cho dù khóc rống cũng có thể cười được, phong hoa tuyệt đại.

Lucifer là Lucifiel, Lucifiel lại không phải Lucifer, Lucifiel chưa trải qua nỗi đau đọa thiên còn giữ được quang minh và dịu dàng thuần túy nhất, cho nên hắc thượng đế thích Lucifiel, cũng rất khó chân chính cảm thấy kinh diễm vì Lucifiel.

Y thích linh hồn nhiệt liệt.

Hắc thượng đế thấy thượng đế còn đứng tại chỗ bất động, lại thúc giục: “Thôi diễn lần nữa phải tiêu hao lực lượng cực lớn, ngươi quyết định nhanh một chút.”

“…”

“Ngẩn người với hắn cũng không hữu dụng, Lucifer tương lai đó đã ngã xuống.”

“…”

“Hơn nữa ngươi không thấy hắn oán hận sao? Hắn muốn chờ thượng đế không sai, nhưng hắn đã nói với vực sâu không đáy, hắn muốn trả thù thượng đế, kéo thượng đế vào trong bóng tối.”

“Không phải…”

“Cái gì không phải?”

“Luci chỉ là muốn một câu giải thích của ngô.”

Thượng đế nhìn thế giới bên ngoài vực sâu không đáy, ở nơi đó, có thất tông tội hội tụ, có ác ma, có đọa thiên sứ, còn có thành trì và đường sá địa ngục xây lên qua nhiều năm, mặt đường sạch sẽ, cửa hàng tùy ý có thể thấy được, phồn hoa đến độ có thể sánh vai với thiên đường.

Phía trên địa ngục là thiên đường, phía trên thiên đường là đại thánh đường Thủy Tinh thiên.

Thần từ nơi đó đi tới.

Từng bước một, mang theo thánh quang.

Đón lấy ánh mắt khiếp sợ của tất cả sinh linh, thần đi xuống thần đàn, lướt qua cửa địa ngục, vội vàng đi vào tầng thứ chín địa ngục.

Ánh mắt đầu tiên thượng đế nhìn thấy y, liền nói rằng: “Ngươi tới muộn.”

Đã tới muộn.

Thần linh tóc bạc thay thế thượng đế, chân thật chạm đến hai má Lucifer, khóe mắt, còn có máu loãng bên môi đối phương. Nước mắt ma vương đã sớm khô, tim cũng lạnh, chỉ có máu trên khóe môi còn độ ấm rất nhỏ. Chút độ ấm này khiến trong mắt thần hiện lên dao động, cảm xúc đó tên là bi thương.

Thần đang khổ sở.

Khổ sở đến gần như nói không thành lời.

“Luci…”

Thần sáng thế không gì không làm được trong mắt người đời, cũng không cách nào làm cho Lucifer tỉnh lại.

Y chỉ có thể dùng giọng điệu run rẩy nói rằng: “Ngô đến rồi, Luci.”

Đã tới muộn.

Việc thần có thể làm, chỉ là ôm lấy Lucifer.

Đây là ngôi sao sớm mà y một tay bỏ qua, còn đánh vào địa ngục, nhưng ai cũng không biết thần mang tâm tình như thế nào, làm ra hành động đáng sợ như vậy.

Thần cũng không muốn Lucifiel đọa thiên, nhưng mà vực sâu không đáy chỉ cần Lucifiel!

Muốn quang ám cân bằng, nhất định phải hy sinh Lucifiel!

Thế giới thôi diễn giống như ảo ảnh trong mơ, nhẹ nhàng lắc lư một trận, khiến cho bọn họ quay về hiện thực. Trước khi rời đi, thượng đế chỉ kịp nhìn thấy “mình” của tương lai ôm Lucifer, đi ra khỏi vực sâu không đáy, dường như muốn dẫn Lucifer về thiên đường.

Hắc thượng đế xùy nhẹ, “Lúc này mới bồi thường, làm cho người mù nhìn sao?”

Thượng đế im lặng không nói.

Bởi vì loại hành động này, y quả thật làm ra được.

Không khí đại thánh đường đóng băng, sách Sáng Thế muốn cao hứng phấn chấn nói với thượng đế, quy luật biết chuyện quang ám cân bằng, nhưng mà vừa thấy vẻ mặt quái dị của hai vị đó, nó nuốt lời nói trở vào, thả nhẹ giọng hỏi thăm thượng đế: “Thần, xảy ra chuyện gì sao?”

Thượng đế hạ mắt nhìn nó, trong đôi mắt vàng kim có chút buồn bã.

Sách Sáng Thế bị dọa.

“Thần, ngài… ngài làm sao vậy?”

Nó dám thề với quy luật, chủ nhân của mình căn bản không có cái ngày thương xuân bi thu, thượng đế bẩm sinh đã thiếu cọng gân ở phương diện này, lạnh nhạt giống như nước trắng.

Hắc thượng đế nói rằng: “Không cần giật mình, y bị tương lai thôi diễn dọa sợ thôi.”

Sách Sáng Thế âm thầm phỉ báng: “Không có khả năng!”

Lại nhìn thượng đế, thượng đế đã khôi phục vẻ mặt ngày xưa, nhìn không ra vấn đề vừa rồi. Đầu tiên là y vung tay lên, chọt vỡ ảo ảnh hắc thượng đế, sau một tiếng “bụp”, hắc thượng đế trong một trận phẫn nộ bị thượng đế thu hồi về trong cơ thể, hoàn mỹ diễn xuất quá trình ăn cháo đá bát.

Sách Sáng Thế ngây người.

Thần, sao ngài đột nhiên đen vậy.

Ngay sau đó thượng đế rời khỏi ngự tọa, mang theo sách Sáng Thế đi tìm Lucifiel.

Cung điện sí thiên sứ trưởng vẫn tựa như xưa, an tĩnh mà nghiêm túc, các trí thiên sứ chân tay khẽ khàng xếp công vụ đặt ở trên bàn, đồng thời ôm phần đã xử lý đi.

Lucifiel làm chuyện của mình, ngẫu nhiên mới dặn dò Curtis một tiếng, để đối phương hiểu rõ những điều lệ mới thay đổi của thiên đường.

Ngay một ngày bình thường như vậy, hắn đang bưng tách lên nhấp một ngụm nước, bên tai liền nghe được giọng thần linh.

“Luci, ngô ở trong tẩm điện ngươi.”

Chợt nghe thấy lời thượng đế nói, Lucifiel bị sặc một chút.

Hắn không có vui mừng, buông tách xuống, cảnh giác mà dịu dàng hỏi: “Thần, bây giờ là ban ngày, ngài không nghỉ ngơi sao?”

Đối phương thẳng thắn đáp: “Ngô nhớ ngươi.”

Lucifiel cảm thấy một luồng khí lạnh xông lên trong lòng, có thể nói lời như thế khẳng định không phải thượng đế!

Mặt hắc ám lại có thể xuất hiện vào ban ngày hả?

Nghĩ như vậy, để bảo đảm an toàn, hắn nói rằng: “Thần, ta phải làm việc…”

Thượng đế sửng sốt, Luci đây là cự tuyệt gặp mặt y hả?

“Sẽ không chậm trễ quá nhiều thời gian của ngươi.” Thượng đế nhấp nhấp môi, bức thiết cần Lucifiel rửa đi ám ảnh tâm lý mà Lucifer để lại cho y, “Ngươi lại đây chốc lát là được.”

Sắc mặt Lucifiel có chút miễn cưỡng.

Ở trong lòng hắn, đoạn đối thoại này hoàn toàn có thể phiên dịch là “không cần quá lâu, ngô chỉ tìm ngươi thân thiết một chút thôi”. Để có thể toàn thân trở ra trước mặt hắc thượng đế, mỗi lần Lucifiel đều tinh bì lực tẫn, “Thần, chuyện đáp ứng ngài ta sẽ hoàn thành, hiện tại ngài đừng ép ta, có thể chứ?”

Giọng thượng đế chợt nâng lên, “Ngươi đáp ứng cái gì?”

Một câu này, giống như chất vấn!

Lucifiel nhăn mày, Curtis bên cạnh thấy biểu tình thủ trưởng không vui, thật cẩn thận hỏi: “Điện hạ, có phải công vụ xảy ra vấn đề hay không?”

Lucifiel khôi phục tươi cười, ôn hòa đáp: “Không có.”

Hắn buông công vụ xuống, đi đến hậu điện, không giải thích thêm một câu nào.

Ánh mắt Curtis lóe lên.

Hậu điện… có ai ở đó sao? Đối tượng có thể đột nhiên xuất hiện vào thời gian này, chỉ có thượng đế!

Trong tẩm điện, Lucifiel đẩy cửa ra liền nhìn thấy thần linh tóc bạc, lúc đầu từng kinh diễm vì chân dung thần linh, dần dà, hắn cũng thành quen, thường xuyên nhìn chính mình trong gương thầm nghĩ đùa: “Muốn nhìn thấy thần, có thể tìm một ít hình dáng ở trong gương.”

Dung nhan hắn và thần linh có vài phần tương tự, cũng xem đó là vinh.

Nhưng mà những lời này, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không nói với hắc thượng đế, một khi vào tai đối phương, đây không phải là biểu đạt ngưỡng mộ, sẽ bị lầm tưởng là biểu đạt ái mộ.

Lucifiel đã bị hại sâu sắc.

“Thần, ta đến rồi.” Nhìn thấy thần linh tóc bạc đưa lưng về phía hắn, đang nhìn Hằng Tinh thiên ngoài cửa sổ, Lucifiel đè thấp giọng, đóng cửa lại, nhẹ bước đi tới.

Thần linh tóc bạc quay người lại, lãnh tĩnh nói rằng: “Mặt hắc ám tiến hành giao dịch gì với ngươi?”

Đáy lòng Lucifiel kinh ngạc, chẳng lẽ là thần ban ngày?

Hắn không có triệt để thả lỏng, hàm hồ nói rằng: “Cũng không có gì, chỉ là thỏa mãn một nguyện vọng của ngài ban đêm.”

Thượng đế: “…”

Mặt hắc ám có thể có nguyện vọng gì tốt!

“Luci, chuyện ngươi thiếu mặt hắc ám, ngô sẽ trả.” Thượng đế đi lên trước vài bước, đối điện đôi mắt vẫn là màu xanh lam ấy, “Từ nay về sau, không cần giao dịch với y nữa, ngô sẽ không để cho ngươi đi khuyên y hỗ trợ nữa.”

Lucifiel có chút cảm động, tin hơn phân nửa, “Ngô thần, dù sao đây cũng là ta hứa hẹn, để ngài trả lại không tốt lắm…”

Giây tiếp theo, hắn bị ôm vào trong ngực.

Hơi thở quang minh ấm áp dào dạt ở bốn phía, ngay cả không khí cũng tinh thuần hơn ba phần.

Thượng đế cảm thấy mỹ mãn ôm Luci của mình vào trong ngực, không còn là ngôi sao sớm cách tương lai hư ảo, chạm không đến sờ không tới. Y không muốn nhìn thấy tương lai kia nữa, Lucifer gì đó, đọa thiên gì đó, Luci của y không cần trải qua những chuyện đau khổ đó!

“Luci, ngô vẫn luôn nhìn ngươi.”

Tuyệt đối sẽ không để, ngay cả ngươi chết cũng không biết…

“Ngươi rất ưu tú.”

Ưu tú không phải cái cớ cho đau khổ, cũng không phải lý do để đọa thiên…

“Ngô sẽ bảo vệ ngươi.”

Không để ngươi bị hắc ám dụ dỗ nữa.

Liên tiếp ba câu, thượng đế nói lời phát ra từ tận đáy lòng, hoàn toàn là cảm giác sau khi nhìn thấy tương lai.

Lucifiel nghe mà mờ mịt, niềm vui bất ngờ tới quá nhanh, hắn trở tay không kịp. Thần bị mặt hắc ám nhập, hay là thần đột nhiên thông suốt? Biết nói lời ngọt ngào vậy?

Hắn cảm thấy vẫn là cái trước càng đáng tin hơn!

Từ trong ngực thượng đế ngẩng đầu lên, Lucifiel lo lắng hỏi: “Thần, ngài… không có việc gì chứ? Cần ta đỡ ngài về đại thánh đường không?”

Thượng đế: “…”

Vì sao Luci lại phản ứng như thế!