Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng

Chương 113: Cõi đời này ai cũng không thể thay thế ngươi




Hôm nay, truyền tống trận Thủy Tinh thiên đóng lại, đại thánh đường lại mở rộng cửa.

Vừa đến ban ngày chim nhỏ liền vui vẻ bay vào tìm thượng đế, nhưng mà lần này nó mơ hồ, vì sao có hai thần linh giống nhau như đúc ở nơi đó?

Sách Sáng Thế vội vàng đuổi nó ra, “Hôm nay đừng vào.”

Bình thường chim nhỏ đã quen chơi với sách Sáng Thế, lúc này căn bản không sợ nó, vòng một vòng, liền chui qua từ chỗ sách Sáng Thế không ngăn cản, trong đại thánh đường tràn đầy tiếng chim nhỏ líu ríu. Nó đến tượng trưng cho ban ngày, nhưng mà hắc thượng đế ban đêm cũng rất thích nó.

Hắc thượng đế mở miệng nói: “Bích, lại đây.”

Thượng đế nhìn thoáng qua ảo ảnh mặt hắc ám ngưng tụ, lạnh lùng nói rằng: “Tiểu Lục, đi ra ngoài.”

Trong tức khắc, chim nhỏ biến thành mắt nhang muỗi.

“Jehovah, hôm nay là ngươi cần ngô.” Hắc thượng đế không để ý tới thượng đế lạnh lẽo, vẫy vẫy tay, chim nhỏ vụng về liền thật sự bay tới, muốn đậu trên lòng bàn tay y.

Nhưng hắc thượng đế chỉ là một ảo ảnh.

Chim nhỏ bối rối đập cánh, không kịp bay lên, liền xuyên qua lòng bàn tay.

Một giây trước khi nó thê thảm rơi xuống mặt đất, nó bị một cái tay khác bắt lấy, còn chưa nhìn rõ ràng chủ nhân bàn tay, đã bị vứt ra khỏi đại thánh đường. Một luồng lực lượng nhu hòa theo đến, khiến nó an an ổn ổn dừng lại trên mặt thủy tinh ngoài đại thánh đường.

Thượng đế giải quyết chim nhỏ xong, cảnh cáo mặt hắc ám an phận một ít, “Là ngươi nói muốn thông khí, ngô mới để cho ngươi lấy phương thức này đi ra.”

Hắc thượng đế không mặn không nhạt nói rằng: “Tiểu Lục? Tên này thật sự là khó nghe.”

Thượng đế: “…”

Ngươi nhất định là kẻ địch sau khi hỗn độn hắc ám chết phái tới tra tấn ngô!

Không muốn đi suy nghĩ sâu xa xem vì sao mặt hắc ám này chọc người chán ghét như thế, thượng đế cũng nói chuyện thẳng thừng, đi thẳng vào vấn đề nói rằng: “Đừng chậm trễ thời gian, chúng ta bắt đầu thôi diễn.”

Hắc thượng đế khoát tay, huyễn hóa ra một ngự tọa hắc ám.

Y ngồi ở đối diện thượng đế, hệt như ảnh ngược trong gương, “Lấy tương lai đọa thiên làm cơ sở tiến hành thôi diễn, ngươi muốn biết loại kết cục nào?”

Thượng đế đáp: “Kết cục thì lúc sau lại thôi diễn, đầu tiên ngô muốn xác định đoạn tương lai đó có chân thật hay không.”

Hắc thượng đế nói: “Ngươi không tin ngô.”

Thượng đế: “Bắt đầu từ một khắc ngươi là hắc ám, ngô liền không có khả năng tin tưởng ngươi.”

Sách Sáng Thế nằm ở trên đùi thượng đế, yên lặng nghe bọn họ tinh thần phân liệt đối thoại, cảm thấy ở cạnh thần lâu, mình cũng sắp tinh thần phân liệt luôn. Nhưng mà nó không quên thực hiện chức trách, ghi chép cuộc nói chuyện của hai vị thần, làm sách Sáng Thế, nó cần ghi chép rõ ràng tất cả quá trình từ sáng thế đến mạt thế, cùng với, tìm kiếm phương pháp kéo dài thế giới.

Lần đầu tiên thượng đế và mặt hắc ám liên thủ thôi diễn, rất nhanh liền xuất hiện kết quả.

“Tương lai” kia là chân thật.

Không phải nội dung hư cấu, lại càng không phải thượng đế bị mặt hắc ám khống chế, thôi diễn nói cho bọn họ biết: làm ra chuyện này đều là thượng đế, hết thảy vâng theo bản tâm của thượng đế.

Biểu tình của thượng đế có chút cứng lại, mặt hắc ám của y cười một tiếng.

“Thế nào? Còn muốn tiếp tục sao?”

“Đương nhiên.”

Thượng đế mặt không đổi sắc, hai tay dưới tay áo siết chặt sách Sáng Thế, sách Sáng Thế đau lòng nhìn nắp nhăn của mình, đây là đang hủy dung nó mà!

Thần lực trong đại thánh đường bắt đầu khởi động, trong quang minh, lại lộ ra lực lượng hắc ám âm hàn lạnh như băng. Nếu lúc này có thiên sứ đến yết kiến thượng đế, tất hẳn sẽ kinh hãi phát hiện, trong đại thánh đường Thủy Tinh thiên chứa toàn bộ quang minh của thế giới, thế mà lại cất giấu một lực lượng hắc ám khủng bố nhất!

Lúc đầu, hắc ám đạt tới đỉnh điểm, sinh ra quang.

Tận đến khi thần linh xuất hiện, quang minh đạt tới đỉnh điểm, lại sinh ra ám.

Đây là bắt đầu, cũng là khởi điểm mà tất cả “tương lai” vâng theo, lúc thượng đế và mặt hắc ám liên thủ thôi diễn tương lai, mới chính thức đạt tới mức toàn trí toàn năng!

Thượng đế dùng ý niệm, bắt đầu truy tìm tương lai.

Lễ mừng sáng thế, thánh tử Messiah, Lucifiel, quỳ xuống…

Vài từ mấu chốt kích thích thượng đế thôi diễn, sau đó cảnh tượng Lucifiel đọa thiên xuất hiện rõ ràng trước mặt y. Nhưng mà thượng đế không hành động nữa, đôi mắt vàng kim lãnh tĩnh quan sát câu chuyện. Đây không phải Luci của y, chỉ là một đoạn tương lai không có khả năng phát sinh, việc y cần phải làm là tìm ra nguyên nhân, sau đó ngăn chặn khả năng cực kỳ bé nhỏ đó.

Trong lễ mừng sáng thế lần thứ hai, Lucifiel bị thượng đế đánh vào chỗ sâu trong địa ngục, chín ngày chín đêm đọa lạc ở một nơi tên là vực sâu không đáy, khi đi ra liền đổi tên thành Lucifer.

Ma vương Lucifer, đứng đầu địa ngục.

Nguyên tội hắn mang là ngạo mạn, đây là tội danh thượng đế chính miệng nói.

Từ đó về sau sí thiên sứ trưởng thiên đường biến thành Michael, tám sí thiên sứ chỉ còn lại có ba, những sí thiên sứ còn lại đều đi theo Lucifer đến địa ngục, trở thành thất tông tội.

Lúc mặt hắc ám thất thần, đi quan sát Lucifer mở hậu cung như thế nào, thượng đế lạnh giọng mệnh lệnh: “Không cần xem lúc sau, thôi diễn thời gian về phía trước.”

Thượng đế một chút cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng Lucifiel sa đọa thành Lucifer, xằng bậy tại địa ngục!

Ngay cả khi có thể hiểu được, thì cũng không thể lượng thứ!

Hắc thượng đế đang xem đến chỗ cảm thấy hứng thú, nghe vậy rất không vui, “Ngươi không hiểu phong tình như vậy, khó trách Lucifer này vứt bỏ ngươi, tìm tình nhân khác ở địa ngục.”

Một tia chớp vàng chợt xuất hiện cạnh ngự tọa của y, suýt nữa bổ trúng y.

Hắc thượng đế ngậm miệng.

Thượng đế đè thấp giọng nói thanh lãnh, dùng ngữ điệu ôn hòa nói rằng: “Nhanh một chút.”

Hắc thượng đế cảm thấy thượng đế nhất định là bị cái gì kích thích rồi.

Thời gian thôi diễn về phía trước, thượng đế liền nhìn thấy Lucifiel tỉ mỉ bố trí lễ mừng sáng thế như thế nào, mà còn đầy lòng chờ mong và tươi cười, hỏi ý kiến nhóm đồng bạn. Điều này làm cho thượng đế nhìn mà có chút nghẹn trong lòng, nếu không rõ chuyện lúc sau, y nhìn thấy cảnh này, tất nhiên sẽ rơi vào vui vẻ.

Luci của y, làm chuyện gì cũng tận thiện tận mỹ, vì y mà trả giá hết thảy. Nhưng mà thượng đế tương lai đó, lại vứt bỏ Lucifiel, nâng đỡ một sinh linh khác.

Giọng hắc thượng đế tựa như từ một thế giới khác bay tới, “Ngươi thật sự là khốn kiếp mà, Jehovah.”

Thượng đế: “…”

Y không muốn thừa nhận điểm này, nhưng hình như tìm không thấy lý do khác.

Tiếp tục xem.

Trong hình ảnh, Lucifiel không khác gì hiện thực, vài ngày trước lễ mừng sáng thế, đi đến đại thánh đường Thủy Tinh thiên, nhất cử nhất động đều không khác trong ấn tượng của thượng đế cho lắm.

Thượng đế nhìn hắn mỉm cười nói về việc bố trí lễ mừng sáng thế với thần, mà “mình” trong tương lai lại xa cách, ngẫu nhiên mới đáp một tiếng, có vẻ dị thường lạnh nhạt. Thượng đế nhịn không được thức tỉnh, có phải mình cũng ít tiếng ít lời, toàn dựa vào Luci tìm đề tài như thần linh trước mắt hay không?

Đáp án: phải.

Hắc thượng đế sâu kín nói rằng: “Ngươi còn không bằng ngô.”

Ít nhất lúc y ở đây, tuyệt đối sẽ không để một mình Lucifiel cố gắng tìm đề tài.

Thượng đế không nhìn mặt hắc ám mèo khen mèo dài đuôi, bỗng nhiên tầm mắt ngưng lại, nhìn thấy Lucifiel quỳ một gối, lấy tư thế hành đại lễ đối mặt thần linh dưới thánh quang.

Nguyên nhân biến cố, ở nơi này sao?

Thượng đế âm thầm cảnh giác, lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của thiên sứ, “Ngô thần, nếu ngài cho phép, ta bằng lòng ở lại đại thánh đường làm bạn với ngài.”

Thượng đế sửng sốt.

Dưới tầm mắt của y, thần linh trên ngự tọa cũng kinh ngạc.

Ngoại trừ kinh ngạc, thượng đế còn nhìn thấy đối phương thở dài không nói gì, dường như muốn nói “chuyện tới bây giờ, ngô làm sao có thể đáp ứng ngươi”. Cái thở dài này quá mức ngắn ngủi, cũng quá bí ẩn, chỉ khi có thể nhìn thấu thánh quang của thượng đế tương lai này, từ vẻ mặt của đối phương mới phát hiện được.

Thần nói rằng: “Ngươi thống lĩnh thiên đường là được, không cần làm chuyện dư thừa.”

Thân thể Lucifiel run lên, quỳ trên mặt đất, chậm rãi cúi thấp đầu, đáy mắt lộ vẻ khổ sở và áp lực, sau đó giấu đi, cung kính cáo lui.

Giống như chủ nhân, và thần tử.

Chênh lệch giữa bọn họ, tựa như từ sáng thế đã phân chia đến rõ ràng.

“Không thích hợp.” Hắc thượng đế đột nhiên nói rằng, “Ngươi không nên trả lời như vậy!”

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng mà hiểu rõ bản thể nhất nhất định là y. Dù thượng đế có không để ý tới tình yêu, yêu thích yên tĩnh hơn nữa, thì cũng sẽ không nói lời làm mất mặt Lucifiel!

Lucifiel là thiên sứ đầu tiên thượng đế sáng tạo, cũng là thiên sứ y thích nhất, bất luận là tương lai gì cũng sẽ không thay đổi, đối với sự vật yêu thích, thượng đế chưa bao giờ keo kiệt khoan dung và thiên vị, nhiều lắm là bảo Lucifiel đừng nghĩ nhiều, an tâm trở về nghỉ ngơi.

Thượng đế nghe thấy mặt hắc ám phán đoán, mày nhăn lại, cố gắng đi tìm ra chỗ có vấn đề.

Sau đó, nói ra chân tướng chính là sách Sáng Thế.

Quyển sách ấy vốn đặt ở trên đầu gối thần, lúc Lucifiel đi rồi, nó mở trang sách ra, lặng lẽ viết ra một loạt chữ: “Không phải ngài định để điện hạ vui vẻ một đoạn thời gian sao?”

Thần im lặng, chậm rãi nói rằng: “Ngô không có cách nào đáp ứng.”

Sách Sáng Thế ngày xưa thích nói lung tung lại dị thường an tĩnh, câu tiếp theo của nó, cách một hồi lâu mới hiện lên, bị thượng đế và hắc thượng đế gắt gao nhìn thẳng.

Trên tờ giấy trắng viết:

“Quang ám cân bằng cũng không nhất định cần điện hạ, không phải ngài giao cho Adam lực lượng sao? Sau khi Adam trở thành thánh tử Messiah, hẳn là có tư cách đứng đầu địa ngục.”

Sau khi thượng đế nhìn thấy chữ viết, con ngươi co rụt lại.

[ Quang ám cân bằng? ]

Trên ngự tọa, thánh quang dần dần biến mất, thần linh tóc bạc ngồi ngay ngắn lộ ra hình dáng.

Thần nói rằng: “Chỉ có hắn, là thích hợp nhất.”

Thần linh quan sát tam giới, có được địa vị thần sáng thế, vào thời khắc này có chút cô đơn. Y vuốt ve sách Sáng Thế, dùng một loại giọng điệu ai cũng không hiểu nói rằng: “Luci của ngô, là sinh linh ưu tú nhất tam giới, Adam làm sao có thể thay Luci đến địa ngục.”

Bởi vì là tốt nhất.

Cho nên —— không có bất cứ sinh linh nào có thể thay thế hắn!

Hết chương 113