Vừa đến ban ngày, tâm tình thượng đế liền phức tạp.
Ở một mình có chút phiền não, mặt hắc ám lại ở trong tinh thần y giả chết, y vung tay lên, liền gọi sách Sáng Thế còn ở trong tẩm điện của Luci lại đây.
Sách Sáng Thế một giây trước còn lăn lộn trên giường điện hạ, giây tiếp theo liền lăn lên trên đầu gối thượng đế.
“…” Nó nhất thời cứng đờ.
Thượng đế yên lặng nhìn nó, giống như thấy rõ ràng tính cách nó, trong mắt đang nói “hóa ra ngươi thích làm nũng như vậy”.
Sách Sáng Thế xù lông, “Ta mới không có làm nũng!”
Nó cũng không phải thiên sứ!
Sách Sáng Thế quay lại làm một quyển sách kiêu ngạo, đắc ý nói rằng: “Giường của điện hạ rất thơm, vừa mềm vừa ấm, không giống với cái ngự tọa bằng phẳng của ngài, phía trên còn có hương vị của điện hạ.”
Thượng đế từ chối cho ý kiến, “Ngươi đem chuyện tối hôm qua nói lại một lần.”
Sách Sáng Thế kỳ quái nói rằng: “Không phải ngài cũng ở đó sao? Ảo ảnh buổi tối là giả hả?”
Thượng đế nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói rằng: “Đừng vô nghĩa.”
Sách Sáng Thế nghẹn khuất nhìn y.
Dưới trần thuật của sách Sáng Thế, chuyện xảy ra tối hôm qua hiển hiện trong đầu thượng đế. Thông qua hiểu biết về tính cách của Luci, thượng đế liền hiểu rõ là xảy ra chuyện gì. Nhưng càng hiểu biết, thượng đế lại càng không thoải mái, Luci thế mà lại để ý mặt hắc ám ban đêm như thế, hoàn toàn không để ý y là hắc ám!
Thượng đế nhăn mày, hỏi sách Sáng Thế: “Vì sao Luci không chán ghét mặt hắc ám của ngô?”
Mặt hắc ám khiến y khó có thể mở miệng, nên mới không nói với Lucifiel. Y từng nghĩ Luci sẽ kinh ngạc, sẽ sợ hãi mặt hắc ám của y, chỉ riêng chưa bao giờ nghĩ Luci sẽ thân cận mặt hắc ám!
Sách Sáng Thế than thở: “Điện hạ cũng không phải ngài.”
Cảm giác được ánh mắt thượng đế chợt lạnh đi rất nhiều, sách Sáng Thế đành phải nói ra chân tướng: “Bởi vì mặt hắc ám là một phần của ngài, bất luận thế nào điện hạ cũng sẽ không chán ghét ngài.”
Thượng đế nhớ lại tính cách dịu dàng của Luci, không vui nói rằng: “Hắn không nên thích mặt hắc ám.”
Sách Sáng Thế: “… Ngài cố chấp.”
Thượng đế sửng sốt.
Vậy cũng là cố chấp sao? Y chỉ không hy vọng Luci yêu ai yêu cả đường đi đến tận mặt hắc ám thôi.
Thượng đế ném sách Sáng Thế xuống hạ giới, “Ngươi đi nói với Luci, chuyện tối hôm qua coi như không nghe thấy, ngô sẽ không để cho mặt hắc ám làm vậy với hắn.”
“A a a a a a a a —— ”
“Hửm?”
“Rất cao a a a!”
Tiếng kêu thảm thiết từ sách Sáng Thế chợt lóe rồi biến mất trên bầu trời Hằng Tinh thiên.
Thượng đế ném mạnh không có chút kỹ xảo nào đáng nói, nhưng mà y lại có thể bảo đảm sách Sáng Thế đến được cung điện của Luci, điểm này là chuyện mà những sinh linh khác đều không thể làm được.
Lucifiel ngạc nhiên nhìn cửa điện bị phá mở, cùng với quyển sách như sao xẹt nện ở trên bàn.
“… Sách… Sáng Thế?” Ngươi lại chọc thượng đế tức giận hả?
“Oa oa oa.” Sách Sáng Thế dùng trang sách ôm lấy cánh tay điện hạ, thê thảm khóc lóc kể lể, “Y lại ném ta, ném thì không nói đi, còn ném ta từ tầng thứ chín Thủy Tinh thiên xuống tầng thứ tám Hằng Tinh thiên!”
Cái này càng quá phận hơn cả ném xuống đại thánh trì!
Lucifiel tập mãi thành quen mà trấn an nó, một tay khác nâng lên, cửa điện liền đóng lại.
Nhóm người hầu giống như không nghe thấy lời nói mới rồi, ngoan ngoãn đứng ở cửa.
Sợ bóng sợ gió một hồi.
Trong đại điện, Curtis tò mò nhìn quyển sách, trước đây hắn ta là trưởng thư viện thiên sứ, đối với sách vở nhiệt tình yêu thương, nhưng mà lấy thân phận của hắn ta, tự nhiên không có tư cách tiếp xúc sách Sáng Thế.
Đây chính là quyển sách ghi lại bí mật sáng thế đó!
Lucifiel cảm nhận được ánh mắt lửa nóng, mỉm cười, “Curtis, không được thần đồng ý, bất cứ sinh linh nào cũng không có quyền đọc nó.”
Curtis nhụt chí, “Vâng.”
Khóc xong, sách Sáng Thế hưởng thụ đãi ngộ Lucifiel đút mực cho nó. Thân thể và tâm linh đã được hai tầng an ủi, nó mới thút tha thút thít nói rằng: “Thần bảo ta nói với ngài, chuyện tối hôm qua có thể quên đi.”
Lucifiel thở dài: “Nếu như là mệnh lệnh của thần, ta tự nhiên sẽ vâng theo.”
Sách Sáng Thế bỗng nhiên có loại cảm giác đồng bệnh tương liên.
Thần luôn ăn hiếp điện hạ.
Curtis ở bên cạnh nghe mà cái hiểu cái không, chỉ có thể khẳng định đêm qua điện hạ không chỉ đến chỗ Metatron điện hạ qua đêm, còn đi gặp thượng đế trước, mà còn xảy ra chuyện gì đó không tốt lắm.
Nhưng mà, gần đây đúng là nhiều chuyện, ngay cả Yahveh điện hạ cũng gặp chuyện không may…
Curtis áp chế suy nghĩ, cúi đầu làm việc.
Nhận được thần dụ của thần linh, tâm tình Lucifiel không tốt lắm. Quay đầu, hắn thấy Curtis an phận thủ thường như thế, trái lại có thêm một phần hoài niệm với Michael. Lúc có Michael, trong cung điện rất ít không khí áp lực, đây xem như một ưu điểm hiếm có của Michael.
Lucifiel lẩm bẩm: “Không khí thiên đường hình như cũng không tốt lắm.”
Hắn nhớ lại một câu của Michael: không khí không tốt, liền chủ động đi điều tiết không khí thôi.
Mỉm cười nhàn nhạt, hắn dùng bút lông chim viết xuống mấy câu trên chỗ trống của sách Sáng Thế, sách Sáng Thế xem xong, hứng thú mười phần, “Điện hạ muốn tổ chức lễ mừng hả?”
Lucifiel đáp: “Ừm, cụ thể còn đang suy nghĩ.”
Muốn giảm số đọa thiên sứ của thiên đường, hắn nhất định phải ứng đối trước!
Dưới hiệu suất cao của sí thiên sứ trưởng, một lễ mừng nhạc khúc tiến hành trong một tháng, lễ mừng lần này chỉ cử hành trong thiên đường, không mời sinh linh nhân gian khác. Quang minh tinh linh vương biết được điểm này, bực mình gảy gảy dây đàn, đem một khúc nhạc tuyệt vời biến thành hệt như long tộc đang nghiến răng.
Adjaye ngồi ở bên cạnh, nhịn không được che lỗ tai, “Đừng giày vò ta, không phải ngươi bảo ta tới nghe ca khúc mới của ngươi sao?”
Atrios cùng tộc với hắn khó chịu nói: “Lễ mừng lần này thế mà lại không mời ta!”
Adjaye nói: “Ngươi cũng không phải thiên sứ.”
“Nhất định là Lucifiel biết tranh không lại ta, cho nên dứt khoát không mời ta.” Atrios đắm chìm trong thế giới của mình, dây đàn dưới ngón tay rung mạnh, “Không được! Ta muốn chứng minh với thần, ở phương diện này ta ưu tú hơn Lucifiel, Adjaye, ta đến thiên đường yết kiến thần linh.”
Nhìn hắn chuẩn bị thu dọn đồ đạc đến thiên đường, Adjaye sâu kín bổ một đao: “Ngươi xác định sau khi nhìn thấy thần linh, ngươi sẽ không sợ tới mức mềm chân à? Ngươi cũng không phải lần đầu tiên xấu mặt trước mặt thần.”
Gương mặt tuấn mỹ của Atrios đỏ lên.
Mỗi lần lễ mừng, hắn đều muốn so một lần với Lucifiel, nhưng mà vừa nhìn thấy thần linh, hắn liền đại loạn, làm thế nào cũng làm không được, sau đó xui xẻo mà bại bởi Lucifiel.
Adjaye nhịn cười, “Nếu không phải biết tật xấu của ngươi, ta thật sự sẽ cho rằng thần hạ nguyền rủa cho ngươi đó.”
“Được rồi, nghe ta… lần này đừng đi thiên đường.” Adjaye đứng lên giữ chặt hắn, “Thiên đường gần đây thường xuyên xảy ra việc, ngươi không nghe Berial nói sao? Michael đi làm tuần tra viên, Beelzebub ở trong ngục giam thiên sứ lập công chuộc tội, Samael tự xin vào ngục giam cấm túc, cuối cùng ngay cả sí thiên sứ Yahveh chưa từng gặp qua, còn bị thiên đường đuổi đi.”
Atrios say mê nghệ thuật, chợt nghe nói việc này, trợn tròn mắt.
“Sao nghiêm trọng như thế?”
“Ngươi nên đi ra ngoài nhiều một chút, nhân gian đều đang nghị luận kìa.”
Tuy rằng Adjaye không phải tinh linh thượng đế tự tay sáng tạo, nhưng mà bình thường đều thay thế quang minh tinh linh vương Thống soái tinh linh tộc, thân ở thượng vị, nhìn sự việc rõ ràng hơn Atrios nhiều lắm.
Lễ mừng lần này, tất hẳn là Lucifiel điện hạ muốn làm dịu đi bầu không khí thiên đường.
Những tinh linh ngoại tộc bọn họ, liền chớ xen vào.
Nghe Adjaye nói xong, Atrios vui sướng khi người gặp họa nói: “Lucifiel thất trách, ta đây càng phải đến thiên đường một chuyến.”
Adjaye đỡ trán, “Ngươi không thể buông tha việc tranh đấu với sí thiên sứ trưởng sao!”
Cũng không xem đã thua bao nhiêu lần!
Atrios hừ lạnh một tiếng, “Ta không phục hắn.”
Bỏ xuống những lời này, quang minh tinh linh vương chạy khỏi thánh địa tinh linh tộc. Đương nhiên, Atrios cũng không có ngốc, chạy đi tìm thượng đế công nhiên yêu cầu tham gia lễ mừng, hắn không có thể diện lớn như vậy, chẳng qua thừa dịp Lucifiel thất trách, hắn tính toán đến thiên đường xem náo nhiệt vài ngày, lễ mừng thì tham gia không tham gia trái lại chỉ là tiếp theo.
Tầng thứ tư Nhật Tinh thiên, Berial buông bút xuống, kích động đến truyền tống trận đón bạn bè. Kết quả vừa hỏi thủ vệ, hắn mới phát hiện tên khốn Atrios mang danh nghĩa tìm mình, cuối cùng chạy tới Hằng Tinh thiên!
Berial giậm chân, “Tên ngu ngốc này, lại đi chọc Lucifiel điện hạ.”
Công vụ tạm thời để qua một bên, Berial cũng thông qua truyền tống trận đến Hằng Tinh thiên, rất nhanh tìm được Atrios thần thái sáng láng.
Quang minh tinh linh vương có dung mạo không thua gì sí thiên sứ, tóc vàng xán lạn, con ngươi xanh lam, lúc đi lại trên Hằng Tinh thiên, cực kỳ hợp với kiến trúc thuần trắng và phong cách thánh khiết xung quanh.
Berial nhìn vẻ mặt tươi cười của hắn ta, chỉ biết là đã muộn rồi.
“Ai.” Hắn đỡ trán, “Ngươi khiến điện hạ khó chịu, lần sau ta liền không mời ngươi tới thiên đường nữa.”
Atrios liên tục giải thích, “Ta cam đoan, không có lần sau!”
Berial trừng hắn ta một cái, “Còn muốn lần sau, nếu không phải điện hạ khoan dung, ngươi mơ tưởng bước vào thiên đường thêm một bước.” Kéo Atrios về Nhật Tinh thiên, để an toàn, trước khi lễ mừng bắt đầu, Berial không dám để hắn ta rời khỏi mình một bước.
Atrios chạy đi tìm điện hạ gây chuyện, nếu bị thiên sứ khác biết, Berial dám cam đoan, ngày hôm sau Atrios sẽ bị thiên sứ cấp cao tìm cơ hội đánh một trận.
Hằng Tinh thiên, Lucifiel gặp Atrios xong, xoay người liền lạnh mặt, về cung điện. Lấy tình huống bận rộn của hắn đến xem, ai có rảnh so đấu tài đánh đàn với quang minh tinh linh vương rảnh đến nhàm chán đó chứ!
Hắn tuyệt đối không thừa nhận mình không bằng Atrios.
Chỉ là không có thời gian luyện đàn thôi!
Thượng đế thường xuyên dùng thần niệm nhìn hạ giới, cùng với hắc thượng đế ban đêm, đều phát hiện một chuyện kỳ quái.
Sao Luci đột nhiên bắt đầu chăm chỉ luyện đàn thế?
Hết chương 108