Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng

Chương 107: Một kết cục tương lai khác




Cửa đại điện bỗng nhiên phát ra tiếng gõ “cốc cốc”.

“Ngô thần.”

Lucifiel dịu dàng gọi, khiến không khí hoàn toàn lâm vào trạng thái ngưng trệ bỗng run rẩy, hình chiếu tinh thần giống như thật thể của thượng đế cũng xuất hiện hư ảo trên trình độ nhất định.

Hắc thượng đế mở miệng: “Luci đến.”

Thượng đế lạnh lẽo nhìn y, “Khống chế thân thể chính là ngươi, trước đó ngươi lại không có phát giác ư?”

“Phát giác thì đã sao?” Hai tay hắc thượng đế đặt trên tay vịn, vẻ mặt hờ hững không khác gì đối phương, “Mặc kệ hắn có nghe được hay không, chuyện này đều không ảnh hưởng ngô và ngươi đàm phán, thượng đế, tiêu trừ cố chấp của ngươi, hoặc là dùng Lucifiel để chứng minh ngươi sẽ không chán ghét hắc ám nữa.”

Ngón tay của y gõ gõ, hình chiếu thượng đế ngưng tụ ra vào ban đêm tan rã, biến mất ở trước mặt.

Nhưng mà dù vậy ——

Thượng đế ban ngày vẫn không có ngủ say.

Sau đó hắc thượng đế nhìn về phía cửa đại điện, hứng thú nói rằng: “Vào đi.”

Ngoài cửa điện, sách Sáng Thế hóa thân thành giới luật thất mỹ đức thứ hai, ôm lấy cẳng chân Lucifiel, vừa khóc vừa bi thương kéo hắn không chịu để cho hắn đi vào.

“Điện hạ, chúng ta trở về đi!”

“…”

Lucifiel hít một hơi, khom lưng xuống kéo sách Sáng Thế ra.

“Nếu ngươi không muốn vào, thì ở bên ngoài với tiểu Lục đi.” Hắn vươn tay gọi tiểu Lục ban đêm ở bên ngoài tới, chim nhỏ vây quanh hắn và sách Sáng Thế, líu ríu nói gì đó.

Đơn thuần mà vui vẻ.

Lucifiel nhếch môi cười, trong miệng chua xót, cực lực xem nhẹ lời nghe được trước đó.

Chuyện thần không hy vọng hắn biết, hắn coi như là không biết vậy…

Đại thánh đường vẫn là đại thánh đường kia, quang minh long trọng khiến cả cung điện từ trong tới ngoài đều sáng lên. Trong nháy mắt cửa điện mở ra, Lucifiel liền đưa tay che ở trước mắt, bước chân không thay đổi đi về phía trước, đi qua mặt đất thủy tinh phản quang, lướt qua bậc thang, cuối cùng đi đến trước ngự tọa cao cao tại thượng, đứng vững thân thể.

Lucifiel thấp giọng nói rằng: “Ngô thần, nơi này sáng quá.”

Hắc thượng đế nói: “Ngô cũng cho là thế.”

Đợi hồi lâu, Lucifiel cũng không có chờ được câu tiếp theo. Hắn chống lại quang minh vĩnh hằng mà thượng đế dùng để đối phó mặt hắc ám, miễn cưỡng mở mắt, con ngươi giống như bị lễ rửa tội quang minh, một mảnh trắng xoá.

Hắn không nhìn rõ vẻ mặt của thần cho lắm, lại cố chấp nhìn thẳng phía trước, cho dù trong mắt tràn đầy nước mắt.

Ngôi sao sớm của thiên đường, vào giờ khắc này bày ra tín ngưỡng thành tín nhất của mình.

Hắn ngưỡng mộ thần.

Lại không vì thân phận của mình mà cảm thấy hèn mọn.

Hắc thượng đế có chút động dung, cũng có chút tán thưởng, từ ngự tọa đứng lên, “Luci, ngươi càng như thế, ngô càng không muốn cho ngươi rời khỏi ngô.”

Y dùng ngón tay lau đi nước mắt của thiên sứ, giống như thượng đế ban ngày.

“Buổi tối đến tìm ngô, là muốn gặp ngô sao?”

Hắc thượng đế ôm eo Lucifiel, lòng bàn tay vuốt ve đường cong eo lưng, hành động này vừa làm ra, thượng đế không chịu ngủ say trong tinh thần nhất thời có phản ứng. Y mạnh mẽ ngăn chặn tay mặt hắc ám, để nó không di chuyển xuống dưới.

Hắc thượng đế cảm giác cánh tay phải mình đang run lên, cứng ngắc như thạch cao.

Thượng đế!

Lăn đi ngủ cho ngô!

Hoàn toàn không biết hắc thượng đế giãy dụa, Lucifiel dưới sự dịu dàng hiếm có của thần khép hờ mắt lại, nói ra ý đồ đến của mình, “Thần, ta lo cho ngài.”

Hắc thượng đế chột dạ trong nháy mắt.

Vừa lúc đó, sách Sáng Thế nổi giận đùng đùng bay vào, “bộp” một tiếng đập vào bàn tay hắc thượng đế ôm Lucifiel, hắc thượng đế và thượng đế trong tinh thần đau đến độ đồng loạt hít một ngụm khí lạnh.

Sách Sáng Thế bảo vệ Lucifiel, “Không cho chiếm tiện nghi điện hạ!”

Ánh mắt hắc thượng đế nặng nề nhìn cuốn sách bại hoại này.

“Điện hạ vì chuyện của ngài, ngay cả ngủ cũng không, suốt đêm tới đại thánh đường.” Sách Sáng Thế dùng giọng điệu đối với “kẻ phụ lòng” nói rằng, “Ngài sao có thể lấy điện hạ tới uy hiếp thượng đế, cái gì mà thành kiến với hắc ám, ngài có giận thì trực tiếp xả trên người thượng đế là được rồi, dựa vào cái gì nhất định phải để điện hạ tới chịu khổ!”

Hắc thượng đế: [ đây thật sự là thần khí bạn sinh của ngươi hả? ]

Thượng đế: [… ]

Dù là thượng đế, cũng chưa từng thấy thần khí bạn sinh đảo mắt liền bán mình đi.

“Ngươi quả nhiên nghe thấy.” Hắc thượng đế không nhìn sách Sáng Thế, không nhanh không chậm nói rằng, “Luci, có thể giữ vững trấn định vào lúc biết chuyện này, tâm trí ngươi còn kiên định hơn vài phần so với trong tưởng tượng của ngô.”

Nụ cười của Lucifiel phai nhạt một chút, khóe mắt ửng đỏ, hàng mi có chút ướt át, rõ ràng không phải vẻ bi thương, nhưng so với bi thương càng làm cho những người đứng xem không nỡ lòng.

Ít nhất sách Sáng Thế là như vậy.

Cả trái tim nó cũng sắp nát rồi, mặt hắc ám tại sao có thể đối đãi với điện hạ như vậy!

Sách Sáng Thế hạ thấp giọng điệu, khẩn cầu mặt hắc ám: “Phương pháp khiến thượng đế buông bỏ thành kiến lại không chỉ một loại, Lucifiel điện hạ là thiên quốc phó quân, làm sao có thể xuống địa ngục, ác ma sẽ không tin tưởng điện hạ.”

Hắc thượng đế lạnh lẽo nói rằng: “Như vậy, ngươi có biện pháp khác sao?”

Sách Sáng Thế nghẹn họng, lập tức tìm được cái cớ khác cãi lại: “Ngươi đây hoàn toàn là tư tâm!”

Hắc thượng đế vô cùng khác thường mà cười cười.

Y nói rằng: “Luci, ngươi còn nhớ rõ chứ? Ở địa ngục ngô từng nói đã nhìn thấy ‘tương lai’.”

Lucifiel gật đầu.

Hắc thượng đế ghé sát vào bên tai hắn, lộ ra bí mật: “Sau khi ngô giao ngươi cho Baal, đến khe nứt ở tầng địa ngục thứ chín, ở nơi lực hắc ám nồng đậm nhất, ngô nhìn thấy thượng đế, cũng nhìn thấy ngươi.”

Vẻ mặt Lucifiel khẽ nhúc nhích, “Là một ‘tương lai’ khác sao?”

Hắc thượng đế khen: “Luci vẫn thông minh như vậy, không sai, trong đoạn ngắn về một tương lai khác, ngô nhìn thấy một ngươi khác.” Y buông tay phải xuống, nâng tay trái lên vuốt ve má Lucifiel, “Một ngươi khác thật sự là xinh đẹp, quật cường mà cao ngạo, tình nguyện chết ở vực sâu không đáy cũng không chịu cúi đầu.”

Chết?

Chữ này dọa đến Lucifiel và sách Sáng Thế.

Trên mặt tinh thần, ý niệm của thượng đế cũng chợt dao động, y hoàn toàn không biết chuyện này!

“Mắt màu đen.” Đầu ngón tay hắc thượng đế lướt qua mắt Lucifiel, rồi sau đó lại vén mái tóc vàng lên, “Còn có một đầu tóc dài màu đen, mười hai cánh đọa thiên sau lưng rũ xuống, ngươi cứ như vậy… nằm ở trong vực sâu không đáy yên giấc ngàn thu.”

Lucifiel triệt để cười không nổi.

Giống như sợ thiên sứ không tin, hắc thượng đế tăng thêm ngữ điệu, “Luci lúc đó thực xinh đẹp, nằm ở nơi đó, giống như chờ ngô đến hôn tỉnh.”

Lucifiel: “…”

Không, trọng điểm không phải cái này mà!

Trong mắt hắc thượng đế hiện lên phức tạp, “Chẳng qua, thế giới này dường như không có vực sâu không đáy.”

Nghe đến câu này, cảm giác lo lắng của sách Sáng Thế cuối cùng cũng tán đi.

“Hóa ra là tương lai không tồn tại à.”

“Không tồn tại?” Hắc thượng đế hỏi lại, trong đôi mắt vàng kim ẩn sâu một tia sáng nguy hiểm, “Chỉ cần ngô muốn, ngô tùy thời có thể sáng tạo ra một cái vực sâu không đáy.”

Sách Sáng Thế thiếu chút nữa bật khóc, ngài có cần hận điện hạ như vậy không hả!

Hắc thượng đế nghiêm túc nói rằng: “Trong tương lai ngô nhìn thấy, Jehovah đã buông bỏ thành kiến.”

“Phải không…”

Lucifiel đã bị tin tức liên tiếp đập cho chết lặng.

“Cái giá là Luci chết.” Hắc thượng đế không có một chút suy nghĩ cố kỵ tâm tình, trắng trợn mà trình bày quá trình phỏng đoán, “Không biết là nguyên nhân gì, Luci trở thành đọa thiên sứ, được xưng là ma vương, chết trong một vực sâu không đáy hắc ám, Jehovah chậm nửa nhịp mới tới, ôm Luci đi.”

Thượng đế: “…”

Hắc thượng đế quang minh chính đại bôi đen đối phương xong, còn nói thêm: “Để Luci chết, ngô rất luyến tiếc.”

Lucifiel: một chút cũng không thể cảm động.

Hắc thượng đế dùng một loại tự tin mù quáng nói rằng: “Cho nên Luci vẫn là chủ động sa đọa đi, Jehovah là tính tình gì, ngô hiểu rõ ràng, cho dù Luci sa đọa, y cũng là ngoài miệng nói không thích, nhưng trong lòng thích cực kỳ.”

“Cứ như vậy, thượng đế nhất định có thể buông xuống thành kiến.”

Hắc thượng đế nói ra những lời này, cảm giác toàn bộ tinh thần mình đều thăng hoa.

Y chí công vô tư cỡ nào!

Lucifiel bắt lấy tay y lại đang chiếm tiện nghi của mình, dịu dàng mà miễn cưỡng nói rằng: “Thần, có thể cho ta trở về suy nghĩ một chút không?”

Sách Sáng Thế kịp phản ứng, vội vàng nói rằng: “Đúng vậy, trước hết để điện hạ đi về nghỉ ngơi đã.”

Hắc thượng đế chần chờ nói: “Đến tẩm điện của ngô ngủ đi.”

Lucifiel lộ ra tươi cười động lòng người, nhẹ nhàng nói: “Thần, ta không phải thiên sứ tùy tiện như vậy, xin cho ta về Hằng Tinh thiên nghỉ ngơi đi.”

Hắc thượng đế hừ nhẹ một tiếng, buông lỏng tay ra.

Rõ ràng trong một tương lai khác, Luci tùy tiện lên quả thực còn ác ma hơn cả ác ma, vì cái gì trong thế giới của mình, Luci bảo thủ như thế! Nhất định là y còn chưa có gõ nát chờ mong của Luci đối với thượng đế, mới làm cho Luci không thể tiến hành lột xác!

Kích thích đêm nay, khiến Lucifiel ở trong truyền tống trận, lúc lựa chọn ký hiệu truyền tống cũng suýt nữa chọn sai.

Ánh sáng chợt lóe, hắn về tới Hằng Tinh thiên.

Áp lực không gian khác với Thủy Tinh thiên, khiến thân thể hắn thoải mái một ít, nội tâm nặng nề lại không có chút nào giảm bớt. Sách Sáng Thế cũng hiếm thấy không có líu ríu nói chuyện, mà là thường thường lo lắng quan sát điện hạ. Lúc này điện hạ nhất định là tâm thần đại loạn, nếu thượng đế có thể đến an ủi điện hạ một chút thì thật tốt.

Nghĩ đến thượng đế bị mặt hắc ám hạn chế kia, sách Sáng Thế bóp cổ tay không thôi.

Thượng đế, buông bỏ thành kiến sớm một chút đi!

Chẳng lẽ thật sự phải đợi điện hạ chết đi, hết thảy không thể vãn hồi, rồi mới buông bỏ thành kiến với hắc ám sao?

Trên đường phố Hằng Tinh thiên, trong lúc vô tình Lucifiel đụng phải Metatron.

Nhìn thấy sắc mặt sí thiên sứ trưởng hơi có vẻ tái nhợt, Metatron có chút đau lòng, đoán được đối phương đến đại thánh đường. Hắn ta không có nói nguyên nhân mình đi ra ngoài dạo, săn sóc nói rằng: “Điện hạ, muốn tới cung điện của ta ngồi chốc lát không?”

Vẻ mặt Lucifiel dịu đi một ít, “Meta, ngươi không sợ ngày mai dậy không nổi sao?”

Metatron cười nói: “Cùng lắm thì không ngủ.”

Qua một đêm trong cung điện trí thiên sứ trưởng, Lucifiel mới thoát khỏi nỗi lòng phiền não, Metatron đề nghị ngày hôm sau hắn xin phép nghỉ ngơi, Lucifiel suy tư một khắc, vui vẻ đồng ý.

Metatron lại kinh ngạc, “Điện hạ thay đổi rồi.”

Lucifiel bưng lên trà nóng hắn ta pha cho mình, nhấp nhẹ một hơi, “Chỗ nào thay đổi?”

“Trước kia, điện hạ sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy.” Trong mắt Metatron chứa ý cười, thiện ý nói rằng, “Có thể nhìn thấy điện hạ chủ động an bài thời gian nghỉ ngơi, ta rất vui vẻ, như vậy điện hạ sẽ không mệt chết.”

Lucifiel bật cười, nhìn khuôn mặt mình phản chiếu trong nước trà.

Có chút u buồn.

Là điểm ấy khiến Meta lo lắng sao…

Mình thật là một thủ trưởng không xứng chức, khiến đồng bạn lo lắng như thế.

Hết chương 107