Em cũng muốn được anh trai không tốt tính bảo vệ mà
Lục Hoang Chi nhìn ra Đường Phỉ đã dao động, nói với Triệu Dã Tức: "Đi thôi."
Triệu Dã Tức nhắc nhở Đào Kiều Sanh: "Pheromone của cậu tỏa ra rồi, lát nữa nhớ phải phun thêm thuốc ngăn mùi đấy."
Đường Phỉ buột miệng thốt lên: "Không cần." Cậu ta ngập ngừng, nhìn sang chỗ khác: "Như này... được rồi."
Đào Kiều Sanh sửng sốt, đột nhiên đỏ mặt.
Triệu Dã Tức hận sắt không thành thép: Cậu đỏ mặt cái đéo gì [1]! Cậu là Alpha đấy, khí thế Alpha của cậu đâu lấy ra xem nào, giống như vừa nãy đó!
[1] Gốc là ấm trà bong bóng, 1 nhân vật trong anime Overlord. Mỗi khi đứng thẳng nó có hình dạng giống với duong vat, dịch thẳng thô quá nên tui thay từ.
Triệu Dã Tức nhìn theo hai người vào phòng. Lục Hoang Chi hỏi: "Đi xuống không?"
"Không xuống." Triệu Dã Tức nghĩ đến tiếng "hây da" đinh tai nhức óc kia là thấy nhục chết đi được. Anh không muốn xuống dưới bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ đâu.
Lục Hoang Chi ngồi với anh ở phòng khách tầng hai. Cửa sổ ở phòng khách là kiểu sát đất, đối diện với hồ bơi. Anh nhìn thấy Lục Ti La đang nói gì đó với Cố Thập Xuyên, sắc mặt hai người đều không tốt cho lắm.
Triệu Dã Tức gãi đầu, bực bội nói: "Có phải anh gây phiền phức cho chị Ti La rồi không?"
"Không đâu. Nói không chừng chị em còn phải cảm ơn anh, đúng lúc để chị ấy có cơ hội đối chất với Cố Thập Xuyên. Chị ấy ghét Cố Thập Xuyên lâu lắm rồi."
"Chuyện hôm nay là ngoài ý muốn." Triệu Dã Tức thanh minh cho bản thân, "Bình thường anh không bao giờ động tay với người khác. Nhưng cái gã Cố Thập Xuyên thật sự quá ghê tởm. Gã cố ý đẩy Đường Phỉ xuống hồ bơi, cũng chỉ để nhìn xem Đường Phỉ có pheromone Omega hay không. Thật buồn nôn."
Lục Hoang Chi nói: "Quả thật đây là chuyện Cố Thập Xuyên có thể làm."
"Mà em yên tâm đi, anh sẽ không bạo lực gia đình đâu."
Lục Hoang Chi nói: "Em quen anh lâu vậy rồi, biết anh là người thế nào mà."
Triệu Dã Tức âm thầm thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì được."
"Tính tình của anh đôi khi không tốt."
Ánh mắt Triệu Dã Tức lập tức trở nên nguy hiểm: "Hửm?"
"Nhưng tính tình anh không tốt thì em cũng thích." Lục Hoang Chi nói, "Rất đẹp trai, thật đó, đàn ông lắm luôn."
Triệu Dã Tức được khen bay bổng cả lên: "Thật hả?"
Lục Hoang Chi nhếch môi: "Thật. Em cũng muốn được anh trai không tốt tính bảo vệ mà."
Cho tới nay, trở thành mãnh nam luôn là mơ ước của Triệu Dã Tức. Rất nhiều người, bao gồm Đào Kiều Sanh đều nói đây là điều không thể, khuyên anh hãy từ bỏ đi. Nhưng anh không ngờ rằng, người đầu tiên chân thành khen anh là mãnh nam lại là đối thủ một mất một còn tiền nhiệm, và cũng là bạn trai đương nhiệm - Lục Hoang Chi.
Triệu Dã Tức vô cùng cảm động, anh quyết định đáp lễ lại: "Thật ra tính tình của em cũng giống vậy á."
Lục Hoang Chi: "?"
"Đối với người khác thì xa cách, còn đối với anh thì nói rất nhiều, nhưng mười câu đã có ba câu móc mỉa anh rồi."
"... Lâu lắm rồi em không nói móc anh mà."
"Anh nói là trước kia. Chẳng qua..." Gương mặt Triệu Dã Tức ửng đỏ, "Anh thà rằng để em nói xấu anh cả đời, cũng không muốn em nói với người khác một câu."
Lục Hoang Chi chợt im lặng.
"Lục Bưởi Nho?"
Lục Hoang Chi thò lại gần thơm Triệu Dã Tức một miếng: "Đã biết, cục cưng."
Quần áo mùa hè dễ khô, nửa tiếng sau dì giúp việc đã sấy khô quần áo của Đào Kiều Sanh và Đường Phỉ. Hai người thay quần áo xong đi ra, Triệu Dã Tức cùng Lục Hoang Chi vẫn đang ngồi trong phòng khách.
Lục Hoang Chi nói: "Nhanh vậy à."
Đường Phỉ sờ sau cổ mình, nói: "Anh Lục, em có chút việc đi trước. Phiền anh lát nữa đánh tiếng với chị Ti La hộ em."
Lục Hoang Chi gật đầu: "Được."
"Phỉ Phỉ." Đào Kiều Sanh giữ chặt góc áo Đường Phỉ, "Thêm wechat được không?"
Đường Phỉ nói: "Tôi có phương thức liên lạc của anh, tôi sẽ tìm anh."
"Nhất định phải tìm nhé." Đào Kiều Sanh không quá yên tâm, "Cậu sẽ không gạt tôi chứ —— cậu viết cam kết đi."
Triệu Dã Tức quay đầu: Không thấy gì cả chẳng thấy gì hết.
Đường Phỉ bị làm cho ngượng ngùng: "Nhất định sẽ tìm, anh... chờ tôi." Nói xong liền vội vàng rời đi.
Đào Kiều Sanh ngồi xuống bên cạnh Triệu Dã Tức, đôi mắt hoa đào híp thành vầng trăng non, gương mặt tràn đầy mùa xuân ấm áp hoa nở.
Triệu Dã Tức lạnh nhạt nói: "Người cũng đi rồi, cậu nở hoa cho ai xem."
"Mấy cậu có thấy gì không, cả thế giới biến thành màu hồng rồi nè."
"Không," Triệu Dã Tức nói, "Chỉ có cậu là màu hồng thôi."
Sau đó ba người không ngồi thêm nữa, trước lúc trời tối đã đi về. Bữa tiệc hôm nay mặc dù ầm ĩ không vui, nhưng cũng chữa hết u buồn của Đào Kiều Sanh, miễn cưỡng xem như trong họa có phúc.
Triệu Dã Tức vẫn chưa hoàn toàn yên tâm. Anh cứ cảm thấy đánh dấu tạm thời idol gì đấy kích thích gấp mười lần việc bị Omega không biết tên vứt bỏ, Đào Kiều Sanh tâm tư thiếu nữ kia nhất định không chịu nổi.
Lục Hoang Chi bảo Triệu Dã Tức lái xe đưa cậu về nhà. Một tháng rồi cậu chưa về nhà, mẹ Lục cứ mãi đòi cậu về nhà ăn bữa cơm.
Xe chạy đến nhà ba mẹ Lục Hoang Chi, Lục Hoang Chi hỏi: "Muốn vào trong ngồi lát không?"
Triệu Dã Tức lắc đầu như trống bỏi: "Nói đùa gì thế. Anh mặc áo thun quần đùi như này, quà cáp vẫn chưa chuẩn bị, còn mang theo một thằng bạn ngốc nữa, làm sao mà gặp ba mẹ em được?"
Lục Hoang Chi nhìn Đào Kiều Sanh đang cười tủm tỉm đằng sau: "Vậy anh muốn chừng nào gặp?"
Triệu Dã Tức nghiêm mặt: "Lần sau nhất định sẽ gặp."
Lục Hoang Chi cười cười: "Được rồi." Cậu băn khoăn có bạn đàn anh ở đây, chỉ cúi đầu hôn lên trán Triệu Dã Tức một cái, "Đi đường cẩn thận."
Triệu Dã Tức nhìn Lục Hoang Chi đi vào cổng, tiếp tục khởi động xe: "Tớ đưa cậu về nhà nha?"
"Từ từ!" Đào Kiều Sanh trừng cặp mắt chó ngốc nghếch, "Bé bé bé bé con, Lục Hoang Chi vừa mới hôn cậu?"
Nghe thấy giọng điệu và xưng hô quen thuộc, Triệu Dã Tức biết Tiểu Kiều thiếu nữ đã quay lại rồi. "Không, cậu nhìn lầm rồi."
"Cậu còn cho cậu ta hôn?"
Triệu Dã Tức mặc kệ hắn: "Đó là Lục Hoang Chi hô hấp nhân tạo cho tớ đấy."
Đào Kiều Sanh nghĩ tới gì đó: "Cậu cong? Cậu đang yêu đương với cậu ta?!"
Triệu Dã Tức lạnh nhạt đáp: "Cung phản xạ của cậu có thể lượn quanh địa cầu một vòng rồi đó."
"A a a bé con à!" Đào Kiều Sanh mừng như điên, lời nói cũng trở nên lộn xộn, "Mẹ nó cậu không cong thì thôi, vừa cong đã vớt được trai đẹp —— không hổ là con trai ba nuôi lớn!"
"Cho cậu một chữ CÚT, không cần cảm ơn."
Không ngoài dự đoán của Triệu Dã Tức, Đào Kiều Sanh từ một đứa không bình thường biến thành một đứa không bình thường khác, thi thoảng đến tìm anh khóc lóc ỉ ôi.
【 Tiểu Cường phải cố gắng trở thành Kiều: Bé con!!! Hôm nay Phỉ Phỉ nói chào buổi sáng với tớ! Tớ nên trả lời cậu ấy sao giờ? 】
【 Triệu Dã Tây:? 】
【 Tiểu Cường phải cố gắng trở thành Kiều: Đã 35 phút rồi mà Phỉ Phỉ không trả lời tin nhắn tớ, có phải tớ đã thất sủng rồi không ┰w┰】
【 Triệu Dã Tây: Chắc cậu ấy đang bận. 】
【 Tiểu Cường phải cố gắng trở thành Kiều: Không cần an ủi tớ! Tớ biết nhất định là cậu ấy đang nói chuyện với Alpha khác, tớ đi là được. 】
【 Triệu Dã Tây: Cậu nghĩ nhiều quá rồi. 】
【 Tiểu Cường phải cố gắng trở thành Kiều: A a a a cậu ấy trả lời tớ rồi!! Tớ nói chuyện với cậu sau nha! Bái bai ~】
【 Triệu Dã Tây:. 】
【 Tiểu Cường phải cố gắng trở thành Kiều: Bé con bé con, tớ nói cậu nghe nè! Phỉ Phỉ cậu ấy lấy đồ của tớ xây tổ á! 】
【 Tiểu Cường muốn cố gắng trở thành Kiều: (*w*)】
【 Bạn không còn là bạn tốt của anh ấy, xin hãy gửi lời mời kết bạn trước, sau khi đối phương đồng ý mới có thể trò chuyện. 】
Sau khi block Đào Kiều Sanh xong, cả thế giới đều yên tĩnh trở lại. Triệu Dã Tức toàn tâm vùi đầu vào công việc. Tiếng chuông nghỉ trưa vang lên, anh ngẩng đầu, phát hiện vị trí đối diện đã trống không, không biết Lục Hoang Chi đi đâu rồi.
Triệu Dã Tức hỏi đồng nghiệp ngồi cạnh Lục Hoang Chi: "Lục Hoang Chi đâu rồi?"
Đồng nghiệp nữ thuận miệng đáp: "Chắc đi vệ sinh rồi."
Lục Hoang Chi bị gọi đến văn phòng viện trưởng họp khẩn cấp. Mới đầu chỉ có Lương Thanh Hoàn một mình báo cáo công việc với viện trưởng, nhưng có một vài chi tiết Lục Hoang Chi làm trực tiếp nên biết cụ thể hơn, vậy nên Lương Thanh Hoàn đã gọi cậu lên.
Sau khi kết thúc cuộc họp, Triệu Quang Diệu gọi Lục Hoang Chi lại: "Tiểu Lục này, cậu biết cái hệ thống OA kia dùng như nào không? Tôi muốn xin nghỉ phép."
Lương Thanh Hoàn cười nói: "Viện trưởng xin nghỉ còn cần gửi giấy phép ạ? Ngài tự duyệt cho bản thân hay sao?"
"Vẫn phải làm theo quy trình chứ. Tôi muốn xem thử hệ thống OA trong viện làm như nào lâu rồi, nhưng mãi không có thời gian, vừa khéo hôm nay dùng thử."
Từ lúc giới tính thứ hai xuất hiện cho đến nay, Triệu Quang Diệu đừng nói xin nghỉ, ngay cả 2 ngày nghỉ cuối tuần và ngày nghỉ lễ cũng chưa từng được nghỉ. Ông chợt nhớ đến hôm nay là một ngày quan trọng, nên mới muốn xin nghỉ tan tầm trước hai tiếng.
Lục Hoang Chi hỏi: "Ngài tải ứng dụng OA chưa ạ?"
"Trợ lý đã tải giúp tôi rồi."
Lục Hoang Chi lấy điện thoại ra, mở trang chủ OA lên: "Tôi làm cho ngài xem thử. Mục "Quản lý nội bộ" này bao gồm đăng kí, xin nghỉ, thông báo nội bộ, đặt trước phòng họp..."
Lục Hoang Chi đang làm mẫu thì một tin nhắn wechat nhảy ra. Ngón tay cậu lướt qua, trực tiếp ấn vào giao diện wechat.
【 Bà xã: Em đâu rồi? 】
【 Bà xã: Có đi ăn không vậy, anh đói bụng. 】
Lục Hoang Chi: "..."
Lương Thanh Hoàn trêu ghẹo: "Hoang Chi, bạn gái của con tìm kìa."
Lục Hoang Chi "Vâng" một tiếng, giả vờ lơ đãng quay về giao điện OA, tiếp tục làm mẫu như vừa rồi.
Triệu Quang Diệu bật cười: "Ảnh đại diện bạn gái Tiểu Lục giống con trai tôi ghê ấy, đều là cái đầu trọc đó, ha ha ha."
Lục Hoang Chi: "Ha ha ha."
Ra khỏi văn phòng viện trưởng, Lục Hoang Chi vịn tường bình tĩnh vài giây, sau đấy mới trả lời tin nhắn: 【Gặp ở cầu thang nhà ăn nhé. 】
Lúc Lục Hoang Chi đi đến hành lang, Triệu Dã Tức đã đứng ở đó chờ.
"Em chậm quá đó..." Triệu Dã Tức oán giận một câu, chợt bị Lục Hoang Chi kéo vào trong lòng.
"Cục cưng." Lục Hoang Chi cong eo, gác cằm trên vai Triệu Dã Tức, "Vừa nãy làm em sợ muốn chết."
Triệu Dã Tức vỗ vỗ lưng Lục Hoang Chi: "Không phải chứ, vẫn có thứ làm em sợ cơ à?"
Lục Hoang Chi vẫn còn sợ hãi trong lòng: "Đương nhiên là có rồi, em chỉ là một người bình thường mà thôi." Ví dụ như chưa chuẩn bị gì hết mà đã lật xe trước mặt ba vợ đại nhân này.
Không phải cậu sợ Triệu Quang Diệu. Chỉ là trong tưởng tượng của cậu, cậu hẳn nên mặc âu phục thắt cà vạt, mang theo quà tặng sang quý nói với Triệu Quang Diệu rằng: Con đang yêu đương với con trai ngài. Chứ không phải là đang trong văn phòng đột nhiên bị ba vợ đại nhân biết cậu gọi Triệu Dã Tức bằng vợ.
Đàn anh nhỏ nói đúng, trong chuyện gặp gia trưởng này thì nghi thức là rất quan trọng.
"Ồ, Lục Hoang Chi cực kỳ bình thường ha." Triệu Dã Tức trêu cậu, "Vậy nên rốt cuộc là chuyện gì?"
Lục Hoang Chi ngẫm nghĩ, quyết định vẫn không nói chuyện này cho đàn anh nhỏ biết. Lỡ như Triệu Quang Diệu không nhìn ra chuyện gì, nói cho đàn anh nhỏ còn làm đàn anh nhỏ lo lắng rối rắm, không cần thiết.
Vì thế Lục Hoang Chi bèn kể một câu chuyện kinh dị cũ rích: "Em vừa mới ăn một cái bánh bao nhân thịt ở nhà ăn, mùi vị không tệ lắm."
"Sau đó thì?"
"Sau đó cắn trúng một cái răng người."
Triệu Dã Tức hoảng sợ: "Thật hay giả?!"
"Giả." Lục Hoang Chi cười nói, "Anh cũng dễ lừa thật ấy."
Triệu Dã Tức trưng vẻ mặt như nhìn thiểu năng trí tuệ: "Em có bị bệnh không hả?"
Lục Hoang Chi bóp hai bên gò má có chút bụ bẫm của Triệu Dã Tức: "Triệu Chi Đào này, anh nói chuyện dịu dàng chút được không hửm? Yêu đương rồi, cũng lên giường luôn rồi. Người ta khi yêu đều là bé yêu ngủ ngon, cục cưng đi ngủ sớm chút nha, sao anh vẫn giống y trước đây vậy, chẳng có việc gì cũng oán em đôi câu? Nếu em mà ghi thù thì anh sớm bị viết đầy 99 trang rồi."
Triệu Dã Tức bị bóp chu môi lên, trông y như con vịt. Anh gian nan mở miệng: "Nói cả uổi ời, hông phải em muốn nghe mấy câu ến úa ôi à, âu phải anh không nói âu."
(Nói cả buổi trời, không phải em muốn nghe mấy câu sến súa thôi à, đâu phải anh không nói đâu.)
"Anh nói đi em nghe."
Triệu Dã Tức sửa lại lời: "Em có bị bệnh bệnh không hả?"
Lục Hoang Chi: "..."
___