Toàn Thế Giới Đồng Thời Phân Hoá

Chương 22




Chương 22: Hình như... sắp đổ rồi.

Triệu Dã Tức chỉ liếc mắt nhìn Lục Hoang Chi một cái, lực chú ý lại quay về trò chơi. Đợi anh đánh xong một BOSS nhỏ, mới phát hiện Lục Hoang Chi còn đứng ở cửa, trong tay xách theo một đống đồ, còn có Chi Chi Đào Đào mà anh thích nhất. Triệu Dã Tức liên tưởng đến nhân viên đi làm một ngày về nhà còn phải cho heo con ăn, nhưng nhân viên bình thường không đẹp trai như cậu ta.

Động tác lấy khoai của Triệu Dã Tức nhanh lên 0,5 lần, nói: "Trước đó không phải tôi đã chào cậu rồi à?"

Lục Hoang Chi nhìn gương mặt Triệu Dã Tức bị bao bọc trong nón.

"Cậu đã nói tôi có thể ở nhà cậu chơi trò chơi và ăn đồ ăn vặt," Triệu Dã Tức đánh giá nét mặt Lục Hoang Chi, "Bây giờ có cần phải kinh ngạc như vậy không. Mọe, chắc cậu không muốn báo cáo tôi xâm nhập bất hợp pháp đâu nhỉ."

Lục Hoang Chi cuối cùng cũng có phản ứng, rũ hai mắt xuống, đổi dép lê trong nhà: "Tôi vừa mới suy nghĩ một chuyện."

"Ừm? Nghĩ cái gì?"

Lục Hoang Chi đi đến bên cạnh Triệu Dã Tức, ngồi xổm xuống sờ soạng đầu Triệu Dã Tức cách một lớp nón lông nhung. "Nghĩ học trưởng sao lại... mãnh nam như vậy."

Triệu Dã Tức được hai chữ "mãnh nam" tung lên trời, quên luôn trách cứ hành vi sờ đầu của Lục Hoang Chi. "Tôi trở thành mãnh nam?" Anh nhéo nhéo cánh tay của mình, suиɠ sướиɠ nói, "Hình như cơ bắp của tôi to hơn rồi."

Lục Hoang Chi cười nhẹ một tiếng, lấy máy điều khiển từ trong tay Triệu Dã Tức ra, nhét ly Chi Chi Đào Đào vào, "Ăn nhiều một chút, lớn thêm tí nữa nhé, lúc tôi cắn anh sẽ không có cảm thấy có tội."

"Cắn cổ thôi mà cậu còn cảm thấy có tội?"

"Ừ." Kỳ thật cắn cổ còn tốt chán, chủ yếu là lúc cắn, cơ thể cậu có phản ứng. Động dục với một gương mặt học sinh cấp ba, cậu luôn cảm thấy mình là một tên cầm thú.

"Vậy cậu đừng nghĩ," Triệu Dã Tức lạnh nhạt nói, "Thêm mười năm nữa có lẽ tôi vẫn như vậy."

Khuôn mặt trẻ con của cậu được di truyền từ mẹ. Mẹ cậu sắp 50 tuổi rồi, nhưng nếu xem nhẹ nếp nhăn trên mặt thì chẳng khác gì với lúc còn trẻ.

Lục Hoang Chi nhấc mí mắt: "Tôi sẽ cố gắng thêm, thử xem có thể khắc phục chướng ngại tâm lý hay không."

"Không cần đâu, chờ ức thuốc ức chế nghiên cứu xong, tôi chẳng cần đến cậu cắn nữa." Triệu Dã Tức mở nắp ly ra, uống một hớp kem sữa to.

Buổi chiều ăn quá nhiều đồ ăn vặt, lại uống Chi Chi Đào Đào, Triệu Dã Tức tùy tiện ăn hai muỗng cơm đã buông đũa xuống. Anh thu dọn đồ ăn vặt của mình kỹ càng "Tôi về đây."

Lục Hoang Chi nói: "Có muốn cắn một cái rồi hãy về không?"

"Cậu cắn nghiện rồi đúng không?"

Lục Hoang Chi cười nói: "Tôi sợ anh lại ngủ không ngon, chạy tới gõ cửa tôi."

Nhớ lại hành vi xin cắn đáng xấu hổ vào đêm qua của mình, mặt Triệu Dã Tức nóng lên, "Kỳ dịch cảm của ông qua rồi!"

"Ừm, ngày mai đến phòng thí nghiệm kiểm tra lần nữa."

Triệu Dã Tức xách một ly Chi Chi Đào Đào còn dư lại, trả lời cho có lệ: "Biết rồi."

Lục Hoang Chi hỏi: "Anh lấy trà sữa của tôi làm gì."

"Trà sữa của cậu?"

"Tôi mua hai ly."

"Tôi cho rằng cả hai ly đều là của tôi." Triệu Dã Tức mờ mịt, "Chẳng phải cậu không thích uống đồ ngọt à?"

Lục Hoang Chi cười cười, "Bây giờ thích rồi."

"Ồ." Triệu Dã Tức trả Chi Chi Đào Đào lại, rối rắm trong chốc lát, xoay người nói: "Hai ngày này, cảm ơn cậu nhé." Nửa đêm bị anh gọi xuống giường cắn anh, hôm nay lại mang cơm và một ly Chi Chi Đào Đào cho anh, tuy rằng đều là việc nhỏ, nhưng vẫn nên "cảm ơn" một tiếng.

Triệu Dã Tức đưa lưng về phía Lục Hoang Chi, Lục Hoang Chi nhìn không thấy vẻ mặt của anh, chỉ có thể nhìn thấy mấy con bò sữa sau lưng anh.

Lục Hoang Chi khá buồn cười. Nhưng Triệu Dã Tức rất vất vả mới quyết tâm nói cảm ơn cậu, cậu không nghiêm túc một chút thì nhất định Triệu Dã Tức sẽ xù lông. "Không cần cảm ơn, việc nên làm mà." Cậu nói, "Vì nhân dân phục vụ?"

Triệu Dã Tức cười nhạo một tiếng, "Có tinh thần học hành đấy. Phải rồi, tôi tiện tay mua cho cậu một thứ, đặt ở trên bàn máy tính của cậu đó. Xem như là quà sinh nhật của cậu ha."

Triệu Dã Tức vốn không có ý định tặng quà. Cho Lục Hoang Chi quà sinh nhật thì anh có lỗi với sổ tay ghi thù 80 điều lắm. Nhưng trước đó không lâu anh đã gián tiếp khiến Lục Hoang Chi tổn thất một đôi giày chơi bóng mười mấy vạn, tuy rằng Lục Hoang Chi không nhắc việc này với anh, nhưng anh không thích nợ người ta điều gì, đành mua món quà nhỏ trị giá một vạn xem như bồi thường.

Dường như có gì đó nặng nề chạm phải lòng ngực Lục Hoang Chi. Cậu nghe thấy bản thân hỏi: "Học trưởng tự mua?"

"Cậu có ngốc không vậy, tôi bị kỳ dịch cảm làm sao ra ngoài được." Triệu Dã Tức xoa xoa lỗ tai của mình, "Tôi bảo bạn mua giúp, nhưng quà là do tôi chọn... ừm, vậy thôi nhé, bye bye." Nói xong liền vội vã chuồn đi.

Ra khỏi chung cư Lục Hoang Chi, hương bưởi nho chợt tan biến trong không khí, Triệu Dã Tức không thích ứng cho lắm.

Nếu không mua huân hương mùi bưởi nho để trong nhà đi, anh rất thích ngửi.

Lục Hoang Chi tìm được quà Triệu Dã Tức để lại —— một hộp quà vải nhung xanh ngọc tinh xảo, bên trong là một đôi khuyên tai nam màu bạch kim đơn giản trang nhã.

Lục Hoang Chi ngồi trên ghế chơi game, hơi ngửa đầu ra, nhìn khuyên tai trong tay, cảm thụ nhịp tim không thể đập chậm của mình, khóe môi cong cong, nhẹ giọng nói: "Chết tiệt."

Hình như... sắp đổ rồi.

.

Ngày đầu tiên Triệu Dã Tức quay lại sau nghỉ phép, đã bị Quan Thừa Tế gọi vào văn phòng.

"Cơ thể sao rồi?" Quan Thừa Tế hỏi.

Triệu Dã Tức dồi dào sức sống, mỉm cười lộ ra răng nanh: "Cảm ơn giáo sư quan tâm, em cũng không phải đổ bệnh, chỉ là kỳ dịch cảm mà thôi. Kỳ dịch cảm qua rồi thì không sao nữa."

Quan Thừa Tế gật đầu, không nói nữa. Triệu Dã Tức thân là học trò lớn nhất của y, có thể nhìn ra y đang do dự chuyện gì. Anh thử kêu một tiếng: "Giáo sư?"

Quan Thừa Tế nói: "Kỳ dịch cảm Omega bao lâu thì bị một lần?"

"Dưới tình huống bình thường thì 30 đến 40 ngày."

Quan Thừa Tế dùng giọng điệu giải quyết công việc: "Em cảm thấy tình trạng trước mắt của em, có thể tiếp nhận công tác dài hạn hoặc hành động bên ngoài không?"

Trong đầu Triệu Dã Tức lập tức nhảy ra mấy chữ —— phân biệt đối xử tại nơi làm việc.

Anh đương nhiên hiểu rõ, Quan Thừa Tế không phải có ý này, thầy ấy thật sự lo lắng của anh. Trước khi phân hóa thì có phụ nữ đến kỳ kinh nguyệt, trừ khi đau bụng quá mức, phần lớn mọi người đều có thể giữ vựng cương vị, sẽ không ảnh hưởng công việc. Nhưng đối với Omega mà nói, trước khi thuốc ức chế ra đời, một khi kỳ dịch cảm đến, pheromone bị mất khống chế, bọn họ cần phải thành thật nằm ở nhà hoặc đến bệnh viện, đi ra ngoài chỉ tạo thêm phiền phức cho người khác và xã hội.

Sau khi biết mình phân hóa thành Omega, Triệu Dã Tức liền biết nhất định anh phải đối mặt với vấn đề này. Cho nên anh mới hy vọng phòng thí nghiệm của Hùng Sơ Mạt nhanh chóng nghiên cứu ra thuốc ức chế, tạo phúc cho toàn thể Omega, thuận tiện đoạt giải Nobel.

Triệu Dã Tức nói: "Em cảm thấy, em có thể."

Quan Thừa Tế im lặng một lát, nói: "《 Dự án ứng đối ABO trường cấp ba 》của Lục Hoang Chi đã được thông qua, trong viện dự định trước tiên đến một trường cấp ba thực hành, ba người phái ra ngoài phải ở lại trường cấp ba, thực hành dự án."

Triệu Dã Tức suy nghĩ một chút, trước mắt mọi người trong bộ phận đều có hạng mục trong mình, chỉ có anh, Lục Hoang Chi, Bộ Thuần Trai và Cung Câu Nhân vẫn chưa có nhiệm vụ hành động bên ngoài. Nghe ý Quan Thừa Tế, có lẽ là muốn lấy ra ba người trong bốn ngươi bọn họ.

... Cái này còn phải chọn nữa à? Lục Hoang Chi là Alpha, còn là người đưa ra dự án, chắc chắn phải đi; Bộ Thuần Trai và Cung Câu Nhân đều là Beta không phân hóa, không có kỳ dịch cảm quấy rối. Người bị loại ra, chỉ có thể là anh, một Omega.

Triệu Dã Tức mang tâm trạng nặng nề. Quan Thừa Tế nói: "Năng lực của em tôi tán thành. Chỉ là trường trung học được chọn có hơi xa, tài nguyên chữa bệnh có hạn. Lần hành động bên ngoài này ít nhất phải ba tháng, tôi không thể không suy xét tình trạng cơ thể của em."

Triệu Dã Tức cực kỳ không cam lòng. Nếu lần đầu tiên anh thỏa hiệp, sau này chắc chắn vẫn phải thỏa hiệp vô số lần. Anh không chấp nhận được.

Anh đột nhiên nghĩ đến, có lẽ Quan Thừa Tế vẫn chưa biết nghiên cứu mới nhất ở phòng thí nghiệm của Hùng Sơ Mạt.

Triệu Dã Tức hỏi: "Giáo sư, Lục Hoang Chi sẽ đi đúng không?"

Quan Thừa Tế nói: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sẽ đi."

"Nếu cậu ta đi, em cũng có thể đi." Triệu Dã Tức nói, "Cậu ấy có thể giúp em giải quyết vấn đề kỳ dịch cảm."

.

Trong toilet nam, Lục Hoang Chi đang cúi đầu rửa tay, nhìn trong gương thấy Cung Câu Nhân đang đi đến.

Cung Câu Nhân mở vòi nước bên cạnh Lục Hoang Chi: "Khuyên tai mới không tồi."

Lục Hoang Chi lười nói chuyện. Cậu vốn không phải người thích nói nhiều, trong văn phòng 90% đều là nói chuyện với học trưởng ở đối diện, còn lại 10% thì giao lưu công việc là chủ yếu.

Cung Câu Nhân đã quen Lục Hoang Chi lạnh lùng. Theo hắn thấy, nam thần nên giống như Lục Hoang Chi, thế mới có thể khơi gợi ham muốn chinh phục của người khác.

"Hôm nay danh sách công tác có lẽ phải phát xuống." Cung Câu Nhân nói, "Tôi cảm thấy chúng ta nên thêm wechat nhỉ."

Lục Hoang Chi nói: "Tại sao."

Cung Câu Nhân cười nói: "Phương tiện liên lạc."

Lục Hoang Chi rút một tờ khăn giáy ra lau tay, "Có chuyện công việc thì thảo luận trong nhóm."

"Tôi nên lập một nhóm nhỏ đúng không?" Bộ Thuần Trai nói, "Chỉ ba người chúng ta."

Lục Hoang Chi tập mãi thành quen: "Anh lại đi vào khi nào đấy?"

Bộ Thuần Trai cũng tập mãi thành quen, trả lời: "Tôi đi vào chung với Cung Câu Nhân."

Lục Hoang Chi ném khăn giấy bẩn vào thùng rác: "Danh sách vẫn chưa chính thức phát xuống."

Bộ Thuần Trai nói: "Có lẽ là ba người chúng ta đó. Dù sao Tiểu Triệu cũng là Omega, công tác dài hạn đối với cậu mà nói rất vất vả."

"Anh ấy chưa nói vất vả, không cần anh nói vất vả thay anh ấy."

Cung Câu Nhân nói: "Cậu muốn xem cậu ta là một người đàn ông bình thường, việc này tôi có thể hiểu. Nhưng trên thực tế, cậu ta đã sắp không giống với những người đàn ông bình thường."

"Phải không," Lục Hoang Chi bâng quơ, "Tôi không thấy vậy."

Nếu cậu thật sự phải đi công tác ba tháng chung với Cung Câu Nhân và Bộ Thuần Trai, có lẽ cậu nên cân nhắc chuyện về nhà kế thừa gia nghiệp.

Khi Lục Hoang Chi trở lại nơi làm việc, Triệu Dã Tức đã ra khỏi văn phòng Quan Thừa Tế. Cậu có thể nhìn ra Quan Thừa Tế đã nói gì đó với học trưởng nhỏ, vẻ mặt khó chịu của học trưởng nhỏ giống y xì như cậu nghĩ.

Lục Hoang Chi xé một trang giấy trên tập, tiện tay vẽ vài nét trên giấy, gấp lại đưa cho Triệu Dã Tức.

Triệu Dã Tức ghét bỏ nhận lấy. Hơn hai mươi tuổi rồi, có cần trẻ con vậy không, có chuyện gì thì nói trong wechat không sướng à.

Thế nhưng trên giấy không có một chữ nào, chỉ có hai hình vẽ chibi đơn giản. Một bức trong đó là một người tí hon ngồi trên đùi một người tí hon khác; bức còn lại là một người tí hon nằm trên ghế sô pha, và một người tí hon khác đè lên người.

[*] Ai nhớ 2 cảnh này là chuyện gì không nè =)))

Triệu Dã Tức tức khắc ngồi thẳng người, vón giấy thành một cục ném lên người Lục Hoang Chi, lạch cạch gõ chữ trên bàn phím.

【 Là mãnh nam nhá: ???? 】

【 Là mãnh nam nhá: Thời gian làm việc, cậu vẽ truyện sếch gì đó hả! 】

【 Là mãnh nam nhá: Cậu vẽ thì vẽ đi, sao phải đưa cho tôi xem?! 】

【 Hoang: Tôi chỉ vẽ những cảnh khi tôi đánh dấu anh thôi, để lát nữa tôi sẽ báo cáo công việc cho Hùng Sơ Mạt. Anh cảm thấy là truyện sếch? 】

【 Là mãnh nam nhá: 0.0】

【 Là mãnh nam nhá: Lục Hoang Chi cậu có thể làm chuyện nào giống con người không, tôi thật sự rất phiền cậu cậu có biết không. 】

【 Hoang: Phiền tôi tốt hơn phiền chuyện khác. 】

Triệu Dã Tức ngẩn người, nhìn về phía Lục Hoang Chi. Lục Hoang Chi mang mắt kính, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn máy tính, người bình thường khẳng định không nhìn ra cậu đang làm việc riêng trong giờ làm việc.

Lục Hoang Chi đeo khuyên tai anh tặng.

【 Là mãnh nam nhá: Có ý gì? 】

【 Hoang: Ý là, bảo anh vui lên. 】

【 Là mãnh nam nhá: (ông lão xem điện thoại trên tàu điện ngầm.jpg) 】

【 Là mãnh nam nhá: Cái phương pháp dỗ người khác vui vẻ của cậu, tôi mới được chứng kiến lần đầu. 】

Nói đi nói lại, hình như anh thật sự được dỗ một chút rồi? Lục Hoang Chi nói có đạo lý, phiền cậu ta tốt hơn phiền chuyện phân biệt đối xử ở nơi làm việc nhiều.

Sau khi tan làm, Triệu Dã Tức đi với Lục Hoang Chi đến phòng thí nghiệm Hùng Sơ Mạt. Lục Hoang Chi nói: "Chuyện công tác, rốt cuộc giáo sư Quan nói thế nào?"

Triệu Dã Tức buồn bực nói: "Thầy ấy nói còn phải suy xét thêm."

"Anh rất muốn đi?"

"Đúng vậy."

"Tôi cũng muốn anh đi." Lục Hoang Chi nói, "Nhưng anh cần phải nghĩ đến vấn đề thực tế."

Triệu Dã Tức buột miệng thốt ra: "Không phải tôi có cậu sao."

Lục Hoang Chi cười nhẹ, "Anh mà có tôi cái gì, là có pheromone của tôi mới đúng."

"Đúng đúng đúng, có pheromone của cậu, kỳ dịch cảm của tôi sẽ không là vấn đề lớn."

Lục Hoang Chi hiếm thấy nghẹn lời. Trong tình huống bình thường, đều là cậu khiến Triệu Dã Tức câm nín đến mức khó thở, thế mà lần này lại đảo ngược.

"Nếu lần này tôi không đi được, sau này cũng sẽ không đi đâu được nữa." Triệu Dã Tức u buồn nhìn ra ngoài cửa sổ, "Vạn nhất thuốc ức chế cần vài chục năm mới có thể nghiên cứu ra, tôi chẳng phải sẽ ngồi trong văn phòng cả đời sao."

Lục Hoang Chi nói: "Ngày mai tôi sẽ nói với giáo sư Lương về chuyện này."

"Tìm giáo sư Lương có tác dụng à?"

"Có lẽ," Lục Hoang Chi nói, "Giáo sư Quan sẽ nghe lời thầy ấy."

Triệu Dã Tức cực kỳ nghi ngờ đối với chuyện này.

Khi hai người đến phòng thí nghiệm, Hùng Sơ Mạt đã cầm laptop chờ bọn họ.

"Tình hình hai ngày nay thế nào?"

Triệu Dã Tức nói: "Vẫn ổn, tổng cộng Lục Hoang Chi cắn em hai lần, triệu chứng của em giảm bớt không ít. Em cảm thấy hai ngày nay cũng giống như bị cảm thôi."

Hùng Sơ Mạt nhanh chóng gõ chữ: "Bạn học Lục thì sao?"

Lục Hoang Chi nhìn Triệu Dã Tức, nói: "Giống bình thường ạ."

Hùng Sơ Mạt gật đầu, bảo trợ lý đưa Triệu Dã Tức đến phòng bên cạnh kiểm tra đo lường số liệu hoocmon.

Triệu Dã Tức đi rồi, Lục Hoang Chi lên tiếng: "Một Alpha khi đánh dấu một Omega, có thể gây ra ảnh hưởng đến tâm lý và sinh lý của họ không?"

Hùng Sơ Mạt đẩy mắt kính, "Vấn đề này rất hữu ích. Em cảm nhận được gì không?"

Lục Hoang Chi suy nghĩ, nói: "Em cảm thấy Triệu Dã Tức rất đáng yêu."

Nam nghiên cứu viên không muốn lộ tên xen mồm vào: "Chẳng lẽ trước khi đánh dấu cậu không cảm thấy cậu ấy đáng yêu hả? Thật không dám giấu giếm, lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy, đã cảm thấy cậu ấy đáng yêu."

Lục Hoang Chi ngước mắt nhìn lướt qua nam nghiên cứu viên, chậm rãi nói: "Trước kia cũng cảm thấy anh ấy đáng yêu, nhưng hai ngày nay cảm thấy anh ấy... vô cùng đáng yêu. Rõ ràng em rất ghét ngọt, nhưng lại rất thích pheromone của anh ấy. Em không biết là bởi vì tác dụng phụ của【 đánh dấu 】, hay là bởi vì......" Lục Hoang Chi dừng một lát, không nói ra.

Hùng Sơ Mạt truy vấn: "Ngoại trừ đáng yêu thì còn gì khác không?"

"Không thích anh ấy bị dính mùi của Alpha khác, muốn cho cả người anh ấy đều nhuốm mùi pheromone của em." Lục Hoang Chi cố gắng lý trí nói, "Muốn bảo vệ anh ấy, chăm sóc anh ấy, thậm chí... độc chiếm anh ấy."

Hùng Sơ Mạt và nam nghiên cứu viên liếc mắt nhìn nhau, hai người đều khá kinh ngạc. Hùng Sơ Mạt nói: "Bạn học Lục, có phải em vốn dĩ đã đối với bạn học Triệu của chúng ta..."

Lục Hoang Chi cười cười, "Có thể."

Cậu vẫn luôn biết bản thân đối với Triệu Dã Tức không giống như những người khác, nhưng cụ thể khác nhau bao nhiêu, cậu vẫn chưa nghiêm túc nghĩ tới. Có một lần Hạ Ngôn Chiêu hỏi cậu có phải thích loại hình như Triệu Dã Tức không, cậu trả lời là không thích đến vậy, chỉ là cảm thấy học trưởng nhỏ rất thú vị, trêu chọc một chút thì tâm trạng sẽ trở nên tốt hơn. Nhưng hiện tại Triệu Dã Tức mang đến cho cậu, ngoại trừ tâm trạng tốt, còn có những mặt trái của cảm xúc như —— ghen ghét, lo lắng, và những chuyện bất ngờ xảy ra, khiến cậu không biết tại sao tim lại đập nhanh.

"Nhưng hình như trước kia không khoa trương như vậy." Lục Hoang Chi nói.

Nam nghiên cứu viên nói: "Loại tâm lý biến hóa này của cậu, không thể nói có liên quan đến【 đánh dấu 】. Ở rất nhiều quần thể động vật có vú cũng có loại tình huống tương tự, giống đực một khi đã để lại mùi trên người giống cái, lập tức cho rằng giống cái chỉ thuộc về riêng nó, nó cũng sẽ đuổi những giống đực khác có ý đồ tiếp cận giống cái của mình."

Hùng Sơ Mạt hỏi: "Vậy bạn học Triệu thì sao? Em ấy có nảy sinh cảm xúc gì khác với em không?"

Lục Hoang Chi nhớ lại biểu hiện hai ngày nay của Triệu Dã Tức: "Hình như có dính người hơn, em không biết có phải ảo giác của em hay không." Mặc dù nói là Triệu Dã Tức dính cậu, không bằng nói là anh ấy dính pheromone của cậu.

Hùng Sơ Mạt nói: "Cho nên,em muốn biết sự chú ý quá mức của em với bạn học Triệu có phải là do【 đánh dấu 】 mang lại không?"

"Ừm."

Hùng Sơ Mạt búng tay một cái: "Rất đơn giản, em đợi một tuần là được rồi."

Kết quả kiểm tra đo đường của Triệu Dã Tức bên cạnh đã truyền đến trên máy tính Hùng Sơ Mạt. Hùng Sơ Mạt chỉ vào số liệu đầu tiên trong đó, nói với Lục Hoang Chi: "Em【 đánh dấu 】 bạn học Triệu chỉ là nhất thời. Em xem, đây là hàm lượng pheromone Alpha trong cơ thể bạn học Triệu. Dựa theo tốc độ thay thế thông thường, một tuần sau bạn học Triệu hoàn toàn có thể loại bỏ pheromone của em trong cơ thể em ấy. Nếu như đến lúc này, em vẫn muốn bảo vệ người ta, độc chiếm người ta, thì mau chóng đi theo đuổi đi."

Nam nghiên cứu viên thương hại nói: "Tôi thấy bạn học Triệu có vẻ là trai thẳng không dễ dàng thông suốt, chúc cậu may mắn nhé."

Lục Hoang Chi: "Ha ha."

"Có điều em thật sự nhắc nhở tôi." Hùng Sơ Mạt như suy nghĩ điều gì, "Nếu hết thảy đều là vì tác dụng của pheromone, vậy bảo một Alpha đi đánh dấu một Omega không quen biết, thậm chí là ghét người đó, vậy ý muốn bảo vệ, du͙ƈ vọиɠ độc chiếm này còn có thể xuất hiện hay không?"

Nam nghiên cứu viên nói: "Muốn đưa ra kết luận, chúng ta cần thêm nhiều người tình nguyện nữa, dưới tình huống biết trước nguy hiểm, tự nguyện phối hợp tiến hành thực nghiệm đối chiếu với chúng ta."

Tư duy Lục Hoang Chi không cùng một kênh với hai vị nghiên cứu viên, cậu nghĩ đến một vấn đề. "Hai người vừa mới nói, cắn tuyến thể chỉ là 【 đánh dấu tạm thời 】, vậy thì có【đánh dấu vĩnh viễn】không?"

"Tôi nghĩ là có." Hùng Sơ Mạt nói, "Omega ngoại trừ tuyến thể trên cổ, thật ra còn có một nơi trong cơ thể nữa, có thể tiếp nhận pheromone Alpha, và sẽ vĩnh viễn giữ lại. Nhưng tôi vẫn chưa có chứng cứ chứng minh suy đoán của tôi, không thể nói trước được."

Nam nghiên cứu viên nói: "【 Đánh dấu vĩnh viễn 】là nói, Omega không thể rời khỏi pheromone của Alpha cả đời."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Đàn em Lục rơi vào tay giặc, đúng là chuyện vui mà!