Toàn Thế Giới Đều Vì Ta Mà Tranh Giành Tình Cảm

Chương 8




Hậu trường.

Tống Nghiên mới từ sân khấu xuống, La Kiệt Linh liền nhảy dựng lên, dũng mãnh chạy tới ôm lấy cậu:

"Ngọa tào a! Người anh em, cậu làm cách nào vậy?? Điệu nhảy kia thật quá xuất sắc rồi! Cậu được lắm! Như thế nào làm được!"

"Giám khảo cùng với 300 người xem, 189 phiếu đều cho cậu! Trực tiếp làm lơ giám khảo xông lên hạng nhất! Xấu xa xấu xa a!"

Sau khi cảm thán, hạ giọng, trộm ở bên tai cậu: "Ha ha ha ha ha cậu có nhìn thấy biểu tình của Ngụy Tử Dương không? Giống y chang như ăn phân!! Tôi nhìn thật con mẹ nó sảng khoái! Sau khi kết thúc lão tử muốn xem đoạn này cả trăm lần luôn ha ha ha!"

Tống Nghiên vẫn là có chút ngốc, để mặc cho hắn ba hoa chích chòe ôm trái vỗ phải.

Qua một lúc lâu, cái tên La Kiệt Linh ba hoa đủ rồi, khuôn mặt mới hưng phấn: "Tới, phỏng vấn một chút, giờ này khắc này có cảm tưởng gì?"

Tống Nghiên trầm mặc một lát: "...... Đói bụng."

Tống Nghiên là thật sự đói bụng.

Trước khi lên sân khấu, giám chế cố ý dặn dò bọn họ, ngàn vạn lần ăn ít thôi, nếu không khi quay hình sẽ rất khó coi.

Sau đó......

Cậu cũng chỉ ăn ba chén cơm mà thôi.

Mới vừa nói xong, La Kiệt Linh liền nghe được bụng cậu lộc cộc một tiếng vang lớn.

La Kiệt Linh: "......"

Ngoại trừ vài câu nói khẽ phun tào Ngụy Tử Dương lúc nãy, toàn bộ màn đối thoại của hai người đều được camera ghi lại rồi phát lên.

Mọi người đã cười điên rồi:

【 ha ha ha ha ha thực xin lỗi tôi thật muốn cười!! Tống Nghiên quá đáng yêu ha ha ha 】

【 tôi thế nhưng ở trong một chương trình tuyển chọn thần tượng nghe được thanh âm ùng ục đói bụng của tuyển thủ, là có bao nhiêu đói a 】

【 thời điểm Tống Nghiên thăng cấp, tôi cảm động đến muốn khóc, hiện tại...... Ha ha ha cười chết tôi rồi 】

【 có ai chú ý tới biểu tình Ngụy Tử Dương? emmmmm...... Âm trầm? Tóm lại một lời khó nói hết a 】

【 thêm nữa, nhìn quá không thoải mái! Ngược lại Tống Nghiên, toàn bộ hành trình ngốc ngốc, nhìn La Kiệt Linh vò đầu cậu ấy, tôi cũng muốn vò vò a ha ha ha 】

【 a a a Tống Nghiên thật manh! Trời ơi, mới một giây đồng hồ trước tôi còn phun tào tổ tiết mục, một giây sau lúc Tống Nghiên vừa lên sân khấu tôi liền không chịu được a 】

【 chị cũng vậy! Vì Cảnh ca mà đến, kết quả lại bị tiểu khả ái làm cho mê đắm, vừa soái lại vừa đáng yêu! 】

Phương Phương ngồi ở trước máy tính, một bên cùng nhóm chị em giao lưu, một bên mở kênh khoai lang đỏ TV xem phát sóng trực tiếp.

Nhớ tới biểu tình vừa mới nói đói bụng kia của Tống Nghiên, cô liền nhịn không được muốn cười.

Những trận đấu kế tiếp, liền bắt đầu nhàm chán.

Tuyển thủ biểu hiện giống nhau, ngẫu nhiên có một hai người giỏi, nhưng cũng không làm cho người ta kinh diễm.

Còn may là cảnh quay của Cảnh Dư rất nhiều, tuy rằng hắn cơ hồ không nói chuyện, nhưng chỉ cần ngồi ở đằng kia, mọi người liếm nhan sắc cũng thấy đủ rồi a.

Một bên cùng hội chị em liếm liếm dung nhan Cảnh Dư a a a, chờ đến khi chương trình kết thúc, Phương Phương nhớ tới cái bụng thầm kêu của tiểu ca ca tuyệt mỹ kia, không nhịn được, lại mở ra xem lại phân đoạn đó.

Không chỉ xem lại cảnh đó, còn xem đoạn Cảnh Dư tươi cười, xem tận năm lần.

Đặc biệt ma tính.

Xem xong video, Phương Phương còn có chút chưa đã thèm, vào phần video của 《Trại Tập Trung Idol》, đem đoạn video có Tống Nghiên xem qua một lần, sau đó...... Liền kinh hãi.

Thân thể cứng đờ này, vũ đạo không vào nhịp này là Tống Nghiên??

Tuy rằng như thế, nhưng giá trị nhan sắc vẫn khiến Phương Phương chịu thua.

Cô cảm thấy Tống Nghiên chỉ cần đứng một chỗ không cần làm gì cả, chỉ bằng gương mặt này liền có thể!

Càng không nói tới tiến bộ lớn như vậy!

Điều này làm cho cô có chút chờ mong kỳ phát sóng tiếp theo.

Phương Phương hưng phấn mà chạy đến Weibo, tìm tên Tống Nghiên, chuẩn bị chào đón một đợt khen tràn ngập sóng gió, vừa thấy số lượng fans, liền sửng sốt.

Cái gì!

Tống Nghiên sao chỉ có 800 fans??

Đúng vậy, cô không nhìn lầm!

Không phải tám vạn cũng không phải 8000, mà là 800!!

Thật không dám dấu diếm, những người cô theo dõi đều hơn hai vạn fans!

Tống Nghiên mới 800......

Thật sự là quá đáng thương! Ô ô ô ô ô!

Weibo là mới mở chưa được bao lâu, chỉ có hai bài post, một cái là chúc mọi người tốt lành, một cái là poster của chương trình.

Phương Phương click mở ra.

Rác rưởi!!

Phối màu rác rưởi! Kết cấu rác rưởi! Chỉnh sửa rác rưởi!

Còn may giá trị nhan sắc của Tống Nghiên đủ ngạnh, mới hold được được tấm poster rác rưởi như vậy!

Phương Phương nhịn xuống dục vọng muốn chửi bới, chạy đến trang chủ, muốn nhìn xem hội chị em bạn dì có động thái tương tác nào không, kết quả tìm kiếm một hồi liền bị dọa đến nhảy dựng.

Tống Nghiên thế nhưng không có một một nhóm chat lớn nào!!

*Mình không rành về Weibo cho lắm, nên có sai sót gì mấy bạn thông cảm nha.

Phương Phương: "......"

Quá đáng thương!!!

Một tuyệt thế đại soái ca như vậy, sao thảm thế chứ, khiến cho phường nhan khống là Phương Phương tuyệt đối không thể nhẫn nhịn!

Cô đau lòng trực tiếp vén tay áo, tự mình ra trận, bắt đầu điên cuồng chỉnh sửa lại tấm poster, tốn hai tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng tạo ra một hình ảnh vừa lòng, cô tiến hành đem tấm hình đã chỉnh sửa post lên, thuận tiện tag tên # Tống Nghiên.

Phương Phương trực tuyến: 【# Tống Nghiên # tuyệt thế mỹ thiếu niên mới phát hiện được! Khuôn mặt tuyệt mỹ như vậy, ta tuyệt đối không cho pháp kẻ nào phớt lờ! [ hình ảnh ]】

Sau đó, bắt đầu chọc chọc chờ đợi.

Đợi hơn nửa ngày, lại không có hồi âm, trong lòng Phương Phương có chút lạnh.

Cô tốt xấu cũng coi như là một fan trung thành lâu năm của Cảnh Dư, mỗi lần post lên thứ gì, có hằng hà sa số các fans nhỏ hóng tin tức, thật lâu rồi không có cảm giác hèn mọn không được ai để ý này.

Càng chưa nói đây là bức hình tiêu tốn hết hai giờ tâm huyết của cô a!

Hoàn toàn ăn khớp với khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ kia của Tống Nghiên nữa chứ!

Quả thực là cực phẩm trong cực phẩm mà!

Thế nhưng không ai thưởng thức??

Phương Phương chính là ủy khuất, đột nhiên nghe được âm thanh Weibo nhắc nhở, cô nhanh nhanh mở ra, mục bình luận nhiều ra năm cái, xuất phát từ một cái ID.

Nhãi con là giỏi nhất: 【 a a a ta liếm! 】【 nhãi con quá soái!! 】【 thanh máu đã bằng không!! 】【......】

Ngữ khí của người chị em này, làm tinh thần Phương Phương tức khắc tỉnh táo.

Click mở trang chủ của người này xem một chút cái, nha a, là người mới.

Thật vất vả mới chờ được một người, Phương Phương lập tức nhéo nhéo: 【 chị em tốt! 】

Cảnh Dư nhìn "chị em tốt" chân thật tình ảm trên màn hình, trên mặt không có chút nào xấu hổ, chỉ click mở tấm poster mới ra lò, trầm mê mà thu hút.

Cuối cùng, bắt đầu chat với người bạn trên mạng "Phương Phương tại tuyến đồ" này: 【 cô có muốn kinh doanh không? 】

Phương Phương: 【? 】

Cảnh Dư: 【 trong tay tôi có sơ đồ trang web của Tống Nghiên, có thể pa không? Báo cái giá đi. 】

Phương Phương: 【 sơ đồ trang web? Cô ở trường quay sao?? 】

Cảnh Dư: 【 ân, chọn nó không? 】

Phương Phương: 【 chọn! 】

Bất quá...... Chị em này, sao đột nhiên cao quý lãnh diễm như vậy chứ?

Cảnh Dư: 【 báo cái giá đi. 】

Phương Phương: 【 không cần tiền, nhưng tác phẩm đã chỉnh sửa qua phải để tôi đăng Weibo! 】

Cảnh Dư: 【 đăng Weibo làm gì? 】

Phương Phương: 【 để kêu gọi các fans a! Ai, nhân khí của tiểu ca ca hiện giờ không tốt, phải phát triển thật tốt mới được. Kỳ thật nếu có tiền, có thể hỗ trợ cho việc quảng bá hơn nữa, chỉ tiếc tôi là một sinh viên nghèo, chỉ có thể hỗ trợ kỹ thuật thôi. 】

Cảnh Dư nhìn màn hình như suy tư điều gì, hắn ngày thường không quá quan tâm lượng fans gì đó, mơ hồ biết được hình như mình có rất nhiều fans, thế nhưng, Yêu Vương bé con......

Yêu Vương bé con vĩ đại thế nhưng lại không có fans nào a?

Sao lại có thể như vậy!!!

Cảnh Dư cau mày: 【 xây dựng! 】

Phương Phương: 【? 】

Cảnh Dư: 【 cần xây dựng một hình ảnh tốt nhất cho bé con!! Cần bao nhiêu tiền, đưa số tài khoản cho tôi! 】

Hai phút sau, Phương Phương nhìn thấy tài khoản của mình nhiều thêm mười vạn, tay thong thả mà run run một chút.

Ngọa tào a, đây là loại nhà giàu gì thế!!!

Cảnh Dư: 【 đủ không? 】

Phương Phương quỳ xuống phi thường tiêu chuẩn: 【 đủ rồi ba ba 】

Cảnh Dư cao quý lãnh diễm như cũ: 【 đừng quên quảng bá đó 】

Hai giờ sau, Cảnh Dư vui vẻ mà ôm màn hình poster của bé con, bắt đầu vui sướng làm chó liếm màn hình......

Sau đó vui sướng ngủ, chuẩn bị nghênh đón ngày mới hoàn hảo hơn với bé con.

Ngô đạo giờ phút này cũng phi thường sung sướng.

Tỷ lệ xem cùng tương tác trong đêm nay thật đáng kinh ngạc, đặc biệt trong lúc nhóm ba biẻu diễn, giá trị đạt đến đỉnh cao.

Trong group lão bạn học, mọi người sôi nổi chút mừng, chỉ có lão Tiền Ba chết tiệt kia cũng không tên một tiếng.

Nói vậy là đang tức giận không nhẹ ha ha ha!

Đại khái là nhín nhịn quá rồi, hơn nửa ngày, Tiền lão nhân rốt cuộc chậm rì rì mà ra tới: 【 chúc mừng a, lão Ngô. 】

Ngay sau đó, 【 lão bạn học, kỳ này có Cảnh thiên vương tọa trấn, nói vậy kỳ sau cũng không kém đâu ha, ha hả a 】

Cái lão họ Tiền chết tiết này!

Một câu liền đem tâm sự của hắn khui ra.

Ngô Bân tức giận đến ngứa răng.

Người hướng dẫn cho kỳ sau, thật là vấn đề làm người ta đau đầu a.

Chẳng lẽ có thể hy vọng vận khí tốt như vậy xuất hiện lần nữa, lại có một siêu sao từ trên trời rơi xuống sao?

Ai, đầu đau quá.

Ngô Bân ôm đầu, lăn qua lộn lại mà rối rắm cả một đêm, sáng sớm hôm sau, cùng với hai quầng thâm dưới mắt xuất hiện ở công ty.

Vừa đến dưới lầu, liền nhận được một chiếc điện thoại.

Sau đó hắn liền không bình tĩnh: "Cái gì? Dụ ảnh đế??"

Hắn lắp bắp, "Dụ ảnh đế muốn, muốn tới làm, làm người hướng dẫn sao???"

Bên kia điện thoại nói vài câu, Ngô Bân lập tức nhảy dựng lên: "Đùa cái gì đó! Đã, đã ở đây rồi sao???"

Hốt hoảng cúp điện thoại, Ngô Bân ngây ngốc mà hướng vào văn phòng.

Nhất định là ngủ không ngon, sinh ra ảo giác rồi.

Vâng, không sai!

Hắn máy móc mà đi vào văn phòng, qua chỗ ngoặt, liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đĩnh bạt đứng ở góc tường.

Cầm di động, lọt vào mắt hắn.

Ngô Bân dung mãnh ngã gục.

Nghe được động tĩnh, người đàn ông quay đầu lại, thong dong đi tới, lộ ra bóng hình anh tuấn khắc sâu.

Chắc là tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt, trước mắt có chút tối đen.

Thanh âm trầm thấp, mang theo đạm cười: "Sớm, Ngô đạo."

Ngô Bân: "&¥......#%......"

Hắn đứng như trời trồng, duỗi tay, tát cho mình một cái thật mạnh.

Bang!

Tốt, xác nhận.

Không phải nằm mơ!