Toàn Thế Giới Đều Vì Ta Mà Tranh Giành Tình Cảm

Chương 61




Tống Nghiên cảm thấy làm một con chó quá khó khăn.

Đặc biệt là cái chân của cậu vừa ngắn lại vừa nhỏ......

Nghiêng ngả lảo đảo bước đi hai bước, chân trợt xuống, bịch một tiếng té trên mặt đất.

Đây là...... Bị ngã lần thứ mấy rồi?

Quả nhiên, tối hôm qua không nên mơ thấy bị ngã!

Cặp chân dài của Lục Trăn tách ra, ngồi xổm ở bên cạnh, nhìn cục bông trắng lông xù xù ra sức dằn vặt chính mình, lăn lộn mười tới phút, đại khái mới đi được hai bước.

Hắn rũ mắt nhìn cậu, đạm thanh hỏi: "Thật không cần tôi hỗ trợ?"

Tống Nghiên rất có cốt khí mà lắc đầu, bộ lông tuyết trắng của cái đầu nhỏ cũng theo đó mà run run lên.

Không cần!

Nói là hỗ trợ, kỳ thật chính là ôm!

Cậu đường đường là một đấng nam nhi, như, như thế nào có thể để cho người khác ôm.

Còn chưa đủ xấu hổ sao!

Hơn nữa, nhiều con chó có thể đi rất tốt mà, sao tới cậu liền không được?

Ngay cả Corgi cũng chạy rất nhanh đó.

Chân cậu, như thế nào lại so với......

Tống Nghiên cúi đầu liếc nhìn, trái tim nháy mắt nguội lạnh một nửa.

Không thể nào, ngay cả Corgi cũng không bằng??

Cậu nhận lệnh nhắm mắt lại, lại lần nữa lên tinh thần, móng vuốt nhỏ búng búng hai lần, thật vất vả mới lật thân đứng lên, đi chưa được hai bước, lại lần nữa ngã nhào xuống đất.

Tống Nghiên: "......"

Quá khó khăn ô ô.

Cậu quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy người nào đó rất sạch sẽ với ống quần thẳng tắp, nội tâm kịch liệt giãy giụa mấy giây, cuối cùng cũng xác định hiện thực mà cúi đầu.

Ôm thì ôm đi, dù sao thân đều đã...... Phi!

Trong tầm mắt Lục Trăn, cục bông trắng mềm oặt nằm trên mặt đất, lắc lắc hai móng vuốt, tròng mắt đen bóng bẩy lộ ra thần sắc xoắn xuýt, một lát, cục lông trắng nhỏ lấy hết can đảm, bò dậy từ trên mặt đất.

Sau đó, lung lay mà đi tới chỗ Lục Trăn, duỗi ra hai cái móng vuốt ngắn ngủn.

Lục Trăn nhìn cậu, cong môi: "Muốn ôm?"

Tống Nghiên yên lặng hạ thấp đầu nhỏ, yếu ớt: "Ngao ~"

Lục Trăn duỗi tay, ngón tay cái tách ra khỏi bốn ngón còn lại véo vào cái chân ngắn kia, tay kia nâng lên cái mông tròn vo.

Hơi hơi dùng sức, ôm lên.

Tống Nghiên đóng băng hoàn toàn rồi, cái mông bị một bàn tay to nâng lên lại cảm thấy thoải mái ấm áp......

Mà điều kiện tiên quyết là phải vứt bỏ cái cảm giác xấu hổ kia.

Cậu trong lòng mình đang chỉnh đốn lại tư tưởng công tác, đột nhiên, một âm thanh lớn "Ùng ục" toát ra từ cái bụng tròn.

Tống Nghiên: "......"

Lại càng thêm xấu hổ!!!

Lục Trăn nhìn Tống Nghiên dùng sức vùi mình vào ngực hắn, tựa như một con đà điểu, quay mắt đi, nén cười an ủi cậu: "Cũng sắp 10 giờ rồi, đói cũng thật bình thường."

Cẩn thận đem tiểu gia hỏa đặt lên bàn ăn, Lục Trăn liếc nhìn, sợ cậu ngã xuống, quay trở lại phòng ngủ lấy cái lưới bóng bàn, kẹp ở ven bàn ăn: "Muốn ăn cái gì?"

Tống Nghiên chống đầu nhỏ nghĩ nghĩ, đột nhiên nhìn thấy trên bàn có mấy viên Ferrero, hai mắt cậu sáng rực lên, vui sướng mà vươn móng vuốt, mắt thấy sắp chạm đến rồi, lại xuất hiện một bàn tay to ngăn cách giữa chân cậu và chocolate.

Thanh âm nhàn nhạt của Lục Trăn vang lên bên tai cậu: "Cái này em có thể ăn sao?"

Tống Nghiên nhanh chóng gật đầu.

Có thể nha có thể nha!

Ngày hôm qua cậu còn ăn mấy viên mà!

Lục Trăn không để ý tới tới cái gật đầu như gà mổ thóc, cầm điện thoại gõ gõ mấy chữ.

Tống Nghiên vươn cổ ra, thăm dò nhìn một cái.

Trong ô tìm kiếm hiện lên mấy cái chữ to —— chó có ăn chocolate được hay không.

Tống Nghiên: "Ngao ngao ngao!"

Không phải, ai là chó chứ!

Lục Trăn nhìn kết quả, ngón tay hơi cong, nhẹ nhàng vung lên, những viên chocolate lộc cộc lộc cộc lăn xa......

"Không thể ăn cái này." Hắn nghiêm túc nói.

Tống Nghiên: "......"

Hắn đứng dậy vào nhà bếp, cầm cái chén nhỏ, suy nghĩ một chút, Tống Nghiên như bây giờ hình như sử dụng chén không quá tiện, dùng đĩa chắc được hơn.

Quay đầu nhìn lại lần nữa, nhìn thấy cục bông trắng đang khoa tay múa chân, bèn chọn cái đĩa nhỏ nhất.

Rót sữa bò: "Trước uống cái này đã."

Thấy cậu tức giận dẩu mông lên, Lục Trăn nhẹ giọng dỗ dành, "Sữa bò cũng rất ngon mà, ngọt ngào."

Tống Nghiên do dự một chút, cúi đầu ngửi ngửi, một hương vị thơm ngọt của sữa bò phiêu vào mũi, cậu chỉ rối rắm 0.01 giây liền quyết đoán cúi đầu, vùi đầu nhỏ vào cái đĩa chỉ to hơn cái đầu cậu có chút xíu, vui sướng mà liếm liếm sữa bò thơm ngào ngạt.

Không bao lâu sau đã đem đĩa sữa bò liếm sạch sẽ.

Ngẩng đầu, đang muốn lấy móng vuốt gọi Lục Trăn, ám chỉ hắn muốn uống thêm chút nữa, lại phát hiện ——

Hơ, cậu, đôi mắt cậu làm sao vậy!

Sao không nhìn thấy gì hết!

Lục Trăn nhìn khuôn mặt của cục bông trắng phủ đầy sữa bò, thậm chí ngay cả đôi mắt cũng không mở ra được, bèn rút một mảnh giấy ra, "Đừng nhúc nhích."

Hắn buồn cười mà duỗi tay, lau sữa bò trên khuôn mặt mũm mĩm của cục bông trắng, "Uống chậm thôi."

Bàn tay to ấm áp véo lấy cái cằm thịt đô đô của cậu, dùng khăn giấy khô ráo mà lau qua khuôn mặt đầy sữa, động tác thực nhẹ, gương mặt, cằm, mí mắt...... Mỗi một nơi rất nhỏ đều không bỏ qua.

Tống Nghiên bình tĩnh nhìn nam nhân trước mặt.

Cậu giống như từ trước đến nay đều chưa từng nhìn qua Lục Trăn rõ ràng vậy đâu.

Làn da thực trắng, phiếm sắc lạnh, mặt mày nhàn nhạt, thần sắc lại rất ôn nhu.

Ngũ quan lập thể thâm thúy, đường nét quai hàm mỏng và căng chặt.

Ở giữa cổ, cái nơi nổi lên yết hầu đặc biệt rõ ràng, có vẻ rất gợi cảm.

Xuống chút nữa, là cổ áo sơ mi hơi mở rộng, xương quai xanh hơi lộ ra rõ ràng.

Tống Nghiên liếc nhìn nhiều hơn, ngượng ngùng mà vùi đầu, theo tầm mắt mình nhìn xuống.

Sau đó......

Cậu nhìn thấy một cái bụng lông trắng nhu nhu, cùng với thằng em trai có chút xíu.

Nhỏ quá!!

Cư như hạt đậu nành!

Cậu cúi đầu là có thể nhìn thấy rõ ràng, rồi Lục Trăn......

Tống Nghiên ngẩng đầu nhìn Lục Trăn cách mình chưa tới hai mươi cm, hai chân sau co rụt lại, nhanh chóng kẹp chặt mông mình.

Lục Trăn nhìn cục bông trắng cố sức tránh thoát ra, vèo một chút, cái bụng mềm mại siết chặt trên bàn ăn, "Làm sao vậy?"

Cục bông trắng vươn móng vuốt, miếng đệm thịt dính vài giọt sữa còn lại trong đĩa, gian nan viết hai chữ trên bàn ăn.

Quần...... Áo.

Lục Trăn nhìn cậu: "Muốn quần áo?"

Tống Nghiên gật gật đầu.

Đúng rồi đúng rồi!

Ở truồng thật thiếu văn minh nha!

"Ừm." Lục Trăn lại đổ một ít sữa bò vào đĩa, "Ăn no cái đã."

Không biết có phải do kích thước cơ thể bị nhỏ lại hay không, lượng ăn uống của Tống Nghiên không giống như trước đây, mới chỉ có uống hai đĩa sữa bò mà thôi, cái bụng xẹp lép lập tức căng phồng lên, còn thực thích ý mà ợ một cái.

Nghĩ như vậy...... Biến thành chó cũng không phải là quá xấu.

Ít nhất là tiết kiệm tiền không phải sao?

Tống Nghiên đang tìm kiếm một góc độ nhỏ nhoi nào đó, nỗ lực an ủi chính mình, điện thoại ting ting vang lên vài tiếng, cậu nhìn qua, thì ra là điện thoại của cậu.

Duỗi móng hai lần đẩy đẩy về phía Lục Trăn.

Lục Trăn gật đầu nhìn màn hình, giương mắt: "Mật khẩu?"

Tống Nghiên ở trên bàn viết bốn con số, Lục Trăn nhìn một cái, cười rộ lên: "2020?"

Tống Nghiên điên cuồng gật đầu.

Ừm ừm ừm!

Sau đó, vươn cổ liếc nhìn giao diện điện thoại.

Bàn tay to của Lục Trăn vòng qua bộ ngực mềm mại của cậu, nhẹ nhàng đem cục bông trắng chỉ lớn hơn hai bàn tay ôm đến bên cạnh mình, mở điện thoại ra.

Là tin nhắn trong WeChat, đến từ nhóm săn hàng khuyến mãi.

Chú Tằng: 【 mua đồ ăn mua đồ ăn, hôm nay siêu thị giảm giá củ cải, 2 mao tiền một cân! 】

Dì Lưu: 【 vẫn là chỗ cũ, gặp nhau ở cổng tòa nhà 6 】

Dì Lưu: 【@ Tống Nghiên, Nghiên Nghiên, con đâu? 】

Tống Nghiên lúc này xem tin nhắn lệch qua cánh tay của Lục Trăn, miếng đệm thịt nho nhỏ lắc lắc cổ tay của hắn.

Lục Trăn bị cậu cù lét đến phát ngứa, trở tay nắm lấy đệm thịt của cậu: "Tôi biết."

Ngay sau đó tay phải chọc vài cái: 【 hôm nay có việc, không đi 】

Giọng điệu này, quá cứng ngắc rồi!

Tống Nghiên nóng nảy, dùng móng vuốt ở trong lòng bàn tay hắn vẽ cái "~", lại kịch liệt lay động cánh tay hắn.

Lục Trăn: "......"

Hắn trầm mặc một lát, chậm rãi gõ ra một biểu tượng không liên quan gì tới cuộc sống của hắn: 【 hôm nay có việc ~】

Tống Nghiên hơi hơi vừa lòng, cổ vũ hắn không ngừng cố gắng.

Lục Trăn nhớ lại giọng điệu của Tống Nghiên, ngay sau đó đánh ra ba chữ: 【 không đi nha ~】

Lúc này, Tống Nghiên hoàn toàn vừa lòng.

Ngược lại là Phương Phương ở đầu kia điện thoại, thiếu chút nữa khóc lên tiếng.

Mẹ nó cố tình là Lưu nữ sĩ còn ở bên cạnh bổ đao: "Hazz, ngày hôm qua bà đây liều mạng túm cô thì cô không đi, hôm nay không cơ hội? Trách ai được?"

Phương Phương:...... Ô ô ô.

......

Ngoại trừ tin nhắn từ nhóm săn hàng khuyến mãi, trong điện thoại còn có hai tin nhắn WeChat.

Là người đại diện Võ ca gửi tới.

【 Tống Nghiên, đừng quên chiều nay tới công ty một chuyến đó 】

【 nói chuyện hợp đồng mới 】

Tống Nghiên mới nhớ tới mấy ngày trước nghe Võ ca nói buổi gặp mặt ngay hôm nay.

Công ty quản lý đã đổi ông chủ và cần phải ký lại hợp đồng, hôm nay cùng với Võ ca thương lượng về hợp đồng công việc, rồi sau đó tới tổng công ty ký tên.

Nhưng, bộ dạng quỷ quái này của cậu, đi như thế nào được!

Nếu như...... Cậu vẫn luôn như vậy, thì phải làm sao bây giờ!

Tống Nghiên đang vô cùng uể oải liền được một bàn tay ấm áp ôm lấy, thanh âm trầm thấp của Lục Trăn vang lên bên tai cậu, nhàn nhạt, lại khiến người an tâm: "Đừng lo lắng, tôi đã trả lời hắn, chờ em khỏe lại rồi đi đàm luận."

Tống Nghiên thở phào một hơi, tựa vào ngực nam nhân, cái đầu nhỏ chôn trong lồng ngực của hắn vui sướng mà cọ cọ.

May mà có Lục Trăn nha.

-

Buổi chiều, cửa tiệm cho thú cưng.

Lục Trăn dùng áo sơ mi bọc quả cầu trắng lại, ôm ở trước ngực, ngẩng đầu nhìn vào bảng hiệu.

Nhấc chân, đi vào.

Lệ Lệ đang sắp xếp hàng trên kệ, con chihuahua ở bên cạnh kêu gâu gâu, cô vỗ đầu nó một cái: "Sủa cái gì thế."

Sau đó, liền an tĩnh.

Lệ Lệ cười nói: "Nha, sao hôm nay lại ngoan như vậy? Kêu im thì im liền luôn sao?"

Mới vừa nói xong, một người đàn ông bước vào cửa tiệm.

Tây trang phẳng phiu, sắc mặt đạm mạc, trong tay lại thật cẩn thận mà ôm một cục áo sơ mi nhăn nhúm thành một đống.

Ngay sau đó, một cái đầu nhỏ chui ra từ trong chiếc áo sơ mi.

To hơn lòng bàn tay một chút, nhu nhu trắng như tuyết, Lệ Lệ chỉ liếc mắt một cái và cảm thấy trái tim mình bị manh hóa.

Cô nhìn vào quả cầu nhỏ, nụ cười càng thêm xán lạn: "Xin chào, anh muốn mua cái gì?"

Người đàn ông hơi nghiêng người, nhìn về phía khu vực trưng bày quần áo, đang muốn nói chuyện, đột nhiên bị cào một cái.

Lục Trăn cúi đầu, nhìn về phía cục bông trắng: "Thích cái nào?"

Tống Nghiên nghẹn đỏ mặt:...... Không phải, cậu, muốn đi WC.

Cậu duỗi móng vuốt ra, cào cào hắn hai lần, thấy Lục Trăn còn chưa hiểu ý của mình, cậu gấp đến độ vò đầu bứt tai.

Đột nhiên, cậu bỗng dung nhanh trí.

Cơ thể nhỏ bé tròn tròn trượt xuống, sau đó, móng vuốt nhỏ bị mắc kẹt trong áo sơ mi cố gắng mò ra thăm dò.

Sau khi sờ sờ mò mẫm một lúc lâu, rốt cuộc đụng tới lưng quần của Lục Trăn, cậu không ngừng cố gắng, tiếp tục mò xuống.

Ồ, là nơi này đi?

Ân không sai, chính là chỗ này!

Tìm được chỗ cần tìm, Tống Nghiên nhấc móng vuốt lên, đệm thịt bang một tiếng vỗ xuống......

A không phải, Lục Trăn sao đột nhiên cứng đờ lại rồi?

Bàn tay ôm lấy cậu khó giải thích được mà siết chặt một chút.

Sau một lúc lâu, rốt cuộc cũng dần dần thả lỏng, tiếng nói hơi khẩn trương: "Muốn đi WC phải không?"

Tống Nghiên thở ra một hơi, nhẹ nhàng phủi phủi ở ngực hắn một chút.

Ừm ừm ừm.

Lệ Lệ đã lâu lắm rồi chưa gặp qua một tổ hợp nhan sắc đẹp đẽ như vậy.

Chủ nhân thì vô cùng đẹp trai, bé chó thì thật là dễ thương, mấu chốt là tương tác rất nhiều, ngập tràn tình yêu nha!!

Soái ca này nhìn lạnh như băng, nhưng ngữ khí khi nói chuyện với bé chó lại là siêu cấp ôn nhu.

Có lẽ vì độc thân quá lâu rồi, cô đứng một bên nghe cuộc nói chuyện lại ảo giác cảm thấy mùi của tình yêu.

Sau đó, soái ca kia ngẩng đầu, thanh âm nhàn nhạt: "Có WC không?"

Lệ Lệ nhanh chóng thu hồi tâm tư: "Có có có."

Mang theo một người một chó đi vào bên trong, chỉ vào bên cạnh nói, "Ở đây."

Ánh mắt Lục Trăn dời xuống: "Ở đây?"

Lệ Lệ cười nói: "Đúng rồi, WC chuyên dụng dành cho chó nha! Rất tiện lợi."

Nói xong, tiếp nhận cục bông trắng trong lồng ngực của Lục Trăn, bỏ vào bên trong.

Tống Nghiên bẽ mặt đứng trên bồn cầu dành cho chó: "......"

Bồn cầu cho chó???

Cậu không cần mặt mũi nữa rồi!!

Cậu vô cùng ngoan cố, nỗ lực nhịn nước tiểu của mình.

Nghẹn đến mức thân thể run lên, nhưng thủy chung vẫn không xả ra.

Lệ Lệ vui vẻ: "Thay đổi chỗ ngồi liền không tiểu được sao?"

Người đàn ông đối diện đưa tay ra, bế cục bông này lên, căng mặt: "Muốn cùng đi WC sao."

......

Trong WC của cửa tiệm thú cưng.

Lục Trăn nhìn cái bồn cầu còn cao hơn so với cục bông trắng, tự hỏi phải làm như thế nào mới có thể để cậu tiểu vào trong.

Lệ Lệ nhìn thần sắc trong mắt hắn: "Này, chuyện này đơn giản mà! Anh xi tiểu cho nó là được!"

Xi tiểu???

Tống Nghiên vừa nghe, toàn bộ thân cẩu đều cứng ngắc.

Tuyệt đối không thể!!

Cậu cọ cọ nhảy ra khỏi vòng tay của Lục Trăn trong, bang một cái té nhào trên mặt đất...... Thiếu chút nữa đem nước tiểu vọt ra rồi.

Bất quá cậu không lo lắng đến chuyện này, nhanh chóng lộc cộc bò dậy, ngậm ống quần của Lục Trăn, móng vuốt lung tung đẩy đây chân hắn, ý bảo hắn nhanh chóng ra ngoài đi.

Lục Trăn do dự nói: "Bản thân có thể tự làm?"

Cục bông trắng điên cuồng gật đầu.

Ừm ừm ừm, có thể!

Hoàn toàn không thành vấn đề!

Đi nhanh đi, bạn tốt!

Chờ đến khi Lục Trăn đi rồi, cậu nghẹn nước tiểu, run rẩy móng vuốt nhỏ, dọc theo bồn cầu nỗ lực bò lên trên, chân sau càng thêm cố gắng duỗi dài, nhón chân, miếng đệm thịt mập mạp co lại thành một nắm.

...... Rất giống một viên kẹo mềm bông gòn.

Thời gian không phụ tâm chó.

Cậu nỗ lực vài giây, móng vuốt rốt cuộc cũng mò tới nắp bồn cầu, hít một hơi thật dài, thở ra, rồi lại hít vào, thở ra...... Tống Nghiên đã chuẩn bị sẵn sàng, đột nhiên vừa giẫm lên!

......

Lục Trăn canh giữ ở ngoài cửa, liền nghe được một tiếng kêu rên.

Thần sắc của hắn hơi khẩn trương, cách cánh cửa mờ, thấp giọng: "Tống Nghiên?"

Trả lời hắn chính là một tiếng đáng thương vô cùng: "Ngao ~"

Sắc mặt Lục Trăn khẽ biến, nháy mắt đẩy cửa WC ra, nhìn vào: "......"

Một cục bông trắng trẻo mập mạp treo trên bồn cầu, cái mông nhỏ tròn vo run run lên, bốn cái móng vuốt vô lực mà quơ qua quơ lại.

Nghe được động tĩnh, hắn quay đầu, đôi mắt đen nhánh của cậu nhiễm một tầng sương mù mỏng, "Ngao ~"

Nửa phút sau.

Lục Trăn nén cười, xi xi nước tiểu từ hai cái chân mập mạp của cục bông trắng, ngồi xổm bên cạnh bồn cầu.

Tống Nghiên sống không còn gì luyến tiếc mà dựa vào người Lục Trăn, trơ mắt nhìn cột nước mãnh liệt phun ra từ người mình.

Mẹ ơi, còn phun đến rất cao.