Toàn Thế Giới Đều Vì Ta Mà Tranh Giành Tình Cảm

Chương 52




【 trăm chim vờn quanh Nghiên Nghiên quá chấn động rồi! Tôi phải xem lại mấy kỳ trước của chương trình làm bạn với động vật mới được】

【 này chị em nghe tôi đi, xem hai kỳ gần đây là được, tôi từ trước tới giờ chưa từng xem qua chương trình động vật nào như vậy nha, giống như mở ra cánh cửa thế giới mới vậy đó, tôi đã xem đi xem lại rất nhiều lần rồi! Hiện tại ngồi hóng kỳ mới nhất thôi 】

【 ngồi hóng kỳ tiếp theo +1, còn tới một tuần nữa mới được xem, quá đáng sợ đi 】

【 gõ chén ngồi chờ 】

【......】

Không hề nghi ngờ, 《 Làm Bạn Với Động Vật 》 bùng nổ.

Sau hai kỳ liên tiếp thành công rực rỡ, chương trình này có thể nhìn thấy độ hot của nó bằng mắt thường.

Trên các trang mạng xã hội, khắp nơi đều có người thảo luận nội dung của hai kỳ mới nhất này, các biểu tượng cảm xúc của các động vật trở thành tân sủng mới của giới trẻ.

Số lượng fans của Tống Nghiên đã tăng lên bảy con số và vẫn đang tiếp tục tăng cao.

App phát sóng trực tiếp rèn sắt khi còn nóng, nhanh chóng tổ chức một cuộc họp cấp cao, phát động một sự kiện dành cho sáu vị khách mời, chỉ những hội viên của app mới có thể tham gia, và những người tham gia có thể thắng được khách mời thì sẽ được xuất hiện một mình suốt mười phút trong kỳ phát sóng tiếp theo.

Còn có thể ưu tiên chọn động vật mà mình yêu thích, cùng nhau làm nhiệm vụ.

Tuy rằng biểu hiện của Tống Nghiên trong chương trình không tầm thường, nhưng rốt cuộc lượng fans trước đó rất ít.

Hơn nữa nhóm người hâm mộ đặt nền móng chiến thắng, lại không có kinh nghiệm trong việc đánh bảng, trong lúc nhất thời có chút luống cuống tay chân, Phương Phương Gia Thụy chờ suốt đêm mới tạo thành một đội nòng cốt, rốt cuộc cũng đi vào quỹ đạo.

Sáu vị khách trúng danh sách bị truy đuổi, thập phần tiếp cận.

*Không hiểu nổi thể lệ là như thế nào, mấy bạn thông cảm nha.

Trên mạng các loại hưởng ứng không ngừng, nhưng trong app chúng yêu lại muốn nổ tung.

【 đội trưởng đội chấp pháp làm sao vậy? Trời ạ, sao Tống Nghiên còn chưa bị bắt?? 】

【 đội thực thi pháp luật của chúng ta bị ăn mòn rồi sao! 】

【 ta có một suy đoán hợp lý, Tống Nghiên là con ngoài giá thú của đội trưởng, nếu không thì giải thích làm sao mà cậu ta vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật đây. 】

【 độc rồi, Yêu tộc bị độc rồi! 】

【 không có thiên lý!! Nếu Yêu Vương có ở đây, làm sao phát sinh loại sự tình này chứ! 】

【 vì cái gì bó yêu tác cũng cầm trên tay rồi, mà lại không thi hành pháp luật đi? 】

【@ đội trưởng đội chấp pháp, ra đây! Cho chúng tôi một công đạo đi! 】

【......】

Ba anh em tóc húi cua nhìn chúng yêu mắng xối xả đội thực thi pháp luật ở trên app, lâm vào trầm mặc.

Trong lòng bọn họ đều vô cùng khó chịu.

Bọn họ là đi bắt yêu mà!

Như thế nào mà mới vừa nhìn thấy Tống Nghiên, đầu đều choáng váng như vậy chứ?

Quả thực không xứng đáng với bốn từ "chủng tộc đánh nhau" này!

Anh em tóc húi cua vừa hổ thẹn, vừa hối hận, nhất thời sảng khoái khi hít hít hương thơm từ Tống Nghiên, vẫn luôn hít vẫn luôn...... A phi!

Bọn họ khiếp sợ với bản thân mình tới bây giờ vẫn còn có ý muốn hít hà, cắn chặt răng, tóc húi cua số 1 thẹn quá thành giận mà cầm quyền: "Lão đại, yêu thuật của hắn quá lợi hại rồi! Em đề nghị, lần sau lúc chúng ta đi bắt hắn, đem đồ theo che cái mũi lại! Như vậy thì sẽ không bị mê hoặc nữa!"

Số 2 thực rối rắm: "Nhưng mà bộ dáng của hắn cũng thật đáng yêu."

Số 3 đột nhiên nhanh trí: "Vậy chúng ta đem đôi mắt......"

Còn chưa nói ra chủ ý thì bị Nhậm Bạch nhíu mi đánh gãy: "Câm miệng."

Ba anh em tóc húi cua ủy ủy khuất khuất khóa chặt miệng.

Nhậm Bạch nhìn những tin nhắn của chúng yêu trong app đang tràn ngập căm phẫn, nhìn lướt qua, trực tiếp trả lời một đoạn.

【 sau khi xác minh, Tống Nghiên không có sử dụng yêu pháp, không tồn tại hiềm nghi vi phạm quy định. Mặt khác, đây là một đợt kiểm tra bảo mật được thực hiện bởi đội thực thi pháp luật, tình huống cụ thể thì sau nửa năm sẽ cho mọi người một lời giải thích. Xin đừng lan truyền những tuyên bố sai lệch. 】

Trả lời xong, hắn đối với các cấp dưới: " Có hai việc. Thứ nhất, Tống Nghiên không có bất luận vấn đề gì, không được tìm đến cậu ấy gây phiền phức, đặc biệt là mấy người các cậu."

Hắn chỉ vào mấy người tóc húi cua.

"Thứ hai, chuyện này nhất định phải giữ bí mật, không thể để cho ai khác biết đến."

Đôi mắt nhỏ của Hoàng Tam đảo lia lịa hai vòng: "Sếp à, đây là việc kiểm tra bảo mật của đội chúng ta sao?"

Nhậm Bạch đi về phía trước: "Đừng hỏi, qua nửa năm nữa các ngươi sẽ biết."

Xem trạng thái của điện hạ, hẳn là còn nửa năm là có thể biến hình, chờ đến khi biến hình thành công, đám tiểu yêu đó thấy rõ bản thể của ngài ấy, lúc đó tự nhiên cái gì cũng hiểu rõ.

"Còn có vấn đề gì sao?" Hắn nhìn bọn cấp dưới, hỏi.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Hoàng Tam yếu ớt giơ tay lên.

Nhậm Bạch: "Nói."

Hoàng Tam ngượng ngùng: "Cái kia, sếp à, chúng ta khi nào thì có thể gặp lại, khụ, Tống, Tống Nghiên?"

Hắn nói mấy lời này xong, một mảnh trầm mặc ngắn ngủi xuất hiện giữa mọi người.

Đôi mắt Hoàng Tam sáng lên, vẻ mặt đầy mong chờ nhìn về phía Nhậm Bạch.

Ba anh em tóc húi cua tuy rằng một thân đầy chính nghĩa, nhưng kỳ thật vẫn luôn trưng ánh mắt khác vọng không ngừng mà nhìn về phía hắn.

Nhậm Bạch: "......"

Hắn lãnh khốc vô tình tuyên bố một điều cuối cùng: "Thứ ba, bất cứ ai cũng không được tự ý xuất hiện bên người Tống Nghiên."

Hoàng Tam đang định lén lút tiếp cận Tống Nghiên: "!!!"

Anh em tóc húi cua: "!!!"

Nhậm Bạch cảnh cáo nhìn bọn họ vài lần, trầm ngâm một lát, lấy điện thoại xoay nửa vòng trong tay.

Mở Weibo ra, theo dõi Tống Nghiên, lại trở lại giao diện WeChat, tìm WeChat Dụ Ứng Giản: 【 giấu thật là kỹ? 】

Thoát ra, ngón tay cái tiếp túc nhấn vào điện thoại: "Lập tức triệu tập tất cả cao tầng, mở họp."

-

Tham gia xong chương trình, Tống Nghiên vội vã quay về đoàn làm phim, không biết sao lại thế này, mèo con của cậu...... Lại biến mất.

Kết hợp với những lời cáo buộc của Cảnh lão sư và Dụ lão sư, Tống Nghiên thực sự có cảm giác mình bị tra nam vứt bỏ......

Cậu thì chỉ bị tra miêu bỏ rơi thôi, nhưng Lôi Nguyên Hạo thì rất thê thảm.

Không biết sao lại thế này, đang êm đẹp, chân lại bị gãy.

Vì thế, sáng sớm ngày hôm sau, Tống Nghiên nhìn thấy Lôi Nguyên Hạo bị gãy chân đang ngồi trên xe lăn LV, một bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc mà xuất hiện ở phim trường.

Tống Nghiên lo lắng sốt ruột chạy tới: "Chân cậu bị làm sao vậy, sao lại thế này?"

Lôi Nguyên Hạo nỗ lực mỉm cười: "...... Không sao đâu."

Đâu có sao đâu, chỉ là bị ba hắn đánh gãy thôi mà.

Lôi Thắng Hổ đẩy Lôi tiểu thiếu gia, ha ha cười gượng hai tiếng: "Vết thương nhỏ, vết thương nhỏ mà thôi."

Vết thương nhỏ sao???

Tống Nghiên cúi người, rất lo lắng sờ sờ chân hắn: "Đau không?"

Ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi môi Lôi Nguyên Hạo hiện lên một nụ cười si ngốc.

Cái biểu tình này, cùng với chiếc xe lăn mới của hắn, giống như......

Ách, dù sao đi nữa thì chỉ số IQ của cậu cũng không quá cao.

Lôi Nguyên Hạo còn đắm chìm trong hạnh phúc được vương sờ chân, đột nhiên bả vai đau đớn.

Hắn quay đầu lại, lão ba đang dùng đôi mắt hổ lườm hắn.

Lôi Nguyên Hạo thực thiếu đòn mà nhướng mày, hắn đè thấp thanh âm, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được mà đắc ý: "Lão Lôi à, cái này không thê trách con đâu à nha! Con cái gì cũng chưa làm, là đích thân vương muốn sờ con!"

Lôi Thắng Hổ ghen ghét nghiến răng: "Xe lăn LV cảm giác thế nào?"

Lôi Nguyên Hạo: "?"

Bà hắn lạnh buốt: "Prada mới ra một loại túi đựng tử thi đó, hiểu biết chút đi?"

Lôi Nguyên Hạo: "......"

Có tin tức từ bên kia truyền đến, thời trang thu đông của bọn họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nói với Tống Nghiên xác định thời gian quay quảng cáo.

Sau khi nói chuyện với Võ ca, hắn đã mua vé máy bay cho Tống Nghiên trở về Bình Thành.

Trước khi lên máy bay, nhận được tin nhắn WeChat của Lục Trăn: 【 lên máy bay chưa? 】

Tống Nghiên vùi đầu, gõ gõ vài cái: 【 còn đang ở phòng chờ 】

Lục Trăn: 【 ừ, tới nơi rồi thì gọi điện thoại cho tôi. 】

Tống Nghiên: 【 hở, anh muốn đón tôi sao? 】

Bên kia không đáp lời.

Chẳng lẽ không phải?

Tống Nghiên có chút xấu hổ, nhanh nhắn lại: 【 thực xin lỗi, tôi hiểu lầm. 】

Mới vừa gửi xong, liền vang lên cuộc điện thoại: "Alo, Lục Trăn."

Một giọng nam trầm thấp dễ nghe vang lên, "Không hiểu lầm."

"Hở?"

Lục Trăn tạm dừng một giây, thanh âm trong điện thoại truyền đến lỗ tai Tống Nghiên: "Tôi đã ở sân bay."

Tống Nghiên sửng sốt: "A? Anh tại sao lại tới sân bay sớm như vậy? Là tới sân bay làm việc sao?"

"Không phải."

Điện thoại kề sát vào tai Tống Nghiên, hơi hơi tỏa nhiệt.

Như là có một dòng điện với cường độ yếu xẹt qua, ngay sau đó là thanh âm trầm thấp của nam nhân.

"Tôi đang đợi cậu." Hắn nói.