Cảnh Dư mới sáng sớm đã đến cô nhi viện, nhưng không trực tiếp đi vào.
Mà là ngồi ở trong xe, lấy di động ra...... Chụp hình.
Dụ Ứng Giản liếc hắn một cái: "Không xuống xe?"
"Ngươi xuống trước đi, góc độ này tốt, ta phải quay video, phải ghi lại nơi mà bé con lớn lên chứ." Cảnh Dư suy nghĩ một chút, ngữ khí có chút hưng phấn, "Đúng rồi, chốc nữa vào bên trong phải chụp mấy tấm, còn có thể làm thành một cái vlog."
Dụ Ứng Giản hiển nhiên cũng cảm thấy ý tưởng này của hắn thực không tồi.
Hắn nhìn kiến trúc cũ xưa trước mắt, tưởng tượng điện hạ đã từng ở chỗ này lớn lên, không tự chủ được mà hơi hơi mỉm cười: "Làm tốt rồi gửi cho ta."
Cảnh Dư: "?"
Hắn cáu kỉnh, "Mẹ nó ai muốn gửi cho ngươi! Ta đây làm ra để cho mình ta thưởng thức thôi!"
Dụ Ứng Giản căn bản không để ứng tới hắn, trực tiếp đạm cười rồi mở cửa xuống xe.
Cảnh Dư hừ một tiếng, mang kính râm vào, vô cùng cuồng túm khốc huyễn bước đi, vượt qua đằng trước hắn.
Mới vừa đẩy cửa tiến vào liền thấy một lão thái thái gầy gầy, đứng ở cầu thang, ngơ ngác mà nhìn hai người bọn họ, đôi mắt cho tới giờ còn chưa chớp một lần.
Viện trưởng tiểu lão thái thật ra muốn chớp lắm, nhưng đôi mắt lại không theo ý bà, chỉ hung hăng mà trừng mắt, phảng phất đã mất đi một công năng của mắt rồi.
Trừng mắt trừng mắt, nhìn thấy thân ảnh Cảnh Dư càng ngày càng gần, chờ đến lúc đứng trước mặt bà, tháo kính râm ra.
...... Lộ ra một đôi lạnh nhạt mắt.
Trên mặt tiểu lão thái đã cứng đờ, không chút sứt mẻ, nhưng trong lòng đã bắt đầu âm ĩ rồi thét chói tai.
A a a a a!!
Chính là gương mặt này!!
Chính là khí chất kiêu ngạo này!
Chính là idol bản mệnh bà yêu nhất đây rồi!
Thét đến chói tai, lại thấy idol bản mệnh nhìn bà chằm chằm...... Tống Nghiên bên cạnh, nhìn vài giây, trong ánh mắt toát ra một tia ngưng trọng: "Tai của cậu, sao lại đỏ vậy?"
Tiểu lão thái: "......"
Tống Nghiên: "Vừa mới —— ai da."
Cậu yên lặng liến nhìn tiểu lão thái hung hăng nhéo tai của mình, trầm mặc rồi chớp mắt: "Ngô, trong lúc ngủ, không cẩn thận đè xuống......"
Hai vị siêu sao không hề phát hiện, thậm chí bắt đầu điên cuồng não bổ.
A, bé con ngủ sẽ đè lỗ tai.
Thật đáng yêu.
Tiểu lão thái mới vừa còn đang xấu hổ, không nghĩ tới vừa nhấc mắt lên, liền nhìn thấy idol khốc huyễn cuồng bá duệ của bà, trên mặt chậm rãi hiện ra một tia...... Tươi cười?
Tiểu lão thái lắc lắc đầu.
Nhất định là bà hoa mắt!
Thanh niên cuồng dã của bà sẽ không cười!
Tống Nghiên cũng cảm thấy tâm tình của hai vị lão sư hôm nay đặc biệt tốt.
Đặc biệt là Cảnh lão sư, liên tục cầm di động quay video, nhìn thấy đồ vật của đám nhỏ thì lại càng cực kỳ hứng thú.
Bởi vậy có thể thấy được, đúng thực là một người ấm áp nha.
Nghĩ như vậy, Tống Nghiên giới thiệu càng thêm tích cực: "Chỗ này là khu vực hoạt động của viện, bọn nhỏ thường ở đây chơi đùa."
Ánh mắt Cảnh Dư sáng lên, chỉ vào cầu trượt: "Khi cậu còn nhỏ cùng từng chơi cái này?"
Tống Nghiên gật gật đầu: "Ừ!"
Cậu cong con mắt cười một cái, "Đúng rồi, cái cầu trượt này nhiều năm lắm rồi, tôi khi còn nhỏ là chơi cái này mà lớn lên, lúc đó cơ sở còn kém, chỉ một cái cầu trượt này mà chơi được rất nhiều dạng nha."
Trời ạ, bé con chơi cầu trượt!
Cảnh Dư não bổ một chút, cảm giác mình sắp khóc tới nơi vì manh manh rồi.
Hắn nhanh chóng móc di động, điên cuồng bắt đầu quay, mà con cáo già Dụ Ứng Giản, đã đem móng vuốt duỗi tới chơi cái cầu trượt mà bé con đã chơi......
Thật không biết xấu hổ!
Dạo xong khu hoạt động, Tống Nghiên lại mang bọn họ đến nhà ăn, nhất nhất tham quan từng cái một.
"Nơi này là nhà ăn, khi còn nhỏ tôi không có ăn nhiều như vậy, bằng không viện trưởng nãi nãi sợ là bị tôi ăn tới nghèo rớt mồng tơi rồi."
"Nơi này là phòng ngủ, tất cả đám trẻ sẽ cùng nhau ngủ ở đây......"
"Tôi a? Tôi lúc ấy ngủ chỗ này. Đúng đúng đúng, chính là chỗ này!"
Dụ Ứng Giản mang khuôn mặt nhất quán mỉm cười, trong lòng lại đột nhiên run lên.
Đây là, giường của điện hạ từng ngủ qua?
Vừa nghĩ tới thì đã bắt đầu nhanh chân ngồi lên giường, tận tình cảm thụ linh khí nồng đậm của Yêu Vương.
Tống Nghiên không rõ nguyên do: "Dụ lão sư, ngài...... Đây là?"
Dụ Ứng Giản dường như không có việc gì mà mỉm cười: "Có chút mệt, muốn ngồi nghỉ chút thôi."
Vừa dứt lời, liền xuất hiện một tàn ảnh ở bên cạnh.
Dụ Ứng Giản quay đầu nhìn, toàn bộ thân ảnh của người nào đó ngã nhào trên giường như con thỏ chết......
Tống Nghiên tiếp tục vẻ mặt ngơ ngác: "Cảnh lão sư?"
Cảnh lão sư suy yếu từ trên giường bò dậy, nỗ lực cười: "Không có việc gì, tôi hơi tuột huyết áp thôi."
Dụ Ứng Giản: "......" MMP!
Tiểu lão thái tung ta tung tăng mà theo sau idol, chỉ lo yên lặng liếm nhan sắc, hoàn toàn không chú ý tới idol cùng Dụ ảnh đế phía trước lục đục với nhau.
Trên đường đi bà có chút cảm khái: "Không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy rồi, mấy đứa hồi trước chỉ là một đám nhóc, bây giờ đã trưởng thành có tiền đồ rồi."
Đột nhiên nhớ ra cái gì, tiểu lão thái xoay người đi đến ngăn tủ, lấy ra một quyển sách, mở sách ra lấy một vật nhỏ ở bên trong, cười hỏi Tống Nghiên: "Nghiên Nghiên, con xem này là cái gì nè?"
Tống Nghiên sửng sốt, rồi sau đó mang theo chút kinh hỉ: "Thẻ kẹp sách! Thẻ kẹp sách lá cây!"
Đại khái lúc đó khoảng năm sáu tuổi đi, có một chí gái tình nguyện viên đến dạy bọn họ làm đồ thủ công, lấy giấy cắt thành những động vật nhỏ, còn dạy bọn họ lấy lá cây làm thẻ kẹp sách.
Lúc đó không có đồ chơi gì, học làm thẻ kẹp sách bằng lá cây, bảo bối vô cùng, ai ngờ đã rất lâu rồi không tìm thấy, thương tâm rất lâu.
Tống Nghiên tiếp nhận thẻ kẹp sách, cười đến sáng lạn: "Như thế nào lại ở chỗ này."
Cảnh Dư: "Đây là?"
"Thẻ kẹp sách bằng lá cây, cái này khi còn nhỏ tôi tự làm," Tống Nghiên rất là vui vẻ, "Còn tưởng là làm mất rồi, không nghĩ rằng đã nhiều năm như vậy còn tìm ra, thật là thần kỳ."
Oa!!
Đồ thủ công bé con làm a!
Trời ạ, thật đáng yêu!
Ngay cả một chiếc lá cây như thế nhìn sao cũng thật khác biệt!
Nếu có thể có được phiến lá cây nà...... Ai, sao ta có vinh hạnh này được......
Cảnh Dư mất mát mà nghĩ, lại nghe thấy âm thanh cảm khái của lão cáo già bên cạnh: "A, lá cây thẻ kẹp sách a?"
Tống Nghiên ngước đôi mắt đen nhánh, nhìn về phía Dụ lão sư.
Di? Nói giống như mang một chút ý vị thâm trường gì đó.
Cậu liền hỏi: "Đúng rồi, sao vậy Dụ lão sư?"
Dụ lão sư nhàn nhạt mỉm cười, trong nụ cười mang theo một ít...... Chua xót.
"Không có gì, chỉ là nhớ tới hồi ức hồi còn nhỏ thôi. Nói ra thì cũng thật trùng hợp, lúc trước ba tôi đáp ứng tôi cùng nhau làm thẻ kép sách bằng lá cây, chỉ tiếc là......"
Cảnh Dư nguyên bản không để ý, kết quả mới nghe được một nửa liền cảm thấy không thích hợp.
Ba ba?
Nói nhảm gì đó!
Con cáo già này không phải là yêu nhị đại gì, ba hắn đã chết mấy ngàn năm rồi, thế quái nào mà có kép sách bằng lá cây?
Chờ đã!!
Chẳng lẽ là......
Cảnh Dư mơ hồ lớn mật suy đoán, kết quả nghe thấy tiếng thở dài của cáo già: "Chỉ tiếc còn chưa kịp làm, ba tôi đã...... Lên thiên đường, hazz, cho tới nay tôi cũng chưa có được một chiếc thẻ kẹp sách bằng lá cây."
Khuôn mặt nhỏ của Tống Nghiên liền lộ ra vẻ cảm động, giây tiếp theo, đem thẻ kẹp sách đưa qua: "Dụ lão sư, đừng thương tâm nữa, nếu như không chê, tôi đem thứ này tặng cho anh."
Cảnh Dư:?????
Con mẹ nó như vậy cũng được sao???
Ngọa tào!!!
Súc sinh!!!
......
Nói tóm lại, hành trình tham quan cô nhi viện làn này, cả khách và chủ đều vui vẻ.
Cảnh Dư cùng Dụ Ứng Giản không chỉ tự mình tới đây, thậm chí còn phi thường cẩn thận —— một góc tường cũng không buông tha mà tham quan nửa ngày.
Lại còn quyên tặng cho đám trẻ thật nhiều sách vở, nhu yếu phẩm văn phòng phẩm cần thiết.
Viện trưởng tiểu lão thái cảm động đến nổi cảm thấy mình quả là —— không yêu sai người!
Không hổ là bản mệnh của bà!
Tiểu lão thái cũng không có gì, trước khi hai lão đại đi bèn đem hai hũ sốt thịt bò tặng: "Ta nghe Nghiên Nghiên nói hai người thích ăn cái này, hai ngày nay ta vừa vặn làm một chút...... Cầm lấy đi, đều là đồ không đáng bao nhiêu, ngàn vạn lần đừng khách khí!"
Tống Nghiên thèm như sắp chết, hâm mộ: "Đây là nãi nãi tự mình làm, so với tôi còn ngon hơn nhiều."
Viện trưởng tiểu lão thái nhìn bộ dạng của Tống Nghiên, nhịn không được gõ đầu cậu: "Nhìn bộ dạng thèm thuồng của con này, có để lại cho con đó!"
"Oa ~ nãi nãi ngài thật tốt quá!"
"Ai ai ai tránh ra tránh ra, đừng chậm trễ ta đây xin chữ ký Cảnh bảo nha!"
Nói xong, nhanh chóng lấy giấy bút ân cần đưa cho idol, cười đến không thấy mắt: "Cảnh bảo, có thể ký tên cho nãi nãi không?"
Cảnh Dư nào không đáp ứng, tiếp nhận giấy bút, đang muốn ký, tay hơi dừng lại, ngẩng đầu nghi hoặc hỏi: "Nãi nãi, không phải con đã ký cho bà rồi sao?"
Ký? Qua?
Tiểu lão thái đìu hiu trong gió một lát, đột nhiên nhớ tới cái gì.
Sắc mặt bà biến đổi, hốt hoảng xoay người, chạy như bay vào văn phòng, đem hết sức lực gỡ bài văn trên tường xuống, hai cánh tay khô gầy liền run run.
Hồ dán ở trên tờ giấy, cũng theo đó mà run run......
Tiểu lão thái khiếp sợ nhìn Cảnh Dư, thanh âm khẽ run: "Cậu nói, là cái này??"