Trên người người kia mặc một cái áo len màu hồng, dưới thân là quần bông xù xù, đằng sau đầu buộc tóc kiểu đuôi ngựa, để mặt mộc, ngoan ngoãn giống như là cô vợ nhỏ đang chờ đợi một nửa kia trở về.
Lục Tịch cho rằng mình là một nửa kia.
Cô vợ nhỏ lại nói, nàng có hẹn với người khác phải đi ra ngoài ngay bây giờ.
Nghe xong câu nói kia của nàng, khóe môi đang cong lên của Lục Tịch chậm rãi hạ xuống, đôi mắt hơi trầm xuống, ngưng mi nhìn nàng, không hề lên tiếng.
Triệu a di cảm giác không khí chung quanh đang trở nên loãng đi, nhìn nhìn Lục Tịch ở bên cạnh như là bị áp suất thấp bao phủ, lại nhìn nhìn dáng vẻ thư thái của Tư Ngữ, thật cẩn thận hỏi: “Tư tiểu thư, cô muốn đi ra ngoài?”
“Đúng vậy.” Tư Ngữ mỉm cười cầm chén đũa giao cho Triệu a di, nói: “Hai người cứ từ từ mà ăn, cố gắng không để lãng phí a.”
Không đợi hai người phản ứng lại, Tư Ngữ đã xoay người nhảy nhót lên lầu hai, đi vào phòng thay quần áo.
Triệu a di nháy mắt cảm thấy chén sứ trong tay nặng ngàn cân, bà ý nhị liếc nhìn sắc mặt của Lục Tịch: “Lục tiểu thư, cô ấy là muốn...”
Ánh mắt thâm sâu khó lường của Lục Tịch nhìn lên căn phòng nào đó trên lầu hai, đôi môi đẹp mím thành một đường thẳng.
Triệu a di thấy không khí có chút không đúng lắm, rất biết điều mà ngậm miệng.
“Leng keng ——”
Tư Ngữ đang vừa ca hát vừa tìm quần áo, tiếng chuông điện thoại vang lên, cầm lấy nhìn, click mở đoạn voice của Tiểu Hạ gửi tới: “Tiểu Ngữ Tiểu Ngữ, chị xuất phát chưa?”
Tư Ngữ trả lời cô: “Đang thay quần áo, đừng thúc giục.”
Thay quần áo xong, động tác Tư Ngữ nhanh nhẹn mà trang điểm nhẹ, sau đó búi tóc kiểu nhỏ nhỏ xinh xinh, rồi cầm áo khoác xuống lầu.
Bên bàn ăn, Lục Tịch và Triệu a di ngồi mặt đối mặt, biểu tình hai người khác nhau.
Nghe thấy tiếng bước chân, Triệu a di vội đứng lên, nhìn Tư Ngữ rực rỡ đến mức làm người ta muốn lóa mắt, muốn nói lại thôi: “Tư tiểu thư, cô cứ đi vội vàng như vậy sao?” Bà ám chỉ mà nhìn về phía Lục Tịch ở đối diện.
Lục Tịch không nói một lời nào nhìn Tư Ngữ, tầm mắt thong thả mà quét nhìn từ đầu đến chân nàng, chú ý tới nàng đã thay đổi thành áo len bó sát người, còn có quần kiểu dáng bút chì, trang dung như gãi đúng chỗ ngứa, đôi môi kiều diễm làm nàng nhìn qua có vẻ tươi mới ngon miệng.
Rốt cuộc là có hẹn với người nào, mà nàng lại trang điểm cùng ăn mặc như thế này?
Lục Tịch nhíu mày, ánh mắt nặng nề, không hỏi nàng.
Tư Ngữ cảm giác được cô đang nhìn kỹ mình, thản nhiên nhìn qua chỗ cô, câu môi cười, nói: “Thiếu chút nữa là quên mất chưa chúc cô sinh nhật vui vẻ.”
Vui vẻ?
“....” Môi mỏng của Lục Tịch khẽ mím lại.
Tư Ngữ không phát hiện ra, vẫy vẫy tay nói: “Tôi phải đi rồi, bye bye.”
Sau khi bóng hình rực rỡ đó rời đi, toàn bộ căn nhà ảm đạm như đã mất đi màu sắc.
Hiện tại Triệu a di có chút hối hận rồi, sớm biết thế thì bà đã xin nghỉ về nhà với con gái. Nhưng mà nghĩ lại, nếu mình cũng rời đi, để lại Lục Tịch ở một mình, thì chẳng phải sẽ rất thê lương sao?
Nhìn bốn đồ ăn một canh được đậy nắp giữ nhiệt ở trên bàn, Triệu a di không biết phải làm sao.
Hôm nay Tư Ngữ đột nhiên tâm huyết dâng trào đi mua đồ ăn với bà, lúc nói là sinh nhật Lục Tịch muốn đích thân nấu cho Lục Tịch ăn, Triệu a di còn tưởng rằng tình cảm giữa hai người đã nâng cao lên một bước, vì thế cao hứng cả buổi.
Nhìn thấy Tư Ngữ nghiêm túc nấu ăn, Triệu a di còn suy nghĩ là có một người vợ hiền huệ như thế này, Lục Tịch tiểu thư sẽ hạnh phúc biết bao.
Kết quả trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, Tư Ngữ tỉ mỉ làm một bàn đồ ăn rồi cứ chạy mất như vậy.
Lấy năng lực nhìn mặt đoán ý của bà, Triệu a di có thể cảm giác được giữa Tư Ngữ và Lục Tịch có vấn đề gì đó. Có điều nhìn biểu tình của Lục Tịch, có cho bà một trăm vạn bà cũng không có dũng khí đi hỏi.
Thời gian Triệu a di ở chung cùng với Lục Tịch không nhiều lắm, tuy rằng Lục Tịch rất khách khí hữu hảo với bà, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác xa cách. Đột nhiên bà không biết nên giao lưu với vị nữ chủ nhân này như thế nào, muốn thay Tư Ngữ nói vài lời hay ý đẹp an ủi Lục Tịch, lại sợ lòng tốt của mình lại thành ra chuyện xấu.
Lục Tịch nhìn chằm chằm vào cánh cửa nối tiếp giữa phòng khách với gara ước chừng được nửa phút, thu hồi ánh mắt, lại nhìn Triệu a di ở phía đối diện như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, trầm mặc một lát, nói: “Không có việc gì, chúng ta ăn đi.”
Triệu a di nhìn dáng vẻ cô không giống như là một chút cũng không có việc gì, lại không dám nhiều lời, thấp thỏm mà mở cái nắp, lấy canh giúp cô.
Canh hạt sen bách hợp, tiên hương dưỡng nhan.
“Uống rất ngon.” Triệu a di cười tủm tỉm, nói.
Lục Tịch mặt không biểu tình kẹp một miếng xương sườn lên, ưu nhã mà để vào trong miệng, lại không biểu tình nhai nuốt rồi nuốt xuống. Sau đó gắp sang món khác.
Triệu a di không dám nói tiếp nữa. Bà theo thứ tự nếm vài món ăn kia, không thể không nói tay nghề của Tư Ngữ cũng không tệ lắm.
Trình độ này hiển nhiên không giống như là làm lần đầu tiên, nhưng mà trong ấn tượng của Triệu a di, Tư Ngữ từ trước đến nay chưa đi vào phòng bếp lần nào. Có điều hiện tại không phải là thời điểm để rối rắm chuyện này.
Triệu a di ăn rất ngon miệng, biểu tình Lục Tịch lại lạnh lẽo như người máy, không biết là do ăn uống quá kén chọn không hài lòng, hay là bởi vì nguyên nhân khác cho nên mới ăn mà không biết mùi vị gì.
Triệu a di cảm thấy mình giống như là một người mẹ đang ôm trái tim tan nát, bà hy vọng tình cảm của đôi vợ vợ son này tốt lên, nhưng một người ngoài như mình lại không tiện nhúng tay vào.
Đây là bữa cơm không có hương vị nhất mà Lục Tịch đã từng ăn trong suốt 28 năm qua. Cô ăn cái gì cũng chậm hơn so với ngày thường rất nhiều, khó có thể nuốt trôi.
Hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra, lại như thế nào cũng không thoát khỏi cảm xúc này, vậy thì cứ để nó đè ép như vậy đi.
Cô không có nghe thấy lời nói của Triệu a di, mỗi một món chỉ ăn một miếng, có loại xúc động muốn lôi người làm những món này trở về ép hỏi.
Vì sao phải đối xử có lệ như vậy với cô?
Hôm trước, Lục Tịch ma xui quỷ khiến đưa ra yêu cầu nhân ngày sinh nhật muốn ăn đồ Tư Ngữ làm, Tư Ngữ rất thoải mái mà đáp ứng, vì thế trong lòng cô còn sinh ra một tia xúc động vi diệu.
Hai ngày nay cô có chút hoảng hốt, hôm nay, cô đi làm mà không thể chuyên tâm làm việc, trong lòng ẩn ẩn đang chờ mong điều gì. Vừa đến 5 giờ, cô gấp gáp không chờ nổi lái xe trở về nhà.
Lúc nhìn thấy Tư Ngữ mặc quần áo ở nhà ở trong phòng bếp nấu ăn cho cô, trong lòng vốn bình tĩnh của Lục Tịch bị thứ gì đó nhẹ nhàng đụng phải một chút, có chút hỗn loạn, nhưng mà lại có một loại cảm giác yên bình nói không nên lời.
Đột nhiên cô rất chờ mong lần sinh nhật này.
Mọi thứ đều đang tốt đẹp, lại bị một câu nói của Tư Ngữ phá hủy.
Tư Ngữ xác thật đã làm theo yêu cầu của cô, đích thân vì cô mà làm bốn đồ ăn một canh. Chỉ là Lục Tịch như thế nào cũng không nghĩ tới, Tư Ngữ làm xong, lại không có ngồi xuống ăn cùng cô, mà lại vội vã muốn đi hẹn hò với người khác.
Trái tim như là bị thứ gì đó đâm vào một chút.
Loại cảm giác này lâu lắm rồi mới xuất hiện.
Năm mười tuổi, Lục Tịch bị đón về Lục gia.
Lần đầu tiên ăn sinh nhật ở Lục gia, bà nội hỏi cô mong ước điều gì. Lúc đó cô mở to mắt đầy mong chờ mà nhìn về phía người ba ruột uy nghiêm của mình, nói: “Con muốn đi công viên chơi trò chơi.”
Ngày hôm sau rốt cuộc cô cũng thực hiện được mong ước, chẳng qua người mang cô đi chơi không phải là Lục Chấn Nam, mà là thư kí của Lục Chấn Nam.
Từ đó về sau, Lục Tịch không còn nói mong ước của cô cho bất kỳ ai, cô cũng không hề ôm hy vọng với bất kỳ kẻ nào. Cô bị bồi dưỡng thành một người lạnh nhạt máy móc chỉ biết công việc, không biết biểu lộ hỉ nộ ái ố.
Không có chờ mong thì sẽ không thất vọng, đạo lý này rõ ràng năm mười tuổi đã hiểu rồi, vì sao lần này lại phạm vào loại sai lầm cấp thấp như này?
Một cỗ cảm xúc lạnh lẽo từ sâu trong đáy lòng lan tràn khắp nơi, nhanh chóng truyền khắp tứ chi.
Lục Tịch lại khôi phục biểu tình thanh lãnh như ngày thường, buông chiếc đũa, nói với Triệu a di đang cúi đầu dùng bữa: “Tôi ăn xong rồi, a di cứ ăn tiếp đi.”
Triệu a di nhìn nhìn trong chén cô chỉ mới uống một ngụm canh nóng, kinh ngạc hỏi: "Cô mới ăn được mấy miếng, sao lại không ăn nữa?"
“Không đói bụng lắm.” Bỏ lại những lời này, Lục Tịch đứng dậy lên lầu.
Sinh nhật mà thôi, cô vốn dĩ không thích lắm.
Tư Ngữ theo hướng dẫn đi đón Tiểu Hạ.
Tiểu Hạ bị đông cứng nhảy lên xe như con khỉ, hà hơi liên tục vào lòng bàn tay, vừa run rẩy vừa nói: “Nếu mà chị tới muộn hơn một chút thì chắc em sẽ phải trở về đắp chăn mất.”
Tư Ngữ liếc mắt nhìn cô một cái, giả vờ tức giận nói: “Cũng không biết là ai làm nũng bán manh xin tôi hỏi Tiết Thiệu một vé vào cửa.”
Khuôn mặt Tiểu Hạ ửng đỏ, cười hì hì mà nói: “Em chỉ tùy tiện nói linh tinh thôi. Vì vở kịch sân khấu của nam thần, chút giá lạnh này không tính là cái gì!”
Tư Ngữ ý bảo cô thắt dây an toàn.
Từ giờ đến lúc vở kịch trên sân khấu của Tiết Thiệu diễn ra còn hơn một giờ, hẳn là tới kịp rạp hát.
Nghĩ đến việc lát nữa có thể nhìn thấy nam thần, Tiểu Hạ kích động đến mức đứng ngồi không yên, lấy điện thoại ra đăng một động thái lên vòng bằng hữu, lúc thoát ra ngoài thì nhìn thấy mọi người trong nhóm nội bộ của công ty đang thảo luận một sự kiện gì đó.
Cô kinh hô thành tiếng: “Bọn họ nói hôm nay là sinh nhật Lục tổng! Tiểu Ngữ chị có biết không?”
Hai tay Tư Ngữ đang cầm vô lăng, làm bộ không chút nào để ý nói: “Biết a, tôi còn làm cho cô ấy một bàn đồ ăn, bằng không đã sớm ra cửa.”
Tiểu Hạ bày ra vẻ mặt “Chị lại đang nói mớ gì vậy” nhìn nàng, thấy nàng không thèm để ý chút nào nhắc tới Lục Tịch, đảo mắt, bát quái mà nói: “Trong nhóm người ta nói Lục tổng hai mươi tám tuổi còn không có yêu đương ai, nghi ngờ ngài ấy là người theo chủ nghĩa không kết hôn. Còn có người nói, người giống như Lục tổng đều sẽ được sắp đặt liên hôn mang tính thương mại. Chị nói xem, có khả năng Lục tổng đã sớm lén lút kết hôn cùng với thiếu gia nào đó hoặc thiên kim hào môn hay không?”
Tư Ngữ nheo mắt, nhân lúc đèn đỏ mà nhìn về phía cô, cười khanh khách nói: “Chúc mừng em đã đoán đúng rồi, thật ra Lục tổng đã sớm lén kết hôn với tôi.”
“Con bà nó!” Tiểu Hạ trừng lớn đôi mắt, “Thiệt hay giả?!”
“Thật đó.”
Thấy nàng nói chắc nịch như thế, Tiểu Hạ lại không tin, bĩu môi nói: “Chị gạt em. Nếu chị đã kết hôn với Lục tổng, lúc trước sao lại nói là muốn theo đuổi ngài ấy? Hơn nữa Lục tổng lãnh đạm với chị như vậy, hai người sao có thể là.... Khụ, thật xin lỗi a Tiểu Ngữ, em không phải là cố ý muốn đâm chọc vào nỗi đau của chị đâu.”
Xem đi, cho dù nàng thừa nhận, người khác cũng không tin nàng cùng Lục Tịch là vợ vợ.
Tư Ngữ hiện vẻ cô đơn mà cười cười, nói: “Không sao, lời em nói chính là sự thật.”
Tiểu Hạ biết là đã nói lỡ, sợ nàng thương tâm, vội chuyển chủ đề: “Chuyện Trương Tiểu Đào chị giải quyết sao?”
Tư Ngữ thu liễm thần sắc, nói: “Tôi cho cô ấy xoay một số tiền, cũng đủ cho mẹ cô ấy làm phẫu thuật.”
“Đó chính là 50 vạn a!” Tiểu Hạ líu lưỡi, “Chị cứ như vậy mà ném cho cô ấy?”
Tư Ngữ suy nghĩ rồi nói: “50 vạn tệ coi như là phí bịt đầu mối, không tính là thiệt.”
Ban ngày hôm nay, Trương Tiểu Đào gọi điện thoại cho nàng, nói nhiều tiền như vậy nhà bọn họ trong một lúc trả không được.
Tư Ngữ lập tức trả lời cô: “Số tiền này không cần cô trả.”
Trương Tiểu Đào khiếp sợ đến mức rất lâu sau cũng nói không nên lời, hỏi: “Vì sao?”
“Tôi chỉ có một điều kiện.” Tư Ngữ nói: “Nếu về sau người khác tới tìm cô, hỏi thăm chuyện năm đó, tôi hy vọng cô có thể nói cho tôi biết trước.”
Trong yến hội, Lâm Sảng nhắc tới chuyện năm đó nguyên nữ phụ ép buộc Trương Tiểu Đào phải thôi học, sau khi Tư Ngữ trở về lập tức đi hỏi Tiểu B. Phát hiện chuyện này có chút phức tạp, nàng nhớ ra phương thức liên hệ với thám tử tư mà rất lâu trước kia cầm từ trên tay Chu Kỳ, cũng chính là anh Hào, để anh Hào hỗ trợ đi tìm người.
Anh Hào quan hệ rộng, trong năm ngày đã giúp nàng tìm được Trương Tiểu Đào rồi, Tư Ngữ mã bất đình đề* đuổi qua đây.
(*) Mã bất đình đề: Đây là một câu thành ngữ, nghĩa là ngựa không dừng vó, một khắc cũng không. Ý chỉ sự gấp gáp, nhanh chóng.
Tiểu Hạ còn đang vì 50 vạn kia mà xót xa, vẻ mặt hâm mộ nhìn Tư Ngữ, nói: “Làm con gái nhà có tiền thật tốt.”
Tư Ngữ dở khóc dở cười.
50 vạn kia là lấy từ thẻ của nguyên nữ phụ, trong túi của Tư Ngữ hiện giờ đã không còn tiền, hiện tại nàng cần thiết phải đi đóng phim.
Khoảng 7 giờ, các nàng đến rạp hát.
Hôm nay là buổi diễn kịch đầu tiên trên sân khấu của Tiết Thiệu, làm đàn em duy nhất của anh, Tư Ngữ tất nhiên là phải tới cổ vũ. Cũng không đơn giản là vì cổ vũ, trước khi xuyên sách Tư Ngữ đối với kịch sân khấu vẫn luôn cảm thấy rất hứng thú, đáng tiếc là không có cơ hội diễn.
Các nàng có vé vào bên trong, vị trí rất dễ tìm. Sau khi ngồi xuống, Tư Ngữ phát hiện ra bóng dáng người ngồi bên tay trái nàng rất quen thuộc, nàng không xác định mà hỏi: “Chị Ngôn?”
Người nọ xoay người, lại chính là Lâm Diệc Ngôn.
Lâm Diệc Ngôn vui vẻ nói: “Trùng hợp như vậy a.”
Tư Ngữ cũng không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, nói: “Người diễn vai nam chính là Tiết Thiệu, cũng là đàn anh của em, em tới xem anh ấy.”
Lâm Diệc Ngôn trêu chọc: “Hóa ra em cũng đi cổ vũ. Đạo diễn vở kịch này là lão sư của chị.”
Hai người nhìn nhau cười.
“Đây là Tiểu Hạ, trợ lý của em.” Tư Ngữ giới thiệu Tiểu Hạ với cô, thấy cô hình như là đi lẻ loi một mình, nói: “Chị đi một mình thôi sao?”
“Không, còn có đi cùng với một người bạn nữa, em ấy đang đi toilet.”
Lâm Diệc Ngôn vừa dứt lời thì có một người đi tới bên này. Thanh âm người nọ ngọt như đường mà nói: “Diệc Ngôn, chị đang nói chuyện với ai đó?”
Thanh âm này....
Tư Ngữ nhìn lướt qua Lâm Diệc Ngôn thấy người nọ, nhìn thấy gương mặt tươi cười ra vẻ thanh thuần của Lương Dư Phỉ thì nhíu nhíu mày.
Người bạn mà Lâm Diệc Ngôn nói là Lương Dư Phỉ?
Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, hai người này đã trở thành bạn bè?
Lương Dư Phỉ đến gần mới thấy rõ là Tư Ngữ, vẻ tươi cười tức khắc trở nên có chút vặn vẹo, nói: “Là chị.”
Tư Ngữ không âm không dương mà kéo kéo khóe miệng.
Tiểu trà xanh quả nhiên rất có bản lĩnh, trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã tiếp cận được Lâm Diệc Ngôn.
7 giờ rưỡi vở kịch chính thức bắt đầu, ánh đèn sân khấu tối xuống, người xem cũng dần yên lặng.
Vở kịch kéo dài hai giờ, lúc kết thúc Tư Ngữ ôm bó hoa tươi đã chuẩn bị sẵn đi vào trong hậu trường, chúc mừng Tiết Thiệu: “Chúc mừng đàn anh! Diễn quá hay!”
Lâm Diệc Ngôn bên kia cũng đang tán gẫu rất vui vẻ với lão sư.
Vở kịch đêm nay diễn ra rất thành công, khán giả hưởng ứng nhiệt liệt, lão sư của Lâm Diệc Ngôn, cũng chính là đạo diễn, nói muốn mời mọi người đi ăn một bữa.
Tư Ngữ quen biết Tiết Thiệu nên cũng cùng đi ăn cơm.
Lúc nàng ra khỏi cửa là 6 giờ, về đến nhà đã là nửa đêm.
Đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Triệu a di vẫn ngồi ở trong phòng khách xem TV, Tư Ngữ kinh ngạc hỏi: “Đã trễ thế này mà a di còn chưa ngủ sao?”
Tiếng TV nhỏ đến mức gần như không nghe thấy gì, Triệu a di bước nhỏ đi tới, nói: “Tôi đang chờ cô a.”
“Chờ tôi?”
Triệu a di thần thần bí bí ghé vào bên tai nàng, ngón tay chỉ lên căn phòng nào đó ở trên lầu hai, nói: “Sau khi cô đi rồi, Lục tiểu thư chỉ uống mỗi ngụm canh, mỗi món cũng chỉ nếm một lần rồi sẽ không ăn nữa. Tôi nhìn mặt cô ấy cũng sắp chuyển sang màu đen rồi.”
Tư Ngữ yên lặng một lát, nói: “Cô ấy không thích ăn đồ ăn tôi làm sao?”
Triệu a di bày ra biểu tình nôn nóng “Sao cô vẫn chưa hiểu”, dậm chân một cái, nói: “Hôm nay là sinh nhật của Lục tiểu thư, cô làm cơm cho cô ấy rồi, lại còn đi hẹn hò với người khác, cô ấy chắc chắn sẽ giận lắm!”
Tư Ngữ: “....”
Chuyện nấu ăn này là Lục Tịch tự mình đề ra, cũng không nói là muốn nàng ở lại ăn cùng, nàng thỏa mãn yêu cầu của đối phương, Lục Tịch còn có chỗ nào không hài lòng?
Hơn nữa nàng cũng không phải đi hẹn hò, chỉ là đi xem vở kịch trên sân khấu.
Cho dù nàng thật sự đi hẹn hò với người khác, thì có liên quan gì đến Lục Tịch?
Không phải là lúc trước người nào đó đã nhiều lần nhắc nhở và cảnh cáo nàng, giữa các nàng chỉ có quan hệ trên hợp đồng, không được can thiệp vào chuyện của nhau sao?
Tư Ngữ cảm thấy Triệu a di lại suy nghĩ nhiều.
Triệu a di thấy nàng thờ ơ, đẩy đẩy nàng, nói: “Cô ấy còn ở trong thư phòng, hẳn là chưa ngủ đâu, cô mau đi dỗ dành cô ấy đi.”
Tư Ngữ: “....”
Làm gì mà ai cũng bảo nàng đi dỗ Lục Tịch?
“Tôi biết rồi, a di mau đi ngủ đi.”
Đuổi Triệu a di đi rồi, Tư Ngữ buồn bực lên lầu.
Lúc đi ngang qua thư phòng, nàng theo bản năng cúi đầu, nhìn thấy khe cửa phía dưới vẫn còn có ánh sáng hắt ra, tưởng tượng dáng vẻ của người nào đó ở bên trong phòng bận rộn làm việc, bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: “Dựa vào cái gì mà tôi phải dỗ dành cô?”
Nàng ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phòng của chính mình, nhưng đi được một nửa lại dừng lại, xoay người, u oán mà nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia.
“Cốc cốc cốc ——”
Lục Tịch không biết mình đã ngồi đờ ra nhìn máy tính trong bao lâu.
Trên màn hình là bản báo cáo tổng kết hằng năm do Trần Nghiên gửi tới đây, chi chít là chữ, cô nhìn mà đau đầu, nghe thấy tiếng đập cửa, cho rằng lại là Triệu a di, xoa xoa huyệt giữa mày, cất giọng nói: “A di, tôi không đói bụng, a di mau đi ngủ đi.”
“... Là tôi.” Người ngoài cửa do dự nói.
Bàn tay Lục Tịch đang chống ở trên trán khẽ lung lay, tưởng là mệt mỏi quá sinh ra ảo giác.
“Cô rảnh không? Tôi muốn nói nói mấy câu với cô.” Người ngoài cửa lại nói.
Không phải ảo giác.
Ánh mắt Lục Tịch sáng quắc mà nhìn cái cánh cửa kia, không có bất kỳ động tác gì.
Cửa phòng vẫn không nhúc nhích, Tư Ngữ nhéo nhéo búi tóc, nghĩ thầm: Lần này sợ là tức giận không nhẹ.
Nhưng mà vì sao? Nàng nghĩ trăm lần cũng không ra.
Vào lúc nàng nhụt chí muốn trở về phòng, cánh cửa trước mắt lại đột nhiên mở ra.
“....”
“....”
Ánh sáng trong phòng hắt ra, chiếu vào khuôn mặt của Lục Tịch, lạnh nhạt, không có một chút độ ấm.
Thanh âm cũng lạnh như băng: “Nói cái gì?”
Tư Ngữ đột nhiên cảm thấy dáng vẻ này của Lục Tịch rất xa lạ, phảng phất như lại trở về lúc nàng mới vừa xuyên qua đây, Lục Tịch đối với nàng chỉ có lạnh nhạt cùng thờ ơ.
Loại cảm giác này khiến người khác khó chịu cực kỳ.
Trong lòng Tư Ngữ có chút bối rối, ánh mắt dao động, cắn cắn môi dưới, hít một hơi rồi nói: “Hôm nay không phải là tôi cố ý muốn cho cô leo cây. Tiết Thiệu, chính là người đã cứu Lục Vi ở KTV, anh ấy là đàn anh của tôi. Hôm nay anh ấy diễn vở kịch đầu tay, mời tôi đi xem. Chúng tôi đã sớm hẹn nhau, 7 giờ rưỡi chính thức bắt đầu, thời gian còn có rất ít nên tôi không thể cùng ăn cơm với cô.”
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có thể là bởi vì mình lúc ấy không có giải thích rõ ràng, làm cho Lục Tịch hiểu lầm, cho nên cô mới tức giận như vậy.
Tuy rằng nàng không biết Lục Tịch hiểu lầm cái gì.
Mặc kệ là như thế nào, chung quy là phải nói cho rõ ràng.
Đôi mắt thanh lãnh của Lục Tịch nhìn chăm chú vào nàng, môi mỏng hé mở, từng câu từng chữ nhàn nhạt mà nói: “Cô hẹn ai, đi đâu, đó là tự do của cô, không có một chút liên quan gì đến tôi, không cần phải giải thích với tôi.”
“....”
“Đồ ăn cô làm tôi cũng đã ăn, cảm ơn.”
“....”
“Còn muốn nói gì nữa không?”
Tư Ngữ lắc lắc đầu một cách máy móc, trơ mắt nhìn cái cánh cửa kia một lần nữa đóng lại.
Nàng không thấy Lục Tịch giận dỗi chỗ nào, chỉ nhìn thấy lãnh khốc cùng vô tình.
Nàng đập đầu vào tường, “Bịch” một tiếng, bị đau đến tỉnh.
Lục Tịch căn bản không thèm để ý, nàng vì sao phải vội vàng chạy tới giải thích?
Vì sao nàng luôn sửa không được cái tật xấu tự mình đa tình?
Trong thư phòng yên tĩnh, máy tính bởi vì lâu không sử dụng đang tiến vào chế độ chờ.
“Leng keng ——”
Trần Nghiên nhắn tin WeChat cho cô, trả lời câu hỏi trước đó cô đưa ra. Lục Tịch chết lặng nhấn vào, xem xong, tắt cửa sổ đi.
Lúc muốn rời khỏi, ngón tay lại vô tình đụng phải chỗ nào đó, hình ảnh thay đổi, tiến vào vòng bằng hữu.
Vừa vặn chính là bài viết Tư Ngữ đăng cách đây một giờ trước: “Đêm nay quen biết được rất nhiều bạn bè mới, vui vẻ ~ [ Hình ảnh ] [ Hình ảnh ].”
Tấm ảnh thứ nhất là ảnh chụp tập thể, lúc click mở liếc mắt một cái liền chú ý tới Tư Ngữ đang tươi cười như hoa xen lẫn trong đám người, những người khác Lục Tịch đến một người cũng không quen biết.
Tấm ảnh thứ hai là ảnh hai người chụp chung, bên trái là Tư Ngữ, bên phải là....
Lâm Diệc Ngôn.
Hai người ngồi sát gần nhau, tươi cười rạng rỡ, dáng vẻ nhìn qua rất thân mật.
Lục Tịch bực bội ném điện thoại qua một bên.
Điện thoại bóng loáng rơi xuống dưới mặt đất, biến mất ở trong tấm thảm lông thật dày. Cô lại hồn nhiên không thèm để ý.
Cuối năm có rất nhiều cuộc họp cần phải mở.
Hôm nay tất cả mọi người tham dự cuộc họp đều có thể cảm giác được tâm tình Lục tổng rất khó chịu, mỗi một người đứng lên báo cáo công tác, hoặc nhiều hoặc ít đều bị Lục tổng bới ra một đống khuyết điểm lớn. Vấn đề bị Lục tổng hỏi đến cứ một cái lại càng xảo quyệt hơn cái kia, ngôn ngữ cũng càng ngày càng sắc bén, khiến lòng người hoảng sợ.
“Đến nói còn không rõ lời, lần sau mở họp cậu không cần tới nữa.”
“Vì sao bản báo cáo này chỉ có viết điểm tốt mà không có tổng kết, ban của các cô các cậu mấy tháng gần đây có điểm đánh giá tổng thể thấp nhất, các cô các cậu cảm thấy chúng tôi ngốc nghếch rất dễ lừa gạt, hay là nghĩ tôi già rồi đãng trí không nhớ được?”
“Tôi không muốn nghe cô giải thích, tôi chỉ xem kết quả. Nội trong một tuần mà vấn đề này còn chưa có giải quyết xong thì cô cứ tự giác cuốn gói chạy lấy người đi.”
Cuộc họp báo cáo thường niên kéo dài suốt bốn giờ, mấy quản lý bị chỉ ra vấn đề run bần bật, những người khác cũng im lặng như ve sầu mùa đông.
Trần Nghiên đi theo vị BOSS này từ lúc Lục Tịch vẫn là giám đốc bộ phận, nhiều năm như vậy trôi qua cô cùng Lục Tịch đã mở hơn mấy trăm ngàn cuộc họp, mà đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lục Tịch cường thế như vậy, thậm chí có chút hùng hổ doạ người.
Trần Nghiên không dám hỏi nguyên nhân, sau khi cuộc họp kết thúc, cô nhìn nhìn thời gian, nói: “Lục tổng, sắp đến giờ ăn trưa rồi, tôi để người đưa đồ ăn lên cho ngài nhé.”
Vẻ mặt Lục Tịch âm trầm lật xem văn kiện báo cáo hàng năm của các bộ phận trình lên, nói: “Không cần, tôi không muốn ăn. Còn có văn kiện gì cần phải ký tên, mang hết lên cho tôi.”
Vì thế cả một buổi trưa khi mọi người đều đang nghỉ ngơi, chỉ có duy nhất Lục Tịch giống như cỗ người máy không biết mệt mỏi, ngồi ở trên ghế không hề đứng dậy, vẫn luôn vùi đầu xem văn kiện, ký tên, xem email, trả lời email.
Trần Nghiên nhìn dáng vẻ liều mạng của cô, có chút đau lòng mà nói: “Lục tổng, buổi chiều có hội thảo về Lâu Đài Cổ Biến Mất cần ngài tới tham dự, ngài vẫn là nên nghỉ ngơi một chút đi.”
Lục Tịch xua xua tay, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Nấu một ly cà phê giúp tôi, cảm ơn.”
Trần Nghiên khuyên bảo vô dụng, đành phải đi nấu cà phê giúp cô.
Ba giờ chiều, hội thảo về bộ phim "Lâu Đài Cổ Biến Mất" tổ chức ở trong phòng họp lớn nào đó tại Quang Ảnh, tất cả mọi người đều tới hết rồi.
Lục Tịch là người đến cuối cùng.
Bước vào phòng họp, nhìn thấy Tư Ngữ cùng Lâm Diệc Ngôn đang đầu kề tai nhỏ giọng nói chuyện phiếm với nhau, lúc nói đến chuyện gì đó vui vẻ, hai người cười nhẹ thành tiếng.
“Lục tổng tới.” Đạo diễn Hàn Nham đứng lên, “Lục tổng, ngài ngồi bên này.”
Lâm Diệc Ngôn đang nói chuyện với Tư Ngữ bỗng dừng lại.
Lâm Diệc Ngôn nhìn về phía cửa, trùng hợp va phải ánh mắt của Lục Tịch. Không biết có phải là do ảo giác hay không, cô cảm thấy ánh mắt của vị Lục tổng này không quá thân thiện.