Toàn Thế Giới Đều Làm Chúng Ta Tái Hôn

Chương 64: Chương 42-2






Mắt thấy Tiết Gia Lệ có chút dao động nên Triệu Hân Nhiên không ngừng cố gắng: "Chắc dì vẫn chưa biết là lần này Quý Thiển Ngưng có thể quay 《 Dương thành phong vân 》 đều là nhờ A Hạm đề cử.

Hồ ly tinh kia không đơn giản một chút nào, tâm cơ của cô ta rất sâu, cô ta là đang lợi dụng A Hạm!"
Tiết Gia Lệ không tỏ thái độ, cũng không dám tin vào lời nói một phía của cô ta, nhắn WeChat hỏi An huệ.
An Huệ trả lời bà: "Cái này ngài vẫn là nên tự hỏi A Hạm đi."
An Huệ nói úp úp mở mở, làm Tiết Gia Lệ vốn đang nửa tin nửa ngờ càng thêm trầm tư.
Hai tiếng sau thì đến phim trường, Tiết Gia Lệ tránh mặt mọi người lén đi tới phòng nghỉ để gặp Mạc Hạm, hỏi chị chuyện giới thiệu Quý Thiển Ngưng đóng phim.
Mạc Hạm bình tĩnh nói: "Là do con giới thiệu, có vấn đề gì ạ?"
Con gái mình thì không cần phải quanh co lòng vòng, Tiết Gia Lệ nói thẳng: "Hân Nhiên nói với mẹ là Thiển Ngưng không thích con, nói là con bé chỉ lợi dụng con thôi."
Sáng nay khi đóng phim An Huệ đã nói cho chị nghe chuyện Tiết Gia Lệ tìm hiểu Quý Thiển Ngưng, Mạc Hạm cảm thấy đã thấy kỳ lạ, nghe được tên của Triệu Hân Nhiên, chị tức khắc liền không vui: "Mẹ, Triệu Hân Nhiên hay ghen tị, thủ đoạn ác độc, lời em ấy nói sao mẹ lại tin được?"
"Vốn dĩ mẹ không muốn tin, nhưng cẩn thận nghĩ lại, nếu Thiển Ngưng thật tình thích con, thì vì sao con theo đuổi lâu như vậy vẫn chưa theo đuổi được?" Tiết Gia Lệ tận tình khuyên bảo mà nói: "Mẹ cũng không muốn ác ý phỏng đoán người khác, mẹ chỉ lo con bị tình yêu làm mờ mắt, không có biện pháp lý trí phán đoán một người là tốt là xấu.

Mẹ thấy con và con bé cũng chỉ mới quen biết không được bao lâu, con thật sự con bé sao?"
Mạc Hạm ngưng thần nghĩ nghĩ, nói: "Con vẫn chưa hiểu hết về em ấy, nhưng con biết em ấy là cô gái trên tốt nhất trên đời này.


Em ấy rất thiện lương, em ấy không bao giờ ý xấu.

Quan trọng nhất chính là, trong lòng em ấy trước sau đều có con."
"Vậy sao đến giờ mà con bé vẫn chưa chấp nhận con vậy?"
Mạc Hạm nghẹn họng, có cảm giác bị người thẳng chọc trái tim hít thở không thông, che lại ngực cười khổ nói: "Chứng tỏ là con vẫn còn chưa đủ nỗ lực, không thể khiến em ấy tín nhiệm cùng thấy an toàn."
"......" Tiết Gia Lệ thấy chị rõ ràng là thất bại rồi lại chấp mê bất ngộ, cũng không biết nên khuyên giải như thế nào.
Tiết Gia Lệ vừa mới đi thì An Huệ dẫn Quý Thiển Ngưng đến.
Ban đầu Quý Thiển Ngưng vốn từ chối, nhưng An Huệ lại nói Mạc Hạm muốn tìm cô thảo luận một số chi tiết khi đóng phim.

Trong lòng cô vô cùng buồn bực, thảo luận khi nào mà không được, sao nhất thiết phải thảo luận trong giờ nghỉ ngơi ăn trưa?
Cô biết rõ Mạc Hạm đối với việc đóng phim là khắc nghiệt đến mức làm người ta giận sôi, Quý Thiển Ngưng cũng không cam lòng nhận thua với chị, vừa đói vừa giận nói: "Chị muốn thảo luận gì với tôi?"
Trong bộ phim này, cô và Mạc Hạm có mấy cảnh diễn phối hợp với nhau.
Chờ An Huệ lui ra ngoài cũng đóng cừa lại, Mạc Hạm kéo tay cô, nói: "Ăn xong rồi lại nói."
Quý Thiển Ngưng nhìn mấy món cơm nhà vô cùng hấp dẫn ở trên bàn, hâm mộ lại khiếp sợ: "Diễn viên chính của mấy người có đồ ăn ngon như vậy à?"
Mạc Hạm nhún nhún vai, nói: "Không chỉ ngon mà còn nhiều, mình chị ăn không hết, em ăn với chị nha."
"Tôi không cần." Quý Thiển Ngưng vùng khỏi tay chị, "Tôi muốn đi ăn cơm hộp."
"Cơm hộp thì ngày nào cũng có thể ăn, nhưng đồ ăn hôm nay không phải cứ muốn là ăn được." Mạc Hạm vừa lừa lại gạt mà nói: "Đồ ăn này đặc biệt lắm đó nha, không tin em nếm thử đi."
Quý Thiển Ngưng còn muốn từ chối thì miệng bị chị nhét một miếng thịt gà, nhả thì đáng tiếc nên chỉ có thể nuốt xuống.
"Ăn ngon không?" Mạc Hạm cười khanh khách hỏi cô.
Quý Thiển Ngưng không thể không thừa nhận là hương vị so với cơm hộp nấu với phần ăn lớn thì ngon hơn rất nhiều, gật đầu.
"Em nếm thử món tôm nõn này xem."
Lại bị mạnh mẽ ép ăn thêm vài miếng, Quý Thiển Ngưng cứng rắn nói: "Tự chị ăn đi, tôi chỉ là một vai phụ nhỏ, vẫn nên đi ăn cơm hộp thì thích hợp hơn đó."
Mạc Hạm thấy cô nói lý lẽ như thế, bất đắc dĩ nói: "Em bị ngốc à.

Toàn bộ đoàn phim đều ăn chung một loại cơm, đạo diễn Trần sao có thể để diễn viên chính ăn ngon mà vai phụ lại không chứ.

Số thức ăn này là đặc biệt chuẩn bị vì em."
"Chuẩn bị vì tôi?" Quý Thiển Ngưng khó hiểu: "Vì sao?"
Bàn tay mát lạnh của Mạc Hạm vuốt ve cái cằm thon gọn của cô, nhẹ nhàng nói: "Chị sợ ngươi mỗi ngày cũng ăn cơm hộp không đủ thì dinh dưỡng, nhìn khuôn mặt nhỏ gầy này đi, còn chưa được mấy lạng thịt nữa."
Quý Thiển Ngưng hơi mất tự nhiên mà ngăn tay chịu lại, nói: "Vô công bất thụ lộc, nếu là do chị chuẩn bị thì tôi lại càng không thể ăn."
"Nếu em không ăn thì chị cũng đành đổ thôi, dù sao cũng ăn không hết." Mạc Hạm ung dung mà nói.
Quý Thiển Ngưng thấy chị làm bộ muốn đổ thức ăn vào thùng rác, tình thế cấp bách mà đè tay chị lại: "Sao con người chị lãng phí quá vậy?!"

Mạc Hạm ngước mắt nhìn cô, nói: "Không muốn lãng phí thì ăn chung với chị nha."
Quý Thiển Ngưng: "......"
Lần trước quay 《 Mê vụ 》, Quý Thiển Ngưng cũng là bị người nào đó uy hiếp mà ăn cơm hộp, không nghĩ tới lần này người nào đó chẳng biết xấu hổ lại dùng lại chiêu này.

Cô cầm đũa, nói: "Ăn nhanh đi, ăn xong rồi tôi trả tiền cho chị."
Mạc Hạm dở khóc dở cười, nói: "Em nếu thật sự không muốn mắc nợ nhân tình thì lần sau mời chị một bữa là được rồi."
Quý Thiển Ngưng không trả lời lại, vùi đầu chuẩn bị ăn uống thỏa thích.
Mạc Hạm đặt một chén canh ở trước mặt cô, nói: "Ăn canh rồi lại ăn thứ khác."
Thời gian ăn trưa của đoàn phim chỉ có một giờ, Quý Thiển Ngưng không muốn ở chung với Mạc Hạm, dùng không đến mười phút là đã ăn no.

Cô ngẩng đầu lên phát hiện người nào đó cũng không có chuyên chú ăn cơm, mà cứ nhìn chăm chăm cô, nói không lên lời: "Nhìn tôi làm gì làm gì, ăn nhanh lên đi."
"Trên mặt em dính gì kìa." Mạc Hạm ông nói gà bà nói vịt mà nói.
Quý Thiển Ngưng theo bản năng muốn dùng tay sợ mặt, nhưng Mạc Hạm lại giữ chặt tay cô, cúi người tới gần, nhanh chóng mà chuẩn xác cướp đi một hạt cơm trên khóe miệng cô.
Xúc cảm ấm áp và đầy ướt át làm Quý Thiển Ngưng tê cả da đầu, cô dứng dậy, dùng mu bàn tay chà lau khóe miệng dính nước bọt, buồn bực mà nói: "Tôi thấy chị là rảnh rỗi mà kiếm chuyện rồi đó."
Thảo luận kịch bản cái gì chứ, rõ ràng là muốn nhân cơ hội ăn đậu hủ của cô mà!
Mạc Hạm tay mắt lanh lẹ ngăn không cho cô đi, rũ mắt nhìn cô: "Đồ ăn cũng ăn xong rồi, dù sao em cũng phải cho chị ý kiến phản hồi chứ, để chị chuyển lời cho bà ấy nữa."
Quý Thiển Ngưng chớp chớp mắt: "Có ý gì?"
"Canh gà, còn có đồ ăn, đều là mẹ chị tự mình làm đó." Mạc Hạm nói: "Em nếu thấy ngon thì lần sau chị bảo bà ấy đem tới nữa"
"......" Nếu biết những thứ này là bút tích của Tiết Gia Lệ, thì dù đói đến Quý Thiển Ngưng cũng sẽ không ăn.

Cô cố nén cảm giác khó chịu từ dạy dạy, khô cằn hỏi: "Vì sao bà ấy lại làm như vậy?"
Mạc Hạm cười nhạt nói: "Mẹ chị sống trong nhung lạ đã quen, quanh năm suốt tháng hiếm khi mà bà ấy xuống bếp một lần, nguyện ý làm đồ ăn cho em là chứng tỏ bà ấy rất thích em đó."
Quý Thiển Ngưng ngạc nhiên không thôi: "Trước kia bà ấy từng gặp tôi rồi sao?"
"Cũng không có." Mạc Hạm nói: "Nhưng mà chị thường xuyên nhắc về em với bà ấy."
Lý trí bảo cô là không nên hỏi nhiều, nhưng Quý Thiển Ngưng vẫn là nhịn không được mà hỏi: "Nói gì về tôi?"
Mạc Hạm châm chước một chút, tóm tắt đầy đơn giản mà rõ ràng: "Chị nói với bà ấy, chị rất thích em.

Người chị thích thì đương nhiên bà ấy cũng sẽ thích."
Nội tâm Quý Thiển Ngưng chấn động, máy móc lặp lại lời chị nói: "Người chị thích thì bà ấy cũng sẽ thích?"
"Đúng vậy." Khóe miệng Mạc Hạm hơi cười, ánh mắt nhu hòa, tay lại ngứa ngáy muốn sờ mặt cô.
Quý Thiển Ngưng cảnh giác mà lui về phía sau hai bước, đôi mắt tràn ngập hàn ý khóa chặt chị, gằn từng chữ một mà nói: "Như vậy xin hỏi, người mà chị không thích thì nhất định mẹ chị sẽ không thích, là ý này đúng không?"
Mạc Hạm cảm thấy lời này của cô có ý gì đó, trong thời gian ngắn không thể hiểu thâm ý được, chỉ nghĩ tới Triệu Hân Nhiên khiến cô chán ghét, chém đinh chặt sắt mà nói: "Không sai, là ý này."

Cơ thể Quý Thiển Ngưng hơi run rẩy, lẩm bẩm ra tiếng: "Thì ra là thế."
Kiếp trước bởi vì Mạc Hạm không thích cô cho nên Tiết Gia Lệ mới không thích cô.

Đạo lý đơn giản như vậy mà vì sao đến bây giờ cô mới suy nghĩ cẩn thận chứ?
"Thiển Ngưng?" Mạc Hạm nghe không rõ lời cô âm, chỉ thấy vẻ mặt cô đột nhiên khác thường, duỗi tay muốn chạm vào cô.
Quý Thiển Ngưng linh hoạt tránh tay chị, mở cửa phòng ra, cũng không quay đầu lại mà chạy thẳng.
Khi cô lao ra khỏi phòng nghỉ, cô nhìn thấy hai bóng người từ xa đến —— Tiết Gia Lệ cùng Triệu Hân Nhiên.
Tiết Gia Lệ thân mật ôm lấy bả vai Triệu Hân Nhiên, nhẹ giọng thì tâm: "A Hạm đang ăn cơm, chúng ta vẫn không nên quấy rầy con bé."
Triệu Hân Nhiên ôm cánh tay bà mà làm nũng: "Con chỉ nhìn một cái thôi, sẽ không quấy rầy đến chị ấy đâu."
"Ai, đứa nhỏ này."
"Dì thương con nhất, để con đi nha."
Quý Thiển Ngưng không muốn đối mặt với hai người bọn họ, quay đầu muốn đi về phía khác.
"Thiển Ngưng!" Mạc Hạm đuổi theo sau ngăn cô lại, nhìn vẻ mặt hết trắng rồi lại xanh của cô, thấp giọng dò hỏi: "Sao em lại tức giận vậy?"
Mắt thấy hai người bên kia sắp tới gần, Quý Thiển Ngưng không lý do mà bực bội, không quan tâm mà quát với chị: "Tôi thích tức giận thì tức giận, liên quan gì tới chị.

Tránh ra!"
Cô mất tự chủ mà không để ý lực đạo, Mạc Hạm cũng không nghĩ tới cô lại phản ứng mạnh như vậy, không hề phòng bị hạ mà bị cô đẩy một cái làm cho lảo đảo, đụng ngã đồ trang trí ở trong phòng nghỉ.
"Loảng xoảng" một tiếng.
"A Hạm!"
Phía sau truyền đến tiếng kêu quen thuộc, Quý Thiển Ngưng cũng bất chấp đến việc xin lỗi vì hành vi thô bạo của mình, trước khi hai người kia đuổi tới liền bỏ chạy.
Triệu Hân Nhiên chạy tới đầu tiên, đỡ lấy Mạc Hạm, vẻ mặt quan tâm hỏi: "Chị không sao chứ, có đụng vào chỗ nào khôn?"
Tiết Gia Lệ theo sát sau, nhìn thoáng qua hướng Quý Thiển Ngưng rời đi, lại nhìn Mạc Hạm, không chắc chắn mà hỏi: "Hai đứa cãi nhau sao?"
Mạc Hạm mím môi, nói: "Không có, là do con không đứng vững."
"Cái gì mà không có chứ, bọn em thấy hết rồi!" Triệu Hân Nhiên bất mãn vì chuyện cô nói đỡ cho Quý Thiển Ngưng, hận sắt không thành thép mà nói: "Cô ta đối xử với chị như vạay, rõ ràng là không thích chị mà sao chị còn nhìn không rõ vậy!"
Mạc Hạm liếc cô ta một cái, nói đầy sự âm u: "Em câm miệng cho tôi.".