Vốn dĩ trong lòng đang khó xử, nghe chị nói như vậy thì cô lại càng áy náy.
Quý Thiển Ngưng thoát khỏi cái ôm của chị, vội vàng nói: "Em không muốn công khai, là bởi vì......"
"Suỵt ——" Ngón tay Mạc Hạm đè lên đôi môi hơi hé của cô, nở mỉm cười, "Không cần giải thích.
Công khai hay không, có kết hôn không đều nghe theo ý em."
Kiếp trước Mạc Hạm sẽ không nói những lời như vậy, trước giờ đều là cô nghe Mạc Hạm.
Quý Thiển Ngưng không thể nói rõ đó là cảm giác nào, vừa cảm động lại vừa ngại ngùng, nói: "Chị như vậy làm em không quen quá..."
"Vậy cứ từ từ mà quen." Mạc Hạm nựng nhẹ má cô, nhướng mày nói: "Không quen được thì cũng đừng có nghĩ đến chuyện đổi bạn gái."
"......!Ai nghĩ đâu."
Mạc Hạm vui vẻ cười ra tiếng, đổi một đề tài nhẹ nhàng hơn: "Rốt cuộc em có ký không?"
Vòng đi vòng lại rốt cuộc lại quay về.
Quý Thiển Ngưng chớp mắt, nói: "Ký ạ."
"Ký thì tốt." Mạc Hạm hài lòng tươi cười.
Khi nghe Trương Đạt nhắc tới Mạc đổng, đoán được là Mạc Hạm tìm Mạc Húc Khôn giúp đỡ thì Quý Thiển Ngưng đúng là là có chút dao động.
Lòng tự trọng quấy phá, cô không muốn nhận sự trợ giúp như vậy, nhưng bình tĩnh nghĩ lại thì vẫn đồng ý.
Nếu từ chối thì không những là phụ ý tốt của Mạc Hạm, mà đồng thời còn đánh mất thể diện của Mạc Húc Khôn.
Thương tổn người nhà để cho người ngoài chiếm lợi, việc này không có lời.
Hôm nay Trương Đạt đã đem kịch bản đến cho cô, tên tạm thời là 《 Em là đẹp nhất 》, là một bộ phim thành thị kể về quá trình dốc sức phấn đầu của nữ chính trong giới giải trí.
Vẫn là một bộ phim có tính hài hước không nên dùng não, tình tiết cũng có hơi máu chó, nhưng so với《 Sự quyến rũ của vợ cũ 》thì bộ phim này quả thực là đã gặp sư phụ rồi.
Về phương diện đầu tư,《 Em là đẹp nhất 》 và《 Sự quyến rũ của vợ cũ 》 cũng không chênh lệch lắm lắm, đều là phim kinh phí thấp.
Khác nhau ở chỗ,《Sự quyến rũ của vợ cũ》 xuất hiện hai cái bug: Tiết Gia Lệ và Mạc Hạm, hai chị đại tự hạ giá trị bản thân đóng vai khách mời hữu nghị.
Ở trong ấn tượng của Quý Thiển Ngưng, 《 Em là đẹp nhất 》 hẳn không phải phim siêu hot nổi bật gì cả, dù sao cô cũng chưa từng nghe qua tên phim.
"Đói đến vậy sao?" Mạc Hạm thấy cô ăn ngấu nghiến thì chế nhạo.
Quý Thiển Ngưng nói lúng búng vì miệng chưa đầy thức ăn: "Ăn xong em phải về xem kịch bản nữa."
Chưa đến hai tháng nữa thì bộ phim mới sẽ khai máy, trong lúc đó cô còn phải dành thời gian để đi quay chương trình mới 《 Diễn viên! Tự mình nỗ lực đi! 》, cần phải nắm chặt thời gian nghiên cứu kịch bản mới được
"Ở đây xem cũng như nhau mà." Mạc Hạm nói.
"Khụ ——" Quý Thiển Ngưng suýt nữa đã bị sặc, định thần, nói: "Tối nay Na Na sẽ về, căn hộ đã lâu không ai ở, em phải về quét dọn một chút."
Vừa nghe thì đã biết là tìm cớ
Mạc Hạm cũng không miễn cưỡng, rót cho cô một ly nước trái cây, nói: "Vậy cũng không vội được, cứ từ từ mà ăn."
Tầm 8 giờ, Khương Ấu Na về Bắc thị.
"Mình và Mạc Hạm quen nhau rồi." Quý Thiển Ngưng trước hết tuyên bố với cô ấy.
Khương Ấu Na không hề bất ngờ chút nào, thờ ơ "Ồ" một tiếng, mệt mỏi nằm liệt trên sofa, nói: "Rốt cuộc hai người cũng dừng lại, chúc mừng chúc mừng."
"......"
Quý Thiển Ngưng phải chuẩn bị cho phim mới, Mạc Hạm phải trù bị mở phòng làm việc, hai người đều bận nên đã vài ngày không gặp mặt.
Lúc có thời gian thì Quý Thiển Ngưng kéo Khương Ấu Na cùng Cố Tâm Mỹ, để hai người đi lựa quà cùng mình
"Ê ê, đây là cửa hàng đồ nam mà!" Khương Ấu Na vội ngăn cô.
"Mình biết mà." Quý Thiển Ngưng nói: "Mình muốn mua cà vạt cho nam."
Khương Ấu Na cho rằng cô mua cho ba mình nên cũng không hỏi nhiều, chỉ là khi thấy cô chọn chiếc đắt tiền nhất thì liên tục líu lưỡi, hỏi có phải cô đóng phim kiếm được không ít tiền không
Quý Thiển Ngưng cười nói: "Không còn nghèo như trước nữa."
Buổi tối gọi điện với Mạc Hạm, Quý Thiển Ngưng chỉ nói với chị hôm nay đi dạo phố chứ không đề cập đến chuyện mua quà.
20 tháng 8 là sinh nhật Mạc Hạm.
Theo như lời Mạc Hạm nói thì từ khi chị còn rất nhỏ thì đã bỏ qua sinh nhật rồi, không cần người khác tổ chức sinh nhật cho mình.
Một người có thể tự bản thân xem nhẹ sinh nhật của mình, không khỏi quá lương bạc.
Nghe Mạc Hạm nói tối nay muốn đi gặp đạo diễn thì Quý Thiển Ngưng biết ngay là chị đã quên sinh nhật mình.
Cô lén lút vào nhà Mạc Hạm, nhập mật mã rồi đẩy cửa vào, bên trong quả nhiên tối đen như mực không một bóng người.
Quý Thiển Ngưng không hiểu như thế nào là lãng mạn, cô đặt hoa tươi, bánh kem và quà tặng lên bàn, vừa xem kịch bản vừa chờ Mạc Hạm về.
9 giờ.
10 giờ.
......!
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Kịch bản lặng lẽ rơi xuống thảm.
Sau khi chống lại sự nặng trĩu trên mi mắt không biết bao nhiêu lần, Quý Thiển Ngưng cảm giác bản thân sắp không chịu nổi rồi.
Mạc Hạm kéo lê cơ thể mỏi mệt về đến nhà, ngửi được hương thơm tràn khắp nhà, nhìn bàn ăn được phủ kín cánh hoa, trong phút chốc chị đã nghĩ mình vào nhầm nhà.
Nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy sofa có vài sợi tóc lộ ra, tim chị đập thình thịch, rón ra rón rén đi qua đố.
Cô gái mang một chiếc váy liền thân màu trắng, mái tóc dài mềm mại hơi rối, lười biếng thu mình trên sofa, ôm gối ôm ngủ say.
Mạc Hạm thấy hình ảnh này thì sự mệt mỏi trong người lập tức bị cuốn đi, chỉ còn lại sự ấm áp và áy náy.
Nhìn đồng hồ, đã hơi trễ.
Chị không biết Quý Thiển Ngưng đến đây lúc nào, nhặt kịch bản dưới sàn lên, chị chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn trong chốc lát, cuối cùng cũng không nhịn nổi, nghiêng người về phía trước hôn nhẹ lên đôi môi kia
Quý Thiển Ngưng bị nụ hôn của chị đánh thức, cô mở to mắt, ý thức còn chưa hoàn toàn tỉnh lại, âm thanh mềm như bông, như đang làm nũng: "Chị về rồi à?"
Mạc Hạm nghe nghe mà tâm thần rung động, vén mái tóc che tầm mắt cô ra, hỏi: "Chờ lâu lắm sao?"
"Dạ......!Trời đất!" Quý Thiển Ngưng sợ hãi bật dậy, "Mấy giờ rồi?"
Mạc Hạm nhấn màn hình điện thoại cho cô xem.
Quý Thiển Ngưng tập trung nhìn kỹ, bỗng lập tức trở nên vui vẻ, mười ngón đan vào nhau đặt ở trước ngực, vui vẻ cười nói: "A Hạm, chúc mừng sinh nhật!"
Mạc Hạm giật mình, nhìn cô có vẻ như có cẩn thận trang điểm qua, ngạc nhiên hỏi: "Em tới để mừng sinh nhật chị sao?"
Quý Thiển Ngưng gật đầu thật mạnh, nhanh chóng mang dép lê kéo chị tới bàn ăn.
Trên bàn bày không ít đồ, thứ đầu tiên Mạc Hạm chú ý tới là một chén chứa chất nhão gì đó: "Đây là......?"
"Mì trường thọ đó, chị nhìn không ra sao?"
"Em làm?"
"Em làm đó."
Mạc Hạm lại ngẩn ra.
Kiếp trước Quý Thiển Ngưng có bóng ma, nên không dám đụng vào lửa, nhưng mà nhà Mạc Hạm có có bếp điện từ.
Mạc Hạm lâu rồi mà vẫn chưa về, cô sợ bị bánh kem hỏng rồi, khi mở tủ lạnh ra thì phát hiện bên trong có một nắm mì nhỏ.
Cô nghĩ đến lần trước lúc sinh nhật cô thì Mạc Hạm có đến làm mì trường thọ cho cô, tâm huyết dâng trào nên cũng muốn thử xem.
Bây giờ thì tương đối xấu hổ.
Cô cầm bát mì đã nhão thành một đống, tiếc nuối nói: "Để lâu quá nên thành ra vậy rồi."
Mạc Hạm cũng không quan tâm mì có nhão hay không, biết là cô lấy mì sợi từ trong tủ lạnh ra, bèn hỏi: "Mì đó chị từ mua năm ngoái, trước khi nấu em có xem hạn sử dụng không đấy?"
Quý Thiển Ngưng nhìn chị ngại ngùng, nói: "Quên nhìn mất rồi."
"......"
Quý Thiển Ngưng vội đặt bát mì xuống, chạy tới lục thùng rác, tìm ra bao bì của gói mì, cô nhìn kỹ rồi trợn tròn mắt: "Quá hạn nửa tháng......!Ơ, chị làm gì vậy?!"
Khi chạy tới thì đúng lúc Mạc Hạm gắp một cục bột bỏ vào trong miệng, cô gấp đến độ dậm chân: "Đồ quá hạn không ăn được đâu, chị mau nhổ ra đi!"
Mạc Hạm cuộn cổ họng một cái, nuốt thức ăn xuống, lại ưu nhã giơ đũa lần nữa
"......!Chị còn ăn nữa!" Quý Thiển Ngưng thấy chị muốn gắp đũa thứ hai thì cố gắng giật bát mì lại đem đi đổ.
Mạc Hạm nhẹ nhàng tránh đi, nghiêm túc nói: "Hạn sử dụng trên túi bao bì của thực phẩm thường ngắn hơn hạn sử dụng thực tế, quá hạn nửa tháng cũng không phải là vấn đề lớn, hơn nữa vẫn luôn đặt ở trong tủ lạnh, không hư được đâu."
Có đúng là vậy không?
Quý Thiển Ngưng nghe chị nói mà sửng sốt, trên đầu có dấu chấm hỏi, trơ mắt nhìn chị ăn từng chút một, còn ăn có vẻ rất ngon.
Quý Thiển Ngưng nuốt nước bọt.
"Chia cho em một chút nha?" Mạc Hạm hỏi cô.
Quý Thiển Ngưng lắc đầu, nói: "Em không đói."
Mạc Hạm không nói chuyện nữa, yên lặng ăn hết bát mì kia.
"Ăn được không?"
Mạc Hạm lau khô miệng, cảm nhận một chút, nói: "Hương vị tạm ổn, chỉ là cho muối nhiều."
Lúc làm Quý Thiển Ngưng có nếm thử, biết là chị không lừa mình, tằng hắng nói: "Trước kia chị có nấu mì trường thọ cho em đó, là thứ khó ăn nhất mà em từng ăn."
Vẻ mặt Mạc Hạm cứng đờ, chăm chú nhìn cô rồi nhẹ nhàng nói: "Thế mà trước kia có một bé ngốc cứ cố ý lừa chị nói là ăn rất ngon đó."
"......" Quý Thiển Ngưng mất tự nhiên động động cổ, nhìn cái bát không dư lại chút nước dùng nào, nói: "Sớm biết thế thì em đã bỏ nhiều hơn rồi."
Mạc Hạm mỉm cười, nói: "Lần sau có thể nấu khó ăn hơn nữa."
"......!Em mới không nhỏ mọn như vậy." Quý Thiển Ngưng nhìn đồng hồ thấy không còn sớm, nói: "Cắt bánh kem đi."
Bánh kem còn ở trong tủ lạnh, cô rửa tay trước, đang xoay người muốn đi lấy thì lại bị người từ phía sau ôm lấy.
"Bánh kem từ rồi ăn." Hơi thở ấm áp của Mạc Hạm lướt qua vành tai mẫn cảm của cô, môi như có như không cọ qua dái tai cô, bàn tay hơi lạnh trượt xuống eo, mập mờ: "Muốn ăn thứ khác."
- ----
Hồi mới làm cứ nghĩ là tháng 8, 9 sẽ hoàn mà giờ sang tháng 10 luôn rồi thế mới biết ông bà ta nói "người tính không bằng trời tính" cấm có sai.
Mà là do nó dài quá ấy chứ, ai có ngờ.