Editor: Aminta.
Beta: Vũ Ngư Nhi.
Chương 4: Kế hoạch phơi bày trong bóng tối.
Tiết mục đầu tiên mà đoàn kịch mang tới là truyện cổ tích đầu tiên mà Ash nghe từ nhỏ:
Vào rất lâu trước kia, nhân loại và quái vật cùng sống trên vùng đất này.
Quái vật vô cùng mạnh mẽ, tà ác khát máu, tàn bạo nô dịch lấy tộc người.
Nhân loại không cam lòng bị bắt nạt, trải qua ngàn khó vạn hiểm, họ vượt qua ngọn núi cao nhất, cánh đồng tuyết lạnh nhất, hang động sâu thẳm nhất, sa mạc hiểm ác nhất, đại dương thay đổi thất thường nhất, nơi gần kề mặt trời và mặt trăng nhất... Để tìm kiếm giành lấy sức mạnh, cách phản kháng dữ dội.
Đám người kẻ trước ngã xuống, người sau tiến lên ngã xuống trên con đường tìm kiếm, xác của bọn họ lót ra một con đường nhỏ khúc khuỷu gập ghềnh long đong.
Cuối cùng, có một người kế tục lẻ loi tiến lên dọc theo con đường này, đến cuối đường, người này nghe được tiếng nói của ngôi sao...
"Gió hỡi mưa hỡi, lửa hỡi sấm hỡi của tự nhiên, bùn đất và sinh mệnh trên đó đều sẽ trở thành sức mạnh của ngươi."
Trên sân khấu, người ca sĩ tuấn tú đang hát đơn ca giữa chùm sáng.
"Giọng nói của ta sẽ dẫn dắt ngươi, đừng sợ hãi, cũng đừng chống cự, đi đến địa ngục, đi tới vực sâu, nơi đó có niềm danh dự và ý nghĩa sống còn mà ngươi truy tìm."
Dù đã nghe nhiều nên thuộc câu chuyện này nhưng Ash cũng xem không dời mắt.
Sân khấu với ánh sáng rực rỡ, quần áo trang sức xinh đẹp phức tạp, tình tiết vở kịch lay động lòng người, giọng hát cao vút véo von, còn cả thần thái và động tác rất có sức lan truyền và cuốn hút...
Khó trách đoàn kịch được săn đón như thế.
Cảnh đầu tiên của vở kịch là kể về đoạn lịch sử mà nhân loại bị chèn ép, vừa áp lực vừa đau buồn, khiến người xem dưới sân khấu cũng dấy lên một ngọn lửa giận trong lòng, chỉ đợi thời cơ đến, thì mới có thể bùng nổ.
Cảnh thứ hai của vở kịch hiện đang được diễn trên sân khấu, nhân loại đoàn kết hợp tác, vượt qua vô số khó khăn và thử thách, cuối cùng họ lấy được sức mạnh chống lại quái vật.
Sau giai đoạn khốn khổ lúc trước thì ngọt bùi đã đến, khiến người xem từ nhẫn nhịn tới mức yên lặng nghiến răng, đến mừng như điên tới mức quơ nắm tay, thậm chí cảm động đến rơi nước mắt... Cuối cùng cũng lấy được sức mạnh cho riêng mình rồi! Cuối cùng cũng có thể phản kháng lại những áp bức lăng nhục và hành hạ kia! Cuối cùng, họ đã có thể có tôn nghiêm, tiếp tục sống sót đường đường chính chính!
Qua cảnh thứ hai, âm nhạc trên sân khấu cũng thay đổi từ căng thẳng áp lực sang hùng hồn.
Sau đó thì tới cảnh thứ ba, cũng chính là phần kết của câu chuyện, cao trào của câu chuyện...
Nhân loại chiến thắng quái vật tà ác, tiêu diệt quái vật, xua đuổi chúng nó, xây dựng lại quê hương xinh đẹp yên bình.
Ash hơi hơi nắm lại nắm đấm, xem không chớp mắt, đôi mắt sáng lấp lánh.
"Ash."
"Ash."
Có người ở bên cạnh vỗ bờ vai của cậu.
Đến mấy lần thì mới lôi được Ash ra khỏi màn diễn xuất sắc này.
Cậu quay đầu cực nhanh, mang suy nghĩ "Có chuyện gì thì xử lý nhanh rồi xem tiếp", nhưng không ngờ lại nhìn thấy một khuôn mặt già nua...
Rachel.
Nhìn thấy khuôn mặt này, ý xấu xa nhớp nháp quen thuộc bò lên trên cả người cậu lần nữa, như là có một thùng nước lạnh dội xuống đầu cậu, khiến tâm tình kích động đắm chìm trong nội dung vở kịch của cậu trở nên lạnh lẽo ngay lập tức, cậu đột nhiên tỉnh táo.
"Ash, tới đây một chút." Rachel chỉ chỉ về phía sau.
Ash luôn cảnh giác với ông ta, cậu định từ chối ngay lập tức.
Nhưng cậu nhìn thấy hàm ý sâu xa nào đó ở trong mắt Rachel, hàm ý sâu xa này khiến cậu không nói nên lời từ chối trước tiên, mà nhìn theo ánh mắt của Rachel về phía sau của đám người.
Chỉ có một chút ánh sáng chiếu tới bên kia, so với chỗ gần sân khấu này thì bên kia cực kỳ tối tăm.
Nhưng dù có tối tăm như thế nào, không nhìn rõ như thế nào, Ash vẫn nhận ra hai bóng hình quen thuộc.
Aubrey! Sa"anna!
Hai người lơ lửng giữa không trung một cách kỳ lạ, tứ chi mở rộng, tựa như bị một bàn tay vô hình cố định.
Cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi khiến Ash hồi tưởng lại màn biểu diễn vừa xem trên sân khấu lúc nãy vào chính lúc này... Nhân loại có được sức mạnh của gió cũng cuốn quái vật lên như thế, rồi xé nát chúng.
Nhưng đây chẳng qua chỉ là một màn biểu diễn mà thôi, là nhờ vào đạo cụ.
Truyện chỉ là truyện thôi, sao nhân loại có thể có được sức mạnh thần kỳ của tự nhiên như gió, mưa được?
Nhưng cảnh mà cậu nhìn thấy bây giờ lại phải giải thích như thế nào đây?
Chẳng lẽ cũng là nhờ đạo cụ sao?
Ash giật mình ngay tại chỗ, trong mấy giây như thế, cậu không phân biệt rõ sân khấu và hiện thực.
Cho đến khi cậu cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo như đang đánh giá một món đồ của Rachel.
Cậu vô cùng tỉnh táo.
Bất kể Rachel làm bằng cách nào, phải chăng ông ta thật sự có được sức mạnh thần kỳ trong câu chuyện, thì bây giờ Aubrey và Sa"anna bị ông ta bắt giữ, thậm chí có khả năng bị ông ta gây thương tổn là sự thật.
"Ash, tới đây." Rachel lui lại một bước, giọng điệu muốn có tất được, tràn đầy mùi vị khống chế: "Đừng nghĩ tới việc giở trò mèo, không có ai chú ý tới chúng ta đâu. Cậu cũng không muốn bạn tốt của cậu cũng bị xé nát giống như quái vật bên trong vở kịch đúng không?"
Ash bất lực phát hiện, đúng là hoàn toàn không có người nào chú ý tới bọn họ.
Bên cạnh cậu là thím Larri, với khoảng cách gần như vậy, thím cũng không nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ. Hoặc là nói, lúc này cậu và Rachel dường như vô hình trong mọi người, giống như không khí, không có bất kỳ cảm giác tồn tại nào.
Cậu suy nghĩ, không còn ý định làm gì đó để khiến người xung quanh chú ý nữa.
Mánh khóe thần bí của Rachel khiến cho Ash sinh ra lòng kiêng kỵ. Cậu không hiểu rõ loại sức mạnh này, không thể cược rằng liệu Rachel có thể làm được như màn biểu diễn trên sân khấu... xé nát một người hay không.
Cậu yên lặng ngoan ngoãn đi theo sau lưng Rachel, rời xa đám người, đi tới nơi càng tối tăm hơn.
Lúc này ở sau lưng, tiếng khen ngợi và tiếng huýt sáo nhiệt liệt đột nhiên bùng nổ, hình như là nội dung vở kịch đã đến chỗ hay, có người biễu diễn xuất sắc lên sân khấu.
Ash không quay đầu lại, ném tiếng nhạc đệm và tiếng reo hò càng ngày càng lớn của mọi người lại ở sau lưng, đi tới trước Sa"anna và Aubrey.
Quả là vậy... Ánh mắt của cậu dò xét ở bên cạnh hai người, không có bất kỳ đạo cụ nào, hai người thật sự bị trói giữa không trung, mê man, giống như là đang ngủ.
"Ông muốn làm gì?" Ash xoay người, ngăn ở trước mặt hai người kia, ngẩng đầu hỏi.
Rachel giống như kinh ngạc với biểu hiện quá bình tĩnh của cậu, đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lần nữa, tán thưởng không thôi: "Không hổ là nguyên liệu ma pháp hoàn mỹ."
Ma pháp?
Gặp phải tình huống như thế này, Ash vẫn bắt lấy được từ ngữ này.
Đây chính là sức mạnh mà nhân loại có được trong câu chuyện à? Đây chính là sức mạnh mà Rachel sử dụng để trói hai người Aubrey sao?
Nếu như cậu cũng có được sức mạnh này thì...
Ash đè lại suy nghĩ không đúng lúc này cực nhanh. Cậu không có sức mạnh như vậy, so với việc suy nghĩ rằng nếu như cậu có thì cậu có thể làm gì, còn không bằng tỉnh táo lại dùng sức suy nghĩ bây giờ cậu có thể làm gì, có thể làm được gì.
"Ông muốn làm gì?" Cậu hỏi lại lần nữa.
Nếu ông ta đã có thể im hơi lặng tiếng bắt lấy Aubrey, vậy ông ta cũng có thể trực tiếp bắt lấy cậu. Ash không cho là thân thể yếu ớt của mình có thể hơn thể trạng cường tráng của Aubrey.
Nhưng Rachel không làm như vậy.
Ông ta dùng cách quanh co bắt lấy bạn bè của cậu để uy hiếp cậu...
Ash yên lặng nhìn Rachel, mục đích của người này là cậu! Nhưng ông ta lại không có cách nào ép cậu làm, thế là chỉ có thể dùng cách uy hiếp này.
Vậy... Cậu phải đồng ý sao?
Dưới vẻ mặt bình tĩnh của cậu là trái tim đã căng thẳng đến mức co lại thành một nhúm từ lâu.
Cậu không sợ mình sẽ gặp chuyện gì. Nhưng lại sợ khi mình đồng ý rồi, thì Rachel vẫn sẽ tổn thương hai người.
Người này tràn đầy ý xấu, hoàn toàn không đáng tin.
Cậu suy nghĩ cực nhanh, mà Rachel cũng ngạo mạn mở miệng: "Ta sẽ thả bọn họ. Chỉ cần cậu thuộc về ta."
Ash bàng hoàng tại chỗ, giống như là bị yêu cầu này làm cho hoảng sợ, không nói ra lời một lúc lâu.
"Lựa chọn của cậu là gì?" Rachel nhìn về phía đám người Aubrey một cách ám chỉ.
Ash hít sâu một hơi: "Ông muốn tôi làm gì?"
Rachel kinh ngạc nhìn cậu lần nữa, so với cảnh làm ầm ĩ không ngừng trong suy tính của ông ta, Ash dễ nói chuyện đến mức thật sự là cực kỳ thuận lợi.
Như thế thì đương nhiên tốt hơn.
Rachel quyết định về sau khi nghiên cứu sử dụng Ash thì sẽ dùng cách nhẹ nhàng một chút.
Ông ta lấy ra một cuộn sách thật dày làm từ tơ lụa, chậm rãi mở ra trước mặt Ash.
Đường cong phức tạp lại huyền ảo, vẽ thành hình dáng một đôi mắt to đóng chặt, hiện lên màu tím đen của máu khô, bày ra trên cuộn sách trắng noãn.
"Đặt tay lên phía trên." Ông ta ra lệnh.
Ash mím chặt cánh môi, giơ tay trái của mình lên, đầu ngón tay bởi vì không rõ chuyện mà run rẩy, nhẹ nhàng chạm đến cuộn sách, lạnh buốt lại trơn nhẵn.
Sau khi lòng bàn tay hoàn toàn dán vào cuộn sách, cậu cảm giác đầu ngón tay bị đâm đau... Có một loại sức mạnh vô hình nào đó ngưng tụ thành cây kim, đâm thủng đầu ngón tay của cậu.
Một giọt máu chảy ra, thấm vào cuộn sách làm từ tơ lụa, chậm rãi loan ra.
Cặp mắt đóng chặt trên cuộn sách cũng dần dần mở ra vào lúc này.
"Nói theo ta." Bàn tay cầm cuộn sách của Rachel vì hưng phấn mà run rẩy: "Tôi, Ash Erwin, dưới sự chứng kiến của Mắt Biết Tuốt, dùng thân thể, dùng linh hồn để kính dâng cho chủ nhân của tôi, Rachel Quinn..."
Ash dùng giọng nói vững vàng: "Tôi, Ash Erwin, dưới sự chứng kiến của Mắt Biết Tuốt..."
Cậu nói theo Rachel, hai giọng nói một trước một sau, già nua và trẻ tuổi, khàn khàn và trong veo, chồng lên nhau một cách trái ngược, không khỏi khiến người ta cảm thấy một sự u ám sởn gai ốc.
Không có tiếng gió, không có tiếng reo hò ở phía xa, xung quanh yên tĩnh gần như quái lạ.
Chỉ có tiếng nói của hai người, chấn động không khí.
Rachel đang hưng phấn và mừng như điên, nhưng cuối cùng đã nhận ra sự im lặng khác thường vào lúc này.
Từ lúc nào mà xung quanh lại trở nên yên lặng như vậy?
Từ lúc nào mà tiếng nhạc và tiếng ồn đã ngừng lại?
Giống như là trong lúc vô tri vô giác thì đã...
Đây cũng không phải là hiệu quả của khế ước ma pháp!
Rachel kinh ngạc trợn to hai mắt, ngay cả lời hướng dẫn thề trong miệng ông ta cũng bỗng dưng gián đoạn. Ông ta đột nhiên tỉnh táo lại, nhanh chóng quay đầu nhìn ra sau, muốn thấy rõ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà ông ta cũng không có cơ hội thấy rõ nữa.
Trong chớp mắt ông ta quay đầu lại, một thanh dao găm màu bạc cắt ngang cổ họng của ông ta, ánh sáng lạnh lẽo xẹt ra một đường cong hình trăng khuyết, bằng một cách dứt khoát, lấy cái đầu trên cổ của ông ta xuống.
Dòng máu tươi nóng hổi phun ra ngoài, Ash bị dòng máu dội đầy đầu đầy mặt.
Nhưng cậu cũng không có chút kinh ngạc nào, càng không hề bị hù dọa. Chỉ yên lặng nhìn chăm chú tất cả mọi chuyện xảy ra.
Khi thân thể của Rachel ngã xuống, ánh mắt của cậu rơi trên người người thanh niên vừa đi đến trước mặt cậu.
... Đây quả thật là một người thanh niên cực kỳ tao nhã và xinh đẹp.